Chương 324: Hiểu lầm
Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
17/06/2013
Lục Oánh khoác tay Hàn Đông, khóe miệng khẽ chúm chím, tuy nhiên trong lòng cô vẫn là hơi căng thẳng.
Là một cô gái mới bắt đầu yêu, đây cũng là lần đầu tiên cô khoác tay một người đàn ông trước công chúng, trong lòng không căng thẳng mới là lạ. Có điều, vì để Hàn Đông không nhận ra điều này nên cô tích cực giả bộ tự nhiên, thể hiện mình giống như một cô gái bướng bỉnh.
Nhưng, vẻ mặt không đếm xỉa đến của Hàn Đông cũng khiến Lục Oánh vô cùng bất mãn. Cái tên đầu gỗ, cô đã tự mình nói muốn làm bạn gái hắn mấy ngày, thế mà hắn lại không có chút phản ứng gì.
Trong lòng Lục Oánh, cô vô cùng cảm kích Hàn Đông, nếu không phải gặp được Hàn Đông, thì cuộc đời cô sắp phải rẽ sang một ngã chuyển biến cực lớn khác, cũng sẽ không thể sống những ngày vui vẻ, nhẹ nhõm như bây giờ.
Ngày đó tại sàn nhảy Dạ Lai Hương, vì để kiếm chút tiền giúp đỡ gia đình, có tiền nuôi sống bản thân và học tập, suýt chút nữa cô rơi vào con đường không thể quay đầu, mà nhờ gặp được Hàn Đông, giống như việc đẩy cô đang đứng bên bờ vực quay trở lại. Sau đó Hàn Đông giúp đỡ tìm việc làm cho cô và Yến Lâm, khiến cô có thể ngẩng cao đầu dùng sức lao động của mình giải quyết khó khăn kinh tế, quan trọng là, cô không phải lâm vào con đường đầy tủi nhục và chua xót.
Đương nhiên, Lục Oánh là một cô gái thông minh, vì vậy dù tuy cô không hiểu lắm về Hàn Đông, nhưng từ những việc đích thân chứng kiến, cô cũng biết Hàn Đông giúp đỡ mình không phải là vì ý đồ gì với mình, thậm chí cho dù là Yến Lâm, Hàn Đông cũng không có quan hệ gì mà vẫn tận tình giúp đỡ cô ấy. Ngoài ra, hai cô gái cũng không có giá trị đáng giá gì để Hàn Đông mơ ước.
Kiểu giúp đỡ không mong đáp trả, lại còn không chỉ giúp có một lần khiến Lục Oánh vô cùng cảm kích trong lòng, cũng cảm thấy mình nên cảm ơn Hàn Đông mới đúng.
Nhưng hiện tại cô không có gì, căn bản không biết nên cảm ơn Hàn Đông thế nào.
Tuy rằng cô không phải người trong thể chế, nhưng Hàn Đông mới hơn 20 tuổi đã là Bí thư Huyện ủy rồi, trong mắt cô, để có được vị trí này ít nhất phải lăn lộn rất nhiều năm trong giới quan trường, lăn lộn đến mức thành ông già rồi mới có thể leo lên được, đã là một ông quan già rồi. Do vậy cũng đủ để nhìn ra, tương lai Hàn Đông chắc chắn sẽ làm lên chức lớn hơn, vì vậy cô biết, cô muốn báo đáp Hàn Đông căn bản là không thể nào báo đáp, vì Hàn Đông không thiếu gì cả, ít nhất trong mắt cô, Hàn Đông là không thể có việc gì phải cần đến cô giúp đỡ.
Lục Oánh là một cô gái rất tự trọng, cho nên cô cảm thấy mình nợ Hàn Đông một ân tình rất lớn, trong đầu cô luôn nghĩ làm thế nào để trả ân tình này.
Có đôi lúc, thậm chí cô ngầm nghĩ nếu Hàn Đông không có bạn gái thì tốt quá, mình phải cảm ơn anh ấy, thôi thì làm bạn gái anh ấy được rồi.
Nhưng từ miệng của Yến Lâm mà Lục Oánh được biết, Hàn Đông có bạn gái rồi, hơn nữa bạn gái của hắn cực kỳ xinh đẹp, nghe nói hai người là bạn học đại học với nhau, nên cô không thể dùng cách này để cảm ơn Hàn Đông được.
Cho nên, vừa rồi Lục Oánh không kìm được mà nói làm bạn gái Hàn Đông mấy ngày cũng là xuất phát từ nguyên do đó.
Trong lúc ấy, cô thậm chí nghĩ hết rồi, nếu có thể được cô sẽ thoáng hết mình, làm bạn gái thật sự của Hàn Đông vài ngày, thực hiện những chuyện mà một người bạn gái nên thực hiện, coi như dùng phương pháp này để báo đáp cảm ơn Hàn Đông.
Nhưng cô không ngờ rằng, bản thân mình không dễ gì mới đủ dũng khí nói ra những lời ấy, thì Hàn Đông lại giống như khúc gỗ không có chút phản ứng gì, điều này khiến lòng cô vô cùng buồn bực.
- Đúng là khúc gỗ.
Lục Oánh thầm nghĩ, cánh tay khoác cánh tay Hàn Đông của cô lại dùng sức, giống như đang làm nũng.
Trong lòng Hàn Đông chỉ còn biết cười khổ, không phải hắn không nghe thấy lời Lục Oánh nói, chỉ là cảm thấy có chút không thể tin nổi. Trong mắt Hàn Đông, Lục Oánh và Yến Lâm như nhau, chính là như cô em gái nhỏ chưa hoàn toàn trưởng thành. Ban đầu giúp đỡ cô, một là thông cảm, hai là nể Yến Lâm. Sau này khi đã thân quen rồi, Hàn Đông cũng cảm thấy cô gái này rất khá, nhưng trong lòng Hàn Đông lại không hề có suy nghĩ gì khác.
Lời Lục Oánh vừa nói khiến Hàn Đông hơi kinh ngạc, cũng không biết cô gái này là suy nghĩ thế nào.
Bởi vậy trong mắt Hàn Đông, Lục Oánh cũng chỉ là đùa vui mà thôi.
Về lời nói vừa rồi của cô, Hàn Đông cũng chỉ có thể chọn cách không chú ý đến.
Lục Oánh bĩu môi, đưa tay ôm chặt lấy cánh tay Hàn Đông, còn Hàn Đông lại nở nụ cười thản nhiên, hai người không nói gì, im lặng đi về phía trước.
Trong mắt người đi đường, Hàn Đông và Lục Oánh giống như một đôi nam nữ yêu nhau trời sinh, người nam đẹp trai, phong độ, người nữ xinh đẹp, dịu dàng.
Hàn Đông chuẩn bị đưa Lục Oánh đến Ngân Hà Nhân Gia, hương vị ở đó khá ngon.
Lúc đi qua nhà khách Huyện ủy, vừa đúng lúc Giám đốc nhà khách Mã Thừa Vận đi từ trong ra ngoài, ngẩng đầu thấy Hàn Đông và một người con gái khoác tay nhau đi ngang qua nên vội vàng lui vào trong.
Có điều tuy hành động của y rất nhanh, nhưng Hàn Đông vẫn là nhìn thấy, thấy hành động của y như kẻ trộm nên trong lòng không khỏi buồn cười. Cái tên này, cho dù nhìn thấy hắn khoác tay một cô gái đi trên phố, thì cũng không cần phải né như vậy. Đến giờ hắn vẫn còn độc thân, bên cạnh có con gái cũng là chuyện bình thường.
Đến Ngân Hà Nhân Gia, vừa đúng lúc có phòng riêng, Hàn Đông liền yêu cầu một phòng. Đợi nhân viên phục vụ đưa thực đơn ra, Lục Oánh đẩy thực đơn cho Hàn Đông, nói:
- Anh Đông, anh gọi món đi, hôm nay em mời. Anh thích ăn gì thì cứ gọi thoải mái.
Hàn Đông cười, nói:
- Hay là em chọn đi, anh thế nào cũng được.
Lục Oánh cũng không khước từ, liền nói:
- Vậy được, em gọi mấy món trước.
Sau đó cô liền chọn mấy món, cuối cùng hỏi nhân viên phục vụ:
- Ở đây có rượu gì?
Hàn Đông nói:
- Thôi rượu đi, hai chúng ta có gì để mà uống, ăn thức ăn được rồi.
Người phục vụ có chút khó hiểu, liếc nhìn Hàn Đông một cái, trong lòng nghĩ người đàn ông này thật lạ lùng, với kiểu tình hình này, bình thường đều là người đàn ông khuyên con gái uống rượu, còn người con gái thì tìm đủ cách từ chối, bởi vì tửu lượng con gái thường không lớn, rất dễ say, mà uống say rồi thì cơ hội cho đàn ông liền kéo tới.
- Rượu bình thường chúng tôi đều có cả, rượu trắng, rượu vang, bia. Anh chị muốn uống rượu gì?
Người phục vụ nhẫn nại hỏi.
Hàn Đông xua tay, nói:
- Không gọi rượu, mau cho người đem thức ăn lên.
Lục Oánh bĩu môi, nói:
- Anh Đông, nói trước là em mời khách rồi. Em sắp xếp thế nào anh phải nghe em chứ.
Hàn Đông cười, đáp:
- Hai chúng ta có gì mà uống, với lại, con gái uống rượu cũng không tốt.
- Mặc kệ, dù thế nào tối hôm nay phải uống.
Lục Oánh nũng nịu nói.
- Như vậy đi, chúng ta uống vang được rồi. Cho hai chai, uống từ từ, dù sao ngày mai được nghỉ, cũng không có chuyện gì.
Hàn Đông nói:
- Hàng ngày anh phải đến Thục Đô nữa.
Lục Oánh nhếch miệng cao hơn, cô nói bất mãn:
- Anh Đông, anh có ý gì? Em về tìm anh, anh lại đi Thục Đô.
Hàn Đông nhìn Lục Oánh dở trò giận dỗi kiểu phụ nữ, trong lòng nghĩ cô gái này có tâm tư khó đoán.
- Anh đã hẹn trước với người ta rồi, anh vốn định đến đó rồi đến thăm em và Yến Lâm, ai ngờ em lại đến đây.
Nghe hắn nói vậy, Lục Oánh liền nở nụ cười, nói:
- Được rồi, dù sao tối hôm nay còn sớm. Chúng ta từ từ uống, hai chai rượu vang cũng không nhiều.
Nhìn bộ dạng của cô, Hàn Đông cũng chỉ còn cách bất lực nghe cô sắp xếp.
Hàn Đông cũng cảm nhận được đại khái tâm ý của Lục Oánh, từ ngày quen biết cô, Hàn Đông cũng phát hiện cô là một người tinh tế, lòng tự trọng cực cao, cô về tận đây mời hắn ăn cơm, cũng chính là muốn thể hiện lòng cảm ơn mình mà thôi.
Lục Oánh gọi rượu vang xong, rồi giục nhân viên phục vụ mau mau mang món nộm lên trước.
Rất nhanh, nhân viên phục vụ đem rượu vang tới, đồng thời cũng bưng lên mấy đĩa nộm chân gà, váng đậu, rễ diếp cá và lạc.
Hàn Đông cười nói:
- Em gọi món như thế, tối hôm nay chắc phải tốn hết tiền mất.
Lục Oánh cười duyên dáng, nói:
- Không sao, tối hôm nay em là đặc biệt mời anh Đông ăn cơm, đương nhiên phải chân thành một chút chứ.
Người phục vụ mở chai rượu vang, Lục Oánh liền cho cô ta lui ra ngoài, đóng cửa phòng lại.
Sau đó, Lục Oánh cầm ly rót hai ly rượu vang, đẩy một ly cho Hàn Đông, rồi nâng ly lên, nói:
- Anh Đông, em mời anh một ly. Cám ơn anh đã giúp đỡ, tất cả đều trong rượu đây.
Nói xong, cô ngẩng đầu, uống cạn rượu trong ly.
Hàn Đông cười khổ, nói:
- Uống từ từ thôi, không nên uống nhiều như vậy.
Có điều Lục Oánh đã uống hết rồi, Hàn Đông cũng uống sạch rượu trong ly của mình.
Đến Vinh Châu đã được hơn một năm rưỡi, cũng không biết uống rượu bao nhiêu lần với biết bao nhiêu người, uống say, đau đầu cũng rất nhiều lần, do vậy tửu lượng cũng được luyện đến cực đại, nâng cao rất nhanh. Bây giờ cho dù là rượu trắng, Hàn Đông uống lít, hai lít cũng không khó chịu, vì vậy nếu uống rượu vang, uống hết một chai cũng không thành vấn đề.
Lục Oánh cười ha ha, nói:
- Anh Đông, con người anh sao lại cẩn thận như vậy thế, em nói rồi, tối hôm nay không có việc gì, chúng ta uống vì niềm vui, em không muốn lại nghe thấy anh nói mấy lời dài dòng.
Hàn Đông bất lực nói:
- Được, anh không nói nữa, tối nay uống với em một cách vui vẻ.
- Đây mới đúng chứ.
Lục Oánh vui vẻ đáp. Cô gắp một cái chân gà, ăn ngon lành. Chiếc lưỡi bé đỏ xinh xinh thi thoảng lộ ra ngoài, cũng là có vài phần gợi cảm.
Hàn Đông thò đũa gắp vài hạt lạc ăn, bất giác cũng không biết nói cô bé này thế nào nữa.
Lục Oánh nhanh gọn xơi hết cái chân gà, cô dùng giấy ăn lau lau tay, nói:
- Anh Đông, sao anh không nói gì, biến thành khúc gỗ rồi à?
“Khúc gỗ” - Hàn Đông ngẩn ra, cái cách gọi thế này là lúc ban đầu Kiều San San gọi hắn, không ngờ Lục Oánh cũng lại gọi hắn như vậy. Bỗng chốc, trong lòng Hàn Đông đột nhiên dâng đầy nỗi nhớ Kiều San San, cũng không biết bây giờ cô đang làm cái gì?
Lục Oánh thấy Hàn Đông vẫn bộ dạng cũ, bất mãn nói:
- Anh Đông, rốt cuộc anh có nghe em nói chuyện không?
Hàn Đông cười cười, nói:
- Em đã gọi anh là khúc gỗ rồi, khúc gỗ sao mà nói chuyện chứ?
- Anh…
Lục Oánh hết chỗ nói. Cô cầm lấy chai rượu, rót đầy vào trong ly của hai người, nói dỗi:
- Không nói, vậy thì uống rượu thôi.
Hàn Đông nâng ly lên, đáp:
- Được, nhưng phải uống chậm thôi, không phải thời gian hôm nay sớm sao, vậy không nên uống nhanh như thế.
Cho dù là rượu vang, uống nhanh cũng rất dễ say. Tuy Hàn Đông uống không vấn đề gì, nhưng Lục Oánh là con gái, uống say thì không tốt.
Lục Oánh ngoan ngoãn gật đầu:
- Vâng, chúng ta uống từ từ, nói chuyện với nhau. Anh Đông, bây giờ anh là Bí thư Huyện ủy của chúng ta rồi. Nếu ở thời xưa, anh là Huyện thái gia, là quan phụ mẫu. Anh Đông, sao anh thăng chức thăng nhanh như thế? Có bí quyết gì không?
Hàn Đông cười cười, đáp:
- Có bí quyết gì? Nếu như mà có, vậy chính là làm việc thật sự, chỉ cần chăm chỉ làm, lãnh đạo cấp trên chắc chắn sẽ nhìn thấy, lên chức cũng là chuyện đương nhiên thôi.
Lục Oánh bĩu môi nói:
- Anh Đông, anh nghĩ em không hiểu biết gì sao? Nếu dễ dàng lên chức như thế, vậy sao nhiều ông Bí thư Huyện ủy đến tận bảy, tám chục tuổi mới leo lên chức đó được. Đúng rồi, anh Đông ở huyện Phú Nghĩa làm được không ít việc nhé. Anh xây dựng “mô hình Phú Nghĩa”, hồi chúng em học chuyên ngành thầy cô đều lấy vấn đề này để giảng bài, khen ngợi anh hết lời, nói anh làm “mô hình Phú Nghĩa” là đường thoát và biện pháp thay đổi chế độ tốt cho doanh nghiệp nhà nước hiện tại. Thầy cô của chúng em còn khen lấy khen để, nói một vị quan chức hiểu kinh tế giống như anh đúng là của hiếm.
Hàn Đông nói:
- Ha ha, thầy cô của các em đúng là coi trọng anh rồi.
Lục Oánh nói:
- Anh Đông còn không biết chứ, thầy giáo bài chuyên ngành của chúng em chính là giáo sư Đinh Nhân Bách, rất nổi tiếng ở khu vực Tây Nam, dù là trên toàn quốc cũng có chút tiếng tăm đấy.
- Phải không, có điều anh lại chưa nghe tiếng. Giáo sư Đinh Nhân Bách chủ yếu nghiên cứu gì vậy?
Hàn Đông cười hỏi.
Lục Oánh nói:
- Anh chưa nghe đến là rất bình thường. Anh lại không phải là người học thuật, cả ngày anh chỉ nghĩ đến làm quan như thế nào, à không, là nghĩ làm việc như thế nào, chắc chắn là sẽ không để ý đến chuyện này rồi.
- Giáo sư Đinh chủ trương muốn tiến hành cải cách quyền tài sản doanh nghiệp nhà nước, nói chúng ta phải làm cái gì mà bỏ cái nhỏ bắt cái lớn. Doanh nghiệp nhà nước không phải ngành nghề sản xuất, bất luận to nhỏ đều phải nắm giữ trong tay, nên mở thoáng ra một cách vừa phải một chút, chỉ có như vậy mới có thể làm sống doanh nghiệp nhà nước của chúng ta, cũng mới có thể tăng thêm chất lượng kinh tế của nhà nước. Đúng rồi, giáo sư Đinh cho rằng doanh nghiệp nhà nước nên chú trọng chất lượng chứ không phải số lượng. Tóm lại, quan điểm của thầy ấy hình như có chút không giống với quan điểm chủ lưu hiện tại. Thầy ấy nói thầy đang viết một cuốn sách, chính là chuyên môn trình bày, phân tích phương diện quyền tài sản của doanh nghiệp nhà nước, còn nói là nếu có thời gian thì muốn đến huyện Phú Nghĩa xem anh làm “mô hình Phú Nghĩa” nữa.
Nhắc đến chuyện trong trường học, Lục Oánh mặt mày hớn hở, dậy lại thần thái nữ sinh bé nhỏ.
Hàn Đông rất hứng thú với giáo sư Đinh Nhân Bách mà cô nhắc tới, từ những lời cô vừa kể, Hàn Đông cảm thấy quan điểm của giáo sư Đinh Nhân Bách lại vô cùng tương đồng với quan điểm chủ lưu sau này, xem ra vị giáo sư này quả nhiên rất có trình độ.
Tuy rằng Hàn Đông biết về quan điểm chủ lưu của đời sau, nhưng quan điểm này được khơi dậy cụ thể như thế nào, là nhà lý luận nào đề xuất ra đầu tiên, là ai nghiên cứu sâu, triệt để nhất thì hắn lại không hề biết.
Dù sao với thành tích kiếp trước của hắn, biết được chính sách kinh tế hay gì đó của quốc gia là đã rất khá rồi, để hắn hiểu biết nhiều hơn, vậy thì càng không thực tế.
- Ê, anh lại đang nghĩ gì thế?
Lục Oánh nói xong, thấy Hàn Đông ngồi ở đó, tay cầm ly rượu như đang rơi vào suy tư nên cô có chút không vui. Cái khúc gỗ này, ngồi trước mặt đang nói chuyện với hắn là một cô gái xinh đẹp, hắn lại không thèm để ý đến, tâm trí còn đang bị phân tán, đây quả đúng là sự coi thường và nhục nhã lớn nhất với cô.
Hàn Đông cười cười, nói:
- Anh vừa rồi đang nghĩ đến quan điểm của giáo sư Đinh mà em nhắc, vị giáo sư đấy bao nhiêu tuổi?
Lục Oánh nghe Hàn Đông giải thích nên cảm thấy vui hơn, ít ra Hàn Đông không phải là đang nghĩ đến chuyện khác, mà là đang nghĩ tới chuyện mà cô vừa kể, điều này đáng để tha thứ.
- Giáo sư Đinh khoảng 50-60 tuổi rồi, thầy ấy nghiên cứu kinh tế học, hình như bây giờ lại chuyên nghiên cứu vấn đề cải cách quyền tài sản doanh nghiệp nhà nước. Trước kia thầy ấy từng là hiệu trưởng của trường em, bây giờ vẫn là hiệu trưởng danh dự.
Hàn Đông gật gật đầu, nói:
- Ha ha, xem ra giáo sư Đinh của các em rất có trình độ, hay là anh cũng theo học thầy ấy?
Lục Oánh sửng sốt, cười khanh khách:
- Anh Đông, anh đang đùa à?
Hàn Đông nghiêm mặt, nói:
- Anh đang nghiêm túc. Em không biêt chứ, ngày trước hồi anh đi học, anh học khoa Trung văn, trên thực tế chưa học gì về quản lý kinh tế. Trước khi ở đây, trước khi cải cách huyện Phú Nghĩa anh cũng chỉ là dựa vào một số kinh nghiệm mà thôi. Anh nghĩ nếu như có thể học quản lý kinh tế một cách có hệ thống, về sau sẽ rất có ích.
Thấy Hàn Đông không giống với đang đùa, Lục Oánh hỏi:
- Vậy cả ngày anh đi làm quan, anh học kiểu gì?
Hàn Đông đáp:
- Có thể học tại chức mà.
Lục Oánh nghĩ ngợi, nói:
- Đúng rồi, anh Đông, thật ra còn có một cách khác. Đó là anh có thể thi làm nghiên cứu sinh của giáo sư Đinh.
Hàn Đông cười khổ, đáp:
- Anh cũng muốn chứ, nhưng hiện giờ anh không có nhiều thời gian ôn tập. Với lại, lúc trước anh cũng không học nội dung có liên quan đến, muốn thi cũng chẳng dễ dàng gì.
Lục Oánh gật gật đầu, nói:
- Cũng phải, hiện giờ anh Đông là quan phụ mẫu của một huyện lớn như huyện Vinh Quang, cũng không có nhiều thời gian ôn tập bài vở. Ha ha, em đoán chừng anh Đông mà đi thi thì đúng là thi trượt.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Đúng vậy đấy.
Đôi mắt Lục Oánh đột nhiên vụt sáng, nói:
- Anh Đông, hay là anh có thể thử, dù sao trường chúng em có mối quan hệ tốt với cơ quan nhà nước, anh lại lập ra “mô hình Phú Nghĩa”, nói không chừng giáo sư Đinh đặc cách cho anh đỗ, như vậy thì không cần phải thi nữa.
Hàn Đông ngẫm nghĩ, đây cũng là một ý kiến hay. Dù sao các trường hiện nay cũng đều hi vọng có thể dựa trên nhiều phương diện chiêu sinh những học sinh có chút tầm ảnh hưởng, như vậy cũng có lợi cho việc nâng cao danh tiếng của nhà trường, hơn nữa Hàn Đông cũng biết là, rất nhiều trường học đều thoải mái với quan chức chính phủ xin vào học, đến lúc đó cũng dễ dãi cho người ấy tốt nghiệp. Dù sao quan chức lấy được bằng tốt nghiệp ở trường, coi như là học sinh của nhà trường, cũng được coi là một kiểu tài nguyên nhân lực.
Vấn đề bây giờ là, hiện giờ rốt cuộc Hàn Đông có thể ở thành phố Vinh Châu được bao lâu nữa, bởi vì tuân theo sự sắp xếp trong nhà, chỉ sợ không bao lâu nữa hắn phải chuyển sang bộ phận khác để rèn luyện, còn bản thân hắn mà muốn làm nghiên cứu sinh của giáo sư Đinh thì ít nhất phải ở trong tỉnh Tây Xuyên này, cho dù là học tại chức. Tóm lại, phải đến trường xem xem mới được.
Nghĩ ngợi một lát, Hàn Đông liền quyết định đi thử một lần. Đương nhiên hắn phải tìm hiểu về quan điểm và trình độ học vấn của giáo sư Đinh Nhân Bách trước, sau đó cũng phải để người ta tình nguyện nhận hắn vào học mới được.
Hàn Đông biết, thân ở trong chốn quan trường, tuổi tác là một vật báu, bằng cấp là không thể thiếu, tự mình sớm có được cái bằng nghiên cứu sinh thì rất có lợi cho sự phát triển sau này.
Nếu đã quyết định muốn lăn lộn pha trộn trong chốn quan trường, vậy thì phải bắt đầu nỗ lực từ mọi phương diện, những chuyện nhỏ nhặt cũng phải suy xét đến mới được.
- Ừ, cứ cho là gia tộc muốn sắp xếp cho mình đến đơn vị mới rèn luyện, mình cũng có thể tiếp tục ở tỉnh Tây Xuyên. Huống hồ bây giờ mình ở tỉnh Tây Xuyên cũng xây dựng được cơ sở kiên cố, sau này từ chỗ này bắt đầu phát triển lên cao hơn cũng không tồi.
Hàn Đông nghĩ thầm trong lòng.
- Đến lúc đó mình nói với gia tộc một chút là được rồi, chắc không có vấn đề gì.
Nghĩ đến đây, Hàn Đông liền nói:
- Lục Oánh, ý kiến của em cũng là ý kiến hay. Đợi sau dịp lễ 1-5 anh liên lạc với giáo sư Đinh, tới lúc đó em cho anh cách liên hệ với thầy ấy được không?
Lục Oánh gật đầu, đáp:
- Được chứ, không thành vấn đề. Nếu anh Đông mà được làm nghiên cứu sinh của giáo sư Đinh, vậy chúng ta sẽ trở thành học trò đàn anh đàn em đồng môn rồi.
Nói xong, cô liền cười ranh mãnh, thể hiện cực vui sướng.
Hàn Đông cũng có chút vui vui, tuy hắn có ưu thế biết trước tương lai hơn người khác một chút, nhưng ưu thế này chỉ có tác dụng nhất thời, không có tác dụng cả đời. Theo đà biến hóa ngày sau của tình hình trong nước, và địa vị của bản thân được nâng cao, rất nhiều thứ sẽ trở nên càng phức tạp hơn. Hơn nữa, mấu chốt là, trong đầu của Hàn Đông chỉ có ký ức hơn mười năm của kiếp sau, hơn mười năm đó qua đi rồi thì làm thế nào? Cho nên Hàn Đông phải bắt đầu từ bây giờ, không ngừng dùng đủ mọi kiến thức để trang bị cho đầu óc, cho dù sau này không có ký ức để mượn nhờ, Hàn Đông vẫn phải đủ khả năng làm tốt hơn người khác mới được.
Hai người mở rộng được đề tài, Lục Oánh càng hiện rõ tự nhiên hơn. Cô kể cho Hàn Đông nghe rất nhiều chuyện thú vị trong trường học, đồng thời cũng bắt Hàn Đông kể một chút những chuyện hay ho trong con đường làm quan của hắn.
Vô hình trung, hai người đã uống hết hai chai vang đỏ. Trên tổng thể, Hàn Đông uống nhiều hơn Lục Oánh một chút.
Tuy nhiên rất rõ ràng Hàn Đông được rèn luyện nhiều hơn trên những trận rượu, cho nên dù là như thế, Hàn Đông vẫn thấy đầu có chút choáng váng, toàn thân hơi hơi nóng lên.
Còn Lục Oánh, đôi má cô ửng hồng giống như trái táo chín.
Đồng thời, trong đôi mắt cô giống như đong đầy nước mùa thu, hơi hơi gợn sóng, khiến cho người khác nhìn vào trong lòng không tránh khỏi rung động.
- Cô gái này cũng là một mỹ nữ.
Hàn Đông không kìm nổi cảm than trong lòng.
Lúc này, thời gian đã là hơn 8h, Hàn Đông nói:
- Thế nào, em còn đi nổi không?
Lục Oánh nói:
- Anh còn đi được thì em không vấn đề, đi thôi, chúng ta đi ra ngoài hóng gió. Ở đây buồn chết đi được.
Là một cô gái mới bắt đầu yêu, đây cũng là lần đầu tiên cô khoác tay một người đàn ông trước công chúng, trong lòng không căng thẳng mới là lạ. Có điều, vì để Hàn Đông không nhận ra điều này nên cô tích cực giả bộ tự nhiên, thể hiện mình giống như một cô gái bướng bỉnh.
Nhưng, vẻ mặt không đếm xỉa đến của Hàn Đông cũng khiến Lục Oánh vô cùng bất mãn. Cái tên đầu gỗ, cô đã tự mình nói muốn làm bạn gái hắn mấy ngày, thế mà hắn lại không có chút phản ứng gì.
Trong lòng Lục Oánh, cô vô cùng cảm kích Hàn Đông, nếu không phải gặp được Hàn Đông, thì cuộc đời cô sắp phải rẽ sang một ngã chuyển biến cực lớn khác, cũng sẽ không thể sống những ngày vui vẻ, nhẹ nhõm như bây giờ.
Ngày đó tại sàn nhảy Dạ Lai Hương, vì để kiếm chút tiền giúp đỡ gia đình, có tiền nuôi sống bản thân và học tập, suýt chút nữa cô rơi vào con đường không thể quay đầu, mà nhờ gặp được Hàn Đông, giống như việc đẩy cô đang đứng bên bờ vực quay trở lại. Sau đó Hàn Đông giúp đỡ tìm việc làm cho cô và Yến Lâm, khiến cô có thể ngẩng cao đầu dùng sức lao động của mình giải quyết khó khăn kinh tế, quan trọng là, cô không phải lâm vào con đường đầy tủi nhục và chua xót.
Đương nhiên, Lục Oánh là một cô gái thông minh, vì vậy dù tuy cô không hiểu lắm về Hàn Đông, nhưng từ những việc đích thân chứng kiến, cô cũng biết Hàn Đông giúp đỡ mình không phải là vì ý đồ gì với mình, thậm chí cho dù là Yến Lâm, Hàn Đông cũng không có quan hệ gì mà vẫn tận tình giúp đỡ cô ấy. Ngoài ra, hai cô gái cũng không có giá trị đáng giá gì để Hàn Đông mơ ước.
Kiểu giúp đỡ không mong đáp trả, lại còn không chỉ giúp có một lần khiến Lục Oánh vô cùng cảm kích trong lòng, cũng cảm thấy mình nên cảm ơn Hàn Đông mới đúng.
Nhưng hiện tại cô không có gì, căn bản không biết nên cảm ơn Hàn Đông thế nào.
Tuy rằng cô không phải người trong thể chế, nhưng Hàn Đông mới hơn 20 tuổi đã là Bí thư Huyện ủy rồi, trong mắt cô, để có được vị trí này ít nhất phải lăn lộn rất nhiều năm trong giới quan trường, lăn lộn đến mức thành ông già rồi mới có thể leo lên được, đã là một ông quan già rồi. Do vậy cũng đủ để nhìn ra, tương lai Hàn Đông chắc chắn sẽ làm lên chức lớn hơn, vì vậy cô biết, cô muốn báo đáp Hàn Đông căn bản là không thể nào báo đáp, vì Hàn Đông không thiếu gì cả, ít nhất trong mắt cô, Hàn Đông là không thể có việc gì phải cần đến cô giúp đỡ.
Lục Oánh là một cô gái rất tự trọng, cho nên cô cảm thấy mình nợ Hàn Đông một ân tình rất lớn, trong đầu cô luôn nghĩ làm thế nào để trả ân tình này.
Có đôi lúc, thậm chí cô ngầm nghĩ nếu Hàn Đông không có bạn gái thì tốt quá, mình phải cảm ơn anh ấy, thôi thì làm bạn gái anh ấy được rồi.
Nhưng từ miệng của Yến Lâm mà Lục Oánh được biết, Hàn Đông có bạn gái rồi, hơn nữa bạn gái của hắn cực kỳ xinh đẹp, nghe nói hai người là bạn học đại học với nhau, nên cô không thể dùng cách này để cảm ơn Hàn Đông được.
Cho nên, vừa rồi Lục Oánh không kìm được mà nói làm bạn gái Hàn Đông mấy ngày cũng là xuất phát từ nguyên do đó.
Trong lúc ấy, cô thậm chí nghĩ hết rồi, nếu có thể được cô sẽ thoáng hết mình, làm bạn gái thật sự của Hàn Đông vài ngày, thực hiện những chuyện mà một người bạn gái nên thực hiện, coi như dùng phương pháp này để báo đáp cảm ơn Hàn Đông.
Nhưng cô không ngờ rằng, bản thân mình không dễ gì mới đủ dũng khí nói ra những lời ấy, thì Hàn Đông lại giống như khúc gỗ không có chút phản ứng gì, điều này khiến lòng cô vô cùng buồn bực.
- Đúng là khúc gỗ.
Lục Oánh thầm nghĩ, cánh tay khoác cánh tay Hàn Đông của cô lại dùng sức, giống như đang làm nũng.
Trong lòng Hàn Đông chỉ còn biết cười khổ, không phải hắn không nghe thấy lời Lục Oánh nói, chỉ là cảm thấy có chút không thể tin nổi. Trong mắt Hàn Đông, Lục Oánh và Yến Lâm như nhau, chính là như cô em gái nhỏ chưa hoàn toàn trưởng thành. Ban đầu giúp đỡ cô, một là thông cảm, hai là nể Yến Lâm. Sau này khi đã thân quen rồi, Hàn Đông cũng cảm thấy cô gái này rất khá, nhưng trong lòng Hàn Đông lại không hề có suy nghĩ gì khác.
Lời Lục Oánh vừa nói khiến Hàn Đông hơi kinh ngạc, cũng không biết cô gái này là suy nghĩ thế nào.
Bởi vậy trong mắt Hàn Đông, Lục Oánh cũng chỉ là đùa vui mà thôi.
Về lời nói vừa rồi của cô, Hàn Đông cũng chỉ có thể chọn cách không chú ý đến.
Lục Oánh bĩu môi, đưa tay ôm chặt lấy cánh tay Hàn Đông, còn Hàn Đông lại nở nụ cười thản nhiên, hai người không nói gì, im lặng đi về phía trước.
Trong mắt người đi đường, Hàn Đông và Lục Oánh giống như một đôi nam nữ yêu nhau trời sinh, người nam đẹp trai, phong độ, người nữ xinh đẹp, dịu dàng.
Hàn Đông chuẩn bị đưa Lục Oánh đến Ngân Hà Nhân Gia, hương vị ở đó khá ngon.
Lúc đi qua nhà khách Huyện ủy, vừa đúng lúc Giám đốc nhà khách Mã Thừa Vận đi từ trong ra ngoài, ngẩng đầu thấy Hàn Đông và một người con gái khoác tay nhau đi ngang qua nên vội vàng lui vào trong.
Có điều tuy hành động của y rất nhanh, nhưng Hàn Đông vẫn là nhìn thấy, thấy hành động của y như kẻ trộm nên trong lòng không khỏi buồn cười. Cái tên này, cho dù nhìn thấy hắn khoác tay một cô gái đi trên phố, thì cũng không cần phải né như vậy. Đến giờ hắn vẫn còn độc thân, bên cạnh có con gái cũng là chuyện bình thường.
Đến Ngân Hà Nhân Gia, vừa đúng lúc có phòng riêng, Hàn Đông liền yêu cầu một phòng. Đợi nhân viên phục vụ đưa thực đơn ra, Lục Oánh đẩy thực đơn cho Hàn Đông, nói:
- Anh Đông, anh gọi món đi, hôm nay em mời. Anh thích ăn gì thì cứ gọi thoải mái.
Hàn Đông cười, nói:
- Hay là em chọn đi, anh thế nào cũng được.
Lục Oánh cũng không khước từ, liền nói:
- Vậy được, em gọi mấy món trước.
Sau đó cô liền chọn mấy món, cuối cùng hỏi nhân viên phục vụ:
- Ở đây có rượu gì?
Hàn Đông nói:
- Thôi rượu đi, hai chúng ta có gì để mà uống, ăn thức ăn được rồi.
Người phục vụ có chút khó hiểu, liếc nhìn Hàn Đông một cái, trong lòng nghĩ người đàn ông này thật lạ lùng, với kiểu tình hình này, bình thường đều là người đàn ông khuyên con gái uống rượu, còn người con gái thì tìm đủ cách từ chối, bởi vì tửu lượng con gái thường không lớn, rất dễ say, mà uống say rồi thì cơ hội cho đàn ông liền kéo tới.
- Rượu bình thường chúng tôi đều có cả, rượu trắng, rượu vang, bia. Anh chị muốn uống rượu gì?
Người phục vụ nhẫn nại hỏi.
Hàn Đông xua tay, nói:
- Không gọi rượu, mau cho người đem thức ăn lên.
Lục Oánh bĩu môi, nói:
- Anh Đông, nói trước là em mời khách rồi. Em sắp xếp thế nào anh phải nghe em chứ.
Hàn Đông cười, đáp:
- Hai chúng ta có gì mà uống, với lại, con gái uống rượu cũng không tốt.
- Mặc kệ, dù thế nào tối hôm nay phải uống.
Lục Oánh nũng nịu nói.
- Như vậy đi, chúng ta uống vang được rồi. Cho hai chai, uống từ từ, dù sao ngày mai được nghỉ, cũng không có chuyện gì.
Hàn Đông nói:
- Hàng ngày anh phải đến Thục Đô nữa.
Lục Oánh nhếch miệng cao hơn, cô nói bất mãn:
- Anh Đông, anh có ý gì? Em về tìm anh, anh lại đi Thục Đô.
Hàn Đông nhìn Lục Oánh dở trò giận dỗi kiểu phụ nữ, trong lòng nghĩ cô gái này có tâm tư khó đoán.
- Anh đã hẹn trước với người ta rồi, anh vốn định đến đó rồi đến thăm em và Yến Lâm, ai ngờ em lại đến đây.
Nghe hắn nói vậy, Lục Oánh liền nở nụ cười, nói:
- Được rồi, dù sao tối hôm nay còn sớm. Chúng ta từ từ uống, hai chai rượu vang cũng không nhiều.
Nhìn bộ dạng của cô, Hàn Đông cũng chỉ còn cách bất lực nghe cô sắp xếp.
Hàn Đông cũng cảm nhận được đại khái tâm ý của Lục Oánh, từ ngày quen biết cô, Hàn Đông cũng phát hiện cô là một người tinh tế, lòng tự trọng cực cao, cô về tận đây mời hắn ăn cơm, cũng chính là muốn thể hiện lòng cảm ơn mình mà thôi.
Lục Oánh gọi rượu vang xong, rồi giục nhân viên phục vụ mau mau mang món nộm lên trước.
Rất nhanh, nhân viên phục vụ đem rượu vang tới, đồng thời cũng bưng lên mấy đĩa nộm chân gà, váng đậu, rễ diếp cá và lạc.
Hàn Đông cười nói:
- Em gọi món như thế, tối hôm nay chắc phải tốn hết tiền mất.
Lục Oánh cười duyên dáng, nói:
- Không sao, tối hôm nay em là đặc biệt mời anh Đông ăn cơm, đương nhiên phải chân thành một chút chứ.
Người phục vụ mở chai rượu vang, Lục Oánh liền cho cô ta lui ra ngoài, đóng cửa phòng lại.
Sau đó, Lục Oánh cầm ly rót hai ly rượu vang, đẩy một ly cho Hàn Đông, rồi nâng ly lên, nói:
- Anh Đông, em mời anh một ly. Cám ơn anh đã giúp đỡ, tất cả đều trong rượu đây.
Nói xong, cô ngẩng đầu, uống cạn rượu trong ly.
Hàn Đông cười khổ, nói:
- Uống từ từ thôi, không nên uống nhiều như vậy.
Có điều Lục Oánh đã uống hết rồi, Hàn Đông cũng uống sạch rượu trong ly của mình.
Đến Vinh Châu đã được hơn một năm rưỡi, cũng không biết uống rượu bao nhiêu lần với biết bao nhiêu người, uống say, đau đầu cũng rất nhiều lần, do vậy tửu lượng cũng được luyện đến cực đại, nâng cao rất nhanh. Bây giờ cho dù là rượu trắng, Hàn Đông uống lít, hai lít cũng không khó chịu, vì vậy nếu uống rượu vang, uống hết một chai cũng không thành vấn đề.
Lục Oánh cười ha ha, nói:
- Anh Đông, con người anh sao lại cẩn thận như vậy thế, em nói rồi, tối hôm nay không có việc gì, chúng ta uống vì niềm vui, em không muốn lại nghe thấy anh nói mấy lời dài dòng.
Hàn Đông bất lực nói:
- Được, anh không nói nữa, tối nay uống với em một cách vui vẻ.
- Đây mới đúng chứ.
Lục Oánh vui vẻ đáp. Cô gắp một cái chân gà, ăn ngon lành. Chiếc lưỡi bé đỏ xinh xinh thi thoảng lộ ra ngoài, cũng là có vài phần gợi cảm.
Hàn Đông thò đũa gắp vài hạt lạc ăn, bất giác cũng không biết nói cô bé này thế nào nữa.
Lục Oánh nhanh gọn xơi hết cái chân gà, cô dùng giấy ăn lau lau tay, nói:
- Anh Đông, sao anh không nói gì, biến thành khúc gỗ rồi à?
“Khúc gỗ” - Hàn Đông ngẩn ra, cái cách gọi thế này là lúc ban đầu Kiều San San gọi hắn, không ngờ Lục Oánh cũng lại gọi hắn như vậy. Bỗng chốc, trong lòng Hàn Đông đột nhiên dâng đầy nỗi nhớ Kiều San San, cũng không biết bây giờ cô đang làm cái gì?
Lục Oánh thấy Hàn Đông vẫn bộ dạng cũ, bất mãn nói:
- Anh Đông, rốt cuộc anh có nghe em nói chuyện không?
Hàn Đông cười cười, nói:
- Em đã gọi anh là khúc gỗ rồi, khúc gỗ sao mà nói chuyện chứ?
- Anh…
Lục Oánh hết chỗ nói. Cô cầm lấy chai rượu, rót đầy vào trong ly của hai người, nói dỗi:
- Không nói, vậy thì uống rượu thôi.
Hàn Đông nâng ly lên, đáp:
- Được, nhưng phải uống chậm thôi, không phải thời gian hôm nay sớm sao, vậy không nên uống nhanh như thế.
Cho dù là rượu vang, uống nhanh cũng rất dễ say. Tuy Hàn Đông uống không vấn đề gì, nhưng Lục Oánh là con gái, uống say thì không tốt.
Lục Oánh ngoan ngoãn gật đầu:
- Vâng, chúng ta uống từ từ, nói chuyện với nhau. Anh Đông, bây giờ anh là Bí thư Huyện ủy của chúng ta rồi. Nếu ở thời xưa, anh là Huyện thái gia, là quan phụ mẫu. Anh Đông, sao anh thăng chức thăng nhanh như thế? Có bí quyết gì không?
Hàn Đông cười cười, đáp:
- Có bí quyết gì? Nếu như mà có, vậy chính là làm việc thật sự, chỉ cần chăm chỉ làm, lãnh đạo cấp trên chắc chắn sẽ nhìn thấy, lên chức cũng là chuyện đương nhiên thôi.
Lục Oánh bĩu môi nói:
- Anh Đông, anh nghĩ em không hiểu biết gì sao? Nếu dễ dàng lên chức như thế, vậy sao nhiều ông Bí thư Huyện ủy đến tận bảy, tám chục tuổi mới leo lên chức đó được. Đúng rồi, anh Đông ở huyện Phú Nghĩa làm được không ít việc nhé. Anh xây dựng “mô hình Phú Nghĩa”, hồi chúng em học chuyên ngành thầy cô đều lấy vấn đề này để giảng bài, khen ngợi anh hết lời, nói anh làm “mô hình Phú Nghĩa” là đường thoát và biện pháp thay đổi chế độ tốt cho doanh nghiệp nhà nước hiện tại. Thầy cô của chúng em còn khen lấy khen để, nói một vị quan chức hiểu kinh tế giống như anh đúng là của hiếm.
Hàn Đông nói:
- Ha ha, thầy cô của các em đúng là coi trọng anh rồi.
Lục Oánh nói:
- Anh Đông còn không biết chứ, thầy giáo bài chuyên ngành của chúng em chính là giáo sư Đinh Nhân Bách, rất nổi tiếng ở khu vực Tây Nam, dù là trên toàn quốc cũng có chút tiếng tăm đấy.
- Phải không, có điều anh lại chưa nghe tiếng. Giáo sư Đinh Nhân Bách chủ yếu nghiên cứu gì vậy?
Hàn Đông cười hỏi.
Lục Oánh nói:
- Anh chưa nghe đến là rất bình thường. Anh lại không phải là người học thuật, cả ngày anh chỉ nghĩ đến làm quan như thế nào, à không, là nghĩ làm việc như thế nào, chắc chắn là sẽ không để ý đến chuyện này rồi.
- Giáo sư Đinh chủ trương muốn tiến hành cải cách quyền tài sản doanh nghiệp nhà nước, nói chúng ta phải làm cái gì mà bỏ cái nhỏ bắt cái lớn. Doanh nghiệp nhà nước không phải ngành nghề sản xuất, bất luận to nhỏ đều phải nắm giữ trong tay, nên mở thoáng ra một cách vừa phải một chút, chỉ có như vậy mới có thể làm sống doanh nghiệp nhà nước của chúng ta, cũng mới có thể tăng thêm chất lượng kinh tế của nhà nước. Đúng rồi, giáo sư Đinh cho rằng doanh nghiệp nhà nước nên chú trọng chất lượng chứ không phải số lượng. Tóm lại, quan điểm của thầy ấy hình như có chút không giống với quan điểm chủ lưu hiện tại. Thầy ấy nói thầy đang viết một cuốn sách, chính là chuyên môn trình bày, phân tích phương diện quyền tài sản của doanh nghiệp nhà nước, còn nói là nếu có thời gian thì muốn đến huyện Phú Nghĩa xem anh làm “mô hình Phú Nghĩa” nữa.
Nhắc đến chuyện trong trường học, Lục Oánh mặt mày hớn hở, dậy lại thần thái nữ sinh bé nhỏ.
Hàn Đông rất hứng thú với giáo sư Đinh Nhân Bách mà cô nhắc tới, từ những lời cô vừa kể, Hàn Đông cảm thấy quan điểm của giáo sư Đinh Nhân Bách lại vô cùng tương đồng với quan điểm chủ lưu sau này, xem ra vị giáo sư này quả nhiên rất có trình độ.
Tuy rằng Hàn Đông biết về quan điểm chủ lưu của đời sau, nhưng quan điểm này được khơi dậy cụ thể như thế nào, là nhà lý luận nào đề xuất ra đầu tiên, là ai nghiên cứu sâu, triệt để nhất thì hắn lại không hề biết.
Dù sao với thành tích kiếp trước của hắn, biết được chính sách kinh tế hay gì đó của quốc gia là đã rất khá rồi, để hắn hiểu biết nhiều hơn, vậy thì càng không thực tế.
- Ê, anh lại đang nghĩ gì thế?
Lục Oánh nói xong, thấy Hàn Đông ngồi ở đó, tay cầm ly rượu như đang rơi vào suy tư nên cô có chút không vui. Cái khúc gỗ này, ngồi trước mặt đang nói chuyện với hắn là một cô gái xinh đẹp, hắn lại không thèm để ý đến, tâm trí còn đang bị phân tán, đây quả đúng là sự coi thường và nhục nhã lớn nhất với cô.
Hàn Đông cười cười, nói:
- Anh vừa rồi đang nghĩ đến quan điểm của giáo sư Đinh mà em nhắc, vị giáo sư đấy bao nhiêu tuổi?
Lục Oánh nghe Hàn Đông giải thích nên cảm thấy vui hơn, ít ra Hàn Đông không phải là đang nghĩ đến chuyện khác, mà là đang nghĩ tới chuyện mà cô vừa kể, điều này đáng để tha thứ.
- Giáo sư Đinh khoảng 50-60 tuổi rồi, thầy ấy nghiên cứu kinh tế học, hình như bây giờ lại chuyên nghiên cứu vấn đề cải cách quyền tài sản doanh nghiệp nhà nước. Trước kia thầy ấy từng là hiệu trưởng của trường em, bây giờ vẫn là hiệu trưởng danh dự.
Hàn Đông gật gật đầu, nói:
- Ha ha, xem ra giáo sư Đinh của các em rất có trình độ, hay là anh cũng theo học thầy ấy?
Lục Oánh sửng sốt, cười khanh khách:
- Anh Đông, anh đang đùa à?
Hàn Đông nghiêm mặt, nói:
- Anh đang nghiêm túc. Em không biêt chứ, ngày trước hồi anh đi học, anh học khoa Trung văn, trên thực tế chưa học gì về quản lý kinh tế. Trước khi ở đây, trước khi cải cách huyện Phú Nghĩa anh cũng chỉ là dựa vào một số kinh nghiệm mà thôi. Anh nghĩ nếu như có thể học quản lý kinh tế một cách có hệ thống, về sau sẽ rất có ích.
Thấy Hàn Đông không giống với đang đùa, Lục Oánh hỏi:
- Vậy cả ngày anh đi làm quan, anh học kiểu gì?
Hàn Đông đáp:
- Có thể học tại chức mà.
Lục Oánh nghĩ ngợi, nói:
- Đúng rồi, anh Đông, thật ra còn có một cách khác. Đó là anh có thể thi làm nghiên cứu sinh của giáo sư Đinh.
Hàn Đông cười khổ, đáp:
- Anh cũng muốn chứ, nhưng hiện giờ anh không có nhiều thời gian ôn tập. Với lại, lúc trước anh cũng không học nội dung có liên quan đến, muốn thi cũng chẳng dễ dàng gì.
Lục Oánh gật gật đầu, nói:
- Cũng phải, hiện giờ anh Đông là quan phụ mẫu của một huyện lớn như huyện Vinh Quang, cũng không có nhiều thời gian ôn tập bài vở. Ha ha, em đoán chừng anh Đông mà đi thi thì đúng là thi trượt.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Đúng vậy đấy.
Đôi mắt Lục Oánh đột nhiên vụt sáng, nói:
- Anh Đông, hay là anh có thể thử, dù sao trường chúng em có mối quan hệ tốt với cơ quan nhà nước, anh lại lập ra “mô hình Phú Nghĩa”, nói không chừng giáo sư Đinh đặc cách cho anh đỗ, như vậy thì không cần phải thi nữa.
Hàn Đông ngẫm nghĩ, đây cũng là một ý kiến hay. Dù sao các trường hiện nay cũng đều hi vọng có thể dựa trên nhiều phương diện chiêu sinh những học sinh có chút tầm ảnh hưởng, như vậy cũng có lợi cho việc nâng cao danh tiếng của nhà trường, hơn nữa Hàn Đông cũng biết là, rất nhiều trường học đều thoải mái với quan chức chính phủ xin vào học, đến lúc đó cũng dễ dãi cho người ấy tốt nghiệp. Dù sao quan chức lấy được bằng tốt nghiệp ở trường, coi như là học sinh của nhà trường, cũng được coi là một kiểu tài nguyên nhân lực.
Vấn đề bây giờ là, hiện giờ rốt cuộc Hàn Đông có thể ở thành phố Vinh Châu được bao lâu nữa, bởi vì tuân theo sự sắp xếp trong nhà, chỉ sợ không bao lâu nữa hắn phải chuyển sang bộ phận khác để rèn luyện, còn bản thân hắn mà muốn làm nghiên cứu sinh của giáo sư Đinh thì ít nhất phải ở trong tỉnh Tây Xuyên này, cho dù là học tại chức. Tóm lại, phải đến trường xem xem mới được.
Nghĩ ngợi một lát, Hàn Đông liền quyết định đi thử một lần. Đương nhiên hắn phải tìm hiểu về quan điểm và trình độ học vấn của giáo sư Đinh Nhân Bách trước, sau đó cũng phải để người ta tình nguyện nhận hắn vào học mới được.
Hàn Đông biết, thân ở trong chốn quan trường, tuổi tác là một vật báu, bằng cấp là không thể thiếu, tự mình sớm có được cái bằng nghiên cứu sinh thì rất có lợi cho sự phát triển sau này.
Nếu đã quyết định muốn lăn lộn pha trộn trong chốn quan trường, vậy thì phải bắt đầu nỗ lực từ mọi phương diện, những chuyện nhỏ nhặt cũng phải suy xét đến mới được.
- Ừ, cứ cho là gia tộc muốn sắp xếp cho mình đến đơn vị mới rèn luyện, mình cũng có thể tiếp tục ở tỉnh Tây Xuyên. Huống hồ bây giờ mình ở tỉnh Tây Xuyên cũng xây dựng được cơ sở kiên cố, sau này từ chỗ này bắt đầu phát triển lên cao hơn cũng không tồi.
Hàn Đông nghĩ thầm trong lòng.
- Đến lúc đó mình nói với gia tộc một chút là được rồi, chắc không có vấn đề gì.
Nghĩ đến đây, Hàn Đông liền nói:
- Lục Oánh, ý kiến của em cũng là ý kiến hay. Đợi sau dịp lễ 1-5 anh liên lạc với giáo sư Đinh, tới lúc đó em cho anh cách liên hệ với thầy ấy được không?
Lục Oánh gật đầu, đáp:
- Được chứ, không thành vấn đề. Nếu anh Đông mà được làm nghiên cứu sinh của giáo sư Đinh, vậy chúng ta sẽ trở thành học trò đàn anh đàn em đồng môn rồi.
Nói xong, cô liền cười ranh mãnh, thể hiện cực vui sướng.
Hàn Đông cũng có chút vui vui, tuy hắn có ưu thế biết trước tương lai hơn người khác một chút, nhưng ưu thế này chỉ có tác dụng nhất thời, không có tác dụng cả đời. Theo đà biến hóa ngày sau của tình hình trong nước, và địa vị của bản thân được nâng cao, rất nhiều thứ sẽ trở nên càng phức tạp hơn. Hơn nữa, mấu chốt là, trong đầu của Hàn Đông chỉ có ký ức hơn mười năm của kiếp sau, hơn mười năm đó qua đi rồi thì làm thế nào? Cho nên Hàn Đông phải bắt đầu từ bây giờ, không ngừng dùng đủ mọi kiến thức để trang bị cho đầu óc, cho dù sau này không có ký ức để mượn nhờ, Hàn Đông vẫn phải đủ khả năng làm tốt hơn người khác mới được.
Hai người mở rộng được đề tài, Lục Oánh càng hiện rõ tự nhiên hơn. Cô kể cho Hàn Đông nghe rất nhiều chuyện thú vị trong trường học, đồng thời cũng bắt Hàn Đông kể một chút những chuyện hay ho trong con đường làm quan của hắn.
Vô hình trung, hai người đã uống hết hai chai vang đỏ. Trên tổng thể, Hàn Đông uống nhiều hơn Lục Oánh một chút.
Tuy nhiên rất rõ ràng Hàn Đông được rèn luyện nhiều hơn trên những trận rượu, cho nên dù là như thế, Hàn Đông vẫn thấy đầu có chút choáng váng, toàn thân hơi hơi nóng lên.
Còn Lục Oánh, đôi má cô ửng hồng giống như trái táo chín.
Đồng thời, trong đôi mắt cô giống như đong đầy nước mùa thu, hơi hơi gợn sóng, khiến cho người khác nhìn vào trong lòng không tránh khỏi rung động.
- Cô gái này cũng là một mỹ nữ.
Hàn Đông không kìm nổi cảm than trong lòng.
Lúc này, thời gian đã là hơn 8h, Hàn Đông nói:
- Thế nào, em còn đi nổi không?
Lục Oánh nói:
- Anh còn đi được thì em không vấn đề, đi thôi, chúng ta đi ra ngoài hóng gió. Ở đây buồn chết đi được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.