Chương 442: Chỗ còn thiếu sót
Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
17/06/2013
Nhìn Hứa Kiến Thế như vậy, Hàn Đông không thể không nhìn thêm anh ta một cái
Xem ra lòng dạ tên này cũng thật sâu xa, thể diện đều có thể lôi xuống, khiến người khác không thể xem thường
Thời khắc này, trong lòng Hàn Đông ngầm hạ quyết tâm, sau sự việc này nhất định phải tìm cơ hội để tiêu diệt Hứa Kiến Thế, nếu đã có thù hận thì tốt nhất phải thủ tiêu sạch sẽ mới được.
Trước đây, nhìn thấy Hứa Kiến Thế phẫn nộ, buồn bực, Hàn Đông đều cản thấy rất bình thương, không vấn đề gì hết. Nhưng trong thời khắc này Hứa Kiến Thế bóp mũi, bưng chà xin lỗi Lữ Nam Phương. Hàn Đông liền nghĩ rằng không thể cứ để tên này đứng ở vị trí này trong cục công an được.
Lúc đó, Lữ Nam Phương với một thái độ đầy gian trá, nhìn thấy Hứa Kiến Thế bưng trà tới trước mặt nhưng y không hề vội vã đón lấy mà tươi cười với y rồi nói:
- Nhận ra cái sai của mình rồi à, phục rồi à?
Hứa Kiến Thế đã bắt đầu điên tiết, trong lúc bị lăng nhục anh cố gắng lấy lại tinh thần ,anh tự nhận thức rằng trước mắt phải vượt qua ngày hôm nay, thể diện chắc chắn không thể giữ được rồi, nhưng vẫn may đây là phòng làm việc của Hàn Đông không có người ngoài ít ra thì cũng chỉ bị mất mặt với vài người. Dù sao buổi sáng cũng đã quá bẽ mặt rồi. Do vậy anh cố gắng nén sự phẫn nộ xuống tiếp tục bưng trà tới cho Lữ Nam Phương, lời nói cũng hết sức chân thành.
- Sự việc hôm nay tôi cảm thấy thật sự có lỗi, xin Lữ thiếu gia đừng để bụng.
Nam Phương cười ha hả, đưa tay cầm lấy tách trà, uống một ngụm, nuốt một nửa trà, còn thừa lại một chút thì nhổ toẹt sang một bên, nhíu mày nói:
- Nóng quá
Một chút nước trà bị nhổ ra này lại nhổ đúng vào ống quần của Hứa Kiến Thế
Hứa Kiến Thế thấy vậy lại không hề bực bội gì hết, anh ta dường như trở nên hết sức bình tĩnh, thậm chí còn mỉm cười, nói:
- Lữ thiếu gia cứ uống từ từ thôi
Sau đó, Hứa Kiến Thế Lại bưng một chén trà khác ra, vẻ mặt thể hiện sự áy láy mời Ngưu Chí Không:
- Tổng giám đốc Ngưu mời dùng trà
Ngưu Chí Không cười nhạt nhẽo, đón lấy chén trà rồi uống một ngụm.
Hứa Kiến Thế thấy vậy thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất với tình hình hiện tại thì sự việc cũng đã bắt đầu phát triển theo chiều hướng tích cực rồi.
Lúc này y chợt nghĩ, sau khi vứt bỏ sĩ diện xuống thì có việc gì mà không thể làm được chứ, bưng trà xin lỗi thì có làm sao chứ, vẫn còn hơn là bị mất chức cục trưởng cục công an. Chỉ cần mình vẫn giữ vị trí cục trưởng cục công an thành phố Tân Châu thì nhất định sẽ có cơ hội
Tiếp đó, Hứa Kiến Thế chủ động đề xuất, đưa ra 500 ngàn để Lữ Nam Phương sửa xe, đồng thời trước mặt mọi người rút ra một thẻ ngân hàng, mật mã viết vào đằng sau của thẻ đó.
