Chương 10: Một tội ác
thuytinh103
19/09/2023
Pằng!!!
Đúng vào giây phút Mộ Hiểu Yên định đón lấy ly nước từ tay Thụy Vũ thì ở phía xa một lực mạnh bóp còi tạo ra tiếng súng vang cả vùng biển vắng lặng, viên đạn bay trong gió với tốc độ siêu nhanh xuyên thủng bàn tay của Thụy Vũ
_Thụy Vũ!
Mộ Hiểu Yên kinh hãi thét to, cô bị ngã vùi sâu vào mớ hoa hồng hỗn độn, trước mắt chỉ toàn thấy máu đỏ nhuộm trên tấm rèm trắng bị rách rơi xuống, ly nước trên tay rơi xuống đám hoa hồng, nước sủi bọt lập tức hoa hồng héo tàn ngay
_Thụy Vũ...Thụy Vũ anh có sao không?
Cô run rẩy ngồi dậy, cố gắng đến gần anh quan tâm, cô đau đớn nhìn bàn tay người yêu chỉ toàn là máu vấy đỏ, anh đau đến độ không còn cử động được
_Thuỵ Vũ...đừng mà ...
Mộ Hiểu Yên đảo ánh mắt đầy sợ hãi nhìn vào đám thuộc hạ mặc vest đen đang kéo Thụy Vũ đứng dậy, họ cứ vậy chia cắt hai người yêu nhau
_Chú Vương...chú Vương...con cầu xin chú tha cho Thụy Vũ đi, anh ấy không có ý xấu
Cô ôm chân Mộ Hàn Vương cầu xin, khi mà trên tay hắn khẩu súng ngắn vẫn còn đang nhả khói, cô đớn đau cầu xin cho người mình yêu, chỉ là vì Thụy Vũ quá yêu cô nên mới nghĩ ra những chuyện vớ vẩn
_Ông là đồ bỉ ổi cặn bả, chắc chắn ông có ý đồ với tiểu Yên
Thụy Vũ gào lên ấm ức, anh không muốn thấy cảnh người con gái mình yêu nhất quỵ luỵ cầu xin dưới chân hắn, cô mỏng manh ngây thơ như vậy ở trước mặt hắn chỉ là miến mồi ngon mà thôi
_Vậy mày thấy có miến mồi nào ngon lại để thằng khác hưởng trước hay không?
Phong Phi đấm vào bụng Thụy Vũ dạy dỗ, lời vừa nói xong lập tức nhận được những nụ cười đồng tình đầy giễu cợt cậu thiếu niên trẻ nông nỗi
_Ông là đồ súc vật, ông không được làm hại tiểu Yên
Thụy Vũ dù bị đấm hộc máu vẫn không nhẫn nhịn mà phản bác, dù còn hơi thở cuối cùng vẫn muốn bảo vệ người mình yêu
_Mày nên nhớ Mộ thiếu có nhân cách tốt mới có thể nuôi dưỡng dạy dỗ tiểu thư xinh đẹp ngoan ngoãn như ngày hôm nay để mày yêu đương, còn trẻ thì bớt ngông cuồng đi
Vũ Phi dùng cây súng ngắn đánh mạnh vào đầu Thụy Vũ, thuộc hạ này còn muốn bóp còi giết chết tên nhãi ranh trước mặt nhưng Mộ Hàn Vương xua tay bảo dừng lại, hắn hất chân ra khỏi vòng tay yếu ớt của Mộ Hiểu Yên đang cầu xin rồi chậm rãi đến gần Thụy Vũ
Hắn đã là người đàng ông trưởng thành sự đời thăng trầm ra sao hiểu rất rõ, đối phó với thiếu niên trước mặt cũng không cần phải dùng sức quá nhiều
_Thái độ của tôi thế nào còn tùy thuộc vào cách sống của cậu
_Tiểu Yên...mau buông tôi ra...tiểu Yên
Thụy Vũ bị kéo đi rất xa, dù có gào thét xuyên màng đêm thì cũng chỉ có tiếng sóng biển đánh vào bờ đáp trả, anh bị cột tay, cột chân, bị nhét vải vào mồm còn ngâm mình dưới nước biển lạnh, chỉ biết ngậm ngùi nhìn từng cơn sóng lăng tăng, hỗn loạn đánh vào vờ như chính tâm tư của mình, đau lòng, tức giận nhưng không làm sao đưa người mình yêu đi được
