Chương 311: Chấn chỉnh Chủ tịch thành phố.
Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
10/04/2013
Trên điện thoại, Hàn Đông nói hết mọi việc cho Bùi Bảo Thuận, cũng nói rõ hết mọi lo lắng trong lòng, mong Bùi Bảo Thuận ủng hộ, tránh công tác của huyện Vinh Quang bị những áp lực không đáng có quấy nhiễu.
Nếu trong lòng đã quyết định thật sự phải ra tay đối phó với Sa Trí Tuyên thì Hàn Đông sẽ vận dụng tất cả các mối quan hệ để làm tốt mọi việc.
Cuộc điện thoại vừa rồi của Sa Ứng Lương khiến Hàn Đông thấy được, Sa Ứng Lương đã tức giận đến mất lý trí, cho nên tiếp theo ông ta chắc chắn sẽ vận dụng quyền lực và lực lượng của ông ta để quấy nhiễu việc này. Như vậy, Hàn Đông sẽ phải có những biện pháp tương ứng.
Nghe xong điện thoại của Hàn Đông, Bùi Bảo Thuận hơi khó xử, nói:
- Hàn Đông, giờ cậu chỉ mới lo lắng và phỏng đoán mà thôi, tất cả đều không phải là sự thật, Ủy ban Kỷ luật cũng không dễ dàng làm việc. Thế này vậy, tôi lập tức đi báo cáo với Bí thư Đinh, trong khoảng thời gian này tăng cường chỉnh đốn và tuần tra kỷ luật. Ở chỗ cậu nếu phát sinh chuyện gì, bất cứ lúc nào cũng có thể nói cho tôi biết.
Thật ra ngay từ đầu, làm Ủy viên thường vụ Thành ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, Bùi Bảo Thuận luôn giữ thái độ trung lập. Dù sao công tác của anh ta đều phải làm theo lẽ công bằng. không nghiêng về bên nào nên không tham dự vào cuộc đấu của Đinh Vi Dân và Sa Ứng Lương.
Nhưng cách đây không lâu, trong một lần anh ta báo cáo công tác với Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Uông Kỳ Tài, Uông Kỳ Tài đã đặc biệt nhắc đến Hàn Đông, có ý muốn anh ta ủng hộ Hàn Đông trong công việc nhiều hơn nữa.
Cho nên, sau lần đó, trong Hội nghị thường vụ thảo luận chuyện Hàn Đông, anh ta kiên quyết đứng về phía Hàn Đông, còn những chuyện khác anh ta vẫn duy trì trung lập.
Nhưng Bí thư Thành ủy Đinh Vi Dân rất nhanh chóng đã nhìn ra vấn đề, cho nên ông ta cũng rất khéo léo lợi dụng chuyện của Hàn Đông, liền tấn công ngay, mạnh mẽ ngăn chặn Sa Ứng Lương.
Bùi Bảo Thuận cũng không có cách nào khác với việc này, nhưng trong lòng anh ta vẫn rất nghi ngờ thân phận của Hàn Đông. Lần trước ở Thục Đô, không biết Hàn Đông làm cách nào mà có thể trở mình trước mặt Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Phó Chủ tịch thường trực tỉnh Lăng Tụ Giai, mà kết quả khiến mọi người phải mở rộng tầm mắt. Không ngờ Lăng Tụ Giai rất nhanh chóng đã bị Ủy ban Kỷ luật trung ương xét xử. Sau đó không lâu, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh lại đặc biệt nhắc đến Hàn Đông với anh ta. Điều này khiến Bùi Bảo Thuận không thể không liên hệ tất cả mọi việc với nhau, mơ hồ cảm thấy sở dĩ Lăng Tụ Giai lúc đó bị xét xử, hẳn là có liên quan đến Hàn Đông.
- Dạ, cảm ơn Chủ nhiệm Bùi.
Tình hình thế này, quả là Bùi Bảo Thuận cũng không làm được gì nhiều, cho nên Hàn Đông cũng không thể gởi gắm hy vọng vào chuyện Bùi Bảo Thuận có thể cản trở mọi áp lực.
Gát điện thoại, Hàn Đông ngẫm nghĩ một chút. Người của hắn ở huyện Vinh Quang cũng chỉ có vậy, xem ra còn nhiều phương diện cần phải cố gắng mới được.
Sáng hôm sau, Viện Kiểm sát huyện Vinh Quang nhắc đến việc khởi tố Sa Trí Tuyên.
Tuy Ngô Hiểu Bảo cũng bị bắt, nhưng chuyện lần này chủ yếu do Sa Trí Tuyên bày ra, nên Viện Kiểm sát không muốn khởi tố y.
Đây cũng là kết quả việc suy xét của Hàn Đông. Dù sao Ngô Hiểu Bảo cũng là con trai Ngô Giải Toàn, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, ít nhất, với quan hệ của Lý Đại Dũng, cũng không cần phải mặt sắt đen sì như vậy. Chỉ cần đối phó được Sa Trí Tuyên, ngay cả Ngô Hiểu Bảo cũng chẳng là cái gì.
Hàn Đông tuy đã kiên quyết nhất định phải đối phó với Sa Trí Tuyên, nhưng chính hắn cũng không động thủ, chỉ sai khiến công an, tòa án, viện kiểm sát và các cơ quan tương quan, nghiêm túc dựa theo trình tự bình thường để giải quyết thôi.
Mặt khác, Hàn Đông căn dặn Vinh Tiểu Dân phải tăng cường công tác chỉnh đốn an toàn trong mỏ than. Đối với những mỏ than đến hạn vẫn chưa làm tốt, nhất định phải thu hồi quyền khai thác mỏ than. Đã có tiền lệ hiển nhiên như vậy, tất cả cứ theo đó mà làm.
Dựa theo yêu cầu của Hàn Đông, Vinh Tiểu Dân cùng Bộ Cương, dưới sự bảo vệ của những người do Cục trưởng Cục Công an Tào Vĩnh Ba phái đến, bắt đầu kiểm tra từng mỏ một. Cứ mỏ than nào không đạt tiêu chuẩn đều bị hủy bỏ quyền khai thác mỏ than ngay tại chỗ.
Đồng thời, Cục Công an cũng tiến thêm một bước, tăng cường lực lượng cảnh sát trong thị trấn Cổ Song. Đồn Công an thị trấn Cổ Song lên đến ba mươi người, đồng thời cảnh sát tuần tra phòng Công an huyện cũng tuần tra mọi lúc trên đường quốc lộ thị trấn Cổ Song.
Tình hình trong toàn thị trấn Cổ Song có vẻ rất căng thẳng.
Tiến độ công tác của tiểu tổ chấn chỉnh mỏ than cũng rất nhanh. Chỉ trong hai ngày ra sức, bọn họn đã kiểm tra tất cả các mỏ than trong thị trấn Cổ Song. Ngoại trừ một mỏ than đã sửa chữa đạt tiêu chuẩn, còn lại toàn bộ đều không đạt chuẩn cả, cho nền đều bị thu hồi hết quyền khai thác mỏ than.
Trong khoảng thời gian ngắn, tình cảnh những người chủ của các mỏ than ở thị trấn Cổ Song hết sức hỗn loạn, tất cả mọi người đều hốt hoảng.
Trước đây có chủ của hai mỏ than gây rối, đập cả xe của Bí thư Huyện ủy, vì thế mà bọn họ đều bị bắt. Nói không chừng trên huyện sẽ còn tăng mạnh công tác thêm nữa. Ai cũng thấy hiện giờ, công tác chỉnh đốn còn lớn hơn trước kia nhiều.
Hơn nữa, có tin đồn, ông chủ đích thực của hai mỏ than gây rối lần trước chính là Sa Trí Tuyên, con trai của Chủ tịch thành phố Sa Ứng Lương. Hiện giờ Sa Trí Tuyên cũng vì chuyện đó mà bị huyện Vinh Quang bắt rồi, nhanh chóng sẽ xét xử thôi.
Ngay cả con trai của Chủ tịch thành phố cũng động tới, điều này khiến các chủ mỏ than khác đều sợ hãi trong lòng, cảm thấy lãnh đạo huyện Vinh Quang thật cứng rắn, cho nên cũng không dám gây rối nữa, chỉ đang nghĩ cách khác.
Đương nhiên, cho dù họ muốn gây rối cũng không phải là chuyện dễ dàng. Hiện tại, trong thị trấn Cổ Song bất cứ lúc nào cũng có xe cảnh sát tuần tra. Ngoài ra, chính quyền thị trấn, các thôn, tổ, chỉ cần là người có thể tin cậy được, đều được vận động, hợp thành tiểu đội tuần tra trị an, tuần phòng toàn bộ khu vực hai mươi bốn giờ liên tiếp. Toàn bộ thị trấn Cổ Song tựa như biến thành một cái thùng sắt. Những người chủ mỏ than tuy rất khó chịu, nhưng giờ dù có giận cũng không dám nói gì.
Đồng thời trên huyện cũng tăng cường công tác tuyên truyền giải thích, cho mọi người hiểu, hiện giờ tuy đóng cửa mỏ than nhưng trên huyện sẽ nhanh chóng cho đấu thầu, để công ty có thực lực tài chính đến khai thác quặng. Đến lúc đó sẽ chuẩn bị tốt công tác an toàn lao động, còn mọi người thì vẫn đi khai thác than như trước. Khi đó, không chỉ thu nhập không ít, mà sinh mạng của mọi người cũng được đảm bảo an toàn. Vì thế, những công nhân khai thác than vốn dao động bất an cũng dần dần bình tĩnh lại.
- Bí thư Hàn, trong khoảng thời gian này, công tác trong thị trấn Cổ Song làm làm rất vững chắc. Gần như tất cả đều tăng mạnh, chính quyền thị trấn và các cán bộ nông thôn, gần như mỗi ngày đều phải tăng ca. Tin rằng không bao lâu sau, nhất định có thể chấn chỉnh hoàn toàn các mỏ than ở thị trấn Cổ Song.
Thẩm Tòng Phi báo cáo tỉ mỉ công tác trong thời gian này với Hàn Đông. Trong lòng anh rất khâm phục sự quyết đoán của Hàn Đông. Anh tin rằng, lần này Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện nhất định sẽ chấn chỉnh tốt công tác an toàn của các mỏ than trong huyện Vinh Quang. Ngay cả các Bí thư huyện ủy trước đây cũng từng có ý niệm chấn chỉnh an toàn trong mỏ than nhưng cuối cùng cũng không thể giải quyết được gì. Xem ra, hiện giờ, chỉ có vào tay Hàn Đông mới có thể chuẩn bị thật tốt.
Đương nhiên, kết quả như thế cũng là sự kỳ vọng của Thẩm Tòng Phi. Dù sao chuyện này mà làm tốt, công lao của Chủ tịch huyện như anh cũng không phải nhỏ.
Cho nên, dù Hàn Đông giao công trình giao thông nông thôn thôn sang thôn cho anh chủ trì, nhưng anh vẫn rất quan tâm đến công tác chỉnh đốn mỏ than, dành thời gian không ngừng thị sát xung quanh, tìm hiểu tình hình, thâm nhập cơ sở để giải thích tuyên truyền với mọi người.
- Cho nên mới nói, chỉ cần chúng ta thật sự muốn làm thì nhất định có thể làm tốt. Quan trọng là phải có lòng tin và quyết tâm.
Hàn Đông mỉm cười nói. Những chuyện Thẩm Tòng Phi nói hắn cũng đã biết.
- Đợi sau khi chấm dứt công tác chấn chỉnh an toàn, Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện cũng phải tổng kết để khen ngợi và thưởng cho các cá nhân tiên tiến, nhân viên phải làm việc tăng cũng được bồi thường tương ứng.
Đúng lúc này, điện thoại bàn reo lên, Hàn Đông nghe máy. Điện thoại do Trưởng Đổng Hào, Viện trưởng Viện Kiểm sát huyện gọi tới. Anh ta nói:
- Bí thư Hàn, về vụ án Sa Trí Tuyên, Tòa án thành phố nói vụ án này có ảnh hưởng khá lớn, phải đợi phán quyết của Tòa án thành phố. Chiều nay, Phó Viện trưởng Vương sẽ dẫn người đến tiến hành thủ tục bàn giao.
Hàn Đông vừa nghe đã phát hỏa, giận dữ nói:
- Tòa án thành phố dựa vào cái gì mà ở đòi tiếp nhận? Anh ở yên đó cho tôi.
Đồng thời, Hàn Đông cũng có ý bất mãn với Trương Đổng Hào. Yêu cầu của Hàn Đông là tòa án phải mau chóng có phán quyết, nào ngờ Trương Đổng Hào này kéo dài đến thời gian ba ngày, đến hôm nay vẫn còn chưa tuyên án, đợi đến lúc này Tòa án thành phố muốn động vào.
- Bí thư Hàn, tôi cũng không còn cách nào khác. Tòa án thành phố có quyền này, là tòa án cấp dưới, chúng tôi…
Trương Đổng Hào khúm núm nói. Hai ngày nay, anh ta cảm thấy như mình sống trong địa ngục. Điện thoại các loại liên tục gọi tới, khiến anh ta cảm thấy áp lực vô cùng.
Ngay cả Viện trưởng Tòa án thành phố cũng gọi điện thoại tới, bảo anh ta phảo hết sức thận trọng với vụ án Sa Trí Tuyên. Ngoài ra còn có những lãnh đạo tương quan gọi điện thoại tới, bảo anh ta không được làm càn, không được lỗ mãng.
Hết cách, Trương Đổng Hào liền quyết định thư thả ba ngày. Nếu sau ba ngày, cấp trên không có động tĩnh gì thì anh ta cũng theo yêu cầu của Hàn Đông mà tiến hành phán quyết.
Trên thực tế, chuyện của Sa Trí Tuyên có thể lớn cũng có thể nhỏ. Nếu nhỏ, gã chỉ cần bồi thường chút tiền là được. Nếu lớn, cũng có thể phán gã hai năm tù giam.
Chỉ có điều tình hình hiện tại, cả hai nhân vật hai bên đều không thể chọc vào. Cùng lúc này, cha của Sa Trí Tuyên là Chủ tịch thành phố Sa Ứng Lương đã bắt đầu thông qua các mối quan hệ mà làm áp lực, khiến anh ta quả là không dám cứng rắn. Đồng thời, Hàn Đông cũng không dễ chọc đến. Thứ nhất Hàn Đông là Bí thư Huyện ủy, thứ hai, người hắn muốn anh ta đối phó là con trai Chủ tịch thành phố Sa Ứng Lương. Nếu muốn giải quyết một Viện trưởng tòa án huyện như anh ta, quả chỉ là một bữa ăn sáng.
Cho nên Trương Đổng Hào chỉ hy vọng Tòa án Nhân dân trung cấp sớm ra tay, tiếp nhận vụ án này, anh ta không cần phải xen vào làm gì. Chờ thêm vài ngày nữa thì nghĩ cách được điều đi. Anh ta nhận thấy, trong địa bàn huyện Vinh Quang, bản thân mình cũng không thể nào khá hơn được. Dù sao chuyện lần này Hàn Đông chắc chắn sẽ không hài lòng, cho nên vẫn là nên tự giác khiến mình được điều đi thôi.
- Hừ, đáng giận.
Hàn Đông gát điện thoại, tức giận nói. Xem ra Sa Ứng Lương không tiếc gì, bằng mọi giá phải can thiệp vào việc này. Nếu đã vậy thì mình cứ đấu với ông ta một trận đi.
Nghĩ đến đây, Hàn Đông lập tức gọi điện thoại cho Ủy viên thường vụ Thành ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật:
- Chủ nhiệm Bùi, Tòa án thành phố hiện giờ muốn tiếp nhận vụ án của Sa Trí Tuyên. Việc này khẳng định có vấn đề.
Bùi Bảo Thuận cười khổ nói:
- Hàn Đông, họ có quyền này mà.
Hàn Đông nói:
- Tôi cũng biết, nhưng tôi lo rằng sau khi vụ án lên đến Tòa án thành phố sẽ có nhiều người muốn làm trái luật.
Bùi Bảo Thuận nói:
- Tôi cũng biết tình huống này. Nhưng tạm thời chúng ta không còn cách nào khác. Chúng ta chỉ có thể tăng cường giám sát. Dù sao trước khi không có chứng cứ, chúng ta cũng không thể tùy ý can thiệp vào công tác của tòa án.
Điều này làm cho Hàn Đông vô cùng bực tức. Hàn Đông biết, nếu Tòa án thành phố đã động thủ, như vậy sau khi mọi chuyện về đến Tòa án Thành phố chắc chắn sẽ xuất hiện nhiều chuyển biến thật lớn, chắc chắn Sa Trí Tuyên sẽ tránh khỏi lao ngục
Thẩm Tòng Phi vẫn yên lặng ngồi đó, thấy bộ dạng bực dọc của Hàn Đông, anh gượng cười an ủi:
- Bí thư Hàn, chuyện lần này biến thành như vậy cũng xem như không tồi, ít nhất cũng đâm được đối phương một giáo, khiến gã sau này không dám xằng bậy ở huyện Vinh Quang nữa, anh không cần tức giận quá.
Hàn Đông khẽ mỉm cười:
- Tôi biết, tức giận cũng vô dụng, nhưng trong lòng vẫn thấy khó chịu. Lần này nếu không phải Sa Trí Tuyên đứng phía sau giở trò, công tác chấn chỉnh mỏ than của chúng ta chắc chắn sẽ không phức tạp như vậy. Nếu vì vài nguyên nhân do con người tác động, khiến Sa Trí Tuyên tránh được hình phạt đáng có, tôi cảm thấy có chút không cam lòng.
Thẩm Tòng Phi cũng biết được tình hình của Hàn Đông và Sa Trí Tuyên. Khi ở huyện Phú Nghĩa, cũng vì Sa Trí Tuyên mà Hàn Đông và Sa Ứng Lương mới căng thẳng như vậy. Theo cách phản ứng của Hàn Đông lần này, đúng là hắn hận thấu xương tên Sa Trí Tuyên này, cho nên trăm phương nghìn kế đối phó với Sa Trí Tuyên.
Nhưng hiện giờ xem ra, Sa Ứng Lương cũng vận tác toàn diện rồi. Lần này bọn họ một Chủ tịch thành phố, một Bí thư Huyện ủy, thật sự muốn hết sức đụng nhau một lần.
- Được rồi, Chủ tịch huyện Thẩm, anh đi làm việc đi, ở đây cũng không có việc gì đâu.
Hàn Đông xua tay nói.
Thẩm Tòng Phi liền đứng lên nói:
- Vậy tôi xin cáo từ, Bí thư Hàn.
Anh có thể nhìn được qua nét mặt Hàn Đông, rằng Hàn Đông sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, hắn nhất định sẽ nghĩ cách tiếp tục đấu với Sa Ứng Lương.
Đợi Thẩm Tòng Phi đi rồi, Hàn Đông mới tiếp tục suy nghĩ. Chuyện lần này đã lớn như vậy, chính mình cũng chẳng còn đường lui. Đánh rắn không chết phải chịu bị nó cắn lại, vậy phải để cho đối phương chết. Giờ vì Sa Ứng Lương mà mọi việc không thể thi hành một cách dễ dàng.
“Nếu đã như vậy, mình cứ đấu với Sa Ứng Lương. Chỉ cần Sa Ứng Lương ngã, để xem Sa Trí Tuyên nhảy được đến đâu.” Trong hai mắt Hàn Đông toát ra vẻ kiên nghị.
Sau đó, Hàn Đông cầm lấy điện thoại, gọi tới Ủy viên thường vụ Thành ủy, Đảng ủy Công an:
- Bí thư Khương, tôi là Hàn Đông, anh nói chuyện có tiện không?
Khương Tường Vũ nghe giọng điệu của Hàn Đông rất nghiêm trọng, có chút nghi hoặc, cười đáp:
- Tiện mà, Hàn Đông, cậu có chuyện gì sao?
Hàn Đông nói:
- Bí thư Khương, anh có thể cho tôi mượn tư liệu của Chủ tịch thành phố Sa được không?
- Hả?
Khương Tường Vũ vội vàng che điện thoại lại.
- Cậu đợi một chút…
Sau đó anh ta đóng cửa phòng làm việc lại, quay lại cầm điện thoại lên, nói:
- Hàn Đông, cậu muốn làm gì?
Hàn Đông lạnh lùng thốt lên:
- Chuyện đã đến nước này, tôi cũng chỉ có thể hạ độc thủ. Sa Trí Tuyên còn nhỏ tuổi đã có thể làm ra chuyện lớn như thế ở Vinh Châu, tôi không tin là dưới mông cha gã sạch sẽ.
Nghe được ý giết người bên trong lời nói của Hàn Đông, trong lòng Khương Tường Vũ dấy lên một cảm giác khác thường, thầm nghĩ Hàn Đông lần này thật sự bị chọc đến phát hỏa. Nhưng chuyện lần này quan trọng, anh ta suy nghĩ một chút rồi nói:
- Hàn Đông, tôi cố gắng thử một lần. Dù sao, cậu cũng nên cân nhắc kỹ. Tôi chỉ cung cấp tư liệu cho cậu, còn cậu thao tác cụ thể thế nào tôi không tham dự.
Hàn Đông bèn nói:
- Được, cứ giải quyết như thế đi.
Tiếp đó, Hàn Đông lại nghĩ đến một người, đó là cậu của Chu Chính, Kỷ Quốc Hùng. Giờ ông ta là Cục trưởng Cục Tài chính, còn người tiền nhiệm là Sa Ứng Lương. Nếu vậy, ở chỗ Kỷ Quốc Hùng có lẽ cũng có chút tình hình.
Lập tức Hàn Đông liền gọi điện thoại cho Kỷ Quốc Hùng. Sau khi biết được ý của Hàn Đông, Kỷ Quốc Hùng cũng cực kỳ khiếp sợ, nghĩ thầm lần này Sa Trí Tuyên đã thật sự chọc giận Hàn Đông, nếu không, Hàn Đông cũng không ác độc đến mức muốn trừng trị Sa Ứng Lương. Vừa lúc trong tay ông cũng có chút tư liệu, tuy không liên quan trực tiếp với Sa Ứng Lương, nhưng cũng có thể có tác dụng, bèn nói:
- Tôi có vài tư liệu, tuy nhiên cũng không có tác dụng thực chất mấy. Nếu như muốn đối phó ông ta, Hàn Đông, cậu cần phải nhiều tư liệu hơn nữa mới được.
Hàn Đông nói:
- Tôi biết, tạm thời có tư liệu gì thì cứ thu thập trước rồi tính sau.
Dập điện thoại không bao lâu, điện thoại di động của Hàn Đông đã reng lên, thấy Lý Đại Dũng gọi tới, Hàn Đông nghe máy, nói:
- Xin chào bác Lý.
Lý Đại Dũng cười nói:
- Hàn Đông, chuyện lần này cháu quậy cũng lớn lắm. Rốt cuộc cháu chuẩn bị làm thế nào?
Hàn Đông không hiểu ý của Lý Đại Dũng lắm, nhưng cũng không định giấu diếm, nói:
- Bác Lý, ý của cháu, phàm cứ là người vi phạm pháp luật thì nhất định phải nghiêm khắc trừng trị theo pháp luật, ngoài ra cháu cũng không suy nghĩ gì nữa.
- À, nếu cháu đã quyết định, thì cứ dựa theo suy nghĩ của cháu àm làm đi.
Lý Đại Dũng cũng không nói gì thêm, chỉ nói thêm vài câu rồi ngắt điện thoại.
- Thế nào? Hàn đông nói thế nào?
Ngô Giải Toàn ngồi bên cạnh hỏi.
Lý Đại Dũng cười khổ, nói:
- Hàn Đông lần này đã hạ quyết tâm, nhất định phải truy cứu trách nhiệm của Sa Trí Tuyên.
Tâm trạng của Ngô Giải Toàn khá căng thẳng, thở dài một hơi nói:
- Thằng nhỏ Hàn Đông này cũng rất có tâm huyết.
Ông cũng chỉ là bất đắc dĩ, nếu không phải liên lụy đến thằng con Ngô Hiểu Bảo thì ông cũng rất ủng hộ hành động của Hàn Đông. Nhưng chuyện lần này liên quan đến người thân của ông, ông cũng hơi phập phồng. Theo những hiểu biết về tình huống trước mắt, Ngô Hiểu Bảo cũng không có trách nhiệm, nhưng nếu Hàn Đông nhất định phải làm cho tới, vậy Ngô Hiểu Bảo chắc chắn cũng phải bị tổn hại rồi.
Lý Đại Dũng cười khổ nói:
- Lần này cũng không thể trách được Hàn Đông. Tôi nghe nói chuyện gây rối lần trước ở Ủy ban nhân dân Thành phố cũng do Sa Trí Tuyên thông qua người khác châm ngòi ly gián. Lão Ngô, về sau anh phải quản lý tiểu Bảo cho tốt, tôi thấy thằng nhóc Sa Trí Tuyên cũng chẳng phải thứ tốt, đừng cho tiểu Bảo đi theo gã rất có hại.
Ngô Giải Toàn hơi buôn bực nói:
- Lão Lý, anh nói vậy là ý gì?
Lý Đại Dũng nói:
- Lần này không trách Hàn Đông được. Hàn Đông đang dốc sức mạnh mẽ triển khai việc chấn chỉnh an toàn trong mỏ than, không ngờ Sa Trí Tuyên lại lén lút phá rối. Nếu đổi lại là tôi, tôi cũng không bỏ qua cho gã. Còn nữa, lão Ngô, tiểu Bảo nhà anh cũng dính líu vô đó. Hàn Đông không nhắm vào nó cũng đã là không tệ rồi.
Ngô Giải Toàn nhất thời không thể phản đối. Tuy Lý Đại Dũng nói có lý, nhưng ông lại cảm thấy khó chịu, cảm thấy Lý Đại Dũng đối với Hàn Đông hơi khác thường.
- Lão Lý, anh nói thật cho tôi biết, Hàn Đông này rốt cuộc có lai lịch thế nào?
Ngô Giải Toàn trừng mắt nói.
Sáng hôm sau, sự tình quả nhiên như Hàn Đông dự đoán. Sau khi Tòa án thành phố tiếp nhận vụ án của Sa Trí Tuyên, rất nhanh đã thẩm vấn xong, kết quả tuyên án, Sa Trí Tuyên chỉ cần bồi thường tiền là xong, không hề truy cứu đến trách nhiệm khác, tất cả đều do Đường Vĩ Quốc một mình gánh chịu. Cụ thể là Đường Vĩ Quốc bị tuyên phạt hai năm tù giam.
Sau khi tuyên án, Sa Trí Tuyên tỏ vẻ phục tùng phán quyết, lập tức đem tiền bồi thường đến nộp vào tài khoản của tòa án thành phố.
Vì thế, Tòa án thành phố lập tức tuyên bố phóng thích Sa Trí Tuyên.
Còn trách nhiệm của Ngô Hiểu Bảo cũng giảm đi rất nhiều. Y chỉ cần chịu bồi thường một phần là được. Sa Trí Tuyên đã ứng trước tất cả tiền bồi thường, cho nên sau này y chỉ cần tính toán lại với Sa Trí Tuyên là được.
Nhận được kết quả này, Hàn Đông vô cùng phẫn nộ, trong lòng lại kiên quyết đối phó với Sa Ứng Lương hơn nữa.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Hàn Đông vang lên, nhìn thấy một dãy số lạ gọi từ Vinh Châu, nghe điện thoại, liền nghe giọng nói của Sa Trí Tuyên bên kia điện thoại:
- Hàn Đông, tao ra rồi, mày chờ đó, tao sẽ báo thù.
Sau đó, Sa Trí Tuyên liền ngắt điện thoại đánh cốp.
Hàn Đông hơi bất ngờ. Xem ra Sa Trí Tuyên cũng muốn quyết đấu với mình. Vậy cứ để xem ai thủ đoạn hơn. Sau đó, Ủy viên thường vụ Thành ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Bùi Bảo Thuận gọi điện thoại tới cho Hàn Đông:
- Hàn Đông, chuyện Sa Trí Tuyên lần này, tôi cũng đã đặc biệt tìm hiểu. Tòa án thành phố tuyên bố vấn đề không quá lớn, thái độ biểu hiện của Sa Trí Tuyên cũng rất khá. Cho nên dù có nghiêm túc dựa theo quy định, cũng chỉ có thể phán được như vậy thôi.
- Tôi hiểu rồi, cảm ơn Chủ nhiệm Bùi.
Hàn Đông cũng hiểu được, vào lúc xét xử, có rất nhiều thứ để linh hoạt thao tác. Cứ nói chuyện thái độ nhận tội của Sa Trí Tuyên thôi, tòa án thành phố có thể cho rằng thái độ của gã không tồi, không chỉ phối hợp điều tra mà còn nộp tiền bồi thường rất đúng lúc, như vậy đã có thể phán nhẹ một chút. Nhưng tình hình thật sự là thái độ của Sa Trí Tuyên như thế đều chỉ vì mong được mau chóng thả ra mà thôi, hơn nữa, gã lại càng thêm hận Hàn Đông.
Cho nên, Hàn Đông cũng biết, giờ có giằng co gì về vụ án này cũng không có chút tác dụng nào, nên phải bắt tay vào phương diện khác.
Sa Trí Tuyên lại đặc biệt gọi điện thoại đến cho Hàn Đông. Hàn Đông tất nhiên sẽ không lưu tình.
Tiếp theo, Hàn Đông thông qua mọi mặt thu thập các tư liệu tương quan, đồng thời lại tăng mạnh công tác chấn chỉnh mỏ than ở thị trấn Cổ Song. Nhưng người chủ mỏ quặng bị thu hồi quyền khai thác cũng dần dần bình tĩnh lại.
Hàn Đông quyết định, đến cuối tháng 3 sẽ tiến hành đấu thầu công khai. Đến lúc đó, đề xuất phương án quản lý các mỏ than ở thị trấn Cổ Song cũng dễ dàng hơn nhiều. Hàn Đông nói chuyện với Ngưu Chí Không qua điện thoại, Ngưu Chí Không cũng tỏ thái độ quyết định tham gia đấu thầu mỏ than ở huyện Vinh Quang. Còn chuyện khí thiên nhiên theo lời Hàn Đông, tập đoàn Kỳ Vọng tạm thời còn không có ý định tham gia. Dù sao, so với mỏ than, giai đoạn đầu của khí thiên nhiên phải đầu tư nhiều hơn một chút. Hơn nữa, nếu bọn họ đã muốn đầu tư vào mỏ than, thì phải toàn lực làm cho tốt.
Trong lúc nói chuyện phiếm với Ngưu Chí Không, Hàn Đông bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề. Một bộ phận lớn của tập đoàn Hùng Phi của Sa Trí Tuyên đều làm bất động sản. Giờ mấy công ty bất động sản không ít công ty đang nợ nần rất nhiều. Nếu có thể khiến cho tài chính của công ty Hùng Phi có vấn đề, vậy Sa Trí Tuyên cũng khó thoát khỏi.
Nghĩ đến đây, Hàn Đông liền nhờ Ngưu Chí Không hỗ trợ liên hệ với người của ngân hàng, đặc biệt là người có thể có ảnh hưởng đến thành phố Vinh Châu, khiến bọn họ thắt chặt tài chính của tập đoàn Hùng Phi.
Ngưu Chí Không tất nhiên sảng khoái nhận lời yêu cầu của Hàn Đông.
Tiếp đó, Hàn Đông liền gọi điện thoại cho thím Sở, vợ của Triệu Nhạc. Cô là Trưởng phòng điều tra Ngân hàng Công thương tỉnh. Nếu cô ấy nói một tiếng, chắc chắn Ngân hàng Công thương thành phố Vinh Châu phải nghe thôi.
Thím Sở nghe Hàn Đông nói xong, liền cười nói:
- Đây là chuyện nhỏ thôi, tôi nói một tiếng là được. Hàn Đông, nếu có thời gian thì đến nhà chơi.
- Dạ, đến lúc đó cháu đến thăm thím và chú Triệu.
Hàn Đông cười nói.
Sau đó, Hàn Đông lại gọi điện thoại cho Hoàng Hồng, vợ Chu Khải Kiệt. Cô làm việc ở Ngân hàng Nông nghiệp thành phố, nhờ cô làm công tác thông qua Giám đốc Ngân hàng Nông nghiệp thành phố.
Hoàng Hồng cười nói:
- Hàn Đông, lần này cậu thật sự muốn chỉnh Sa Trí Tuyên à?
Hàn Đông cười ha hả nói:
- Chị Hoàng, con người của tôi, người không đụng tôi thì tôi không đụng người. Nếu gã đã động đến đầu tôi, không cho gã chịu khổ một chút, tôi không chịu nổi. Cục Công thương thì tôi đã tìm người của Cục Công thương tỉnh rồi, còn Ngân hàng Nông nghiệp thì phải nhờ chị Hoàng vậy.
Hoàng Hồng nói:
- Được, tôi sẽ cố hết sức.
Cùng lúc Hàn Đông cố gắng hết sức, Ngưu Chí Không cũng thông qua quan hệ của mình. Rất nhanh chóng, các ngân hàng đủ loại ở Vinh Châu đều đã được dặn dò, sau đó liền nhất trí hành động, bắt đầu thu thập tập đoàn tài chính Hùng Phi.
Tập đoàn Hùng Phi đang muốn xây dựng một khu chung cư mới. Kết quả họ phát hiện, các ngân hàng ở thành phố đang hợp tác rất tốt, hiện tại không ngờ có đủ loại lý do để không cho vay.
Điều này là cho Sa Trí Tuyên rất căm tức. Trước đây, vì quan hệ với cha của gã, nếu gã muốn xây dựng chung cư ở Vinh Quang, mấy ngân hàng này gần như tranh nhau tới cho vay, còn giờ lại làm sao vậy? Tìm hiểu mọi mặt, Sa Trí Tuyên rốt cuộc cũng đã hiểu rõ. Chuyện này là có người muốn chỉnh mình.
Không cần nghĩ nhiều, chắc chắn là Hàn Đông đang giở trò quỷ. Điều này khiến Sa Trí Tuyên phẫn nộ vô cùng. Chuyện lần trước gã còn chưa tình sổ với Hàn Đông, không ngờ Hàn Đông còn dám khiêu khích gã. Trong nhất thời, Sa Trí Tuyên hận không thể nuốt Hàn Đông vào bụng.
Nhưng dù gã căm hận Hàn Đông thế nào thì cũng phải giải quyết vấn đề trước mắt rồi mới nói. Không còn cách nào khác, gã đành cầu cứu Sa Ứng Lương.
Sau chuyện lần trước, Sa Ứng Lương cũng đã dạy dỗ Sa Trí Tuyên. Lần này không ngờ lại nghe được Hàn Đông đang truy theo, còn muốn động thủ với công ty của Sa Trí Tuyên, trong lòng Sa Ứng Lương rất phẫn nộ. Ông ta gọi điện thoại cho mấy ngân hàng khác. Trừ ngân hàng Nông nghiệp, mấy giám đốc ngân hàng khác đều nói chuyện rất hàm hồ, có lẽ khả năng cho vay không lớn. Điều này chứng minh họ cũng bị áp lực rất lớn.
Nhưng có ngân hàng Nông nghiệp cho vay, tài chính của tập đoàn Hùng Phi đã được bổ sung, ít nhất cũng có thể chống chọi được một thời gian.
- Cha, Hàn Đông này quả thật là khinh người quá đáng. Cha phải dạy dỗ hắn.
Sa Trí Tuyên buồn bực nói.
Sa Ứng Lương trừng mắt nhìn gã, nói:
- Mày cho là dễ dàng vậy sao?
Ông ta cũng rất tức giận con trai mình. Nếu không phải vì Sa Trí Tuyên gây ra mọi việc bề bộn như thế, có lẽ quan hệ của ông ta và Hàn Đông cũng không đến mức tồi tệ đến thế. Trên thực tế, ông ta cũng cảm nhận được Hàn Đông có bối cảnh rất lớn, cho nên ông ta cũng không muốn căng thẳng với Hàn Đông, chỉ vì đôi khi ông ta không tự chủ được thôi.
Mặt khác, Sa Ứng Lương cũng mơ hồ nghe được tin tức rằng Hàn Đông đang muốn đối phó với mình, điều này khiến trong lòng ông ta hơi lo lắng. Dù sao, tuy ông ta không tham ôhay nhận hối lộ gì, nhưng có thể vì công ty của Sa Trí Tuyên, ông ta cũng không ít tác dụng. Một khi cấp trên động đến thật, ông ta cũng khó ngồi ở vị trí này.
Giờ ông ta chỉ biết chon nỗi lo lắng thật sâu vào lòng, nhưng ông ta vẫn luôn nghĩ cách, tận lực tránh gặp phải chuyện không may.
Buổi tối, về đến nhà, Sa Ứng Lương đã hét toáng lên với Sa Trí Tuyên:
- Trí Tuyên, chẳng phải con nói sẽ di dân ra nước ngoài sao? Khi nào thì chuẩn bị đi?
Sa Trí Tuyên sửng sốt. Trước đây Sa Ứng Lương vẫn luôn phản đối gã di dân, sao lại đột nhiên nhắc đến chuyện này. Gã nghi hoặc hỏi:
- Cha, cha không sao chứ?
Sa Ứng Lương lắc đầu nói:
- Đừng hỏi nhiều như vậy. Nếu thật sự con muốn di dân, vậy đem cả mẹ con ra nước ngoài đi, như vậy cha mới yên tâm một chút.
Sắc mặt Sa Trí Tuyên bỗng nhiên thay đổi, dè dặt hỏi:
- Cha, có phải đã xảy ra chuyện gì không?
Gã cũng không phải ngu ngốc. Cha mình đột nhiên ói những lời như vậy, thái độ cũng khác hẳn trước kia, trong việc này chắc chắn có vấn đề gì.
Sa Ứng Lương thở dài nói:
- Được rồi, cha nói cho con biết. Cha nghe nói hiện tại Hàn Đông đang thu thập tài liệu. Cha lo rằng đến lúc đó trên tỉnh thật sự điều tra, cho nên muốn chuẩn bị tốt trước cho mọi người.
Sa Trí Tuyên không khỏi phẫn nộ nói:
- Mẹ nó, Hàn Đông, đúng là không nhịn nổi mà.
Sa Ứng Lương nhíu mày nói:
- Được rồi, nhớ kỹ lời cha, muốn làm gì thì mau chóng làm đi.
“Ha ha, xem ra Sa Ứng Lương rất tốt với đứa con cưng của ông ta.”
Nhìn tài liệu trong tay, Hàn Đông không khỏi cười lạnh vài tiếng.
Theo những tư liệu mà Hàn Đông có được có thể thấy, tuy bản thân Sa Ứng Lương không có lỗi lầm gì, nhưng vì tập đoàn Hùng Phi của Sa Trí Tuyên, ông ta cũng đã mất không ít sức. Đặc biệt, lúc công ty vừa mới thành lập không bao lâu, lúc đó Sa Ứng Lương chỉ là Phó Bí thư Thành ủy, Phó Chủ tịch thành phố, nhưng cũng đã rất có tác dụng với sự phát triển của tập đoàn Hùng Phi.
Dù có vài tài liệu không có chứng cứ xác thực, nhưng cũng có vài việc cần phải đi tìm hiểu, chắc chắn sẽ tìm ra trong chân tơ kẽ tóc. Dù sao tập đoàn Hùng Phi lớn như vậy, chuyện thu mua đất chắc chắn có những vấn đề không thể che giấu hết, sở dĩ chưa bại lộ hẳn là có quan hệ lớn với Sa Ứng Lương.
“Được lắm, nếu đã tới bước này, thì cứ tiếp tục đi tới thôi.” Nghĩ đến đây, Hàn Đông sắp xếp lại tư liệu.
Lúc trước Hàn Đông đã liên hệ với Bùi Bảo Thuận, nên Bùi Bảo Thuận đang ngồi trong văn phòng chờ hắn.
- Chủ nhiệm Bùi, anh xem qua mấy tư liệu đó đi.
Hàn Đông mỉm cười, mang một xấp to đến cho Bùi Bảo Thuận.
Bùi Bảo Thuận trong lòng than thầm, xem ra lần này Hàn Đông thật sự muốn quyết đấu với Sa Ứng Lương.
Nhanh chóng xem qua tài liệu mà Hàn Đông giao cho, Bùi Bảo Thuận do dự một chút rồi nói:
- Hàn Đông, mấy tài liệu này, phần lớn đều không có chứng cứ xác thực.
Hàn Đông cười nói:
- Chủ nhiệm Bùi, đúng là vì như thế nên mới nhờ đến Ủy ban Kỷ luật truy tìm bằng chứng. Nếu có chứng cứ thì đã trực tiếp giao cho Cục Công an và Viện Kiểm sát rồi.
Bùi Bảo Thuận mỉm cười, đột nhiên cảm thấy Hàn Đông vô cùng mạnh mẽ, cứng rắn, dường như không phải là cấp dưới nói chuyện với cấp trên. Anh ta suy nghĩ một chút mới nói:
- Mấy tư liệu này đề cập đến cán bộ chủ chốt của Thành ủy, Ủy ban Kỷ luật cũng không tự tiện làm chủ. Tôi muốn đưa tư liệu đến Ủy ban Kỷ luật tỉnh, báo cáo tình hình với Chủ nhiệm Uông, còn xử trí cụ thể thế nào, Ủy ban Kỷ luật tỉnh chắc chắn sẽ có kết luận.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Đây là việc phải làm. Nếu không có chuyện gì, tôi xin cáo từ trước.
Bùi Bảo Thuận đứng lên tiễn Hàn Đông đến cửa. Nhìn bóng dáng cao ngất của Hàn Đông, trong lòng Bùi Bảo Thuận thầm thở dài.
Sau đó, Bùi Bảo Thuận quay lại văn phòng, cầm lấy chiếc điện thoại màu đỏ trên bàn, gọi đến số điện thoại văn phòng Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Uông Kỳ Tài, rất nhanh chóng, giọng nói của Uông Kỳ Tài đã truyền đến:
- Xin chào, xin hỏi ai?
Bùi Bảo Thuận hơi cúi xuống, cung kính nói:
- Chủ nhiệm Uông, tôi là Bùi Bảo Thuận ở Ủy ban Kỷ luật Vinh Châu, có chuyện quan trọng muốn báo cáo với anh. Chiều nay anh có thời gian không?
- Ừ, vậy chiều nay anh đến đi. Tôi sẽ chờ anh trong văn phòng.
Uông Kỳ Tài biết, nếu không có chuyện gì quan trọng, Bùi Bảo Thuận sẽ không gọi số điện thoại này, cho nên anh ta không nghĩ nhiều đã nhận lời cho Bùi Bảo Thuận gặp mặt.
- Dạ, Chủ nhiệm Uông.
Gát điện thoại, anh ta liền bảo thư ký thông báo cho lái xe chuẩn bị xe.
Trên đường đến Thục Đô, Bùi Bảo Thuận suy nghĩ lại tất cả mọi việc, cảm thấy về phía mình hẳn là không có vấn đề gì.
Dù sao mình được những tư liệu tố cáo này, vì có liên quan đến cán bộ chủ chốt của Thành ủy nên phải đem giao cho Ủy ban Kỷ luật tỉnh cũng là chuyện rất bình thường. Mặc kệ tư liệu tố cáo này thoạt nhìn ra sao, ít nhất xem trọng việc này là không có vấn đề.
Ngoài ra, không ngờ Hàn Đông lại làm đến nước này, hẳn là không ngừng dùng thủ đoạn, nên mình cũng phải phối hợp, nói không chừng sau này còn có lợi.
Dù sao trước đây Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Uông Kỳ Tài cũng đã từng đặc biệt nhắc tới Hàn Đông, chứng tỏ Hàn Đông trong lòng Uông Kỳ Tài có vị trí rất quan trọng. Có lẽ thông qua chuyện này, quan hệ giữa mình và Uông Kỳ Tài còn có thể tốt hơn.
Cán bộ trong hệ thống Ủy ban Kỷ luật, lên chức chủ yếu nhờ lưu động nội bộ. Giờ Bùi Bảo Thuận đã là cán bộ cấp Phó giám đốc sở, nếu muốn trở thành cấp giám đốc sở, tốt nhất là phải hướng lên trên, tiến vào Ủy ban Kỷ luật tỉnh làm Phó Chủ nhiệm mới được.
Mà lên làm Phó Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh thì nhất định phải có quan hệ tốt với Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh. Trên đường đi, Bùi Bảo Thuận ăn tùy tiện một chút, đến gần 3 giờ chiều, anh ta đã chạy đến Tỉnh ủy, mang theo xấp tài liệu kia. Anh ta đến văn phòng Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Uông Kỳ Tài.
Uông Kỳ Tài thấy Bùi Bảo Thuận cầm theo một gói to, bên trong phình lên, ắt là chứa tài liệu, lại thấy vẻ mặt của Bùi Bảo Thuận, liền đoán rằng, mấy tài liệu này hẳn là liên quan đến cán bộ chủ chốt của thành phố Vinh Châu.
- Bí thư Uông, đây là tài liệu về Chủ tịch thành phố Vinh Châu Sa Ứng Lương. Chuyện quan trọng, xin Chủ nhiệm Uông định đoạt.
Bùi Bảo Thuận nói xong, hai tay đưa xấp tài liệu đến.
Uông Kỳ Tài cầm xấp tài liệu, mở ra xem. Vẻ mặt bình tĩnh xem tài liệu, lập tức suy nghĩ một lúc, hỏi:
- Mấy tư liệu đó là chuyện gì vậy?
Bùi Bảo Thuận không chút hoang mang, nói:
- Chủ nhiệm Uông, mấy tư liệu này, đều là do quần chúng tố cáo.
Anh ta đương nhiên biết, dù cho việc Hàn Đông muốn chỉnh Sa Ứng Lương cũng có chút lời đồn đại, nhưng trước mặt Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, anh ta không thể nói thẳng được.
Tất nhiên anh ta không thể chỉ đích danh Hàn Đông, bèn nói thêm:
- Ngoài ra, vì huyện Vinh Quang tiến hành chấn chỉnh an toàn các mỏ than trong toàn huyện, Sa Trí Tuyên, con của Chủ tịch thành phố Sa, vì lợi ích hao tổn, nên si người gây rối, đập nát xe của Bí thư huyện ủy Hàn Đông. Nhưng sau khi tòa án thành phố phán quyết xong, giờ mọi việc đã kết thúc.
Chuyện này nghe ra chẳng có liên quan gì đến tài liệu tố cáo, nhưng Uông Kỳ Tài cũng đã hiểu được chuyện gì xảy ra. Ông ta bất động thanh sắc nói:
- Ừ, mấy tài liệu đó có rất nhiều nội dung, có nhiều việc không tỉ mỉ, không đầu không đuôi. Để bảo vệ cán bộ chúng ta, Ủy ban Kỷ luật tỉnh sẽ tiến hành điều tra bước đầu theo những quy trình tương quan. Bảo Thuận, sau khi anh quay về, cũng không nên nhắc đến việc này.
- Dạ, chủ nhiệm Uông.
Bùi Bảo Thuận nghe được cách xưng hô của Uông Kỳ Tài với mình có thay đổi, hơn nữa giọng điệu lại rất ôn hòa, xem ra mình hợp tác với Hàn Đông là rất đúng.
Báo cáo công tác được một lúc, Bùi Bảo Thuận liền cáo từ.
Đợi Bùi Bảo Thuận rời khỏi, Uông Kỳ Tài lật tư liệu ra xem, rồi cầm lấy điện thoại ngay.
Hàn Đông đang xem văn kiện, điện thoại bàn đã reng lên. Hắn nghe máy:
- Xin chào, tôi là Hàn Đông.
Trong điện thoại truyền đến một giọng nói xa lạ:
- Hàn Đông à, tôi là Uông Kỳ Tài của Ủy ban Kỷ luật tỉnh.
Hàn Đông hơi sửng sốt, lập tức đứng lên nói:
- Chủ nhiệm Uông, xin chào. Anh có chỉ thị gì sao?
Chuyện lần trước của Lăng Tụ Giai, Uông Kỳ Tài cũng có giúp sức, nhưng Hàn Đông cũng chưa từng tiếp xúc với ông ta. Cho nên đây là lần đầu tiên hắn trò chuyện với Uông Kỳ Tài.
Uông Kỳ Tài cười nói:
- Hàn Đông, nghe nói công tác của cậu ở huyện Vinh Quang cũng không tồi.
Hàn Đông khiêm tốn nói:
- Chủ nhiệm Uông, đó đều là chuyện tôi nên làm thôi.
Dù Uông Kỳ Tài không nói gì thêm, nhưng Hàn Đông cũng đoán được đại khái. Có lẽ Uông Kỳ Tài đã nhận được tư liệu từ Bùi Bảo Thuận nên mới đặc biệt gọi cuộc điện thoại này để xác nhận.
Cho nên, dù Uông Kỳ Tài thoạt nhìn chỉ là tùy tiện hỏi một chút về công việc, nhưng Hàn Đông vẫn nói rõ ý của mình.
- Ừ, cũng không có chuyện gì, chỉ hỏi tình hình một chút thôi. Hàn Đông, cậu cứ làm cho tốt đi.
Uông Kỳ Tài mỉm cười nói.
Gác điện thoại, nụ cười trên mặt Uông Kỳ Tài đã tắt. Vẻ mặt trang nghiêm, lập tức cầm lấy xấp tài liệu kia, xem qua một lúc. Ông ta lại lấy điện thoại gọi đi:
- Bí thư Nguyên, anh có thời gian không? Tôi muốn đến báo cáo chút việc.
Nếu trong lòng đã quyết định thật sự phải ra tay đối phó với Sa Trí Tuyên thì Hàn Đông sẽ vận dụng tất cả các mối quan hệ để làm tốt mọi việc.
Cuộc điện thoại vừa rồi của Sa Ứng Lương khiến Hàn Đông thấy được, Sa Ứng Lương đã tức giận đến mất lý trí, cho nên tiếp theo ông ta chắc chắn sẽ vận dụng quyền lực và lực lượng của ông ta để quấy nhiễu việc này. Như vậy, Hàn Đông sẽ phải có những biện pháp tương ứng.
Nghe xong điện thoại của Hàn Đông, Bùi Bảo Thuận hơi khó xử, nói:
- Hàn Đông, giờ cậu chỉ mới lo lắng và phỏng đoán mà thôi, tất cả đều không phải là sự thật, Ủy ban Kỷ luật cũng không dễ dàng làm việc. Thế này vậy, tôi lập tức đi báo cáo với Bí thư Đinh, trong khoảng thời gian này tăng cường chỉnh đốn và tuần tra kỷ luật. Ở chỗ cậu nếu phát sinh chuyện gì, bất cứ lúc nào cũng có thể nói cho tôi biết.
Thật ra ngay từ đầu, làm Ủy viên thường vụ Thành ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, Bùi Bảo Thuận luôn giữ thái độ trung lập. Dù sao công tác của anh ta đều phải làm theo lẽ công bằng. không nghiêng về bên nào nên không tham dự vào cuộc đấu của Đinh Vi Dân và Sa Ứng Lương.
Nhưng cách đây không lâu, trong một lần anh ta báo cáo công tác với Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Uông Kỳ Tài, Uông Kỳ Tài đã đặc biệt nhắc đến Hàn Đông, có ý muốn anh ta ủng hộ Hàn Đông trong công việc nhiều hơn nữa.
Cho nên, sau lần đó, trong Hội nghị thường vụ thảo luận chuyện Hàn Đông, anh ta kiên quyết đứng về phía Hàn Đông, còn những chuyện khác anh ta vẫn duy trì trung lập.
Nhưng Bí thư Thành ủy Đinh Vi Dân rất nhanh chóng đã nhìn ra vấn đề, cho nên ông ta cũng rất khéo léo lợi dụng chuyện của Hàn Đông, liền tấn công ngay, mạnh mẽ ngăn chặn Sa Ứng Lương.
Bùi Bảo Thuận cũng không có cách nào khác với việc này, nhưng trong lòng anh ta vẫn rất nghi ngờ thân phận của Hàn Đông. Lần trước ở Thục Đô, không biết Hàn Đông làm cách nào mà có thể trở mình trước mặt Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Phó Chủ tịch thường trực tỉnh Lăng Tụ Giai, mà kết quả khiến mọi người phải mở rộng tầm mắt. Không ngờ Lăng Tụ Giai rất nhanh chóng đã bị Ủy ban Kỷ luật trung ương xét xử. Sau đó không lâu, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh lại đặc biệt nhắc đến Hàn Đông với anh ta. Điều này khiến Bùi Bảo Thuận không thể không liên hệ tất cả mọi việc với nhau, mơ hồ cảm thấy sở dĩ Lăng Tụ Giai lúc đó bị xét xử, hẳn là có liên quan đến Hàn Đông.
- Dạ, cảm ơn Chủ nhiệm Bùi.
Tình hình thế này, quả là Bùi Bảo Thuận cũng không làm được gì nhiều, cho nên Hàn Đông cũng không thể gởi gắm hy vọng vào chuyện Bùi Bảo Thuận có thể cản trở mọi áp lực.
Gát điện thoại, Hàn Đông ngẫm nghĩ một chút. Người của hắn ở huyện Vinh Quang cũng chỉ có vậy, xem ra còn nhiều phương diện cần phải cố gắng mới được.
Sáng hôm sau, Viện Kiểm sát huyện Vinh Quang nhắc đến việc khởi tố Sa Trí Tuyên.
Tuy Ngô Hiểu Bảo cũng bị bắt, nhưng chuyện lần này chủ yếu do Sa Trí Tuyên bày ra, nên Viện Kiểm sát không muốn khởi tố y.
Đây cũng là kết quả việc suy xét của Hàn Đông. Dù sao Ngô Hiểu Bảo cũng là con trai Ngô Giải Toàn, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, ít nhất, với quan hệ của Lý Đại Dũng, cũng không cần phải mặt sắt đen sì như vậy. Chỉ cần đối phó được Sa Trí Tuyên, ngay cả Ngô Hiểu Bảo cũng chẳng là cái gì.
Hàn Đông tuy đã kiên quyết nhất định phải đối phó với Sa Trí Tuyên, nhưng chính hắn cũng không động thủ, chỉ sai khiến công an, tòa án, viện kiểm sát và các cơ quan tương quan, nghiêm túc dựa theo trình tự bình thường để giải quyết thôi.
Mặt khác, Hàn Đông căn dặn Vinh Tiểu Dân phải tăng cường công tác chỉnh đốn an toàn trong mỏ than. Đối với những mỏ than đến hạn vẫn chưa làm tốt, nhất định phải thu hồi quyền khai thác mỏ than. Đã có tiền lệ hiển nhiên như vậy, tất cả cứ theo đó mà làm.
Dựa theo yêu cầu của Hàn Đông, Vinh Tiểu Dân cùng Bộ Cương, dưới sự bảo vệ của những người do Cục trưởng Cục Công an Tào Vĩnh Ba phái đến, bắt đầu kiểm tra từng mỏ một. Cứ mỏ than nào không đạt tiêu chuẩn đều bị hủy bỏ quyền khai thác mỏ than ngay tại chỗ.
Đồng thời, Cục Công an cũng tiến thêm một bước, tăng cường lực lượng cảnh sát trong thị trấn Cổ Song. Đồn Công an thị trấn Cổ Song lên đến ba mươi người, đồng thời cảnh sát tuần tra phòng Công an huyện cũng tuần tra mọi lúc trên đường quốc lộ thị trấn Cổ Song.
Tình hình trong toàn thị trấn Cổ Song có vẻ rất căng thẳng.
Tiến độ công tác của tiểu tổ chấn chỉnh mỏ than cũng rất nhanh. Chỉ trong hai ngày ra sức, bọn họn đã kiểm tra tất cả các mỏ than trong thị trấn Cổ Song. Ngoại trừ một mỏ than đã sửa chữa đạt tiêu chuẩn, còn lại toàn bộ đều không đạt chuẩn cả, cho nền đều bị thu hồi hết quyền khai thác mỏ than.
Trong khoảng thời gian ngắn, tình cảnh những người chủ của các mỏ than ở thị trấn Cổ Song hết sức hỗn loạn, tất cả mọi người đều hốt hoảng.
Trước đây có chủ của hai mỏ than gây rối, đập cả xe của Bí thư Huyện ủy, vì thế mà bọn họ đều bị bắt. Nói không chừng trên huyện sẽ còn tăng mạnh công tác thêm nữa. Ai cũng thấy hiện giờ, công tác chỉnh đốn còn lớn hơn trước kia nhiều.
Hơn nữa, có tin đồn, ông chủ đích thực của hai mỏ than gây rối lần trước chính là Sa Trí Tuyên, con trai của Chủ tịch thành phố Sa Ứng Lương. Hiện giờ Sa Trí Tuyên cũng vì chuyện đó mà bị huyện Vinh Quang bắt rồi, nhanh chóng sẽ xét xử thôi.
Ngay cả con trai của Chủ tịch thành phố cũng động tới, điều này khiến các chủ mỏ than khác đều sợ hãi trong lòng, cảm thấy lãnh đạo huyện Vinh Quang thật cứng rắn, cho nên cũng không dám gây rối nữa, chỉ đang nghĩ cách khác.
Đương nhiên, cho dù họ muốn gây rối cũng không phải là chuyện dễ dàng. Hiện tại, trong thị trấn Cổ Song bất cứ lúc nào cũng có xe cảnh sát tuần tra. Ngoài ra, chính quyền thị trấn, các thôn, tổ, chỉ cần là người có thể tin cậy được, đều được vận động, hợp thành tiểu đội tuần tra trị an, tuần phòng toàn bộ khu vực hai mươi bốn giờ liên tiếp. Toàn bộ thị trấn Cổ Song tựa như biến thành một cái thùng sắt. Những người chủ mỏ than tuy rất khó chịu, nhưng giờ dù có giận cũng không dám nói gì.
Đồng thời trên huyện cũng tăng cường công tác tuyên truyền giải thích, cho mọi người hiểu, hiện giờ tuy đóng cửa mỏ than nhưng trên huyện sẽ nhanh chóng cho đấu thầu, để công ty có thực lực tài chính đến khai thác quặng. Đến lúc đó sẽ chuẩn bị tốt công tác an toàn lao động, còn mọi người thì vẫn đi khai thác than như trước. Khi đó, không chỉ thu nhập không ít, mà sinh mạng của mọi người cũng được đảm bảo an toàn. Vì thế, những công nhân khai thác than vốn dao động bất an cũng dần dần bình tĩnh lại.
- Bí thư Hàn, trong khoảng thời gian này, công tác trong thị trấn Cổ Song làm làm rất vững chắc. Gần như tất cả đều tăng mạnh, chính quyền thị trấn và các cán bộ nông thôn, gần như mỗi ngày đều phải tăng ca. Tin rằng không bao lâu sau, nhất định có thể chấn chỉnh hoàn toàn các mỏ than ở thị trấn Cổ Song.
Thẩm Tòng Phi báo cáo tỉ mỉ công tác trong thời gian này với Hàn Đông. Trong lòng anh rất khâm phục sự quyết đoán của Hàn Đông. Anh tin rằng, lần này Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện nhất định sẽ chấn chỉnh tốt công tác an toàn của các mỏ than trong huyện Vinh Quang. Ngay cả các Bí thư huyện ủy trước đây cũng từng có ý niệm chấn chỉnh an toàn trong mỏ than nhưng cuối cùng cũng không thể giải quyết được gì. Xem ra, hiện giờ, chỉ có vào tay Hàn Đông mới có thể chuẩn bị thật tốt.
Đương nhiên, kết quả như thế cũng là sự kỳ vọng của Thẩm Tòng Phi. Dù sao chuyện này mà làm tốt, công lao của Chủ tịch huyện như anh cũng không phải nhỏ.
Cho nên, dù Hàn Đông giao công trình giao thông nông thôn thôn sang thôn cho anh chủ trì, nhưng anh vẫn rất quan tâm đến công tác chỉnh đốn mỏ than, dành thời gian không ngừng thị sát xung quanh, tìm hiểu tình hình, thâm nhập cơ sở để giải thích tuyên truyền với mọi người.
- Cho nên mới nói, chỉ cần chúng ta thật sự muốn làm thì nhất định có thể làm tốt. Quan trọng là phải có lòng tin và quyết tâm.
Hàn Đông mỉm cười nói. Những chuyện Thẩm Tòng Phi nói hắn cũng đã biết.
- Đợi sau khi chấm dứt công tác chấn chỉnh an toàn, Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện cũng phải tổng kết để khen ngợi và thưởng cho các cá nhân tiên tiến, nhân viên phải làm việc tăng cũng được bồi thường tương ứng.
Đúng lúc này, điện thoại bàn reo lên, Hàn Đông nghe máy. Điện thoại do Trưởng Đổng Hào, Viện trưởng Viện Kiểm sát huyện gọi tới. Anh ta nói:
- Bí thư Hàn, về vụ án Sa Trí Tuyên, Tòa án thành phố nói vụ án này có ảnh hưởng khá lớn, phải đợi phán quyết của Tòa án thành phố. Chiều nay, Phó Viện trưởng Vương sẽ dẫn người đến tiến hành thủ tục bàn giao.
Hàn Đông vừa nghe đã phát hỏa, giận dữ nói:
- Tòa án thành phố dựa vào cái gì mà ở đòi tiếp nhận? Anh ở yên đó cho tôi.
Đồng thời, Hàn Đông cũng có ý bất mãn với Trương Đổng Hào. Yêu cầu của Hàn Đông là tòa án phải mau chóng có phán quyết, nào ngờ Trương Đổng Hào này kéo dài đến thời gian ba ngày, đến hôm nay vẫn còn chưa tuyên án, đợi đến lúc này Tòa án thành phố muốn động vào.
- Bí thư Hàn, tôi cũng không còn cách nào khác. Tòa án thành phố có quyền này, là tòa án cấp dưới, chúng tôi…
Trương Đổng Hào khúm núm nói. Hai ngày nay, anh ta cảm thấy như mình sống trong địa ngục. Điện thoại các loại liên tục gọi tới, khiến anh ta cảm thấy áp lực vô cùng.
Ngay cả Viện trưởng Tòa án thành phố cũng gọi điện thoại tới, bảo anh ta phảo hết sức thận trọng với vụ án Sa Trí Tuyên. Ngoài ra còn có những lãnh đạo tương quan gọi điện thoại tới, bảo anh ta không được làm càn, không được lỗ mãng.
Hết cách, Trương Đổng Hào liền quyết định thư thả ba ngày. Nếu sau ba ngày, cấp trên không có động tĩnh gì thì anh ta cũng theo yêu cầu của Hàn Đông mà tiến hành phán quyết.
Trên thực tế, chuyện của Sa Trí Tuyên có thể lớn cũng có thể nhỏ. Nếu nhỏ, gã chỉ cần bồi thường chút tiền là được. Nếu lớn, cũng có thể phán gã hai năm tù giam.
Chỉ có điều tình hình hiện tại, cả hai nhân vật hai bên đều không thể chọc vào. Cùng lúc này, cha của Sa Trí Tuyên là Chủ tịch thành phố Sa Ứng Lương đã bắt đầu thông qua các mối quan hệ mà làm áp lực, khiến anh ta quả là không dám cứng rắn. Đồng thời, Hàn Đông cũng không dễ chọc đến. Thứ nhất Hàn Đông là Bí thư Huyện ủy, thứ hai, người hắn muốn anh ta đối phó là con trai Chủ tịch thành phố Sa Ứng Lương. Nếu muốn giải quyết một Viện trưởng tòa án huyện như anh ta, quả chỉ là một bữa ăn sáng.
Cho nên Trương Đổng Hào chỉ hy vọng Tòa án Nhân dân trung cấp sớm ra tay, tiếp nhận vụ án này, anh ta không cần phải xen vào làm gì. Chờ thêm vài ngày nữa thì nghĩ cách được điều đi. Anh ta nhận thấy, trong địa bàn huyện Vinh Quang, bản thân mình cũng không thể nào khá hơn được. Dù sao chuyện lần này Hàn Đông chắc chắn sẽ không hài lòng, cho nên vẫn là nên tự giác khiến mình được điều đi thôi.
- Hừ, đáng giận.
Hàn Đông gát điện thoại, tức giận nói. Xem ra Sa Ứng Lương không tiếc gì, bằng mọi giá phải can thiệp vào việc này. Nếu đã vậy thì mình cứ đấu với ông ta một trận đi.
Nghĩ đến đây, Hàn Đông lập tức gọi điện thoại cho Ủy viên thường vụ Thành ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật:
- Chủ nhiệm Bùi, Tòa án thành phố hiện giờ muốn tiếp nhận vụ án của Sa Trí Tuyên. Việc này khẳng định có vấn đề.
Bùi Bảo Thuận cười khổ nói:
- Hàn Đông, họ có quyền này mà.
Hàn Đông nói:
- Tôi cũng biết, nhưng tôi lo rằng sau khi vụ án lên đến Tòa án thành phố sẽ có nhiều người muốn làm trái luật.
Bùi Bảo Thuận nói:
- Tôi cũng biết tình huống này. Nhưng tạm thời chúng ta không còn cách nào khác. Chúng ta chỉ có thể tăng cường giám sát. Dù sao trước khi không có chứng cứ, chúng ta cũng không thể tùy ý can thiệp vào công tác của tòa án.
Điều này làm cho Hàn Đông vô cùng bực tức. Hàn Đông biết, nếu Tòa án thành phố đã động thủ, như vậy sau khi mọi chuyện về đến Tòa án Thành phố chắc chắn sẽ xuất hiện nhiều chuyển biến thật lớn, chắc chắn Sa Trí Tuyên sẽ tránh khỏi lao ngục
Thẩm Tòng Phi vẫn yên lặng ngồi đó, thấy bộ dạng bực dọc của Hàn Đông, anh gượng cười an ủi:
- Bí thư Hàn, chuyện lần này biến thành như vậy cũng xem như không tồi, ít nhất cũng đâm được đối phương một giáo, khiến gã sau này không dám xằng bậy ở huyện Vinh Quang nữa, anh không cần tức giận quá.
Hàn Đông khẽ mỉm cười:
- Tôi biết, tức giận cũng vô dụng, nhưng trong lòng vẫn thấy khó chịu. Lần này nếu không phải Sa Trí Tuyên đứng phía sau giở trò, công tác chấn chỉnh mỏ than của chúng ta chắc chắn sẽ không phức tạp như vậy. Nếu vì vài nguyên nhân do con người tác động, khiến Sa Trí Tuyên tránh được hình phạt đáng có, tôi cảm thấy có chút không cam lòng.
Thẩm Tòng Phi cũng biết được tình hình của Hàn Đông và Sa Trí Tuyên. Khi ở huyện Phú Nghĩa, cũng vì Sa Trí Tuyên mà Hàn Đông và Sa Ứng Lương mới căng thẳng như vậy. Theo cách phản ứng của Hàn Đông lần này, đúng là hắn hận thấu xương tên Sa Trí Tuyên này, cho nên trăm phương nghìn kế đối phó với Sa Trí Tuyên.
Nhưng hiện giờ xem ra, Sa Ứng Lương cũng vận tác toàn diện rồi. Lần này bọn họ một Chủ tịch thành phố, một Bí thư Huyện ủy, thật sự muốn hết sức đụng nhau một lần.
- Được rồi, Chủ tịch huyện Thẩm, anh đi làm việc đi, ở đây cũng không có việc gì đâu.
Hàn Đông xua tay nói.
Thẩm Tòng Phi liền đứng lên nói:
- Vậy tôi xin cáo từ, Bí thư Hàn.
Anh có thể nhìn được qua nét mặt Hàn Đông, rằng Hàn Đông sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, hắn nhất định sẽ nghĩ cách tiếp tục đấu với Sa Ứng Lương.
Đợi Thẩm Tòng Phi đi rồi, Hàn Đông mới tiếp tục suy nghĩ. Chuyện lần này đã lớn như vậy, chính mình cũng chẳng còn đường lui. Đánh rắn không chết phải chịu bị nó cắn lại, vậy phải để cho đối phương chết. Giờ vì Sa Ứng Lương mà mọi việc không thể thi hành một cách dễ dàng.
“Nếu đã như vậy, mình cứ đấu với Sa Ứng Lương. Chỉ cần Sa Ứng Lương ngã, để xem Sa Trí Tuyên nhảy được đến đâu.” Trong hai mắt Hàn Đông toát ra vẻ kiên nghị.
Sau đó, Hàn Đông cầm lấy điện thoại, gọi tới Ủy viên thường vụ Thành ủy, Đảng ủy Công an:
- Bí thư Khương, tôi là Hàn Đông, anh nói chuyện có tiện không?
Khương Tường Vũ nghe giọng điệu của Hàn Đông rất nghiêm trọng, có chút nghi hoặc, cười đáp:
- Tiện mà, Hàn Đông, cậu có chuyện gì sao?
Hàn Đông nói:
- Bí thư Khương, anh có thể cho tôi mượn tư liệu của Chủ tịch thành phố Sa được không?
- Hả?
Khương Tường Vũ vội vàng che điện thoại lại.
- Cậu đợi một chút…
Sau đó anh ta đóng cửa phòng làm việc lại, quay lại cầm điện thoại lên, nói:
- Hàn Đông, cậu muốn làm gì?
Hàn Đông lạnh lùng thốt lên:
- Chuyện đã đến nước này, tôi cũng chỉ có thể hạ độc thủ. Sa Trí Tuyên còn nhỏ tuổi đã có thể làm ra chuyện lớn như thế ở Vinh Châu, tôi không tin là dưới mông cha gã sạch sẽ.
Nghe được ý giết người bên trong lời nói của Hàn Đông, trong lòng Khương Tường Vũ dấy lên một cảm giác khác thường, thầm nghĩ Hàn Đông lần này thật sự bị chọc đến phát hỏa. Nhưng chuyện lần này quan trọng, anh ta suy nghĩ một chút rồi nói:
- Hàn Đông, tôi cố gắng thử một lần. Dù sao, cậu cũng nên cân nhắc kỹ. Tôi chỉ cung cấp tư liệu cho cậu, còn cậu thao tác cụ thể thế nào tôi không tham dự.
Hàn Đông bèn nói:
- Được, cứ giải quyết như thế đi.
Tiếp đó, Hàn Đông lại nghĩ đến một người, đó là cậu của Chu Chính, Kỷ Quốc Hùng. Giờ ông ta là Cục trưởng Cục Tài chính, còn người tiền nhiệm là Sa Ứng Lương. Nếu vậy, ở chỗ Kỷ Quốc Hùng có lẽ cũng có chút tình hình.
Lập tức Hàn Đông liền gọi điện thoại cho Kỷ Quốc Hùng. Sau khi biết được ý của Hàn Đông, Kỷ Quốc Hùng cũng cực kỳ khiếp sợ, nghĩ thầm lần này Sa Trí Tuyên đã thật sự chọc giận Hàn Đông, nếu không, Hàn Đông cũng không ác độc đến mức muốn trừng trị Sa Ứng Lương. Vừa lúc trong tay ông cũng có chút tư liệu, tuy không liên quan trực tiếp với Sa Ứng Lương, nhưng cũng có thể có tác dụng, bèn nói:
- Tôi có vài tư liệu, tuy nhiên cũng không có tác dụng thực chất mấy. Nếu như muốn đối phó ông ta, Hàn Đông, cậu cần phải nhiều tư liệu hơn nữa mới được.
Hàn Đông nói:
- Tôi biết, tạm thời có tư liệu gì thì cứ thu thập trước rồi tính sau.
Dập điện thoại không bao lâu, điện thoại di động của Hàn Đông đã reng lên, thấy Lý Đại Dũng gọi tới, Hàn Đông nghe máy, nói:
- Xin chào bác Lý.
Lý Đại Dũng cười nói:
- Hàn Đông, chuyện lần này cháu quậy cũng lớn lắm. Rốt cuộc cháu chuẩn bị làm thế nào?
Hàn Đông không hiểu ý của Lý Đại Dũng lắm, nhưng cũng không định giấu diếm, nói:
- Bác Lý, ý của cháu, phàm cứ là người vi phạm pháp luật thì nhất định phải nghiêm khắc trừng trị theo pháp luật, ngoài ra cháu cũng không suy nghĩ gì nữa.
- À, nếu cháu đã quyết định, thì cứ dựa theo suy nghĩ của cháu àm làm đi.
Lý Đại Dũng cũng không nói gì thêm, chỉ nói thêm vài câu rồi ngắt điện thoại.
- Thế nào? Hàn đông nói thế nào?
Ngô Giải Toàn ngồi bên cạnh hỏi.
Lý Đại Dũng cười khổ, nói:
- Hàn Đông lần này đã hạ quyết tâm, nhất định phải truy cứu trách nhiệm của Sa Trí Tuyên.
Tâm trạng của Ngô Giải Toàn khá căng thẳng, thở dài một hơi nói:
- Thằng nhỏ Hàn Đông này cũng rất có tâm huyết.
Ông cũng chỉ là bất đắc dĩ, nếu không phải liên lụy đến thằng con Ngô Hiểu Bảo thì ông cũng rất ủng hộ hành động của Hàn Đông. Nhưng chuyện lần này liên quan đến người thân của ông, ông cũng hơi phập phồng. Theo những hiểu biết về tình huống trước mắt, Ngô Hiểu Bảo cũng không có trách nhiệm, nhưng nếu Hàn Đông nhất định phải làm cho tới, vậy Ngô Hiểu Bảo chắc chắn cũng phải bị tổn hại rồi.
Lý Đại Dũng cười khổ nói:
- Lần này cũng không thể trách được Hàn Đông. Tôi nghe nói chuyện gây rối lần trước ở Ủy ban nhân dân Thành phố cũng do Sa Trí Tuyên thông qua người khác châm ngòi ly gián. Lão Ngô, về sau anh phải quản lý tiểu Bảo cho tốt, tôi thấy thằng nhóc Sa Trí Tuyên cũng chẳng phải thứ tốt, đừng cho tiểu Bảo đi theo gã rất có hại.
Ngô Giải Toàn hơi buôn bực nói:
- Lão Lý, anh nói vậy là ý gì?
Lý Đại Dũng nói:
- Lần này không trách Hàn Đông được. Hàn Đông đang dốc sức mạnh mẽ triển khai việc chấn chỉnh an toàn trong mỏ than, không ngờ Sa Trí Tuyên lại lén lút phá rối. Nếu đổi lại là tôi, tôi cũng không bỏ qua cho gã. Còn nữa, lão Ngô, tiểu Bảo nhà anh cũng dính líu vô đó. Hàn Đông không nhắm vào nó cũng đã là không tệ rồi.
Ngô Giải Toàn nhất thời không thể phản đối. Tuy Lý Đại Dũng nói có lý, nhưng ông lại cảm thấy khó chịu, cảm thấy Lý Đại Dũng đối với Hàn Đông hơi khác thường.
- Lão Lý, anh nói thật cho tôi biết, Hàn Đông này rốt cuộc có lai lịch thế nào?
Ngô Giải Toàn trừng mắt nói.
Sáng hôm sau, sự tình quả nhiên như Hàn Đông dự đoán. Sau khi Tòa án thành phố tiếp nhận vụ án của Sa Trí Tuyên, rất nhanh đã thẩm vấn xong, kết quả tuyên án, Sa Trí Tuyên chỉ cần bồi thường tiền là xong, không hề truy cứu đến trách nhiệm khác, tất cả đều do Đường Vĩ Quốc một mình gánh chịu. Cụ thể là Đường Vĩ Quốc bị tuyên phạt hai năm tù giam.
Sau khi tuyên án, Sa Trí Tuyên tỏ vẻ phục tùng phán quyết, lập tức đem tiền bồi thường đến nộp vào tài khoản của tòa án thành phố.
Vì thế, Tòa án thành phố lập tức tuyên bố phóng thích Sa Trí Tuyên.
Còn trách nhiệm của Ngô Hiểu Bảo cũng giảm đi rất nhiều. Y chỉ cần chịu bồi thường một phần là được. Sa Trí Tuyên đã ứng trước tất cả tiền bồi thường, cho nên sau này y chỉ cần tính toán lại với Sa Trí Tuyên là được.
Nhận được kết quả này, Hàn Đông vô cùng phẫn nộ, trong lòng lại kiên quyết đối phó với Sa Ứng Lương hơn nữa.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Hàn Đông vang lên, nhìn thấy một dãy số lạ gọi từ Vinh Châu, nghe điện thoại, liền nghe giọng nói của Sa Trí Tuyên bên kia điện thoại:
- Hàn Đông, tao ra rồi, mày chờ đó, tao sẽ báo thù.
Sau đó, Sa Trí Tuyên liền ngắt điện thoại đánh cốp.
Hàn Đông hơi bất ngờ. Xem ra Sa Trí Tuyên cũng muốn quyết đấu với mình. Vậy cứ để xem ai thủ đoạn hơn. Sau đó, Ủy viên thường vụ Thành ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Bùi Bảo Thuận gọi điện thoại tới cho Hàn Đông:
- Hàn Đông, chuyện Sa Trí Tuyên lần này, tôi cũng đã đặc biệt tìm hiểu. Tòa án thành phố tuyên bố vấn đề không quá lớn, thái độ biểu hiện của Sa Trí Tuyên cũng rất khá. Cho nên dù có nghiêm túc dựa theo quy định, cũng chỉ có thể phán được như vậy thôi.
- Tôi hiểu rồi, cảm ơn Chủ nhiệm Bùi.
Hàn Đông cũng hiểu được, vào lúc xét xử, có rất nhiều thứ để linh hoạt thao tác. Cứ nói chuyện thái độ nhận tội của Sa Trí Tuyên thôi, tòa án thành phố có thể cho rằng thái độ của gã không tồi, không chỉ phối hợp điều tra mà còn nộp tiền bồi thường rất đúng lúc, như vậy đã có thể phán nhẹ một chút. Nhưng tình hình thật sự là thái độ của Sa Trí Tuyên như thế đều chỉ vì mong được mau chóng thả ra mà thôi, hơn nữa, gã lại càng thêm hận Hàn Đông.
Cho nên, Hàn Đông cũng biết, giờ có giằng co gì về vụ án này cũng không có chút tác dụng nào, nên phải bắt tay vào phương diện khác.
Sa Trí Tuyên lại đặc biệt gọi điện thoại đến cho Hàn Đông. Hàn Đông tất nhiên sẽ không lưu tình.
Tiếp theo, Hàn Đông thông qua mọi mặt thu thập các tư liệu tương quan, đồng thời lại tăng mạnh công tác chấn chỉnh mỏ than ở thị trấn Cổ Song. Nhưng người chủ mỏ quặng bị thu hồi quyền khai thác cũng dần dần bình tĩnh lại.
Hàn Đông quyết định, đến cuối tháng 3 sẽ tiến hành đấu thầu công khai. Đến lúc đó, đề xuất phương án quản lý các mỏ than ở thị trấn Cổ Song cũng dễ dàng hơn nhiều. Hàn Đông nói chuyện với Ngưu Chí Không qua điện thoại, Ngưu Chí Không cũng tỏ thái độ quyết định tham gia đấu thầu mỏ than ở huyện Vinh Quang. Còn chuyện khí thiên nhiên theo lời Hàn Đông, tập đoàn Kỳ Vọng tạm thời còn không có ý định tham gia. Dù sao, so với mỏ than, giai đoạn đầu của khí thiên nhiên phải đầu tư nhiều hơn một chút. Hơn nữa, nếu bọn họ đã muốn đầu tư vào mỏ than, thì phải toàn lực làm cho tốt.
Trong lúc nói chuyện phiếm với Ngưu Chí Không, Hàn Đông bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề. Một bộ phận lớn của tập đoàn Hùng Phi của Sa Trí Tuyên đều làm bất động sản. Giờ mấy công ty bất động sản không ít công ty đang nợ nần rất nhiều. Nếu có thể khiến cho tài chính của công ty Hùng Phi có vấn đề, vậy Sa Trí Tuyên cũng khó thoát khỏi.
Nghĩ đến đây, Hàn Đông liền nhờ Ngưu Chí Không hỗ trợ liên hệ với người của ngân hàng, đặc biệt là người có thể có ảnh hưởng đến thành phố Vinh Châu, khiến bọn họ thắt chặt tài chính của tập đoàn Hùng Phi.
Ngưu Chí Không tất nhiên sảng khoái nhận lời yêu cầu của Hàn Đông.
Tiếp đó, Hàn Đông liền gọi điện thoại cho thím Sở, vợ của Triệu Nhạc. Cô là Trưởng phòng điều tra Ngân hàng Công thương tỉnh. Nếu cô ấy nói một tiếng, chắc chắn Ngân hàng Công thương thành phố Vinh Châu phải nghe thôi.
Thím Sở nghe Hàn Đông nói xong, liền cười nói:
- Đây là chuyện nhỏ thôi, tôi nói một tiếng là được. Hàn Đông, nếu có thời gian thì đến nhà chơi.
- Dạ, đến lúc đó cháu đến thăm thím và chú Triệu.
Hàn Đông cười nói.
Sau đó, Hàn Đông lại gọi điện thoại cho Hoàng Hồng, vợ Chu Khải Kiệt. Cô làm việc ở Ngân hàng Nông nghiệp thành phố, nhờ cô làm công tác thông qua Giám đốc Ngân hàng Nông nghiệp thành phố.
Hoàng Hồng cười nói:
- Hàn Đông, lần này cậu thật sự muốn chỉnh Sa Trí Tuyên à?
Hàn Đông cười ha hả nói:
- Chị Hoàng, con người của tôi, người không đụng tôi thì tôi không đụng người. Nếu gã đã động đến đầu tôi, không cho gã chịu khổ một chút, tôi không chịu nổi. Cục Công thương thì tôi đã tìm người của Cục Công thương tỉnh rồi, còn Ngân hàng Nông nghiệp thì phải nhờ chị Hoàng vậy.
Hoàng Hồng nói:
- Được, tôi sẽ cố hết sức.
Cùng lúc Hàn Đông cố gắng hết sức, Ngưu Chí Không cũng thông qua quan hệ của mình. Rất nhanh chóng, các ngân hàng đủ loại ở Vinh Châu đều đã được dặn dò, sau đó liền nhất trí hành động, bắt đầu thu thập tập đoàn tài chính Hùng Phi.
Tập đoàn Hùng Phi đang muốn xây dựng một khu chung cư mới. Kết quả họ phát hiện, các ngân hàng ở thành phố đang hợp tác rất tốt, hiện tại không ngờ có đủ loại lý do để không cho vay.
Điều này là cho Sa Trí Tuyên rất căm tức. Trước đây, vì quan hệ với cha của gã, nếu gã muốn xây dựng chung cư ở Vinh Quang, mấy ngân hàng này gần như tranh nhau tới cho vay, còn giờ lại làm sao vậy? Tìm hiểu mọi mặt, Sa Trí Tuyên rốt cuộc cũng đã hiểu rõ. Chuyện này là có người muốn chỉnh mình.
Không cần nghĩ nhiều, chắc chắn là Hàn Đông đang giở trò quỷ. Điều này khiến Sa Trí Tuyên phẫn nộ vô cùng. Chuyện lần trước gã còn chưa tình sổ với Hàn Đông, không ngờ Hàn Đông còn dám khiêu khích gã. Trong nhất thời, Sa Trí Tuyên hận không thể nuốt Hàn Đông vào bụng.
Nhưng dù gã căm hận Hàn Đông thế nào thì cũng phải giải quyết vấn đề trước mắt rồi mới nói. Không còn cách nào khác, gã đành cầu cứu Sa Ứng Lương.
Sau chuyện lần trước, Sa Ứng Lương cũng đã dạy dỗ Sa Trí Tuyên. Lần này không ngờ lại nghe được Hàn Đông đang truy theo, còn muốn động thủ với công ty của Sa Trí Tuyên, trong lòng Sa Ứng Lương rất phẫn nộ. Ông ta gọi điện thoại cho mấy ngân hàng khác. Trừ ngân hàng Nông nghiệp, mấy giám đốc ngân hàng khác đều nói chuyện rất hàm hồ, có lẽ khả năng cho vay không lớn. Điều này chứng minh họ cũng bị áp lực rất lớn.
Nhưng có ngân hàng Nông nghiệp cho vay, tài chính của tập đoàn Hùng Phi đã được bổ sung, ít nhất cũng có thể chống chọi được một thời gian.
- Cha, Hàn Đông này quả thật là khinh người quá đáng. Cha phải dạy dỗ hắn.
Sa Trí Tuyên buồn bực nói.
Sa Ứng Lương trừng mắt nhìn gã, nói:
- Mày cho là dễ dàng vậy sao?
Ông ta cũng rất tức giận con trai mình. Nếu không phải vì Sa Trí Tuyên gây ra mọi việc bề bộn như thế, có lẽ quan hệ của ông ta và Hàn Đông cũng không đến mức tồi tệ đến thế. Trên thực tế, ông ta cũng cảm nhận được Hàn Đông có bối cảnh rất lớn, cho nên ông ta cũng không muốn căng thẳng với Hàn Đông, chỉ vì đôi khi ông ta không tự chủ được thôi.
Mặt khác, Sa Ứng Lương cũng mơ hồ nghe được tin tức rằng Hàn Đông đang muốn đối phó với mình, điều này khiến trong lòng ông ta hơi lo lắng. Dù sao, tuy ông ta không tham ôhay nhận hối lộ gì, nhưng có thể vì công ty của Sa Trí Tuyên, ông ta cũng không ít tác dụng. Một khi cấp trên động đến thật, ông ta cũng khó ngồi ở vị trí này.
Giờ ông ta chỉ biết chon nỗi lo lắng thật sâu vào lòng, nhưng ông ta vẫn luôn nghĩ cách, tận lực tránh gặp phải chuyện không may.
Buổi tối, về đến nhà, Sa Ứng Lương đã hét toáng lên với Sa Trí Tuyên:
- Trí Tuyên, chẳng phải con nói sẽ di dân ra nước ngoài sao? Khi nào thì chuẩn bị đi?
Sa Trí Tuyên sửng sốt. Trước đây Sa Ứng Lương vẫn luôn phản đối gã di dân, sao lại đột nhiên nhắc đến chuyện này. Gã nghi hoặc hỏi:
- Cha, cha không sao chứ?
Sa Ứng Lương lắc đầu nói:
- Đừng hỏi nhiều như vậy. Nếu thật sự con muốn di dân, vậy đem cả mẹ con ra nước ngoài đi, như vậy cha mới yên tâm một chút.
Sắc mặt Sa Trí Tuyên bỗng nhiên thay đổi, dè dặt hỏi:
- Cha, có phải đã xảy ra chuyện gì không?
Gã cũng không phải ngu ngốc. Cha mình đột nhiên ói những lời như vậy, thái độ cũng khác hẳn trước kia, trong việc này chắc chắn có vấn đề gì.
Sa Ứng Lương thở dài nói:
- Được rồi, cha nói cho con biết. Cha nghe nói hiện tại Hàn Đông đang thu thập tài liệu. Cha lo rằng đến lúc đó trên tỉnh thật sự điều tra, cho nên muốn chuẩn bị tốt trước cho mọi người.
Sa Trí Tuyên không khỏi phẫn nộ nói:
- Mẹ nó, Hàn Đông, đúng là không nhịn nổi mà.
Sa Ứng Lương nhíu mày nói:
- Được rồi, nhớ kỹ lời cha, muốn làm gì thì mau chóng làm đi.
“Ha ha, xem ra Sa Ứng Lương rất tốt với đứa con cưng của ông ta.”
Nhìn tài liệu trong tay, Hàn Đông không khỏi cười lạnh vài tiếng.
Theo những tư liệu mà Hàn Đông có được có thể thấy, tuy bản thân Sa Ứng Lương không có lỗi lầm gì, nhưng vì tập đoàn Hùng Phi của Sa Trí Tuyên, ông ta cũng đã mất không ít sức. Đặc biệt, lúc công ty vừa mới thành lập không bao lâu, lúc đó Sa Ứng Lương chỉ là Phó Bí thư Thành ủy, Phó Chủ tịch thành phố, nhưng cũng đã rất có tác dụng với sự phát triển của tập đoàn Hùng Phi.
Dù có vài tài liệu không có chứng cứ xác thực, nhưng cũng có vài việc cần phải đi tìm hiểu, chắc chắn sẽ tìm ra trong chân tơ kẽ tóc. Dù sao tập đoàn Hùng Phi lớn như vậy, chuyện thu mua đất chắc chắn có những vấn đề không thể che giấu hết, sở dĩ chưa bại lộ hẳn là có quan hệ lớn với Sa Ứng Lương.
“Được lắm, nếu đã tới bước này, thì cứ tiếp tục đi tới thôi.” Nghĩ đến đây, Hàn Đông sắp xếp lại tư liệu.
Lúc trước Hàn Đông đã liên hệ với Bùi Bảo Thuận, nên Bùi Bảo Thuận đang ngồi trong văn phòng chờ hắn.
- Chủ nhiệm Bùi, anh xem qua mấy tư liệu đó đi.
Hàn Đông mỉm cười, mang một xấp to đến cho Bùi Bảo Thuận.
Bùi Bảo Thuận trong lòng than thầm, xem ra lần này Hàn Đông thật sự muốn quyết đấu với Sa Ứng Lương.
Nhanh chóng xem qua tài liệu mà Hàn Đông giao cho, Bùi Bảo Thuận do dự một chút rồi nói:
- Hàn Đông, mấy tài liệu này, phần lớn đều không có chứng cứ xác thực.
Hàn Đông cười nói:
- Chủ nhiệm Bùi, đúng là vì như thế nên mới nhờ đến Ủy ban Kỷ luật truy tìm bằng chứng. Nếu có chứng cứ thì đã trực tiếp giao cho Cục Công an và Viện Kiểm sát rồi.
Bùi Bảo Thuận mỉm cười, đột nhiên cảm thấy Hàn Đông vô cùng mạnh mẽ, cứng rắn, dường như không phải là cấp dưới nói chuyện với cấp trên. Anh ta suy nghĩ một chút mới nói:
- Mấy tư liệu này đề cập đến cán bộ chủ chốt của Thành ủy, Ủy ban Kỷ luật cũng không tự tiện làm chủ. Tôi muốn đưa tư liệu đến Ủy ban Kỷ luật tỉnh, báo cáo tình hình với Chủ nhiệm Uông, còn xử trí cụ thể thế nào, Ủy ban Kỷ luật tỉnh chắc chắn sẽ có kết luận.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Đây là việc phải làm. Nếu không có chuyện gì, tôi xin cáo từ trước.
Bùi Bảo Thuận đứng lên tiễn Hàn Đông đến cửa. Nhìn bóng dáng cao ngất của Hàn Đông, trong lòng Bùi Bảo Thuận thầm thở dài.
Sau đó, Bùi Bảo Thuận quay lại văn phòng, cầm lấy chiếc điện thoại màu đỏ trên bàn, gọi đến số điện thoại văn phòng Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Uông Kỳ Tài, rất nhanh chóng, giọng nói của Uông Kỳ Tài đã truyền đến:
- Xin chào, xin hỏi ai?
Bùi Bảo Thuận hơi cúi xuống, cung kính nói:
- Chủ nhiệm Uông, tôi là Bùi Bảo Thuận ở Ủy ban Kỷ luật Vinh Châu, có chuyện quan trọng muốn báo cáo với anh. Chiều nay anh có thời gian không?
- Ừ, vậy chiều nay anh đến đi. Tôi sẽ chờ anh trong văn phòng.
Uông Kỳ Tài biết, nếu không có chuyện gì quan trọng, Bùi Bảo Thuận sẽ không gọi số điện thoại này, cho nên anh ta không nghĩ nhiều đã nhận lời cho Bùi Bảo Thuận gặp mặt.
- Dạ, Chủ nhiệm Uông.
Gát điện thoại, anh ta liền bảo thư ký thông báo cho lái xe chuẩn bị xe.
Trên đường đến Thục Đô, Bùi Bảo Thuận suy nghĩ lại tất cả mọi việc, cảm thấy về phía mình hẳn là không có vấn đề gì.
Dù sao mình được những tư liệu tố cáo này, vì có liên quan đến cán bộ chủ chốt của Thành ủy nên phải đem giao cho Ủy ban Kỷ luật tỉnh cũng là chuyện rất bình thường. Mặc kệ tư liệu tố cáo này thoạt nhìn ra sao, ít nhất xem trọng việc này là không có vấn đề.
Ngoài ra, không ngờ Hàn Đông lại làm đến nước này, hẳn là không ngừng dùng thủ đoạn, nên mình cũng phải phối hợp, nói không chừng sau này còn có lợi.
Dù sao trước đây Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Uông Kỳ Tài cũng đã từng đặc biệt nhắc tới Hàn Đông, chứng tỏ Hàn Đông trong lòng Uông Kỳ Tài có vị trí rất quan trọng. Có lẽ thông qua chuyện này, quan hệ giữa mình và Uông Kỳ Tài còn có thể tốt hơn.
Cán bộ trong hệ thống Ủy ban Kỷ luật, lên chức chủ yếu nhờ lưu động nội bộ. Giờ Bùi Bảo Thuận đã là cán bộ cấp Phó giám đốc sở, nếu muốn trở thành cấp giám đốc sở, tốt nhất là phải hướng lên trên, tiến vào Ủy ban Kỷ luật tỉnh làm Phó Chủ nhiệm mới được.
Mà lên làm Phó Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh thì nhất định phải có quan hệ tốt với Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh. Trên đường đi, Bùi Bảo Thuận ăn tùy tiện một chút, đến gần 3 giờ chiều, anh ta đã chạy đến Tỉnh ủy, mang theo xấp tài liệu kia. Anh ta đến văn phòng Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Uông Kỳ Tài.
Uông Kỳ Tài thấy Bùi Bảo Thuận cầm theo một gói to, bên trong phình lên, ắt là chứa tài liệu, lại thấy vẻ mặt của Bùi Bảo Thuận, liền đoán rằng, mấy tài liệu này hẳn là liên quan đến cán bộ chủ chốt của thành phố Vinh Châu.
- Bí thư Uông, đây là tài liệu về Chủ tịch thành phố Vinh Châu Sa Ứng Lương. Chuyện quan trọng, xin Chủ nhiệm Uông định đoạt.
Bùi Bảo Thuận nói xong, hai tay đưa xấp tài liệu đến.
Uông Kỳ Tài cầm xấp tài liệu, mở ra xem. Vẻ mặt bình tĩnh xem tài liệu, lập tức suy nghĩ một lúc, hỏi:
- Mấy tư liệu đó là chuyện gì vậy?
Bùi Bảo Thuận không chút hoang mang, nói:
- Chủ nhiệm Uông, mấy tư liệu này, đều là do quần chúng tố cáo.
Anh ta đương nhiên biết, dù cho việc Hàn Đông muốn chỉnh Sa Ứng Lương cũng có chút lời đồn đại, nhưng trước mặt Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, anh ta không thể nói thẳng được.
Tất nhiên anh ta không thể chỉ đích danh Hàn Đông, bèn nói thêm:
- Ngoài ra, vì huyện Vinh Quang tiến hành chấn chỉnh an toàn các mỏ than trong toàn huyện, Sa Trí Tuyên, con của Chủ tịch thành phố Sa, vì lợi ích hao tổn, nên si người gây rối, đập nát xe của Bí thư huyện ủy Hàn Đông. Nhưng sau khi tòa án thành phố phán quyết xong, giờ mọi việc đã kết thúc.
Chuyện này nghe ra chẳng có liên quan gì đến tài liệu tố cáo, nhưng Uông Kỳ Tài cũng đã hiểu được chuyện gì xảy ra. Ông ta bất động thanh sắc nói:
- Ừ, mấy tài liệu đó có rất nhiều nội dung, có nhiều việc không tỉ mỉ, không đầu không đuôi. Để bảo vệ cán bộ chúng ta, Ủy ban Kỷ luật tỉnh sẽ tiến hành điều tra bước đầu theo những quy trình tương quan. Bảo Thuận, sau khi anh quay về, cũng không nên nhắc đến việc này.
- Dạ, chủ nhiệm Uông.
Bùi Bảo Thuận nghe được cách xưng hô của Uông Kỳ Tài với mình có thay đổi, hơn nữa giọng điệu lại rất ôn hòa, xem ra mình hợp tác với Hàn Đông là rất đúng.
Báo cáo công tác được một lúc, Bùi Bảo Thuận liền cáo từ.
Đợi Bùi Bảo Thuận rời khỏi, Uông Kỳ Tài lật tư liệu ra xem, rồi cầm lấy điện thoại ngay.
Hàn Đông đang xem văn kiện, điện thoại bàn đã reng lên. Hắn nghe máy:
- Xin chào, tôi là Hàn Đông.
Trong điện thoại truyền đến một giọng nói xa lạ:
- Hàn Đông à, tôi là Uông Kỳ Tài của Ủy ban Kỷ luật tỉnh.
Hàn Đông hơi sửng sốt, lập tức đứng lên nói:
- Chủ nhiệm Uông, xin chào. Anh có chỉ thị gì sao?
Chuyện lần trước của Lăng Tụ Giai, Uông Kỳ Tài cũng có giúp sức, nhưng Hàn Đông cũng chưa từng tiếp xúc với ông ta. Cho nên đây là lần đầu tiên hắn trò chuyện với Uông Kỳ Tài.
Uông Kỳ Tài cười nói:
- Hàn Đông, nghe nói công tác của cậu ở huyện Vinh Quang cũng không tồi.
Hàn Đông khiêm tốn nói:
- Chủ nhiệm Uông, đó đều là chuyện tôi nên làm thôi.
Dù Uông Kỳ Tài không nói gì thêm, nhưng Hàn Đông cũng đoán được đại khái. Có lẽ Uông Kỳ Tài đã nhận được tư liệu từ Bùi Bảo Thuận nên mới đặc biệt gọi cuộc điện thoại này để xác nhận.
Cho nên, dù Uông Kỳ Tài thoạt nhìn chỉ là tùy tiện hỏi một chút về công việc, nhưng Hàn Đông vẫn nói rõ ý của mình.
- Ừ, cũng không có chuyện gì, chỉ hỏi tình hình một chút thôi. Hàn Đông, cậu cứ làm cho tốt đi.
Uông Kỳ Tài mỉm cười nói.
Gác điện thoại, nụ cười trên mặt Uông Kỳ Tài đã tắt. Vẻ mặt trang nghiêm, lập tức cầm lấy xấp tài liệu kia, xem qua một lúc. Ông ta lại lấy điện thoại gọi đi:
- Bí thư Nguyên, anh có thời gian không? Tôi muốn đến báo cáo chút việc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.