Khoản tiền này nhất định là dư, vì Hứa Kiến Thế đã có thành ý như vậy nên Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không cũng chả nói thêm gì nữa.
- Coi như cậu là người biết thời thế, nếu không nhờ có Tiểu Đông nói giúp thì tôi không dễ dàng mà bỏ qua cho cậu đâu
Lữ Nam Phương lạnh lung nói.
Hứa Kiến Thế gật gật đầu như gà con mổ thóc, nói:
- Cảm ơn Lữ thiếu gia, tổng giám đốc Ngưu, cũng rất cám ơn Chủ tịch thành phố Hàn.
Hàn Đông không ngờ rằng tên Hứa Kiến Thế trông một thời gian ngắn ngủi lại trở nên mặt dày như vậy, hoặc hắn vốn đã là tên mặt dày rồi, đối với việc này Hàn Đông thấy thật trơ trẽn, cũng đứng yên mà xem sắc mạt y, rồi nói:
- Tốt rồi. Sự việc xem như đã kết thúc, hy vọng cậu lấy đây làm bài học, về sau cố gắng làm tốt công việc của mình
- Vâng, tôi nhất định sẽ nhớ kỹ lời dạy bảo của Chủ tịch thành phố Hàn, sau này toàn lực làm tốt công việc của mình
Hứa Kiến Thế với giọng điệu phục tùng nói.
Y đương hiên phải nhớ kỹ lời dạy bảo của Hàn Đông, có khi nằm mơ cũng vẫn ghi nhớ. Y đã quyết đinh về sau cho dù phải cải trang là cháu nội cũng khôncông khai trêu chọc tới Hàn Đông. Nhưng mối thù này nhất định phải tìm cơ hội báo thù.
- Chủ tịch thành phố Hàn không có gì căn dặn nữa thì tôi xin cáo từ vậy.
Hứa Kiến Thế cung kính nói.
Hàn Đông đã chẳng có gì nói với y nữa, gật đàu nói:
- Đi đi
Sau đó, Hứa Kiến Thế lại cúi đầu chào Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không rồi mới cẩn thận lui ra ngoài.
Ra tới bên ngoài, Hứa Kiến Thế thậm chí còn gật gật đầu với Tả Nhất Sơn đang ngồi im ở đó, mỉm cười một cái rồi chân thành nói:
- Cảm ơn thư ký Tả
Tả Nhất Sơn nhìn Hứa Kiến Thế đi ra ngoài mà có chút kinh ngạc, nghĩ không biết tên này bị đứt dây thần kinh ở nơi nào nữa, sao có vẻ vui sướng vậy, thật là không bình thường mà.
Trong phòng, Ngưu Chí Không bưng chén trà lên uống một ngụm, rồi nói với Hàn Đông:
- Anh Đông, cái tên Hứa Kiến Thế này không thể giữ lại được
Lữ Nam Phương cũng nói:
- Phải đấy, tên này mặt dày lắm, lần này hắn bị bẽ mặt chắc chắn sẽ mang hận trong lòng, nói không chừng về sau sẽ ngấm ngầm giở trò.
Hàn Đông cười nhạt nói:
- Tôi biết, nhưng tạm thời cứ buông tha cho hắn đã, qua một thời gian thì tìn cơ hội xử hắn sau
Ngưu Chí Không xua tay quả quyết nói:
- Anh Đông, với loại người này anh không thể sơ xuất được, nhân lúc còn sớm thì xử nó đi!
Hàn Đông nói:
- Tôi đương nhiên sẽ không sơ xuất. Nhưng tôi quang minh chính đại, hắn cũng chả làm gì được tôi cả. Nhiệm vụ chủ yếu của tôi bây giờ là làm tốt công tác của mình, còn những việc khác đều là chuyện nhỏ.
Lữ Nam Phương gật đầu nói:
- Tiểu đông nói cũng phải, cũng là một cán bộ nhà nước quèn mà, muốn xử hắn cũng chả khó khăn gì, cứ để hắn làm thêm vài ngày cũng không sao hết.
