Chương 489: Không có lòng tham
Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
17/06/2013
- Tôi biết rồi, tôi lập tức báo cáo ngay cho Bí thư Uông.
Chu Thanh Hi nói. Lời của anh ta rất ngắn gọn, nhưng tràn đầy sức mạnh uy nghiêm, dường như dự đoán một trận bão táp nhanh chóng đến gần.
Không lâu sau, cuộc điện thoại của Chu Thanh Hi đã được gọi, chuyển chỉ thị của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Uông Kỳ Tài, yêu cầu Trương Vân Bình bí mật sắp xếp, dũng cảm thận trọng, không để người tốt bị oan, không để kẻ xấu bị bỏ sót.
- Ủy ban Kỷ luật tỉnh rất quan tâm đến chuyện này, Vân Bình anh hãy yên tâm mà triển khai công việc, chỉ cần là vì công việc, thì không phải sợ người khác làm phiền.
Chu Thanh Hi nhấn mạnh ở trong điện thoại.
Trương Vân Bìn có được chỉ thị, trong lòng nhanh chóng có chỗ dựa, lập tức anh ta đem bức thư kia đến văn phòng của Bí thư Thành ủy Hề Hiểu Kiến.
Đối với con người Trương Vân Bình, Hề Hiểu Kiến khó chịu trong lòng, người này luôn ở bên cạnh Hàn Đông, khiến Hề Hiểu Kiến luôn có sự đề phòng với anh ta.
Tuy nhiên Trương Vân Bình là là Phó bí thư Thành ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, ở bên ngoài Hề Hiểu Kiến đối với anh ta vẫn rất khách khí.
- Bí thư Trương, có chuyện này muốn báo cáo với anh một chút, Ủy ban Kỷ luật đã nhận được thư tố cáo về việc Cử Cẩm Dật nhận hối lộ, trải qua kiểm chứng ở giai đoạn trước, cơ bản là thật, nên đề nghị đối với việc này lập tức tiến hành bắt giam.
Trương Vân Bình nói, đưa bức thư giao cho Hề Hiểu Kiến.
Trong lòng Hề Hiểu Kiến rất khó chịu, lời của Trương Vân Bình vừa nãy đã lộ ra một số tin tức. Trương Vân Bình hẳn là sớm đã nhận được bức thư tố cáo này, nhưng không nhanh chóng báo cáo cho mình, mà là sớm đã bắt đầu điều tra, đợi sự việc làm ổn thỏa rồi mới đến chỗ mình thông báo. Tên này còn xem mình là Bí thư Thành ủy nữa không vậy?
- Công tác của Ủy ban Kỷ luật tôi cũng sẽ không can thiệp, nên xử lý như thế nào Bí thư Trương hãy xử lý như vậy đi.
Hề Hiểu Kiến thản nhiên nói, lời nói bên trong lại thể hiện sự bất mãn. Tuy công tác của Ủy ban Kỷ luật có tính độc lập nhất định, nhưng Ủy ban Kỷ luật cũng là làm việc dưới lãnh đạo Thành ủy mà, Hề Hiểu Kiến là Bí thư Thành ủy.
Suy nghĩ không quan tâm như vậy của anh ta, ý nghĩa trong lời nói chính là Trương Vân Bình tự mình chủ trương, cần gì phải hỏi ý kiến của Bí thư Thành ủy này chứ! Trương Vân Bình cười nói:
- Bí thư Hề, do những chuyện được đề cập đến trong thư tố cáo khá nghiêm trọng, để không rút dây động rừng, vì vậy Ủy ban Kỷ luật triển khai điều tra bí mật trước tiên, chứng cứ có được thể hiện rõ Cử Cẩm Dật thực sự có hành vi trái pháp luật nghiêm trọng. Bởi vậy tôi đã Phó bí thư Khổng Giai Nam đưa người đi đến quận Cao Bằng rồi.
Cái nhíu mày của Hề Hiểu Kiến càng run lên mạnh mẽ hơn, lập tức anh ta liền để thư tố cáo kia lên bàn, bưng tách trà, thản nhiên nói:
- Tôi biết rồi!
Trong lòng anh ta rất khó chịu, Trương Vân Bình làm như vậy, giống như lo lắng Bí thư Thành ủy sẽ để lộ tin tức ra vậy.
Cho nên anh ta dứt khoát ngay cả nội dung bức thư cũng không xem, trực tiếp bảo cấp dưới tiễn khách.
Vẻ mặt của Trương Vân Bình vẫn thản nhiên mang nụ cười như cũ, anh ta cầm lấy bức thư tố cáo ở trên bàn, đứng dậy nói:
- Vậy tôi không quấy rầy Bí thư làm việc nữa.
Hề Hiểu Kiến gật đầu, ngay cả đứng dậy cùng không buồn đứng lên.
Đợi Trương Vân Bình ra khỏi văn phòng, Hề Hiểu Kiến tức giận đập một cái lên bàn, tay vì thế mà đau nhức.
Điều này làm cho hắn tức giận đến sắc mặt xanh lại.
Tình hình trong thành phố hiện này, Hề Hiểu Kiến cảm thấy, bản thân đối với khả năng có thể nắm trong tay ở Thành ủy là quá nhỏ, bây giờ ngoài ban Tổ chức cán bộ còn nghe lời ra, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trương Vân Bình một mặt đứng hẳn sang bên của Hàn Đông, còn Trưởng ban Tuyên giáo Trịnh Thị Vĩ cũng để ý đến Hàn Đông.
Đây vẫn là hai ban ngành quan trọng của Thành ủy, bây giờ đã không còn do mình nắm giữ nữa, còn về bên Ủy ban nhân dân thành phố, ngoại trừ hai phó Chủ tịch thành phố Tạ Thị Duy và Phí Nguyệt Sương nghe theo mình ra, những người khấc đều đi theo Hạ Kim Cường, căn bản không nói được. Hai người này cũng không phải là ủy viên thường vụ, quả thực rất hạn chế đối với dụng ý của Hề Hiểu Kiến.
Suy tư về tình hình của Thành ủy trước mắt, trong lòng của Hề Hiểu Kiến càng buồn bực hơn, trong lòng cũng bực bội bất an.
“Sự thay đổi này, đều là vì tên nhãi Hàn Đông kia mà ra”. Hề Hiểu Kiến đứng ở bên cửa sổ, suy nghĩ trong lòng. “Bây giờ Hàn Đông và Hạ Kim Cường còn duy trì mối quan hệ khá tốt, nhưng vậy đối với mình không có lợi nhất.
Biện pháp tốt nhất chính là xúc tiến việc tách rời Hàn Đông và Hạ Kim Cường ra, như vậy hội nghị thường vụ Thành ủy cũng coi như là đối đầu ba bên, tôi cũng dễ hành động một chút.
So với cục diện vừa đến bây giờ còn tốt hơn.
Ừ, lần này chuyện của Cử Cẩm Dật không biết đã liên lụy đến bao nhiêu người, không chừng còn là một cơ hội.” Căn nhà của Quận ủy quận Cao Bằng, lúc chiếc xe của Ủy ban Kỷ luật thành phố đến Quận ủy, những người nhìn thấy đều cảm thấy kinh ngạc bất an, không biết à vị lãnh đạo nào xảy ra chuyện.
Dù sao người mà phải để Ủy ban Kỷ luật ra mặt, chắc chắn ít nhất là cán bộ cấp Cục phó trở lên.
Chủ tịch quận Thường Tĩnh Phong đứng ở bên cửa sổ, đúng lúc nhìn thấy Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Khổng Giai Nam bước từ trên xe xuống, phía sau còn có mấy nhân viên công tác đi theo. Anh ta cảm thấy kinh ngạc, lập tức vẻ mặt lộ va vẻ tươi cười vui mừng, miệng còn khẽ giọng lẩm bẩm:
- Ha ha, chắc chắc là bắt Cử Cẩm Dật, làn này xem anh chạy được đi đâu!
Ánh mắt nhìn vào Khổng Giai Nam dẫn người đi đến chỗ Quận ủy, Thường Tĩnh Phong kiềm chế sự vui sướng trong lòng, ngẫm nghĩ một chút, đi về cầm điện thoại, bấm một số điện thoại rồi gọi.
Sau khi gọi được, anh ta liền khách khí nói:
- Chủ nhiệm Tả, chào anh, tôi là Thương Tĩnh Phong của quận Cao Bằng, không biết chiều này Chủ tịch thành phố Hàn có thời gian hay không, tôi muốn qua đó báo cáo công việc.
Thường Tĩnh Phong biết lần này Cử Cẩm Dật chắc chắn là chạy không nổi, vậy thì vị trí của Bí thư Quận ủy sẽ để trống, anh ta lại là người tiếp nhận thích hợp nhất.
Đồng thời với tình hình chung của Thành ủy, muốn chiếm được vị trí này, vậy thì phải báo cáo công tác cho Hàn Đông, đó là điều rất cần thiết.
Đương nhiên, anh ta cũng muốn báo cáo công tác cho Hạ Kim Cường biết, như vậy càng tăng thêm tính chắc chắn hơn một chút.
Giờ phút này, Bí thư Quận ủy quận Cao Bằng Cử Cẩm Dật đang ngồi ở trong văn phòng chậm rãi uống trà, tuy vẻ mặt của anh ta xem ra rất nhàn nhã, nhưng thực tế trong lòng lại rất phiền muộn.
Mấy ngày nay Chủ tịch quận Thường Tĩnh Phong có những động thái không tốtm điều này khiến cho anh ta rất khó chịu.
Vốn dĩ trước đây Thường Tĩnh Phong không phải là một người cứng rắn như vậy, nhưng trong hai lần hội nghị thường vụ gần nhất, Thường Tĩnh Phong thường tỏ ra rất mạnh mẽ, giống như chọc tiết gà vậy, biểu hiện khác thường như vậy, càng khiến cho Cử Cẩm Dật sinh nghi ngờ.
Lúc này có một tiếng đập cửa, Cử Cẩm Dật bất mãn nói:
- Có chuyện gì vậy, nói rồi đừng có làm phiền tôi.
Anh ta vẫn nghĩ là thư ký gõ cửa.
Lúc này cửa bị đẩy ra, Cử Cẩm Dật rất tức giận, thư ký này nói sao cũng không nghe lời.
- Anh...
Lúc Cử Cẩm Dật tức giận ngẩng đầu lên, chuẩn bị khiển trách thư ký một trận, nhần thấy những người đang đứng ở cửa, anh ta liền ngây người ra.
- Loảng xoảng
Chén trà trong tay Cử Cẩm Dật rơi xuống dưới đất, phát ra một tiếng vang.
Nước sôi ở trong chén trà còn bắn lên người anh ta, rất bỏng, nhưng anh ta lại không nhận ra được.
- Khổng...Bí thư Khổng...
Trong nháy mắt Cử Cẩm Dật đương nhiên biết Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Khổng Giai Nam, anh ta liền nhận biết theo bản năng, bản thân lần này xong rồi.
Tuy nhiên, Cử Cẩm Dật nhanh chóng bình tĩnh trở lại, âm thanh của anh ta có chút gượng gạo, trong lòng tràn đầy sự ảo tưởng cuối cùng, miễn cưỡng gượng cười, nói:
- Bí thư Khổng đến đấy à, mời ngồi. Tiểu Tiếu, mau đi pha trà.....
Nhìn thấy nụ cười trên gương mặt Cử Cẩm Dật còn khó coi hơn cả khóc, vẻ mặt của Khổng Giai Nam không chút thay đổi, trong lòng thầm thở dài, lập tức trầm giọng nói:
- Không cần đâu. Đồng chỉ Cử Cẩm Dật, Ủy ban Kỷ luật tìm anh để điều tra một vài chuyện, mời anh phối hợp một chút.
Cùng lúc đó, hai nhân viên kiểm tra kỷ luận dáng người cao lớn cường tráng liền đi đến, giữ lấy hai tay của anh ta.
Mặt khác, hai nhân viên kiểm tra kỷ luật canh giữ ở cửa.
- Không.
Cử Cẩm Dật phát ra tiếng kêu bi thương, giãy dụa quát:
- Tôi phạm tội gì chứ.
Hai nhân viên kiểm tra kỷ luật cẩn thận đứng ở phía sau.
Sau khi ra khỏi cửa, Cử Cẩm Dật liền bình tính lại, chắc là không muốn mất thể diện trước mặt những người khác.
Khổng Giai Nam không đi theo xuống, anh ta đi ra từ văn phòng của Cử Cẩm Dật, trực tiếp đến văn phòng của Chủ tịch quận Thường Tĩnh Phong.
Lúc Thường Tĩnh Phong vừa nhìn thấy cảnh tượng nhân viên công tác Ủy ban Kỷ luật thành phố đưa Cử Cẩm Dật lên xe, thì nhìn thấy Khổng Giai Nam, không kinh ngạc chút nào, anh ta không nói gì liền mời Khổng Giai Nam ngồi xuống, nói:
- Ngọn gió nào đã đưa Bí thư Khổng đến đây vậy?
Khổng Giai Nam cười cũng như không nhìn anh ta một lúc, lập tức nghiêm mặt nói:
- Tôi không phí nhiều lời nữa, có người tố cáo, căn cứ vào điều tra của Ủy ban Kỷ luật thành phố, Bí thư Quận ủy quận Cao Bằng có hành vi trái pháp luật, vừa nãy chúng tôi đã tiến hành việc bắt giam.
- Cái này, điều này thật là không thể ngờ được.
Thường Tĩnh Phong kinh ngạc nói, song vẻ mặt lại không hề tỏ ra kinh ngạc một chút nào.
- Bí thư Khổng, tôi đảm bảo với anh, tôi là người trong sạch.
Khổng Giai Nam nhíu mày nói:
- Tôi đến để thông báo cho Chủ tịch quận Thường một tiếng, hi vọng Chủ tịch quận làm tốt những công việc có liên quan, tận lực ổn định lòng người. Còn về những mặt khác, đợi sự sắp xếp và an bài của Thành ủy đã.
Sau đó, Khổng Giai Nam liền ra về, không có một câu dư thừa nào nữa.
Trở về Ủy ban Kỷ luật thành phố, anh ta trực tiếp đến văn phòng của Trương Vân Bình, nói:
- Bí thư Trương, người đã được đưa đến nhà khách phân khu quân đội rồi, sau đó sắp xếp thế nào đây ạ?
Trương Vân Bình thản nhiên cười, nói những điều đã dự tính trước:
- Sau đó do anh tiến hành điều tra, chủ yếu là nhằm vào nội dung ở trong thư tố cáo, tiến hành kiểm tra đối chiếu sự thật từng cái một, tuy chúng ta đã nắm vững những chứng cứ nhất định, nhưng cũng phải điều tra rõ, những cái khác tôi sẽ sắp xếp thêm.
Khổng Giai Nam nghe xong, trong lòng có chút nghi ngờ, không biết Trương Vân Bình còn muốn sắp xếp cái gì nữa, theo lý mà nói chỉ cần tiến hành điều tra nội dung trong bức thư là được rồi.
“Lẽ nào Bí thư Trương còn có mục tiêu khác. Không chừng đó mới là con cá lớn thực sự.”
Khổng Giai Nam thầm nghĩ trong lòng, trong lòng anh ta thầm kinh ngạc, không biết trong thành phố người nào lại muốn gặp họa đây.
Trước những chứng cứ rành rành như núi, Cử Cẩm Dật đều thú nhận hết những chuyện được nhắc đến trong thư tố cáo. Điều này đã đủ để anh ta bị ngồi tù rồi.
Cử Cẩm Dật bị nhốt trong nhà khách phân khu quân đội mới được nửa ngày, người đã tiều tụy đi rất nhiều, giống như biến thành một người khác vậy.
Lúc Khổng Giai Nam đưa báo cáo kết quả điều tra cho Trương Vân Bình, Trương Vân Bình chỉ cười cười, lập tức lấy ra một tờ giấy, bên trên có ghi chép, là những ghi chép về những hành vi hối lộ của Cử Cẩm Dật với những lãnh đạo của các ban ngành quan trọng.
- Những thứ này, anh hãy điều tra cho rõ.
Trương Vân Bình dặn dò nói:
- Nhất định phải chú ý đến cách thức thẩm vấn, tiến hành theo chất lượng, đánh mất tâm lý phòng bị của anh ta!
Nhìn thấy những nhân viên được đề cập đến, trong lòng Khổng Giai Nam thầm nghĩ quả nhiên mình đoán không sai.
Mục đích của Trương Vân Bình vốn không nhằm vào Cử Cẩm Dật, chỉ e trong tay của anh ta còn nắm giữ một vào chuyện khác.
Lúc này Khổng Giai Nam liền tìm Cử Cẩm Dật để xác minh những chuyện mới, tuy chuyện lần này chỉ là những giấy tờ ghi chép của Trương Vân Bình đưa cho anh ta, cũng không có chứng cứ gì nhiều.
Nhưng trải qua sự bố trí chặt chẽ của nhân viên điều tra, hơn nữa trước đây Cử Cẩm Dật đã nói ra một số chuyện, sớm đã chán nản, cũng không tốn bao nhiêu sức, liền điều tra xong.
Còn lúc Khổng Giai Nam báo cáo với Trương Vân Bình lần nữa, nhưng Trương Vân Bình lại đưa ra tình hình mới.
Chuyện lần này, là đề cập đến Phó Chủ tịch thành phố Hoa Đông Minh.
Phó Chủ tịch thành phố Hoa Đông Minh phân công quản lý công an, tư pháp, an toàn quốc gia, thông tin đối ngoại, gọi nhập ngũ, các vấn đề tôn giáo dân tộc, các công việc về các mặt phòng cháy chữa cháy, phụ trách liên hệ, phối hợp công tác với quân đội, cảnh sát và tòa án thành phố, viện kiểm sát thành phố.
Con trai của Cử Cẩm Dật đã từng ẩu đả với người ta gây ra án mạng, vì chuyện của con trai, anh ta đặc biệt hối lộ cho Hoa Đông Minh hai trăm ngàn.
Trong quyển vở đó còn ghi rất rõ.
Lúc Cử Cẩm Dật nhớ lại rất tức giận, trên quyển sổ còn lưu lại cách diễn đạt thể hiện sự bất mãn với con trai, hơn nữa ngoài chuyện này, anh ta còn đưa cho Hoa Đông Minh tám vạn tệ.
Lúc nhân viên kiểm tra kỷ luật điều tra bí mật, Cử Cẩm Dật cũng không có phản kháng gì, liền kể hết mọi chuyện.
Nhìn vào bản ghi chép thẩm vấn ở trong tay, trong lòng Khổng Giai Nam kinh ngạc, xem ra lần này chuyện của Cử Cẩm Dật, chỉ e là sẽ liên lụy đến rất nhiều người.
Quả nhiên, sau đó Trương Vân Bình lại lần lượt đưa cho anh ta hai tờ giấy, trên đó ghi lại chuyện Cử Cẩm Dật hối lộ ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó bí thư, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Lưu Khang Lương.
Trải qua điều tra, về cơ bản cũng là sự thật.
“Không biết Bí thư Trơng còn nắm trong tay tư liệu gì nữa.” Trong lòng Khổng Giai Nam kinh ngạc vô cùng. “Nếu như còn có nữa, vậy thì sẽ đề cập đến ai đây? Đối diện với tình huống này, Khổng Giai Nam cuối cùng biết vì sao Trương Vân Bình lại thận trọng chuyện này như vậy, còn đặc biệt đến phân khu quân đội để mượn nơi phá án, hơn nữa nhân viên phá án đều phải cách biệt tuyệt đối với bên ngoài, điều này là lo trong số họ sẽ có người tiết lộ bí mật.
Đồng thời, Khổng Giai Nam cũng âm thầm cẩn thận, vì hiện nay biết liên lụy đến nhiều cán bộ quan chức như vậy, ngoại trừ những người được cách ly ở nhà khác phân khu quân đội ra, thì chính là mình và Trương Vân Bình.
Còn mình cứ đi tới đi lui, là có cơ hội tiếp xúc với bên ngoài, nếu như tin tức này bị lộ ta, vậy thì bản thân thật sự có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.
Vào trong văn phòng của Trương Vân Bình, sắc mặt của Khổng Giai Nam trầm xuống, đưa bản hỏi cung cho Trương Vân Bình, nói:
- Bí thư Trương, tờ giấy mà anh đưa cho tôi đều đã được chứng thực cả rồi. Những lãnh đạo của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố được đề cập đến, anh xem có phải để Ủy ban Kỷ luật tỉnh ra mặt hay không?
Trương Vân Bình gật đầu nói:
- Tôi đã liên lạc xong rồi, nhân viên công tác của Ủy ban Kỷ luật tỉnh chiều nay sẽ đến, lúc đó có thể lấy nhân viên công tác của Ủy ban Kỷ luật tỉnh làm trung tâm, nhân viên của chúng ta làm tốt công tác giúp đỡ toàn diện. Anh Khổng, đây là một vụ án lớn, chúng ta cần nắm chặt lấy khảo nghiệm này.
Khổng Giai Nam ưỡn ngực, vẻ mặt kiên quyết nói:
- Bí thư Trương yên tâm, tôi lấy danh dự của đảng viên để bảo đảm với anh rằng, quyết không để chuyện này lộ ra ngoài.
Trương Vân Bình cười nói:
- Với anh thì tôi yên tâm rồi, sau khi nhân viên công tác Ủy ban Kỷ luật tỉnh xuống, tình hình sẽ có bước phát triển hơn nữa, anh phải cẩn thận hơn đấy.
Đúng lúc này, điện thoại ở trên bàn của anh ta vang lên, nhấc máy nghe là cuộc điện thoại của Hề Hiểu Kiến gọi đến.
Trong điện thoại Hề Hiểu Kiến trầm giọng hỏi:
- Đồng chí Vân Bình, Cử Cẩm Dật điều tra lâu như vậy, tình hình thế nào rồi, Ủy ban Kỷ luật có kết luận gì chưa?
Mấy hôm nay Hề Hiểu Kiến rất bình tĩnh, cũng không hỏi qua công tác của Ủy ban Kỷ luật, song không có nghĩa là trong lòng anh ta không cách nghĩ.
Từ lúc Cử Cẩm Dật bị bắt giam đã được năm ngày rồi, đến giờ Trương Vân Bình đều không nói rõ tình hình cho anh ta, điều này khiến anh ta rất khó chịu.
Trương Vân Bình hiểu được lý do Hề Hiểu Kiến khó chịu, song chuyện lần này, những người được đề cập rất quan trọng, bây giờ anh ta cũng không làm chủ được, hơn nữa trước khi Ủy ban Kỷ luật tỉnh đưa ra quyết định tương ứng, anh ta cũng sẽ không tiết lộ sự thực cho Hề Hiểu Kiến.
- Bí thư Hề, về nội dung của thư tố cáo, đa phần đã được xác minh rõ ràng, hơn nữa Cử Cẩm Dật đã thừa nhận rồi, song còn có vài vấn đề chưa được điều tra rõ, kết quả cuối cùng có thể phải qua vài ngày nữa mới có thể xác định.
- Ừ, vậy thì cứ như vậy đi.
Hề Hiểu Kiến nói xong liền tắt điện thoại, sau đó anh ta liền ngồi ở trong văn phòng bắt đầu suy nghĩ đến ứng cử viên cho chức Bí thư Quận ủy quận Cao Bằng.
Quận Cao Bằng là nơi sở tại của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Tân Châu, cái chức Bí thư Quận ủy rất quan trọng, nên cần phải có những người đáng tin cậy đến đảm nhiệm mới được.
Song điều khiến cho Hề Hiểu Kiến đau đầu là việc xác định ứng cử viên cho Bí thư Quận ủy như vậy là phải được thông qua hội nghị thường vụ, còn bản thân không thể nắm vững hội nghị thường vụ, điều này khiến anh ta cảm thấy rắc rối.
Ngày 15 tháng 9, trải qua cuộc điều tra nghiêm ngặt của nhân viên công tác Ủy ban Kỷ luật tỉnh, nội dung trong quyển sổ của Cử Cẩm Dật về cơ bản đã được chứng thực xong.
Dù sao quyển vở này là thứ mà Cử Cẩm Dật cất giấu, anh ta vốn không có ý định cho người khác xem, nên trên đó sẽ không có cái gì ghi sai cả.
Còn lúc nhân viên kiểm tra kỷ luật đưa quyển sổ kia ra, Cử Cẩm Dật liền hiểu rằng đã hết hi vọng, những điều tra trước mặt, chẳng qua là Ủy ban Kỷ luật tiến hành điều tra theo trình tự mà thôi.
Bởi vậy, anh ta cũng không ngoan cố chống lại, trực tiếp phối hợp, nói rõ các chuyện đó ra.
Lúc đầu để có thể đảm nhiệm Bí thư Quận ủy quận Cao Bằng, sau khi có được sự ủng hộ của Hề Hiểu Kiến, anh ta lại tặng hai thẻ ngân hàng cho Phó bí thư Ngụy Dụ Vĩ, bên trên lần lượt có hai trăm ngàn, cộng lại là bốn trăm ngàn. Chính vì như vậy, trong hội nghị thường vụ bàn bạc chuyện nhân sự, Ngụy Dụ Vĩ mới đứng ở bên Hề Hiểu Kiến, khiến cho việc nhận chức của Cử Cẩm Dật mới có thể được thông qua thuận lợi.
Đến đây, chuyện mà Cử Cẩm Dật ghi chép, về cơ bản đã được điều tra rõ.
Ngày hôm sau, Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Chu Thanh Hi đích thân đi đến thành phố Tân Châu, nói chuyện với nhân viên công tác Ủy ban Kỷ luật trước tiên, lập tức liền cùng Trương Vân Bình lặng lẽ đi đến văn phòng của Bí thư Thành ủy Hề Hiểu Kiến.
