Người Cầm Quyền

Chương 503: Đỡ một tay

Nhất Tam Ngũ Thất Cửu

17/06/2013

Khuôn mặt Cổ Thần Dương nở nụ cười niềm nở, thân thiện nói chuyện với Hàn Đông gần 2 phút, nhắc đến mấy chuyện mang tầm ảnh hưởng lớn mà từ ngày theo chính trị đến nay Hàn Đông đã làm, bày tỏ sự tán thưởng hắn.

Đương nhiên Hàn Đông không nói gì nhiều, chỉ khiêm tốn tỏ ý việc mình làm chưa đủ, còn phải cố gắng hơn.

Thậm chí Hàn Đông không thể mở lời nói “xin thủ trưởng chỉ điểm, phê bình”, dù gì cấp bậc giữa 2 người cách nhau quá xa. Cổ Thần Dương có thể thân thiện nói 2 câu với bạn, đó là sự khẳng định về bạn lắm rồi, nếu bạn còn được đằng chân lân đằng đầu thì là bạn không đúng rồi.

Kế tiếp, Cổ Thần Dương lại quay ra nói chuyện với ông cụ Hàn một lúc, rồi xin chào tạm biệt.

Những người đang ngồi đây, đặc biệt là người trong thể chế, vừa rồi người người còn im lặng, trang nghiêm không dám phát ra một tiếng, Cổ Thần Dương vừa đi khỏi họ liền tụm năm tụm ba xì xào, nghị luận.

Một số người trẻ tuổi đều cười nói vui vẻ.

Đương nhiên, người vui nhất chính là người của nhà họ Hàn.

Lần này không chỉ có Cổ Thần Dương đích thân tới mừng thọ ông cụ, đồng thời y còn đại diện cho phía Trung ương.

Điều này đủ để thể hiện địa vị cao quý và sức ảnh hưởng lớn của ông cụ trong nội bộ Đảng hiện tại.

Đồng thời, nhiều người đang ngồi đây đều dồn ánh mắt lên người Hàn Đông.

Vừa rồi Cổ Thần Dương hàn huyên một hồi với Hàn Đông, đây chính là vinh quang đặc biệt khó mà có được.

Phải biết rằng, thời gian Cổ Thần Dương ở nơi đây trước sau cũng chỉ khoảng 10 phút, cũng chỉ nói chuyện riêng với ông cụ Hàn và Hàn Đông, những vị tiền bối khác Cổ Thần Dương chỉ chắp tay, chào hỏi qua loa.

Hôm nay Hàn Đông là nhân vật chính, cộng thêm địa vị thân phận của hắn, Cổ Thần Dương lại là đại biểu Trung ương chỉ vì chúc thọ ông cụ mà đến cho nên y nói chuyện với Hàn Đông một hồi, đó cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng Hàn Đông lại chỉ là một tiểu bối, không ngờ Cổ Thần Dương lại bỏ ra chút thời gian nói chuyện với Hàn Đông gần 2 phút liền, điều này khiến người ta không thể không ngưỡng mộ, không thể không kinh ngạc rồi.

Tất cả nhóm người Hàn Mạn Lương hai mắt đều tóe ngàn sao nhìn Hàn Đông, len lén giơ ngón tay cái lên về phía hắn.

Dường như Hàn Đông bỗng chốc trở thành tiêu điểm của mọi người, trong lòng hắn bất lực, hắn cũng không thể tưởng Cổ Thần Dương có thể đến nói chuyện với mình. Lúc đó có nhiều nhà báo đứng đó chụp hình liên tục, Hàn Đông lo lắng trong lòng đến lúc đó mình xuất hiện trên mặt báo, vậy thì không tốt rồi. Dù sao Hàn Đông cũng không muốn thân phận của mình trở thành scandal ồn ào.

Một số quan khách đến, sau khi xuất hiện liền trở về, người ra về cơ bản đều là người đang làm việc. Mặt khác còn có một nguyên nhân, đó chính là có quá nhiều người đến mừng thọ, mọi người cũng không thể đợi đến trưa để ở lại ăn cỗ trưa.

Những người bạn chiến hữu già của ông cụ về cơ bản là không về, họ ngồi ở một chỗ nói chuyện phiếm với nhau, trong đó có mấy cụ đầu tóc đã bạc trắng, hiện vẻ rất kích động.

Trong đó thú vị nhất là hai ông cụ, cũng không biết là nguyên nhân gì lại khiến các cụ kích động đến nỗi cãi miệng với nhau.

Hàn Đông đứng khá gần chỗ các cụ, thấy bộ dạng của các cụ trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác muốn phì cười. Những cụ đó đúng là có một chút cảm giác cải lão hoàn đồng.

Những cụ ấy lúc trước đều có thời oai phong một cõi, đều từng có một quá khứ huy hoàng. Cho dù bây giờ già rồi, nghỉ hưu rồi nhưng tầm ảnh hưởng của họ vẫn không nhỏ.

Tuy rằng có không ít người đã đi về, nhưng người ở lại ăn tiệc trưa vẫn còn nhiều.

Đầu tiên, con cháu đời sau của ông cụ đã rất nhiều người, ngoài ra còn có một số cán bộ quan trọng nhà họ Hàn cũng ở lại.

Mà chiến hữu cũ của ông cụ, cấp dưới cũ cũng rất nhiều người.

Những người này đều là những người thân cận nhất của ông cụ.

Về phần quan khách đã về, hoặc đó là người có cấp bậc không đủ không tiện ở lại lâu, hoặc là người có mối quan hệ không mật thiết nên đều tự giác ra về.

Còn có một số người cảm giác không khí khung cảnh này rất áp lực, nên cũng không muốn ở lại ăn cơm.

Bữa tiệc được sắp xếp tổng cộng 6 bàn tiệc.

Bàn tiệc ông cụ cụ ngồi đương nhiên được bố trí ở chính giữa phòng tiệc, đều là những chiến hữu già với ông cụ.

Hàn Đông là hệ con cháu, đương nhiên sẽ không tiện ngồi cùng bàn với các cụ nên hắn ra ngồi với nhóm anh chị em Hàn Mạn Lương.

- Anh Đông, cảm nhận thế nào nhỉ?

Tiêu Bối Bối cười mím chi, hỏi thăm.

Hàn Đông khẽ cười, nói:

- Áp lực khá lớn.

Hàn Mạn Lương cười ha hả, nói:

- Đúng đó, tuy nhiên Hàn Đông à, cậu biểu hiện cũng khá đấy chứ, nếu đổi là anh thì chân tay đã sớm luống cuống rồi.



Tiêu Bối Bối kéo cánh tay Hàn Đông, đắc ý nói:

- Đó là đương nhiên, anh cho là ai cũng đều giống như anh sao?

Hầu Khôn cảm thán, nói:

- Ôi, thật là hâm mộ anh Đông.

Mọi người ngồi ăn được một lúc, Hàn Đông liền nói với Lữ Nhạc:

- Chúng mình cùng đi chúc mừng ông nội một ly nhé.

Lữ Nhạc gật đầu, nói:

- Vâng ạ.

Hàn Mạn Lương liền xen vào:

- Đúng rồi, tiểu Đông, cậu đại diện cho chúng anh chị em ở đây chúc thọ ông nhé.

Trịnh Đồng nói:

- Đúng vậy, chúng ta không ai dám qua bên đó, sát khí bên đó nặng quá.

Hàn Đông mỉm cười, đáp:

- Mấy người giỏi lười thôi.

Theo sau đó Hàn Đông và Lữ Nhạc cùng nhau đi đến bên cạnh ông nội, 2 người cùng nói to:

- Ông nội, chúng cháu chúc ông phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.

- Hay, hay…

Ông cụ tươi cười, nhận chén rượu Hàn Đông đưa đến rồi uống một hơi cạn sạch.

Uống hết rượu, ông cụ nói:

- Hàn Đông không được rời đi, cháu phải uống với các ông ngồi đây mới được.

Đương nhiên Hàn Đông nghe theo, Lữ Nhạc liền cầm chai rượu đứng một bên giúp Hàn Đông rót rượu.

Mời rượu được một người, ông cụ liền ở bên cạnh giới thiệu về hắn, việc này coi như là tăng thêm ấn tượng.

- Được, được…

- Hàn Đông khá lắm.

- Chàng trai trẻ cố lên, chúng tôi thấy cậu được lắm.

Từng cụ tóc bạc trắng tươi cười niềm nở, nhận ly rượu Hàn Đông chúc, sau đó không quên khích lệ hắn vài câu.

Có mấy cụ mặc quân phục vừa nói chuyện, cùng lúc vừa thân thiết vỗ tay lên bả vai Hàn Đông, lực không nhỏ.

Chúc rượu bàn này xong, Hàn Đông lại đến bàn tiệc chỗ bố đang ngồi chúc rượu tiếp.

Bố của Lữ Nhạc là Lữ Quốc Trung cũng ngồi cùng bàn này.

Người ngồi ở bàn này, cơ bản đều là quan chức cấp bậc rất lớn.

Hàn Đông đi chúc rượu từng người, lại nhận được một đống lời tán thưởng.

Cơm nước xong, mọi người lục tục ra về.

Người cuối cùng ra về chính là nhóm chiến hữu của ông cụ.

Hơn 4h chiều, những người còn ở lại đều là con cháu của ông cụ.

Đây chính là lần tề tựu hiếm có mà mọi người có thể tập trung lại, cho dù là thời điểm đón tết thì tất cả con cháu của ông cụ cũng chưa chắc tề tựu được đông đủ như vậy.



Mọi người ngồi vây quanh ông cụ, nói năng nhỏ nhẹ, điệu bộ rất vui vẻ, hòa thuận.

Mặt ông cụ cứ tươi vui mãi, thể hiện trong lòng cụ rất là vui mừng.

Lúc này, khi mọi người lại nhắc đến chuyện hôn nhân của Hàn Đông, hắn liền nói rõ suy nghĩ của mình, thấy vậy ông nội cũng tỏ vẻ đồng ý.

Nhìn vẻ mặt hiền từ, nụ cười tủm tỉm của ông cụ, trong lòng Hàn Đông cảm thán.

Kiếp trước, khi mở tiệc mừng thọ 80 tuổi cho ông nội thì không khí không được tưng bừng thế này. Khi ấy đừng nói ngài Ủy viên thường vụ Cổ Thần Dương đích thân đại diện cho Trung ương đến chúc thọ, ngay cả nhóm bạn chiến hữu của ông hình như cũng không được đông như vậy.

Hàn Đông cảm thấy, trong số thế hệ già còn sống hiện tại, ngoài Thủ tướng Nam Tuần ra, về cơ bản có thể nói ông nội là người có sức ảnh hưởng lớn nhất. Dựa theo tình hình của kiếp trước, ông cụ còn có thể sống thêm 10 năm nữa, như vậy tương lai phát triển của nhà họ Hàn cũng rất đáng để chờ mong.

Lúc này Hàn Đông nhớ ra sự kiện tin tức, liền nói qua với bố.

Hàn Chính cười, nói:

- Việc này con không cần lo lắng, bố đã nói chuyện với Phó trưởng ban Phan rồi.

Hàn Đông liền thấy yên tâm. Bố mình nhắc đến ngài Phó trưởng ban Phan chính là Phó trưởng ban thường vụ Ban Tuyên truyền Phan Tử Tân. Đây là một trong những quan lớn cấp Bộ trưởng quan trọng nhà họ Hàn, rất có khả năng leo tiếp. Có Phan Tử Tân mở lời, tin tức đăng lên Cổ Thần Đương đến chúc thọ chắc chắn sẽ không có cảnh ông ta nói chuyện với Hàn Đông.

Cơm nước xong, mọi người không có thêm hoạt động giải trí nào, chủ yếu là ngồi cùng một chỗ hàn huyên với nhau.

Trên thực tế, số người thân này của Hàn Đông bình thường cũng đều bận rộn công việc riêng, thời gian ngồi cùng một chỗ như vầy giao lưu, trò chuyện cũng không nhiều, đây là cơ hội khó mà có được.

Hàn Mạn Lương cùng một đống thế hệ con cháu đều ngồi một bên nói chuyện khẽ khàng, hôm nay là sinh nhật ông, bọn họ cũng không tiện ra đi ra ngoài chơi, nhưng có nhiều người là thế hệ lớn tuổi đang ngồi ở đây khiến bọn họ cũng không tiện suồng sã, đến cả tiếng nói chuyện cũng nhỏ hẳn đi.

Chỉ có Hàn Đông là tự nhiên nhất, hắn và thế hệ bề trên tán gẫu cũng rất ăn nhập, từ thế hệ lớn tuổi này Hàn Đông có thể thu lượm được một ít kinh nghiệm chính trị cho bản thân.

Tuy rằng tuổi tác của Hàn Đông không lớn, nhưng các bậc trưởng bối này lại không nhìn hắn là đứa trẻ, dường như người thanh niên này đã là một phần tử dần dần lộ diện trong con đường làm quan, tự nhiên mọi người đều bỏ qua vấn đề tuổi tác của Hàn Đông.

Khoảng 7h rưỡi, mọi người đang vui vẻ ngồi chuyện trò thì vệ sĩ trưởng Đằng Tĩnh của ông cụ bỗng nhanh bước tiến vào báo cáo, nói Thủ tướng Nam Tuần đến đây.

Tất cả mọi người sửng sốt, ông cụ lập tức đứng lên nói:

- Lãnh đạo cũ đến đây ư, tốt, tốt.

Ông cụ liền nhanh chóng ra ngoài nghênh đón, mọi người đương nhiên đứng ở một bên, đợi lát nữa phải theo sau ông cụ cùng nghênh đón Thủ tướng Nam Tuần.

Lúc ông cụ đi qua trước mặt Hàn Đông, đưa tay tóm lấy cánh tay hắn, nói:

- Hàn Đông, cháu đỡ ông một tay.

Hàn Đông sửng sốt, lập tức đưa hai tay ra đỡ lấy ông nội đi ra ngoài.

Hàn Kiến Quốc, Hàn Chính nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trên mặt hiện lên ý cười sâu xa.

Trên thực tế, thân thể ông cụ rất cường tráng, căn bản là không cần người đỡ.

Lúc này ông cụ lại muốn Hàn Đông đỡ ông ra nghênh đón Thủ tướng Nam Tuần, thật đúng là không biết ai đang đỡ ai đây?

Giờ khắc này trong lòng Hàn Đông cũng khiếp sợ, chờ mong và có chút phấn chấn.

Thủ tướng Nam Tuần là một thế hệ vĩ nhân, trước đây Hàn Đông chưa từng gặp qua ông, không ngờ hôm nay có thể được diện kiến, quả là một chuyện khiến cho người ta phải phấn chấn và mong chờ.

Cho dù tâm tính Hàn Đông bình tĩnh, chín chắn, giờ khắc này trong lòng hắn cũng không khỏi đập thình thịch, thình thịch.

Tới ngoài cửa rồi, một chiếc xe cắm cờ đỏ sang trọng đỗ ở đó, hai nhân viên đang đỡ Thủ tướng Nam Tuần vừa xuống xe.

- Lãnh đạo cũ, sao anh lại đích thân đến?

Được Hàn Đông đỡ, ông cụ nhanh chân bước lên tiếp đón, giọng nói tràn đầy cảm xúc.

- Sức khỏe anh không tốt thì không nên quá sức chứ.

- Sinh nhật chiến hữu già, tôi làm sao mà có thể không đến chứ?

Thủ tướng Nam Tuần đáp, giọng nói đặc vùng Tây Xuyên.

Sau đó, hai chiến sĩ cách mạng già liền nắm chặt tay nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Người Cầm Quyền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook