Người Cầm Quyền

Chương 479: Con ông cháu cha

Nhất Tam Ngũ Thất Cửu

17/06/2013

Hàn Đông và Chu Khải Kiệt nói chuyện một lúc, cũng đã hiểu được đại khái là xảy ra chuyện gì rồi.

- Thì ra Lý Trọng Hỷ ra mặt là vì Dương Lâm Sâm à!

Hàn Đông thầm nói trong lòng,

- Nhưng cho dù không phải vì mình, Dương Lâm Sâm cũng không thể khống chế nổi cục diện ở thành phố Vinh Châu được. Lý Trọng Hỷ gây khó dễ cho mình, cũng có chút không hợp lý!

Nếu đúng như Chu Khải Kiệt phân tích, vậy lần này Lý Trọng Hỷ chỉ là mượn cớ gây sự, cố ý gây chuyện.

Còn về việc có còn nguyên nhân nào khác hay không, bây giờ Hàn Đông cũng không biết được.

Tuy nhiên Lý Trọng Hỷ là lãnh đạo Tỉnh ủy, Hàn Đông tạm thời chỉ có thể nghe theo. Dù sao, cho dù Lý Trọng Hỷ là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, cũng không thể làm gì Hàn Đông được. Nếu thật sự y muốn làm điều gì đó, Hàn Đông cũng không có gì phải sợ.

Đương nhiên, hôm nay là ngày đầu tiên của Hội nghị thu hút đầu tư, lại bị người ta vô duyên vô cớ trách cứ một phen, tâm tình Hàn Đông cũng có chút khó chịu.

Không bao lâu, Hàn Đông đã liên tiếp nhận được mấy cuộc điện thoại. Những người gọi đến, đều quan tâm đến việc Lý Trọng Hỷ nổi nóng.

Những người gọi điện thoại đến, đều là những người có quan hệ rất tốt với Hàn Đông, bao gồm Hồng Tiến Phong, Hoàng Văn Vận..v..v… Còn có cả Phó trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Thẩm Hàm Thần cũng gọi điện thoại đến thể hiện sự quan tâm.

Còn một số người có cấp bậc thấp, như Trần Dân Tuyển, Chu Chính..v..v… lại không thể nhanh chóng nghe ngóng được tình hình ở đây như vật, nên đương nhiên cũng không thể gọi điện thoại đến thể hiện cái gì được.

Năm giờ chiều, thậm chí cả Triệu Nhạc cũng gọi điện thoại đến, y hỏi:

- Hàn Đông, trưa nay có chuyện gì vậy?

Hàn Đông cười nói:

- Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là chúng tôi mượn một số sinh viên, giúp sức trong việc tuyên truyền trong hội trường, có lẽ Chủ tịnh tỉnh Lý không thích.

- Không có việc gì thì tốt, quan hệ giữa ông ta và Bí thư Bảo dường như rất tốt.

Triệu Nhạc nhắc nhở một câu.

Hàn Đông vừa nghe liền hiểu được, đây mới chính là nguyên nhân chính. Quan hệ giữa Lý Trọng Hỷ và Bảo Xuân Long không tồi, e rằng cả hai người đều cùng thuộc về một phe thế lực.

Mà Bảo Xuân Long và cha của Hàn Đông là Hàn Chính đang phân cao thấp ở tỉnh Vân Điền, kết quả lại bị điều chuyển ngang đến tỉnh Tây Xuyên, quyền lực cũng bị giảm bớt đi một chút. Mặc dù cho đến hiện tại, Bảo Xuân Long cũng chưa làm gì Hàn Đông, nhưng Hàn Đông biết chẳng qua Bảo Xuân Long vẫn đang luôn tìm cơ hội mà thôi. Hàn Đông cũng thường xuyên gặp con trai ông ta là Bảo Hoành Hồng, nhìn qua cũng biết đứa con trai ấy đang hận hắn trong lòng. Bây giờ Lý Trọng Hỷ nhảy ra, chắc chắn có liên quan đến Bảo Xuân Long.

- Ha ha, xem ra Bảo Xuân Long vẫn còn không phục lắm!

Khóe miệng Hàn Đông lộ ra một nụ cười lạnh. Nghe Triệu Nhạc nhắc nhở, hắn có thể xác định tất cả những việc này đều có liên quan đến Bảo Xuân Long.

Bảo Xuân Long được nâng lên cấp Thứ trưởng đã được mấy năm rồi, khi còn ở tỉnh Vân Điền, vị trí Chủ tịch tỉnh bị trống, ông ta là người rất có cơ hội được tiến thêm một bước. Hơn nữa ông ta cũng chạy đi chạy lại Bắc Kinh mấy chuyến, phía trên cũng tỏ thái độ ủng hộ ông ta lên. Ai ngờ Hàn Chính từ trên trời rơi xuống, ngăn cản mất bước tiến của ông ta. Những quan viên đã lên đến cấp bậc này, bất kỳ một cơ hội nào họ cũng không thể bỏ lỡ. Huống hồ lần này nếu Bảo Xuân Long để lỡ, thì đến lúc nào mới có cơ hội được lên chức còn rất khó nói. Cứ như vậy cả con đường làm quan của ông ta cũng bị ảnh hưởng rất lớn. Cho dù dựa vào sự giúp đỡ của thế lực đằng sau, đổi sang một nơi khác ở một thời gian cũng có thể thuận lợi được lên chức, nhưng thời gian lại bị bỏ lỡ không ít. Khi đến cấp bậc Bộ trưởng, tuổi tác chính là thứ quý giá nhất. Đây chính là tổn thất vô cùng lớn đối với ông ta, nhưng bất đắc dĩ ông ta cũng không làm gì được Hàn Chính, cho nên mới có ý định trả thù qua Hàn Đông.

Tuy nhiên, mặc dù cấp bậc của Hàn Đông thấp, nhưng thân phận lại không hề đơn giản. Thậm chí trong một vài phương diện, lại không hề dễ đối phó hơn so với Hàn Chính. Cái tên Hàn Đông, là cái tên mà ngay cả Thủ tướng Nam Tuần cũng quan tâm. Mặc dù Thủ tướng Nam Tuần đã lùi về tuyến hai, nhưng thực ra vẫn là trung tâm của Đảng. Người mà ông đã tỏ rõ sự quan tâm, cho dù chỉ là một người bình thường, Bảo Xuân Long cũng không có gan làm gì được. Không có cơ hội thích hợp, y cũng không dám tùy ý ra tay.

- Hừ, tôi cũng muốn xem Bảo Xuân Long có thể cảm ơn cái gì.

Hàn Đông cười lạnh một tiếng. Tuy Bảo Xuân Long là Phó bí thư Tỉnh ủy, hơn nữa sau lưng y nhất định cũng có thế lực tương ứng hỗ trợ, nhưng Hàn Đông lại không lo lắng lắm. Dù sao Hàn Đông làm bất kỳ việc gì, đều rất có chừng mực. Chỉ cần không xảy ra vấn đề gì lớn, Bảo Xuân Long cũng không thể làm gì hắn được. Nếu hắn làm quá đáng quá, đương nhiên sẽ có người đối phó hắn. Tuy Hàn Đông không biết rốt cuộc Bảo Xuân Long thuộc về phe thế lực nào, nhưng từ việc ông ta bị cha hắn làm cho phải rời khỏi tỉnh Vân Điền một cách chật vật, cũng đã có thể biết tình hình đại khái.

- Lãnh đạo, tối nay có thời gian không, tôi mời anh ăn cơm!

Nguyên Á Văn cũng không biết từ nơi nào chui ra, cười ha hả hỏi.

Buổi tối Hàn Đông cũng không có việc gì, liền nói:

- Được, nhưng buổi tối cậu không về nhà sao?

Nguyên Á Văn nói:

- Tôi không phải đang làm việc sao, buổi tối chắc chắn phải ở lại khách sạn mà!

Hàn Đông cười ha hả, nói:

- Cậu như vậy chẳng qua là không muốn về nhà mà thôi!

Bây giờ cũng gần tới giờ ăn cơm, người ở trong khu cũng không nhiều nữa, Hàn Đông liền cùng Nguyên Á Văn ra ngoài chuẩn bị ăn cơm.

Đứng từ xa nhìn Nguyên Á Văn và Hàn Đông vừa nói vừa cười đi ra, Vương Dược Minh và Tần Bạch Thần trong lòng thầm nghĩ những điều mình nghĩ quả nhiên không sai, Hàn Đông đối với Nguyên Á Văn quả thật khác . Nhưng trong mắt bọn họ mà nói điều này cũng rất bình thường, dù sao Nguyên Á Văn cũng là con trai của Nguyên Hằng Kiện, cho dù là ai, cũng đều sẽ khách sáo với y.

- Xem ra Bí thư Nguyên thật sự rất thích Phó chủ tịch thành phố Hàn, thậm chí còn để Nguyên Á Văn làm cấp dưới của hắn nữa.

Tần Bạch Thần cảm thán một câu.

Vương Dược Minh ngẩn người, ánh mắt lại càng sáng hơn.

- Lãnh đạo, đi ăn lẩu không?

Nguyên Á Văn hỏi.

Hàn Đông cười nói:

- Tùy tiện ăn cái gì đó cũng được, bây giờ không phải là giờ làm việc nữa, không cần phải xưng hô lãnh đạo nữa. Hôm nay cậu mời, tôi kêu thêm hai người bạn nữa tới đây không sao chứ?

Nguyên Á Văn cười nói:

- Bạn của anh Đông cũng là bạn của tôi, anh Đông cứ gọi điện thoại đi, đặt một phòng ở quán Sư tử đi, tôi đã tới đó ăn mấy lần, mùi vị không tồi.

Hàn Đông gật gật đầu, lấy điện thoại ra, gọi cho Lữ Nam Phương, nói:

- Tổng giám đốc Lữ, hết giờ làm chưa? Cùng nhau đến quán Sư tử ăn cơm đi.

Lữ Nam Phương cười ha hả, nói:

- Được, vừa hay buổi tối tôi cũng đang muốn uống rượu đây!

Hàn Đông nói:

- Vậy anh đợi lát nữa tới đây đi, tôi gọi điện thoại cho Chí Không nữa.

Qua tiếp xúc và quan sát, Hàn Đông cảm thấy Nguyên Á Văn này đối nhân xử thế cũng không tồi, cho nên cũng muốn để Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không tiếp xúc nhiều hơn với y một chút.

Hai người đến quán Sư tử, đặt phòng xong xuôi. Không lâu sau, Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không cũng đến.



Lữ Nam Phương giống như đã lâu chưa được uống rượu vậy, vừa đến đã la hét tối nay phải uống thật no say một trận.

Lúc ăn cơm có nhắc đến sự việc trưa hôm nay, Nguyên Á Văn vô cùng tức giận:

- Lý Trọng Hỷ này, tôi thấy ông ta chính là trứng chọi đá. Chúng ta chẳng qua chỉ là muốn tuyên truyền một chút thôi, ông ta nhảy ra làm gì chứ? Cũng không biết ông ta bị thần kinh hay sao nữa!

Lữ Nam Phương nghi hoặc hỏi:

- Lý Trọng Hỷ sao vậy?

Nguyên Á Văn liền kể một chút về sự việc trưa hôm nay, có vẻ vô cùng tức giận. Tiểu tử này, mặc dù người bị phê bình không phải là y, nhưng y lại cảm thấy vô cùng mất mặt. Ngoài ra y cũng được tính là người của phe Hàn Đông, đương nhiên cũng bất bình thay cho Hàn Đông.

Lữ Nam Phương cười nói:

- Ông ta bị bệnh điên gì thế, không có việc gì thì tìm tiểu Đông gây phiền phức làm gì?

Hàn Đông thản nhiên nói:

- Không sao, ông ta phê bình thì cứ phê bình, cũng không có việc gì lớn lao.

Nguyên Á Văn nói:

- Đúng vậy, ông ta có phát điên thế nào đi nữa, thì cũng có làm nên sóng gió gì to lớn đâu?

Tuy y tức giận, nhưng cũng biết rằng Lý Trọng Hỷ cũng chỉ có thể khiến Hàn Đông mất mặt một chút như vậy mà thôi, còn muốn làm thế nào hơn nữa, cơ bản là không có khả năng.

Lữ Nam Phương cười ha hả, nói:

- Ông ta có nhảy nhót thế nào, Lăng Tụ Giai chính là một ví dụ cho ông ta.

Lúc đầu Lăng Tụ Giai là Phó chủ tịch thường trực tỉnh, kết quả là vì nhằm vào Hàn Đông, cuối cùng bị đẩy xuống. Mà Lý Trọng Hỷ so với Lăng Tụ Giai, lực ảnh hưởng lại còn nhỏ hơn một chút.

Hàn Đông biết, Lý Trọng Hỷ không thể không rõ ràng nguyên nhân thật sự khiến Lăng Tụ Giai rơi đài. Nhưng bây giờ sở dĩ ông ta có gan nhảy ra, có lẽ cũng vì ỷ phía sau có người hậu thuẫn, ngoài ra còn có nguyên nhân là cùng phối hợp với Bảo Xuân Long. Cho dù là Lý Trọng Hỷ hay Bảo Xuân Long, hiện tại Hàn Đông không cùng một tầng lớp với bọn họ, cho nên Hàn Đông chỉ cần làm tốt việc của hắn, còn những việc khác về cơ bản cũng không cần lo lắng nhiều nữa.

- Anh Đông…

Đang lúc tính tiền xong đi ra đại sảnh, một âm thanh kinh ngạc truyền đến.

Hàn Đông quay đầu nhìn, lại là Quách Tiên Chu, còn có La Khải Bản, đi cùng với họ, lại là Lưu Bị Tuyên, Vương Trung Lộ, Hách Nhận Quốc.

Nhìn thấy Hàn Đông, nhóm người Lưu Bị Tuyên cũng vô cùng vui mừng. Lúc trước ở trường Đảng, quan hệ của bọn họ cũng khá tốt, chẳng qua sau này Hàn Đông đến thành phố Tân Châu, cơ hội gặp mặt cũng ít đi một chút, nhưng thỉnh thoảng cũng có gọi điện thoại liên hệ.

- Bạn học cũ, anh tới Thục Đô mà lại không liên lạc với chúng tôi, thật đáng trách!

Lưu Bị Tuyên cười nói.

Vương Trung Lộ cũng nói:

- Đúng vậy, đến Thục Đô mà lại không tìm chúng tôi uống rượu sao?

Hách Nhận Quốc xem ra là người điềm đạm nhất trong bọn họ, y cười nói:

- Phó chủ tịch thành phố Hàn, anh tới để tham gia Hội nghị thu hút đầu tư phải không? Nếu đã gặp nhau rồi, chúng ta cùng đi uống rượu đi.

Xem bộ dạng của bọn họ, trước đó cũng đã uống rượu rồi, mặt người nào người nấy cũng hồng lên.

Thịnh tình không thể chối từ, Hàn Đông cũng đành phải đồng ý với bọn họ, đồng thời giới thiệu Lã Nam Phương, Ngưu Chí Không, Nguyên Á Văn một chút.

Sau đó mọi người tới nơi nổi tiếng nhất Thục Đô – Thục Đô Dạ Không để ca hát. Nơi này trang trí bằng màu vàng rực rỡ, thiết bị âm thanh cũng vô cùng cao cấp, trước cổng có rất nhiều xe đang đậu, thỉnh thoảng có những nam thanh nữ tú vào vào ra ra không ngớt.

Lưu Bị Tuyên đối với việc Hàn Đông dẫn theo một cán bộ cấp Trưởng phòng ra ngoài chơi, trong lòng có chút nghi hoặc. Đồng thời từ tên của y, trong lòng cũng thầm đoán ra được một chút. Nhân lúc uống rượu, y cười nói với Nguyên Á Văn:

- Tiểu Nguyên, chúng ta cạn một ly, cậu cũng là người thành phố Tân Châu sao?

Nguyên Á Văn cùng chạm cốc với Lưu Bị Tuyên, cười khổ nói:

- Anh Lưu, anh cũng không cần nói bóng nói gió, bố tôi là Nguyên Hằng Kiện.

- Ha ha, thẳng thắn lắm!

Lưu Bị Tuyên cười nói:

- Tôi kính cậu thêm một ly!

Con trai của Bí thư Tỉnh ủy, tuy chỉ là một cán bộ cấp Trưởng phòng, nhưng nếu nếu xây dựng mối quan hệ thật tốt, thì sau này cũng được lợi không ít. Huống hồ Nguyên Á Văn không giống như những con ông cháu cha khác ỷ thế mà cao ngạo, điều này lại càng đáng để kết giao hơn.

Vương Trung Lộ và Hách Nhận Quốc đương nhiên cũng rất vui vẻ mà cụng ly với Nguyên Á Văn. Nguyên Á Văn không hề từ chối một ai, vốn dĩ trước đó đã uống không ít rượu trắng, bây giờ lại uống rượu ngoại, mặt y đỏ bừng lên như Quan Công, giống như sắp nặn ra máu vậy.

Hàn Đông ngồi một bên nhìn thấy bộ dạng Nguyên Á Văn, trong lòng không khỏi buồn cười. Tửu lượng của tiểu tử này cũng thật không tồi đấy!

Tuy nhiên, Nguyên Á Văn rất nhanh liền cầm cự không nổi nữa, uống được một lúc, liền đỏ mặt chạy vào nhà vệ sinh.

Sức chiến đấu của đám người Lưu Bị Tuyên lại mạnh hơn không ít, sau đó lại tìm Hàn Đông, Lữ Nam Phương, Ngưu Chí Không để uống rượu.

Hàn Đông cảm thấy đây hoàn toàn không phải ca hát, mà thuần túy chỉ là tìm một chỗ để uống rượu mà thôi.

- Mẹ nó, thật là không ra sao!

Nguyên Á Văn hùng hùng hổ hổ trở lại.

Lữ Nam Phương cười hỏi:

- Chuyện gì thế?

Nguyên Án Văn ngồi xuống sô pha, uống một ngụm trà, đang định mở miệng nói.

Y chưa kịp nói gì, cửa đã bịch một tiếng bị đạp mở ra, mấy người trên tay cầm bình rượu hùng hổ bước vào, người đi đầu là một tên cao to, hai cánh tay nổi rõ những đường cơ bắp cuồn cuộn.

- Chà, mẹ nó chứ, ai đánh anh Quân, mau đứng ra đây cho bố!

Tên cơ bắp kia kiêu ngạo hét lớn tiếng.

Một tên khác từ sau lưng tên cơ bắp bước lên, trong tay cầm bình rượu, người này chính là Vương Quân, cũng là bộ dạng đã uống rượu. Ánh mắt quét qua, vừa hay nhìn thấy Hàn Đông, không khỏi ngẩn người.

Hàn Đông cười lạnh, thầm nghĩ tân Vương Quân này đúng thật là không biết an phận. Nhưng chuyện lần này, cho dù Hàn Đông không ra tay, tên tiểu tử này cũng không có được kết cục tốt đẹp gì. Cho dù Vương Quân có thể có quan hệ thân thích với Chủ tịch tỉnh Yến Cao Sơn, nhưng Nguyên Á Văn lại là con trai Bí thư Tỉnh ủy, trước mặt một người đích thực là con ông cháu cha như Nguyên Á Văn, Vương Quân chỉ có thể là con ông cháu cha giả mà thôi.



- Anh Quân, là tên nào?

Tên cơ bắp quay đầu hỏi Vương Quân.

Trong lòng Vương Quân đã thay đổi suy nghĩ, y nhìn chằm chằm Hàn Đông, nói:

- Có thù báo thù, người bên cạnh bớt lo chuyện bao đồng đi!

Mục tiêu của y là Nguyên g Á Văn, lúc trước khi đi nhà vệ sinh, y suýt chút nữa đã đụng đầu với Nguyên Á Văn, nhất thời chửi ầm lên. Không ngờ Nguyên Á Văn lúc đó lại ra tay, đấm một cú, tuy chưa trúng, nhưng lúc Vương Quân tránh, lại tự mình ngã, đầu đập vào đất, lúc đó chỉ hơi đau. Y đứng dậy được, thấy Nguyên Á Văn đi vào phòng này, liền quay về kêu đám bạn bè hư hỏng của y vào đây.

Hàn Đông cười cười, nói:

- Vương Quân, tôi không quan tâm cậu làm loạn, nhưng hy vọng cậu đừng phá hoại nhã hứng uống rượu ca hát của chúng tôi.

- Mẹ nó, mày là ai chứ?

Một tên đứng bên cạnh Vương Quân nói, cầm lấy bình rượu nhắm về phía Hàn Đông.

Vương Quân liền giữ chặt tay người kia, trừng mắt nhìn Hàn Đông, tức giận nói:

- Nhưng tên tiểu tử kia đánh tôi, chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy hay sao?

Nói xong, y chỉ vào Nguyên Á Văn, hét lớn:

- Tên kia, loại như mày, bước ra đây đi!

Tuy rằng y vô cùng oán giận Hàn Đông, nhưng y biết thân phận của Hàn Đông, cũng không muốn gây xung đột trực diện với Hàn Đông. Cho dù muốn đối phó với Hàn Đông, cũng phải ngầm ra tay mới được.

Thái độc của Vương Quân, khiến những người bạn kia của y cũng nhận thấy được, rõ ràng Vương Quân rất kiêng kỵ người thanh niên trẻ tuổi kia, cho nên bọn họ cũng không hành động thiếu suy nghĩ nữa, chờ xem tiếp theo Vương Quân sẽ xử lý như thế nào.

Nguyên Á Văn cười ha hả, đứng lên nói với Hàn Đông:

- Anh Đông, việc này anh đừng quan tâm, để tôi xử lý.

Hàn Đông gật gật đầu, nói:

- Vậy được rồi, cậu nhìn đó mà làm!

- Tên kia, đừng tưởng mày có mấy người kia giúp đỡ, thì tao không sợ mày!

Nguyên Á Văn lúc này đương nhiên không lao ra, mà là đứng đó nói với Vương Quân:

- Nếu giỏi, chúng mày cứ đợi ở đây!

Nói xong, y liền móc di động ra, bắt đầu gọi điện thoại.

Vương Quân thấy vậy, liền cười ha hả, kiêu ngạo chỉ vào Nguyên Á Văn, nói:

- Bố đây xem mày gọi cái quỷ gì, gọi người phải không? Bố cũng có thể gọi người!

Nguyên Á Văn cười lạnh, điện thoại được nối, đầu dây bên kia vang lên giọng của Lã Tuấn Khải:

- Á Văn, có chuyện gì sao?

- Anh Lã, tôi ở Thục Đô Dạ Không hát cùng bạn, có một tên đui mù đụng phải người ta, còn dẫn theo người đến muốn dạy dỗ tôi nữa chứ!

Nguyên Á Văn cười nói:

- Đối phương dường như có chút quan hệ, anh Lã, anh xem xem có bạn bè nào có thể giúp đỡ không?

Lã Tuấn Khải cười nói:

- Là tên nào đui mù thế? Cậu quay về Thục Đô tham gia Hội nghị thu hút đầu tư phải không? Sao không về nhà?

Nguyên Á Văn nói:

- Là người tôi không quen, tôi chẳng phải phải đi cùng lãnh đạo sao, sao có thể về nhà được?

Lã Tuấn Khải nói:

- Lần này thành phố Tân Châu dường như do Hàn Đông dẫn đầu nhỉ, cậu đang ở cùng hắn sao?

Y dường như không gấp gáp, dù sao bây giờ Nguyên Á Văn còn có thể gọi điện thoại, chắc chắn vấn đề cũng không có gì lớn.

Nguyên Á Văn nói:

- Anh Lã, anh cũng biết nhiều nhỉ. Đúng vậy, tôi đang đi hát cùng lãnh đạo, ai ngờ lại gặp phải chuyện này.

Lã Tuấn Khải cười ha hả:

- Tôi biết rồi, cậu nói địa chỉ cho tôi, tôi lập tức cho người qua đó. Cậu nói với Hàn Đông một tiếng, tôi không qua đó nữa. Nếu tối ngày mai các cậu có thời gian, chúng ta cùng nhau nói chuyện.

Mà lúc này Vương Quân cũng gọi điện thoại, sau đó y lạnh lùng nhìn chằm chằm Nguyên Á Văn. Tên tiểu tử này có lẽ cũng có chút bối cảnh. Trong lòng y thầm nghĩ cho dù tên tiểu tử này có bối cảnh như thế nào, nhưng chỉ cần Hàn Đông không nhúng tay vào, có lẽ cũng không có vấn đề gì.

- Anh Quân, lôi thôi với chúng làm gì chứ, trực tiếp ra tay không phải được rồi sao?

Tên cơ bắp kia lúc này bực tức nói với Vương Quân.

Vương Quân lắc đầu nói:

- Không vội, tối nay chúng ta cứ từ từ chơi.

Đang nói, vài viên cảnh sát đi vào, người dẫn đầu lại là người quan của Hàn Đông, chính là Cục trưởng Bàng mà lần trước Vương Quân đã gọi đến. Y vui vẻ đi đến bên cạnh Vương Quân, khách sáo nói:

- Anh Vương, có chuyện gì thế?

Vương Quân bĩu môi nói:

- Có một tên đui mù, vừa rồi uống rượu lại dám đánh tôi!

- Chà!

Lúc này Cục trưởng Bàng đã nhìn thấy Hàn Đông ngồi ở đó, mồ hôi trên trán nhanh chóng chảy ra. Trong lòng thầm nghĩ Vương Quân này sao lại không biết sống chết thế, sự việc lần trước lại nhanh quên thế sao? Nhưng Vương Quân quên rồi, Cục trưởng Bàng cũng không quên được, vì sự việc lần trước mà y còn bị sở tỉnh phê bình nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Người Cầm Quyền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook