Người Cầm Quyền

Chương 570: Dai dẳng

Nhất Tam Ngũ Thất Cửu

27/08/2013

Hàn Đông cười cười nói:

- Yêu cầu của tôi rất đơn giản, nếu đã làm thì phải làm hàng chất lượng cao. Đường Tân Giang là công trình trọng điểm của thành phố Tân Châu, về mặt chất lượng nhất định phải vượt qua thử thách mới được.

Phương Thế Nguyên gật đầu nói:

- Chủ tịch thành phố Hàn yên tâm, về mặt chất lượng công trình, tôi có thể bảo đảm, tập đoàn Thịnh Thế tuyệt đối không để ngài thất vọng.

Hàn Đông mỉm cười nói:

- Vậy thì tốt rổi, tôi rất trông mong đấy.

Phương Thế Nguyên cảm thấy Hàn Đông rất dễ nói chuyện, trong lòng vô cùng cao hứng, nói:

- Chủ tịch thành phố Hàn, nếu không thì thế này vậy, buổi tối tôi xin mời ngài đến Mục Mã sơn trang dùng cơm, chúng ta lại bàn bạc những chi tiết cụ thể. Tập đoàn Thịnh Thế cố ý tăng cường đầu tư cho công trình đường Tân Giang, có vài việc muốn xin Chủ tịch thành phố Hàn ủng hộ nhiều hơn.

Hàn Đông khoát tay nói:

- Ăn cơm thì thôi đi, chỉ cần là chuyện trong phạm vi chức trách của Ủy ban nhân dân thành phố, chúng tôi không chối từ nửa phần. Còn vấn đề đường Tân Giang, qua một thời gian ngắn nữa, tôi sẽ mời các vị nhận xây dựng cùng đến thảo luận chuyện này.

Nghe Phương Thế Nguyên nhắc đến Mục Mã sơn trang, Hàn Đông biết ngay, y chắc chắn có liên hệ với Hạ Kim Cường khá thân thiết.

Chuyện Hạ Kim Cường thích dùng cơm ở Mục Mã sơn trang thì Hàn Đông cũng biết.

Hàn Đông còn biết, Mục Mã sơn trang không chỉ có thể ăn cơm, mà còn có rất nhiều hạng mục giải trí khác.

Nhưng Hàn Đông cũng không lo nhiều nữa, dù sao đây cũng là chuyện riêng của Hạ Kim Cường.

Nhưng đối với lời mời của Phương Thế Nguyên, Hàn Đông sẽ không nhận lời.

Trước hết đừng nói đến chuyện quan hệ giữa y và hắn còn chưa đến mức phải ăn cơm với nhau, mà đối với mấy chỗ như nơi ăn chơi này, Hàn Đông hoàn toàn không có hứng thú.

Phương Thế Nguyên kiên trì được một chút, thấy thái độ của Hàn Đông vô cùng kiên quyết, nên cũng không khăng khăng nữa, y chỉ nói:

- Chủ tịch thành phố Hàn, nếu không thì khi Ủy ban nhân dân Thành phố mở cuộc họp tọa đàm thương giới, tập đoàn Thịnh Thế tình nguyện tài trợ mọi chi phí, điều này cũng khiến mọi người dễ dàng giao lưu hơn.

- Ý tốt của tổng giám đốc Phương tôi xin nhận. Ủy ban nhân dân Thành phố chúng tôi vì nhân dân phục vụ, chi phí cho những hội nghị như thế, cũng nằm trong dự toán chuyên môn của Ủy ban nhân dân chúng tôi, cũng không phiền tổng giám đốc Phương phải tốn kém.

Hàn Đông cười nói. Hắn sẽ không cho rằng tập đoàn Thịnh Thế nhiều tiền đến không xài hết, Phương Thế Nguyên lại muốn bỏ ra một chút để tài trợ,có lẽ là một chuyện tốt, nhưng Hàn Đông cũng không muốn nhận.

