Chương 565: Hành sự quyết đoán
Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
27/08/2013
Thân mang tuyệt kĩ hơn người, trong một lần truy bắt tội phạm bỏ trốn Mã Không Thành bất ngờ thu hoạch được khả năng đặc biệt. Chỉ dựa vào khả
năng đặc biệt này, Mã Không Thành từ một nhân viên quèn làm việc tại đồn công an của thị trấn, giờ đây nổi lên như một ngôi sao mới toanh trong
giới chính trị.
Bành Y Vinh gọi điện tới, chủ yếu là trao đổi với Hàn Đông về tình hình điều chỉnh nhân sự lần này. Anh ta làm ở thành phố Tân Châu chưa lâu, cho nên cũng khó tìm được người để sắp xếp.
Mặt khác, lần trước anh ta chủ động đối đầu với Bí thư Thành ủy Hạ Kim Cường. Vốn hy vọng thông qua phương pháp này dựng cờ chiêu binh mãi mã. Nhưng đến nay xem ra hiệu quả còn chưa thấy đâu.
Mấy ngày gần đây, Bành Y Vinh cũng đang cố gắng hành động. Mục tiêu trước mắt của gã là nhằm vào 2 vị Ủy viên thường vụ Hầu Hoa Đông và Trần Phúc Xương. Dù sao bọn họ trước đây cũng là người của Hề Hiểu Kiến, tạm thời không thể nào đứng về phe của Hạ Kim Cường. Thậm chí khả năng đi theo phe Hàn Đông cũng không lớn lắm. Chỉ cần gã kéo được Hầu Hoa Đông và Trần Phúc Xương về phía mình thì dù cho Hàn Đông và Hạ Kim Cường có đấu đá lẫn nhau, gã cũng trở thành ngư ông đắc lợi.
Ngay từ đầu, gã vẫn cảm thấy vô cùng tự đắc vì đã đơn độc đứng ra khai chiến với Hạ Kim Cường tại Hội nghị thường vụ. Gã cho rằng như vậy là thể hiện mình có khí phách, điều mà nguời bình thường khó có thể làm được.
Nhưng rất nhanh sau đó, gã liền có chút buồn bực. Bởi vì tuy đã tiếp xúc với Hầu Hoa Đông và Trần Phúc Xương nhưng xem ra chả có kết quả khả quan gì, hai người bọn họ luôn giữ thái độ lập lờ nước đôi.
Thậm chí Hầu Hoa Đông cũng không cho gã một câu trả lời rõ ràng. Nói và làm vẫn nhất mực tuân theo quy củ.
Điều này làm cho Bành Y Vinh từ lúc mới bắt đầu phấn khích, hăm hở, đến bây giờ hết sức buồn bực. Nhưng vì giữ thể diện, gã nghĩ đi nghĩ lại quyết định liên lạc với Hàn Đông, ít nhất trên cuộc họp Hội nghị thường vụ sáng mai cũng phải thể hiện được sức ảnh hưởng của mình.
“Ha ha, Hầu Hoa Đông đã ngỏ ý muốn ngả theo phe tôi rồi. Như vậy hiện giờ Bành Y Vinh cùng lắm chỉ nắm được Trần Phúc Xương trong tay, xem ra ông ta cũng nóng ruột lắm rồi.”
Hàn Đông thầm nghĩ trong lòng, tuy nhiên trong điện thoại, lời nói của Bành Y Vinh hết sức khách khí, và yêu cầu cũng không cao, Hàn đông cũng vui vẻ cùng gã hợp tác.
Vừa gác máy thì chuông điện thoại của Hàn Đông lại vang lên.
Lần này người gọi điện tới là Bí thư Thành ủy Hạ Kim Cường.
Hạ Kim Cường gọi điện thoại mục đích cũng rất đơn giản, muốn thương lượng với Hàn Đông về cuộc họp Hội nghị thường vụ vào sáng mai. Bây giờ ông ta đã bắt đầu cảm thấy có nguy cơ. Là một Bí thư Thành ủy, ông ta không cách nào điều khiển được Hội nghị thường vụ Thành ủy. Điều này khiến cho việc giải quyết công việc lâm vào tình trạng bị động. Mà khiến ông ta buồn bực chính là, làm đại quản gia của Thành ủy như Hầu Hoa Đông cũng vờ như không biết gì đến lời mời chào của ông ta. Điều này khiến Hạ Kim Cường tức giận vô cùng.
Để giúp cho công việc sau này của mình ngày càng được suôn sẻ, Hạ Kim Cường quyết định trong lần điều chỉnh nhân sự lần này phải mạnh tay thêm chút nữa, ít nhất là sắp xếp vài nhân tài đáng tin cậy ở văn phòng Thành ủy.
Mà để đạt được mục đích lần này, nhất định phải cùng Hàn Đông tiến hành trao đổi.
Hàn Đông là Chủ tịch thành phố, chắc chắn sẽ cần phải tiến hành điều chỉnh phù hợp đối với vài ứng cử viên ở văn phòng Ủy ban nhân dân. Và chính y đem vài người từ Ủy ban nhân dân đến văn phòng Thành ủy, như vậy Hàn Đông có thể thuận thế điều chỉnh nhân sự.
Bởi vậy đây có thể gọi là nhất cử lưỡng tiện, hai bên cùng có lợi. Hạ Kim Cường tin là Hàn Đông nhất định sẽ đồng ý.
Hàn Đông nhìn ngay ra được ý đồ của Hạ Kim Cường, trên mặt không khỏi lộ ra một nụ cười, nghĩ thầm rằng Hạ Kim Cường hiện tại nhất định đang chịu sự công kích khá lớn đây. Dù sao nếu Hầu Hoa Đông không phối hợp với ông ta, như vậy công việc của Bí thư Thành ủy làm cũng thật ức chế. Hiện nay người ở văn phòng Thành ủy đa số không phải là người của Hạ Kim Cường, cũng khó trách ông ta vội vã điều chỉnh nhân sự.
Thời gian này, Hàn Đông cũng đang quan sát người ở văn phòng Ủy ban nhân dân. Ngoại trừ Trưởng ban thư ký Nhạc Gia An, vài Phó trưởng ban thư ký còn lại cơ bản đều là người của Hạ Kim Cường, trong đó Dương Khang Lâm phụ trách công tác liên lạc với Phó trưởng ban thư ký của Phó chủ tịch thường trực thành phố Khâu Thụy Hòa, Trịnh Kiếm Xuyên là phụ trách liên lạc với Phó trưởng ban thư ký của Chử Bình Khánh. Hàn Đông cơ bản không dùng được hai người này. Còn lại hai Phó trưởng ban thư ký là Hồ Chí Ý và Tiết Kiến Thiết, hai ngày nay đều tìm cơ hội báo cáo tình hình công việc với Hàn Đông.
“Nếu như Hạ Kim Cường đã muốn điều Nhạc Gia An đi, như vậy ta phải chọn một Trưởng ban thư ký thích hợp mới được.”
Hàn Đông không có ý định chọn lấy một người trong đám Phó trưởng ban thư ký hiện có. Tuy đã có vài người tỏ ý định tiếp cận hắn nhưng bọn họ dẫu sao cũng làm việc ở văn phòng Ủy ban nhân dân không ít thời gian, nếu chọn một người trong số họ làm Trưởng ban Thư ký, có cảm giác chỉ như bình mới rượu cũ.
Nghĩ một lát, trên mặt Hàn Đông bỗng nhiên thoáng lộ ý tứ tươi cười, hắn rốt cuộc nghĩ tới một người rất phù hợp.
Ngay lập tức, Hàn Đông cho gọi Trương Tự Miễn tới nói:
- Anh giúp tôi thông báo cho Chủ tịch huyện Nam Tân Chu Tử Phong, bảo anh ta 4 giờ chiều nay đến đây một chuyến.
Trương Tự Miễn ghi vào môt quyển sổ, sao đó nhắc lại một lần:
- Dạ được, đúng 4 giờ mời Chủ tịch huyện Chu Tử Phong đến.
Đi tới gian ngoài của văn phòng, Trương Tự Miễn bấm máy gọi cho Chủ tịch huyện Nam Tân Chu Tử Phong. Rất nhanh, giọng nói khiêm nhường của Chu Tử Phong vang lên:
- Xin chào, Thư ký Trương.
Nghe thấy giọng nói cung kính của Chu Tử Phong, Trương Tự Miễn trong lòng hết sức vui mừng, nếu như không phải là thư ký của Hàn Đông, đường đường một Chủ tịch huyện như Chu Tử Phong làm gì có chuyện khách khí như vậy.
- Xin chào Chủ tịch huyện Chu, là như thế này, 4 giờ chiều hôm nay mời anh tới Ủy ban nhân dân thành phố.
Trương Tự Miễn kìm chế ngữ khí của mình, lời nói có vẻ vô cùng khách khí.
Chu Tử Phong vừa nghe,
trong lòng hết sức kích động, liền hỏi:
- Thư ký Trương có biết là chuyện gì không?
Trương Tự Miễn mỉm cười đáp:
- Thật lấy làm ngại, Chủ tịch huyện Chu, tôi cũng không biết. Chiều nay anh cứ đến là sẽ biết.
- Vậy được, đúng 4 giờ chiều tôi sẽ có mặt.
Chu Tử Phong nói.
Cúp điện thoại, ngồi trong phòng làm việc Chu Tử Phong có chút kích động. Hàn Đông chủ động tìm mình rốt cuộc là vì cái gì đây, nếu để nói thì công việc mình làm vẫn tương đối nghiêm túc, Hàn Đông gọi mình hẳn không phải tìm mình rắc rối chứ. Nếu không phải tìm phiền toái, chẳng lẽ có chuyện tốt lành gì sao?
Chu Tử Phong là người của Hề Hiểu Kiến, có điều Hàn Đông trước kia đi thị sát huyện Nam Tân, đối với ông ta cũng có cảm tình. Cho nên liền nghĩ đến đưa Chu Tử Phong lên làm Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân. Tuy rằng cùng là cán bộ cấp Cục trưởng nhưng tầm quan trọng của hai vị trí này không giống nhau. Trên danh nghĩa, Chủ tịch huyện không khác gì chư hầu, nhưng ở trong huyện có Bí thư Huyện ủy chèn ép. Còn Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố thì hướng tới toàn thành phố, hơn nữa lại làm việc ngay cạnh lãnh đạo, dễ được lãnh đạo coi trọng.
Hàn Đông sở dĩ nghĩ tới Chu Tử Phong, ngoài việc có cảm tình với ông ta, mặt khác chính là vì Chu Tử Phong là một trong số người của Hề Hiểu Kiến có kinh nghiệm không phải là dày dặn nhất, mà thông qua việc dùng Chu Tử Phong cũng như là nói cho người khác biết, chỉ cần đứng đúng đội ngũ, tiền đồ nhất định là không nhỏ.
“Chẳng lẽ Chủ tịch thành phố Hàn muốn trọng dụng mình?” Chu Tử Phong nghĩ tới việc thành phố vừa mới tiến hành điều chỉnh nhân sự. Nói không chừng Hàn Đông lúc này đang thành lập phe cánh của mình, lần này gọi điện tới gọi mình qua đó, là vì hài lòng với công tác của mình mà muốn đề bạt.
Vừa nghĩ như vậy, trong lòng ông ta liền kích động trở lại. Là người của Hề Hiểu Kiến, ông ta có hơi bận tâm về cục diện hiện tại, vốn muốn tìm cơ hội báo cáo tình hình với Hàn Đông. Tuy nhiên lại có chút do dự, hiện tại Hàn Đông chủ động tìm đến y, điều này làm cho ông ta hết sức vui vẻ.
Ăn qua loa cho xong bữa trưa, Chu Tử Phong cho tài xế lái xe đưa mình vào thành phố.
… Độ nửa tiếng, Chu Tử Phong đến Ủy ban nhân dân thành phố, không chút trì hoãn, đi thẳng tới văn phòng của Hàn Đông.
- Chào Thư ký Trương! Tôi là Chủ tịch huyện Nam Tân, Chu Tử Phong.
Chu Tử Phong mỉm cười nói với Trương Tự Miễn.
Trương Tự Miễn đứng lên bắt tay Chu Tử Phong, cười nói:
- Xin Chủ tịch huyện Chu chờ một lát, tôi vào báo với Chủ tịch thành phố.
Trương Tự Miễn cũng tươi cười chân thành, tuy rằng không biết Hàn Đông gọi Chu Tử Phong tới rốt cuộc là vì việc gì, nhưng biết chắc không là chuyện gì xấu, bởi vậy đối với Chu Tử Phong vô cùng khách khí.
Là Thư ký, quyền lực của Trương Tự Miễn chủ yếu đến từ Hàn Đông. Để có được sự thăng tiến, Trương Tự Miễn phải tìm cơ hội kinh doanh mạng lưới quan hệ của mình. Có như vậy mới có thể đi được xa hơn, mà người Hàn Đông coi trọng, tự nhiên cũng là đối tượng y chú ý tới.
- Vậy làm phiền Thư ký Trương rồi.
Chu Tử Phong gật đầu nói
Trương Tự Miễn gõ cửa, bước vào nói với Hàn Đông:
- Thưa Chủ tịch thành phố, Chủ tịch huyện Chu đã đến.
- Đã tới rồi ư?
Hàn Đông đưa tay nhìn đồng hồ:
- Vậy để cho ông ta vào đi.
Chu Tử Phong đến sớm hơn nửa tiếng, cho thấy ông ta rất coi trọng, Hàn Đông cũng không muốn lên lớp ông ta điều gì về thời gian.
Rẩt nhanh Chu Tử Phong đã vào tới nơi, hơi cúi khom lưng, mỉm cười bước tới bàn làm việc cuả Hàn Đông, cúi đầu nói:
- Chủ tịch thành phố Hàn, anh tìm tôi?
Hàn Đông gật đầu nói:
- Ngồi đi.
- Cảm ơn Chủ tịch thành phố Hàn.
Chu Tử Phong ngồi sát mép ghế, đôi mắt cung kính nhìn Hàn Đông.
Hàn đông đi thẳng vào vấn đề:
- Thành phố ta ngày mai phải điểu chỉnh một bộ phận nhân sự, tôi chuẩn bị cho anh đảm nhiệm chức Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố, anh có ý kiến gì không?
Chu Tử Phong lập tức liền ngây ngẩn cả người, không nghĩ rằng Hàn Đông lại đi vào vấn đề một cách trực tiếp như vậy, đồng thời cũng không tưởng tượng được Hàn Đông coi trọng mình đến thế, cho mình làm đại quản gia của Ủy ban nhân dân thành phố, trong lòng hết sức kích động, lập tức điềm tĩnh mà nói:
- Cảm ơn sự tín nhiệm của Chủ tịch thành phố Hàn, tôi phục tùng bố trí của tổ chức, bất kể ở cương vị nào cũng xin nguyện hết lòng làm tốt công tác được giao.
Hàn Đông gật gật đầu, nói:
- Ừ, nếu vậy thì đồng chí về chuẩn bị sẵn sàng, đợi thông báo của thành phố rồi lập tức bắt tay vào công tác.
Chu Tử Phong bước ra khỏi phòng làm việc của Hàn Đông, nhìn một chút đồng hồ, mình ở văn phòng Hàn Đông chỉ mới 5 phút.
“Quyết định nhanh vậy sao?” Trong lòng Chu Tử Phong có chút nghi hoặc, cảm thấy mọi việc diễn ra quá nhanh, Hàn Đông cũng thật là hành sự quyết đoán quá đi.
Giờ khắc này, trong lòng Chu Tử Phong dâng lên một loại cảm giác tôn sùng Hàn Đông. Đây mới đúng là tác phong của người lãnh đạo.
Lúc này điện thoại của Chu Tử Phong lại vang lên, là Bí thư Huyện ủy Lương Hiểu Vũ gọi tới.
Bành Y Vinh gọi điện tới, chủ yếu là trao đổi với Hàn Đông về tình hình điều chỉnh nhân sự lần này. Anh ta làm ở thành phố Tân Châu chưa lâu, cho nên cũng khó tìm được người để sắp xếp.
Mặt khác, lần trước anh ta chủ động đối đầu với Bí thư Thành ủy Hạ Kim Cường. Vốn hy vọng thông qua phương pháp này dựng cờ chiêu binh mãi mã. Nhưng đến nay xem ra hiệu quả còn chưa thấy đâu.
Mấy ngày gần đây, Bành Y Vinh cũng đang cố gắng hành động. Mục tiêu trước mắt của gã là nhằm vào 2 vị Ủy viên thường vụ Hầu Hoa Đông và Trần Phúc Xương. Dù sao bọn họ trước đây cũng là người của Hề Hiểu Kiến, tạm thời không thể nào đứng về phe của Hạ Kim Cường. Thậm chí khả năng đi theo phe Hàn Đông cũng không lớn lắm. Chỉ cần gã kéo được Hầu Hoa Đông và Trần Phúc Xương về phía mình thì dù cho Hàn Đông và Hạ Kim Cường có đấu đá lẫn nhau, gã cũng trở thành ngư ông đắc lợi.
Ngay từ đầu, gã vẫn cảm thấy vô cùng tự đắc vì đã đơn độc đứng ra khai chiến với Hạ Kim Cường tại Hội nghị thường vụ. Gã cho rằng như vậy là thể hiện mình có khí phách, điều mà nguời bình thường khó có thể làm được.
Nhưng rất nhanh sau đó, gã liền có chút buồn bực. Bởi vì tuy đã tiếp xúc với Hầu Hoa Đông và Trần Phúc Xương nhưng xem ra chả có kết quả khả quan gì, hai người bọn họ luôn giữ thái độ lập lờ nước đôi.
Thậm chí Hầu Hoa Đông cũng không cho gã một câu trả lời rõ ràng. Nói và làm vẫn nhất mực tuân theo quy củ.
Điều này làm cho Bành Y Vinh từ lúc mới bắt đầu phấn khích, hăm hở, đến bây giờ hết sức buồn bực. Nhưng vì giữ thể diện, gã nghĩ đi nghĩ lại quyết định liên lạc với Hàn Đông, ít nhất trên cuộc họp Hội nghị thường vụ sáng mai cũng phải thể hiện được sức ảnh hưởng của mình.
“Ha ha, Hầu Hoa Đông đã ngỏ ý muốn ngả theo phe tôi rồi. Như vậy hiện giờ Bành Y Vinh cùng lắm chỉ nắm được Trần Phúc Xương trong tay, xem ra ông ta cũng nóng ruột lắm rồi.”
Hàn Đông thầm nghĩ trong lòng, tuy nhiên trong điện thoại, lời nói của Bành Y Vinh hết sức khách khí, và yêu cầu cũng không cao, Hàn đông cũng vui vẻ cùng gã hợp tác.
Vừa gác máy thì chuông điện thoại của Hàn Đông lại vang lên.
Lần này người gọi điện tới là Bí thư Thành ủy Hạ Kim Cường.
Hạ Kim Cường gọi điện thoại mục đích cũng rất đơn giản, muốn thương lượng với Hàn Đông về cuộc họp Hội nghị thường vụ vào sáng mai. Bây giờ ông ta đã bắt đầu cảm thấy có nguy cơ. Là một Bí thư Thành ủy, ông ta không cách nào điều khiển được Hội nghị thường vụ Thành ủy. Điều này khiến cho việc giải quyết công việc lâm vào tình trạng bị động. Mà khiến ông ta buồn bực chính là, làm đại quản gia của Thành ủy như Hầu Hoa Đông cũng vờ như không biết gì đến lời mời chào của ông ta. Điều này khiến Hạ Kim Cường tức giận vô cùng.
Để giúp cho công việc sau này của mình ngày càng được suôn sẻ, Hạ Kim Cường quyết định trong lần điều chỉnh nhân sự lần này phải mạnh tay thêm chút nữa, ít nhất là sắp xếp vài nhân tài đáng tin cậy ở văn phòng Thành ủy.
Mà để đạt được mục đích lần này, nhất định phải cùng Hàn Đông tiến hành trao đổi.
Hàn Đông là Chủ tịch thành phố, chắc chắn sẽ cần phải tiến hành điều chỉnh phù hợp đối với vài ứng cử viên ở văn phòng Ủy ban nhân dân. Và chính y đem vài người từ Ủy ban nhân dân đến văn phòng Thành ủy, như vậy Hàn Đông có thể thuận thế điều chỉnh nhân sự.
Bởi vậy đây có thể gọi là nhất cử lưỡng tiện, hai bên cùng có lợi. Hạ Kim Cường tin là Hàn Đông nhất định sẽ đồng ý.
Hàn Đông nhìn ngay ra được ý đồ của Hạ Kim Cường, trên mặt không khỏi lộ ra một nụ cười, nghĩ thầm rằng Hạ Kim Cường hiện tại nhất định đang chịu sự công kích khá lớn đây. Dù sao nếu Hầu Hoa Đông không phối hợp với ông ta, như vậy công việc của Bí thư Thành ủy làm cũng thật ức chế. Hiện nay người ở văn phòng Thành ủy đa số không phải là người của Hạ Kim Cường, cũng khó trách ông ta vội vã điều chỉnh nhân sự.
Thời gian này, Hàn Đông cũng đang quan sát người ở văn phòng Ủy ban nhân dân. Ngoại trừ Trưởng ban thư ký Nhạc Gia An, vài Phó trưởng ban thư ký còn lại cơ bản đều là người của Hạ Kim Cường, trong đó Dương Khang Lâm phụ trách công tác liên lạc với Phó trưởng ban thư ký của Phó chủ tịch thường trực thành phố Khâu Thụy Hòa, Trịnh Kiếm Xuyên là phụ trách liên lạc với Phó trưởng ban thư ký của Chử Bình Khánh. Hàn Đông cơ bản không dùng được hai người này. Còn lại hai Phó trưởng ban thư ký là Hồ Chí Ý và Tiết Kiến Thiết, hai ngày nay đều tìm cơ hội báo cáo tình hình công việc với Hàn Đông.
“Nếu như Hạ Kim Cường đã muốn điều Nhạc Gia An đi, như vậy ta phải chọn một Trưởng ban thư ký thích hợp mới được.”
Hàn Đông không có ý định chọn lấy một người trong đám Phó trưởng ban thư ký hiện có. Tuy đã có vài người tỏ ý định tiếp cận hắn nhưng bọn họ dẫu sao cũng làm việc ở văn phòng Ủy ban nhân dân không ít thời gian, nếu chọn một người trong số họ làm Trưởng ban Thư ký, có cảm giác chỉ như bình mới rượu cũ.
Nghĩ một lát, trên mặt Hàn Đông bỗng nhiên thoáng lộ ý tứ tươi cười, hắn rốt cuộc nghĩ tới một người rất phù hợp.
Ngay lập tức, Hàn Đông cho gọi Trương Tự Miễn tới nói:
- Anh giúp tôi thông báo cho Chủ tịch huyện Nam Tân Chu Tử Phong, bảo anh ta 4 giờ chiều nay đến đây một chuyến.
Trương Tự Miễn ghi vào môt quyển sổ, sao đó nhắc lại một lần:
- Dạ được, đúng 4 giờ mời Chủ tịch huyện Chu Tử Phong đến.
Đi tới gian ngoài của văn phòng, Trương Tự Miễn bấm máy gọi cho Chủ tịch huyện Nam Tân Chu Tử Phong. Rất nhanh, giọng nói khiêm nhường của Chu Tử Phong vang lên:
- Xin chào, Thư ký Trương.
Nghe thấy giọng nói cung kính của Chu Tử Phong, Trương Tự Miễn trong lòng hết sức vui mừng, nếu như không phải là thư ký của Hàn Đông, đường đường một Chủ tịch huyện như Chu Tử Phong làm gì có chuyện khách khí như vậy.
- Xin chào Chủ tịch huyện Chu, là như thế này, 4 giờ chiều hôm nay mời anh tới Ủy ban nhân dân thành phố.
Trương Tự Miễn kìm chế ngữ khí của mình, lời nói có vẻ vô cùng khách khí.
Chu Tử Phong vừa nghe,
trong lòng hết sức kích động, liền hỏi:
- Thư ký Trương có biết là chuyện gì không?
Trương Tự Miễn mỉm cười đáp:
- Thật lấy làm ngại, Chủ tịch huyện Chu, tôi cũng không biết. Chiều nay anh cứ đến là sẽ biết.
- Vậy được, đúng 4 giờ chiều tôi sẽ có mặt.
Chu Tử Phong nói.
Cúp điện thoại, ngồi trong phòng làm việc Chu Tử Phong có chút kích động. Hàn Đông chủ động tìm mình rốt cuộc là vì cái gì đây, nếu để nói thì công việc mình làm vẫn tương đối nghiêm túc, Hàn Đông gọi mình hẳn không phải tìm mình rắc rối chứ. Nếu không phải tìm phiền toái, chẳng lẽ có chuyện tốt lành gì sao?
Chu Tử Phong là người của Hề Hiểu Kiến, có điều Hàn Đông trước kia đi thị sát huyện Nam Tân, đối với ông ta cũng có cảm tình. Cho nên liền nghĩ đến đưa Chu Tử Phong lên làm Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân. Tuy rằng cùng là cán bộ cấp Cục trưởng nhưng tầm quan trọng của hai vị trí này không giống nhau. Trên danh nghĩa, Chủ tịch huyện không khác gì chư hầu, nhưng ở trong huyện có Bí thư Huyện ủy chèn ép. Còn Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố thì hướng tới toàn thành phố, hơn nữa lại làm việc ngay cạnh lãnh đạo, dễ được lãnh đạo coi trọng.
Hàn Đông sở dĩ nghĩ tới Chu Tử Phong, ngoài việc có cảm tình với ông ta, mặt khác chính là vì Chu Tử Phong là một trong số người của Hề Hiểu Kiến có kinh nghiệm không phải là dày dặn nhất, mà thông qua việc dùng Chu Tử Phong cũng như là nói cho người khác biết, chỉ cần đứng đúng đội ngũ, tiền đồ nhất định là không nhỏ.
“Chẳng lẽ Chủ tịch thành phố Hàn muốn trọng dụng mình?” Chu Tử Phong nghĩ tới việc thành phố vừa mới tiến hành điều chỉnh nhân sự. Nói không chừng Hàn Đông lúc này đang thành lập phe cánh của mình, lần này gọi điện tới gọi mình qua đó, là vì hài lòng với công tác của mình mà muốn đề bạt.
Vừa nghĩ như vậy, trong lòng ông ta liền kích động trở lại. Là người của Hề Hiểu Kiến, ông ta có hơi bận tâm về cục diện hiện tại, vốn muốn tìm cơ hội báo cáo tình hình với Hàn Đông. Tuy nhiên lại có chút do dự, hiện tại Hàn Đông chủ động tìm đến y, điều này làm cho ông ta hết sức vui vẻ.
Ăn qua loa cho xong bữa trưa, Chu Tử Phong cho tài xế lái xe đưa mình vào thành phố.
… Độ nửa tiếng, Chu Tử Phong đến Ủy ban nhân dân thành phố, không chút trì hoãn, đi thẳng tới văn phòng của Hàn Đông.
- Chào Thư ký Trương! Tôi là Chủ tịch huyện Nam Tân, Chu Tử Phong.
Chu Tử Phong mỉm cười nói với Trương Tự Miễn.
Trương Tự Miễn đứng lên bắt tay Chu Tử Phong, cười nói:
- Xin Chủ tịch huyện Chu chờ một lát, tôi vào báo với Chủ tịch thành phố.
Trương Tự Miễn cũng tươi cười chân thành, tuy rằng không biết Hàn Đông gọi Chu Tử Phong tới rốt cuộc là vì việc gì, nhưng biết chắc không là chuyện gì xấu, bởi vậy đối với Chu Tử Phong vô cùng khách khí.
Là Thư ký, quyền lực của Trương Tự Miễn chủ yếu đến từ Hàn Đông. Để có được sự thăng tiến, Trương Tự Miễn phải tìm cơ hội kinh doanh mạng lưới quan hệ của mình. Có như vậy mới có thể đi được xa hơn, mà người Hàn Đông coi trọng, tự nhiên cũng là đối tượng y chú ý tới.
- Vậy làm phiền Thư ký Trương rồi.
Chu Tử Phong gật đầu nói
Trương Tự Miễn gõ cửa, bước vào nói với Hàn Đông:
- Thưa Chủ tịch thành phố, Chủ tịch huyện Chu đã đến.
- Đã tới rồi ư?
Hàn Đông đưa tay nhìn đồng hồ:
- Vậy để cho ông ta vào đi.
Chu Tử Phong đến sớm hơn nửa tiếng, cho thấy ông ta rất coi trọng, Hàn Đông cũng không muốn lên lớp ông ta điều gì về thời gian.
Rẩt nhanh Chu Tử Phong đã vào tới nơi, hơi cúi khom lưng, mỉm cười bước tới bàn làm việc cuả Hàn Đông, cúi đầu nói:
- Chủ tịch thành phố Hàn, anh tìm tôi?
Hàn Đông gật đầu nói:
- Ngồi đi.
- Cảm ơn Chủ tịch thành phố Hàn.
Chu Tử Phong ngồi sát mép ghế, đôi mắt cung kính nhìn Hàn Đông.
Hàn đông đi thẳng vào vấn đề:
- Thành phố ta ngày mai phải điểu chỉnh một bộ phận nhân sự, tôi chuẩn bị cho anh đảm nhiệm chức Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố, anh có ý kiến gì không?
Chu Tử Phong lập tức liền ngây ngẩn cả người, không nghĩ rằng Hàn Đông lại đi vào vấn đề một cách trực tiếp như vậy, đồng thời cũng không tưởng tượng được Hàn Đông coi trọng mình đến thế, cho mình làm đại quản gia của Ủy ban nhân dân thành phố, trong lòng hết sức kích động, lập tức điềm tĩnh mà nói:
- Cảm ơn sự tín nhiệm của Chủ tịch thành phố Hàn, tôi phục tùng bố trí của tổ chức, bất kể ở cương vị nào cũng xin nguyện hết lòng làm tốt công tác được giao.
Hàn Đông gật gật đầu, nói:
- Ừ, nếu vậy thì đồng chí về chuẩn bị sẵn sàng, đợi thông báo của thành phố rồi lập tức bắt tay vào công tác.
Chu Tử Phong bước ra khỏi phòng làm việc của Hàn Đông, nhìn một chút đồng hồ, mình ở văn phòng Hàn Đông chỉ mới 5 phút.
“Quyết định nhanh vậy sao?” Trong lòng Chu Tử Phong có chút nghi hoặc, cảm thấy mọi việc diễn ra quá nhanh, Hàn Đông cũng thật là hành sự quyết đoán quá đi.
Giờ khắc này, trong lòng Chu Tử Phong dâng lên một loại cảm giác tôn sùng Hàn Đông. Đây mới đúng là tác phong của người lãnh đạo.
Lúc này điện thoại của Chu Tử Phong lại vang lên, là Bí thư Huyện ủy Lương Hiểu Vũ gọi tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.