Nơi tuyệt đẹp nhất đêm hôm nay là tổ kén hoa hồng đủ màu sắc, mờ mờ ảo ảo, rèm trắng phủ đầy tung bay ma mị che giấu khung cảnh bên trong. Mộ Hàn Vương đưa tay giật đi những dây đèn đang chớp tắc theo tiếng nhạc du dương, xung quanh lập tức tối om nhường sự huyền ảo cho màn đêm sóng vỗ, ở bên ngoài thuộc hạ vẫn canh gác đợi lệnh
_Chú Vương...chú tha cho Thụy Vũ có được không? Con và anh ấy chưa xảy ra chuyện gì hết...con cầu xin chú đó
Mộ Hiểu Yên quỳ gối ôm chân hắn cầu xin, so với biển lạnh ngoài kia thì cõi lòng của hắn còn ghê rợn hơn rất nhiều, hắn vẫn mặc kệ ung dung hút cho xong điếu thuốc cuối cùng.
_Chú đừng giết anh ấy...đừng mà...anh ấy vì quá yêu con nên mới...
_Bịch!
Trong mắt hắn chứa đầy lửa đỏ những tia máu bám quanh con ngươi hành động tàn độc u ám đang đánh thức ác quỷ trong lòng, thẳng chân hất cô ngã ngữa ra phía xa
Mộ Hàn Vương đăm chiêu nhìn cô đau đớn chưa ngồi dậy được, cả thân người mỏng manh vùi mạnh vào mớ hoa hồng, trên xương quai xanh có vết cắn nhẹ, cúc áo trước ngực từ lâu đã rơi mất, da thịt bị lộ mềm mại mỏng manh như giọt sương ban mai
_Thụy Vũ kích tình con sao?
Hắn đỡ cô ngồi dậy, một vòng tay có thể siết eo cô ngạt đến chết, cô rất sợ vừa đau lại còn bị áp bức tư tưởng
_Thụy Vũ nông nổi nhưng chúng con chưa đi quá giới hạn, chúng con yêu nhau mọi chuyện không phải là xấu xa
Mộ Hiểu Yên cố gắng che đậy chỗ ngực áo bị đứt cúc, cô muốn thoát khỏi hắn, thoát khỏi tản băng nặng nề đang cố hút hết sinh khí từ mình
_Nếu để cho hai người ân ái với nhau thì đó mới là tội ác
Mộ Hàn Vương buông lỏng bàn tay đang siết eo cô, ánh mắt thâm tình nhìn miến mồi ngon ở trước mặt, hắn ung dung đứng dậy chậm rãi cởi cúc áo sơ mi của mình, từng chiếc cúc bật ra để lộ cơ thể cường tráng thu hút, đã từng có lúc hắn muốn 2 anh em nhà họ Đường sẽ "loạn luân". Nhưng không, miếng mồi ngon như vậy, nuôi dưỡng cực khổ như vậy, thì chính bản thân phải là người thưởng thức mới đúng
_Yêu nhau mà không đến được với nhau đúng là nghiệt ngã
Hắn vứt áo sơ mi xuống khóm hoa hồng màu đỏ, còn khóm hoa hồng được kết tỉ mỉ màu trắng tất nhiên là nơi sẽ lưu lại xử nữ của cô, trong cuộc đời hắn không biết đã sử dụng bao nhiêu người phụ nữ và việc biến cô thành người phụ nữ của hắn cũng không là ngoại lệ
Đúng vào giây phút Mộ Hiểu Yên định đón lấy ly nước từ tay Thụy Vũ thì ở phía xa một lực mạnh bóp còi tạo ra tiếng súng vang cả vùng biển vắng lặng, viên đạn bay trong gió với tốc độ siêu nhanh xuyên thủng bàn tay của Thụy Vũ
_Thụy Vũ!
Mộ Hiểu Yên kinh hãi thét to, cô bị ngã vùi sâu vào mớ hoa hồng hỗn độn, trước mắt chỉ toàn thấy máu đỏ nhuộm trên tấm rèm trắng bị rách rơi xuống, ly nước trên tay rơi xuống đám hoa hồng, nước sủi bọt lập tức hoa hồng héo tàn ngay
_Thụy Vũ...Thụy Vũ anh có sao không?
Cô run rẩy ngồi dậy, cố gắng đến gần anh quan tâm, cô đau đớn nhìn bàn tay người yêu chỉ toàn là máu vấy đỏ, anh đau đến độ không còn cử động được
_Thuỵ Vũ...đừng mà ...
Mộ Hiểu Yên đảo ánh mắt đầy sợ hãi nhìn vào đám thuộc hạ mặc vest đen đang kéo Thụy Vũ đứng dậy, họ cứ vậy chia cắt hai người yêu nhau
_Chú Vương...chú Vương...con cầu xin chú tha cho Thụy Vũ đi, anh ấy không có ý xấu
Cô ôm chân Mộ Hàn Vương cầu xin, khi mà trên tay hắn khẩu súng ngắn vẫn còn đang nhả khói, cô đớn đau cầu xin cho người mình yêu, chỉ là vì Thụy Vũ quá yêu cô nên mới nghĩ ra những chuyện vớ vẩn
_Ông là đồ bỉ ổi cặn bả, chắc chắn ông có ý đồ với tiểu Yên
Thụy Vũ gào lên ấm ức, anh không muốn thấy cảnh người con gái mình yêu nhất quỵ luỵ cầu xin dưới chân hắn, cô mỏng manh ngây thơ như vậy ở trước mặt hắn chỉ là miến mồi ngon mà thôi
_Vậy mày thấy có miến mồi nào ngon lại để thằng khác hưởng trước hay không?
Phong Phi đấm vào bụng Thụy Vũ dạy dỗ, lời vừa nói xong lập tức nhận được những nụ cười đồng tình đầy giễu cợt cậu thiếu niên trẻ nông nỗi
_Ông là đồ súc vật, ông không được làm hại tiểu Yên
Thụy Vũ dù bị đấm hộc máu vẫn không nhẫn nhịn mà phản bác, dù còn hơi thở cuối cùng vẫn muốn bảo vệ người mình yêu
_Mày nên nhớ Mộ thiếu có nhân cách tốt mới có thể nuôi dưỡng dạy dỗ tiểu thư xinh đẹp ngoan ngoãn như ngày hôm nay để mày yêu đương, còn trẻ thì bớt ngông cuồng đi
Vũ Phi dùng cây súng ngắn đánh mạnh vào đầu Thụy Vũ, thuộc hạ này còn muốn bóp còi giết chết tên nhãi ranh trước mặt nhưng Mộ Hàn Vương xua tay bảo dừng lại, hắn hất chân ra khỏi vòng tay yếu ớt của Mộ Hiểu Yên đang cầu xin rồi chậm rãi đến gần Thụy Vũ
Hắn đã là người đàng ông trưởng thành sự đời thăng trầm ra sao hiểu rất rõ, đối phó với thiếu niên trước mặt cũng không cần phải dùng sức quá nhiều
_Thái độ của tôi thế nào còn tùy thuộc vào cách sống của cậu
_Tiểu Yên...mau buông tôi ra...tiểu Yên
Thụy Vũ bị kéo đi rất xa, dù có gào thét xuyên màng đêm thì cũng chỉ có tiếng sóng biển đánh vào bờ đáp trả, anh bị cột tay, cột chân, bị nhét vải vào mồm còn ngâm mình dưới nước biển lạnh, chỉ biết ngậm ngùi nhìn từng cơn sóng lăng tăng, hỗn loạn đánh vào vờ như chính tâm tư của mình, đau lòng, tức giận nhưng không làm sao đưa người mình yêu đi được
Nơi tuyệt đẹp nhất đêm hôm nay là tổ kén hoa hồng đủ màu sắc, mờ mờ ảo ảo, rèm trắng phủ đầy tung bay ma mị che giấu khung cảnh bên trong. Mộ Hàn Vương đưa tay giật đi những dây đèn đang chớp tắc theo tiếng nhạc du dương, xung quanh lập tức tối om nhường sự huyền ảo cho màn đêm sóng vỗ, ở bên ngoài thuộc hạ vẫn canh gác đợi lệnh
_Chú Vương...chú tha cho Thụy Vũ có được không? Con và anh ấy chưa xảy ra chuyện gì hết...con cầu xin chú đó
Mộ Hiểu Yên quỳ gối ôm chân hắn cầu xin, so với biển lạnh ngoài kia thì cõi lòng của hắn còn ghê rợn hơn rất nhiều, hắn vẫn mặc kệ ung dung hút cho xong điếu thuốc cuối cùng.
_Chú đừng giết anh ấy...đừng mà...anh ấy vì quá yêu con nên mới...
_Bịch!
Trong mắt hắn chứa đầy lửa đỏ những tia máu bám quanh con ngươi hành động tàn độc u ám đang đánh thức ác quỷ trong lòng, thẳng chân hất cô ngã ngữa ra phía xa
Mộ Hàn Vương đăm chiêu nhìn cô đau đớn chưa ngồi dậy được, cả thân người mỏng manh vùi mạnh vào mớ hoa hồng, trên xương quai xanh có vết cắn nhẹ, cúc áo trước ngực từ lâu đã rơi mất, da thịt bị lộ mềm mại mỏng manh như giọt sương ban mai
_Thụy Vũ kích tình con sao?
Hắn đỡ cô ngồi dậy, một vòng tay có thể siết eo cô ngạt đến chết, cô rất sợ vừa đau lại còn bị áp bức tư tưởng
_Thụy Vũ nông nổi nhưng chúng con chưa đi quá giới hạn, chúng con yêu nhau mọi chuyện không phải là xấu xa
Mộ Hiểu Yên cố gắng che đậy chỗ ngực áo bị đứt cúc, cô muốn thoát khỏi hắn, thoát khỏi tản băng nặng nề đang cố hút hết sinh khí từ mình
_Nếu để cho hai người ân ái với nhau thì đó mới là tội ác
Mộ Hàn Vương buông lỏng bàn tay đang siết eo cô, ánh mắt thâm tình nhìn miến mồi ngon ở trước mặt, hắn ung dung đứng dậy chậm rãi cởi cúc áo sơ mi của mình, từng chiếc cúc bật ra để lộ cơ thể cường tráng thu hút, đã từng có lúc hắn muốn 2 anh em nhà họ Đường sẽ "loạn luân". Nhưng không, miếng mồi ngon như vậy, nuôi dưỡng cực khổ như vậy, thì chính bản thân phải là người thưởng thức mới đúng
_Yêu nhau mà không đến được với nhau đúng là nghiệt ngã
Hắn vứt áo sơ mi xuống khóm hoa hồng màu đỏ, còn khóm hoa hồng được kết tỉ mỉ màu trắng tất nhiên là nơi sẽ lưu lại xử nữ của cô, trong cuộc đời hắn không biết đã sử dụng bao nhiêu người phụ nữ và việc biến cô thành người phụ nữ của hắn cũng không là ngoại lệ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.