Ngưu Chí Không nghĩ lại cũng phải, Hàn Đông là thân phận gì chứ
Hơn nữa Hàn Đông làm việc vừa chín chắn lại gọn ghẽ, chỉ dựa vào Hứa Kiến Thế thì thật chẳng thể nào làm gì được Hàn Đông hết.
Mấy người ngồi trong phòng nói chuyện, lúc này Tả Nhất Sơn bước vào báo cáo nói:
- Chủ tịch thành phố, cục trưởng cục thu hút đầu tư Tần Bạch Thần gọi tới, muốn đến báo cáo công tác.
Tần Bạch Thần là phó cục trưởng cục xúc tiến đầu tư, Mặc dù ũng là người dưới sự quản lý của Hàn Đông, nhưng y không phải nhân vật quan trọng, do vậy có muốn tới thể hiện lòng trung thành cũng phải gọi điện đặt hẹn trước mới được.
Hàn Đông đối với việc quản lí nhân sự của mình về cơ bản đều có một quan niệm thống nhất, biết rõ tên này là phó cục trưởng thường trực cục xúc tiến đầu tư đồng thời tên này luôn bị sự áp chế của Phạm Huệ Đức, không hề có tiếng nói gì trong cục xúc tiến đầu tư. Người này có thể trong thời gian này tới báo cáo công việc thể hiện lòng trung thành, cũng thật là người biết nắm bắt thời cơ.
- Kêu hắn nửa tiếng nữa thì tới đây
Hàn Đông nói.
- Vâng
Tả Nhất Sơn gật đầu rồi đi ra ngoài trả lời điện thoại.
Nam Phương nói:
- Tiểu Đông này, tôi và Chí Không không làm phiền anh làm việc nữa, chờ tôi liên lạc được với Hàn Quốc Bình rồi gọi điện cho anh sau
Hàn Đông nói:
- Vậy cũng được
Lần này Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không tới Tân Châu ngoài việc thăm Hàn Đông ra còn muốn giúp Hàn Đông liên hệ với ủy viên thường vụ thành ủy, chính ủy quân đội phân khu Hàn Quốc Bình, để hai người gặp mặt, cũng coi như lôi kéo thêm một trợ lực cho Hàn Đông.
Lữ Quốc Trung bố của Lữ Nam Phương hiện là tổng tham mưu trưởng. Trước đây là tư lệnh quân khu Thục Đô, tư lệnh quân khu tỉnh, Lôi Bằng được xem như là hệ của Lữ Quốc Trung. Vì thế Lữ Nam Phương làm việc này không hề gặp vấn đề gì hết. Quân đội không hề giống với địa phương, quân đội là một nơi luôn phải chú ý tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh, vì vậy chỉ cần Lữ Nam Phương nói một câu, nhờ Lôi Bằng gọi điện bảo Hàn Quốc Bình phối hợp với Hàn Đông là không vấn đề gì nữa. Nhưng để thể hiện thành ý của mình, Lữ Nam Phương đã phải đích thân đi một chuyến, mời Hàn Đông và Hàn Quốc Bình cùng ăn cơm là chuyện bình thường.
Hàn Đông biết rằng, bản thân không thể cứ mãi ở giữa Hề Hiểu Kiến, Hạ Kim Cường và Ngụy Du Vĩ mà giữ thân phận của một loại tự nhiên. Vì vậy muốn làm chuyện gì thì nhất định phải nắm bắt thực lực quyền phát ngôn nhất định quyết định mọi thứ. Chỉ cần có thực lực thì mới nhận được sự tôn trọng và khẳng định của người khác, cũng mới có thể làm mọi việ theo ý muốn của mình.
Cho dù, có bao nhiêu ủy viên thường vụ đối vớiHàn Đông không mấy có tác dụng, nhưng nhà cao thì phải dựa vào móng vững, giờ đây là lúc phát động từng bước kinh doanh, cũng không cần hy vọng một bước tới nơi.
Hàn Đông có sự kiên nhẫn, cũng có niềm tin với bản thân.
Tiễn hai người Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không về được vài phút thì Tần Bạch Thần đến, y đến trước khoảng 20 phút so với thời gian mà Hàn Đông đưa ra. Thấy được tên Tần Bạch Thần này cũng rất biết điều, cũng biết đợi ở chỗ Tả Nhất Sơn. Lúc trước, mặc dù Hàn Đông có nói anh ta 30 phút sau mới tới, nhưng nếu anh ta thật sự đợi nửa tiếng sau tới thì Hàn Đông phải nghi ngờ thành ý của y rồi.
- Cám ơn chủ tịch Hàn dù bận trăm công nghàn việc vẫn nhận lời gặp mặt, tôi có một vài báo cáo về công việc của cục xúc tiến đầu tư
Tần Bạch Thần hơi cúi lưng đứng trước mặt Hần đông, vẻ mặt tươi cười.
Hàn Đông gật gật đầu ,nói:
- Ngồi xuông mà nói
- Cám ơn chủ tịch Hàn
Tần Bạch Thần cám ơn rồi mới cẩn thận đặt nửa mông xuống ghế, mở miệng chuẩn bị báo cáo công tác.
Hàn Đông xua tay nói:
- Được rồi, công tác của cục xúc tiến đầu tư tôi cũng có hiểu biết cơ bản, hiện tôi chỉ muốn nghe anh báo cáo về những chỗ còn thiếu sót của cục xúc tiến đầu tư!
Tần Bạch Thần sửng sốt, nghĩ yêu cầu này của chủ tịch Hàn thật kì lạ, bình thường kiểu báo cáo công việc này chỉ là đi qua, chứ nội dung chỉ là thứ yếu thôi, chủ yếu vẫn là hình thức, có tâm ý là được. Tuy nhiên với câu hỏi này của Hàn Đông thì cũng chả có gì khó khăn với anh ta, vì trước đây y bị cuc trưởng Phạm Huệ Đức áp chế, luôn muốn tìm cơ hội dể dánh trả. Đương nhiên đối với những chỗ còn thiếu sót này cũng có hiểu biết. Nay Hàn Đông lại muốn nghe chỗ không tốt cuả cục xúc tiến đầu tư, vậy thì nói những điểm làm không tốt của Phạm Huệ Đức.
“Hơn nữa chủ tịch Hàn nhất định không vừa ý với Phạm Huệ Đức mới bảo mình báo cáo về những điểm không tốt, chỉ sợ chính là để đối phó với Phạm Huệ Đức.”
Tần Bạch Thần nghĩ trong lòng lại chậm rãi nói, liệt kê từng vấn đề trong công tác xúc tiến đầu tư, tổng cộng gồm năm đường.
- Vấn đề cũng không ít
Hàn Đông khẽ cau mày, trong lòng thầm nghĩ tên tiểu tử này xem ra những sở hở ngày thường cũng không hề phạm lỗi:
- Đối với mấy vấn đề này anh có sáng kiến hay nào đưa ra không?
Bây giờ mới nhận thức ra vấn đề thì cũng quá muộn. Tốt nhất là nên giải quyết vấn đề như thế nào, đưa ra biện pháp và sáng kiến hay, như vậy đưa người này phù chính cũng không phải là không thể được. Dù Hàn Đông cũng đã cùng Hề Hiếu Kiện thiết lập nên ý trí thống nhất, người được tuyển trong cục Xúc Tiến đầu tư đều phải thay đổi, giờ đây Hàn Đông đang thăm dò tìm kiếm người phù hợp, Tần Bạch Thần đến báo cáo công tác cũng xem như tìm đúng thời cơ.
Tần Bạch Thần cung kính nói:
- Đối với vấn đề này, tôi cũng có một số suy xét và ý kiến tuy không được thuần thục cho lắm mong Chủ tịch Hàn chỉ bảo cho ý kiến.
Xem ra lòng dạ tên này cũng thật sâu xa, thể diện đều có thể lôi xuống, khiến người khác không thể xem thường
Thời khắc này, trong lòng Hàn Đông ngầm hạ quyết tâm, sau sự việc này nhất định phải tìm cơ hội để tiêu diệt Hứa Kiến Thế, nếu đã có thù hận thì tốt nhất phải thủ tiêu sạch sẽ mới được.
Trước đây, nhìn thấy Hứa Kiến Thế phẫn nộ, buồn bực, Hàn Đông đều cản thấy rất bình thương, không vấn đề gì hết. Nhưng trong thời khắc này Hứa Kiến Thế bóp mũi, bưng chà xin lỗi Lữ Nam Phương. Hàn Đông liền nghĩ rằng không thể cứ để tên này đứng ở vị trí này trong cục công an được.
Lúc đó, Lữ Nam Phương với một thái độ đầy gian trá, nhìn thấy Hứa Kiến Thế bưng trà tới trước mặt nhưng y không hề vội vã đón lấy mà tươi cười với y rồi nói:
- Nhận ra cái sai của mình rồi à, phục rồi à?
Hứa Kiến Thế đã bắt đầu điên tiết, trong lúc bị lăng nhục anh cố gắng lấy lại tinh thần ,anh tự nhận thức rằng trước mắt phải vượt qua ngày hôm nay, thể diện chắc chắn không thể giữ được rồi, nhưng vẫn may đây là phòng làm việc của Hàn Đông không có người ngoài ít ra thì cũng chỉ bị mất mặt với vài người. Dù sao buổi sáng cũng đã quá bẽ mặt rồi. Do vậy anh cố gắng nén sự phẫn nộ xuống tiếp tục bưng trà tới cho Lữ Nam Phương, lời nói cũng hết sức chân thành.
- Sự việc hôm nay tôi cảm thấy thật sự có lỗi, xin Lữ thiếu gia đừng để bụng.
Nam Phương cười ha hả, đưa tay cầm lấy tách trà, uống một ngụm, nuốt một nửa trà, còn thừa lại một chút thì nhổ toẹt sang một bên, nhíu mày nói:
- Nóng quá
Một chút nước trà bị nhổ ra này lại nhổ đúng vào ống quần của Hứa Kiến Thế
Hứa Kiến Thế thấy vậy lại không hề bực bội gì hết, anh ta dường như trở nên hết sức bình tĩnh, thậm chí còn mỉm cười, nói:
- Lữ thiếu gia cứ uống từ từ thôi
Sau đó, Hứa Kiến Thế Lại bưng một chén trà khác ra, vẻ mặt thể hiện sự áy láy mời Ngưu Chí Không:
- Tổng giám đốc Ngưu mời dùng trà
Ngưu Chí Không cười nhạt nhẽo, đón lấy chén trà rồi uống một ngụm.
Hứa Kiến Thế thấy vậy thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất với tình hình hiện tại thì sự việc cũng đã bắt đầu phát triển theo chiều hướng tích cực rồi.
Lúc này y chợt nghĩ, sau khi vứt bỏ sĩ diện xuống thì có việc gì mà không thể làm được chứ, bưng trà xin lỗi thì có làm sao chứ, vẫn còn hơn là bị mất chức cục trưởng cục công an. Chỉ cần mình vẫn giữ vị trí cục trưởng cục công an thành phố Tân Châu thì nhất định sẽ có cơ hội
Tiếp đó, Hứa Kiến Thế chủ động đề xuất, đưa ra 500 ngàn để Lữ Nam Phương sửa xe, đồng thời trước mặt mọi người rút ra một thẻ ngân hàng, mật mã viết vào đằng sau của thẻ đó.
Khoản tiền này nhất định là dư, vì Hứa Kiến Thế đã có thành ý như vậy nên Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không cũng chả nói thêm gì nữa.
- Coi như cậu là người biết thời thế, nếu không nhờ có Tiểu Đông nói giúp thì tôi không dễ dàng mà bỏ qua cho cậu đâu
Lữ Nam Phương lạnh lung nói.
Hứa Kiến Thế gật gật đầu như gà con mổ thóc, nói:
- Cảm ơn Lữ thiếu gia, tổng giám đốc Ngưu, cũng rất cám ơn Chủ tịch thành phố Hàn.
Hàn Đông không ngờ rằng tên Hứa Kiến Thế trông một thời gian ngắn ngủi lại trở nên mặt dày như vậy, hoặc hắn vốn đã là tên mặt dày rồi, đối với việc này Hàn Đông thấy thật trơ trẽn, cũng đứng yên mà xem sắc mạt y, rồi nói:
- Tốt rồi. Sự việc xem như đã kết thúc, hy vọng cậu lấy đây làm bài học, về sau cố gắng làm tốt công việc của mình
- Vâng, tôi nhất định sẽ nhớ kỹ lời dạy bảo của Chủ tịch thành phố Hàn, sau này toàn lực làm tốt công việc của mình
Hứa Kiến Thế với giọng điệu phục tùng nói.
Y đương hiên phải nhớ kỹ lời dạy bảo của Hàn Đông, có khi nằm mơ cũng vẫn ghi nhớ. Y đã quyết đinh về sau cho dù phải cải trang là cháu nội cũng khôncông khai trêu chọc tới Hàn Đông. Nhưng mối thù này nhất định phải tìm cơ hội báo thù.
- Chủ tịch thành phố Hàn không có gì căn dặn nữa thì tôi xin cáo từ vậy.
Hứa Kiến Thế cung kính nói.
Hàn Đông đã chẳng có gì nói với y nữa, gật đàu nói:
- Đi đi
Sau đó, Hứa Kiến Thế lại cúi đầu chào Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không rồi mới cẩn thận lui ra ngoài.
Ra tới bên ngoài, Hứa Kiến Thế thậm chí còn gật gật đầu với Tả Nhất Sơn đang ngồi im ở đó, mỉm cười một cái rồi chân thành nói:
- Cảm ơn thư ký Tả
Tả Nhất Sơn nhìn Hứa Kiến Thế đi ra ngoài mà có chút kinh ngạc, nghĩ không biết tên này bị đứt dây thần kinh ở nơi nào nữa, sao có vẻ vui sướng vậy, thật là không bình thường mà.
Trong phòng, Ngưu Chí Không bưng chén trà lên uống một ngụm, rồi nói với Hàn Đông:
- Anh Đông, cái tên Hứa Kiến Thế này không thể giữ lại được
Lữ Nam Phương cũng nói:
- Phải đấy, tên này mặt dày lắm, lần này hắn bị bẽ mặt chắc chắn sẽ mang hận trong lòng, nói không chừng về sau sẽ ngấm ngầm giở trò.
Hàn Đông cười nhạt nói:
- Tôi biết, nhưng tạm thời cứ buông tha cho hắn đã, qua một thời gian thì tìn cơ hội xử hắn sau
Ngưu Chí Không xua tay quả quyết nói:
- Anh Đông, với loại người này anh không thể sơ xuất được, nhân lúc còn sớm thì xử nó đi!
Hàn Đông nói:
- Tôi đương nhiên sẽ không sơ xuất. Nhưng tôi quang minh chính đại, hắn cũng chả làm gì được tôi cả. Nhiệm vụ chủ yếu của tôi bây giờ là làm tốt công tác của mình, còn những việc khác đều là chuyện nhỏ.
Lữ Nam Phương gật đầu nói:
- Tiểu đông nói cũng phải, cũng là một cán bộ nhà nước quèn mà, muốn xử hắn cũng chả khó khăn gì, cứ để hắn làm thêm vài ngày cũng không sao hết.
Ngưu Chí Không nghĩ lại cũng phải, Hàn Đông là thân phận gì chứ
Hơn nữa Hàn Đông làm việc vừa chín chắn lại gọn ghẽ, chỉ dựa vào Hứa Kiến Thế thì thật chẳng thể nào làm gì được Hàn Đông hết.
Mấy người ngồi trong phòng nói chuyện, lúc này Tả Nhất Sơn bước vào báo cáo nói:
- Chủ tịch thành phố, cục trưởng cục thu hút đầu tư Tần Bạch Thần gọi tới, muốn đến báo cáo công tác.
Tần Bạch Thần là phó cục trưởng cục xúc tiến đầu tư, Mặc dù ũng là người dưới sự quản lý của Hàn Đông, nhưng y không phải nhân vật quan trọng, do vậy có muốn tới thể hiện lòng trung thành cũng phải gọi điện đặt hẹn trước mới được.
Hàn Đông đối với việc quản lí nhân sự của mình về cơ bản đều có một quan niệm thống nhất, biết rõ tên này là phó cục trưởng thường trực cục xúc tiến đầu tư đồng thời tên này luôn bị sự áp chế của Phạm Huệ Đức, không hề có tiếng nói gì trong cục xúc tiến đầu tư. Người này có thể trong thời gian này tới báo cáo công việc thể hiện lòng trung thành, cũng thật là người biết nắm bắt thời cơ.
- Kêu hắn nửa tiếng nữa thì tới đây
Hàn Đông nói.
- Vâng
Tả Nhất Sơn gật đầu rồi đi ra ngoài trả lời điện thoại.
Nam Phương nói:
- Tiểu Đông này, tôi và Chí Không không làm phiền anh làm việc nữa, chờ tôi liên lạc được với Hàn Quốc Bình rồi gọi điện cho anh sau
Hàn Đông nói:
- Vậy cũng được
Lần này Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không tới Tân Châu ngoài việc thăm Hàn Đông ra còn muốn giúp Hàn Đông liên hệ với ủy viên thường vụ thành ủy, chính ủy quân đội phân khu Hàn Quốc Bình, để hai người gặp mặt, cũng coi như lôi kéo thêm một trợ lực cho Hàn Đông.
Lữ Quốc Trung bố của Lữ Nam Phương hiện là tổng tham mưu trưởng. Trước đây là tư lệnh quân khu Thục Đô, tư lệnh quân khu tỉnh, Lôi Bằng được xem như là hệ của Lữ Quốc Trung. Vì thế Lữ Nam Phương làm việc này không hề gặp vấn đề gì hết. Quân đội không hề giống với địa phương, quân đội là một nơi luôn phải chú ý tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh, vì vậy chỉ cần Lữ Nam Phương nói một câu, nhờ Lôi Bằng gọi điện bảo Hàn Quốc Bình phối hợp với Hàn Đông là không vấn đề gì nữa. Nhưng để thể hiện thành ý của mình, Lữ Nam Phương đã phải đích thân đi một chuyến, mời Hàn Đông và Hàn Quốc Bình cùng ăn cơm là chuyện bình thường.
Hàn Đông biết rằng, bản thân không thể cứ mãi ở giữa Hề Hiểu Kiến, Hạ Kim Cường và Ngụy Du Vĩ mà giữ thân phận của một loại tự nhiên. Vì vậy muốn làm chuyện gì thì nhất định phải nắm bắt thực lực quyền phát ngôn nhất định quyết định mọi thứ. Chỉ cần có thực lực thì mới nhận được sự tôn trọng và khẳng định của người khác, cũng mới có thể làm mọi việ theo ý muốn của mình.
Cho dù, có bao nhiêu ủy viên thường vụ đối vớiHàn Đông không mấy có tác dụng, nhưng nhà cao thì phải dựa vào móng vững, giờ đây là lúc phát động từng bước kinh doanh, cũng không cần hy vọng một bước tới nơi.
Hàn Đông có sự kiên nhẫn, cũng có niềm tin với bản thân.
Tiễn hai người Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không về được vài phút thì Tần Bạch Thần đến, y đến trước khoảng 20 phút so với thời gian mà Hàn Đông đưa ra. Thấy được tên Tần Bạch Thần này cũng rất biết điều, cũng biết đợi ở chỗ Tả Nhất Sơn. Lúc trước, mặc dù Hàn Đông có nói anh ta 30 phút sau mới tới, nhưng nếu anh ta thật sự đợi nửa tiếng sau tới thì Hàn Đông phải nghi ngờ thành ý của y rồi.
- Cám ơn chủ tịch Hàn dù bận trăm công nghàn việc vẫn nhận lời gặp mặt, tôi có một vài báo cáo về công việc của cục xúc tiến đầu tư
Tần Bạch Thần hơi cúi lưng đứng trước mặt Hần đông, vẻ mặt tươi cười.
Hàn Đông gật gật đầu ,nói:
- Ngồi xuông mà nói
- Cám ơn chủ tịch Hàn
Tần Bạch Thần cám ơn rồi mới cẩn thận đặt nửa mông xuống ghế, mở miệng chuẩn bị báo cáo công tác.
Hàn Đông xua tay nói:
- Được rồi, công tác của cục xúc tiến đầu tư tôi cũng có hiểu biết cơ bản, hiện tôi chỉ muốn nghe anh báo cáo về những chỗ còn thiếu sót của cục xúc tiến đầu tư!
Tần Bạch Thần sửng sốt, nghĩ yêu cầu này của chủ tịch Hàn thật kì lạ, bình thường kiểu báo cáo công việc này chỉ là đi qua, chứ nội dung chỉ là thứ yếu thôi, chủ yếu vẫn là hình thức, có tâm ý là được. Tuy nhiên với câu hỏi này của Hàn Đông thì cũng chả có gì khó khăn với anh ta, vì trước đây y bị cuc trưởng Phạm Huệ Đức áp chế, luôn muốn tìm cơ hội dể dánh trả. Đương nhiên đối với những chỗ còn thiếu sót này cũng có hiểu biết. Nay Hàn Đông lại muốn nghe chỗ không tốt cuả cục xúc tiến đầu tư, vậy thì nói những điểm làm không tốt của Phạm Huệ Đức.
“Hơn nữa chủ tịch Hàn nhất định không vừa ý với Phạm Huệ Đức mới bảo mình báo cáo về những điểm không tốt, chỉ sợ chính là để đối phó với Phạm Huệ Đức.”
Tần Bạch Thần nghĩ trong lòng lại chậm rãi nói, liệt kê từng vấn đề trong công tác xúc tiến đầu tư, tổng cộng gồm năm đường.
- Vấn đề cũng không ít
Hàn Đông khẽ cau mày, trong lòng thầm nghĩ tên tiểu tử này xem ra những sở hở ngày thường cũng không hề phạm lỗi:
- Đối với mấy vấn đề này anh có sáng kiến hay nào đưa ra không?
Bây giờ mới nhận thức ra vấn đề thì cũng quá muộn. Tốt nhất là nên giải quyết vấn đề như thế nào, đưa ra biện pháp và sáng kiến hay, như vậy đưa người này phù chính cũng không phải là không thể được. Dù Hàn Đông cũng đã cùng Hề Hiếu Kiện thiết lập nên ý trí thống nhất, người được tuyển trong cục Xúc Tiến đầu tư đều phải thay đổi, giờ đây Hàn Đông đang thăm dò tìm kiếm người phù hợp, Tần Bạch Thần đến báo cáo công tác cũng xem như tìm đúng thời cơ.
Tần Bạch Thần cung kính nói:
- Đối với vấn đề này, tôi cũng có một số suy xét và ý kiến tuy không được thuần thục cho lắm mong Chủ tịch Hàn chỉ bảo cho ý kiến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.