Đối với việc Chu Thanh Hi đột nhiên đến, Hề Hiểu Kiến thực sự hoảng sợ, sau khi nghe Trương Vân Bình giới thiệu tình hình một chút, Hề Hiểu Kiến tỏ ra rất tức giận, nói:
- Bại họa, sâu mọt, đói với những cán bộ bị liên lụy, Thành ủy Tân Châu nhất định sẽ phối hợp điều tra với Ủy ban Kỷ luật tỉnh, tuyệt đối không nương tay với những kẻ phạm pháp. Xét thấy việc những người được đề cập lần này khá nhiều, tôi đề nghị thành lập tổ điều tra, do Bí thư Trương Vân Bình đảm nhiệm chức tổ trưởng, tiến hành điều tra đối với tất cả những cán bộ cấp Cục, cấp Cục phó cùng với cấp dưới liên quan tới vụ án, đồng thời phối hợp với công tác của Ủy ban Kỷ luật tỉnh.
Chu Thanh Hi mang vẻ mặt tươi cười nói:
- Ban ngành của thành phố Tân Châu, tổng thể là tin được. Trước khi xuống dưới đây, Bí thư Uông có đặc biệt dặn tôi, phải hết sức tin tưởng Thành ủy Tân Châu là một ban ngành đáng tin, vậy thì chúng ta nhanh chóng triển khai công việc, ý của tôi là bắt giam Ngụy Dụ Vĩ, Hoa Đông Minh, Lưu Khang Lương và những người khác lại, những cán bộ khác, thì do Ủy ban Kỷ luật thành phố Tân Châu tiến hành điều tra.
- Cứ theo yêu cầu của Bí thư Chu mà xử lý đi.
Hề Hiểu Kiến nói:
- Cần phải phối hợp với Thành ủy Tân Châu thế nào, Bí thư Chu cứ ra chỉ thị.
Tuy rằng hai người đều là cán bộ cấp Giám đốc sở, nhưng Chu Thanh Hi lần này thay mặt Ủy ban Kỷ luật tỉnh tới, giống như nắm thượng phương bảo kiếm vậy, khiến cho Hề Hiểu Kiến rất khiêm nhường với Chu Thanh Hi.
Chuyện sau đó liền trở nên đơn giản rồi, Hề Hiểu Kiến gọi điện thoại, bảo Ngụy Dụ Vĩ qua đây thương lượng một chút về ứng cử viên của Bí thư Quận ủy quận Cao Bằng.
Ngụy Dụ Vĩ vừa bước vào văn phòng của Hề Hiểu Kiến, liền bị nhân viên kiểm tra kỷ luật Ủy ban Kỷ luật tỉnh khống chế lại.
Sau đó, Phó Chủ tịch thành phố Hoa Đông Minh cùng với ủy viên thường vụ Thành ủy trước, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Lưu Khang Lương cũng lần lượt bị khống chế.
Lưu Khang Lương vì chuyện của bức ảnh của Hàn Đông lần trước, bị Tỉnh ủy cách chức, liền chuẩn bị chờ dưỡng lão, nhưng hiện nay lại liên lụy đến chuyện của Cử Cẩm Dật, chỉ e muốn dưỡng lão một cách thanh thản cũng là điều không thể.
Lập tức ba cán bộ cấp Phó giám đốc sở đã bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh bắt giam, điều này khiến cho thể diện của Hề Hiểu Kiến cũng không có gì vẻ vang cả.
Nhưng anh ta cũng không thể ngăn cản chuyện này, quan trọng là những bản thân những người này tham lam.
Hơn nữa, trong những người bị bắt giam còn có ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó bí thư Ngụy Dụ Vĩ, anh ta là người của Hề Hiểu Kiến, như vậy một mặt Hề Hiểu Kiến lại đối diện với nguy cơ thiếu mất đi một lá phiếu, điều này càng khiến cho anh ta buồn bực không ngừng.
Anh ta cảm thấy, từ sau khi Hàn Đông đến đây, bản thân mình có thể nói là mọi việc không thuận.
Cùng lúc đó, Ủy ban Kỷ luật thành phố dưới sự lãnh đạo của Trương Vân Bình cũng bắt đầu điều tra những người có liên quan đến vụ án của Cử Cẩm Dật ở trong thành phố Tân Châu, liền bắt giam bốn cán bộ cấp Cục trưởng, năm phó cán bộ cấp Cục, mặt khác còn có bảy cán bộ cấp Trưởng phòng.
Những cán bộ cấp trưởng phòng này, chủ yếu là do Ủy ban Kỷ luật quận Cao Bằng tiến hành điều tra, bắt giam.
Trong khoảng thời gian ngắn, do cơn bão táo từ quyển sổ của Cử Cẩm Dật mang đến, khiến cho giới quan chức của thành phố Tân Châu có một sự chấn động rất lớn.
Tất cả mọi người đang bàn luận sôi nổi, những người bị bắt giam lần này nhiều như vậy, vị trí trống cũng không ít, rất nhiều người đang có thừa vận may, lại bắt đầu suy nghĩ.
Tuy những người bắt giam không ít, nhưng những người nhằm vào những vị trí đó có rất nhiều, nên cả thành phố Tân Châu có thể nói là rất náo nhiệt, những người ở bên ngoài cũng bắt đầu hành động.
Hàn Đông ngồi ở văn phòng, xem lại những người bị bắt giam một lần. Ngoại trừ ba cái cán bộ cấp Phó giám đốc sở, cán bộ cấp Cục trưởng chủ yếu bao gồm: Bí thư Quận ủy quận Cao Bằng Cử Cẩm Dật, Cục trưởng cục Xây dựng đô thị Phan Lợi Suất, cục trưởng cục Giao thông Thi Vinh Hải, cục trưởng Cục Đất đai Vệ Lăng Khiết.
Mấy vị trí của các cán bộ cấp Cục trưởng này đều là rất quan trọng, đây cũng là lý do lúc đầu Cử Cẩm Dật muốn lôi kéo họ.
Ngoài ra năm cán bộ cấp Cục phó chủ yếu bao gồm: ủy viên thường vụ Quận ủy quận Cao Bằng, Phó bí thư Phách Trạm Hồng, ủy viên thường vụ Quận ủy quận Cao Bằng, Bí thư Quận ủy Hồng Á Liễu, phó chủ nhiệm Hội đồng nhân dân quận Cao Bằng Du Hi Duy, kiểm sát trưởng viện kiểm sát quận Cao Bằng Ngũ Quốc Hinh, còn có Phó chủ tịch quận Cao Bằng Thường Đông Chương.
Những người này hoặc là hối lộ của Cử Cẩm Dật, hoặc là nhận hối lộ của Cử Cẩm Dật, về cơ bản đều là không có cơ hội quay về.
Còn về cán bộ cấp Trưởng phòng, về cơ bản trong thành phố cũng sẽ không nhúng tay vào, nên Hàn Đông không suy nghĩ nhiều.
“Bên trong cán bộ cấp Phó giám đốc sở, không có chuyện gì với mình, nhưng thật ra là cán bộ cấp Cục, nhanh chóng để trống chín vị trí, vậy mình ít nhất phải có được hai Phó cục trưởng mới được.” Hàn Đông suy nghĩ trong lòng, hai vị trí này Hàn Đông cũng nhất định phải giành được.
Nói hẳn ra, Hàn Đông cũng chỉ tính muốn có một cái, dù sao trong đó anh ta chuẩn bị cho Nguyên Á Văn.
Nguyên Á Văn là cán bộ cấp Trưởng phòng, hơn nữa trong khoảng thời gian đảm nhiệm chức Chánh văn phòng tổ lãnh đạo kinh doanh thành phố, làm việc chăm chỉ có trách nhiệm, đạt được những thành tích tốt, Hàn Đông cảm thấy nên đặt thêm trọng trách cho anh ta.
Bởi vì thân phận của Nguyên Á Văn không bình thường, vì vậy đối với sự bổ nhiệm của anh ta, Hàn Đông không lo lắng lắm, chắc là cũng không đưa ra ý kiến phản đối.
Còn một vị trí khác, chọn người cho cấp Cục phó, Hàn Đông sẽ sắp xếp cho Chu Chính.
Nếu như có thể điều chỉnh một chút, khiến cho Chu Chính với danh nghĩa ủy viên thường vụ Quận ủy quận Cao Bằng, Bí thư Đảng ủy Công an kiêm Cục trưởng Công an, đó là điều tốt nhất.
Quả thực không được, vậy thì đành phải khiến anh ta lấy thân phận Chủ tịch quận kiêm Cục trưởng Công an, dù sao hai vị trí này đều tốt.
Đúng lúc nào, Tả Nhất Sơn đi vào báo cáo:
- Thưa Chủ tịch thành phố, cục trưởng Tần đến rồi.
Hàn Đông khẽ mỉm cười, Tần Bạch Thần đến lúc này, chắc là động lòng rồi, dù sao lần này Phó Chủ tịch thành phố lại để trống một vị trí nữa rồi.
Còn Tần Bạch Thần lại là cán bộ cấp Cục trưởng, hơn nữa là là phó tổ trưởng tổ lãnh đạo kinh doanh thành phố, cục trưởng cục Xúc tiến đầu tư, anh ta cũng đạt được những thành tích tốt, cho dù những thành tích này có chút cảm giác thuận lợi, nhưng anh ta đúng lúc ở vị trí đó, người khác cũng không tranh được.
Bởi vậy chỉ muốn bên trên có người đề bạt, cái vị trí Phó Chủ tịch thành phố của anh ta có chút hi vọng.
- Mời anh ta vào đi.
Hàn Đông gật đầu nói.
Tần Bạch Thần nhanh chóng vào trong, tỏ ra cung kính khác thường, anh ta ngồi nửa mông ở trước mặt Hàn Đông, hơi khom lưng, chủ yếu báo cáo lại một cách tỉ mỉ công tác của cục Xúc tiến đầu tư, nghe anh ta so sánh số liệu trước sau, khiến người ta cảm thấy quả nhiên là đã dự liệu được công việc.
Hàn Đông hiểu được ý của anh ta, không nói gì nghe anh ta báo cáo xong, lập tức gật đầu nói:
- Ừ, công tác của cục Xúc tiến đầu tư làm quả thực rất khá, đặc biệt là so với mấy năm trước, đạt được những tiến bộ rất lớn, điểm này không thể tách rời được với những nỗ lực của Cục trưởng Tần, hi vọng Cục trưởng Tần tiếp tục cố gắng, làm tốt hơn công tác của cục Xúc tiến đầu tư.
- Tôi nhất định ghi nhớ chỉ thị của Chủ tịch thành phố Hàn, không kiêu không nóng nảy, trong công tác, đem chỉ thị của Chủ tịch thành phố Hàn quán triệt trong công tác thực tế.
Tần Bạch Thần nghiêm trang nói.
Hàn Đông không khỏi cười thầm, bản thân đều không có chỉ thị gì, người này chẳng qua thông qua phương thức này để thể hiện sự trung thành của anh ta mà thôi.
Tuy nhiên khả năng làm việc của anh ta cũng coi như không tồi. Nếu như anh ta đảm nhiệm Phó Chủ tịch thành phố, ít nhất từ phương diện công việc mà nói, đối với thành phố Tân Châu rất có lợi.
Nghĩ đến đây, Hàn Đông liền quyết định giúp đỡ anh ta một tay, nói:
- Cục trưởng Tần, gần đây trong thành phố xảy ra một số chuyện, lúc này có rất nhiều người bắt đầu ngồi không yên được nữa rồi, ngay cả công việc cũng không chăm chỉ làm nữ, hiện tượng này thật không tốt. Hi vọng, Cục trưởng Tần quay về chăm chỉ làm việc. Chỉ cần tạo ra được thành tích, mọi người đều có thể nhìn thấy được, hơn nữa tôi tin rằng trong tỉnh cũng sẽ hiểu được tình hình công việc của mọi người, nên hi vọng Cục trưởng Tần giữ tâm trạng ổn định, làm tốt công tác mình đảm nhiệm.
- Vâng....vâng, những điều mà Chủ tịch thành phố Hàn phê bình, tôi nhất định sẽ ghi nhớ chỉ thị của Chủ tịch thành phố Hàn.
Tần Bạch Thần hoang mang nói. Lời của Hàn Đông dường như đang ám chỉ cái gì đó, giống như đang phê bình mình. Điều này Tần Bạch Thần không rõ lắm, nên có chút sợ hãi.
Hàn Đông gật gật đầu, cầm lấy văn kiện trên bàn.
Tần Bạch Thần thấy thế, liền đứng lên cáo từ.
Đi ra ngoài, Tần Bạch Thần giơ tay sờ trán, bên trên đã ướt đẫm mồ hôi.
Anh ta không khỏi cười khổ một chút, trong lòng thầm nghĩ: “Chủ tịch thành phố Hàn tuy rằng tuổi trẻ, nhưng khí thế kia, lại khiến người khác không thể không căng thẳng. Xem ra Chủ tịch thành phố Hàn đã hiểu được ý của mình, nhưng vẫn chưa tỏ thái độ rõ ràng, về mức độ lớn hơn dường như là đang phê bình mình. Rốt cuộc hắn có ý gì đây!”
Lúc này, Hàn Đông gọi điện đến văn phòng ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Phó chủ tịch thường trực tỉnh Phạm Đồng Huy, nói về tình hình của Tần Bạch Thần một chút, nói:
- Chủ tịch tỉnh Phạm, khả năng làm việc của Tần Bạch Thần xuất sắc trong công tác kinh doanh thành phố, nếu như có thể giao thêm trọng trách một chút, cũng có lợi đối với công tác của thành phố Tân Châu.
Phạm Đồng Guy có chút ấn tượng với Tần Bạch Thần, lần trước anh ta đến thị sát công việc ở thành phố Tân Châu, Tần Bạch Thần đã đặc biệt cùng đi báo cáo.
- Ý của Hàn Đông anh tôi đã hiểu rồi, song lần này Tỉnh ủy dự định tiến hành một đợt điều chỉnh khá lớn, tình hình cụ thể bây giờ không tiện nói, tôi đã nhớ chuyện này rồi.
- Cảm ơn Chủ tịch tỉnh Phạm, có câu nói này của Chủ tịch tỉnh Phạm, tôi yên tâm rồi.
Hàn Đông cười nói. Sở dĩ thông qua Phạm Đồng Huy để giải quyết vấn đề của Tần Bạch Thần, Hàn Đông có hai hướng suy nghĩ, một mặt hắn không muốn mọi chuyện đều làm phiền đến Triệu Nhạc
Từ lần trước đến nhà Triệu Nhạc ăn cơm, Hàn Đông liền cảm thấy Triệu Nhạc có thể không bao lâu nữa sẽ rời khỏi tỉnh Tây Xuyên, vậy thì trước đó mình phải đẩy mạnh mối quan hệ với mấy vị lãnh đạo khác hơn nữa. Mặt khác, Phạm Đồng Huy là Phó chủ tịch thường trực tỉnh, trọng lượng lời nói ở trong Tỉnh ủy không hề nhỏ, đồng thời anh ta rất quan tâm đến công tác kinh doanh thành phố, còn đặc biệt đến thị sát thành phố Tân Châu, để anh ta đưa ra sự bổ nhiệm và miễm nhiệm Tần Bạch Thần, cũng phải có sức thuyết phục.
Phạm Đồng Huy cười ha ha nói:
- Hàn Đông anh suy nghĩ vì người khác rất chu đáo, nhưng đã đừng suy nghĩ qua cho chuyện của bản thân mình chưa?
- Chuyện của tôi?
Hàn Đông sửng sốt, lập tức hiểu được dụ ý của Phạm Đồng Huy:
- Chủ tịch tỉnh Phạm, kinh nghiệm của tôi e là vẫn chưa đủ.
- Điều đó thì chưa chắc, đối với công tác kinh doanh thành phố, thì đã rất có sức thuyết phục rồi.
Hơn nữa sau đó Phạm Đồng Huy không nói tiếp, mà là thay đổi lời nói, nói:
- Tôi thấy chuyện này có hi vọng rất lớn, Hàn Đông anh cứ chờ sự thay đổi này mà xem.
Hàn Đông có chút buồn bực, Phạm Đồng Huy vừa rồi muốn nói lại thôi.
Hơn nữa đối với chức Phó bí thư thành phố Tân Châu mà mình đảm nhiệm dường như có sự tin tưởng rất lớn, đây rốt cuộc là như thế nào, lẽ nào bên trên sắp có sự thay đổi gì sao? Phạm Đồng Huy là cán bộ cấp Thứ trưởng, các phương diện được chú ý cũng có điều khác biệt, tin tức cũng rất nhanh nhạy, bởi vậy có chút chuyện quả thực biết nhiều hơn một chút so với Hàn Đông.
Nghĩ đến đây, Hàn Đông liền gọi điện cho cha Hàn Chính.
- Hàn Đông, có chuyện gì vẫn chưa nghĩ ra à?
Hàn Đông liền kể lại cuộc trò chuyện giữa mình và Phạm Đồng Huy lúc nãy, nói:
- Ba à, có phải là Trưởng ban Triệu muốn thăng chức phải không?
Hàn Chính khẽ mỉm cười nói:
- Anh ta thăng chức là chắc chắn, song không phải là bây giờ.
Chỉ có thời gian hai năm là đại hội Đảng, các mặt phải bắt đầu tiến hành điều chỉnh.
Hàn Đông lập tức hiểu ra, bây giờ là cuối tháng 9 của năm 95, Đảng ủy lần này về cơ bản chỉ còn không đến hai năm nữa, vì vậy từ trên xuống dưới lại bắt đầu chuẩn bị trận đấu, chả trách Phạm Đồng Huy lại khẳng định như vậy.
- Phó Bí thư sao?
Tắt điện thoại, Hàn đông cười khổ một chút, hắn cũng không nghĩ chuyên trách làm công tác Đảng.
Đúng lúc này, Tả Nhất Sơn lại vào báo cáo Trưởng ban thư ký Vương Dược Minh đã đến.
Hàn Đông không khỏi cười khổ một chút, xem ra những vị trí còn trống lần này, những người muốn có không hề ít.
Vương Dược Minh vào trong, cung kính ngồi xuống trước mặt Hàn Đông, sau đó đi thẳng vào vấn đề, nói:
- Chủ tịch thành phố Hàn, tôi đến đây để nói với anh một số suy nghĩ, tục ngữ nói binh lính không muốn làm tướng quân không phải là binh lính tốt, trước đây tôi luôn làm việc ở Ủy ban nhân dân, chủ yếu là công việc nhàn nhã, tôi muốn có được sự rèn luyện hơn nữa, xin Chủ tịch thành phố Hàn chỉ đạo!
Hàn Đông cười ôn hòa, nói:
- Có suy nghĩ là tốt, đối với công việc của anh, anh có suy nghĩ cụ thể gì không?
Vương Dược Minh nói:
- Chủ tịch thành phố Hàn, tôi muốn làm việc ở quận Cao Bằng một thời gian.
- Quận Cao Bằng.
Hàn Đông trầm ngâm một chút.
- Bí thư Quận ủy quả thực không tồi, thực ra có thể có được sự rèn luyện rất lớn. Tôi thì hoàn toàn ủng hộ anh, song chuyện này tốt nhất anh nên báo cáo với Chủ tịch thành phố Hạ, như vậy thì không có vấn đề gì lớn cả.
- Vâng, cảm ơn Chủ tịch thành phố Hàn. Chiều mai tôi sẽ báo cáo với Chủ tịch thành phố Hạ.
Vương Dược Minh cũng biết, hiện nay Hàn Đông tuy có trọng lượng lời nói không hề nhỏ, như một mình hắn lại không thể hoàn toàn chỉ đạo hội nghị thường vụ, bản thân còn phải có được sự ủng hộ của Chủ tịch thành phố Hạ Kim Cường, như vậy cái vị trí Bí thư Quận ủy quận Cao Bằng về cơ bản đã năm trong tay rồi.
Vương Dược Minh vốn là cán bộ cấp Cục trưởng, đảm nhiệm chức Bí thư Quận ủy quận Cao Bằng, về phương diện kinh nghiệm thì không có chút vấn đề gì cả.
Hơn nữa, Hàn Đông cũng khá yên tâm về khả năng làm việc của anh ta, cũng muốn giúp anh ta một tay, dù sao Vương Diệc Min muốn thăng tiến, chỉ đứng ở vị trí Phó trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố là rất bất lợi, còn nếu như đến quận Cao Bằng đảm nhiệm chức Bí thư Quận ủy, vậy thì tốt nhiều rồi.
Song bởi vậy, ngoài hai cán bộ cấp Cục phó Nguyên Á Văn và Chu Chính ra, Hàn Đông còn muốn vị trí Phó giám đốc sở và vị trí cấp Cục trưởng, hơn nữa đều là vị trí rất quan trọng, đến lúc đó chỉ e là áp lực có chút lớn.
Điện thoại di động vang lên, Hàn Đông liền lấy ra xem, là của Triệu Nhạc gọi đến, hắn không khỏi mỉm cười một chút, xem ra lời của Phạm Đồng Huy nói là sự thật, bản thân lần này chỉ sợ quả thực phải hành động.
Tuy nhiên, làm như vậy, sự thay đổi của thành phố Tân Châu quả thực lớn một chút, người tiếp nhận bản thân, cũng không biết trong tỉnh sẽ đề bạt từ đâu.
- Hàn Đông, Tỉnh ủy gần đây sẽ tiến hành điều chỉnh đối với cán bộ của thành phố Tân Châu, đối với công việc của anh, anh có suy nghĩ gì không?
Triệu Nhạc cười hỏi trong điện thoại.
Hàn Đông khẽ mỉm cười nói:
- Trưởng ban Triệu, tôi sẽ nghe theo sự sắp xếp, song tôi vẫn hi vọng có thể làm chút việc ở phương diện kinh tế.
Triệu Nhạc không khỏi mỉm cười, Hàn Đông một mặt nói nghe theo sự sắp xếp, mặt khác lại nói ra suy nghĩ của mình, người này rất biết cách trả giá.
- Ha ha, anh làm công tác kinh tế quả thực không tồi. Song là cán bộ của Đảng, khả năng của các phương diện đều phải có được sự rèn luyện.
Triệu Nhạc cười nói:
- Công tác kinh tế, chỉ là một phương diện, là một cán bộ Đảng viên, phương diện cần phải xử lý còn rất nhiều, hơn nữa ở những cương vị không giống nhau, cũng là một trong những yêu cầu cơ bản của cán bộ lãnh đạo.
Hàn Đông hiểu được, chuyện của mình sợ không chỉ là ý của Triệu Nhạc, nên bất luận bản thân phản đối thế nào, về cơ bản là không có tác dụng quá lớn.
Hơn bốn giờ chiều, Hàn Đông đang ở trong văn phòng xem văn kiện, lúc này ở bên ngoài truyền đến âm thanh của Tả Nhất Sơn đang chào hỏi Hạ Kim Cường.
Hàn Đông nhanh chóng đứng dậy ra đón tiếp, cười nói:
- Chủ tịch thành phố Hàn, có chuyện gì anh gọi điện thoại cho tôi là được rồi, sao còn đích thân đến đây cơ chứ?
Hạ Kim Cường cười nói:
- Đều như nhau cả thôi.
Hai người ngồi xuống, Hạ Kim Cường nói:
- Vừa nãy Vương Dược Minh đến văn phòng của tôi để nói ra một chút suy nghĩ, anh ta có ý đến quận Cao Bằng rèn luyện, nói là cũng đã báo cáo cho Chủ tịch thành phố Hàn rồi.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Đúng vậy, khả năng làm việc của đồng chí Vương Dược Minh rất khá. Tôi cho rằng anh ta đảm nhiệm chức Bí thư Quận ủy quận Cao Bằng là rất thích hợp.
Hạ Kim Cường khẽ mỉm cười nói:
- Tôi cũng cho rằng như vậy, lần này chuyện của Cử Cẩm Dật, phạm vi liên lụy thật là rộng, từ trên xuống dưới thành phố Tân Châu, nhanh chóng để trống không ít vị trí. Thành ủy phải nhanh chóng xác định những ứng cử viên tương ứng mới được.
Hàn Đông lập tức hiểu ra, sở dĩ Hạ Kim Cường đặc biệt chạy qua đây, hơn nữa không chút do dự tỏ vẻ ủng hộ Vương Dược Minh đảm nhiệm chức Bí thư Quận ủy quận Cao Bằng, hoá ra là có tính toán.
“Tuy nhiên, lòng ham muốn của anh ta quá lớn, không ngờ còn muốn chiếm những vị trí khác nữa. Nếu như thật là như vậy, Hề Hiểu Kiến không tức giận đến hộc máu ra mới là lạ.” Hàn Đông nghĩ thầm trong lòng, song Hạ Kim Cường có dã tâm là rất bình thường, chỉ e cũng sẽ không làm như vậy, dù sao các mặt mà Chủ tịch thành phố quản rất nhiều, nếu như hội đồng quan trong bên dưới không nghe theo, vậy thì công việc của anh ta không dễ làm nữa rồi.
Hút một điếu thuốc, Hàn Đông cười nói:
- Đúng vậy, sớm quyết định một chút, các hạng mục công việc cũng là có lợi, song điều chỉnh nhân sự phải có ủy viên thường vụ mới có thể tiến hành được.
Phó bí thư Thành ủy mà Ngụy Dụ Vĩ để trống có thể là vị trí rất quan trọng, xếp ở vị trí thứ ba trong ủy viên thường vụ Thành ủy, quản lý Đảng và quần chúng, quản lý các chức quan, dưới tiền đề của ứng cử viên này vẫn chưa được xác định, Hề Hiểu Kiến chắc chắn sẽ không mở hội nghị thường vụ điều chỉnh nhân sự.
Hạ Kim Cường gật đầu nói:
- Cũng đúng, song chúng ta cũng có thể lo trước tính sau mà. Cũng không biết Tỉnh ủy lần này chuẩn bị điều chỉnh nhân sự trong thành phố thế nào?
Hàn Đông nói:
- Tạm thời chúng ta chỉ có thể đợi, Chủ tịch thành phố Hạ khá quen thuộc đối với cán bộ thành phố Tân Châu, về việc điều chỉnh nhân sự, Chủ tịch thành phố Hạ đã tốn nhiều tâm sức rồi.
Nghe hắn nói như vậy, Hạ Kim Cường lập tức yên tâm hơn nhiều.
Trong lòng thầm nghĩ: “Người này cũng không có lòng tham, một cấp Cục trưởng là đủ rồi, không biết vị trí trong thành phố, anh ta có hành động gì không?”
Chu Thanh Hi nói. Lời của anh ta rất ngắn gọn, nhưng tràn đầy sức mạnh uy nghiêm, dường như dự đoán một trận bão táp nhanh chóng đến gần.
Không lâu sau, cuộc điện thoại của Chu Thanh Hi đã được gọi, chuyển chỉ thị của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Uông Kỳ Tài, yêu cầu Trương Vân Bình bí mật sắp xếp, dũng cảm thận trọng, không để người tốt bị oan, không để kẻ xấu bị bỏ sót.
- Ủy ban Kỷ luật tỉnh rất quan tâm đến chuyện này, Vân Bình anh hãy yên tâm mà triển khai công việc, chỉ cần là vì công việc, thì không phải sợ người khác làm phiền.
Chu Thanh Hi nhấn mạnh ở trong điện thoại.
Trương Vân Bìn có được chỉ thị, trong lòng nhanh chóng có chỗ dựa, lập tức anh ta đem bức thư kia đến văn phòng của Bí thư Thành ủy Hề Hiểu Kiến.
Đối với con người Trương Vân Bình, Hề Hiểu Kiến khó chịu trong lòng, người này luôn ở bên cạnh Hàn Đông, khiến Hề Hiểu Kiến luôn có sự đề phòng với anh ta.
Tuy nhiên Trương Vân Bình là là Phó bí thư Thành ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, ở bên ngoài Hề Hiểu Kiến đối với anh ta vẫn rất khách khí.
- Bí thư Trương, có chuyện này muốn báo cáo với anh một chút, Ủy ban Kỷ luật đã nhận được thư tố cáo về việc Cử Cẩm Dật nhận hối lộ, trải qua kiểm chứng ở giai đoạn trước, cơ bản là thật, nên đề nghị đối với việc này lập tức tiến hành bắt giam.
Trương Vân Bình nói, đưa bức thư giao cho Hề Hiểu Kiến.
Trong lòng Hề Hiểu Kiến rất khó chịu, lời của Trương Vân Bình vừa nãy đã lộ ra một số tin tức. Trương Vân Bình hẳn là sớm đã nhận được bức thư tố cáo này, nhưng không nhanh chóng báo cáo cho mình, mà là sớm đã bắt đầu điều tra, đợi sự việc làm ổn thỏa rồi mới đến chỗ mình thông báo. Tên này còn xem mình là Bí thư Thành ủy nữa không vậy?
- Công tác của Ủy ban Kỷ luật tôi cũng sẽ không can thiệp, nên xử lý như thế nào Bí thư Trương hãy xử lý như vậy đi.
Hề Hiểu Kiến thản nhiên nói, lời nói bên trong lại thể hiện sự bất mãn. Tuy công tác của Ủy ban Kỷ luật có tính độc lập nhất định, nhưng Ủy ban Kỷ luật cũng là làm việc dưới lãnh đạo Thành ủy mà, Hề Hiểu Kiến là Bí thư Thành ủy.
Suy nghĩ không quan tâm như vậy của anh ta, ý nghĩa trong lời nói chính là Trương Vân Bình tự mình chủ trương, cần gì phải hỏi ý kiến của Bí thư Thành ủy này chứ! Trương Vân Bình cười nói:
- Bí thư Hề, do những chuyện được đề cập đến trong thư tố cáo khá nghiêm trọng, để không rút dây động rừng, vì vậy Ủy ban Kỷ luật triển khai điều tra bí mật trước tiên, chứng cứ có được thể hiện rõ Cử Cẩm Dật thực sự có hành vi trái pháp luật nghiêm trọng. Bởi vậy tôi đã Phó bí thư Khổng Giai Nam đưa người đi đến quận Cao Bằng rồi.
Cái nhíu mày của Hề Hiểu Kiến càng run lên mạnh mẽ hơn, lập tức anh ta liền để thư tố cáo kia lên bàn, bưng tách trà, thản nhiên nói:
- Tôi biết rồi!
Trong lòng anh ta rất khó chịu, Trương Vân Bình làm như vậy, giống như lo lắng Bí thư Thành ủy sẽ để lộ tin tức ra vậy.
Cho nên anh ta dứt khoát ngay cả nội dung bức thư cũng không xem, trực tiếp bảo cấp dưới tiễn khách.
Vẻ mặt của Trương Vân Bình vẫn thản nhiên mang nụ cười như cũ, anh ta cầm lấy bức thư tố cáo ở trên bàn, đứng dậy nói:
- Vậy tôi không quấy rầy Bí thư làm việc nữa.
Hề Hiểu Kiến gật đầu, ngay cả đứng dậy cùng không buồn đứng lên.
Đợi Trương Vân Bình ra khỏi văn phòng, Hề Hiểu Kiến tức giận đập một cái lên bàn, tay vì thế mà đau nhức.
Điều này làm cho hắn tức giận đến sắc mặt xanh lại.
Tình hình trong thành phố hiện này, Hề Hiểu Kiến cảm thấy, bản thân đối với khả năng có thể nắm trong tay ở Thành ủy là quá nhỏ, bây giờ ngoài ban Tổ chức cán bộ còn nghe lời ra, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trương Vân Bình một mặt đứng hẳn sang bên của Hàn Đông, còn Trưởng ban Tuyên giáo Trịnh Thị Vĩ cũng để ý đến Hàn Đông.
Đây vẫn là hai ban ngành quan trọng của Thành ủy, bây giờ đã không còn do mình nắm giữ nữa, còn về bên Ủy ban nhân dân thành phố, ngoại trừ hai phó Chủ tịch thành phố Tạ Thị Duy và Phí Nguyệt Sương nghe theo mình ra, những người khấc đều đi theo Hạ Kim Cường, căn bản không nói được. Hai người này cũng không phải là ủy viên thường vụ, quả thực rất hạn chế đối với dụng ý của Hề Hiểu Kiến.
Suy tư về tình hình của Thành ủy trước mắt, trong lòng của Hề Hiểu Kiến càng buồn bực hơn, trong lòng cũng bực bội bất an.
“Sự thay đổi này, đều là vì tên nhãi Hàn Đông kia mà ra”. Hề Hiểu Kiến đứng ở bên cửa sổ, suy nghĩ trong lòng. “Bây giờ Hàn Đông và Hạ Kim Cường còn duy trì mối quan hệ khá tốt, nhưng vậy đối với mình không có lợi nhất.
Biện pháp tốt nhất chính là xúc tiến việc tách rời Hàn Đông và Hạ Kim Cường ra, như vậy hội nghị thường vụ Thành ủy cũng coi như là đối đầu ba bên, tôi cũng dễ hành động một chút.
So với cục diện vừa đến bây giờ còn tốt hơn.
Ừ, lần này chuyện của Cử Cẩm Dật không biết đã liên lụy đến bao nhiêu người, không chừng còn là một cơ hội.” Căn nhà của Quận ủy quận Cao Bằng, lúc chiếc xe của Ủy ban Kỷ luật thành phố đến Quận ủy, những người nhìn thấy đều cảm thấy kinh ngạc bất an, không biết à vị lãnh đạo nào xảy ra chuyện.
Dù sao người mà phải để Ủy ban Kỷ luật ra mặt, chắc chắn ít nhất là cán bộ cấp Cục phó trở lên.
Chủ tịch quận Thường Tĩnh Phong đứng ở bên cửa sổ, đúng lúc nhìn thấy Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Khổng Giai Nam bước từ trên xe xuống, phía sau còn có mấy nhân viên công tác đi theo. Anh ta cảm thấy kinh ngạc, lập tức vẻ mặt lộ va vẻ tươi cười vui mừng, miệng còn khẽ giọng lẩm bẩm:
- Ha ha, chắc chắc là bắt Cử Cẩm Dật, làn này xem anh chạy được đi đâu!
Ánh mắt nhìn vào Khổng Giai Nam dẫn người đi đến chỗ Quận ủy, Thường Tĩnh Phong kiềm chế sự vui sướng trong lòng, ngẫm nghĩ một chút, đi về cầm điện thoại, bấm một số điện thoại rồi gọi.
Sau khi gọi được, anh ta liền khách khí nói:
- Chủ nhiệm Tả, chào anh, tôi là Thương Tĩnh Phong của quận Cao Bằng, không biết chiều này Chủ tịch thành phố Hàn có thời gian hay không, tôi muốn qua đó báo cáo công việc.
Thường Tĩnh Phong biết lần này Cử Cẩm Dật chắc chắn là chạy không nổi, vậy thì vị trí của Bí thư Quận ủy sẽ để trống, anh ta lại là người tiếp nhận thích hợp nhất.
Đồng thời với tình hình chung của Thành ủy, muốn chiếm được vị trí này, vậy thì phải báo cáo công tác cho Hàn Đông, đó là điều rất cần thiết.
Đương nhiên, anh ta cũng muốn báo cáo công tác cho Hạ Kim Cường biết, như vậy càng tăng thêm tính chắc chắn hơn một chút.
Giờ phút này, Bí thư Quận ủy quận Cao Bằng Cử Cẩm Dật đang ngồi ở trong văn phòng chậm rãi uống trà, tuy vẻ mặt của anh ta xem ra rất nhàn nhã, nhưng thực tế trong lòng lại rất phiền muộn.
Mấy ngày nay Chủ tịch quận Thường Tĩnh Phong có những động thái không tốtm điều này khiến cho anh ta rất khó chịu.
Vốn dĩ trước đây Thường Tĩnh Phong không phải là một người cứng rắn như vậy, nhưng trong hai lần hội nghị thường vụ gần nhất, Thường Tĩnh Phong thường tỏ ra rất mạnh mẽ, giống như chọc tiết gà vậy, biểu hiện khác thường như vậy, càng khiến cho Cử Cẩm Dật sinh nghi ngờ.
Lúc này có một tiếng đập cửa, Cử Cẩm Dật bất mãn nói:
- Có chuyện gì vậy, nói rồi đừng có làm phiền tôi.
Anh ta vẫn nghĩ là thư ký gõ cửa.
Lúc này cửa bị đẩy ra, Cử Cẩm Dật rất tức giận, thư ký này nói sao cũng không nghe lời.
- Anh...
Lúc Cử Cẩm Dật tức giận ngẩng đầu lên, chuẩn bị khiển trách thư ký một trận, nhần thấy những người đang đứng ở cửa, anh ta liền ngây người ra.
- Loảng xoảng
Chén trà trong tay Cử Cẩm Dật rơi xuống dưới đất, phát ra một tiếng vang.
Nước sôi ở trong chén trà còn bắn lên người anh ta, rất bỏng, nhưng anh ta lại không nhận ra được.
- Khổng...Bí thư Khổng...
Trong nháy mắt Cử Cẩm Dật đương nhiên biết Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Khổng Giai Nam, anh ta liền nhận biết theo bản năng, bản thân lần này xong rồi.
Tuy nhiên, Cử Cẩm Dật nhanh chóng bình tĩnh trở lại, âm thanh của anh ta có chút gượng gạo, trong lòng tràn đầy sự ảo tưởng cuối cùng, miễn cưỡng gượng cười, nói:
- Bí thư Khổng đến đấy à, mời ngồi. Tiểu Tiếu, mau đi pha trà.....
Nhìn thấy nụ cười trên gương mặt Cử Cẩm Dật còn khó coi hơn cả khóc, vẻ mặt của Khổng Giai Nam không chút thay đổi, trong lòng thầm thở dài, lập tức trầm giọng nói:
- Không cần đâu. Đồng chỉ Cử Cẩm Dật, Ủy ban Kỷ luật tìm anh để điều tra một vài chuyện, mời anh phối hợp một chút.
Cùng lúc đó, hai nhân viên kiểm tra kỷ luận dáng người cao lớn cường tráng liền đi đến, giữ lấy hai tay của anh ta.
Mặt khác, hai nhân viên kiểm tra kỷ luật canh giữ ở cửa.
- Không.
Cử Cẩm Dật phát ra tiếng kêu bi thương, giãy dụa quát:
- Tôi phạm tội gì chứ.
Hai nhân viên kiểm tra kỷ luật cẩn thận đứng ở phía sau.
Sau khi ra khỏi cửa, Cử Cẩm Dật liền bình tính lại, chắc là không muốn mất thể diện trước mặt những người khác.
Khổng Giai Nam không đi theo xuống, anh ta đi ra từ văn phòng của Cử Cẩm Dật, trực tiếp đến văn phòng của Chủ tịch quận Thường Tĩnh Phong.
Lúc Thường Tĩnh Phong vừa nhìn thấy cảnh tượng nhân viên công tác Ủy ban Kỷ luật thành phố đưa Cử Cẩm Dật lên xe, thì nhìn thấy Khổng Giai Nam, không kinh ngạc chút nào, anh ta không nói gì liền mời Khổng Giai Nam ngồi xuống, nói:
- Ngọn gió nào đã đưa Bí thư Khổng đến đây vậy?
Khổng Giai Nam cười cũng như không nhìn anh ta một lúc, lập tức nghiêm mặt nói:
- Tôi không phí nhiều lời nữa, có người tố cáo, căn cứ vào điều tra của Ủy ban Kỷ luật thành phố, Bí thư Quận ủy quận Cao Bằng có hành vi trái pháp luật, vừa nãy chúng tôi đã tiến hành việc bắt giam.
- Cái này, điều này thật là không thể ngờ được.
Thường Tĩnh Phong kinh ngạc nói, song vẻ mặt lại không hề tỏ ra kinh ngạc một chút nào.
- Bí thư Khổng, tôi đảm bảo với anh, tôi là người trong sạch.
Khổng Giai Nam nhíu mày nói:
- Tôi đến để thông báo cho Chủ tịch quận Thường một tiếng, hi vọng Chủ tịch quận làm tốt những công việc có liên quan, tận lực ổn định lòng người. Còn về những mặt khác, đợi sự sắp xếp và an bài của Thành ủy đã.
Sau đó, Khổng Giai Nam liền ra về, không có một câu dư thừa nào nữa.
Trở về Ủy ban Kỷ luật thành phố, anh ta trực tiếp đến văn phòng của Trương Vân Bình, nói:
- Bí thư Trương, người đã được đưa đến nhà khách phân khu quân đội rồi, sau đó sắp xếp thế nào đây ạ?
Trương Vân Bình thản nhiên cười, nói những điều đã dự tính trước:
- Sau đó do anh tiến hành điều tra, chủ yếu là nhằm vào nội dung ở trong thư tố cáo, tiến hành kiểm tra đối chiếu sự thật từng cái một, tuy chúng ta đã nắm vững những chứng cứ nhất định, nhưng cũng phải điều tra rõ, những cái khác tôi sẽ sắp xếp thêm.
Khổng Giai Nam nghe xong, trong lòng có chút nghi ngờ, không biết Trương Vân Bình còn muốn sắp xếp cái gì nữa, theo lý mà nói chỉ cần tiến hành điều tra nội dung trong bức thư là được rồi.
“Lẽ nào Bí thư Trương còn có mục tiêu khác. Không chừng đó mới là con cá lớn thực sự.”
Khổng Giai Nam thầm nghĩ trong lòng, trong lòng anh ta thầm kinh ngạc, không biết trong thành phố người nào lại muốn gặp họa đây.
Trước những chứng cứ rành rành như núi, Cử Cẩm Dật đều thú nhận hết những chuyện được nhắc đến trong thư tố cáo. Điều này đã đủ để anh ta bị ngồi tù rồi.
Cử Cẩm Dật bị nhốt trong nhà khách phân khu quân đội mới được nửa ngày, người đã tiều tụy đi rất nhiều, giống như biến thành một người khác vậy.
Lúc Khổng Giai Nam đưa báo cáo kết quả điều tra cho Trương Vân Bình, Trương Vân Bình chỉ cười cười, lập tức lấy ra một tờ giấy, bên trên có ghi chép, là những ghi chép về những hành vi hối lộ của Cử Cẩm Dật với những lãnh đạo của các ban ngành quan trọng.
- Những thứ này, anh hãy điều tra cho rõ.
Trương Vân Bình dặn dò nói:
- Nhất định phải chú ý đến cách thức thẩm vấn, tiến hành theo chất lượng, đánh mất tâm lý phòng bị của anh ta!
Nhìn thấy những nhân viên được đề cập đến, trong lòng Khổng Giai Nam thầm nghĩ quả nhiên mình đoán không sai.
Mục đích của Trương Vân Bình vốn không nhằm vào Cử Cẩm Dật, chỉ e trong tay của anh ta còn nắm giữ một vào chuyện khác.
Lúc này Khổng Giai Nam liền tìm Cử Cẩm Dật để xác minh những chuyện mới, tuy chuyện lần này chỉ là những giấy tờ ghi chép của Trương Vân Bình đưa cho anh ta, cũng không có chứng cứ gì nhiều.
Nhưng trải qua sự bố trí chặt chẽ của nhân viên điều tra, hơn nữa trước đây Cử Cẩm Dật đã nói ra một số chuyện, sớm đã chán nản, cũng không tốn bao nhiêu sức, liền điều tra xong.
Còn lúc Khổng Giai Nam báo cáo với Trương Vân Bình lần nữa, nhưng Trương Vân Bình lại đưa ra tình hình mới.
Chuyện lần này, là đề cập đến Phó Chủ tịch thành phố Hoa Đông Minh.
Phó Chủ tịch thành phố Hoa Đông Minh phân công quản lý công an, tư pháp, an toàn quốc gia, thông tin đối ngoại, gọi nhập ngũ, các vấn đề tôn giáo dân tộc, các công việc về các mặt phòng cháy chữa cháy, phụ trách liên hệ, phối hợp công tác với quân đội, cảnh sát và tòa án thành phố, viện kiểm sát thành phố.
Con trai của Cử Cẩm Dật đã từng ẩu đả với người ta gây ra án mạng, vì chuyện của con trai, anh ta đặc biệt hối lộ cho Hoa Đông Minh hai trăm ngàn.
Trong quyển vở đó còn ghi rất rõ.
Lúc Cử Cẩm Dật nhớ lại rất tức giận, trên quyển sổ còn lưu lại cách diễn đạt thể hiện sự bất mãn với con trai, hơn nữa ngoài chuyện này, anh ta còn đưa cho Hoa Đông Minh tám vạn tệ.
Lúc nhân viên kiểm tra kỷ luật điều tra bí mật, Cử Cẩm Dật cũng không có phản kháng gì, liền kể hết mọi chuyện.
Nhìn vào bản ghi chép thẩm vấn ở trong tay, trong lòng Khổng Giai Nam kinh ngạc, xem ra lần này chuyện của Cử Cẩm Dật, chỉ e là sẽ liên lụy đến rất nhiều người.
Quả nhiên, sau đó Trương Vân Bình lại lần lượt đưa cho anh ta hai tờ giấy, trên đó ghi lại chuyện Cử Cẩm Dật hối lộ ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó bí thư, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Lưu Khang Lương.
Trải qua điều tra, về cơ bản cũng là sự thật.
“Không biết Bí thư Trơng còn nắm trong tay tư liệu gì nữa.” Trong lòng Khổng Giai Nam kinh ngạc vô cùng. “Nếu như còn có nữa, vậy thì sẽ đề cập đến ai đây? Đối diện với tình huống này, Khổng Giai Nam cuối cùng biết vì sao Trương Vân Bình lại thận trọng chuyện này như vậy, còn đặc biệt đến phân khu quân đội để mượn nơi phá án, hơn nữa nhân viên phá án đều phải cách biệt tuyệt đối với bên ngoài, điều này là lo trong số họ sẽ có người tiết lộ bí mật.
Đồng thời, Khổng Giai Nam cũng âm thầm cẩn thận, vì hiện nay biết liên lụy đến nhiều cán bộ quan chức như vậy, ngoại trừ những người được cách ly ở nhà khác phân khu quân đội ra, thì chính là mình và Trương Vân Bình.
Còn mình cứ đi tới đi lui, là có cơ hội tiếp xúc với bên ngoài, nếu như tin tức này bị lộ ta, vậy thì bản thân thật sự có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.
Vào trong văn phòng của Trương Vân Bình, sắc mặt của Khổng Giai Nam trầm xuống, đưa bản hỏi cung cho Trương Vân Bình, nói:
- Bí thư Trương, tờ giấy mà anh đưa cho tôi đều đã được chứng thực cả rồi. Những lãnh đạo của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố được đề cập đến, anh xem có phải để Ủy ban Kỷ luật tỉnh ra mặt hay không?
Trương Vân Bình gật đầu nói:
- Tôi đã liên lạc xong rồi, nhân viên công tác của Ủy ban Kỷ luật tỉnh chiều nay sẽ đến, lúc đó có thể lấy nhân viên công tác của Ủy ban Kỷ luật tỉnh làm trung tâm, nhân viên của chúng ta làm tốt công tác giúp đỡ toàn diện. Anh Khổng, đây là một vụ án lớn, chúng ta cần nắm chặt lấy khảo nghiệm này.
Khổng Giai Nam ưỡn ngực, vẻ mặt kiên quyết nói:
- Bí thư Trương yên tâm, tôi lấy danh dự của đảng viên để bảo đảm với anh rằng, quyết không để chuyện này lộ ra ngoài.
Trương Vân Bình cười nói:
- Với anh thì tôi yên tâm rồi, sau khi nhân viên công tác Ủy ban Kỷ luật tỉnh xuống, tình hình sẽ có bước phát triển hơn nữa, anh phải cẩn thận hơn đấy.
Đúng lúc này, điện thoại ở trên bàn của anh ta vang lên, nhấc máy nghe là cuộc điện thoại của Hề Hiểu Kiến gọi đến.
Trong điện thoại Hề Hiểu Kiến trầm giọng hỏi:
- Đồng chí Vân Bình, Cử Cẩm Dật điều tra lâu như vậy, tình hình thế nào rồi, Ủy ban Kỷ luật có kết luận gì chưa?
Mấy hôm nay Hề Hiểu Kiến rất bình tĩnh, cũng không hỏi qua công tác của Ủy ban Kỷ luật, song không có nghĩa là trong lòng anh ta không cách nghĩ.
Từ lúc Cử Cẩm Dật bị bắt giam đã được năm ngày rồi, đến giờ Trương Vân Bình đều không nói rõ tình hình cho anh ta, điều này khiến anh ta rất khó chịu.
Trương Vân Bình hiểu được lý do Hề Hiểu Kiến khó chịu, song chuyện lần này, những người được đề cập rất quan trọng, bây giờ anh ta cũng không làm chủ được, hơn nữa trước khi Ủy ban Kỷ luật tỉnh đưa ra quyết định tương ứng, anh ta cũng sẽ không tiết lộ sự thực cho Hề Hiểu Kiến.
- Bí thư Hề, về nội dung của thư tố cáo, đa phần đã được xác minh rõ ràng, hơn nữa Cử Cẩm Dật đã thừa nhận rồi, song còn có vài vấn đề chưa được điều tra rõ, kết quả cuối cùng có thể phải qua vài ngày nữa mới có thể xác định.
- Ừ, vậy thì cứ như vậy đi.
Hề Hiểu Kiến nói xong liền tắt điện thoại, sau đó anh ta liền ngồi ở trong văn phòng bắt đầu suy nghĩ đến ứng cử viên cho chức Bí thư Quận ủy quận Cao Bằng.
Quận Cao Bằng là nơi sở tại của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Tân Châu, cái chức Bí thư Quận ủy rất quan trọng, nên cần phải có những người đáng tin cậy đến đảm nhiệm mới được.
Song điều khiến cho Hề Hiểu Kiến đau đầu là việc xác định ứng cử viên cho Bí thư Quận ủy như vậy là phải được thông qua hội nghị thường vụ, còn bản thân không thể nắm vững hội nghị thường vụ, điều này khiến anh ta cảm thấy rắc rối.
Ngày 15 tháng 9, trải qua cuộc điều tra nghiêm ngặt của nhân viên công tác Ủy ban Kỷ luật tỉnh, nội dung trong quyển sổ của Cử Cẩm Dật về cơ bản đã được chứng thực xong.
Dù sao quyển vở này là thứ mà Cử Cẩm Dật cất giấu, anh ta vốn không có ý định cho người khác xem, nên trên đó sẽ không có cái gì ghi sai cả.
Còn lúc nhân viên kiểm tra kỷ luật đưa quyển sổ kia ra, Cử Cẩm Dật liền hiểu rằng đã hết hi vọng, những điều tra trước mặt, chẳng qua là Ủy ban Kỷ luật tiến hành điều tra theo trình tự mà thôi.
Bởi vậy, anh ta cũng không ngoan cố chống lại, trực tiếp phối hợp, nói rõ các chuyện đó ra.
Lúc đầu để có thể đảm nhiệm Bí thư Quận ủy quận Cao Bằng, sau khi có được sự ủng hộ của Hề Hiểu Kiến, anh ta lại tặng hai thẻ ngân hàng cho Phó bí thư Ngụy Dụ Vĩ, bên trên lần lượt có hai trăm ngàn, cộng lại là bốn trăm ngàn. Chính vì như vậy, trong hội nghị thường vụ bàn bạc chuyện nhân sự, Ngụy Dụ Vĩ mới đứng ở bên Hề Hiểu Kiến, khiến cho việc nhận chức của Cử Cẩm Dật mới có thể được thông qua thuận lợi.
Đến đây, chuyện mà Cử Cẩm Dật ghi chép, về cơ bản đã được điều tra rõ.
Ngày hôm sau, Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Chu Thanh Hi đích thân đi đến thành phố Tân Châu, nói chuyện với nhân viên công tác Ủy ban Kỷ luật trước tiên, lập tức liền cùng Trương Vân Bình lặng lẽ đi đến văn phòng của Bí thư Thành ủy Hề Hiểu Kiến.
Đối với việc Chu Thanh Hi đột nhiên đến, Hề Hiểu Kiến thực sự hoảng sợ, sau khi nghe Trương Vân Bình giới thiệu tình hình một chút, Hề Hiểu Kiến tỏ ra rất tức giận, nói:
- Bại họa, sâu mọt, đói với những cán bộ bị liên lụy, Thành ủy Tân Châu nhất định sẽ phối hợp điều tra với Ủy ban Kỷ luật tỉnh, tuyệt đối không nương tay với những kẻ phạm pháp. Xét thấy việc những người được đề cập lần này khá nhiều, tôi đề nghị thành lập tổ điều tra, do Bí thư Trương Vân Bình đảm nhiệm chức tổ trưởng, tiến hành điều tra đối với tất cả những cán bộ cấp Cục, cấp Cục phó cùng với cấp dưới liên quan tới vụ án, đồng thời phối hợp với công tác của Ủy ban Kỷ luật tỉnh.
Chu Thanh Hi mang vẻ mặt tươi cười nói:
- Ban ngành của thành phố Tân Châu, tổng thể là tin được. Trước khi xuống dưới đây, Bí thư Uông có đặc biệt dặn tôi, phải hết sức tin tưởng Thành ủy Tân Châu là một ban ngành đáng tin, vậy thì chúng ta nhanh chóng triển khai công việc, ý của tôi là bắt giam Ngụy Dụ Vĩ, Hoa Đông Minh, Lưu Khang Lương và những người khác lại, những cán bộ khác, thì do Ủy ban Kỷ luật thành phố Tân Châu tiến hành điều tra.
- Cứ theo yêu cầu của Bí thư Chu mà xử lý đi.
Hề Hiểu Kiến nói:
- Cần phải phối hợp với Thành ủy Tân Châu thế nào, Bí thư Chu cứ ra chỉ thị.
Tuy rằng hai người đều là cán bộ cấp Giám đốc sở, nhưng Chu Thanh Hi lần này thay mặt Ủy ban Kỷ luật tỉnh tới, giống như nắm thượng phương bảo kiếm vậy, khiến cho Hề Hiểu Kiến rất khiêm nhường với Chu Thanh Hi.
Chuyện sau đó liền trở nên đơn giản rồi, Hề Hiểu Kiến gọi điện thoại, bảo Ngụy Dụ Vĩ qua đây thương lượng một chút về ứng cử viên của Bí thư Quận ủy quận Cao Bằng.
Ngụy Dụ Vĩ vừa bước vào văn phòng của Hề Hiểu Kiến, liền bị nhân viên kiểm tra kỷ luật Ủy ban Kỷ luật tỉnh khống chế lại.
Sau đó, Phó Chủ tịch thành phố Hoa Đông Minh cùng với ủy viên thường vụ Thành ủy trước, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Lưu Khang Lương cũng lần lượt bị khống chế.
Lưu Khang Lương vì chuyện của bức ảnh của Hàn Đông lần trước, bị Tỉnh ủy cách chức, liền chuẩn bị chờ dưỡng lão, nhưng hiện nay lại liên lụy đến chuyện của Cử Cẩm Dật, chỉ e muốn dưỡng lão một cách thanh thản cũng là điều không thể.
Lập tức ba cán bộ cấp Phó giám đốc sở đã bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh bắt giam, điều này khiến cho thể diện của Hề Hiểu Kiến cũng không có gì vẻ vang cả.
Nhưng anh ta cũng không thể ngăn cản chuyện này, quan trọng là những bản thân những người này tham lam.
Hơn nữa, trong những người bị bắt giam còn có ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó bí thư Ngụy Dụ Vĩ, anh ta là người của Hề Hiểu Kiến, như vậy một mặt Hề Hiểu Kiến lại đối diện với nguy cơ thiếu mất đi một lá phiếu, điều này càng khiến cho anh ta buồn bực không ngừng.
Anh ta cảm thấy, từ sau khi Hàn Đông đến đây, bản thân mình có thể nói là mọi việc không thuận.
Cùng lúc đó, Ủy ban Kỷ luật thành phố dưới sự lãnh đạo của Trương Vân Bình cũng bắt đầu điều tra những người có liên quan đến vụ án của Cử Cẩm Dật ở trong thành phố Tân Châu, liền bắt giam bốn cán bộ cấp Cục trưởng, năm phó cán bộ cấp Cục, mặt khác còn có bảy cán bộ cấp Trưởng phòng.
Những cán bộ cấp trưởng phòng này, chủ yếu là do Ủy ban Kỷ luật quận Cao Bằng tiến hành điều tra, bắt giam.
Trong khoảng thời gian ngắn, do cơn bão táo từ quyển sổ của Cử Cẩm Dật mang đến, khiến cho giới quan chức của thành phố Tân Châu có một sự chấn động rất lớn.
Tất cả mọi người đang bàn luận sôi nổi, những người bị bắt giam lần này nhiều như vậy, vị trí trống cũng không ít, rất nhiều người đang có thừa vận may, lại bắt đầu suy nghĩ.
Tuy những người bắt giam không ít, nhưng những người nhằm vào những vị trí đó có rất nhiều, nên cả thành phố Tân Châu có thể nói là rất náo nhiệt, những người ở bên ngoài cũng bắt đầu hành động.
Hàn Đông ngồi ở văn phòng, xem lại những người bị bắt giam một lần. Ngoại trừ ba cái cán bộ cấp Phó giám đốc sở, cán bộ cấp Cục trưởng chủ yếu bao gồm: Bí thư Quận ủy quận Cao Bằng Cử Cẩm Dật, Cục trưởng cục Xây dựng đô thị Phan Lợi Suất, cục trưởng cục Giao thông Thi Vinh Hải, cục trưởng Cục Đất đai Vệ Lăng Khiết.
Mấy vị trí của các cán bộ cấp Cục trưởng này đều là rất quan trọng, đây cũng là lý do lúc đầu Cử Cẩm Dật muốn lôi kéo họ.
Ngoài ra năm cán bộ cấp Cục phó chủ yếu bao gồm: ủy viên thường vụ Quận ủy quận Cao Bằng, Phó bí thư Phách Trạm Hồng, ủy viên thường vụ Quận ủy quận Cao Bằng, Bí thư Quận ủy Hồng Á Liễu, phó chủ nhiệm Hội đồng nhân dân quận Cao Bằng Du Hi Duy, kiểm sát trưởng viện kiểm sát quận Cao Bằng Ngũ Quốc Hinh, còn có Phó chủ tịch quận Cao Bằng Thường Đông Chương.
Những người này hoặc là hối lộ của Cử Cẩm Dật, hoặc là nhận hối lộ của Cử Cẩm Dật, về cơ bản đều là không có cơ hội quay về.
Còn về cán bộ cấp Trưởng phòng, về cơ bản trong thành phố cũng sẽ không nhúng tay vào, nên Hàn Đông không suy nghĩ nhiều.
“Bên trong cán bộ cấp Phó giám đốc sở, không có chuyện gì với mình, nhưng thật ra là cán bộ cấp Cục, nhanh chóng để trống chín vị trí, vậy mình ít nhất phải có được hai Phó cục trưởng mới được.” Hàn Đông suy nghĩ trong lòng, hai vị trí này Hàn Đông cũng nhất định phải giành được.
Nói hẳn ra, Hàn Đông cũng chỉ tính muốn có một cái, dù sao trong đó anh ta chuẩn bị cho Nguyên Á Văn.
Nguyên Á Văn là cán bộ cấp Trưởng phòng, hơn nữa trong khoảng thời gian đảm nhiệm chức Chánh văn phòng tổ lãnh đạo kinh doanh thành phố, làm việc chăm chỉ có trách nhiệm, đạt được những thành tích tốt, Hàn Đông cảm thấy nên đặt thêm trọng trách cho anh ta.
Bởi vì thân phận của Nguyên Á Văn không bình thường, vì vậy đối với sự bổ nhiệm của anh ta, Hàn Đông không lo lắng lắm, chắc là cũng không đưa ra ý kiến phản đối.
Còn một vị trí khác, chọn người cho cấp Cục phó, Hàn Đông sẽ sắp xếp cho Chu Chính.
Nếu như có thể điều chỉnh một chút, khiến cho Chu Chính với danh nghĩa ủy viên thường vụ Quận ủy quận Cao Bằng, Bí thư Đảng ủy Công an kiêm Cục trưởng Công an, đó là điều tốt nhất.
Quả thực không được, vậy thì đành phải khiến anh ta lấy thân phận Chủ tịch quận kiêm Cục trưởng Công an, dù sao hai vị trí này đều tốt.
Đúng lúc nào, Tả Nhất Sơn đi vào báo cáo:
- Thưa Chủ tịch thành phố, cục trưởng Tần đến rồi.
Hàn Đông khẽ mỉm cười, Tần Bạch Thần đến lúc này, chắc là động lòng rồi, dù sao lần này Phó Chủ tịch thành phố lại để trống một vị trí nữa rồi.
Còn Tần Bạch Thần lại là cán bộ cấp Cục trưởng, hơn nữa là là phó tổ trưởng tổ lãnh đạo kinh doanh thành phố, cục trưởng cục Xúc tiến đầu tư, anh ta cũng đạt được những thành tích tốt, cho dù những thành tích này có chút cảm giác thuận lợi, nhưng anh ta đúng lúc ở vị trí đó, người khác cũng không tranh được.
Bởi vậy chỉ muốn bên trên có người đề bạt, cái vị trí Phó Chủ tịch thành phố của anh ta có chút hi vọng.
- Mời anh ta vào đi.
Hàn Đông gật đầu nói.
Tần Bạch Thần nhanh chóng vào trong, tỏ ra cung kính khác thường, anh ta ngồi nửa mông ở trước mặt Hàn Đông, hơi khom lưng, chủ yếu báo cáo lại một cách tỉ mỉ công tác của cục Xúc tiến đầu tư, nghe anh ta so sánh số liệu trước sau, khiến người ta cảm thấy quả nhiên là đã dự liệu được công việc.
Hàn Đông hiểu được ý của anh ta, không nói gì nghe anh ta báo cáo xong, lập tức gật đầu nói:
- Ừ, công tác của cục Xúc tiến đầu tư làm quả thực rất khá, đặc biệt là so với mấy năm trước, đạt được những tiến bộ rất lớn, điểm này không thể tách rời được với những nỗ lực của Cục trưởng Tần, hi vọng Cục trưởng Tần tiếp tục cố gắng, làm tốt hơn công tác của cục Xúc tiến đầu tư.
- Tôi nhất định ghi nhớ chỉ thị của Chủ tịch thành phố Hàn, không kiêu không nóng nảy, trong công tác, đem chỉ thị của Chủ tịch thành phố Hàn quán triệt trong công tác thực tế.
Tần Bạch Thần nghiêm trang nói.
Hàn Đông không khỏi cười thầm, bản thân đều không có chỉ thị gì, người này chẳng qua thông qua phương thức này để thể hiện sự trung thành của anh ta mà thôi.
Tuy nhiên khả năng làm việc của anh ta cũng coi như không tồi. Nếu như anh ta đảm nhiệm Phó Chủ tịch thành phố, ít nhất từ phương diện công việc mà nói, đối với thành phố Tân Châu rất có lợi.
Nghĩ đến đây, Hàn Đông liền quyết định giúp đỡ anh ta một tay, nói:
- Cục trưởng Tần, gần đây trong thành phố xảy ra một số chuyện, lúc này có rất nhiều người bắt đầu ngồi không yên được nữa rồi, ngay cả công việc cũng không chăm chỉ làm nữ, hiện tượng này thật không tốt. Hi vọng, Cục trưởng Tần quay về chăm chỉ làm việc. Chỉ cần tạo ra được thành tích, mọi người đều có thể nhìn thấy được, hơn nữa tôi tin rằng trong tỉnh cũng sẽ hiểu được tình hình công việc của mọi người, nên hi vọng Cục trưởng Tần giữ tâm trạng ổn định, làm tốt công tác mình đảm nhiệm.
- Vâng....vâng, những điều mà Chủ tịch thành phố Hàn phê bình, tôi nhất định sẽ ghi nhớ chỉ thị của Chủ tịch thành phố Hàn.
Tần Bạch Thần hoang mang nói. Lời của Hàn Đông dường như đang ám chỉ cái gì đó, giống như đang phê bình mình. Điều này Tần Bạch Thần không rõ lắm, nên có chút sợ hãi.
Hàn Đông gật gật đầu, cầm lấy văn kiện trên bàn.
Tần Bạch Thần thấy thế, liền đứng lên cáo từ.
Đi ra ngoài, Tần Bạch Thần giơ tay sờ trán, bên trên đã ướt đẫm mồ hôi.
Anh ta không khỏi cười khổ một chút, trong lòng thầm nghĩ: “Chủ tịch thành phố Hàn tuy rằng tuổi trẻ, nhưng khí thế kia, lại khiến người khác không thể không căng thẳng. Xem ra Chủ tịch thành phố Hàn đã hiểu được ý của mình, nhưng vẫn chưa tỏ thái độ rõ ràng, về mức độ lớn hơn dường như là đang phê bình mình. Rốt cuộc hắn có ý gì đây!”
Lúc này, Hàn Đông gọi điện đến văn phòng ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Phó chủ tịch thường trực tỉnh Phạm Đồng Huy, nói về tình hình của Tần Bạch Thần một chút, nói:
- Chủ tịch tỉnh Phạm, khả năng làm việc của Tần Bạch Thần xuất sắc trong công tác kinh doanh thành phố, nếu như có thể giao thêm trọng trách một chút, cũng có lợi đối với công tác của thành phố Tân Châu.
Phạm Đồng Guy có chút ấn tượng với Tần Bạch Thần, lần trước anh ta đến thị sát công việc ở thành phố Tân Châu, Tần Bạch Thần đã đặc biệt cùng đi báo cáo.
- Ý của Hàn Đông anh tôi đã hiểu rồi, song lần này Tỉnh ủy dự định tiến hành một đợt điều chỉnh khá lớn, tình hình cụ thể bây giờ không tiện nói, tôi đã nhớ chuyện này rồi.
- Cảm ơn Chủ tịch tỉnh Phạm, có câu nói này của Chủ tịch tỉnh Phạm, tôi yên tâm rồi.
Hàn Đông cười nói. Sở dĩ thông qua Phạm Đồng Huy để giải quyết vấn đề của Tần Bạch Thần, Hàn Đông có hai hướng suy nghĩ, một mặt hắn không muốn mọi chuyện đều làm phiền đến Triệu Nhạc
Từ lần trước đến nhà Triệu Nhạc ăn cơm, Hàn Đông liền cảm thấy Triệu Nhạc có thể không bao lâu nữa sẽ rời khỏi tỉnh Tây Xuyên, vậy thì trước đó mình phải đẩy mạnh mối quan hệ với mấy vị lãnh đạo khác hơn nữa. Mặt khác, Phạm Đồng Huy là Phó chủ tịch thường trực tỉnh, trọng lượng lời nói ở trong Tỉnh ủy không hề nhỏ, đồng thời anh ta rất quan tâm đến công tác kinh doanh thành phố, còn đặc biệt đến thị sát thành phố Tân Châu, để anh ta đưa ra sự bổ nhiệm và miễm nhiệm Tần Bạch Thần, cũng phải có sức thuyết phục.
Phạm Đồng Huy cười ha ha nói:
- Hàn Đông anh suy nghĩ vì người khác rất chu đáo, nhưng đã đừng suy nghĩ qua cho chuyện của bản thân mình chưa?
- Chuyện của tôi?
Hàn Đông sửng sốt, lập tức hiểu được dụ ý của Phạm Đồng Huy:
- Chủ tịch tỉnh Phạm, kinh nghiệm của tôi e là vẫn chưa đủ.
- Điều đó thì chưa chắc, đối với công tác kinh doanh thành phố, thì đã rất có sức thuyết phục rồi.
Hơn nữa sau đó Phạm Đồng Huy không nói tiếp, mà là thay đổi lời nói, nói:
- Tôi thấy chuyện này có hi vọng rất lớn, Hàn Đông anh cứ chờ sự thay đổi này mà xem.
Hàn Đông có chút buồn bực, Phạm Đồng Huy vừa rồi muốn nói lại thôi.
Hơn nữa đối với chức Phó bí thư thành phố Tân Châu mà mình đảm nhiệm dường như có sự tin tưởng rất lớn, đây rốt cuộc là như thế nào, lẽ nào bên trên sắp có sự thay đổi gì sao? Phạm Đồng Huy là cán bộ cấp Thứ trưởng, các phương diện được chú ý cũng có điều khác biệt, tin tức cũng rất nhanh nhạy, bởi vậy có chút chuyện quả thực biết nhiều hơn một chút so với Hàn Đông.
Nghĩ đến đây, Hàn Đông liền gọi điện cho cha Hàn Chính.
- Hàn Đông, có chuyện gì vẫn chưa nghĩ ra à?
Hàn Đông liền kể lại cuộc trò chuyện giữa mình và Phạm Đồng Huy lúc nãy, nói:
- Ba à, có phải là Trưởng ban Triệu muốn thăng chức phải không?
Hàn Chính khẽ mỉm cười nói:
- Anh ta thăng chức là chắc chắn, song không phải là bây giờ.
Chỉ có thời gian hai năm là đại hội Đảng, các mặt phải bắt đầu tiến hành điều chỉnh.
Hàn Đông lập tức hiểu ra, bây giờ là cuối tháng 9 của năm 95, Đảng ủy lần này về cơ bản chỉ còn không đến hai năm nữa, vì vậy từ trên xuống dưới lại bắt đầu chuẩn bị trận đấu, chả trách Phạm Đồng Huy lại khẳng định như vậy.
- Phó Bí thư sao?
Tắt điện thoại, Hàn đông cười khổ một chút, hắn cũng không nghĩ chuyên trách làm công tác Đảng.
Đúng lúc này, Tả Nhất Sơn lại vào báo cáo Trưởng ban thư ký Vương Dược Minh đã đến.
Hàn Đông không khỏi cười khổ một chút, xem ra những vị trí còn trống lần này, những người muốn có không hề ít.
Vương Dược Minh vào trong, cung kính ngồi xuống trước mặt Hàn Đông, sau đó đi thẳng vào vấn đề, nói:
- Chủ tịch thành phố Hàn, tôi đến đây để nói với anh một số suy nghĩ, tục ngữ nói binh lính không muốn làm tướng quân không phải là binh lính tốt, trước đây tôi luôn làm việc ở Ủy ban nhân dân, chủ yếu là công việc nhàn nhã, tôi muốn có được sự rèn luyện hơn nữa, xin Chủ tịch thành phố Hàn chỉ đạo!
Hàn Đông cười ôn hòa, nói:
- Có suy nghĩ là tốt, đối với công việc của anh, anh có suy nghĩ cụ thể gì không?
Vương Dược Minh nói:
- Chủ tịch thành phố Hàn, tôi muốn làm việc ở quận Cao Bằng một thời gian.
- Quận Cao Bằng.
Hàn Đông trầm ngâm một chút.
- Bí thư Quận ủy quả thực không tồi, thực ra có thể có được sự rèn luyện rất lớn. Tôi thì hoàn toàn ủng hộ anh, song chuyện này tốt nhất anh nên báo cáo với Chủ tịch thành phố Hạ, như vậy thì không có vấn đề gì lớn cả.
- Vâng, cảm ơn Chủ tịch thành phố Hàn. Chiều mai tôi sẽ báo cáo với Chủ tịch thành phố Hạ.
Vương Dược Minh cũng biết, hiện nay Hàn Đông tuy có trọng lượng lời nói không hề nhỏ, như một mình hắn lại không thể hoàn toàn chỉ đạo hội nghị thường vụ, bản thân còn phải có được sự ủng hộ của Chủ tịch thành phố Hạ Kim Cường, như vậy cái vị trí Bí thư Quận ủy quận Cao Bằng về cơ bản đã năm trong tay rồi.
Vương Dược Minh vốn là cán bộ cấp Cục trưởng, đảm nhiệm chức Bí thư Quận ủy quận Cao Bằng, về phương diện kinh nghiệm thì không có chút vấn đề gì cả.
Hơn nữa, Hàn Đông cũng khá yên tâm về khả năng làm việc của anh ta, cũng muốn giúp anh ta một tay, dù sao Vương Diệc Min muốn thăng tiến, chỉ đứng ở vị trí Phó trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố là rất bất lợi, còn nếu như đến quận Cao Bằng đảm nhiệm chức Bí thư Quận ủy, vậy thì tốt nhiều rồi.
Song bởi vậy, ngoài hai cán bộ cấp Cục phó Nguyên Á Văn và Chu Chính ra, Hàn Đông còn muốn vị trí Phó giám đốc sở và vị trí cấp Cục trưởng, hơn nữa đều là vị trí rất quan trọng, đến lúc đó chỉ e là áp lực có chút lớn.
Điện thoại di động vang lên, Hàn Đông liền lấy ra xem, là của Triệu Nhạc gọi đến, hắn không khỏi mỉm cười một chút, xem ra lời của Phạm Đồng Huy nói là sự thật, bản thân lần này chỉ sợ quả thực phải hành động.
Tuy nhiên, làm như vậy, sự thay đổi của thành phố Tân Châu quả thực lớn một chút, người tiếp nhận bản thân, cũng không biết trong tỉnh sẽ đề bạt từ đâu.
- Hàn Đông, Tỉnh ủy gần đây sẽ tiến hành điều chỉnh đối với cán bộ của thành phố Tân Châu, đối với công việc của anh, anh có suy nghĩ gì không?
Triệu Nhạc cười hỏi trong điện thoại.
Hàn Đông khẽ mỉm cười nói:
- Trưởng ban Triệu, tôi sẽ nghe theo sự sắp xếp, song tôi vẫn hi vọng có thể làm chút việc ở phương diện kinh tế.
Triệu Nhạc không khỏi mỉm cười, Hàn Đông một mặt nói nghe theo sự sắp xếp, mặt khác lại nói ra suy nghĩ của mình, người này rất biết cách trả giá.
- Ha ha, anh làm công tác kinh tế quả thực không tồi. Song là cán bộ của Đảng, khả năng của các phương diện đều phải có được sự rèn luyện.
Triệu Nhạc cười nói:
- Công tác kinh tế, chỉ là một phương diện, là một cán bộ Đảng viên, phương diện cần phải xử lý còn rất nhiều, hơn nữa ở những cương vị không giống nhau, cũng là một trong những yêu cầu cơ bản của cán bộ lãnh đạo.
Hàn Đông hiểu được, chuyện của mình sợ không chỉ là ý của Triệu Nhạc, nên bất luận bản thân phản đối thế nào, về cơ bản là không có tác dụng quá lớn.
Hơn bốn giờ chiều, Hàn Đông đang ở trong văn phòng xem văn kiện, lúc này ở bên ngoài truyền đến âm thanh của Tả Nhất Sơn đang chào hỏi Hạ Kim Cường.
Hàn Đông nhanh chóng đứng dậy ra đón tiếp, cười nói:
- Chủ tịch thành phố Hàn, có chuyện gì anh gọi điện thoại cho tôi là được rồi, sao còn đích thân đến đây cơ chứ?
Hạ Kim Cường cười nói:
- Đều như nhau cả thôi.
Hai người ngồi xuống, Hạ Kim Cường nói:
- Vừa nãy Vương Dược Minh đến văn phòng của tôi để nói ra một chút suy nghĩ, anh ta có ý đến quận Cao Bằng rèn luyện, nói là cũng đã báo cáo cho Chủ tịch thành phố Hàn rồi.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Đúng vậy, khả năng làm việc của đồng chí Vương Dược Minh rất khá. Tôi cho rằng anh ta đảm nhiệm chức Bí thư Quận ủy quận Cao Bằng là rất thích hợp.
Hạ Kim Cường khẽ mỉm cười nói:
- Tôi cũng cho rằng như vậy, lần này chuyện của Cử Cẩm Dật, phạm vi liên lụy thật là rộng, từ trên xuống dưới thành phố Tân Châu, nhanh chóng để trống không ít vị trí. Thành ủy phải nhanh chóng xác định những ứng cử viên tương ứng mới được.
Hàn Đông lập tức hiểu ra, sở dĩ Hạ Kim Cường đặc biệt chạy qua đây, hơn nữa không chút do dự tỏ vẻ ủng hộ Vương Dược Minh đảm nhiệm chức Bí thư Quận ủy quận Cao Bằng, hoá ra là có tính toán.
“Tuy nhiên, lòng ham muốn của anh ta quá lớn, không ngờ còn muốn chiếm những vị trí khác nữa. Nếu như thật là như vậy, Hề Hiểu Kiến không tức giận đến hộc máu ra mới là lạ.” Hàn Đông nghĩ thầm trong lòng, song Hạ Kim Cường có dã tâm là rất bình thường, chỉ e cũng sẽ không làm như vậy, dù sao các mặt mà Chủ tịch thành phố quản rất nhiều, nếu như hội đồng quan trong bên dưới không nghe theo, vậy thì công việc của anh ta không dễ làm nữa rồi.
Hút một điếu thuốc, Hàn Đông cười nói:
- Đúng vậy, sớm quyết định một chút, các hạng mục công việc cũng là có lợi, song điều chỉnh nhân sự phải có ủy viên thường vụ mới có thể tiến hành được.
Phó bí thư Thành ủy mà Ngụy Dụ Vĩ để trống có thể là vị trí rất quan trọng, xếp ở vị trí thứ ba trong ủy viên thường vụ Thành ủy, quản lý Đảng và quần chúng, quản lý các chức quan, dưới tiền đề của ứng cử viên này vẫn chưa được xác định, Hề Hiểu Kiến chắc chắn sẽ không mở hội nghị thường vụ điều chỉnh nhân sự.
Hạ Kim Cường gật đầu nói:
- Cũng đúng, song chúng ta cũng có thể lo trước tính sau mà. Cũng không biết Tỉnh ủy lần này chuẩn bị điều chỉnh nhân sự trong thành phố thế nào?
Hàn Đông nói:
- Tạm thời chúng ta chỉ có thể đợi, Chủ tịch thành phố Hạ khá quen thuộc đối với cán bộ thành phố Tân Châu, về việc điều chỉnh nhân sự, Chủ tịch thành phố Hạ đã tốn nhiều tâm sức rồi.
Nghe hắn nói như vậy, Hạ Kim Cường lập tức yên tâm hơn nhiều.
Trong lòng thầm nghĩ: “Người này cũng không có lòng tham, một cấp Cục trưởng là đủ rồi, không biết vị trí trong thành phố, anh ta có hành động gì không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.