Chương 45: Nỗi đau oan nghiệt
thuytinh103
20/11/2023
Trời đã sáng hắn không muốn những tia nắng ngoài kia chiếu qua cửa sổ làm cô thức giấc, càng không muốn gia đình hắn đến tìm cô gây khó dễ cho nên
hắn để cô ở lại ngủ ngon trên giường, còn mình phải đi gặp gia đình, họ
cũng vì lo lắng sức khoẻ của hắn nên mới đến đây nhưng hắn lại sắp xếp
cho họ ở biệt thư cao cấp khá xa nơi này
Mộ Hàn Vương hôn lên tóc cô, hắn khẽ léo cái chăn đáp cho cô, cứ ngắm nhìn cô mãi mà không muốn rời dù hắn biết giữa hắn và cô mãi mãi không thể đến được với nhau, hắn cũng khong thừa nhận cảm xúc của bản thân khi đối đãi với cô là vì tình yêu
_Mộ thiếu, ngài không lo là tiểu thư sẽ đến Đường gia hay sao ạ?
Vân Phi đứng bên ngoài cửa đợi lệnh, cô lo lắng hỏi nhỏ, vì bọn họ đều biết sớm muộn gì cô cũng sẽ tìm về cội nguồn của mình
_Cứ để tiểu Yên tự do
Hắn không sợ cô sẽ đi khỏi vòng tay hắn, điều làm hắn bận tâm là ngày tháng không còn dài hắn phải về với gia đình, bố mẹ đã già dù hắn có ngang tàn ra sao cũng không thể bất kính với họ
***
Mộ Hiểu Yên tỉnh dậy không còn nhìn thấy người bên cạnh, bỗng trông cô có chút sợ hãi, lúc ở cạnh hắn cũng sợ và khi biết hắn sắp về Mỹ với gia đình lại càng sợ hơn nhưng lần này là sợ mất đi thứ gì đó rất quan trọng, chính cô cũng không hiểu nổi bản thân mình
Cô chỉnh chu váy áo, vệ sinh cá nhân xong thì tản bộ ngoài phố, con đường quen thuộc gần biệt thự, đã lâu lắm rồi cô mới có thể ra ngoài đón nắng, dù ngày mai là chuyện gì xảy ra vẫn phải biết yêu thương bản thân mình, tâm trạng có thanh thản thì mới có sức lực vượt qua bão giông
_Tiểu Yên!
Cô đi được mấy bước thì nhìn thấy người đang chặng trước mặt mình là Đường Thụy Vũ, từ ngày xảy ra chuyện không ngày nào là anh thôi thẩn thờ đứng lóng ngóng gần khu vực biệt thự Mộ gia, cô trông thấy anh gầy đi rất nhiều, mặt mày hốc hác mất hết sức sống, người trước mặt cô từ lâu đã không còn mang lại cảm giác yêu đương nữa rồi, cô chỉ xót xa buồn tủi vì số phận ngang trái xảy ra quá nhiều chuyện để rồi biến anh thành con người thất thần mất hồn
_Tiểu Yên, anh lúc nào cũng yêu em nhiều lắm
Đường Thụy Vũ nắm lấy bàn tay mềm bày tỏ, lâu lắm rồi mới được nắm lại bàn tay này
_Buông ra...
Mộ Hiểu Yên vùng vẩy, cô rất sợ hãi những cử chỉ thân mật từ anh, cô muốn giữ khoản cách thật xa vì người trước mặt cô là anh trai chứ không còn là người yêu và cô cũng không còn yêu đương với người trước mặt nữa
_Tiểu Yên em bị ép đúng không? Bây giờ chỉ còn hai chúng ta em không cần tỏ ra xa lạ với anh đâu
Đường Thụy Vũ càng nắm chặt bàn tay bé nhỏ giải thích, anh nhớ cô lắm cô mãi mãi là chấp niệm lớn nhất cuộc đời anh
_Anh thôi đi, tôi không bị ai ép hết, tôi mong anh từ đây về sau nếu còn muốn tôi thân thiện với anh thì làm ơn đừng nhắc đến chuyện tình yêu nữa
Cô hoang mang vội nói, đầu óc không biết phải nói làm sao để anh không bị tổn thương vì sự thật, bây giờ anh là đang chết trong mộng đẹp tình yêu còn hơn là biết lý do cô rời bỏ anh, cô biết rõ tính cách của anh là người đàng ông bi lụy chắc chắn sẽ không vượt qua được vô vàng sóng gió muốn nhấn chìm
_Anh không tin...mãi mãi không tin, không có em anh không muốn sống, em là của anh, anh muốn chiếm được em
Đường Thụy Vũ không ngần ngại nói ra mục đích và nhu cầu chính của bản thân, cơn thèm khát trong con người anh là vô độ, cô nghe xong tim như ngừng đập cô không chịu nỗi những thứ xấu xa biến chất này, ánh nhìn chỉ biết ném cho anh sự sắc lạnh, cô xoay đầu muốn chạy đi
_Cho anh đi một lần thôi, tiểu Yên...anh sẽ quên em
Đường Thụy Vũ không kìm được cảm xúc, anh ta ôm chặt lấy cô không rời
_Không...
_Chát!
Mộ Hiểu Yên vùng vẫy khán cự, cô uất ức tát vào mặt anh một cái, anh không hiểu những gì anh đang nói rất nặng nề nó chỉ làm vết thương trong lòng cô thêm rỉ máu và tội lỗi
_Ang không bao giờ từ bỏ em đâu, không bao giờ dù cho phải dùng bất cứ thỉ đoạn nào, em cứ đợi đó đi
Đường Thụy Vũ cố gắng níu kéo, rót vào tai cô những lời khó nghe, không vì cái tát vừa rồi mà từ bỏ
_Tôi không muốn nghe những gì anh nói nữa, mau cút đi
Cô kích động mạnh bịt tai không nghe, sợ hãi chạy vội về nhà. Sau lời đe doạ đó cô lại càng muốn nói ra hết sự thật, chuyện này càng che giấu thì sẽ có một ngày mọi thứ sụp đổ nhấn cô chìm sâu vào tội lối hơn nữa
_"Khi chú Vương về Mỹ mình sẽ tìm cách nói ra, lúc đó mình cũng ở Mỹ rồi Đường gia và mình cũng không chạm mặt nữa, lỡ như Thụy Vũ tìm cách làm nhục mình thì mọi chuyện còn tồi tệ hơn là che giấu nữa"
Mộ Hiểu Yên gậm nhắm nỗi đau oan nghiệt, nói ra không xong che giấu không được
Mộ Hàn Vương hôn lên tóc cô, hắn khẽ léo cái chăn đáp cho cô, cứ ngắm nhìn cô mãi mà không muốn rời dù hắn biết giữa hắn và cô mãi mãi không thể đến được với nhau, hắn cũng khong thừa nhận cảm xúc của bản thân khi đối đãi với cô là vì tình yêu
_Mộ thiếu, ngài không lo là tiểu thư sẽ đến Đường gia hay sao ạ?
Vân Phi đứng bên ngoài cửa đợi lệnh, cô lo lắng hỏi nhỏ, vì bọn họ đều biết sớm muộn gì cô cũng sẽ tìm về cội nguồn của mình
_Cứ để tiểu Yên tự do
Hắn không sợ cô sẽ đi khỏi vòng tay hắn, điều làm hắn bận tâm là ngày tháng không còn dài hắn phải về với gia đình, bố mẹ đã già dù hắn có ngang tàn ra sao cũng không thể bất kính với họ
***
Mộ Hiểu Yên tỉnh dậy không còn nhìn thấy người bên cạnh, bỗng trông cô có chút sợ hãi, lúc ở cạnh hắn cũng sợ và khi biết hắn sắp về Mỹ với gia đình lại càng sợ hơn nhưng lần này là sợ mất đi thứ gì đó rất quan trọng, chính cô cũng không hiểu nổi bản thân mình
Cô chỉnh chu váy áo, vệ sinh cá nhân xong thì tản bộ ngoài phố, con đường quen thuộc gần biệt thự, đã lâu lắm rồi cô mới có thể ra ngoài đón nắng, dù ngày mai là chuyện gì xảy ra vẫn phải biết yêu thương bản thân mình, tâm trạng có thanh thản thì mới có sức lực vượt qua bão giông
_Tiểu Yên!
Cô đi được mấy bước thì nhìn thấy người đang chặng trước mặt mình là Đường Thụy Vũ, từ ngày xảy ra chuyện không ngày nào là anh thôi thẩn thờ đứng lóng ngóng gần khu vực biệt thự Mộ gia, cô trông thấy anh gầy đi rất nhiều, mặt mày hốc hác mất hết sức sống, người trước mặt cô từ lâu đã không còn mang lại cảm giác yêu đương nữa rồi, cô chỉ xót xa buồn tủi vì số phận ngang trái xảy ra quá nhiều chuyện để rồi biến anh thành con người thất thần mất hồn
_Tiểu Yên, anh lúc nào cũng yêu em nhiều lắm
Đường Thụy Vũ nắm lấy bàn tay mềm bày tỏ, lâu lắm rồi mới được nắm lại bàn tay này
_Buông ra...
Mộ Hiểu Yên vùng vẩy, cô rất sợ hãi những cử chỉ thân mật từ anh, cô muốn giữ khoản cách thật xa vì người trước mặt cô là anh trai chứ không còn là người yêu và cô cũng không còn yêu đương với người trước mặt nữa
_Tiểu Yên em bị ép đúng không? Bây giờ chỉ còn hai chúng ta em không cần tỏ ra xa lạ với anh đâu
Đường Thụy Vũ càng nắm chặt bàn tay bé nhỏ giải thích, anh nhớ cô lắm cô mãi mãi là chấp niệm lớn nhất cuộc đời anh
_Anh thôi đi, tôi không bị ai ép hết, tôi mong anh từ đây về sau nếu còn muốn tôi thân thiện với anh thì làm ơn đừng nhắc đến chuyện tình yêu nữa
Cô hoang mang vội nói, đầu óc không biết phải nói làm sao để anh không bị tổn thương vì sự thật, bây giờ anh là đang chết trong mộng đẹp tình yêu còn hơn là biết lý do cô rời bỏ anh, cô biết rõ tính cách của anh là người đàng ông bi lụy chắc chắn sẽ không vượt qua được vô vàng sóng gió muốn nhấn chìm
_Anh không tin...mãi mãi không tin, không có em anh không muốn sống, em là của anh, anh muốn chiếm được em
Đường Thụy Vũ không ngần ngại nói ra mục đích và nhu cầu chính của bản thân, cơn thèm khát trong con người anh là vô độ, cô nghe xong tim như ngừng đập cô không chịu nỗi những thứ xấu xa biến chất này, ánh nhìn chỉ biết ném cho anh sự sắc lạnh, cô xoay đầu muốn chạy đi
_Cho anh đi một lần thôi, tiểu Yên...anh sẽ quên em
Đường Thụy Vũ không kìm được cảm xúc, anh ta ôm chặt lấy cô không rời
_Không...
_Chát!
Mộ Hiểu Yên vùng vẫy khán cự, cô uất ức tát vào mặt anh một cái, anh không hiểu những gì anh đang nói rất nặng nề nó chỉ làm vết thương trong lòng cô thêm rỉ máu và tội lỗi
_Ang không bao giờ từ bỏ em đâu, không bao giờ dù cho phải dùng bất cứ thỉ đoạn nào, em cứ đợi đó đi
Đường Thụy Vũ cố gắng níu kéo, rót vào tai cô những lời khó nghe, không vì cái tát vừa rồi mà từ bỏ
_Tôi không muốn nghe những gì anh nói nữa, mau cút đi
Cô kích động mạnh bịt tai không nghe, sợ hãi chạy vội về nhà. Sau lời đe doạ đó cô lại càng muốn nói ra hết sự thật, chuyện này càng che giấu thì sẽ có một ngày mọi thứ sụp đổ nhấn cô chìm sâu vào tội lối hơn nữa
_"Khi chú Vương về Mỹ mình sẽ tìm cách nói ra, lúc đó mình cũng ở Mỹ rồi Đường gia và mình cũng không chạm mặt nữa, lỡ như Thụy Vũ tìm cách làm nhục mình thì mọi chuyện còn tồi tệ hơn là che giấu nữa"
Mộ Hiểu Yên gậm nhắm nỗi đau oan nghiệt, nói ra không xong che giấu không được
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.