Ngược Dòng Thời Gian Để Yêu Anh
Chương 14: Ánh sáng và bóng tối
Hana Nguyễn
22/02/2023
Cô gái cứ ngồi bên đàn rất lâu, mắt nhắm lại.
Lúc ấy cô gáo nhỏ ở đó đang làm gì? Là đang hết sức chuyên chú nghe thanh âm của thế giới này, hay là im lặng chờ ánh mặt trời chiếu vào đôi mắt ấy?
Lát sau, cô gái thản nhiên mở miệng: “Ai ở ngoài kia?”
"Là tôi." Thiếu niên trầm mặc vài giây rồi hỏi: "Tại sao những tiếng đàn của em cứ luôn mang một màu sắc u tối?"
Cô gái đáp lại, khẽ khàng như chiếc lá nghiên chao: "Ừ thì, mỗi câu chuyện luôn truyền một thông điệp, thứ tôi kể là nỗi đau, nên nó buồn.
Cuộc đời con người giống như một cây đàn piano. Phím trắng thể hiện niềm vui, phím đen thể hiện nỗi buồn. Chỉ khi cả âm trầm và âm bổng kết hợp hài hòa với nhau thì mới tạo nên một bản nhạc hay và cảm động.
Ánh sáng và bóng tối im lặng vô thanh. Khóc và cười là vui buồn trong cuộc sống. Giống như đen và trắng là hai thứ không thể thiếu trong thế giới này.
“Vì sao trước kia em lại học đàn?”
Chắc hẳn ai cũng nghĩ nếu thị lực không tốt, lại nhìn không thấy nhạc phổ thì rất khó khăn.
Nhật Hạ nhìn thiếu niên. Hiếm khi nào hắn bình tĩnh như vậy cùng cô nói chuyện, không phải là dáng vẻ anh tìm tôi trốn thì cũng là dáng vẻ tôi chạy anh đuổi.
"Không biết nữa, có lẽ là do di truyền chăng."
Mẹ cô là nghệ sĩ biểu diễn dương cầm, cũng là người thầy đầu tiên trong cuộc đời cô.
Nhật Hạ nói xong, không muốn lại tiếp tục cái đề tài này, chuyển hướng sang việc khác.
"Nghe bảo ngày mai anh đi tái khám phải không?" Bình thường vào cuối tháng, cô nhớ là Mặc Hàn sẽ đến bệnh viện một lần.
"Ừ."
"Tôi bồi anh đi."
"Không đi học?"
Cô gái lắc lắc đầu, "Ngày mai là tiết thể dục hoạt động ngoài trời."
Vốn dĩ Nhật Hạ là một học sinh "đặc biệt", nên môn thể dục cũng được nhà trường ưu ái miễn học.
"Em xác định không phải là muốn lười biếng trốn học?"
"......"
"Tôi đặc biệt vì cùng anh đi khám mà xin nghỉ có được hay không?"
Nhật Hạ cũng không ngốc, cô nhìn ra được Mặc Hàn đang cố ý không muốn cô đi.
Trước đây mỗi lần đi tái khám hắn cũng chỉ đi một mình, đến người nhà họ Mặc hắn cũng không muốn họ đi cùng nói chi một người ngoài như cô.
Có thể là sợ người trong nhà sẽ khổ sở, cũng có thể là lòng tự tôn cao, không muốn mọi người biết đến bộ dạng thương tật của hắn.
Nhật Hạ cũng không biết nhiều hơn người khác về tình trạng chân của hắn. Bởi vì cô không thích chủ động tìm hiểu vấn đề riêng tư của người khác. Cô biết, xé toạc vết thương trong tâm linh một người là việc làm tàn nhẫn.
Người ta bảo hắn điên, nhưng đâu biết rằng kẻ điên cũng vì muốn bảo vệ bản thân nên mới biến mình thành một tảng băng đầy góc cạnh ấy.
Nhật Hạ có thể tiến lại gần tảng băng, nhưng cô sẽ không đụng vào, càng không tìm cách xâm nhập hay làm tan chảy tảng băng đó.
Khóe miệng người thiếu niên khẽ cong.
“Tôi biết em đang suy nghĩ gì, nhưng vô dụng thôi.”
Nhật Hạ: "......?" Xin lỗi, tôi còn chưa suy nghĩ gì cả.
"Vậy anh đoán xem tôi đang suy nghĩ gì."
"Tôi đoán ra rồi."
"Là gì?"
"Em đoán xem."
"........" Cứ thấy sai sai chỗ nào ý nhờ!
Dì Tiêu từ phòng bếp đi ra, nghe được đoạn đối thoại của cả hai liền nhịn không được cười lên.
Từ ngày có cô chủ nhỏ ở đây, dường như cậu chủ đã nói nhiều hơn trước rất nhiều!
Nếu như trước đây, ai có thể tưởng tượng được thiếu niên này sẽ bình dị như thế nói chuyện với người khác như vậy?
Lúc ấy cô gáo nhỏ ở đó đang làm gì? Là đang hết sức chuyên chú nghe thanh âm của thế giới này, hay là im lặng chờ ánh mặt trời chiếu vào đôi mắt ấy?
Lát sau, cô gái thản nhiên mở miệng: “Ai ở ngoài kia?”
"Là tôi." Thiếu niên trầm mặc vài giây rồi hỏi: "Tại sao những tiếng đàn của em cứ luôn mang một màu sắc u tối?"
Cô gái đáp lại, khẽ khàng như chiếc lá nghiên chao: "Ừ thì, mỗi câu chuyện luôn truyền một thông điệp, thứ tôi kể là nỗi đau, nên nó buồn.
Cuộc đời con người giống như một cây đàn piano. Phím trắng thể hiện niềm vui, phím đen thể hiện nỗi buồn. Chỉ khi cả âm trầm và âm bổng kết hợp hài hòa với nhau thì mới tạo nên một bản nhạc hay và cảm động.
Ánh sáng và bóng tối im lặng vô thanh. Khóc và cười là vui buồn trong cuộc sống. Giống như đen và trắng là hai thứ không thể thiếu trong thế giới này.
“Vì sao trước kia em lại học đàn?”
Chắc hẳn ai cũng nghĩ nếu thị lực không tốt, lại nhìn không thấy nhạc phổ thì rất khó khăn.
Nhật Hạ nhìn thiếu niên. Hiếm khi nào hắn bình tĩnh như vậy cùng cô nói chuyện, không phải là dáng vẻ anh tìm tôi trốn thì cũng là dáng vẻ tôi chạy anh đuổi.
"Không biết nữa, có lẽ là do di truyền chăng."
Mẹ cô là nghệ sĩ biểu diễn dương cầm, cũng là người thầy đầu tiên trong cuộc đời cô.
Nhật Hạ nói xong, không muốn lại tiếp tục cái đề tài này, chuyển hướng sang việc khác.
"Nghe bảo ngày mai anh đi tái khám phải không?" Bình thường vào cuối tháng, cô nhớ là Mặc Hàn sẽ đến bệnh viện một lần.
"Ừ."
"Tôi bồi anh đi."
"Không đi học?"
Cô gái lắc lắc đầu, "Ngày mai là tiết thể dục hoạt động ngoài trời."
Vốn dĩ Nhật Hạ là một học sinh "đặc biệt", nên môn thể dục cũng được nhà trường ưu ái miễn học.
"Em xác định không phải là muốn lười biếng trốn học?"
"......"
"Tôi đặc biệt vì cùng anh đi khám mà xin nghỉ có được hay không?"
Nhật Hạ cũng không ngốc, cô nhìn ra được Mặc Hàn đang cố ý không muốn cô đi.
Trước đây mỗi lần đi tái khám hắn cũng chỉ đi một mình, đến người nhà họ Mặc hắn cũng không muốn họ đi cùng nói chi một người ngoài như cô.
Có thể là sợ người trong nhà sẽ khổ sở, cũng có thể là lòng tự tôn cao, không muốn mọi người biết đến bộ dạng thương tật của hắn.
Nhật Hạ cũng không biết nhiều hơn người khác về tình trạng chân của hắn. Bởi vì cô không thích chủ động tìm hiểu vấn đề riêng tư của người khác. Cô biết, xé toạc vết thương trong tâm linh một người là việc làm tàn nhẫn.
Người ta bảo hắn điên, nhưng đâu biết rằng kẻ điên cũng vì muốn bảo vệ bản thân nên mới biến mình thành một tảng băng đầy góc cạnh ấy.
Nhật Hạ có thể tiến lại gần tảng băng, nhưng cô sẽ không đụng vào, càng không tìm cách xâm nhập hay làm tan chảy tảng băng đó.
Khóe miệng người thiếu niên khẽ cong.
“Tôi biết em đang suy nghĩ gì, nhưng vô dụng thôi.”
Nhật Hạ: "......?" Xin lỗi, tôi còn chưa suy nghĩ gì cả.
"Vậy anh đoán xem tôi đang suy nghĩ gì."
"Tôi đoán ra rồi."
"Là gì?"
"Em đoán xem."
"........" Cứ thấy sai sai chỗ nào ý nhờ!
Dì Tiêu từ phòng bếp đi ra, nghe được đoạn đối thoại của cả hai liền nhịn không được cười lên.
Từ ngày có cô chủ nhỏ ở đây, dường như cậu chủ đã nói nhiều hơn trước rất nhiều!
Nếu như trước đây, ai có thể tưởng tượng được thiếu niên này sẽ bình dị như thế nói chuyện với người khác như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.