- Thế sao xem là tốn kém được ạ? Chủ tịch thành phố Hàn, tôi thật sự rất có thành ý. Tuy tôi biết Ủy ban nhân dân Thành phố có dự toán rồi, nhưng đây cũng là chút tâm ý của tập đoàn chúng tôi. Tập đoàn Thịnh Thế chúng tôi cũng có lòng muốn tăng mạnh trách nhiệm xã hội mà.

Phương Thế Nguyên vẫn chưa từ bỏ ý định, dường như y không bỏ chút tiền cho thành phố Tân Châu dùng thì trong lòng y rất băn khoăn vậy.

Tuy không biết Phương Thế Nguyên muốn giở thủ đoạn gì, nhưng Hàn Đông cũng hiểu, thương nhân đến chỉ vì trục lợi, họ không thể nào bắn tên không đích, vì thế, nhất định Phương Thế Nguyên có chuyện muốn nhờ, nên mới có thái độ tốt như vậy.

Cho dù là vì nguyên nhân gì, Hàn Đông cũng không vớ lấy món hời này.

Cho dù là công trình đường Tân Giang, Hàn Đông quả thật phải họp nghiên cứu và thảo luận. Nhưng chi phí hội nghị, căn bản cũng không phải chi bao nhiêu, sao có thể cần tập đoàn Thịnh Thế giúp chứ.

Hàn Đông cười híp mắt nói:

- Nếu tập đoàn Thịnh Thế thật sự có thành ý, tôi cũng mong tập đoàn Thịnh Thế có thể giúp đỡ một trường tiểu học lạc hậu trong địa khu chúng tôi. Có rất nhiều thiếu nhi vì hoàn cảnh gia đình khó khăn, nên chuyện học hành phải chịu ảnh hưởng, nếu tập đoàn Thịnh Thế bằng lòng giúp đỡ, thì chúng tôi rất hoan nghênh…

Đây cũng là một nước cờ hay. Mày Phương Thế Nguyên run lên mấy cái, lập tức cười nói:

- Chủ tịch thành phố Hàn quả nhiên một lòng vì việc công. Đối với đề nghị này của Chủ tịch thành phố Hàn, tôi sẽ quay về bàn bạc với các lãnh đạo của tập đoàn, nếu có khả năng thì chúng tôi sẵn sàng giúp đỡ các em học sinh nghèo.

Trên mặt Hàn Đông tươi cười hơn vài phần, nói:

- Tôi đây cảm ơn tổng giám đốc Phương trước. Tôi biết tổng giám đốc Phương bận rộn, cũng không làm chậm trễ thời gian của tổng giám đốc Phương nữa, trước lúc hội nghị, tôi sẽ cho người thông báo đến tổng giám đốc Phương.

Phương Thế Nguyên đứng lên, nói:

- Chủ tịch thành phố Hàn, tôi cũng không quấy rầy ngài nữa.

Hàn Đông đứng lên tiễn vài bước, bắt tay Phương Thế Nguyên.

Chỉ đến thế mà thôi, đối với thương nhân, Hàn Đông vẫn luôn khách khí như vậy.

Mặc dù có những thương nhân thông qua các thủ đoạn bất chính để có được công trình, đi đường tắt đủ kiểu.

Nhưng nói chung, cũng vì có những thương nhân thế này mà kinh tế thành phố Tân Châu mới phát triển mau chóng.

Về những vấn đề mà bọn họ mang đến, Hàn Đông cảm thấy, chủ yếu là các vấn đề của bản thân cán bộ chính phủ. Nếu bản thân các cán bộ này trong sạch, sao có thể để những thương nhân kia lợi dụng được chứ.

Sau đó, Hàn Đông gọi Trưởng ban thư ký Chu Tử Phong đến căn dặn:

- Anh mang những tài liệu liên quan đến công trình đường Tân Giang chỉnh sửa lại một chút, tuần sau tranh thủ thời gian mời mấy công ty xây dựng đến thảo luận công tác sau này của đường Tân Giang.

Chu Tử Phong lấy bút ghi lại vào quyển sổ nhỏ để ghi nhớ, sau đó lại hỏi một chút về chuyện sắp xếp có liên quan, đều ghi cả vào sổ.

Hàn Đông lại nói:

- Anh cứ sắp xếp, bắt đầu từ ngày mai, chúng ta đến các khu huyện, chủ yếu để tìm hiểu hiện trạng, ý tưởng phát triển kinh tế ở những nơi này, có thể mở tọa đàm nói rõ về ý tưởng phát triển.

Sau khi nhận chức Chủ tịch thành phố, Hàn Đông vẫn chưa đi xuống dưới thị sát, vì thế, quyết định rút ra một khoảng thời gian để đi một chuyến

Nếu muốn làm một Chủ tịch thành phố tốt, cứ cả ngày ngồi trong phòng làm việc, thì thật sự không thể nào đạt hiệu quả được.

Cho nên Hàn Đông nhất định phải đi thực địa ở các khu huyện. Đi để nắm giữ trực tiếp tư liệu, kết hợp với những tình huống khác biệt của các địa khu, để cho ra chính sách hợp lý.

Làm Chủ tịch một thành phố, đương nhiên sẽ phụ trách sự phát triển kinh tế xã hội của toàn thành phố, hơn nữa, Hàn Đông còn muốn cho thành phố Tân Châu trở thành một thành phố dẫn đầu các địa khu của vùng Nam bộ Tây Xuyên. Cho nên Hàn Đông còn phải cố gắng nhiều hơn nữa.

Giờ bộ máy Ủy ban nhân dân Thành phố trên cơ bản cũng đã ổn định, như vậy phải mau chóng đi vào quỹ đạo công tác mới được.

Mặt khác, khi đi thực địa một chuyến đến khu huyện, kết nối với cán bộ các cấp, cũng có thể tiến thêm một bước trong việc phát hiện và sử dụng nhân tài.

Chu Tử Phong hỏi:

- Đối với chuyện thăm viếng này, có sắp xếp thời gian cụ thể gì không ạ?

Hàn Đông suy nghĩ một chút, nói:

- Không hạn định thời gian. Lần này phải điều tra nghiên cứu thực địa, giải quyết vấn đề thực tế, nếu hạn định thời gian, tùy tiện đi dạo một chút rồi quay về, như vậy cũng không có tác dụng thực tế gì. Về phương diện thời gian thì cứ linh hoạt đi, chủ yếu là theo tình hình nghiên cứu điều tra mà hạn định.

Chu Tử phong lại gật đầu, ghi vài nét vào sổ, nói:

- Chủ tịch thành phố Hàn, tôi suy nghĩ bước đầu, đầu tiên là đến huyện nào lạc hậu nhất, cuối cùng kết thúc ở khu Cao Bằng.

Hàn Đông nói:

- Cứ như vậy đi. Tôi thấy toàn thành phố, kinh tế huyện Vũ An là lạc hậu nhất, vậy bắt đầu từ huyện Vũ An đi.

Chu Tử Phong hỏi tiếp:

- Vậy sắp xếp nhân viên đi theo thế nào?

Hàn Đông nói:

- Người không cần nhiều. Anh, tiểu Trương, mấy người chúng ta thôi là được rồi, đơn giản gọn nhẹ, cũng không thông báo trước.



Hắn không thích kiểu thị sát rầm rộ. Rất nhiều lãnh đạo thích mang theo nhiều người, tiền hô hậu ủng, đi xung quanh thị sát. Hàn Đông cho rằng, đó căn bản không phải là thị sát, mà toàn là phá hoại của công, hơn nữa còn không có chút hiệu quả.

- Chủ tịch thành phố Hàn, tôi thấy cứ báo cho bên đài truyền hình phái người đi theo.

Chu Tử Phong đề nghị. Hàn Đông mới vừa nhận chức Chủ tịch thành phố, giờ còn là Quyền Chủ tịch thành phố, cần phải xuất hiện nhiều trên TV, đây là chuyện có lợi trong việc xây dựng hình tượng, tốt cho việc tuyển cử sau này.

Hàn Đông lắc đầu nói:

- Không cần, chúng ta đi điều tra nghiên cứu, không phải đóng phim, đài truyền hình đi theo thì có tác dụng gì?

Suy nghĩ một lúc, Hàn Đông lại nói:

- Công tác của Ủy ban nhân dân thành phố chủ yếu là phải cụ thể, chỉ cần nắm điểm chính, những vấn đề khác đều có thể giải quyết dễ dàng, ngược lại, nếu cứ cả ngày nghiên cứu, vậy công tác của chúng ta để ai hoàn thành?

Hàn Đông sở dĩ nói nhiều như vậy, chủ yếu là để Chu Tử Phong hiểu rõ hơn về mình. Dù sao, Chu Tử Phong sau này cũng là đại quản gia của Ủy ban nhân dân thành phố, hơn nữa, Hàn Đông cũng hy vọng mình có thể ảnh hưởng đến anh ta nhiều hơn, khiến anh ta mau chóng trưởng thành.

Chu Tử Phong ghi chép lại tất cả yêu cầu của Hàn Đông vào quyển sổ ghi nhớ, nói:

- Dạ, Chủ tịch thành phố, là tôi suy nghĩ nhiều rồi.

Hàn Đông mỉm cười nói:

- Về chuyện hội nghị tọa đàm, thì anh cứ tự làm chủ đi, để cho họ chuẩn bị xong thì thông báo cho chúng ta tham gia. Hội nghị tọa đàm này phải mời tất cả những ban ngành liên quan đến công trình đường Tân Giang tham gia, tập trung giải quyết cho xong vấn đề.

- Dạ, Chủ tịch thành phố còn gì căn dặn không ạ?

- Không còn gì, anh đi làm việc đi.

Đợi sau khi Chu Tử Phong đi rồi, Hàn Đông lại cúi xuống duyệt văn kiện, khi nhìn đồng hồ thì cũng đã tới giờ tan sở rồi.

Vì thế Hàn Đông đứng lên bước ra ngoài.

Trương Tự Miễn thấy Hàn Đông đi ra, thì lập tức đứng lên.

Xuống dưới lầu, Vu Đại Lực đã sớm lái xe đến bậc thang chờ sẵn rồi.

Trương Tự Miễn bước nhanh tới trước, mở cửa sau ra, đợi khi Hàn Đông ngồi vào xe rồi, anh ta mới đi vòng qua xe, ngồi xuống vị trí lái phụ.

Đây là chiếc xe Audi lúc trước Hạ Kim Cường đã từng dùng qua, dùng biển số xe số hai của Thành ủy. Tuy rằng xe đã được sử dụng bốn năm năm rồi, nhưng nói chung cũng được bảo dưỡng khá tốt, Hàn Đông cũng chưa từng nghĩ là phải đổi xe.

Đối với những thứ vật chất mà mình phải hưởng thụ gì gì đó, Hàn Đông không thèm để ý chút nào.

Trên thực tế, nếu như Hàn Đông muốn hưởng thụ thì căn bản cũng không cần tiêu tiền của nhà nước, tiền của hắn cũng có thể cho hắn một cuộc sống khá tốt rồi.

Nhưng nếu Hàn Đông quyết định tiếp tục đi cho vững trên con đường làm quan, thì về chuyện hưởng thụ cá nhân cũng không thể đi quá giới hạn được.

Cho nên, đối với Hàn Đông, tiền có nhiều hơn nữa cũng không có ích lợi gì.

Đối với xe cộ gì đó, Hàn Đông cũng không có yêu cầu đặc biệt gì.

Dù sao, xe chỉ cần an toàn là được.

Trên thực tế, chiếc xe Audi này cũng khá tốt, nhưng so với chiếc Santana của Hàn Đông, chiếc Audi này cũng chẳng là gì cả.

Xe chạy một hơi, Hàn Đông vừa mới xuống xe, điện thoại đi động đã vang lên. Hàn Đông lấy ra xem, thấy Lữ Nhạc gọi tới, liền mỉm cười.

Nhận điện thoại, Hàn Đông nói đầy ấm áp:

- Bà xã, nhớ anh sao?

Trương Tự Miễn vốn phải bước xuống xe, liền ngồi trở xuống, trong lòng có chút nghi hoặc. Anh ta chưa từng gặp qua Lữ Nhạc, không biết vợ Hàn Đông rốt cuộc là người thế nào.

“Chủ tịch thành phố Hàn ưu tú như vậy, vợ anh ta nhất định không phải người bình thường.”

Trương Tự Miễn nghĩ thầm trong lòng, lập tức trước mắt anh ta lại thoáng hiện lên một khuôn mặt hoàn thiện quyến rũ, là bạn học của anh ta thời trung học, là đối tượng mối tình đầu của anh.

Vào thứ bảy trước, anh ta đúng hẹn tham gia họp lớp với đám bạn trung học. Lần này họp lớp gặp lại người trong mộng của anh ta, trong lòng anh ta có chút kích động. Sau đó, được bạn bè khuyên nhủ, anh ta cũng uống khá nhều rượu, tuy không say, nhưng mặt mày cũng nóng lên, lá gan trở nên lớn hơn nhiều.

Lúc mọi người giải tán, anh ta đưa người trong mộng về, lúc mới lên xe, cô ấy còn líu ríu nói chuyện với anh ta, sau cũng không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn anh ta.

Trong lòng Trương Tự Miễn lúc ấy lại kích động một trận, cũng không biết kiếm được dũng khí từ đâu ra, mạnh mẽ đưa tay ra, nắm lấy cánh tay nõn nà kia.

Có lẽ do uống rượu, đối phương bị anh ta nắm tay, thân thể mềm mại đến không ngờ, tựa vào người của anh ta, một làn hương xông tới, khiến não anh ta choáng váng, thậm chí có cảm giác như say.

Chuyện xảy ra sau đó khiến Trương Tự Miễn có cảm giác như trong giấc mộng.

Người con gái đã từng thân thiết với anh bao nhiêu lần trong giấc mộng không ngờ lại chủ động hôn lên môi anh ta.

Buổi tối đó, Trương Tự Miễn không về nhà, mà qua đêm ở khách sạn.

Sáng ngày thứ hai, khi Trương Tự Miễn tỉnh táo trở lại, bên gối vẫn còn thoang thoảng mùi hương, nhưng người ngọc đã bặt tăm ngàn dặm.

- Anh Trương, chúng ta đi thôi.

Giọng nói của Vu Đại Lực khiến Trương Tự Miễn giật mình thức tỉnh, ngẩng đầu lên, thấy Hàn Đông đã đi vào nhà ăn rồi, bèn cười cười, đưa tay kéo cửa xe lại, thở dài một hơi thật mạnh rồi nói:

- Đi thôi.

Hàn Đông ngồi trong gian phòng đặc biệt dành riêng cho hắn, giờ này vẫn còn nói chuyện với Lữ Nhạc.

Lữ Nhạc gọi điện thoại đến, chủ yếu là nói cho Hàn Đông biết, cô tạm thời không có khả năng được điều đến cạnh Hàn Đông, vì căn cứ theo đề nghị của cô, Ban 2 – Bộ Tổng Tham mưu chuẩn bị xây dựng một đại đội thông tin, có ý định thành lập một đại đội chiến đấu thông tin kỹ thuật cao.

Mà Lữ Nhạc lại học công nghệ thông tin, có vài ý tưởng mới mẻ về phương diện thông tin chiến đấu, nên lần này bị lãnh đạo điểm danh tham gia đại đội lần này, đảm nhiệm chức đại đội phó, còn kiêm nhiệm Phó trưởng ban Ban 2 Bộ Tổng Tham mưu.

- Hàn Đông, chờ em qua khỏi trận này rồi em đến bên anh.

Giọng Lữ Nhạc trong điện thoại hết sức ôn nhu.

Hàn Đông cười nói:

- Không sao đâu, em cứ làm việc đi, chỉ cần là việc em thích làm, anh đều ủng hộ em.

- Dạ.

Lữ Nhạc dường như đang gật đầu thật mạnh.

- Vậy anh phải ngoan ngoãn đó nha.

Nghe được lời trêu chọc của cô, Hàn Đông không khỏi cười ha hả, nói:

- Cái cô nhóc này, xem anh sau này có đánh vào mông nhỏ của em không…

Lập tức trước mắt Hàn Đông hiện lên vẻ thẹn thùng động lòng người của Lữ Nhạc, trong lòng rung động.

Hàn huyên một lúc, Hàn Đông hôn vào điện thoại vài cái rồi mới cúp điện thoại.

Qua lời nói của Lữ Nhạc, Hàn Đông cũng nghe được vì việc mình được trọng dụng mà cô rất vui vẻ, tuy vì quan hệ của Lữ Quốc Trung cha cô, bất kể cô ở đơn vị bộ đội nào cũng rất được coi trọng. Nhưng Ban 2 – Bộ Tổng tham mưu là bộ môn mới được thành lập, cũng phải có bản lĩnh thực tế, mà cô lại làm được Đại đội phó duy nhất, cũng là người lãnh đạo trên thực thế, cũng vì lãnh đạo thấy được tài năng của cô trong lĩnh vực công nghệ thông tin mới tán thành.

Có lẽ loại tán thành này, cũng chịu một ít ảnh hưởng của Lữ Quốc Trung, nhưng ít nhất tự thân cô cũng phải có bản lĩnh trải qua thử thách mới được.

Ngoài ra, trước đây Hàn Đông cũng biết, Lữ Nhạc vô cùng hứng thú với công nghệ thông tin, vì vậy lần này cô tham dự đại đội thông tin tiêm kích này xem như cũng phù hợp với sở thích của cô, Hàn Đông đương nhiên ủng hộ.

Dù Hàn Đông vẫn hy vọng có thể sống cùng Lữ Nhạc, dù sao hai người cũng thành vợ chồng rồi, luôn ở riêng cũng không hay, nhưng hắn cũng hy vọng Lữ Nhạc được sống vui vẻ thoải mái, không cần phụ thuộc vào mình, tất cả chỉ biết xoay xung quanh hắn, thì sẽ khiến cô không thể thể hiện được bản thân. Hàn Đông cũng nghĩ đến cuộc sống như thế của cô chẳng có hạnh phúc gì.



Đó cũng không phải Hàn Đông lấy cớ vì tương lai của Lữ Nhạc gì đó, đây là chuyện thường tình của con người. Nếu một người mất đi chính mình, thì niềm vui của họ cũng không ngừng giảm xuống.

Mặt khác, Hàn Đông rất hy vọng vào công tác của Lữ Nhạc, sách lược thông tin hóa này tuyệt đối là một lĩnh vực có tiền đồ, có lẽ tương lai Lữ Nhạc có được chiến tích.

Cơm nước xong, Hàn Đông chậm rãi bước ra phía sau lầu nhỏ.

Tuy thân phận thay đổi, nhưng Hàn Đông vẫn chưa đổi chỗ ở, cũng không chuyển vào cư xá Thành ủy.

Dù sao Hàn Đông độc thân một mình, ở nơi này cảm giác cũng rất tốt.

Bước vào phòng khách, Hàn Đông thuận tay mở TV.

Sau khi cơm nước xong, Hàn Đông thường xem TV một lúc, sau đó đánh một giấc ngủ trưa.

Dù người ta có nói làm lãnh đạo là thoải mái nhất, chỉ cần nói thôi, còn mọi việc đã có người làm, bất cứ ai cũng có thể làm được.

Nhưng Hàn Đông hiểu rõ, nếu muốn làm một lãnh đạo tốt thì cũng không phải là chuyện đơn giản như vậy.

Làm phó thì còn tốt, dù sao cũng chỉ phụ trách vài phương diện công tác, nhưng giờ Hàn Đông làm Chủ tịch thành phố, phụ trách toàn bộ thành phố Tân Châu, chuyện mỗi ngày phải lo toan rất nhiều.

Toàn thành phố, dù là người hay việc, Hàn Đông luôn phải cân nhắc suy nghĩ rất nhiều, do vậy phải chú ý đến chuyện nghỉ ngơi, mới có thể bảo đảm được sức khỏe cơ thể lẫn tinh thần.

Trên TV đang đúng giờ phát tin tức Tân Châu, trên màn hình, Hạ Kim Cường đang thân thiết bắt tay một nông dân, cúi đầu nói chuyện với anh ta rất thân mật.

Trên mặt người nông dân kia tràn đầy kích động, nhưng đôi mắt lại đầy ngỡ ngàng.

Lời thuyết minh đang nói, Bí thư Thành ủy vừa mới nhậm chức đã đi cơ sở, xâm nhập nông thôn, tìm hiểu dân tình, tìm cách chỉ đạo thành phố Tân Châu. Còn nói rằng Hạ Kim Cường như thế là đại diện Thành ủy rất quan tâm đến quần chúng cơ sở, thể hiện được sự chú ý của Thành ủy và Ủy ban nhân dân với người dân…

“Chuyện này hoàn toàn là biểu diễn thôi.” Hàn Đông nhìn thấy Hạ Kim Cường không ngờ lại cầm cuốc, vờ vịt đi làm cỏ, trong lòng dấy lên sự khinh miệt. Gã mang theo phóng viên đài truyền hình đến một chuyến cho rạng rỡ thì thôi đi, còn bày đặt tạo hình gì đó, e là gã này ngay cả cỏ dại cũng không phân biệt nổi nữa.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Hàn Đông sửng sốt, ai lại đến tìm mình lúc này nhỉ?

Hắn đứng lên mở cửa. Ngoài cửa là một người đàn ông mặc áo da đen. Vừa thấy Hàn Đông mở cửa, trên mặt y lập tức đầy vẻ tươi cười, cung kính nói:

- Chủ tịch thành phố, ngài khỏe chứ ạ? Thật ngại quá, quấy rầy ngài nghỉ ngơi rồi.

Hàn Đông không biết người này là ai, nên cũng không mời y vào nhà, chỉ thản nhiên hỏi:

- Anh là…

Người đàn ông khiêm tốn đáp:

- Chủ tịch thành phố Hàn, tôi tên Phạm Kỳ, là công ty xây dựng Kim Cường đấy ạ. Công ty của chúng tôi có tham gia xây dựng đường Tân Giang, không biết Chủ tịch thành phố Hàn có thời gian không, tôi muốn báo cáo với ngài một chút về ý tưởng và đề nghị của công ty tôi.

Hai tay y khoanh trước bụng, dáng vẻ lom khom cúi đầu, thật giống kẻ tiểu nhân.

Nhưng cái bụng của y thật ra cũng có chút phân lượng, giống như một phụ nữ mang thai bảy tám tháng vậy.

Hàn Đông nhíu nhíu mày, nói:

- Chuyện đường Tân Giang, Ủy ban nhân dân Thành phố sẽ nhanh chóng mời mọi người đến dự tọa đàm, anh có chuyện gì, đến lúc đó có thể nói ở cuộc tọa đàm.

Trong lòng hắn cảm thấy khó chịu, không biết gã đàn ông này là ai mà đi lên được đây, phía dưới không phải có bảo vệ chuyên gác cửa sao?

Phạm Kỳ thấy Hàn Đông muốn đóng cửa, khẩn trương nói:

- Chủ tịch thành phố Hàn, tôi chỉ xin thời gian vài phút thôi là được rồi, tôi…

Lúc nói chuyện, hai tay y cứ ôm bụng, dường như không được thoải mái lắm.

Hàn Đông hơi nghi hoặc, nhưng cũng không muốn nói chuyện với y vào lúc này, bèn nói:

- Giữa trưa tôi phải nghỉ ngơi một chút. Thế này đi, có chuyện gì anh cứ đến văn phòng của tôi mà nói được không?

Nếu người này thật sự có chuyện gì, Hàn Đông cũng hy vọng y đến văn phòng mà nói, như vậy mới quang minh chính đại, không như hiện tại, cứ rụt rè sợ hãi, dường như là làm nhiệm vụ ngầm gì đó.

- Chủ tịch thành phố Hàn, tôi…

Phạm Kỳ còn định nói gì nữa, thấy sắc mặt Hàn Đông đã trở nên khá lãnh đạm, liền gật đầu nói:

- Vậy cũng được, buổi chiều tôi đến văn phòng ngài.

- Được.

Hàn Đông nói xong lập tức đóng cửa lại.

Hàn Đông quay lại, suy nghĩ một chút, liền cầm lấy điện thoại bàn, bấm dãy số đến văn phòng làm việc của nhà khách

- Xin chào…

Trong điện thoại truyền đến giọng nói uy nghiêm của Tổng quản lý.

Hàn Đông thản nhiên nói:

- Tôi là Hàn Đông, bảo vệ cửa dưới lầu xảy ra chuyện gì sao, sao lại tùy tiện để người lên nhà tôi vậy?

- A… Chủ tịch thành phố Hàn, ngài khỏe chứ, tôi… Tình huống này…

Tổng quản lý vừa nghe tiếng Chủ tịch thành phố, lập tức hoảng sợ, nói chuyện cũng trở nên lắp bắp.

Hàn Đông nói:

- Tôi chỉ muốn nói, tôi hy vọng nếu không được phép của tôi thì không được cho người khác vào, không để cho tôi được yên tĩnh, tôi đành phải đến nơi khác ở.

- Chủ tịch thành phố Hàn, sau này sẽ không có nữa đâu.

Tổng quản lý một đầu đầy mồ hôi, không biết ai lại chạy đến quấy rối Hàn Đông, trong lòng vô cùng căm hận bảo vệ cửa phía sau viện.

Buổi chiều, Hàn Đông mới vừa xuống lầu, liền nhìn thấy Tổng quản lý cung kính đứng dưới lầu rồi.

- Chủ tịch thành phố Hàn, tôi đến cho ngài kiểm điểm.

Tổng quản lý bước tới vài bước nói:

- Chuyện lúc nãy là trách nhiệm của bảo vệ cửa, tôi đã phê bình y thật nghiêm khắc, sau này nhất định tăng cường bảo vệ cửa hậu viện.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Vậy cứ như thế đi, lấy phê bình giáo dục là việc chính.

- Dạ, cảm ơn Chủ tịch thành phố Hàn.

Tổng quản lý thấy Hàn Đông cũng không truy cứu nữa, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cũng vì những lời nói của Hàn Đông mà người bảo vệ cửa lúc nãy đã bị đuổi rồi.

Hàn Đông sở dĩ gọi điện thoại cho Tổng quản lý là muốn y chú ý một chút, tránh việc sau này còn có người muốn tìm mình gây rối nữa thì cũng không truy cứu được.

Ngồi trên xe, chỉ vài phút là đến Ủy ban nhân dân thành phố rồi, hắn vừa bước lên lầu, đã nhìn thấy Phạm Kỳ mà lúc trưa đến tìm mình đứng trước cửa phòng làm việc, hai tay vẫn vòng quanh trước bụng, nâng bụng lên cao như phụ nữ mang thai vậy.

Hàn Đông không khỏi nhíu mày, nghĩ thầm Phạm Kỳ này thật dai dẳng, có chuyện gì quan trọng vậy chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Người Cầm Quyền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook