Người Cầm Quyền

Chương 482: Cho cơ hội

Nhất Tam Ngũ Thất Cửu

17/06/2013

Đồn công an Quảng Cừ Môn, Hàn Đông ngờ vực hỏi:

- Có chuyện gì xảy ra vậy.

Vương Dược Minh nói:

- Khi chúng tôi đang đi trên đường, đã xảy ra va chạm với một chiếc xe, hiện giờ chúng tôi đang bị tạm giam ở đồn công an!

Hàn Đông càng thấy nghi hoặc, nói:

- Va chạm xe cũng không đến mức đấy chứ? Sao còn tạm giam mấy người?

Đúng vào lúc này, trong điện thoại truyền đến một giọng lạ:

- Này, anh là cấp trên của Vương Dược Minh à? Đây là đồn công an Quảng Cừ Môn, Vương Dược Minh bọn họ vì đâm xe, đồng thời bị nghi ngờ ẩu đả với người khác, anh lập tức đưa một trăm nghìn tệ đến để đưa cho đương sự sửa xe.

Hàn Đông nghe xong, không nhịn được giận mà cười, chỉ là huých một chút mà lấy mời nghìn tệ tiền sửa xe sao? Xe của đối phương là xe gì? Còn nữa hắn cũng tin là Vương Dược Minh không đến nỗi đi ẩu đả với người khác!

- Tôi biết rồi, tôi qua liền.

Hàn Đông lạnh lùng nói, hắn muốn xem xem rốt cuộc ai mà lại lớn lối như vậy, khiến đồn công an đổi trắng thay đen.

- Hàn Đông cháu có việc thì nhanh đi đi.

Hàn lão thái gia mỉm cười nói.

Hàn Đông gật gật đầu nói:

- Ông nội, vậy khi nào có thời gian cháu lại đến thăm ông.

Hàn lão thái gia mặt tươi cười nói:

- Cháu làm việc cho tốt, không có thời gian không về cũng được.

Hàn Đông mỉm cười nói:

- Không sao ạ, công việc có bận, cũng có thể sắp xếp thời gian.

Hàn lão thái gia khẽ mìm cười nói:

- Cháu muốn đi đâu, để Đằng Tĩnh đưa cháu đi!

Hàn Đông nghĩ một chút, liền nói:

- Vậy cũng được.

Người vệ sĩ đứng bên cạnh liền biết ý đi ra ngoài, một lúc sau, vệ sĩ trưởng Đằng Tĩnh liền đi vào, anh ta chào, nói:

- Thủ trưởng có chỉ thị gì?

Hàn lão thái gia giơ tay chỉ ra phía Hàn Đông nói:

- Anh hỏi anh ta.

Thấy Đằng Tĩnh đi đến, Hàn Đông liền nói:

- Phiền anh đưa tôi đến đồn công an Quảng Cừ Môn

- Vâng!

Đằng Tĩnh nói ngắn gọn, sau đó quay người đi ra phía ngoài.

Hàn Đông chào tạm biệt lão thái gia rồi ra ngoài, liền thấy Đằng Tĩnh đã lái xe của lão thái gia chờ ở cửa.

Đợi Hàn Đông lên xe rồi, Đằng Tịnh liền nổ máy lái xe ra phía bên ngoài.

Khi xe đi qua cửa chính của Ngọc Tuyền Sơn, vệ binh bên ngoài cửa đều giơ tay lên kính chào, ánh mắt nhìn chăm chú vào chiếc xe Hồng Kỳ có vẻ khiêm tốn, bình thản.

Hàn Đông ngồi trên xe liền gọi cho Hàn Mạn Lương, nói qua sự việc một chút, để anh ta nhanh chóng đến đồn công an Quảng Cừ Môn.

- Không phải chứ, đồn công an Quảng Cừ Môn ăn phải tim gấu gan báo hay sao, ngay cả thuộc hạ của em cũng dám đe dọa à.

Hàn Mạn Lương cường điệu nói

- Tiểu Đông em yên tâm, anh lập tức tới đó ngay, đến lúc đó có thể xử lý bọn chúng bất cứ lúc nào.

Chiếc xe Hồng Kỳ chạy trên đường, rất nhanh đã đến cửa đồn công an Quảng Cừ Môn, ngang chỗ cửa vào có một cái lan can, một bảo vệ đang ngồi trong phòng xem tivi.

Đằng Tĩnh dừng xe, bấm còi mấy mấy lần.

- Làm cái gì?

Người bảo vệ thò đầu ra, bực mình hỏi, có điều vừa nhìn thấy biển xe Hồng Kỳ. còn có một giấy thông hành dán trên mặt kính của xe, anh ta lập tức sợ run lên, nhanh chóng mở thanh chắn.

Đợi chiếc xe Hồng Kỳ đi qua,, người bảo vệ lập tức nhấc điện thoại, gọi cho đồn trưởng của anh ta để thông báo:

- Đồn trưởng vừa rồi có xe của lãnh đạo trung ương đi vào…

- Cậu nói cái gì?

Đồn trưởng đồn cảnh sát Quảng Cừ Môn Đồng Long Thụy là một người đàn ông trung niên hơi béo, nghe xong người bảo vệ nói, gã vô cùng ngờ vự, còn cho là mình nghe nhầm rồi. Xe của lãnh đạo trung ương sao lại đến đồn công an của mình sao? Không thể nào, nhất định là tên bảo vệ cửa nhầm lẫn rồi.

- Đồn trưởng, là thật đấy, em vừa thấy rõ ràng, lái xe là một viên trung tá mà!

Người bảo vệ thấy đồn trưởng không tin lời mình, vô cùng buồn bực giải thích.

Đang nói. Gã thoáng thấy chiếc xe Hồng Kỳ lướt qua, lúc này vừa chậm rãi đi ra, liền nói:

- Đồn trưởng, chiếc xe đó đã đi rồi, vừa mới đi xong.

- Lão Ma, cậu có phải rảnh quá không có việc gì nên trêu tôi phải không? Lãnh đạo trung ương không có việc gì nên đến đây đi dạo sao?

