Chương 13: Chương 13
Độc Nhất Tình Ngôn
22/11/2016
Rời đi Trên bờ môi của Thuỷ Nhan vần là nụ cười vui vẻ mà Quí Lăng Dương vẫn hằng quen thuộc.
Nàng chậm rãi lùi ra sau một bước, đột nhiên hạ thấp người:
- ” Vương gia, mười năm dạy giỗ của người Thuỷ Nhan đâu giám quên? Mười năm ân tình của ngươi ban cho, Thuỷ Nhan làm sao có thể không trả, nhưng…” Gương mặt Thuỷ Nhan tái nhợt, nàng bây giờ chỉ là cá nằm trên thớt mặc người chém giết, mà Quí Lăng Dương cho nàng mười năm ân tình, mười năm dưỡng dục, nàng sao có thể quên, làm sao có thể không nghe? làm sao dám không hồi báo?
- ” Chỉ cần ngươi còn nhớ rõ là tốt rồi, không nên quên năm đó ai giúp ngươi an táng phụ thân, là ai cho ngươi mười năm cơm no áo ấm.” Quí Lăng Dương từ trên cao nhìn xuống Thuỷ Nhan, để Thuỷ Nhan thiếu nợ, hắn hiểu rõ cô bé Thuỷ Nhan từ nhỏ trọng đạo, hiểu lí này, đối với ân tình, nàng xem trọng hơn bất cứ ai, dù không nói ra mười năm ân tình đạo nghĩa, thì hắn cũng biết rõ Thuỷ Nhan sẽ không cự tuyện yêu cầu của chủ từ là hắn.
“… Thuỷ Nhan rất rõ ai mới là chủ từ của mình, Thuỷ Nhan cũng hiểu mình nên vì ai mà trung tâm.” Thuỷ Nhan thì thào, con ngươi vô tiêu cự nhìn qua cửa sổ đóng chặt.
Nghe câu trả lời câu Thuỷ Nhan, Quí Lăng Dương nở nụ cười, nụ cười phát từ nội tâm, nụ cười của dục vọng thỏa mãn.
“Thuỷ Nhan, ngươi vĩnh viễn là Thuỷ Nhan tốt của ta, cũng vĩnh viễn chỉ người mới có thể là của ta tử sỹ “sự u sầu cùng lo lắng trên gương mặt Quí Lăng Dương, sớm đã biến mất, nhưng đôi mắt hưng phấn của hắn không có nhìn thấy, trên gương mặt của Thuỷ Nhan, bất đầu từ hôm qua, mang lên vẻ cười nhạo cùng mỉa mai trong ánh mắt, một chút cũng chưa ngừng lại.
“Vương gia, mười năm dạy bảo cùng ân tình của vương gia, Thuỷ Nhan dù mất mạng cũng sẽ báo đáp đầy đủ, nhưng ... nhưng Vương gia có thể đáp ứng Thuỷ Nhan một việc sao?” Thuỷ Nhan rướn người về phía trước, cũng không có đứng lên, trên mặt cũng chỉ có thành khẩn.
“Thuỷ Nhan yêu cầu, ta làm sao lại có thể không đáp ứng” hưng phấn trên mặt Quí Lăng Dương vẫn không hề biến mất.
“Nếu như một ngày kia, Vương gia nắm quyền, Vương gia hãy để Thuỷ Nhan xuất gia, để cho Thuỷ Nhan lưu lại phật môn sống hết một đời.” thanh âm Thuỷ Nhan chỉ còn hèn mọn, hèn mọn khẩn cầu.
Quí Lăng Dương hơi sửng sốt, lần này hắn mới thấy được vẻ cô đơn, và mỉa mai hiện lên trong mắt Thuỷ Nhan, hắn chần chờ một chút, rất muốn mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn là chậm rãi nhẹ gật đầu.
Thuỷ Nhan vui vẻ:- “Cảm ơn Vương gia ân chuẩn.”
Thân mình Thuỷ Nhan chậm rãi đừng thẳng, mắt nàng rời đi thân ảnh Quí Lăng Dương, không chút chần chờ đi vào phòng trong, nhưng tay nàng lại run rẩy, sự run rẩy chua xót do lạnh giá toát ra từ trong xương tủy.
Thuỷ Nhan mở cửa phòng, tiếng cười của nàng khàn khàn toát ra, Quí Lăng Dương cho nàng mười năm, thật đủ cơm no áo ấm? Thật đủ ân tình? mười năm này, nàng là chuyên cần hơn tất thảy, học tập những kĩ xảo giết người, khiến tay nàng bị tơ mỏng kéo cho đầy máu, đây cũng là ân tình Quí Lăng Dương nhắc tới?
Tình? Cho nàng một thân độc dược, thân thể lúc nóng lúc lạnh. đây là Quí Lăng Dương cho nàng cơm nó áo ấm?
Mười năm này , với nàng chủ tử luôn được nàng coi trọng hơn bất cứ ai, bất cứ thứ gì, so với ai cũng thân thuộc hơn, có thể là vua của nàng, cũng có thể là gia đình của nàng, nhưng đã một lần coi nàng là người?
Thuỷ Nhan dừng cười, mang từng thứ đồ đạc đem cất kỹ đi, nàng hiểu rằng có lẽ Quí Lăng Dương khẳng định rằng nàng sẽ không phản bội hắn, nàng sẽ không bao giờ bán đứng hắn cho nên mới có thể yên tâm như vậy, khẳng định nhưng vậy nên mới đem nàng vứt lên giường kẻ khác, đem nàng như một đồ vật mà qua tay mà trao đổi?
Chỉ là canh bạc này hắn thắng, bởi nàng quả thật không phản bội hắn, cũng sẽ không bán đứng hắn, nếu như so sánh giữa hắn và Diêm Phổ Hạo, nàng làm sao có thể phản bội Quí Lăng Dương, làm sao có thể bán hắn
Mười măn tình nghĩa làm sao có thể nói buông là buông là buông, bỏ là bỏ dễ dàng như thế
※※※
Vài ngày sau đó, tuyết không ngừng rơi, khiến cho kế hoạch rời đi của Diêm Phổ Hạo bị ngừng lại, khiến hắn phải ở lại Vạn vương phủ thêm một thời gian khi thời tiết cho phép xuất hành thì cũng đã nhanh tới cuối năm.
Ngày lên đường, Thuỷ Nhan một thân áo trắng, trên người khoác thêm một trường bào màu tím, trên tóc cài một số trang sứ hết sức bình thường, trên tay nàng giữ chặt một bình sứ, một chút cũng không nơi lỏng.
cái cách nàng giữ lấy cái bình kia, không hiểu sao khiến người ta cảm thấy có chút đau thương.
Quí Lăng Dương cùng với Diêm Phổ Hạo lời qua tiếng lại với nhau những câu chào khách sáo rỗng, Thuỷ Nhan ngơ ngác đứng trong trời tuyết, mặt cùng chóp mũi nàng bị đông cứng tới đỏ bừng, nhưng ánh mắt nàng thế nào cùng không giám liếc nhìn Quí Lăng Dương một lát, nàng sợ hãi lòng của mình, không kiềm chế được lại đau đớn.
Úc Kỳ đứng trước mặt Thuỷ Nhan, hắn nghĩ muốn mở miệng , nhưng quả thật không thốt ra lời, thật lâu sau mới lên tiếng: ” Đem cha ngươi xuôi xuống phía nam, ngài có quen không?"
Câu hỏi của Úc Kỳ lại kiến mặt nàng hiện lại vẻ cười nhạo, trong vương phủ này , chỉ có mình Úc Kỳ biết, chiếc bình đặt trên tủ bên cạnh giường của Thuỷ Nhan chính là tro cốt của phụ thân Thuỷ Nhan năm đó, mười năm trước Thuỷ Nhan cũng không có an táng cha, tiền mà Thuỷ Nhan dùng bản thân đổi lấy, cũng chỉ đủ cho Thuỷ Nhan trả hết tiền thuốc men của phụ thân nàng.
” Phụ thân rồi sẽ quen, chẳng phải có ta bên cạnh người sao?” Thuỷ Nhan đem bình ôm chặt thêm, phảng phát như thể không muốn chia xa.
” Đến nơi khác làm một nha hoàn ngươi phải học khôn lên, đừng lại ngốc nghếch như khi ở đây nữa có biết không?” Úc kỳ bất đắc dĩ thở dài.
Thuỷ Nhan nhẹ gật đầu, nhưng phúc tạp hiện lên trong ánh mắt lại không để Úc Kỳ nhìn thấy.
Diêm Phổ Hạo quay đầu, nhìn cái bình trong tay Thuỷ Nhan, mày kiếm của hắn kẽ chau lại, hắn chậm rãi đi đến trước mặt Thuỷ Nhan
” Đồ vật cũ nát như thế , chẳng lẽ ngươi muốn đem nó về phủ sao?”
Thuỷ Nhan ngẩng đầu, gương mặt mê võng, chẳng lẽ chiếc bình cũ trên tay nàng ảnh hưởng tới qui của vị tân chủ này sao?
“Thuỷ Nhan rất thích cái bình này, Diêm huynh thành toàn nàng cho nàng đem theo đi a.” Quí Lăng Dương vội vàng vì nàng giải vây kỳ thật hắn cũng không biết, tại sao Thuỷ Nhan lại coi trọng cái bình trong tay đến vậy.
Khóe môi kẽ nhếch lên, bạc môi tự hồ định thốt ra điều gì đó, nhưng rồi cái gì cùng không có nói ra, hắn im lặng, quay người bước lên xe ngựa.
Thuỷ Nhan ngẩng đầu nhìn lại vương phủ mà mình đã sống trong mươi năm, mười năm này trong trí nhớ của nàng, tựa như một khúc nhạc hài, từng mảng, từng mảng kí ức ùa về hiện lên trong đầu nàng, nhưng nhớ lại nhiều hơn cũng có thể thay đổi được gì đây, nàng giờ đây chẳng phải cùng sẽ rời đị.
lúc nàng lên xe ngựa, Quí Lăng Dương vội dùng tay giữ nàng lại, Thuỷ Nhan quay người , trong mắt , có chút buồn bã
” Mọi việc cần cẩn thật từng li từng tý, không nên cậy mạnh mà làm loạn, nếu ngươi ở đó gây ra họa gì, ta sợ ta sẽ không bảo hộ được ngươi.” trên mặt Quí Lăng Dương chỉ có sự ôn nhu , nhưng lời nói của hắn lại khiến Thuỷ Nhan đau triệt tâm..
” Ta sợ sẽ không bảo hộ được ngươi!” lời này nghe thật là quen tai, thật khiến cho người ta cảm động, nhưng lần này vời mười năm trước chỉ khiến cho người ta thêm chê cười mà thôi.
Năm đó Thuỷ Nhan nàng cho rằng hắn là một chủ từ tốt, sẽ nhớ hắn là người có thể bảo hộ nàng, nhưng… . . Bán đứng, nhục nhã, còn cái gì hắn chưa cho nàng đây?
“Vương gia bảo trọng, Thuỷ Nhan đi đây.” Thuỷ Nhan cứng ngắc mở miệng, cố gắng áp chế lòng mình không để cho mình lộ ra một chút tâm tư nào của bản thân.
Quí Lăng Dương nhẹ gật đầu, nhìn theo Thuỷ Nhan vào xe ngựa.
Phía trong thùng xe chật hẹp, Thuỷ Nhan nhìn nhìn Diêm Phổ Hạo, sau đó chọ một chỗ không xa của ngồi xuống, nàng chậm rãi thở dài, không biết làm cách nào để ở chung với hắn, đối mặt hắn, nàng tựa hồ luôn luôn chịu chút ít áp lực cùng sợ hãi tiềm ẩn.
” Chẳng lẽ bình thường, ngươi cũng hầu hạ Vạn vương gia? Đem Vương gia quăng sang một bên. chẳng hề quan tâm?” Diêm Phổ Hạo lấy tay chống vào trán của mình, nụ cười ta khiến cho Thuỷ Nhan sợ hãi kia vẫn chưa hề rút đi trên mặt hắn…!
Nàng chậm rãi lùi ra sau một bước, đột nhiên hạ thấp người:
- ” Vương gia, mười năm dạy giỗ của người Thuỷ Nhan đâu giám quên? Mười năm ân tình của ngươi ban cho, Thuỷ Nhan làm sao có thể không trả, nhưng…” Gương mặt Thuỷ Nhan tái nhợt, nàng bây giờ chỉ là cá nằm trên thớt mặc người chém giết, mà Quí Lăng Dương cho nàng mười năm ân tình, mười năm dưỡng dục, nàng sao có thể quên, làm sao có thể không nghe? làm sao dám không hồi báo?
- ” Chỉ cần ngươi còn nhớ rõ là tốt rồi, không nên quên năm đó ai giúp ngươi an táng phụ thân, là ai cho ngươi mười năm cơm no áo ấm.” Quí Lăng Dương từ trên cao nhìn xuống Thuỷ Nhan, để Thuỷ Nhan thiếu nợ, hắn hiểu rõ cô bé Thuỷ Nhan từ nhỏ trọng đạo, hiểu lí này, đối với ân tình, nàng xem trọng hơn bất cứ ai, dù không nói ra mười năm ân tình đạo nghĩa, thì hắn cũng biết rõ Thuỷ Nhan sẽ không cự tuyện yêu cầu của chủ từ là hắn.
“… Thuỷ Nhan rất rõ ai mới là chủ từ của mình, Thuỷ Nhan cũng hiểu mình nên vì ai mà trung tâm.” Thuỷ Nhan thì thào, con ngươi vô tiêu cự nhìn qua cửa sổ đóng chặt.
Nghe câu trả lời câu Thuỷ Nhan, Quí Lăng Dương nở nụ cười, nụ cười phát từ nội tâm, nụ cười của dục vọng thỏa mãn.
“Thuỷ Nhan, ngươi vĩnh viễn là Thuỷ Nhan tốt của ta, cũng vĩnh viễn chỉ người mới có thể là của ta tử sỹ “sự u sầu cùng lo lắng trên gương mặt Quí Lăng Dương, sớm đã biến mất, nhưng đôi mắt hưng phấn của hắn không có nhìn thấy, trên gương mặt của Thuỷ Nhan, bất đầu từ hôm qua, mang lên vẻ cười nhạo cùng mỉa mai trong ánh mắt, một chút cũng chưa ngừng lại.
“Vương gia, mười năm dạy bảo cùng ân tình của vương gia, Thuỷ Nhan dù mất mạng cũng sẽ báo đáp đầy đủ, nhưng ... nhưng Vương gia có thể đáp ứng Thuỷ Nhan một việc sao?” Thuỷ Nhan rướn người về phía trước, cũng không có đứng lên, trên mặt cũng chỉ có thành khẩn.
“Thuỷ Nhan yêu cầu, ta làm sao lại có thể không đáp ứng” hưng phấn trên mặt Quí Lăng Dương vẫn không hề biến mất.
“Nếu như một ngày kia, Vương gia nắm quyền, Vương gia hãy để Thuỷ Nhan xuất gia, để cho Thuỷ Nhan lưu lại phật môn sống hết một đời.” thanh âm Thuỷ Nhan chỉ còn hèn mọn, hèn mọn khẩn cầu.
Quí Lăng Dương hơi sửng sốt, lần này hắn mới thấy được vẻ cô đơn, và mỉa mai hiện lên trong mắt Thuỷ Nhan, hắn chần chờ một chút, rất muốn mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn là chậm rãi nhẹ gật đầu.
Thuỷ Nhan vui vẻ:- “Cảm ơn Vương gia ân chuẩn.”
Thân mình Thuỷ Nhan chậm rãi đừng thẳng, mắt nàng rời đi thân ảnh Quí Lăng Dương, không chút chần chờ đi vào phòng trong, nhưng tay nàng lại run rẩy, sự run rẩy chua xót do lạnh giá toát ra từ trong xương tủy.
Thuỷ Nhan mở cửa phòng, tiếng cười của nàng khàn khàn toát ra, Quí Lăng Dương cho nàng mười năm, thật đủ cơm no áo ấm? Thật đủ ân tình? mười năm này, nàng là chuyên cần hơn tất thảy, học tập những kĩ xảo giết người, khiến tay nàng bị tơ mỏng kéo cho đầy máu, đây cũng là ân tình Quí Lăng Dương nhắc tới?
Tình? Cho nàng một thân độc dược, thân thể lúc nóng lúc lạnh. đây là Quí Lăng Dương cho nàng cơm nó áo ấm?
Mười năm này , với nàng chủ tử luôn được nàng coi trọng hơn bất cứ ai, bất cứ thứ gì, so với ai cũng thân thuộc hơn, có thể là vua của nàng, cũng có thể là gia đình của nàng, nhưng đã một lần coi nàng là người?
Thuỷ Nhan dừng cười, mang từng thứ đồ đạc đem cất kỹ đi, nàng hiểu rằng có lẽ Quí Lăng Dương khẳng định rằng nàng sẽ không phản bội hắn, nàng sẽ không bao giờ bán đứng hắn cho nên mới có thể yên tâm như vậy, khẳng định nhưng vậy nên mới đem nàng vứt lên giường kẻ khác, đem nàng như một đồ vật mà qua tay mà trao đổi?
Chỉ là canh bạc này hắn thắng, bởi nàng quả thật không phản bội hắn, cũng sẽ không bán đứng hắn, nếu như so sánh giữa hắn và Diêm Phổ Hạo, nàng làm sao có thể phản bội Quí Lăng Dương, làm sao có thể bán hắn
Mười măn tình nghĩa làm sao có thể nói buông là buông là buông, bỏ là bỏ dễ dàng như thế
※※※
Vài ngày sau đó, tuyết không ngừng rơi, khiến cho kế hoạch rời đi của Diêm Phổ Hạo bị ngừng lại, khiến hắn phải ở lại Vạn vương phủ thêm một thời gian khi thời tiết cho phép xuất hành thì cũng đã nhanh tới cuối năm.
Ngày lên đường, Thuỷ Nhan một thân áo trắng, trên người khoác thêm một trường bào màu tím, trên tóc cài một số trang sứ hết sức bình thường, trên tay nàng giữ chặt một bình sứ, một chút cũng không nơi lỏng.
cái cách nàng giữ lấy cái bình kia, không hiểu sao khiến người ta cảm thấy có chút đau thương.
Quí Lăng Dương cùng với Diêm Phổ Hạo lời qua tiếng lại với nhau những câu chào khách sáo rỗng, Thuỷ Nhan ngơ ngác đứng trong trời tuyết, mặt cùng chóp mũi nàng bị đông cứng tới đỏ bừng, nhưng ánh mắt nàng thế nào cùng không giám liếc nhìn Quí Lăng Dương một lát, nàng sợ hãi lòng của mình, không kiềm chế được lại đau đớn.
Úc Kỳ đứng trước mặt Thuỷ Nhan, hắn nghĩ muốn mở miệng , nhưng quả thật không thốt ra lời, thật lâu sau mới lên tiếng: ” Đem cha ngươi xuôi xuống phía nam, ngài có quen không?"
Câu hỏi của Úc Kỳ lại kiến mặt nàng hiện lại vẻ cười nhạo, trong vương phủ này , chỉ có mình Úc Kỳ biết, chiếc bình đặt trên tủ bên cạnh giường của Thuỷ Nhan chính là tro cốt của phụ thân Thuỷ Nhan năm đó, mười năm trước Thuỷ Nhan cũng không có an táng cha, tiền mà Thuỷ Nhan dùng bản thân đổi lấy, cũng chỉ đủ cho Thuỷ Nhan trả hết tiền thuốc men của phụ thân nàng.
” Phụ thân rồi sẽ quen, chẳng phải có ta bên cạnh người sao?” Thuỷ Nhan đem bình ôm chặt thêm, phảng phát như thể không muốn chia xa.
” Đến nơi khác làm một nha hoàn ngươi phải học khôn lên, đừng lại ngốc nghếch như khi ở đây nữa có biết không?” Úc kỳ bất đắc dĩ thở dài.
Thuỷ Nhan nhẹ gật đầu, nhưng phúc tạp hiện lên trong ánh mắt lại không để Úc Kỳ nhìn thấy.
Diêm Phổ Hạo quay đầu, nhìn cái bình trong tay Thuỷ Nhan, mày kiếm của hắn kẽ chau lại, hắn chậm rãi đi đến trước mặt Thuỷ Nhan
” Đồ vật cũ nát như thế , chẳng lẽ ngươi muốn đem nó về phủ sao?”
Thuỷ Nhan ngẩng đầu, gương mặt mê võng, chẳng lẽ chiếc bình cũ trên tay nàng ảnh hưởng tới qui của vị tân chủ này sao?
“Thuỷ Nhan rất thích cái bình này, Diêm huynh thành toàn nàng cho nàng đem theo đi a.” Quí Lăng Dương vội vàng vì nàng giải vây kỳ thật hắn cũng không biết, tại sao Thuỷ Nhan lại coi trọng cái bình trong tay đến vậy.
Khóe môi kẽ nhếch lên, bạc môi tự hồ định thốt ra điều gì đó, nhưng rồi cái gì cùng không có nói ra, hắn im lặng, quay người bước lên xe ngựa.
Thuỷ Nhan ngẩng đầu nhìn lại vương phủ mà mình đã sống trong mươi năm, mười năm này trong trí nhớ của nàng, tựa như một khúc nhạc hài, từng mảng, từng mảng kí ức ùa về hiện lên trong đầu nàng, nhưng nhớ lại nhiều hơn cũng có thể thay đổi được gì đây, nàng giờ đây chẳng phải cùng sẽ rời đị.
lúc nàng lên xe ngựa, Quí Lăng Dương vội dùng tay giữ nàng lại, Thuỷ Nhan quay người , trong mắt , có chút buồn bã
” Mọi việc cần cẩn thật từng li từng tý, không nên cậy mạnh mà làm loạn, nếu ngươi ở đó gây ra họa gì, ta sợ ta sẽ không bảo hộ được ngươi.” trên mặt Quí Lăng Dương chỉ có sự ôn nhu , nhưng lời nói của hắn lại khiến Thuỷ Nhan đau triệt tâm..
” Ta sợ sẽ không bảo hộ được ngươi!” lời này nghe thật là quen tai, thật khiến cho người ta cảm động, nhưng lần này vời mười năm trước chỉ khiến cho người ta thêm chê cười mà thôi.
Năm đó Thuỷ Nhan nàng cho rằng hắn là một chủ từ tốt, sẽ nhớ hắn là người có thể bảo hộ nàng, nhưng… . . Bán đứng, nhục nhã, còn cái gì hắn chưa cho nàng đây?
“Vương gia bảo trọng, Thuỷ Nhan đi đây.” Thuỷ Nhan cứng ngắc mở miệng, cố gắng áp chế lòng mình không để cho mình lộ ra một chút tâm tư nào của bản thân.
Quí Lăng Dương nhẹ gật đầu, nhìn theo Thuỷ Nhan vào xe ngựa.
Phía trong thùng xe chật hẹp, Thuỷ Nhan nhìn nhìn Diêm Phổ Hạo, sau đó chọ một chỗ không xa của ngồi xuống, nàng chậm rãi thở dài, không biết làm cách nào để ở chung với hắn, đối mặt hắn, nàng tựa hồ luôn luôn chịu chút ít áp lực cùng sợ hãi tiềm ẩn.
” Chẳng lẽ bình thường, ngươi cũng hầu hạ Vạn vương gia? Đem Vương gia quăng sang một bên. chẳng hề quan tâm?” Diêm Phổ Hạo lấy tay chống vào trán của mình, nụ cười ta khiến cho Thuỷ Nhan sợ hãi kia vẫn chưa hề rút đi trên mặt hắn…!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.