Chương 9: Uy lực kinh người - Cạn lương - Thủy binh trên trời rơi xuống
Trần Nguyên Hãn
08/07/2017
Với thuốc súng gần tiêu chuẩn hiện đại uy lực nổ rất mạnh và cháy triệt để hỏa thương của Trần gia quân phải bắn tới 4, 5
viên đạn mới phải thông nòng súng. với kiểu lắp đạn phía sau
thì tốc độ bắn phải nói là nhanh không thể tưởng lúc bấy
giờ. Vì có gần 200 khẩu súng mà Nguyên Hãn đặt tên là Long
Thần cơ này Nguyên Hãn phải điều thêm 50 binh sĩ vào đội hỏa
thương. Nhing 150 người chia làm 3 hàng tập bắn đúng là mưa gió
không lọt. Hàng này vừa bắn xong hàng kia đã nổ súng, trong
lúc đó hàng vừa bắn xong đã lắp xing đạn và có thể bắn tiếp rồi. Vì thế ngoài chiến thuật ba hang đứng nằm ngồi còn có
thể triển khai chiến thuật hai hàng nằm và ngồi.
Súng điểu nhà Minh và nhà Hồ bấy giờ thường hiệu quả trong khoảng cách 50 đến 70m, bắn ào một loạt rổi rut đao ra lao vào cận chiến, thế nên hỏa thương lúc bấy giờ chỉ mang tính phụ trợ và trấn nhiếp do tiếng nổ vang chứ chưa thể là vũ khí chính.
Nhưng Thần Long hỏa thương của Nguyên Hãn nòng súng chỉ dài hơn 60 phân nhưng có rãnh xoắn và thuốc súng ưu việt nên tầm sát thương hiệu quả lên tới gần 200m cong nếu muốn chuẩn xác ngắm bắn thì trong 150m la tốt nhất. Bởi vì là đạn bay ra từ rãnh xoáy nòng nên sức công phá phải nói là kinh khủng lúc bấy giờ. Nguyên Hãn đã cho thí nghiệm cách 150m xuyên thủng 3 lớp giáp sắt vẩy cá kiểu của quân minh là binh thường. Với tốc độ bắn này nếu không gặp kỵ binh thì 150 lính hỏa thương của Nguyên Hãn có thể nuốt gọn hơn ngàn lính bộ binh là khả thi. Vì khi tuer vong đến trên ba phần thig không một đội quân nào có thể còn sĩ khí ma xông lên, đấy là tâm lý của loài người, kể cả các dũng sĩ coi như là không sợ chết như That Đat nam nhân.
Ngoài ra công cuộc đúc hơn 200 nòng súng ngắn dài 15 phân cũng tiến hành. Đã có công nghệ luyện thép công nghiệp thì rất nhiều chuyện tưởng như thần thoại trước đây trở nên dễ dàng. Vì súng ngắn cần it nhiên liệu nên 200 danh tiểu Thần Long cơ không mấy áp lực. Các thợ thủ công rất tâm lý khi chế cho Nguyên hãn một bộ giáp cực kì tinh mĩ và hai khẩu Tiểu Thần Long cơ với tạo hình báng súng hình rồng oai vệ. Nguyên bản các thợ thủ công muốn chế nòng súng tạo hình là Thần Long ngậm châu nhưng Nguyên hãn bác bỏ. Cái súng cảnh ấy mà làm ra không biết trên chiến trường có rút ra khỏi bao được không mới là vấn đề. Tiểu Thần Long cơ cũng hết sức phi phàm với nóng rãnh xoáy, 50m là phạm vi sát thương tối đa, 30m thì còn có thể xuyên giáp sắt.
Mọi chuyện tưởng như thuận lợi hoàn toàn thì vấn đề xảy ra - cạn lương. Vì mải chú ý vào phát triển súng ống đạn dược mà bốn ngàn lạng bạc trắng đã ra đi không tạm biệt. lương thực dự chữ cho 500 người không đủ trong một tuần, giờ không có tàu kể cả có tàu thì xuất phát đi cướp ở chiết giang cũng quá muộn, nước xa đâu cứu được lửa gần. Nếu lợi dụng 150 lính hỏa thương công vào bất kì trang ấp huyện thành nào đều có thể thu được toàn thắng, nhưng cướp của người Việt thì vướng mắc đạo đức không thể vượt qua. Với lại đã mang danh trộm cướp thì sẽ bị sĩ lâm lên án, cái thời này Đại Việt bị ảnh hưởng rất nặng của Trung Hoa, nho gia la chính thống, mở miệng ra là nhân, tín, lễ, nghĩa.... Nếu đã mang danh cướp thi nghiệp lớn sau này không ai ủng hộ cả, khó mà thành công. Đang đăm chiêu suy nghĩ lối ra trong trướng bồng thì một thân binh chạy vào quỳ thưa:
- Bẩm chủ công, Ngũ trưởng Nguyễn Văn Bính được phái đi Hải Nam hai tháng trước đã trở về dẫn theo hơn mười người lạ mặt nói la có chuyện quan trọng cầu kiến chủ công. - Ngươi đi mời tam lão thăng trướng trung quân, chắc phải có việc rất quan trọng họ mới quay về.
Nhìn bóng thân vệ đi xa, Nguyên Hãn đứng khoác tấm áo choàng da hổ lững thững đúng dậy đi về phía lều trung quân.
Đêm khuya rừng thẳm, lều trung quân ánh nến vẫn sáng trưng, ánh lửa bập bùng chiếu rọi gương mặt tưng người. Nguyên Hãn gương mặt ngạc nhiên laanc nụ cười như cáo như không đang đáp lễ một người thanh niên tầm hơn hai mươi. Ba vị lão tướng dung dung đĩnh đạc. Người thanh niên nước da ngăm đen, dáng người hơi thấp nhưng rất khôi ngô, bắp thịt cuồn cuộn ánh màu đỏ đồng ẩn chứa sức bật kinh khủng. Khuôn mặt chữ điền chất phác nhưng anh mắt lại ánh lên đầy vẻ chí tuệ. Trải qua ngạc nhiên Nguyên Hãn mỉm cười nhìn vị thanh niên khôi ngô trước mặt:
- Vậy nói ra huynh đài là Đặng Dung con trai của thủy sư tham tướng Đặn Tất, kính ngưỡng Dung huynh đã lâu! - Đoạn rồi nắm lấy tay Dung kéo về gế thái sư ngồi ngang hàng với mình. Phải nói là Nguyên Hãn cũng không nghe nói về Đặng dung và Đặng Tất trong lịch sử, có lẽ đoạn này chàng chưa đọc. Nhưng là người Hà Nội tất nhiên chang biết có một con phố chuyên bán điện thoại seconhand tên Đặng Dung, đã là danh nhân được đặt tên đường tên phố tất không kém. Vậy nên ánh mắt khát tài của Hãn ta trở nên sáng rực.
Dung thụ sủng mà nhược kinh không dám ngồi, bật dậy nhưng Nguyên Hãn dùng hai tay dữ chặt hai bả vai Dung không cho đứng lên. Lực cánh tay rất lớn, Dung cả kinh tự phụ sức mạnh hơn người nhưng Hãn công tử còn chưa đầy nhược quán mà sức lớn như cọp, mạnh không thể tả. Dung hoa dung thất sắc ngồi trên ghế mà mông cứ nhắp nhổm.
Súng điểu nhà Minh và nhà Hồ bấy giờ thường hiệu quả trong khoảng cách 50 đến 70m, bắn ào một loạt rổi rut đao ra lao vào cận chiến, thế nên hỏa thương lúc bấy giờ chỉ mang tính phụ trợ và trấn nhiếp do tiếng nổ vang chứ chưa thể là vũ khí chính.
Nhưng Thần Long hỏa thương của Nguyên Hãn nòng súng chỉ dài hơn 60 phân nhưng có rãnh xoắn và thuốc súng ưu việt nên tầm sát thương hiệu quả lên tới gần 200m cong nếu muốn chuẩn xác ngắm bắn thì trong 150m la tốt nhất. Bởi vì là đạn bay ra từ rãnh xoáy nòng nên sức công phá phải nói là kinh khủng lúc bấy giờ. Nguyên Hãn đã cho thí nghiệm cách 150m xuyên thủng 3 lớp giáp sắt vẩy cá kiểu của quân minh là binh thường. Với tốc độ bắn này nếu không gặp kỵ binh thì 150 lính hỏa thương của Nguyên Hãn có thể nuốt gọn hơn ngàn lính bộ binh là khả thi. Vì khi tuer vong đến trên ba phần thig không một đội quân nào có thể còn sĩ khí ma xông lên, đấy là tâm lý của loài người, kể cả các dũng sĩ coi như là không sợ chết như That Đat nam nhân.
Ngoài ra công cuộc đúc hơn 200 nòng súng ngắn dài 15 phân cũng tiến hành. Đã có công nghệ luyện thép công nghiệp thì rất nhiều chuyện tưởng như thần thoại trước đây trở nên dễ dàng. Vì súng ngắn cần it nhiên liệu nên 200 danh tiểu Thần Long cơ không mấy áp lực. Các thợ thủ công rất tâm lý khi chế cho Nguyên hãn một bộ giáp cực kì tinh mĩ và hai khẩu Tiểu Thần Long cơ với tạo hình báng súng hình rồng oai vệ. Nguyên bản các thợ thủ công muốn chế nòng súng tạo hình là Thần Long ngậm châu nhưng Nguyên hãn bác bỏ. Cái súng cảnh ấy mà làm ra không biết trên chiến trường có rút ra khỏi bao được không mới là vấn đề. Tiểu Thần Long cơ cũng hết sức phi phàm với nóng rãnh xoáy, 50m là phạm vi sát thương tối đa, 30m thì còn có thể xuyên giáp sắt.
Mọi chuyện tưởng như thuận lợi hoàn toàn thì vấn đề xảy ra - cạn lương. Vì mải chú ý vào phát triển súng ống đạn dược mà bốn ngàn lạng bạc trắng đã ra đi không tạm biệt. lương thực dự chữ cho 500 người không đủ trong một tuần, giờ không có tàu kể cả có tàu thì xuất phát đi cướp ở chiết giang cũng quá muộn, nước xa đâu cứu được lửa gần. Nếu lợi dụng 150 lính hỏa thương công vào bất kì trang ấp huyện thành nào đều có thể thu được toàn thắng, nhưng cướp của người Việt thì vướng mắc đạo đức không thể vượt qua. Với lại đã mang danh trộm cướp thì sẽ bị sĩ lâm lên án, cái thời này Đại Việt bị ảnh hưởng rất nặng của Trung Hoa, nho gia la chính thống, mở miệng ra là nhân, tín, lễ, nghĩa.... Nếu đã mang danh cướp thi nghiệp lớn sau này không ai ủng hộ cả, khó mà thành công. Đang đăm chiêu suy nghĩ lối ra trong trướng bồng thì một thân binh chạy vào quỳ thưa:
- Bẩm chủ công, Ngũ trưởng Nguyễn Văn Bính được phái đi Hải Nam hai tháng trước đã trở về dẫn theo hơn mười người lạ mặt nói la có chuyện quan trọng cầu kiến chủ công. - Ngươi đi mời tam lão thăng trướng trung quân, chắc phải có việc rất quan trọng họ mới quay về.
Nhìn bóng thân vệ đi xa, Nguyên Hãn đứng khoác tấm áo choàng da hổ lững thững đúng dậy đi về phía lều trung quân.
Đêm khuya rừng thẳm, lều trung quân ánh nến vẫn sáng trưng, ánh lửa bập bùng chiếu rọi gương mặt tưng người. Nguyên Hãn gương mặt ngạc nhiên laanc nụ cười như cáo như không đang đáp lễ một người thanh niên tầm hơn hai mươi. Ba vị lão tướng dung dung đĩnh đạc. Người thanh niên nước da ngăm đen, dáng người hơi thấp nhưng rất khôi ngô, bắp thịt cuồn cuộn ánh màu đỏ đồng ẩn chứa sức bật kinh khủng. Khuôn mặt chữ điền chất phác nhưng anh mắt lại ánh lên đầy vẻ chí tuệ. Trải qua ngạc nhiên Nguyên Hãn mỉm cười nhìn vị thanh niên khôi ngô trước mặt:
- Vậy nói ra huynh đài là Đặng Dung con trai của thủy sư tham tướng Đặn Tất, kính ngưỡng Dung huynh đã lâu! - Đoạn rồi nắm lấy tay Dung kéo về gế thái sư ngồi ngang hàng với mình. Phải nói là Nguyên Hãn cũng không nghe nói về Đặng dung và Đặng Tất trong lịch sử, có lẽ đoạn này chàng chưa đọc. Nhưng là người Hà Nội tất nhiên chang biết có một con phố chuyên bán điện thoại seconhand tên Đặng Dung, đã là danh nhân được đặt tên đường tên phố tất không kém. Vậy nên ánh mắt khát tài của Hãn ta trở nên sáng rực.
Dung thụ sủng mà nhược kinh không dám ngồi, bật dậy nhưng Nguyên Hãn dùng hai tay dữ chặt hai bả vai Dung không cho đứng lên. Lực cánh tay rất lớn, Dung cả kinh tự phụ sức mạnh hơn người nhưng Hãn công tử còn chưa đầy nhược quán mà sức lớn như cọp, mạnh không thể tả. Dung hoa dung thất sắc ngồi trên ghế mà mông cứ nhắp nhổm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.