Chương 718: Điều động
Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
21/10/2013
Ngày 27 tháng 3, thành phố Vinh Châu sẽ khai mạc Hội nghị ủy viên thường vụ.
Trong lần hội nghị này, thảo luận về vấn đề Khu công nghệ cao của thành phố Vinh Châu đăng ký làm Khu công nghệ cao cấp quốc gia. Sự phát triển của khu này hoàn toàn đã đi vào quỹ đạo, và trong Khu công nghiệp đều là những doanh nghiệp sản xuất với kỹ thuật hiện đại, các loại phương tiện cơ sở cũng đều xây dựng dựa vào tiêu chuẩn cao nhất.
Nếu có thể trở thành Khu công nghệ cao cấp quốc gia, thì các chính sách ưu đãi trong tương lai sẽ còn nhiều hơn nữa, và danh tiếng sẽ được nâng cao, đối với sự phát triển sau này đúng là rất có lợi.
Đồng thời, hội nghị thường vụ lần này thông qua mấy bố trí nhân sự
Thư ký của Hàn Đông, Khổng Phàm Chi được bổ nhiệm làm Ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch quận Hưng Đoàn.
Nghiêm khắc mà nói, tuy Khổng Phàm Chi được lên chức trưởng phòng chưa tới hai năm, nhưng dưới sự ủng hộ của Hàn Đông và Khương Vinh Quang, thêm vào đó phòng tổ chức đưa ra một danh sách những biểu hiện, năng lực của Khổng Phàm Chi khi làm việc ở Thành Ủy, cho nên cũng chẳng có ai dám dị nghị gì.
Cho dù là Khâu Hiểu Mai cũng chỉ có thể ngồi im lặng nghe sự đánh giá của mọi người với Khổng Phàm Chi, đến lượt mình đánh giá, cô ta đơn giản chỉ là bỏ phiếu trắng.
Hiện tượng kiểu này đã xuất hiện không ít lần ở Hội nghị ủy viên thường vụ.
Khâu Hiểu Mai tuy là Phó bí thư thành ủy, chịu trách nhiệm về công tác Đảng và quần chúng, nhưng quyền lực thực tế trong tay thì nhỏ tới mức đáng thương, về cơ bản, lời cô ta nói cũng chẳng có tác dụng gì, nói qua nói lại, thì Khâu Hiểu Mai cũng thất vọng triệt để rồi, trong Hội nghị ủy viên thường vụ thường cũng chẳng nói gì, có thì cũng chỉ là bỏ phiếu trắng.
Tuy nhiên bây giờ mọi người đã quen với biểu hiện của Khâu Hiểu Mai, người phụ nữ này, vì đối nghịch với Hàn Đông nên mới rơi vào kết cục như ngày hôm nay, đương nhiên, cũng chẳng có ai đồng tình với cô ta.
Trong chốn quan trường, người đưa tay giúp kẻ khác lúc khốn khó không nhiều, nhưng kẻ thừa cơ người khác gặp nạn để té nước theo mưa thì lại thật không ít.
Trong số những người ngồi ghế ủy viên thường vụ, ít hay nhiều cũng có kẻ đã nhân cơ hội mà kéo đi không ít người từ phe của Khâu Hiểu Mai.
Trong tình huống này, mọi người cũng không mong Khâu Hiểu Mai đòi lại những thứ thuộc về cô ta.
“Hàn Đông định làm cái quái gì vậy, sao tự nhiên lại đưa Khổng Phàm Chi xuống dưới vậy.” Khâu Hiểu Mai ngồi bất động ở đó, nhưng trong lòng tràn đầy nghi hoặc, “Hình như Hàn Đông rất hài lòng với Khổng Phàm Chi, nhưng nay lại điều anh ta xuống, thời cơ đâu có phải là tốt đâu.”
Không chỉ có Khâu Hiểu Mai, mà tất cả những người khác cũng cảm thấy nghi hoặc, khó hiểu.
Giống như tình huống này của Khổng Phàm Chi, nếu có thể bám trụ ở văn phòng thành ủy thêm một thời gian nữa, hiện tại văn phòng thành ủy đang chuyển đổi các cấp bậc thành Cục phó, sau đó khi được đưa xuống, tuy là nói không thể ngay lập tức lên chức Cục trưởng được, nhưng ít nhất cũng có thể xếp hàng đầu trong các ủy viên thường vụ tại quận huyện, ví dụ như là chức phó bí thư gì đó.
Trong số những người ở đây, chỉ có mỗi Khương Vinh Quang biết Hàn Đông sắp rời đi, vì vậy hắn mới đem người thân tín sắp xếp ổn thỏa trước như vậy.
Mà Khương Vinh Quang cũng đã chuẩn bị khá kỹ, chỉ cần Hàn Đông rời đi, thì khả năng y được lên tiếp nhận chức Bí thư của Hàn Đông là rất cao.
Đương nhiên trong chốn quan trường, chẳng có việc gì là tuyệt đối, nhất là trên phương diện bổ nhiệm cán bộ, khi mà văn kiện vẫn chưa chính thức đưa xuống, thì chẳng có ai dám nói chắc lần này mình nhất định được thăng chức.
Sau khi Hội nghị ủy viên thường vụ kết thúc, Hàn Đông liền gọi Khương Vinh Quang tới phòng làm việc của mình.
Hai người cùng ngồi xuống, sau khi châm thuốc, Hàn Đông nói:
- Chủ tịch Khương, lệnh điều động của tôi sắp được chuyển xuống, tôi sẽ rời tỉnh Tây Xuyên tới một cương vị công tác mới. Trước khi đi, có chút chuyện tôi muốn bàn bạc với anh…
Khương Vinh Quang thành khẩn nói:
- Bí thư Hàn, tôi cảm thấy vô cùng hối tiếc, cùng làm một chỗ với anh lâu như vậy, nói thật lòng, tôi đã học được rất nhiều điều, sự phát triển của thành phố Vinh Châu cũng là tâm huyết của anh thời gian qua, giờ đây thành phố vừa mới có chút thành tích thì đột nhiên anh lại bị điều đi, điều này khiến trong lòng tôi rất bất an.
Hàn Đông cười nói:
- Cũng không có gì, mỗi Đảng viên chúng ta là một viên gạch, chỗ nào cần thì chúng ta phải tới chỗ đó. Tuy nhiên, tôi đúng là vẫn rất có cảm tình với thành phố Vinh Châu, tôi tới đây công tác từ năm 91; xã, thị trấn, huyện, thành phố, mỗi cấp bộ phận tôi đều đã làm qua, cho nên đối với tình hình nơi này đã quá quen thuộc, hi vọng rằng nơi đây sẽ càng ngày càng tốt đẹp hơn. Phải công nhận rằng thành phố Vinh Châu đã đạt được thành tích đáng kể, sự lạc hậu đang được từng bước biến đổi, nhưng thế vẫn còn chưa đủ, cơ sở kinh tế của thành phố Vinh Châu còn yếu, nền tảng còn yếu, so với các thành phố tiên tiến của tỉnh thì còn thua kém nhiều mặt, so với thành phố phía đông thì còn thua xa hơn nữa. Làm lãnh đạo nhà nước, nhất định phải đối mặt đúng đắn, phải không ngừng phấn đấu, trong khi phát triển kinh tế toàn thành phố, cũng không được lơ là công tác nâng cao thu nhập của quần chúng nhân dân…
Trải qua hơn nửa năm phối hợp, Hàn Đông cảm thấy Khương Vinh Quang cũng không đến nỗi nào, năng lực làm việc tốt, thái độ cũng rất tích cực, hơn nữa còn rất giỏi xem xét thời thế, lại đang trong thời kì sung sức, chỉ cần được dìu dắt một chút, thì sau này ắt hẳn sẽ trở thành một người hữu dụng.
Cho nên, Hàn Đông nhân dịp rời đi này, bày tỏ chút tâm tư với y, đem những suy nghĩ của mình, nói rõ từ đầu tới cuối, hi vọng sẽ giúp ích cho y trong công tác chủ trì thành phố Vinh Châu sau này.
Căn cứ vào sự trao đổi của Hàn Đông và mấy vị lãnh đạo tỉnh ủy, nếu không có gì bất thường, thì Khương Vinh Quang sẽ thay thế Hàn Đông tiếp nhận chức Bí thư thành ủy Vinh Châu.
Như vậy thì Hàn Đông cũng yên tâm rồi.
Để Khương Vinh Quang cai quản thành phố Vinh Châu, thì ít nhất cũng sẽ không gây ra ảnh hưởng không tốt tới sự phát triển của nơi này, chỉ vậy thôi là đủ.
Khương Vinh Quang cảm nhận sâu sắc tại sao Hàn Đông lại gọi y vào nói chuyện, đó hoàn toàn là vì công việc, cũng là nghĩ cho bản thân y, điều này khiến y vô cùng cảm động.
Tuy Hàn Đông không hề nói hắn sẽ tới đâu nhậm chức, nhưng Khương Vinh Quang tin rằng, Hàn Đông rời khỏi tỉnh Tây Xuyên, thì khả năng lớn nhất là sẽ lên Bắc Kinh, tới một bộ phận nào đó trên trung ương nhậm chức.
Hơn nữa dưới sự giúp đỡ của Hàn Đông, hiện nay y cũng đã thực hiện được lý tưởng của bản thân, về cơ bản, việc tiếp nhận chức Bí thư thành ủy xem ra chẳng còn vấn đề gì lớn nữa.
Khương Vinh Quang cũng hi vọng có thể giữ được mối quan hệ tốt đẹp với Hàn Đông, cho dù hắn có rời khỏi tỉnh Tây Xuyên, nhưng tương lai không chừng còn có thể nhờ vả Hàn Đông được rất nhiều chuyện.
Cho nên, Khương Vinh Quang cũng đã nói rất nhiều điều từ tận đáy lòng mình.
Sau đó, Hàn Đông còn tìm Đàm Bá Duệ, La Lập Thanh tới nói chuyện nữa.
Ngày 31 tháng 3, thư điều động Hàn Đông đã được chuyển tới ban tổ chức tỉnh Tây Xuyên.
Ủy viên thường vụ tỉnh ủy, trưởng ban tổ chức tỉnh ủy Tiêu Vọng Nhạc nhìn thấy lệnh điều động này, bất giác mỉm cười.
Mấy hôm trước, Hàn Đông gọi điện cho y, trao đổi một chút về tình hình nhân sự của thành phố Vinh Châu.
Y cũng đã có dự cảm là Hàn Đông sẽ rời khỏi tỉnh Tây Xuyên rồi.
Nhưng không ngờ, Hàn Đông lại được điều lên làm Chủ nhiệm phòng kiểm soát văn phòng Quốc vụ viện.
Vị trí này, nếu như không có nhân vật quyền lực nào đứng phía sau ủng hộ, thì thông thường, cũng sẽ chẳng làm lên trò trống gì.
Dù anh có quyền đi hỏi, giám sát rất nhiều chuyện, nhưng những người phía dưới có cam chịu hay không lại là một chuyện khác.
Nhưng mà Hàn Đông lại là một người khác biệt.
Sau lưng Hàn Đông có thế lực vô cùng lớn của Hàn hệ ủng hộ, ông ngoại của hắn là ủy viên thường vụ Cục Chính trị, Chủ nhiệm ủy ban kỉ luật trung ương.
Với sự kết hợp đó, chỉ cần Hàn Đông muốn làm, thì trên cương vị mới này, hắn tuyệt đối có thể làm ra những chuyện gây tiếng vang không nhỏ.
Hơn nữa nhìn điệu bộ của Hàn Đông, thì không chỉ đơn giản là trở về chịu đựng để có lý lịch kinh nghiệm đâu.
“Ha ha, xem ra kế tiếp, Hàn Đông sẽ biểu hiện một phen đây.”
Tiêu Vọng Nhạc khẽ thở dài, liền lập tức nhấc máy, gọi tới di động của Hàn Đông.
Nhìn thấy số Tiêu Vọng Nhạc gọi tới, Hàn Đông khẽ mỉm cười, đoán ngay là lệnh điều động đã xuống.
Hàn Đông mỉm cười bắt máy:
- Chào trưởng ban Tiêu.
- Đồng chí Hàn Đông, chúc mừng anh, anh sắp được chuyển tới văn phòng Quốc vụ viện công tác rồi, sau này phải quan tâm nhiều tới sự phát triển của tỉnh Tây Xuyên đấy.
Tiêu Vọng Nhạc cười nói.
Hàn Đông trả lời khách sáo:
- Trưởng ban Tiêu khách sáo quá rồi, sau này có chuyện gì, vẫn mong ngài chỉ giáo nhiều hơn.
Tuy Hàn Đông sắp rời khỏi tỉnh Tây Xuyên, nhưng hắn đã sắp xếp rất nhiều thân tín ở lại, sau khi đi khỏi, hắn vẫn có thể chú ý tới sự phát triển của bọn họ bất cứ lúc nào.
Mà bọn họ muốn phát triển, thì trong tương lai vẫn phải nhờ vả chỗ Tiêu Vọng Nhạc không ít.
Tiêu Vọng Nhạc cũng hiểu được ý của Hàn Đông, liền cười đáp:
- Haha, sau này có chuyện gì, cứ thường xuyên liên lạc nhé. Lệnh điều chuyển của anh đã tới rồi đấy, yêu cầu anh trước ngày 7 tháng 4 phải tới trình diện, tỉnh ủy dự kiến mai hoặc mốt sẽ sắp xếp ổn thỏa, đợi bàn giao công việc xong, anh có thể lập tức lên đường nhậm chức rồi.
- Khiến trưởng ban Tiêu suy nghĩ rồi.
Hàn đông cười nói.
- Haha, không có gì, tôi phải đi báo cáo lại với Bí thư Yến, anh vẫn là ủy viên tỉnh ủy Tây Xuyên, trình tự phải đi thì vẫn đi thôi.
Tiêu Vọng Nhạc cười trả lời.
Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Vọng Nhạc liền đi tới văn phòng Bí thư Tỉnh ủy Yến Sơn Cao, sau khi ngồi xuống, liền đưa lệnh điều động của Hàn Đông cho ông ta xem, nói:
- Bí thư Yến, đây là lệnh điều động của đồng chí Hàn Đông, anh ta được điều tới phòng kiểm soát văn phòng Quốc vụ viện công tác.
Yến Sơn Cao nghe xong, không khỏi sửng sốt, miệng lập tức cười mỉm, có chút cười gượng gạo.
Nhưng dù thế nào, Hàn Đông cũng phải đi rồi.
Đối với Yến Sơn Cao, Hàn Đông giống như cái đinh cứ ghim mãi ở tỉnh Tây Xuyên, vì Hàn Đông mà trong rất nhiều chuyện, Yến Sơn Cao đều cảm thấy không được như ý.
Hễ Hàn Đông rời khỏi, thì một số người ở tỉnh ủy, sẽ rất khó thống nhất ý kiến trên rất nhiều phương diện đây.
Hiên tại, cái gai trong mắt cuối cùng cũng được trừ đi, tuy là hắn tự động rời đi, nhưng đúng là khiến cho Yến Sơn Cao vô cùng vui sướng.
Vì vậy chuyện này đối với ông ta mà nói, là một chuyện rất tốt.
Trong lòng ông ta bất giác thở phào nhẹ nhõm, tuy Hàn Đông chỉ là một cán bộ cấp giám đốc sở, nhưng do hắn có thế lực lớn đứng sau trợ giúp, thêm vào đó, hắn lại đứng về phe của Chủ tịch tỉnh Phạm Đồng Huy, cho nên đã gây cho Yến Sơn Cao không ít áp lực.
- Ừ! Đây là một vị trí rất quan trọng đấy.
Yến Sơn Cao thở dài, nói thêm:
- Đồng chí Hàn Đông là Ủy viên tỉnh ủy Tây Xuyên, Bí thư thành phố Vinh Châu, anh ta được điều lên văn phòng Quốc vụ viên công tác, vậy vị trí còn trống, tỉnh ủy phải sắp xếp cho ổn thỏa mới được. Còn về ứng viên cho chức Bí thư thành ủy Vinh Châu, ban tổ chức có ý kiến gì không vậy?
Vốn dĩ lúc này, nếu là trưởng ban tổ chức đứng về phe của Yến Sơn Cao, thì nhất định phải hỏi xem Yến Sơn Cao có chỉ thị gì không, có như vậy Yến Sơn Cao mới có thể đề cử người của mình ra được.
Nhưng Tiêu Vọng Nhạc lại chẳng đứng về phe ông ta, nghe xong câu hỏi của Yến Sơn Cao, y thản nhiên cười đáp:
- Hiện nay thành phố Vinh Châu đang bước vào cao trào của thời kỳ phát triển, vì vậy tôi cho rằng nên bảo đảm tính ổn định của bộ máy thành ủy, đồng chí Khương Vinh Quang trong quá trình cùng làm việc với đồng chí Hàn Đông, đã phối hợp rất ăn ý, và đã cống hiến không ít cho sự phát triển của thành phố Vinh Châu, vì vậy để đồng chí ấy thay thế vị trí Bí thư thành ủy Vinh Châu là thích hợp nhất.
Trong lần hội nghị này, thảo luận về vấn đề Khu công nghệ cao của thành phố Vinh Châu đăng ký làm Khu công nghệ cao cấp quốc gia. Sự phát triển của khu này hoàn toàn đã đi vào quỹ đạo, và trong Khu công nghiệp đều là những doanh nghiệp sản xuất với kỹ thuật hiện đại, các loại phương tiện cơ sở cũng đều xây dựng dựa vào tiêu chuẩn cao nhất.
Nếu có thể trở thành Khu công nghệ cao cấp quốc gia, thì các chính sách ưu đãi trong tương lai sẽ còn nhiều hơn nữa, và danh tiếng sẽ được nâng cao, đối với sự phát triển sau này đúng là rất có lợi.
Đồng thời, hội nghị thường vụ lần này thông qua mấy bố trí nhân sự
Thư ký của Hàn Đông, Khổng Phàm Chi được bổ nhiệm làm Ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch quận Hưng Đoàn.
Nghiêm khắc mà nói, tuy Khổng Phàm Chi được lên chức trưởng phòng chưa tới hai năm, nhưng dưới sự ủng hộ của Hàn Đông và Khương Vinh Quang, thêm vào đó phòng tổ chức đưa ra một danh sách những biểu hiện, năng lực của Khổng Phàm Chi khi làm việc ở Thành Ủy, cho nên cũng chẳng có ai dám dị nghị gì.
Cho dù là Khâu Hiểu Mai cũng chỉ có thể ngồi im lặng nghe sự đánh giá của mọi người với Khổng Phàm Chi, đến lượt mình đánh giá, cô ta đơn giản chỉ là bỏ phiếu trắng.
Hiện tượng kiểu này đã xuất hiện không ít lần ở Hội nghị ủy viên thường vụ.
Khâu Hiểu Mai tuy là Phó bí thư thành ủy, chịu trách nhiệm về công tác Đảng và quần chúng, nhưng quyền lực thực tế trong tay thì nhỏ tới mức đáng thương, về cơ bản, lời cô ta nói cũng chẳng có tác dụng gì, nói qua nói lại, thì Khâu Hiểu Mai cũng thất vọng triệt để rồi, trong Hội nghị ủy viên thường vụ thường cũng chẳng nói gì, có thì cũng chỉ là bỏ phiếu trắng.
Tuy nhiên bây giờ mọi người đã quen với biểu hiện của Khâu Hiểu Mai, người phụ nữ này, vì đối nghịch với Hàn Đông nên mới rơi vào kết cục như ngày hôm nay, đương nhiên, cũng chẳng có ai đồng tình với cô ta.
Trong chốn quan trường, người đưa tay giúp kẻ khác lúc khốn khó không nhiều, nhưng kẻ thừa cơ người khác gặp nạn để té nước theo mưa thì lại thật không ít.
Trong số những người ngồi ghế ủy viên thường vụ, ít hay nhiều cũng có kẻ đã nhân cơ hội mà kéo đi không ít người từ phe của Khâu Hiểu Mai.
Trong tình huống này, mọi người cũng không mong Khâu Hiểu Mai đòi lại những thứ thuộc về cô ta.
“Hàn Đông định làm cái quái gì vậy, sao tự nhiên lại đưa Khổng Phàm Chi xuống dưới vậy.” Khâu Hiểu Mai ngồi bất động ở đó, nhưng trong lòng tràn đầy nghi hoặc, “Hình như Hàn Đông rất hài lòng với Khổng Phàm Chi, nhưng nay lại điều anh ta xuống, thời cơ đâu có phải là tốt đâu.”
Không chỉ có Khâu Hiểu Mai, mà tất cả những người khác cũng cảm thấy nghi hoặc, khó hiểu.
Giống như tình huống này của Khổng Phàm Chi, nếu có thể bám trụ ở văn phòng thành ủy thêm một thời gian nữa, hiện tại văn phòng thành ủy đang chuyển đổi các cấp bậc thành Cục phó, sau đó khi được đưa xuống, tuy là nói không thể ngay lập tức lên chức Cục trưởng được, nhưng ít nhất cũng có thể xếp hàng đầu trong các ủy viên thường vụ tại quận huyện, ví dụ như là chức phó bí thư gì đó.
Trong số những người ở đây, chỉ có mỗi Khương Vinh Quang biết Hàn Đông sắp rời đi, vì vậy hắn mới đem người thân tín sắp xếp ổn thỏa trước như vậy.
Mà Khương Vinh Quang cũng đã chuẩn bị khá kỹ, chỉ cần Hàn Đông rời đi, thì khả năng y được lên tiếp nhận chức Bí thư của Hàn Đông là rất cao.
Đương nhiên trong chốn quan trường, chẳng có việc gì là tuyệt đối, nhất là trên phương diện bổ nhiệm cán bộ, khi mà văn kiện vẫn chưa chính thức đưa xuống, thì chẳng có ai dám nói chắc lần này mình nhất định được thăng chức.
Sau khi Hội nghị ủy viên thường vụ kết thúc, Hàn Đông liền gọi Khương Vinh Quang tới phòng làm việc của mình.
Hai người cùng ngồi xuống, sau khi châm thuốc, Hàn Đông nói:
- Chủ tịch Khương, lệnh điều động của tôi sắp được chuyển xuống, tôi sẽ rời tỉnh Tây Xuyên tới một cương vị công tác mới. Trước khi đi, có chút chuyện tôi muốn bàn bạc với anh…
Khương Vinh Quang thành khẩn nói:
- Bí thư Hàn, tôi cảm thấy vô cùng hối tiếc, cùng làm một chỗ với anh lâu như vậy, nói thật lòng, tôi đã học được rất nhiều điều, sự phát triển của thành phố Vinh Châu cũng là tâm huyết của anh thời gian qua, giờ đây thành phố vừa mới có chút thành tích thì đột nhiên anh lại bị điều đi, điều này khiến trong lòng tôi rất bất an.
Hàn Đông cười nói:
- Cũng không có gì, mỗi Đảng viên chúng ta là một viên gạch, chỗ nào cần thì chúng ta phải tới chỗ đó. Tuy nhiên, tôi đúng là vẫn rất có cảm tình với thành phố Vinh Châu, tôi tới đây công tác từ năm 91; xã, thị trấn, huyện, thành phố, mỗi cấp bộ phận tôi đều đã làm qua, cho nên đối với tình hình nơi này đã quá quen thuộc, hi vọng rằng nơi đây sẽ càng ngày càng tốt đẹp hơn. Phải công nhận rằng thành phố Vinh Châu đã đạt được thành tích đáng kể, sự lạc hậu đang được từng bước biến đổi, nhưng thế vẫn còn chưa đủ, cơ sở kinh tế của thành phố Vinh Châu còn yếu, nền tảng còn yếu, so với các thành phố tiên tiến của tỉnh thì còn thua kém nhiều mặt, so với thành phố phía đông thì còn thua xa hơn nữa. Làm lãnh đạo nhà nước, nhất định phải đối mặt đúng đắn, phải không ngừng phấn đấu, trong khi phát triển kinh tế toàn thành phố, cũng không được lơ là công tác nâng cao thu nhập của quần chúng nhân dân…
Trải qua hơn nửa năm phối hợp, Hàn Đông cảm thấy Khương Vinh Quang cũng không đến nỗi nào, năng lực làm việc tốt, thái độ cũng rất tích cực, hơn nữa còn rất giỏi xem xét thời thế, lại đang trong thời kì sung sức, chỉ cần được dìu dắt một chút, thì sau này ắt hẳn sẽ trở thành một người hữu dụng.
Cho nên, Hàn Đông nhân dịp rời đi này, bày tỏ chút tâm tư với y, đem những suy nghĩ của mình, nói rõ từ đầu tới cuối, hi vọng sẽ giúp ích cho y trong công tác chủ trì thành phố Vinh Châu sau này.
Căn cứ vào sự trao đổi của Hàn Đông và mấy vị lãnh đạo tỉnh ủy, nếu không có gì bất thường, thì Khương Vinh Quang sẽ thay thế Hàn Đông tiếp nhận chức Bí thư thành ủy Vinh Châu.
Như vậy thì Hàn Đông cũng yên tâm rồi.
Để Khương Vinh Quang cai quản thành phố Vinh Châu, thì ít nhất cũng sẽ không gây ra ảnh hưởng không tốt tới sự phát triển của nơi này, chỉ vậy thôi là đủ.
Khương Vinh Quang cảm nhận sâu sắc tại sao Hàn Đông lại gọi y vào nói chuyện, đó hoàn toàn là vì công việc, cũng là nghĩ cho bản thân y, điều này khiến y vô cùng cảm động.
Tuy Hàn Đông không hề nói hắn sẽ tới đâu nhậm chức, nhưng Khương Vinh Quang tin rằng, Hàn Đông rời khỏi tỉnh Tây Xuyên, thì khả năng lớn nhất là sẽ lên Bắc Kinh, tới một bộ phận nào đó trên trung ương nhậm chức.
Hơn nữa dưới sự giúp đỡ của Hàn Đông, hiện nay y cũng đã thực hiện được lý tưởng của bản thân, về cơ bản, việc tiếp nhận chức Bí thư thành ủy xem ra chẳng còn vấn đề gì lớn nữa.
Khương Vinh Quang cũng hi vọng có thể giữ được mối quan hệ tốt đẹp với Hàn Đông, cho dù hắn có rời khỏi tỉnh Tây Xuyên, nhưng tương lai không chừng còn có thể nhờ vả Hàn Đông được rất nhiều chuyện.
Cho nên, Khương Vinh Quang cũng đã nói rất nhiều điều từ tận đáy lòng mình.
Sau đó, Hàn Đông còn tìm Đàm Bá Duệ, La Lập Thanh tới nói chuyện nữa.
Ngày 31 tháng 3, thư điều động Hàn Đông đã được chuyển tới ban tổ chức tỉnh Tây Xuyên.
Ủy viên thường vụ tỉnh ủy, trưởng ban tổ chức tỉnh ủy Tiêu Vọng Nhạc nhìn thấy lệnh điều động này, bất giác mỉm cười.
Mấy hôm trước, Hàn Đông gọi điện cho y, trao đổi một chút về tình hình nhân sự của thành phố Vinh Châu.
Y cũng đã có dự cảm là Hàn Đông sẽ rời khỏi tỉnh Tây Xuyên rồi.
Nhưng không ngờ, Hàn Đông lại được điều lên làm Chủ nhiệm phòng kiểm soát văn phòng Quốc vụ viện.
Vị trí này, nếu như không có nhân vật quyền lực nào đứng phía sau ủng hộ, thì thông thường, cũng sẽ chẳng làm lên trò trống gì.
Dù anh có quyền đi hỏi, giám sát rất nhiều chuyện, nhưng những người phía dưới có cam chịu hay không lại là một chuyện khác.
Nhưng mà Hàn Đông lại là một người khác biệt.
Sau lưng Hàn Đông có thế lực vô cùng lớn của Hàn hệ ủng hộ, ông ngoại của hắn là ủy viên thường vụ Cục Chính trị, Chủ nhiệm ủy ban kỉ luật trung ương.
Với sự kết hợp đó, chỉ cần Hàn Đông muốn làm, thì trên cương vị mới này, hắn tuyệt đối có thể làm ra những chuyện gây tiếng vang không nhỏ.
Hơn nữa nhìn điệu bộ của Hàn Đông, thì không chỉ đơn giản là trở về chịu đựng để có lý lịch kinh nghiệm đâu.
“Ha ha, xem ra kế tiếp, Hàn Đông sẽ biểu hiện một phen đây.”
Tiêu Vọng Nhạc khẽ thở dài, liền lập tức nhấc máy, gọi tới di động của Hàn Đông.
Nhìn thấy số Tiêu Vọng Nhạc gọi tới, Hàn Đông khẽ mỉm cười, đoán ngay là lệnh điều động đã xuống.
Hàn Đông mỉm cười bắt máy:
- Chào trưởng ban Tiêu.
- Đồng chí Hàn Đông, chúc mừng anh, anh sắp được chuyển tới văn phòng Quốc vụ viện công tác rồi, sau này phải quan tâm nhiều tới sự phát triển của tỉnh Tây Xuyên đấy.
Tiêu Vọng Nhạc cười nói.
Hàn Đông trả lời khách sáo:
- Trưởng ban Tiêu khách sáo quá rồi, sau này có chuyện gì, vẫn mong ngài chỉ giáo nhiều hơn.
Tuy Hàn Đông sắp rời khỏi tỉnh Tây Xuyên, nhưng hắn đã sắp xếp rất nhiều thân tín ở lại, sau khi đi khỏi, hắn vẫn có thể chú ý tới sự phát triển của bọn họ bất cứ lúc nào.
Mà bọn họ muốn phát triển, thì trong tương lai vẫn phải nhờ vả chỗ Tiêu Vọng Nhạc không ít.
Tiêu Vọng Nhạc cũng hiểu được ý của Hàn Đông, liền cười đáp:
- Haha, sau này có chuyện gì, cứ thường xuyên liên lạc nhé. Lệnh điều chuyển của anh đã tới rồi đấy, yêu cầu anh trước ngày 7 tháng 4 phải tới trình diện, tỉnh ủy dự kiến mai hoặc mốt sẽ sắp xếp ổn thỏa, đợi bàn giao công việc xong, anh có thể lập tức lên đường nhậm chức rồi.
- Khiến trưởng ban Tiêu suy nghĩ rồi.
Hàn đông cười nói.
- Haha, không có gì, tôi phải đi báo cáo lại với Bí thư Yến, anh vẫn là ủy viên tỉnh ủy Tây Xuyên, trình tự phải đi thì vẫn đi thôi.
Tiêu Vọng Nhạc cười trả lời.
Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Vọng Nhạc liền đi tới văn phòng Bí thư Tỉnh ủy Yến Sơn Cao, sau khi ngồi xuống, liền đưa lệnh điều động của Hàn Đông cho ông ta xem, nói:
- Bí thư Yến, đây là lệnh điều động của đồng chí Hàn Đông, anh ta được điều tới phòng kiểm soát văn phòng Quốc vụ viện công tác.
Yến Sơn Cao nghe xong, không khỏi sửng sốt, miệng lập tức cười mỉm, có chút cười gượng gạo.
Nhưng dù thế nào, Hàn Đông cũng phải đi rồi.
Đối với Yến Sơn Cao, Hàn Đông giống như cái đinh cứ ghim mãi ở tỉnh Tây Xuyên, vì Hàn Đông mà trong rất nhiều chuyện, Yến Sơn Cao đều cảm thấy không được như ý.
Hễ Hàn Đông rời khỏi, thì một số người ở tỉnh ủy, sẽ rất khó thống nhất ý kiến trên rất nhiều phương diện đây.
Hiên tại, cái gai trong mắt cuối cùng cũng được trừ đi, tuy là hắn tự động rời đi, nhưng đúng là khiến cho Yến Sơn Cao vô cùng vui sướng.
Vì vậy chuyện này đối với ông ta mà nói, là một chuyện rất tốt.
Trong lòng ông ta bất giác thở phào nhẹ nhõm, tuy Hàn Đông chỉ là một cán bộ cấp giám đốc sở, nhưng do hắn có thế lực lớn đứng sau trợ giúp, thêm vào đó, hắn lại đứng về phe của Chủ tịch tỉnh Phạm Đồng Huy, cho nên đã gây cho Yến Sơn Cao không ít áp lực.
- Ừ! Đây là một vị trí rất quan trọng đấy.
Yến Sơn Cao thở dài, nói thêm:
- Đồng chí Hàn Đông là Ủy viên tỉnh ủy Tây Xuyên, Bí thư thành phố Vinh Châu, anh ta được điều lên văn phòng Quốc vụ viên công tác, vậy vị trí còn trống, tỉnh ủy phải sắp xếp cho ổn thỏa mới được. Còn về ứng viên cho chức Bí thư thành ủy Vinh Châu, ban tổ chức có ý kiến gì không vậy?
Vốn dĩ lúc này, nếu là trưởng ban tổ chức đứng về phe của Yến Sơn Cao, thì nhất định phải hỏi xem Yến Sơn Cao có chỉ thị gì không, có như vậy Yến Sơn Cao mới có thể đề cử người của mình ra được.
Nhưng Tiêu Vọng Nhạc lại chẳng đứng về phe ông ta, nghe xong câu hỏi của Yến Sơn Cao, y thản nhiên cười đáp:
- Hiện nay thành phố Vinh Châu đang bước vào cao trào của thời kỳ phát triển, vì vậy tôi cho rằng nên bảo đảm tính ổn định của bộ máy thành ủy, đồng chí Khương Vinh Quang trong quá trình cùng làm việc với đồng chí Hàn Đông, đã phối hợp rất ăn ý, và đã cống hiến không ít cho sự phát triển của thành phố Vinh Châu, vì vậy để đồng chí ấy thay thế vị trí Bí thư thành ủy Vinh Châu là thích hợp nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.