Đổng Long Thụy không vừa lòng nói, gã hoàn toàn không tìm ra một lí do nào để tin xe của lãnh đạo trung ương có thể đến đồn công an này, cho dù là thị sát, thì cũng phải có thông báo rầm rộ, trước khi đến gã sẽ nhận được thông báo, ở đâu mà có thể im hơi lặng tiếng mà đi như vậy.

Nhưng mà, lần này người bảo vệ nhìn rất rõ, biển số xe của chiếc xe đó chắc chắn không phải là biển xe thường, mà người lái xe quả thật là trung tá quân nhân, chỉ là khi chiếc xe Hồng Kỳ đi ra, một người khác ngồi trên xe đã không thấy đâu rồi. Nhưng, khi anh ta thông báo tình hình cho đồn trưởng, đồn trưởng căn bản không hề tin lời anh ta nói, trực tiếp gác máy.

- Hừ, dù sao mình cũng đã làm hết trức trách rồi, việc khác thì đừng có trách mình.

Người bảo vệ rất buồn bực, có điều nghĩ đến chiếc xe Hồng Kỳ vừa dời đi, một người bên trong đã ở lại đồn, anh ta thấy bản thân cần lấy lại tinh thần, vì thế anh ta liền chỉnh lại quần áo, đứng thẳng tắp ở đó.

Lúc này một chiếc xe BMW liền đi đến, tuy rằng thanh chắn ở cửa đã mở sẵn, nhưng xe BMW vẫn tiếp tục bấm hai lần còi, lúc này mới ngông nghênh đi vào.

- Rốt cuộc là có chuyện gì, đầu tiên là xe Hồng Kỳ, lần này là xe BMW, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

Người bảo vệ cửa âm thầm kinh ngạc, có điều vừa nghĩ đến thái độ của đồn trưởng, anh ta cũng chẳng muốn thông báo.

Hàn Mạn Lương xuống xe, rất nhanh liền nhìn thấy Hàn Đông đứng ở trước cửa đợi, anh ta tiến lên nói:

- Tiểu Đông sao em tới được?

Hàn Đông thản nhiên nói:

- Là anh Đằng đưa em đến.

Đối với vệ sĩ trưởng của lão thái gia, mọi người trẻ tuổi đều gọi Đằng Tịnh như vậy.

- Anh Đằng

Hàn Mạn Lương kinh ngạc kêu lên một tiếng, lập tức nói:

- Nếu anh Đằng đã đến rồi, việc này rất dễ giải quyết rồi, sao cậu còn đứng đây?

Hàn Đông nói:

- Anh nghĩ một chuyện vặt này mà bắt anh Đằng phải ra mặt sao?

- Cũng phải.

Hàn Mạn Lương nói

- Đã như vậy rồi, chúng ta làm rõ sự việc thế nào đã rồi nói sau.

Hàn Đông gật gật đầu, sau đó hai người cùng nhau đi tới phòng tiếp khách.

- Các anh có việc gì?

Một viên cảnh sát đang bưng cặp lồng cơm ở phòng tiếp khách thấy Hàn Đông và Hàn Mạn Lương đi tới cũng không ngẩng đầu lên mà hỏi han.

Hàn Đông lãnh đạm nói:

- Chúng tôi đến đón người.

Vừa nghe Hàn Đông nói, viên cảnh sát liền biết ngay có việc gì, anh ta khinh thường nói:

- Anh là cái người ở thành phố Tân Châu gì đó hả, nói cho các anh, đây là Yến Kinh, không phải là địa phương của các anh, không ngờ người tùy tiện vậy, đến lúc chết thế nào cũng không hay.

- Anh nói chuyện thế nào vậy?

Hàn Mạn Đông khó chịu nói

- Chúng tôi đến đón người, anh dài dòng làm cái gì?

Viên cảnh sát kia liếc xéo, bĩu môi nói:

- Bảo lãnh chứ gì, góc trên lầu hai!

Sau đó anh ta liền tiếp tục ăn cơm của mình, mồm lẩm bẩm nói gì đó:

- Hừ, mấy thằng nhà quê, còn vênh váo như vậy.

Hàn Mạn Lương tức đến mức muốn xông đến đánh người, Hàn Đông giữ lấy tay anh ta, nói:

- Bỏ đi, không cần phải so đo với người bình thường, việc chính quan trọng hơn.

Hàn Mạn Lương nghe xong, lập tức cười nói:

- Đúng rồi, anh tức nó làm cái gì, đợi lát nữa để đồn trưởng của chúng nó mất mặt là được rồi.

Hàn Đông không nói gì chỉ lắc lắc đầu, trong lòng nghĩ đồn trưởng của bọn họ chỉ là kẻ tiểu tốt mà thôi, đấu với đồn trưởng của bọn có gì thú vị sao?

Thực ra Hàn Đông đối với việc này cũng có chút nghi hoặc, phải biết đám người Vương Dược Minh có người của người van phòng tại thủ đô ở cùng, thế mà cái đồn công an này lại dám bắt người, khiến hắn phải mang tiền đến đón người, điều này rõ ràng là thân phận của đương sự không bình thường, nếu không đồn cảnh sát cũng không thể không kiêng nể gì mà thiên vị bên đó.

Lúc đầu nếu Hàn Đông để Đằng Tĩnh đi vào cùng, bất luận đối phương là ai, sau khi biết được thân phận của Đằng Tĩnh, chắc chắn không dám làm chuyện gì, cho dù Đằng Tĩnh không nói gì, chỉ cần nhìn thấy biển xe Hồng Kỳ, đối phương chắc cũng sẽ chấm dứt ngay mọi hành động, có điều hắn không muốn vì một chuyện nhỏ này mà nhờ đến thân phận của lão thái gia để giải quyết, dù sao xe Hồng Kỳ và Đằng Tĩnh ở một mức độ nào đó cũng đại diện cho thân phận của lão thái gia.

Đèn trên lầu hai đang sáng, Hàn Đông và Hàn Mạn Lương lên lầu rồi, rất nhanh chóng nhìn thấy đám người Vương Dược Minh, có lẽ vì thân phận của bọn họ mà đồn công an không còng tay, chỉ là hạn chế hoạt động của bọn họ mà thôi. Lúc này khuôn mặt đầy buồn bực của Vương Dược Minh nhìn thấy Hàn Đông đến, lập tức đứng dậy.

- Chủ tịch Hàn.

Chủ nhiệm văn phòng tại thủ đô Vi Nghi Duy vẻ mặt đầy hổ thẹn nói.

- Anh là chủ tịch thành phố Tân Châu?

Trưởng đồn công an Đổng Long Thụy nhìn Hàn Đông, kinh ngạc hỏi.

Vừa nãy thông qua dò hỏi, sớm đã biết thân phận của đám người Vương Dược Minh, nếu như không phải vì lai lịch ghê gớm của bên còn lại, anh ta cũng không dám giữ đám người này lại.

Nhưng hiện giờ, bọn họ gọi một người trẻ tuổi như vậy là chủ tịch thành phố, anh ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Tân Châu vốn là thành phố cấp ba, chủ tịch thành phố này phải là cán bộ cấp giám đốc sở. Người thanh niên này chỉ sợ chưa đến 30 tuổi, mà đã là cán bộ cấp giám đốc sở sao. Cho dù là quan lớn ở Yến Kinh, cũng tìm không ra cán bộ cấp giám đốc sở trẻ tuổi như này.

Giờ khắc này, Đổng Long Thụy thầm có chút lo lắng, cán bộ cấp sở trẻ như vậy, đích thị đằng sau phải có thế lực chống lưng rất mạnh. Phải biết rằng trong thể chế của Trung Hoa, dù có năng lực mấy. Nếu như không có bối cảnh tốt thì cấp bậc cũng không thể lên nhanh như vậy.

- Tôi là Hàn Đông, phó chủ tịch ủy ban nhân dân thành phố Tân Châu.

Hàn Đông lạnh lùng giới thiệu về bản thân.

- Anh là.

- Chủ tịch Hàn, xin chào, tôi là Đổng Long Thụy, là đồn trưởng ở đây, thật ngại quá để anh phải đích thân đến đây thế này.

Đổng Thụy Long cung kính nói, dù là phó chủ tịch, cũng là cực kỳ hiếm. Cho thấy rằng đằng sau lưng tên này có một thế lực hậu thuẫn rất mạnh, hiện giờ trong lòng anh ta rất buồn bực không nên bị vướng vào chuyện này, vì một con ông cháu cha của cán bộ cấp thứ trưởng mà đắc tội với một nhân vật có thế lực chống lưng mạnh như vậy, đó mới là mất nhiều hơn được, nói không chừng người ta dùng một ngón tay là ấn chết mình.



- Còn có người chứ? Không phải nói đâm xe rồi còn đánh nhau à, đối phương đâu?

Hàn Mạn Lương ngạo mạn nói.

- Cái này. Đương sự còn lại vì có việc nên đã đi trước, đồn công an của chúng tôi xử trí công bằng.

Đổng Long Thụy cẩn thận nói, trong lòng phiền muộn muốn chết.

Hàn Đông cuời lạnh một tiếng, nói:

- Xem ra đồn công an của các anh làm việc có chút kỳ lạ nhỉ, xử lí sự cố, vậy mà chỉ có một bên đương sự!

- Anh tốt nhất để đối phương nhanh chóng đến đây, không thì da người anh cũng không phải mặc nữa.

Hàn Mạn Lương cười lạnh, hướng về phía bàn bên cạnh nói:

- Không ngờ dám làm phiền tiểu Đông ăn cơm, hôm nay bất luận là ai đều chết chắc rồi.

Câu nói đằng sau của anh ta khiến người khác nghe cảm thấy có chút nực cười, nhưng Hàn Đông lại hiểu ý của anh ấy. Hàn Mạn lương muốn nói đến việc khi hắn và lão thái gia đang ăn cơm.

Đổng Long Thụy nghe Hàn Mạn Lương nói thế xong, khuôn mặt lập tức trở nên giống quả mướp đắng, anh ta bất đắc dĩ nói:

- Vậy các anh đợi chút, để tôi gọi điện cho bên kia.

Anh ta liền lập tức gọi một số điện thoại, nói:

- Mã, Mã thiếu gia xin chào, tôi là Đổng Long Thụy, tiểu Đổng đây, phó chủ tịch thành phố Tân Châu đồng chí Hàn Đông đến rồi, anh ta muốn gặp anh, anh xem.

- Cái đồ chó má gì vậy.

Đối phương nổi giận thì thầm một tiếng, liền tức thì dập máy.

Đổng Long Thụy lập tức ngây ra, hai tay vẫn giữ điện thoại, không biết làm thế nào. Nhìn thấy vẻ mặt cười ác ý của Hàn Mạn Lương, anh ta hận không thể khóc to một trận, đây rõ ràng là trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, nhưng anh ta còn không có chỗ nào để đi kêu khổ.

Hàn Đông lạnh lùng cười một tiếng nói:

- Làm sao thế?

- Cái này.

Đổng Long Thụy lúng túng không biết giải thích thế nào.

Hàn Mạn Lương giẫn dữ nói:

- Mẹ mày có dắm thì mau đánh đi.

- Mã Thiếu gia nói, nói anh ta đang bận.

- Mã Thiếu gia cái quái gì.

Hàn Mạn lương bất mãn nói

- Nó là ai?

Mắt thấy hiện giờ đương sự hai bên không phải là người có thể dây vào. Vừa thấy người trẻ tuổi bên Hàn Đông kiêu ngạo như vậy, rõ ràng là loại ăn chơi trác táng, bởi thế Đổng Long Thụy quyết định ăn ngay nói thật. Tốt nhất để bọn người này tự đấu với nhau, đừng có kéo người bình thường như mình vào.

- Anh ta là Mã Bình Nguyên, là con của chủ tịch Mã.

Đổng Long Thụy nói ra thân phận của đối phương, sau đó vừa cẩn thận nói với Hàn Đông:

- Chủ tịch Hàn, tôi, tôi cũng không tự chủ được, tôi không biết ngài…

Hàn Mạn lương sốt ruột nói:

- Được rồi, bây giờ anh gọi điện nói với Mã Nguyên Bình, Hàn Mạn Lương tôi đợi anh ta ở đây 10 phút, anh ta mà không đến, hậu quả tự chịu.

Hàn Đông cười lạnh lùng nói:

- Thôi đi, anh nói với anh ta là Hàn Đông đợi anh ta ở đây 10 phút, anh ta đến hay không thì tùy anh ta!

Hàn Mạn Lương vừa nghe, vẻ mặt lập tức trầm ngâm, biết lần này Hàn Đông chuẩn bị làm thật rồi, nếu không thì hắn cũng sẽ không tự nói tên hắn, dù sao tên của mình cũng đã đủ để xử lý việc này rồi.

Đổng Long Thụy thấy hai người dặn dò không giống nhau, liền khó xử nhìn về phía Hàn Mạn Lương, hai người này cùng họ, dễ nhận thấy là cùng một chỗ, anh ta không biết nên nghe ai.

- Nhìn cái gì mà nhìn, làm theo lời của Hàn Đông mà làm.

Hàn Mạn Lương trợn mắt nhìn nói.

Hàn Đông thoáng nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó lấy thuốc ra đốt, từ từ hít vào.

Lúc này, hai mắt hắn hơi lim dim, khóe miệng hơi nhếch lên.

Nếu như người hiểu hắn mà nhìn thấy cảnh này, trong lòng sẽ hiểu ngay, hắn lúc này đã trong một chỗ nào đó

Mà ở đây, cũng có nghĩa một số người nào đó sắp gặp họa rồi. Trong đó có chút ký ức xa xôi bỗng hiện lên.

Mã Bình Nguyên là em họ của Tô Xán, trong ấn tượng của Hàn Đông, kiếp trước, khi hắn và Tô Xán đấu với nhau, cái tên Mã Bình Nguyên này đã có tác dụng rất lớn, tên tiểu tử xảo quyệt giả dối. Đối với mọi người thì kiêu ngạo, là một kẻ khiến người ta rất ghét. Bình thường lúc nào cũng mang bộ mặt cười cợt, người không biết thì còn nghĩ y rất ngay thẳng phóng khoáng, nhưng y lại thường làm những việc như đâm dao sau lưng người khác. Quan hệ kiếp trước của Hàn Đông và Tô Xán, vừa bắt đầu cũng không căng thẳng, nhưng vì tên này mới dẫn đến Hàn Đông và Tô Xán thành đối thủ truyền kiếp của nhau.

Hàn Đông nhớ, kiếp trước hắn thực sự quá tức giận, từng cho người đánh gẫy một chân của Mã Bình Nguyên, điều này khiến mâu thuẫn giữa hắn và Tô Xán, trở nên gay gắt đến mức sâu nhất.

- Hừ, nếu đã đụng phải mình rồi, vậy thì phải tính sổ với nó.

Trong lòng hắn đang thầm nghĩ, cái tên Tô Xán là đối thủ truyền kiếp, hiện giờ thân đang ở trong thể chế, chỉ là không biết bây giờ Mã Bình Nguyên đang làm gì.

Hàn Đông nhớ, kiếp trước, Mã Bình Nguyên bắt đầu kinh doanh công ty người mẫu gì đó. Sau đó muốn hướng đến phát triển nghệ thuật, muốn hợp tác với Hàn Đông, còn không ngừng mời mọc Bạch Vũ Giai bên cạnh Hàn Đông, hắn đương nhiên không đáp ứng với y, thế nên Mã Bình Nguyên không ngừng dùng thủ đoạn gây khó dễ với hắn. Thương xuyên qua lại, mâu thuẫn giữa hai người dần dần đã trở nên không thể hòa giải.

Mọi người nhìn thấy Hàn Đông ngồi đó, mặt mang theo một nụ cười lạnh lùng thản nhiên, dường như rơi vào trạng thái trầm tư, trong lòng có chút nghi hoặc.

Hàn Mạn Lương cảm thấy nghi hoặc chính là, tại sao Hàn Đông lại hiếu thắng đối xử cứng rắn với Mã Nguyên Bình. Cái tên Mã Nguyên Bình này không là gì cả, nhưng sau lưng y, chỗ dựa vững chắc nhất là Tô Gia, lão già Tô Gia cũng không phải dễ chọc à. Lúc trước dường như cũng không nghe nói Hàn Đông và Mã Nguyên Bình có xích mích gì.

Mà Vương Dược Bình, Tả Nhất Sơn trong lòng cảm thấy kỳ lạ là, Hàn Đông chẳng nhẽ vì bọn họ bị oan ức, mới chuẩn bị làm to chuyện sao, còn Hàn Mạn Lương kia rốt cuộc là có thân phận gì. Hay có thể nói bản thân Hàn Đông có thân phận gì, không ngờ đến đối phương là Mã Thiếu Gia gì đó không chút sợ hãi.

Về phần Nguyên Á Bình. Vì biết được thân phận thực sự của Hàn Đông, nên anh ta cũng không thấy kỳ lạ vì Hàn Đông không sợ Mã Thiếu gia, anh ta chỉ thấy lạ là Hàn Đông chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy mà làm khó bên kia, hình như không giống với tính cách của Hàn Đông.

- Thế này hỏng rồi, không ngờ là Mã thiếu gia!

Chủ nhiệm văn phòng đang kêu khổ trong lòng.

- Sao lại có thể gặp phải tên đó, việc tiếp theo sẽ phiền rồi, mà chủ tịch Hàn còn muồn gây với thằng đó, sự việc sợ rằng sẽ gay go.

Anh ta định nhắc nhở Hàn Đông một chút, nhưng vừa thấy Hàn Đông ngồi ở đó, bộ dạng trầm ngâm, anh ta cũng không dám làm kinh động đến Hàn Đông. Suy cho cùng sự việc lần này, chủ nhiệm văn phòng tại thủ đô quả thật cũng có phần trách nhiệm. Văn phòng tại thủ đô trên danh nghĩa là đại diện cho Tân Châu khai thông các mặt quan hệ với Yến Kinh, nhưng chính anh ta và Vương Dược Minh vì chút va chạm xe mà bị đưa đến đồn công an, một chút biện pháp cũng không có, điều đó ít ra cũng chứng tỏ bản thân mình công tác chưa đến nơi đến chốn.

Trưởng đồn công an Đổng Long Thụy sau khi gọi điện xong, đứng ở đó, vẻ mặt vô tội nhìn Hàn Đông.

Lúc vừa gọi điện, là một giọng con gái nũng nịu nghe máy, anh ta muốn đối phương đưa máy cho Mã Bình Nguyên, cuối cùng cô gái kia vừa chuyển lời xong, Đổng Long Thụy liền nghe thấy y rông lên giận dữ:

- Bố mày không có thời gian nghe điện thoại.

Sau đó chỉ có thể buồn bực nhờ cô gái kia truyền lại lời của Hàn Đông với Mã Bình Nguyên.

Anh ta trong lòng thầm lo. Với bộ dạng của Mã Bình Nguyên, chỉ sợ cho dù nghe xong cô gái kia thuật lại, y cũng không lập tức đến, đến khi đó cũng không biết Hàn Đông sẽ thế nào.

- Oan có đầu, nợ có chủ, các người muốn xử lý người, ngàn lần cũng đừng xông vào tôi.

Đổng Long Thụy trong lòng buồn bực nghĩ đến, lúc này anh ta đột nhiên nhớ đến lúc cuộc gọi của bảo vệ cửa lúc trước, nói xe của lãnh đạo trung ương đi vào đồn công an, lẽ nào có liên quan đến người trước mặt? Nếu mà như thế, sự việc thật sự rắc rối rồi, xem ra bản thân mình là người bình thường, chỉ có thể hy vọng mấy vị thần tiên kia chiếu cố, không hại đến mình là tốt rồi.

Thực ra, điều mà Đổng Long Thụy không biết được là, cô gái nghe điện thoại kia, là một cô người mẫu, cô ta đang cùng một người mẫu khác phục vụ Mã thiếu gia, sau khi nghe xong điện thoại của Đổng Long Thụy, cô ta không hề truyền lại lời của Hàn Đông, mà chỉ là dùng đôi môi mềm mại kia đi nuốt chửng một chỗ nào đó trên người Mã Nguyên Bình.

Trong căn phòng, một mảng tĩnh lặng, mọi người dường như đều bị thái độ của Hàn Đông lây nhiễm, không có người nào nói câu nào, cả căn phòng yên lặng đến nỗi rơi một cái kim cũng có thể nghe được tiếng.

- Thời gian đã đến.

Tiếng Hàn Đông lạnh lùng như băng vang lên.

Mọi người đột nhiên không hiểu sao cảm thấy một trận lạnh cả người. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào người Hàn Đông.

Hàn Đông thản nhiên cười, nụ cười rất ôn hòa, nhưng người bị hắn nhìn vào là trưởng đồn công an Đổng Long Thụy lại giống như bị rơi vào hầm băng vạn năm vậy.

- Hàn, chủ tịch Hàn.

Đổng Long Thụy run như cầy sấy nói.

Hàn Đông khẽ mỉm cười nói:

- Tốt lắm, đồn trưởng Đổng, mời anh đem sự việc đã trải qua tối nay, cho tôi một văn bản giải thích, là anh xong việc rồi.

- Được, được.

Đổng Long Thụy cúi đầu khom lưng nói, lập tức liền lấy giấy bút ra, đem sự việc bản thân nhận được báo cảnh sát, cùng với sự việc trải qua đều ghi ra hết, cũng tự ký tên mình vào, hai tay cung kính đưa cho Hàn Đông.

Anh ta từ thái độ của Hàn Đông, có thể nhìn ra Hàn Đông không hề sợ Mã Bình Nguyên, thậm chí còn có chút khinh thường Mã Bình Nguyên, bởi thế Hàn Đông bảo anh ta viết những gì đã trải qua, anh ta không nói hai lời liền làm theo, dù sao tất cả đều là ăn ngay nói thật, anh ta không hề thiên vị bên nào, về phần Hàn Đông và Mã Bình Nguyên tính sổ thế nào, anh ta không nhúng tay vào được.

Chỉ là, điều làm Đổng Long Thụy lo lắng là, Mã Bình Nguyên không làm được gì Hàn Đông, đến lúc đó sẽ đến gây phiền toái cho mình.

- Nhưng nếu mình không làm theo, thì mình hiện giờ không thể bàn giao được rồi.

Đổng Long Thụy trong lòng đau thương mà kêu thảm, anh ta hận không thể đập đầu một phát chết cho xong.

- Ừm, viết khá được, yên tâm đi, Mã Bình Nguyên không dám làm gì anh đâu.

Hàn Đông gật gật đầu, nói với Vương Dược Minh:

- Các anh vẫn chưa ăn cơm nhỉ? Để chủ nhiệm Vi sắp xếp cho các anh ăn trước. Có việc gì mai nói sau.

Đổng Long Thụy vừa nghe, trong lòng lập tức đẫm lệ, trong lòng nghĩ Hàn Đông đúng là hiểu ý người, hắn ta nói như vậy, nói vậy đến lúc đó Mã Bình Nguyên cũng không đến nỗi tính sổ với mình. Vi Nghi Duy đi đằng trước, khôn mặt hổ thẹn nói:

- Chủ tịch Hàn, là tôi…

Hàn Đông khoác tay nói:

- Cái này không trách anh.

Tới lầu dưới, hắn nhìn một chút. Xe của bọn Vương Dược Minh bị mất một ít sơn. Như vậy xe của Mã Bình Nguyên chắc hẳn cũng không bị tổn thất gì nghiêm trọng, rất rõ ràng là Mã Bình Nguyên lừa gạt tống tiền.

- Đúng rồi. Tai nạn xe cộ, các anh có chụp ảnh chứ?

Hàn Đông quay đầu hỏi Đổng Long Thụy.

- Cái này…

Tên Đổng Long thụy này nhìn Hàn Đông, lúc đó sau khi hai chiếc xe va chạm, Mã Bình Nguyên chỉ gọi điện thoại, anh ta liền vội vàng chạy tới xử lý tình hình, căn bản không hề nhìn thấy xe của Mã Bình Nguyên có tổn thất gì.

Hàn Đông gật gật đầu, cũng không nói gì. Hắn đã hiểu tình hình, trước mặt Mã Bình Nguyên, Đổng Long Thụy căn bản không có khả năng căn cứ vào trình tự làm việc bình thưởng.

- Á Văn, đi với bọn tôi.

Hàn Đông cười nói.

- Được ạ, cấp trên.

Nguyên Á Văn vui vẻ nói, anh ta nhìn thấy Hàn Đông tức giận, trong lòng cũng tràn đầy kích động, cũng tràn đầy mong đợi, sớm đã hy vọng có thể đi cùng Hàn Đông xem xem giữa những thái tử chân chính tranh đấu.

Bố anh ta vốn là bí thư tỉnh ủy, trong thể chế của Trung Hoa, cũng được coi là một chức to, nhưng trước mặt Hàn Đông, anh ta cũng không được tính là gì.

Lên xe BMW của Hàn Mạn Lương, bọn Vương Dược Minh đứng ở đó, đưa mắt nhìn theo xe của họ đi ra ngoài, bọn họ mới lên xe.

Lần này chủ nhiệm văn phòng tại thủ đô Vi Nghi Duy ngồi cạnh Vương Dược Minh, thái độ tôn trọng hơn trước kia nhiều.

Anh ta biết thân phận của Mã Bình Nguyên, nhưng lúc trước nhìn bộ dạng của Hàn Đông, dường như cũng biết thân phận của Mã Bình Nguyên, hơn nữa hình như còn không hề để tâm. Đối với người lãnh đạo trực tiếp này. Trong lòng Vi Nghi Duy tràn đầy nghi hoặc, vì vậy chuẩn bị từ miệng Vương Dược Minh nghe ngóng tình hình một chút.

Trưởng đồn công an Đổng Long Thụy cúi đầu khom lưng tiễn mọi người đi, ngẩn ngơ đứng ở đó một lúc, bỗng nhớ đến cuộc điện thoại của bảo vệ cổng trước đó trong lòng anh ta vừa động, liền nhanh chóng đi ra chỗ bảo vệ, nói:

- Lão Ma, lúc nãy anh nói có xe của lãnh đạo trung ương, ở đâu hả?

Lão Ma bảo vệ bĩu môi nói:

- Không tin thì thôi.



- Đến đây, hút thuốc!

Đổng Long Thụy lấy thuốc ra, đưa lão Ma một điếu.

Lão Ma nhận điếu thuốc nhìn một chút, là thuốc Trung Hoa, liền cười ha ha, đốt thuốc hút hai hơi, lúc này mới nói:

- Đồn trưởng. Lúc nãy tôi nhìn thấy là thật, chắc chắn là xe của lãnh đạo trung ương. Biển số xe tôi đều nhớ, là…

Chẹp, anh cho rằng xe của lãnh đạo trung ương có thể tùy tiện lái ra ngoài à, đó chính là đại diện cho lãnh đạo trung ương, dù cho có ngồi trên xe. Trẻ con, cũng không phải là nhỏ.

Nghe lão Ma lảm nhảm kể một lúc. Trong đầu Đổng Long Thụy bỗng chốc có một ý nghĩ, anh ta hiện giờ đã hoàn toàn tin vào lời nói của lão Ma. Chỉ là đối với chiếc xe đến lặng lẽ này. Không biết là thần thánh phương nào. Anh ta đem sự việc lúc trước nghĩ lại một chút, rất nhanh đã xác định mục tiêu là Hàn Đông, khí chất mà người thanh niên này biểu hiện ra, tuyệt đối không phải người bình thường. Đến cái tên Hàn Mạn Lương cũng đối với anh ta rất khách khí.

- Hàn Đông này, chắc chắn có một bối cảnh thâm hậu, nếu không thì anh ta cũng không kiêu ngạo như vậy!

Đổng Long Thụy trong lòng thầm nghĩ

- Ở Yến Kinh quan lớn có họ Hàn, hình như chỉ có cái nhà đó, nhưng là lãnh đạo trung ương? Đúng rồi, chắc chắn là xe của Hàn Lão, Hàn Lão mặc dù đã thoái vị, nhưng là đãi ngộ của lãnh đạo trung ương.

Nghĩ đến đây, Đổng Long Thụy trong lòng sợ hãi một hồi, nghĩ lại vẻ mặt lạnh băng của Hàn Đông, anh ta cảm thấy sau lưng như có một luồng hơi lạnh hắt lên. Những người dân bên dưới Hoàng Thành, đối với những chuyện gia đình của các quan chức lớn ở thủ đô đều nói chuyện hăng say. Giống cấp bậc của Hàn lão tồn tại như vậy. Cho dù đã thoái ẩn tuyến hai. Trong ấn tượng của mọi người vẫn rất sâu đậm. Huống chi, sự tích Hàn Lão Tử, còn đi vào trong sách lịch sử, hiện giờ những người đang tại vị, có mấy nhân vật như này.

Vào thời điểm Đổng Long Thụy đang lo lắng sợ hãi, Mã Bình Nguyên cuối cùng đã bị hai cô người mẫu kia làm cho mệt mỏi hết người, thở hổn hển, gã nằm giữa hai cơ thể trần truồng, lúc này mới nhớ đến tên đồn trưởng gọi điện đến hai lần, vừa nghĩ chiếc xe yêu quý bị xước một tí, trong lòng y có chút buồn bực, không phải có vài người sao, không để bọn họ chảy ít máu làm sao được.

- Này, là tôi. Mấy tên nông dân kia sự tình thế nào rồi?

Mã Bình Nguyên gọi cho Đổng Long Thụy, miệng ngậm một điếu thuốc, một tay để trên ngực một người mẫu dùng sức véo. Cô người mẫu kia bị véo đau, nhưng vẫn không dám kêu lên tiếng.

Nhận được điện thoại của Mã Bình Nguyên, Đổng Long Thụy trong lòng rất phiền muộn, lúc trước đám người sát tinh kia vất vả lắm mới tiễn đi được, bây giờ lại bị Mã Bình Nguyên cái tên nhị thế tổ này đến quấy rầy, ngày tháng đúng là không dễ chịu chút nào.

Tuy trong lòng anh ta rất phiền muộn, nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài một chút nào

- Mã thiếu gia, bọn họ đã đi hết rồi.

- Cái gì, đi rồi? Không phải bảo mày nhốt một đêm sao?

Mã Bình Nguyên tức giận mắng

- Tiền mày đã nhận được chưa?

Đổng Long Thụy sầu não đến muốn khóc rồi

- Mã thiếu gia, bọn họ, bọn họ không cầm tiền đến.

- Hừ, mày là đầu lợn, không cầm tiền mày đã thả người rồi, tao nói mày còn muốn làm hay không.

Mã Bình Nguyên tức tối nói.

Đổng Long Thụy bị mắng đến mức á khẩu không nói được gì, lúc này nói:

- Mã thiếu gia. Tôi cũng không dễ giải quyết mà, vừa rồi có xe của lãnh đạo trung ương đến một chuyến.

- Chó má.

Mã Bình Nguyên chửi như tát nước

- Mày lừa bố mày chưa nhìn thấy người làm sếp bao giờ hả? Lãnh đạo trung ương không có việc gì chạy đến chỗ mày làm gì!

- Mã thiếu gia, là thật mà, biển số xe tôi vẫn còn nhớ, người lái xe là một trung tá mà.

Đổng Long Thụy nói biển số xe qua một lần, sau đó nói:

- Sếp của bọn họ tên là Hàn Đông, còn nói đợi Mã thiếu gia ở đây mười phút tới hay không tùy anh.

Mã Bình Nguyên nghe rồi, rồi lập tức trầm ngâm, gã cảm thấy Hàn Đông cái tên này nghe rất quen, hơn nữa vừa rồi Đổng Long Thụy nói biển số xe chắc không đơn giản.

- Mày nhắc lại biển số xe đi.

Mã Bình Nguyên trầm giọng nói.

- Vâng vâng.

Đổng Long Thụy nói không ngừng, rồi lại đem biển số báo lại một lần.

Mã Bình Nguyên đã ghi nhớ lại biển số xe, sau đó cúp máy, chần chừ một lát, liền rút điện thoại ra, gọi đến một số điện thoại, nói:

- Cục trưởng Kim, tôi là Mã Bình Nguyên à, có việc muốn hỏi thăm anh một chút.

Nghe điện thoại là phó cục trưởng cục công an thành phố Yến Kinh Kim Thụy Dương. Anh ta nghe điện thoại của Mã Bình Nguyên, toàn thân run lên, nói:

- Mã thiếu gia, chiếc xe đó chắc chắn là xe của lãnh đạo trung ương, còn cụ thể là vị lãnh đạo nào, với cấp bậc của tôi, thì không có cách nào biết được.

- Tôi biết rồi. Làm phiền cục trưởng Kim rồi.

Mã Bình Nguyên gác máy, sắc mặt rất khó coi, y đã đại khái đoán được chiếc xe kia đại diện cho ai, và cũng đã nghĩ ra rốt cuộc Hàn Đông là ai, vậy đó là một minh tinh chính trị còn chói sáng hơn cả anh họ Tô Xán của y.

Chỉ là, y thế nào cũng không nghĩ được sao Hàn Đông lại tham ra vào sự việc này, y đoán rằng chiếc xe của lãnh đạo trung ương kia chắc chắn là của Hàn lão.

Vốn dĩ ở góc độ của y thì đây là sự việc đơn giản, nhưng vì sự xuất hiện của chiếc xe kia, lại trở nên đặc biệt phức tạp, trở nên trầm trọng.

Hai cô người mẫu thấy Mã Nguyên Bình trở nên trầm lặng, sắc mặt cũng trở nên vô cùng khó coi, đều không dám nói năng gì. Bọn họ đều biết tính khí của Mã Bình Nguyên rất không tốt. Hiện giờ trong lúc tâm trạng của y không vui, hơi không cẩn thận một chút, rất có khả năng phải chịu một trận đòn.

Mã Bình Nguyên mặt âm trầm gọi cho Tô Xán, cẩn thận nói:

- Anh Xán, có chút việc, em muốn hỏi thăm anh một chút, Hàn Đông của nhà họ Hàn có phải là phó chủ tịch thành phố Tân Châu không?

- Đúng vậy, sao em tự nhiên lại hỏi đến nó?

Tô Xán nghi ngờ hỏi, gã lớn hơn Hàn Đông vài tuổi, nhưng cấp bậc của hai người thì ngang nhau, hơn nữa thế của Hàn Đông phát triển rất mạnh, điều này khiến trong lòng gã âm thầm xem Hàn Đông là đối thủ, nên khá quan tâm đến tình hình của Hàn Đông.

Mã Bình Nguyên trong lòng càng lo lắng, y nói:

- Anh Xán, có chút sự việc hơi rắc rối, là như thế này.

- Cái gì?

Tô Xán nghe rồi, lập tức đứng phắt dậy, sắc mặt trở nên ngưng trọng một cách dị thường

- Em đã làm rõ chưa, là xe của Hàn lão sao?

Mã Bình Nguyên nói:

- Chắc không sai được. Hàn gia được đi xe lãnh đạo trung ương chỉ có Hàn Lão

- Bình Nguyên, sự việc này có chút phiền phức rồi. Hàn Đông chắc chắn đã chú ý đến em rồi.

Tô Xán trong lòng phân tích một chút. Liền cảm thấy với thân phận của Hàn lão, chắc chắn sẽ không nhúng tay vào chuyện của mấy tên thanh niên. Hơn nữa đây chỉ là việc nhỏ mà thôi, vậy thì việc chiếc xe kia sở dĩ xuất hiện, chắc chắn là vì Hàn Đông, gã càng vì vậy mà nhìn ra quyết tâm của Hàn Đông, xem ra Hàn Đông muốn nghiêm túc đối đãi với chuyện này.

Mã Binh Nguyên buồn bực nói:

- Anh Xán,em không biết bọn họ có liên quan đến Hàn Đông à, nếu như biết, em ăn no không có việc đi hành bọn họ sao.

- Sự việc này nhất định phải giải quyết cho tốt

Tô Xán nói

- Không cần biết thế nào, em không đúng trước, như này đi, em liên hệ một chút với đám bạn bè, xem có thể tìm ai để nói chuyện được không, nhanh chóng giải quyết sự việc trong hòa bình, anh đoán chắc Hàn Đông cũng muốn cái thái độ của em mà thôi. Nói vậy Hàn Đông cũng biết thân phận của em, chắc sẽ không làm lớn chuyện.

- Được, em biết rồi.

Mã Nguyên Bình nói, cúp điện thoại, y nghiến răng nghiến lợi mắng

- Mẹ nó. Bố giết chết mày

Bình thường gã ở Yến Kinh, về cơ bản là nhân vật đi ngang, không chỉ bởi bố y là lãnh đạo ở Yến Kinh, càng quan trọng hơn nữa là đằng sau nhà Mã gia còn có một cây đại thụ che trời là Tô Đức Hạ. Theo thời gian trôi, một số ít người có công lớn từ khi Trung Hoa kiến quốc đến nay đã dần dần điêu linh, thế hệ trước còn lại cũng càng ngày càng ít, trong số đó Tô Đức Hạ là một trong những người tiêu biểu. Vốn dĩ Tô Đức Hạ và Hàn lão Hàn Chấn Lương là cùng một tầng không khác biệt là mấy, nhưng theo năm tháng, gần đây Hàn lão thái gia cùng thủ trưởng Nam Tuần quan hệ ngày càng gần, ảnh hưởng của Hàn lão thái gia cũng dần dần được mở rộng, nên thế lực của Tô Đức Hạ yếu đi không ít.

Cho dù như vậy, sức ảnh hưởng của Tô Đức Hạ cũng không thể lơ là, chính vì vậy Mã Bình Nguyên mới có thể vênh váo như thế.

Chỉ là, hiện giờ xung đột với Hàn Đông, đương nhiên Mã Bình Nguyên không thể vênh váo lên được rồi, đừng nói ảnh hưởng của hai ông Hàn - Tô lớn, đầu tiên Mã Bình Nguyên không phải là trực hệ hậu duệ của Tô gia, mà Hàn Đông lại chính là nhân vật nòng cốt thế hệ thứ ba của Hàn Gia. Lăn lộn phát triển nhanh chóng trong thể chế, mặt khác sự việc lần này, sai là ở bản thân Mã Bình Nguyên.

Tuy rằng sự việc lần này, Mã Bình Nguyên không trực tiếp gây với bản thân Hàn Đông, nhưng Mã Bình Nguyên bình thường đã quen cậy thế ức hiếp người, cũng tự biết có việc, bản thân không có đạo lý thế đây

Lướt qua điện thoại một chút, Mã Bình Nguyên gọi cho Nghiêm Kiến Sơn, nói:

- Tiểu Nghiêm, tôi là Mã Bình Nguyên đây, anh ở đâu. Tôi có chút việc muốn tìm anh.

- Ha ha, anh Mã, tôi đang ở Túy Kim Cung chơi, anh có muốn đến cùng không?

Từ bên Nghiêm Kiến Sơn truyền đến một tràng tiếng nhốn nháo

Mã Bình Nguyên nói:

- Tôi không đến đâu, tiểu Nghiêm, quan hệ của anh với Hàn Màn Lương thế nảo?

- Hàn Mạn Lương á, quan hệ của chúng tôi cũng được.

Nghiêm Kiến Sơn cười nói:

- Anh Mã tìm anh ta có việc gì sao?

- Là như này, tôi và Hàn Đông có chút hiểu lầm, nếu quan hệ của anh và Hàn Mạn Lương không tồi, thì giúp anh trai này một việc.

Mã Bình Nguyên và Nghiêm Kiến Sơn ngày thường sống phóng túng ăn chơi, quan hệ cũng khá tốt, vì thế liền tìm anh ta là người trung gian.

Nghe xong Mã Bình Nguyên tự thuật, Nghiêm Kiến Sơn nói:

- Anh Mã, việc của các anh em không xía vào được, như này, em cho anh liên hệ với Hàn Mạn Lương. Và cũng giúp nói đôi lời, cụ thể như thế nào là do anh Mã tự giải quyết vậy.

- Được, vậy em khẩn trương gọi điện đi. Anh lập tức đến chỗ em bây giờ.

Mã Bình Nguyên buồn bực nói.

Sau đó y đi xuống lầu, lái BMW đi về hướng Túy Kim Cung.

Nghiêm Kiến Sơn lập tức gọi cho Hàn Mạn Lương, cười nói:

- Anh Lương, nghe nói anh Đông quay lại rồi, cùng nhau uống vài chén đi.

Hàn Mạn Lương cười nói:

- Tiểu Nghiêm, có việc thì nói việc, đừng lấp liếm che đậy với anh.

Nghiêm Kiến Sơn cười ha hả nói:

- Anh Lương đúng là hiểu tận chân tơ kẽ tóc, là như này, vừa rồi Mã Bình Nguyên tìm đến em, muốn nhờ em dẫn đến gặp anh Lương à.

Hàn Mạn lương cười ha ha nói:

- Biết rồi, anh và tiểu Đông đang ở câu lạc bộ Vong Ưu

- Vậy được, em và Mã Bình Nguyên đến ngay lập tức. Anh Lương. Em chỉ là người truyền lời, không liên quan gì đến em nha.

Nghiêm Kiến Sơn cười nói. Tuy rằng bố anh ta là cán bộ phó bộ, nhưng so với hội Hàn Mạn Lương. Anh ta phân lượng còn chút chưa đủ, thật sự có chuyện gì, anh ta cũng không dám chen vào.

Hàn Mạn Lương tức giận nói:

- Biết rồi.

Cúp máy, Hàn Mạn Lương quay sang bên Hàn Đông nói:

- Mã Bình Nguyên tìm Nghiêm Kiến Sơn truyền lời, đợi chút nó sẽ đến đây.

Hàn Đông uống một ngụm hồng trà, cười nói:

- Có những kẻ rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, em là cho nó cơ hội đấy.

Hàn Mạn Lương gật đầu nói:

- Đúng vậy, tên tiểu tử đó dám tống tiền người của tiểu Đông, lần này để nó biết thế nào là lợi hại.

Nguyên Á Văn ngồi một bên, đôi mắt sáng lên, trong lòng vô cùng mong đợi, nghĩ thầm cơ hội thế này không nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Người Cầm Quyền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook