Người Cầm Quyền

Chương 452: Cũng động tâm

Nhất Tam Ngũ Thất Cửu

17/06/2013

Trương Tùng Nghệ cáo mượn oai hùm đem chuyện con rể tương lai của ông ta, Vu Đại Lực là lái xe của Hàn Đông nói ra, khiến thái độ của nhóm đồng sự đang ngồi ăn thay đổi hẳn, điều này khiến cho Trương Tùng Nghệ cảm thấy vô cùng thoải mái, xem ra, tiểu tử Vu Đại Lực này cũng không tồi, nói không chừng còn có thể giúp cho con đường làm quan của ông ta có biến đổi lớn.

Tiếp đó, mọi người vừa mời rượu, vừa hỏi thăm tình hình khiến cho Trương Tùng Nghệ ngập ngừng mãi rồi mới nói ra chuyện Hàn Đông coi trọng Vu Đại Lực như thế nào, rồi còn cố ý nhắc tới việc trước kia hàn đông đã sớm nhận thức Vu Đại Lực, hơn nữa còn đặc biệt mời Vu Đại Lực ăn cơm. Điều này khiến cho thái độ của nhóm đồng sự đối với ông ta ngày càng tốt lên, nét tươi cười cũng nhiều hơn.

Trương Tùng Nghệ lại uống thêm chút rượu nữa, trong lòng suy nghĩ rồi mượn cớ đi vệ sinh. Ra khỏi phòng, ông ta thấy Vu Đại Lực vẫn còn ngồi ở chỗ kia liền thở phào một hơi. Tuy nhiên, ông ta không biết rằng, nếu Hàn Đông đã ở trong này ăn cơm, hơn nữa lại còn bảo Vu Đại Lực đưa tới, thì nói không chừng, những người cùng ăn cơm với hắn phải là lãnh đạo thành phố, vì vậy không thể ăn xong nhanh như vậy được. Thế nhưng, tối nay, đối với ông ta mà nói, chính là một cơ hội không tồi, ông ta cảm thấy, bất kể như thế nào, đều phải biểu lộ trước mặt Hàn Đông, ít nhất phải để Hàn Đông biết được quan hệ của ông ta và Vu Đại Lực, đến lúc đó, nói không chừng, khi nào đó, Hàn Đông nhất thời nổi hứng sẽ hỏi chuyện Vu Đại Lực về tình hình của ông ta, lưu lại ấn tượng trong lòng Hàn Đông, như vậy, đối với ông ta rất có lợi.

Vu Đại Lực ngồi ở đó ăn uống nhưng cũng vẫn nhìn thấy được bộ dạng do dự của Trương Tùng Nghệ. Trong lòng anh ta cũng hiểu hiện tại trong lòng cha vợ tương lai đang có ý nghĩ gì, thế nhưng, anh ta tuy rằng là lái xe của Hàn Đông, hơn nữa, Hàn Đông đối với anh ta cũng không tồi, thế nhưng anh ta cũng không thể tùy tiện biểu hiện bất cứ cái gì được. Trước đây, Trương Tùng Nghệ bởi vì thân phận của anh ta mà không đồng ý cho anh ta và Trương Mai lui tới, khiến cho Vu Đại Lực trong lòng tuy có chút căm tức, thế nhưng cũng chưa đến mức ghi hận trong lòng. Bây giờ, chẳng qua là vì thân phận của Hàn Đông nên anh ta mới có cơ hội ngẩng đầu lên, vì vậy anh ta làm sao có thể tùy tiện gây chuyện.

Trương Tùng Nghệ do dự một lúc xong, vẫn quyết định đi tới trước mặt Vu Đại Lực, tươi cười nhing Vu Đại Lực ăn cơm.

Vu Đại Lực thấy ông ta làm như vậy liền có chút xấu hổ, dừng lại gọi một tiếng:

- Bác trai.

Trương Tùng Nghệ gật đầu, mỉm cười nói:

- Cháu không cần để ý đến bác, cứ ăn cơm đi, bác ngồi đây một lúc, tránh phải uống rượu một chút thôi.

Ông ta đã nghĩ ra một biện pháp rất tốt, đó là nếu ông ta đã không biết Hàn Đông lúc nào sẽ đi ra, mà ở trong kia uống rượu thì sợ sẽ bỏ lỡ cơ hội, thì sao lại không ngồi ở đây cùng Vu Đại Lực, như vậy thì có thể đợi được đến lúc Hàn Đông xuất hiện rồi. Ông ta hiện tại cũng không mong cầu cái gì, chỉ mong được xuất hiện trước mạt Hàn Đông là được rồi. Đương nhiên, nếu có cơ hội được cùng Hàn Đông nói chuyện một, hai câu thì càng tốt. Vì vậy, Trương Tùng Nghệ liền ngồi xuống đối diện Vu Đại Lực, một hỏi một đáp nói chuyện với Vu Đại Lực, Vu Đại Lực liền dừng đũa nghe ông ta nói chuyện, thỉnh thoảng lại đáp lại một hai câu.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Trương Tùng Nghệ đang nói chuyện thì bỗng thấy Vu Đại Lực ngồi đối diện đứng lên. Ông ta hơi sửng sốt rồi cảm thấy chấn động, hiểu là Hàn Đông đã ăn cơm xong rồi, cho nên Vu Đại Lực mới đứng lên như vậy. Thế nhưng, ông ta vẫn giả vờ không biết, nói:

- Đại Lực, cháu ngồi xuống nói chuyện đi, đứng như vậy làm gì?

Vu Đại Lực nói:

- Bác trai, cháu phải đi rồi, bác cứ ngồi đây nghỉ ngơi đi.

- Phải đi rồi à?

Trương Tùng Nghệ đứng lên, quay đầu lại liền thấy từ trong phòng có hai người đi ra, một người trẻ tuổi, một người trung niên. Tuy rằng, ông ta chưa từng gặp qua Hàn Đông, thế nhưng ông ta cũng từng nghe con gái Trương Mai miêu tả qua vẻ ngoài của Hàn Đông. Chưa nói đến cái khác, chỉ bằng độ tuổi, ông ta liền xác định được mục tiêu.

Chỉ có điều, lúc này, Hàn Đông và người đàn ông kia vừa đi vừa nói chuyện, ông ta cũng chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn chứ không thể tiến lại gần được.

Vu Đại lực thấy ông ta có bộ dáng giống con mèo nhỏ như vậy thì cũng động tâm, liền nói với ông ta:

- Bác trai, cháu đi trước đây, có thời gian cháu sẽ đến thăm bác và bác gái.

Trương Tùng Nghệ ngẩn người rồi lập tức hiểu được ý của Vu Đại Lực, trong lòng vui sướng, nghĩ thầm rằng người này rốt cuộc cũng không phải là tên ngốc, cũng biết tạo ra cơ hội cho ông ra, vì thế liền mang vẻ mặt ôn hòa đi theo Vu Đại Lực nói thêm mấy câu vô nghĩa nữa. Lúc này, ông ta cũng thoáng nhìn thấy Hàn Đông quay đầu nhìn sang bên này, trong lòng lập tức cảm thấy kích động.

Lúc đầu, Trương Tùng Nghệ vốn tính là đợi Hàn Đông đi ra rồi mặt dày tiến lên chào hỏi, thế nhưng sau khi thấy Hàn Đông đi ra thật thì lại liền không còn chút dung khí nào nữa. Hai người thực sự là khác biệt nhau quá lớn, ông ta chỉ là một cán bộ cấp phó phòng nho nhỏ còn Hàn Đông thì lại đường đường là một cán bộ cấp Phó giám đốc sở.

Vu Đại Lực giúp cha vợ tương lai xong liền bước nhanh ra ngoài, lên xe, khởi động, mở điều hòa trên xe.

Hàn Đông và Hoàng Văn Vận lên xe, bảo Vu Đại Lực lái xe đưa Hoàng Văn Vận về nhà trước rồi mới đưa hắn về sau.

- Chủ tịch thành phố Hàn, người vừa mới nói chuyện với tôi chính là cha của Tiểu Mai, ông ấy và đồng sự tới đó ăn cơm.

Vu Đại Lực dừng xe lại, lúc Hàn Đông chuẩn bị xuống xe thì anh ta mới cẩn thận nói ra.

Hàn Đông khẽ mỉm cười nói:

- Hóa ra là cha vợ tương lai của cậu à, tôi biết rồi. Nếu như ông ta có chuyện gì tìm cậu hỗ trợ mà không vi phạm nguyên tắc thì cậu có thể nói tìm Nhất Sơn nói chuyện.

Vu Đại Lực sửng sốt, anh ta không tưởng tượng được là Hàn Đông còn có thể nói như vậy. Sở dĩ anh ta nói ra thân phận của Trương Tùng Nghệ chủ yếu cũng là vì lúc trước Hàn Đông đã nhìn thấy anh ta cùng nói chuyện với Trương Tùng Nghệ, nói ra cũng là vì không để Hàn Đông có ý nghi ngờ gì thôi. Mặc dù Hàn Đông đối với anh ta không tồi, thế nhưng anh ta vẫn tự biết thân phận của mình, hiểu được chuyện phải tuân thủ nguyên tắc. Thế nhưng thái độ của Hàn Đông khiến anh ta rất kinh ngạc, trong lòng vô cùng cảm động.

- Cám ơn Chủ tịch thành phố Hàn.

Vu Đại Lực cảm kích nói, đồng thời, anh ta cũng âm thầm quyết định, nếu như không đến lúc vạn bất đắc dĩ, thì cũng sẽ không giúp Trương Tùng Nghệ nói chuyện trước mặt Tả Nhất Sơn.

Hôm sau là thứ sáu, buổi trưa, gần hết giờ làm thì Hàn Đông nhận được điện thoại của Kiều San San, cô nói rằng đã làm tốt mọi chuyện tồi, buổi chiều là có thể tới Thành phố Tân Châu. Nghe được tin này, Hàn Đông vô cùng vui vẻ, có thể ở chung với Kiều San San vài ngày cũng là một loại hạnh phúc.

Tuy nhiên, nhớ lại trước đó, Chu Khải Kiệt đã gọi điện tới, mời hắn mấy hôm nữa qua chơi, thế nhưng Hàn Đông suy đi nghĩ lại vẫn thấy rằng ở cùng với Kiều San San quan trọng hơn, dù sao khó khăn lăm hắn và Kiều San San mới được gặp nhau một lầm còn Chu Khải Kiệt thì vẫn ở Thành phố Vinh Châu, lúc nào hắn có thời gian thì cũng đều có thể qua đó.

Buổi trưa, sau khi ăn cơm xong, Hàn Đông gọi điện cho Chu Khải Kiệt nói rằng mấy hôm nữa hắn có việc bận rồi, đợi sau khi hắn giải quyết xong công việc, sẽ đến Vinh Châu thăm ông ta.

Chu Khải Kiệt cười ha hả nói:

- Hàn Đông, nếu cậu bận việc thì cứ đi giải quyết cho xong đi, bao giờ có thời gian thì qua đây hai chúng ta cùng nhau uống mấy chén.

Hơn bốn giờ chiều, Kiều San San đến thành phố Tân Châu, nhận được điện thoại của cô, Hàn Đông liền nói một tiếng với Tả Nhất Sơn rồi đi xuống lầu, lái xe tới nhà ga đón Kiều San San.

Kiều San San đeo một chiếc kính màu tím, khoác một chiếc áo gió, tay kéo theo một vali nhỏ, đứng giữa đám người, nổi bật giống như một chú chim thiên nga, tỏa sáng rực rỡ, khiến cho mọi người đi qua đều không kìm nổi mà ngắm nhìn.

Hàn Đông lái xe dừng lại trước mặt Kiều San San, Kiều San San lập tức mỉm cười sung sướng, cất vali vào ghế sau rồi leo lên ghế đằng trước ngồi, dịu dàng nói:

- Làm phiền Chủ tịch thành phố Hàn đích thân tới đón, đúng là vô cùng vinh hạnh.

Nhìn bộ dạng đùa vui của cô, Hàn Đông không kìm nổi rung động, vươn người sang, hôn nhẹ vào môi cô rồi nói:

- Em đó, miệng lưỡi ngọt xớt.

Sau đó Hàn Đông lái xe đưa Kiều San San đi thăm quan một vòng rồi dừng lại ở khách sạn tốt nhất Thành phố Tân Châu, Khách sạn Trường An thuê một buồng tốt nhất. Tuy căn phòng Hàn Đông đang ở cũng rất rộng rãi, thế nhưng Hàn Đông cũng không tiện mang Kiều San San về đó, dù sao, hàn đông cũng đã đính hôn với Lã Nhạc rồi, tuy rằng ở thành phố Tân Châu không ai biết chuyện này, thế nhưng nếu như Hàn Đông mang Kiều San San về đó, thì cũng sẽ khiến cho một vài người chú ý tới, có khả năng sẽ tạo ra phiền toái không cần thiết. Dù sao, Hàn Đông cũng biết, không ít người đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Buổi tối, Hàn Đông ôm Kiều San San lên chiếc giường lớn, hai người ngã xuống triền miên, trong phòng tràn ngập những âm thanh khiến cho người ta say mê.

Sáng hôm sau, cả hai rời giường lúc mười giờ hơn, ăn chút gì đó, sau đó, Hàn Đông cùng Kiều San San xuống lầu. Hôm nay, Hàn Đông chuẩn bị đưa Kiều San San đi dạo Trúc Hải.

Trúc Hải là một thắng cảnh nổi tiếng của Thành phố Tân Châu, cũng rất có danh tiếng trong tỉnh Tây Xuyên, có rất nhiều du khách cũng đến đây ngắm cảnh. Trúc Hải nằm cách nội thành Thành phố Tân Châu khoảng hơn một tram cây, Hàn Đông lái xe, Kiều San San ngồi ở ghế trước, vừa đi vừa ca hát, khoảng hơn mười hai giờ thì đến Trúc Hải.

- Thật hùng vĩ, thật đẹp!

Kiều San San vừa xuống xe đã phải kinh ngạc cảm thán lên.

Lúc này, hai người đang ở dưới chân núi, nhìn lên phía trên sẽ thấy một dải đất cao trồi ra, khắp núi đồi phủ đầy những cây trúc rậm rạp với đủ chủng loại, có nam trúc, nhân diện trúc, hoa trúc, từ trúc, miên trúc, hương phi trúc, la hán trúc, rất rất nhiều…có nhiều loại Hàn Đông cũng không biết tên, tầng tầng lớp lớp cây trúc ở trước mặt như phủ kín cả bầu trời, trải dài như vô tận. Hai người không lái xe nữa mà nắm tay nhau, dạo theo đường núi đi đến, vừa đi vừa ngắm cảnh rừng trúc, non xanh nước biếc, mây bay khói phủ, xa xa còn thấp thoáng nhìn thấy một vài mái nhà, ở bốn phía vách núi còn có rất nhiều hang, trên đó xây dựng những cổ trại, lầu các, trông chẳng khác gì chốn bồng lai tiên cảnh.

Du khách bốn phía không ngừng thốt lên những tiếng kinh hô, nhìn cảnh sách tráng lệ, duyên dáng trước mặt, ai ai cũng cảm thấy vô cùng say mê.

Hàn Đông nắm chặt tay của Kiều San San, cảnh sắc trước mặt như tranh vẽ, bên cạnh có Kiều San San đẹp như tiên nữ khiến Hàn Đông cảm thấy ngập tràn hạnh phúc. Nếu có thể ngày nào cũng nắm tay Kiều San San đi dạo nhàn nhã như thế này thì thật thoải mái cỡ nào cơ chứ.

Đi qua dãy hành lang dài màu xanh phỉ thúy, hai người dựa theo bản đồ chỉ dẫn đi đến hồ Tiên Nữ. Lúc trước, ở dưới chân núi, hai người đã mua một quyển hướng dẫn thăm quan, trong đó viết là cảnh sắc ở hồ Tiên Nữ vô cùng đẹp, nếu như thuê một chiếc bè trúc đi du thuyền trên mặt hồ thì sẽ có một loại cảm xúc khác.

- A, ở đằng trước sao lại có nhiều người như vậy?

Kiều San San kinh ngạc thốt lên.

Hàn Đông cũng nghi hoặc, như thế này thì làm sao mà chơi được nữa cơ chứ.

Đến khi hai người đi tới gần thì mới hiểu ra được lý do tại sao. Hóa ra là vì nơi này đang có đóng phim, trên mặt hồ, có một người đàn ông mặc trang phục đại hiệp treo trên một sợi dây sắt mảnh đang biểu diễn các loại hình tượng như bay, nhảy, chạy vút sang, còn những người bên cạnh thì đang đứng xem. Dù sao, mọi người bình thường cũng chỉ được nhìn thấy những cảnh này trên TV mà thôi, đây là lầm đầu tiên được xem người ta quay phim như thế nào. Cái này khác hẳn với những gì xem trên TV, cho nên những ai hiếu kỳ đều vây lại đây xem náo nhiệt.

- Đang đóng phim kìa, chúng ta cũng qua đó xem đi.

Kiều San San bất ngờ nói, cô gái này cũng mong muốn chạy đến góp vui, bây giờ đã không thể du thuyền rồi thì tới xem người ta đóng phim cũng được.

Tình hình này là người ta đang quay một bộ phim võ hiệp cổ trang, ai ai chạy tới xem cũng thấy bất ngờ. Hàn Đông ôm thắt lưng Kiều San San đứng giữa đám người, mọi sự chú ý của hắn đều không có đặt ở trên đám người đang đóng phim kia, trong mắt, trong lòng Hàn Đông lúc này chỉ có Kiều San San, thấy bộ dáng tươi cười của cô, Hàn Đông không kìm được muốn ôm lấy cô hôn một cái. Tuy nhiên, ở đây có nhiều người, Hàn Đông cũng không muốn bị người khác chụp được cảnh này.

Đến lúc này, ở đằng trước, nữ diễn viên chính cũng được dây cáp đưa ra giữa hồ, toàn thân cô mặc một chiếc váy màu trắng, tay áo phiêu phiêu, trong tay cầm một thanh kiếm nhỏ, ở trên không trung đánh nhau với người mặc trang phục đại hiệp kia.

- Nữ diễn viên kia hình như là ngôi sao Hongkong, tên là…gì ý nhỉ?

Kiều San San quay lại hỏi Hàn Đông.

Hàn Đông khẽ mỉm cười nói:

- Anh cũng không nhận ra, cô ấy cũng khá nổi tiếng sao?

Kiều San San cười ha hả nói:

- Cũng khá nổi tiếng, thế nhưng nhất thời em cũng không nhớ ra được tên của cô ấy là gì.

Hàn Đông cười nói:

- Kỳ thật cũng không có gì, cô ấy đâu có xinh đẹp bằng em đâu!

Hai người nói chuyện, người phía trước nghe được không ngờ hai người này ngay cả nữ đại minh tinh Hongkong cũng xem thường, liền lập tức quay lại. Khi y nhìn thấy bộ dạng của Kiều San San, liền không khỏi ngây người ngẩn ngơ, đây quả thực là một cô gái vô cùng xinh đẹp, giống như tiên nữ, khó trách người con trai kia lại nói như vậy, thế nhưng y cũng không có ngượng ngùng nhìn lâu, lại quay lại xem người ta đóng phim ở phía trước, tuy rằng ở khoảng cách xa thế nhưng y cũng hiểu được nữ diễn viên kia so với cô gái phía sau vẫn kém hơn một chút. Ánh mắt nóng bỏng vừa rồi khiến cho Kiều San San đỏ mặt, cô giơ tay kéo cánh tay Hàn Đông, trong lòng vui sướng, lời nói ca ngợi kia của Hàn Đông khiến cô cảm thấy như được ăn mật ngọt.

Đoàn làm phim quay xong cảnh này liền rời đi chỗ khác, mọi người xung quanh khó khăn lắm mới được nhìn thấy diễn viên quay phim, vì vậy tất nhiên sẽ kéo đi theo cùng đoàn làm phim xem tiếp.



Còn Hàn Đông và Kiều San San thì thuê một chiếc bè trúc, sau đó hai người lên bè du hồ.

Hồ Tiên Nữ giống như một chiếc chậu vàng, vô cùng rực rỡ. Hồ nước trong suốt màu xanh biếc, trúc xanh vậy quanh, thật giống như một bức tranh xinh đẹp một màu song nước. Bè trúc chậm rãi lướt trên mặt hồ, mài chèo bằng trúc gợt lên một làn sóng nước, giống như trân châu, chạm vào mặt hồ phát ra ân thanh ào ào giống như tiếng trống thiên thai, tang thêm vài phần nhã ý cho cảnh hồ.

- Oa, chơi thật vui.

Kiều San San vừa cười vừa nói một cách hạnh phúc, theo động tác chèo của cô mà bộ ngực cao ngất cũng hơi rung động, Hàn Đông nhìn xem mà cũng có chút ngây người.

Hai người du hồ trong lòng tràn ngập vui vẻ. Đi đến giữa hồ, phong cảnh mát mẻ khiên cho người ta cảm thấy sung sướng cả về thể xác lẫn tinh thần, bè trúc làm gợi lên tầng tầng lớp sóng, lan tỏa kháp mặt hồ. Ở sâu trong hồ có một bức tượng điêu khắc, đó là hình ảnh một nàng tiên đang tắm, mái tóc mền nhẹ xõa xuống, đôi cánh tay dài trằng ngần ôm lấy ngực, ánh sáng trong suốt như hạt nước quỳnh tương chiếu lên gương mặt tuyệt trần của cô, hạt nước giống như những hạt trân châu nhẹ nhàng lăn trên da thịt như ngọc, vô cùng rực rỡ. Xa xa, bên bờ hồ, có một đình trúc, hành lang, mái đình thấp thoáng rực rỡ muôn màu.

Cảnh đẹp sông núi tươi đẹp diễm lệ như vậy khiến cho Hàn Đông và Kiều San San cảm thấy say đắm không muốn quay về.

Đến giữa hồ, hai người buông mái chèo, mặc cho bè trúc trôi tự do trên mặt hồ. hàn đông ngồi bên cạnh Kiều San San, vươn tay ôm lấy cái eo nhỏ của cô, mùi thản nhiên, thơm mát trên người cô khiến cho Hàn Đông cảm thấy như đang ở chốn thần tiên. Kiều San San dựa vào trước ngực Hàn Đông, không nói gì, chỉ cảm thụ phong cảnh hoa mỹ xung quanh. Lúc hai người yên lặng trao đổi tình cảm với nhau, dôi mi thon dài của cô nhẹ nhàng chớp động.

Giờ khắc này, hai người dường như đã quyên đi sự tồn tại của du khách xung quanh, trong lòng, chỉ còn có phong cảnh tuyệt đẹp cùng với người bên cạnh mình mà thôi.

Tâm của hai người giống nhau, dường như đều đang bước vào ngưỡng của của sự tính lặng, tất cả đều chỉ có một vẻ yên tĩnh như vậy mà thôi.

Thật lâu sao, Hàn Đông mới kéo Kiều San San sang, nhẹ nhàng hôn lên má cô, sau đó, hai người cùng nhau mỉm cười.

Kiều San San không kìm được ôm lên cổ Hàn Đông, sau đó, một hương vị ngọt ngào liền bao trùm lên môi hắn.

Hai người hôn nhau rất lâu rồi mới tách ra. Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh trên bè trúc lúc này đều cảm thấy vô cùng hâm mộ, nhiều ánh mắt tò mò đưa đến, trên mặt Kiều San San lập tức bao phủ một tầng mây đỏ.

- Chúng ta đi xem Thất thái tập bộc đi.

Kiều San San hạ giọng nói.

Hàn Đông gật đầu, liền lập tức lái bè trúc vào bờ, sau đó nắm tay Kiều San San, dựa theo biển chỉ dẫn đi tới chỗ của Thất tái tập bộc.

- Xin chào cô, xin lỗi, quấy rầy một chút.

Lúc này, có một người đàn ông đeo kính gọng vàng đi tới, tươi cười nói:

- Tôi là đạo diễn công ty điện ảnh và truyền hình Cảng Tinh, Hongkong, rất vinh hạnh được gặp cô. Tôi thấy cô có khả năng rất lớn trong lĩnh vực điện ảnh, nếu như cô có thể ký hợp đồng với công ty chúng tôi, nhất định sẽ gặt hái được thành công rất lớn, đến lúc đó, mỗi năm kiến vài chục triệu cũng là chuyện bình thường.

Kiên trì nghe người này nói hết xong, Kiều San San liền tươi cười nói:

- Ngại quá, tôi không có hứng thú với việc phát triển trong lĩnh vực điện ảnh.

Người đàn ông kia sửng sốt một hồi. Ông ta không thể tưởng tượng được cô gái này lại có thể từ chối lời mời của ông ta, phải biết rằng, công ty của ông ta là một công ty rất nổi tiếng trong giới điện ảnh trong nước, có biết bao cô gái muốn ký hợp đồng với công ty còn không được, thế nhưng cô gái này không ngờ lại từ chối.

- Cô ơi, công ty của tôi là công ty điện ảnh Cảng Tinh, thực lực của chúng tôi rất lớn, trước mắt có rất nhiều minh tinh điện ảnh nổi danh nhờ công ty chúng tôi.

Thấy ông ta dài dong níu kéo, Hàn Đông không kìm nổi, nói:

- Vị tiên sinh này, bạn gái của tôi sẽ không bước chân vào giới điện ảnh và truyền hình đâu, ông đừng phí lời nữa.

- Anh sao lại có thể làm như vậy? Sao lại ích kỷ như thế, anh có biết hay không, chuyện này đối với bạn gái của anh chính là một cơ hội tuyệt hảo, phải biết rằng, có rất nhiều người còn mong muốn được ký hợp đồng với công ty chúng tôi…ấy, hai người đừng đi.

Lúc ông ta còn đang lải nhải, Hàn Đông đã nắm lấy tay Kiều San San bỏ đi. Điều này làm cho người đàn ông đeo kính kia cảm tháy rất mất mặt, thế nhưng vừa nghĩ tới dung mạo tuyệt mỹ của Kiều San San, ông ta lại không kìm nổi bước theo, vừa đi theo vừa nói.

Hàn Đông lập tức bị ông ta làm cho cảm thấy phiền, không kiên nhẫn, nói:

- Ông nghe không hiểu tiếng người hay sao, tôi đã nói là bạn gái tôi sẽ không đông ý, ông còn ở đây dài dòng làm cái gì.

Thấy Hàn Đông nổi giận, Kiều San San ở bên cạnh tươi cười nhìn xem, cô cảm thấy lúc Hàn Đông nổi giận đúng là rất đẹp trai.

- Anh…

Người đàn ông kia thấy Hàn Đông mắng mình, liền bĩu môi, nói:

- Anh người này đúng là rất ích kỷ, chuyện này đối với vị tiểu thư này mà nói là một cơ hội rất lớn, nghĩ lại đi, một năm kiến được mấy chục triệu. Đúng rồi, chuyện của vị tiểu thư này sợ rằng còn chưa tới lượt anh làm chủ đi.

Ông ta nói xong liền tiếp tục quay sang thuyết phục Kiều San San, ông ta nghĩ, một năm thu vào mấy chục triệu đối với cô hẳn là có sức hấp dẫn rất lớn.

Nào ngờ cô gái kia lại chuyển động, giống như tiên nữ, tiến lại bên cạnh Hàn Đông, nói:

- Mọi chuyện tôi đều nghe lời bạn trai mình, anh ấy nói gì tôi cũng nghe theo!

- Ách…

Người đàn ông kia lập tức choáng váng, nghĩ thầm rằng cô gái này có bình thường không, sao lại ngu như thế, một cơ hội tốt như vậy bày ra trước mắt mà cũng không nhận, lại nghe lời người đàn ông kia, cũng không biết người đàn ông kia đã cho cô ấy ăn bùa mê thuôc lú gì rồi.

Tuy nhiên, ông ta vẫn chưa từ bỏ ý đinh, ông ta lấy ra một tấm danh thiếp, đưa tới trước mặt Kiều San San nói:

- Đây là danh thiếp của tôi, nếu như cô nghĩ thông suốt, bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với tôi.

Người đàn ông này thật sự rất đáng ghét, Hàn Đông liền đạt lấy tờ danh thiếp của ông ta, vò nát rồi ném vào trong hồ, cười lạnh nói:

- Nói cho ông biết, nếu như bạn gái tôi muốn bước chân vào giới điện ảnh, thì cũng là tự bản thân cô ấy sẽ mở công ty!

Lần này, người đàn ông kia không còn gì để nói nữa, ông ta thấy được khí phách của Hàn Đông hẳn không phải là kẻ nghèo hèn gì. Nếu hắn đã nói như vậy thì không chừng hắn đúng thật là con nhà giàu, nếu không thì cô gái này làm sao có thể nghe lời hắn như vậy được.

- Ha ha, Hàn Đông, bộ dạng lúc tức giận của anh quả thực rất đáng yêu.

Kiều San San cười nói với Hàn Đông.

Hàn Đông giơ tay nhéo mặt cô một cái rồi nói:

- Ai bảo em xinh đẹp như vậy, anh phải giám sát em thật chặt mới được.

Kiều San San thản nhiên cười, nhìn xung quanh không thấy có người nào, liền lập tức hôn lên hai má của Hàn Đông, hạ giọng nói:

- Yên tâm đi, em kiếp này đã là người của anh rồi, chạy không thoát nổi đâu.

- Ha ha ha…

Hàn Đông không kìm được cười phá lên.

Thế nhưng thời gian vui vẻ bao giờ cũng ngắn ngủi, Kiều San San ở Tân Châu được ba ngày đã phải trở về Thành phố Minh Hỗn. Tuy cô rất muốn ở cùng với Hàn Đông lâu hơn, thế nhưng cô biết, Hàn Đông còn có một người vợ chưa cưới nữa, cô có thể qua đây ở một khoảng thời gian bên người Hàn Đông đã là mỹ mãn lắm rồi, cô cũng không muốn bởi vì sự tồn tại của chính mình mà gây ảnh hưởng xấu tới con đường làm quan của Hàn Đông.

Lúc cô ở Thành phố Minh Hỗn, cũng thường xuyên cùng Dư Ngọc Trân đi dạo phố, uống trà, từ trong miệng của Dư Ngọc Trân, cô biết được, nhà họ Hàn là một nhà giàu có, quyền quý tới cỡ nào, cũng biết, trên thực tế, cuộc sống của bọn họ cũng không quá tốt đẹp như cô đã tưởng tượng.

Hàn Đông lái xe đưa Kiều San San tới nhà ga, thấy Kiều San San kéo chiếc vali nhỏ màu trắng từ trên xe xuống, Hàn Đông cảm thấy vô cùng kinh ngạc, mấy ngày vui vẻ giờ chỉ còn lại là tưởng niệm vô tận. Nếu như có thể này nào cũng được vui vẻ ở chung một chỗ thì là một loại hạnh phúc cỡ nào cơ chứ.

Chỉ tiếc, bản thân hắn phải gánh vác sứ mệnh của gia tộc, rất nhiều chuyện, không thể xử lý theo mong muốn của bản thân.

Ngồi trong phòng làm việc, trong đầu Hàn Đông tràn ngập những cảnh tượng lúc được ở cùng một chỗ với Kiều San San, từng nụ cười, từng cái nhăn mày của Kiều San San đều in dấu thật sâu trong lòng Hàn Đông, khiến hắn lúc nào cũng nhớ rõ.

Điện thoại trên bàn vang lên, khiến Hàn Đông tỉnh lại từ trong suy tư. Hàn đông nhận điện thoại liền nghe được tiếng của Hề Hiểu Kiến:

- Hàn Đông à, chuyện ở Thục Đô cậu xử lý thế nào rồi?

Lời nói của Hề Hiểu Kiến có chút lãnh đạm, không ôn hòa như trước nữa.

Hàn Đông mau chóng tỉnh táo lại, bình tĩnh nói:

- Bí thư Hề, tôi cũng đang muốn gọi điện báo cáo chuyện này với ngài, tôi đã kết nối qua nhiều mối quan hệ thế nhưng phóng viên kia vẫn không chịu vào đưa tin…

- Ồ, nếu vậy thì thôi, quên đi.

Hề Hiểu Kiến nói xong liền cắt điện thoại. Ông ta gọi cú điện thoại này cho Hàn Đông cũng chỉ là muốn xác nhận lại một chút mà thôi. Trên thực tế, từ biểu hiện lần trước của Hàn Đông, ông ta đã biết, chuyện cảu Ngô Cần, kỳ thật chính là do Hàn Đông thúc đẩy, mà khi ông ta đến bàn điều kiện với Hàn Đông, Hàn Đông cũng làm bộ như nghe không hiểu, bởi vậy, ông ta biết được, Hàn Đông là quyết tâm xử lý chuyện này.

Tắt điện thoại, Hàn Đông cười lạnh hai tiếng, rồi lập tức gọi điện cho Phó giám đốc Sở công an Tôn Hải Quần nói chuyện trong chốc lát, Hàn Đông liền cảm thấy yên lòng.

Sau đó, hàn đông lại gọi điện cho thư ký của Nguyên Hằng Kiện, Lữ Tuấn Khải, nói:

- Chủ nhiệm Lữ, tôi là Hàn Đông ở Thành phố Tân Châu đây, chiều mai tôi muốn tới gặp mặt Bí thư Nguyên, không biết ngài ấy có rảnh không?

Hàn Đông là Ủy viên thường vụ thành ủy, Chủ tịch thành phố của một thành phố cấp 3, nếu như muốn tìm Bí thư tỉnh ủy báo cáo công tác thì có đôi chút không đủ phân lượng. Thế nhưng thân phận của Hàn Đông lại có sự khác biệt, hơn nữa, trước đây, Hàn Đông cũng đã từng nhiều lần gặp qua Nguyên Hằng Kiện, cho nên gọi cuộc điện thoại này, Hàn Đông cũng vẫn thấy yên tâm, thoải mái.

Lữ Tuấn Khải cười nói:

- Chủ tịch thành phố Hàn, anh chờ một chút để tôi xem lại lịch làm việc của Bí thư Nguyên.

Một lát sau, Lữ Tuấn Khải nói:



- Chủ tịch thành phố Hàn Đông, chiều ngày mai, Bí thư Nguyên có thời gian rảnh từ hai giờ đến ba rưỡi, nếu như anh muốn tới báo cáo công tác, thì có thể đến vào khoảng thời gian này.

Anh ta cũng biết, trước đó, Hàn Đông từng đến nhà Nguyên Hằng Kiện ăn cơm, vì vậy đối với việc Hàn Đông trước tiên lien hệ với anh ta, anh ta cũng thấy khá phù hợp.

Hàn Đông nói:

- Được rồi. Làm xong việc rồi, tối mai, tôi mời anh Lữ đi ăn cơm với tôi, tiện thể giới thiệu thêm một vài người bạn cho anh làm quen.

Lữ Tuấn Khải cười nói:

- Tối mai chỉ sợ là tôi không có thời gian rồi, hay là để hôm khác đi.

Hàn Đông cũng có chút tiếc nuối, nói:

- Thế thì đành chịu vậy, để tôi liên hệ với Bí thư Nguyên trước.

Tắt điện thoại, Hàn Đông lại gọi điện tới cho Nguyên Hằng Kiện, Nguyên Hằng Kiện thấy Hàn Đông nói là muốn tới Thục Đô báo cáo công tác, liền cười nói:

- Tôi cũng không có nhiều thời gian lắm, có chuyện gì thì cậu cứ nói qua điện thoại đi. Đúng rồi, hôm trước tôi đọc báo thương mại của Thục Đô, hình như có đưa tin về Thành phố Tân Châu các cậu đó!

Hàn Đông thấy Nguyên Hằng Kiện bảo hắn cứ báo cáo công tác qua điện thoại, liền cảm thấy hơi buồn bực, thế nhưng vừa nghe Nguyên Hằng Kiện nhắc đến chuyện báo thương mại Thục Đô liền lập tức vui vẻ trở lại, xem ra, Nguyên Hằng Kiện đã nhìn thấu suy nghĩ của hắn, cho nên muốn cho hắn một cơ hội. Lúc này, Hàn Đông liền tóm tắt tình hình công tác của hắn báo cáo qua một lần rồi mới nói đến chuyện đưa tin của báo thương mại Thục Đô, hắn nói một cách khá khách quan, không có nhấn mạnh hay đả động gì đến Ngô Cần. Dù sao, Hàn Đông biết được, Nguyên Hằng Kiện cũng không phải là người dễ bị lừa, cho dù hắn không nói gì thế nhung ông ta cũng có thể tự mình suy nghĩ liên tưởng ra được.

- Một số cán bộ hiện nay quả thực rất tệ.

Nghe Hàn Đông báo cáo xong, Nguyên Hằng Kiện cảm thán một câu rồi nói tiếp:

- Hàn Đông, cứ cố gắng làm tốt vào, tranh thủ làm ra ít thành tích, trên tỉnh luôn luôn ủng hộ thành phố Tân Châu. Đúng rồi, Á Văn làm việc dưới sự quản hạt của cậu, cậu nhớ quan tâm nó nhiều hơn.

Nửa câu đầu của Nguyên Hằng Kiện là nói về việc công còn nửa câu sau là nói về việc tư, từ đó có thể thấy được sự tín nhiệm của ông ta với Hàn Đông.

Hàn Đông nói:

- Cảm ơn Bí thư Nguyên, Á Văn công tác rất tốt, lúc nào tôi cũng chú ý đến cậu ấy.

Tắt điện thoại, Hàn Đông không khỏi cười khổ. Bản thân hắn muốn gây dựng quan hệ tốt với Nguyên Hằng Kiện, đồng thời Nguyên Hằng Kiện cũng sáng tạo cơ hội, để con của ông ta làm tốt quan hệ với hắn. Giữa hắn và Nguyên Hằng Kiện dường như là rất ăn ý với nhau. Nghĩ đến chuyện tương lại Nguyên Hằng Kiện có thể đứng trong hang ngũ chín người lãnh đạo cao nhất, Hàn Đông nghĩ thầm, dù sao thì như vậy cũng là đôi bên cùng có lợi, không ai phải chịu thiệt cả.

Vốn lần này, Hàn Đông là muốn đến Thục Đô báo cáo công tác với Nguyên Hằng Kiện, sau đó sẽ giới thiệu Hoàng Văn Vận cho Lữ Tuấn Khải gặp mặt, thế nhưng hiện tại, Hàn Đông cảm thấy rằng chuyện này cũng không quan trọng nữa. Trong điện thoại, Nguyên Hằng Kiện cũng tỏ ý ủng hộ hắn rồi, sau chỉ cần gọi điện nói chuyện với Triệu Nhạc một chút nữa thôi là có thể để cho Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đề danh Hoàng Văn Vận tới Tân Châu đảm nhiệm Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, làm như vậy thì Nguyên Hằng Kiện hẳn là cũng sẽ biết được đây là ứng cử viên do hắn đề cử mà ủng hộ.

Trong lúc Hàn Đông đang vô cùng vừa lòng thì Ngô Cần lại đang rất buồn bực, mọi chuyện phát triển càng ngày càng ra khỏi sự tưởng tượng của ông ta.

Hiện tại, nghe nói, Sở Công an Tỉnh cũng đã nhận được thư tố cáo về việc Ngô Lương đánh chết người, chuyện này cũng rất được sự chú ý của các lãnh đạo có liên quan, hơn nữa, báo thương mại Thục Đô cũng đưa tin chuyện này nữa, phỏng chừng, tổ điều tra cũng rất nhanh sẽ được phái xuống.

- Chuyện này khẳng định là do Hàn Đông giở trò quỷ!

Ngô Cần phẫn nộ nói. Ông ta biết, nếu như không có người đứng đằng sau thúc đẩy, thì Sở công an tỉnh cũng sẽ không bao giờ động đến vụ án nho nhỏ như vậy.

Rơi vào đường cùng, Ngô Cần đành phải gọi điện thoại cho Hề Hiểu Kiến, xin ông ta giúp mình chạy quan hệ, nhất định phải ngăn cản phía trên phái tổ công tác xuống, mà chính bản thân ông ta cũng vận dụng hết mọi mối quan hệ có được. Dù sao, nếu như để phía trên phái tổ công tác xuống rồi, thì có tất nhiều chuyện sẽ khó mà nói trước được, nói không chừng lại xuất hiện ngã rẽ nào đó nữa, hơn nữa, cũng sẽ dễ bị đồn thổi hơn.

Thế nhưng, điều khiến cho ông ta không tưởng tượng được đó là lần này Sở công an lại làm việc vô cùng nhanh gọn, ông ta còn chưa kịp vận dụng các mối quan hệ thì tổ công tác đã tới Thành phố Tân Châu rồi.

Chuyện này khiến cho ông ta cảm thấy vừa sợ vừa giận, lại vô cùng phẫn nộ Hàn Đông. Thế nhưng, hiện tại, trong khoảng thời gian ngắn ông ta cũng không có cách nào cả, ngồi ở nhà mà cảm giác giống như kiến bò trên chảo, quanh co một lúc, ông ta mới cố gắng nhịn xuống nỗi phẫn nộ trong lòng, gọi diện cho Hàn Đông, nói:

- Chủ tịch thành phố Hàn, tôi Ngô Cần đây.

- Xin chào Chủ tịch Ngô, ông có gì chỉ giáo?

Hàn Đông mỉm cười hỏi.

Nghe lời nói không mặn không nhạt của Hàn Đông, Ngô Cần hận không thể một ngụm cắn chết hắn, trầm giọng nói:

- Hàn Đông, cậu rốt cuộc muốn thế nào mới bằng lòng bỏ qua?

Hàn Đông cười nói:

- Chủ tịch Ngô, ông nói lời này là có ý gì, tôi nghe không hiểu, tôi đâu có làm cái gì đâu.

- Cậu ít nói lòng vòng thôi, tôi biết đó là cậu, cậu muốn thế nào thì mới buông tha đây?

Ngô Cần phẫn nộ nói.

Hàn Đông nói:

- Chủ tịch Ngô, tôi không hiểu ông đang nói cái gì cả, tôi đâu có làm gì đâu, nếu Chủ tịch Ngô không còn gì để nói nữa, thì tôi tắt điện thoại đây.

- Cậu…tốt, tốt!

Ngô Cần tức giận đến mức thiếu chút nữa tắt thở, giận dữ tắt điện thoại. Ông ta ào ào thở hổn hển một trận, ổn định lại hơi thở xong liền gọi điện cho Cục trưởng cục công an Hứa Kiến Thế, xác định lại mọi chuyện xong, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Chuyện lần này qua đi, bố nhất định phải cho Hàn Đông mày đẹp mặt.

Ông ta nghĩ rằng, dù sao thì tổ điều tra cũng sẽ không tìm được thêm bất cứ chứng cớ xác thự nào nữa cả, do vậy chuyện lần này cũng sẽ không gây ảnh hưởng tới ông ta nhiều lắm, đợi đến khi mọi chuyện qua đi, ông ta sẽ hung hăng trừng trị Hàn Đông một trận, cho hắn biết ông ta cũng không phải là kẻ dễ chọc vào. Tuy nhiên, không bao lâu sau, Ngô Cần liền nghe được một tin tức giống như sét đánh giữa trời quang, đó là tổ công tác tìm được băng video ở trạm thu phí trong ngày hôm đó, thu lại đầy đủ hình ảnh Ngô Lương đánh người. Dựa vào những hình ảnh trong băng video và những chứng cớ do tổ công tác thu thập được, có thể chứng minh, chuyện Ngô Lương đánh chết người lần này, Ngô Lương phải gánh trách nhiệm chủ yếu.

Nghe thấy Trưởng phòng công an quận Cao Bằng hổn hển gọi điện thoại tới nói, Ngô Cầm sợ chết điếng người, thiếu chút nữa ngã lăn trên mặt đất, ông ta không tin đây là sự thật.

- Anh nói cái gì, không phải băng video kia bị tiêu hủy rồi sao, sao vẫn còn tồn tại?

Ngô Cần phẫn nộ gầm rú lên.

Cao Lập Hương buồn bực nói:

- Chủ tịch Ngô, là do Chu Chính bảo người ta sao lưu thêm một bản nữa ở trên một chiếc máy tính khác, chúng tôi cũng không biết được.

- Mẹ nó.

Ngô Cần tức giận ném điện thoại xuống đất, ông ta không tưởng tượng được là ông ta vất vả nửa ngày gọi tới gọi lui đến không ít nơi mà đến cuối cùng vẫn không thể bảo vệ được con trai.

Mà hết thảy những chuyện này, đều là do Hàn Đông đứng đằng sau thúc đẩy. Cái tên Chu Chính kia sở dĩ lại sao lưu thêm một bản video cũng là do Hàn Đông sai khiến, quả thực là rất đáng giận!

- Hàn Đông.

Ngô Cần phẫn nộ rống lên một tiếng, âm thanh đó giống như tiếng sói đang hú lên.

Bằng chứng rành rành trước mắt, Ngô Lương cũng không thể chối cãi được nữa, tổ công tác rất nhanh liền điều tra ra được sự thật phía sau.

Cùng lúc đó, về nguyên nhân khúc chiết trong chuyện này, vì sao Ngô Lương lại được người ta che chở như vậy, cũng được điều tra rõ hơn.

Trải qua tiến trình điều tra của tổ điều tra, hết thảy đã được sáng tỏ, lần này, Ngô Lương đánh chết người, mọi phán quyết dành cho Ngô Lương đều nhờ Ngô Cần nhiều lần gọi điện và nhờ cậy khắp nơi.

Tổ điều tra ở Thành phố Tân Châu ba ngày liền quay về Thục Đô, về phần kết quả điều tra như thế nào, đều không có công bố ra bên ngoài.

Thế nhưng ở Hội đồng nhân dân thành phố Tân Châu, Chủ tịch Ngô dường như già đi hơn mười tuổi, nguyên bản đầu ông ta mới chỉ có chút hoa râm, bây giờ lại càng trắng hơn.

Ngày mùng năm tháng ba, ngày thứ ba tổ điều tra trở lại Thục Đô, chuyện này lại có tiến triển mới.

Tuy nhiên, tiến triển mới này, người bình thường nhìn vào cũng không thấy được nguyên cớ.

Chủ tịch Hội đồng nhân dân thành phố Tân Châu, bởi vì yêu cầu công tác, được điều tới Mặt trận tổ quốc đảm nhiệm Phó Chủ tịch, hưởng đãi ngộ cấp giám đốc sở.

Từ Chủ tịch Hội đồng nhân dân thành phố tân Câu điều đến là Phó Chủ tịch Mặt trận tổ quốc, thoạt nhìn tưởng là được thăng chức, thế nhưng trên cơ bản, quyền lợi của Ngô Cần nhận được thực tế nhỏ hơn rất nhiều, ngồi ở vị trí đó dưỡng lão vài năm nữa thí sẽ phải hoàn toàn rời khỏi chính đàn Tây Xuyên.

Ngô Cần bị điều đi, thành phố Tân Châu liền trống ra một cái vị trí Chủ tịch Hội đồng nhân dân, và một vị trí Ủy viên thường vụ vốn do ông ta nắm giữ cũng bị trống ra một chỗ, trong khoảng thời gian ngắn, một vài người ở Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Tân Châu đều linh hoạt hẳn lên.

- Ha ha, không thể tưởng tượng được, Hàn Đông lại quá dũng mãnh như vậy, lập tức quật ngã trợ thủ đắc lực nhất của Hề Hiểu Kiến.

Chủ tịch thành phố Hạ Kim Cường ngồi trong phòng làm việc, trong lòng vừa ngạc nhiên, vừa hưng phấn. Hàn Đông và Ngô Cần trở mặt với nhau, trong lòng y vô cùng vui vẻ. tuy nhiên, ngay từ đầu, y cũng không ngờ Hàn Đông lại làm ra động tác lớn như vậy, y vẫn nghĩ cho dù thằng con trai Ngô Lương của Ngô Cần có vấn đề, thì Ngô Cần cũng không thể có biến đổi gì lớn cả. Y vẫn nghĩ đợi Hàn Đông và Ngô Cần náo loạn một trận xong, thì khả năng Hàn Đông tham gia vào phe của Hề Hiểu Kiến sẽ nhỏ hơn rất nhiều, đây cũng coi như là một chuyện đáng vui mừng. Mà hiện nay, không ngờ, Hàn Đông lại còn đuổi Ngô Cần đi luôn rồi, đây đúng thực là một chuyện khiến y cảm thấy vui sướng, như vậy thì vị trí Ủy viên thường vụ trống của Ngô Cần kia y có thể bắt tới tay rồi.

- Không thể tưởng tượng được, Chủ tịch thành phố Hàn lại mạnh mẽ, cứng rắn như vậy!

Hoàng Văn Vận ngồi trong phòng làm việc, trong lòng cũng không kìm nổi sự kinh ngạc. Mấy hôm trước, Hàn Đông mời ông ta ăn cơm, tuy ông ta cũng hiểu được là Hàn Đông muốn giúp ông ta một phen, thế nhưng không ngờ nhanh như vậy Hàn Đông đã lấy ra được một vị trí Ủy viên thường vụ Thành ủy rồi, khả năng rất lớn là Hàn Đông sẽ dành vị trí này cho ông ta.

Ông ta vẫn muốn gọi điện thoại cho Hàn Đông, thế nhưng lại cảm thấy làm như vậy không được tốt lắm, nhất thời lại có chút do dự.

Cũng trong lúc này, Bí thư thành ủy Hề Hiểu Kiến sắc mặt âm trầm, nhấc điện thoại trong phòng làm việc lên, suy nghĩ một lúc rồi nở ra một nụ cười, bấm gọi một số điện thoại.

Ở trong một phòng làm việc khác, Phó bí thư Ngụy Du Vĩ cũng đang gọi điện thoại, trên mặt ông ta là vẻ nịnh nọt tươi cười, gật đầu, thỉnh thoảng lại nói:

- Vâng, vâng, thưa Bí thư Pháo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Người Cầm Quyền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook