Chương 223: Mẹ muốn nói chuyện với Kiều San San
Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
10/04/2013
Nguyên Hằng Kiện tất nhiên đã xác định được thân phận của Hàn Đông. Tuổi trẻ tài cao thật sự phi thường.
Trong lúc nói chuyện với Hàn Đông, Nguyên Hằng Kiện cảm thấy Hàn Đông là một thanh niên trẻ tuổi có ý nghĩ và năng lực thật sự, cũng giống như ông lúc còn trẻ. Có thể dùng hết sức để thấy rõ và thực hiện, quả thật vô cùng có tính đột phá.
Hơn nữa, lúc ở các Bộ và Ủy ban trung ương, Nguyên Hằng Kiện cũng đã đọc rất kỹ bài văn của Hàn Đông, cho rằng người thanh niên này có tính nhạy bén chính trị rất mạnh. Sau đó chuyện Hàn Đông muốn công khai công tác quản lý nhà nước, thì không cần phải nói nữa, giờ đã mở rộng ra toàn Hoa Hạ rồi.
Mà nghe Hàn Đông giới thiệu về công việc của hắn hiện nay cũng không tồi. Nghe hắn nói cũng thấy được hắn là người có tinh thần làm chủ ở huyện Phú Nghĩa. Xem ra hắn làm chức Phó Chủ tịch huyện này cũng khá tận tâm.
Ngoài ra, trên người Hàn Đông, Nguyên Hằng Kiện không nhìn thấy bất cứ điểm nào có thể là người ăn chơi trách táng, cảm giác hắn là người rất nghiêm túc.
Lúc này điện thoại của thư ký Nguyên Hằng Kiện vang lên, anh ta nghe điện thoại xong đến nói nhỏ vài câu vào tai Nguyên Hằng Kiện.
Nguyên Hằng Kiện đứng lên nói:
- Tôi có việc phải đi làm, cám ơn bữa chiêu đãi của cậu bạn nhỏ, có cơ hội tôi sẽ mời cậu ăn cơm.
Hàn Đông cũng đứng lên, mỉm cười nói:
- Ha ha, chú Nguyên, chú khách sáo quá. Nói chuyện với chú thật sự rất vui.
Sau đó, Nguyên Hằng Kiện và thư ký của ông ta liền đi xuống núi.
Hàn Đông đứng trên đỉnh núi nhìn xuống, phía trước là mây trắng bồng bềnh, trong lòng vui mừng khôn xiết.
Cuộc nói chuyện lần này, ít nhất cũng đã để lại một ấn tượng tốt trong lòng Nguyên Hằng Kiện.
Hạt giống đã được gieo, sau này sẽ từ từ sinh sôi phát triển, cuối cùng trở thành một cây đại thụ cao đến tận trời xanh.
Tiêu Bối Bối đứng cạnh Hàn Đông, kéo tay Hàn Đông, ngước lên hỏi:
- Anh Đông, chú Nguyên đó là ai vậy?
Hàn Đông đưa tay véo cái mũi nhỏ nhắn của cô, cười nói:
- Chú ấy à, chú ấy là một người lợi hại.
Đúng vậy, có thể leo lên đỉnh quyền lực bậc nhất Hoa Hạ, những người như thế, có ai mà không lợi hại chứ.
Tiêu Bối Bối thản nhiên cười nói:
- Em thấy dường như anh Đông cũng rất quan tâm đến chú ấy. Chú ấy cũng làm cán bộ sao?
Hàn Đông gật đầu nói:
- Ừ, lần này chú ấy đến nhận chức Bí thư Tỉnh ủy Tây Xuyên, cho nên anh phải ba hoa với chú ấy trước để tạo ấn tượng tốt.
- Ha ha, anh Đông, anh đúng là có tinh thần tốt.
Tiêu Bối Bối cười ha hả nói.
Hàn Đông mỉm cười, đưa tay xoa đầu cô. Những chuyện hắn làm đều vì sự phát triển lâu dài của bản thân và gia tộc.
Tuy ông nội hiện giờ vẫn còn rất khỏe mạnh, hơn nữa, trong lần đại thảo luận đó cũng không giống kiếp sau, gặp phải luồng ngôn luận bảo thủ, còn vì chính bài văn của mình mà mối quan hệ của ông với Nam Tuần càng thêm thân thiết.
Nhưng Hàn Đông tuyệt đối không dám lơ là.
Dù sao, phong vân biến chuyển, chỉ cần không chú ý một chút thì dù là một cây đại thụ cao đến tận trời cũng có thể đổ ập xuống.
Ưu thế lớn nhất của hắn chính là đầu óc, là những ký ức của kiếp sau.
Cho nên Hàn Đông phải nắm bắt từng cơ hội, bắt đầu xới đất, bón phân cho cây đại thụ này của nhà họ Hàn.
Nguyên Hằng Kiện là một bắt đầu không tồi. Ngoài ra, trong đầu Hàn Đông còn có chút tính toán, sau này mới có thể thực thi.
Thấy Hàn Đông đứng đó, nhìn về phía trước, nét mặt kiên nghị, trên mặt Tiêu Bối Bối lộ ra vẻ sùng bái.
Nghỉ một lúc, Hàn Đông và Tiêu Bối Bối xuống núi, lái xe đến Giang Đô Yển cách đó không xa.
Chơi trong Giang Đô Yển một lúc, sau khi ăn cơm chiều, Hàn Đông lái xe về Thục Đô.
Tuy thời gian hơi gấp gáp, nhưng Tiêu Bối Bối vẫn rất vui vẻ. Có thể vui chơi bên cạnh Hàn Đông, cho dù đến bất cứ nơi nào, cô đều cảm thấy vui.
Sáng sớm hôm sau, Hàn Đông bảo Lữ Nam Phương mua vé máy bay mang tới, sau khi ăn cơm trưa xong, Hàn Đông lái xe đến sân bay Thục Đô.
Hàn Đông giúp Tiêu Bối Bối kéo vali đến cửa soát vé. Tiêu Bối Bối cắt vé xong, mắt hơi ướt, nhìn Hàn Đông nói:
- Anh Đông!
Sau đó, cô tựa như một con bướm, bay tới, nhào vào lòng Hàn Đông.
Hàn Đông đưa tay khẽ vỗ lưng cô, mỉm cười nói:
- Được rồi, sau này nếu có thời gian anh sẽ về thăm em. Chờ đến lúc em tốt nghiệp rồi cũng sẽ có nhiều thời gian đến chơi với anh mà.
- Em về đây.
Tiêu Bối Bối ngẩng đầu lên, cười nói, bỗng nhiên đưa tay véo mũi Hàn Đông, dịu dàng nói:
- Sau này không được véo mũi em nữa.
Hàn Đông cười khổ, nói:
- Con nhóc này, đến rồi phải gọi điện thoại cho anh biết.
- Dạ biết.
Tiêu Bối Bối dịu dàng nói, vẫn vẫy bàn tay nhỏ bé, sau đó kéo vali vào trong.
Nhìn bóng dáng yểu điệu của Tiêu Bối Bối, khóe miệng Hàn Đông đột nhiên nhếch lên thành nụ cười nhàn nhạt.
Con nhóc này, dáng vẻ vẫn giống như trước.
Nhìn máy bay bay lên, Hàn Đông xoay người bước ra ngoài, lái xe hướng về huyện Phú Nghĩa.
Lúc về đến huyện Phú Nghĩa đã là 3 giờ chiều. Hàn Đông bèn đi thẳng tới Ủy ban nhân dân huyện.
Vừa mới lên lầu thì điện thoại di động đã reng lên. Nhìn thấy số điện thoại từ Yến Kinh, Hàn Đông vội nghe máy, nghe thấy tiếng Tiêu Bối Bối dịu dàng nói:
- Anh Đông, em tới rồi.
- Tới thì tốt rồi, trong nhà không ai ra đón em sao?
- Ha ha, em lớn thế này rồi, còn cần có người đón sao?
- Đúng rồi, biết em không phụ thuộc ai rồi.
Hàn Đông mỉm cười nói chuyện với Tiêu Bối Bối vài câu, bảo cô về nhà sớm một chút, sau đó ngắt điện thoại.
Tả Nhất Sơn đang ngồi viết gì đấy, thấy Hàn Đông bước vào, anh ta vội vã đứng lên nói:
- Chủ tịch huyện Hàn, anh về rồi.
Tuy Hàn Đông không dẫn anh ta cùng tới Thục Đô, nhưng Tả Nhất Sơn cũng không lo lắng gì cả. Dù sao lãnh đạo cũng đôi khi có thời gian riêng tư, cho nên, dù có làm việc công cũng không nhất thiết phải mang theo thư ký bên mình.
Hàn Đông gật đầu, bước vào phòng, chỉ thấy trên bàn bày vài phần văn kiện, đều được Tả Nhất Sơn phân loại rồi, cơ bản chỉ cần Hàn Đông đọc xong ký tên là được.
Hàn Đông vẫn khá vừa lòng tác phong làm việc của Tả Nhất Sơn.
Hơn nữa, sau một thời gian quan sát, Hàn Đông phát hiện, Tả Nhất Sơn cũng khá tuân thủ quy củ. Tuy rằng sau khi anh ta lên làm thư ký, vị thế lúc trước không sánh được với hôm nay, nhưng tính cách vẫn thận trọng khách sáo như cũ.
Chuyện này cũng hiếm thấy.
Hàn Đông cũng không muốn mình có một thư ký cáo mượn oai hùm.
Tả Nhất Sơn bước vào, nói nhỏ:
- Chủ tịch huyện Hàn, có vài vị gọi điện thoại tới cho anh báo cáo công tác. Bọn họ lần lượt là…
Những người gọi điện thoại đến báo cáo công tác đều là các Cục trưởng hay Cục phó được Hàn Đông phân công quản lý. Từ sau khi Hội nghị thường vụ họp được vài lần, các lãnh đạo được Hàn Đông phân công quản lý này cũng bắt đầu khởi động, nhốn nháo tìm cơ hội dựa vào Hàn Đông.
Hiện tại, lực lượng nền tảng cơ bản là đã định, không có năng lực phản kháng. Những người liên quan có lẽ không chờ được nữa, e là phải giống Chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch Nhâm Bồi Đĩnh, bị Hàn Đông đá về dưỡng lão thê thảm như vậy.
- Ừ, họ có gọi điện thoại tới nữa, anh cứ nói với họ, nếu không có chuyện gì quan trọng thì không cần phải lãng phí thời gian, chỉ cần làm tốt công tác của mình là được rồi.
Hàn Đông thản nhiên.
Ý nghĩ của những người này hắn còn không rõ sao, còn không phải bảo vệ vị trí của mình thì còn gì.
Đương nhiên, thật tình Hàn Đông cũng không muốn nhắm vào ai, dù cho bọn họ không muốn trung thành với hắn, nhưng chỉ cần bọn họ làm tốt công tác, Hàn Đông cũng không đối xử tệ với họ.
Còn giống như Nhâm Bồi Đĩnh, vừa không muốn trung thành với mình, vừa không chịu làm tốt công tác, thì Hàn Đông nhất định là sẽ không khách khí.
Tả Nhất Sơn gật đầu nói:
- Dạ, Chủ tịch huyện Hàn.
Sau đó, anh ta pha cho Hàn Đông một tách trà nóng rồi mới nhẹ nhàng lui ra.
Giờ Tả Nhất Sơn đã biết Hàn Đông thích uống trà Long Tĩnh, vì thế ở chỗ anh ta luôn có trà Long Tĩnh, chưa bao giờ pha cho người khác. Đương nhiên, trừ phi Hàn Đông đặc biệt căn dặn.
Xem xong văn kiện, Hàn Đông gọi Tả Nhất Sơn vào, nói:
- Anh gọi đến Ủy ban Kế hoạch, hỏi chuyện chuyên gia nghiên cứu của Viện Quy hoạch thiết kế tỉnh khảo sát thực địa thế nào rồi, đại khái khi nào thì có thể có được bản quy hoạch?
Không bao lâu sau, Phó Chủ nhiệm Trang Dĩnh Lương của Ủy ban Kế hoạch đã vội vội vàng vàng chạy tới. Anh ta dè dặt nói:
- Chủ tịch huyện Hàn, chuyên gia nghiên cứu của Viện Quy hoạch thiết kế tỉnh đúng là đã tiến hành thăm dò phố Duyên Hà rồi, ngoài ra họ còn chuẩn bị xem xét chung quanh huyện Phú Nghĩa, nói là phải kết hợp với tình hình bản địa, để thiết kế cho chúng ta một con đường sông mới. Tôi có bảo nhân viên chuyên môn trong văn phòng cùng đi với các chuyên gia để xem xét.
Hàn Đông gật đầu, nói:
- Ừ, như vậy cũng tốt. Dù sao, bình thường chỉ cần các chuyên gia yêu cầu thì anh phải đáp ứng yêu cầu cho họ.
Xem ra có phó viện trưởng ra mặt, đám chuyên gia này đúng là chuyên tâm. Đương nhiên, sau khi thăm dò phố Duyên Hà xong thì họ có thể quy hoạch thiết kế ra con đường sông mới. Nhưng nếu thiết kế như vậy, chắc chắn là không thể toàn vẹn bằng suy xét đến toàn bộ hiện trạng huyện Phú Nghĩa sau thiết kế.
- Thế này vậy, sau khi họ khảo sát xong rồi, tôi sẽ mời họ dùng bữa cơm.
Hàn Đông nói. Dù sao mấy chuyên gia này quả thật là làm việc nghiêm túc. Hơn nữa, đến lúc đó, toàn bộ phí thiết kế quy hoạch cũng không cao, vì thế mời họ ăn một bữa cơm cảm ơn cũng là chuyện nên làm.
Trang Dĩnh Lương đi rồi, Hàn Đông suy nghĩ một lúc, quyết định báo cáo với Hoàng Văn Vận một chút về việc làm điển hình cho toàn tỉnh, dù sao chuyện này cũng là chuyện lớn, hơn nữa có Phạm Đồng Huy nhúng tay vào, có lẽ tính khả thi rất lớn. Hiện tại nhân lúc tin tức còn chưa lan ra, đi báo cáo trước một chút cho thỏa đáng.
Hoàng Văn Vận nghe Hàn Đông muốn đến báo cáo công tác, tất nhiên vui vẻ nhận lời.
Hoàng Văn Vận vô cùng vừa lòng với thái độ của Hàn Đông. Người thanh niên này sau khi lên làm Ủy viên thường vụ Huyện ủy, phó Chủ tịch thường trực huyện, thái độ cũng không tồi.
Đi vào Huyện ủy, Hàn Đông nói qua về việc là điển hình cho toàn tỉnh, nói:
- Bí thư Hoàng, hôm thứ Bảy tôi đi chính là vì chuyện này, giờ đã nghĩ ra cách đưa được đến tay lãnh đạo tỉnh, tôi đoán rằng hy vọng vẫn còn rất lớn.
Hoàng Văn Vận vừa nghe được đã thấy vô cùng hứng thú, nói:
- Hàn Đông, suy nghĩ này của cậu quả thật là rất mới mẻ, rất có lợi cho sự phát triển của kinh tế huyện chúng ta. Hơn nữa, làm điển hình cho toàn tỉnh, đối với huyện chúng ta cũng là chuyện tốt.
Hoàng Văn Vận thật cao hứng. Người thanh niên này quả thật là có ý tưởng, lại rất có nhiệt tình.
Có lẽ, nương theo đông phong của hắn, bản thân mình cũng có thể tích lũy được chiến tích, đến lúc đó lại thăng chức thêm, hy vọng lớn một chút.
Từ văn phòng Hoàng Văn Vận bước ra, Hàn Đông lại đến văn phòng Phương Trung, báo cáo chuyện này. Phương Trung tất nhiên sung sướng, nhưng trong lòng lại thầm khó chịu.
Đây là tâm trạng mâu thuẫn, vì Hàn Đông làm được tốt, là Chủ tịch huyện, tất nhiên y cũng có công lao.
Nhưng luôn thơm lây nhờ cấp dưới, khiến ông ta có cảm giác mất mặt.
Đồng thời, nhờ những việc mà Hàn Đông làm, dần dần công tác trong Ủy ban nhân dân huyện cũng dần dần mở ra cục diện tốt đẹp. Cứ như vậy thì sẽ chứng tỏ được Chủ tịch huyện như y vô năng cỡ nào.
- Ừ, đây là chuyện tốt, cậu nhất định phải giữ chặt lấy. Nếu có thể lợi dụng được quan hệ trên tỉnh thì nhất định phải lợi dụng. Công trình đường sông mới, nếu bận quá thì cũng có thể giao cho những người khác.
Hàn Đông mỉm cười, lúc này Phương Trung còn muốn đoạt công lao sao? Nhưng dù là giao cho người khác, thì ứng cử viên đó cũng chính là Thẩm Tòng Phi.
Dù sao trên huyện cũng rất coi trọng công trình đường sông mới này. Tổ trưởng chắc chắn phải do một vị Ủy viên thường vụ huyện phụ trách.
- Không thành vấn đề, tạm thời tôi vẫn còn làm được.
Hàn Đông bình tĩnh nói, loại chuyện này là chuyện nhân đức không muốn nhường ai.
Ông nội từng nói “Làm người khiêm tốn, làm việc lên giọng, có cơ hội làm việc thì chuyện đảm nhiệm không thể tùy ý giao cho người khác.”
Trước khi tan ca, Hàn Đông gọi điện thoại đến văn phòng Kiều San San, nói hắn sẽ đến đón cô, sau đó tìm chỗ ăn cơm.
Kiều San San dịu dàng nói:
- Không ra ngoài ăn nữa. Chúng ta chuẩn bị thức ăn, tự mình nấu ăn đi.
Hàn Đông cười ha hả nói:
- Được đó, tài nghệ của em vốn không tồi mà.
Hàn Đông cũng không phải tâng bốc, đã ăn món Kiều San San nấu vài lần, cảm giác mùi vị cũng không tồi.
Cùng lúc đó, Hàn Đông cảm thấy lại càng yêu Kiều San San hơn. Xinh đẹp như cô vậy, lại xuất thân từ gia đình như vậy nhưng lại có thể nấu ăn không tồi, thật là khó có.
Nhưng lúc này, Hàn Đông không phải muốn ăn thức ăn do Kiều San San nấu, mà là ăn chính bản thân cô.
Tối hôm đó, rốt cuộc Hàn Đông đã biến Kiều San San thành người phụ nữ của hắn, sau đó lại ngủ cùng một chỗ, không biết mai đã nở mấy lần. Nhưng hôm sau Tiêu Bối Bối đã đến, nửa tháng nay Hàn Đông không tìm được chút cơ hội nào âu yếm cô. Giờ rốt cuộc Tiêu Bối Bối đã về, trong lòng Hàn Đông tất nhiên càng giống như mèo không ngừng mài móng vuốt.
Vừa nghĩ đến da thịt sáng bóng của Kiều San San như tơ lụa trắng mịn, rất mềm mại, lại còn tiếng rên rỉ lúc hầu hạ dưới thân hắn khiến Hàn Đông cảm thấy ** vô cùng.
Trong lòng Hàn Đông ngập tràn chờ đợi.
Vừa mới bước xuống lầu, Lý Thiếu Võ đã cho xe chạy đến, vững vàng dừng trước mặt Hàn Đông.
Tả Nhất Sơn giúp Hàn Đông mở cửa xe, chờ hắn ngồi lên xe xong mới đóng cửa xe, sau đó bước về phía trước, ngồi ở vị trí lái phụ.
Xe tới Cục Thông tin. Bảo vệ vừa thấy biển số xe đã khẩn trương chạy tới, mở thanh chắn lên, vẻ mặt nịnh bợ tươi cười.
Xe dừng lại trong sân Cục Thông tin. Lúc này Cục trưởng Cục Thông tin Khổng Túc đi đến với vẻ mặt siểm nịnh, Hàn Đông nhẫn nại hít vào một hơi.
- Chủ tịch huyện Hàn, chào anh.
Khổng Túc bước nhanh đến chào hỏi, đưa hai tay ra, nụ cười trên mặt có vẻ hết sức chân thành.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Xin chào Cục trưởng Khổng, hết giờ rồi chứ.
Khổng Túc gật đầu nói:
- Dạ phải, tan tầm rồi. Chủ tịch huyện Hàn đến đón Cục trưởng Kiều sao? Không biết khi nào anh có thời gian, tôi muốn báo cáo công tác với anh một chút.
Hàn Đông thầm nghĩ không ngờ người này còn chưa từ bỏ ý định. Lần trước nhờ Kiều San San nói cho y báo cáo công tác, lần này lại nhân cơ hội mình đến đón Kiều San San để đích thân nói. Chẳng lẽ y không biết mình không được phân công quản lý Cục Thông tin sao?
Hàn Đông không có chút hứng thú nào với Cục Thông tin nào. Hơn nữa, Hàn Đông cũng không thích tính cách của Khổng Túc này, vì thế hắn cũng không thèm khách khí với y.
- Trong thời gian này tôi thật sự rất bận, chờ bao giờ tôi rảnh rỗi sẽ nói sau.
Hàn Đông nói. Dù sao hắn cũng đang bận rộn nhiều việc, y cứ chậm rãi chờ đi.
Trong mắt Khổng Túc hiện lên một tia thất vọng, nhưng gương mặt vẫn tươi cười, nói:
- Dạ được, đợi khi Chủ tịch huyện Hàn rảnh rỗi tôi sẽ đến báo cáo công tác với anh. Tôi không quấy rầy Chủ tịch huyện Hàn nữa.
Hàn Đông gật đầu, không nói gì nữa.
Khổng Túc liền cúi đầu khom lưng bước ra ngoài.
Không lâu sau, Kiều San San đã từ thang lầu bước xuống, dịu dàng nói:
- Hàn Đông, anh đợi một lúc rồi, vừa mới có việc phải chậm trễ một chút.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Không có việc gì, anh cũng mới đến thôi.
- Xin chào Chủ tịch huyện Hàn.
Lúc này có vài người đi qua, đều cung kính chào hỏi Hàn Đông.
Hàn Đông cũng chỉ có thể gật đầu tỏ vẻ chào hỏi, dù sao hắn không quen biết ai cả.
Xe đến Cục Lương thực, Hàn Đông phát hiện ngoài ý muốn. Cửa chính vốn chỉ là cửa sắt, hiện giờ đã được xây một lô cốt nhỏ cạnh cửa, còn có thanh chắn ngăn lại, ra vẻ muốn phân thành khu riêng.
Nhìn thấy xe Hàn Đông chạy đến, người ngồi trong lô cốt khẩn trương chạy đến nâng thanh chắn lên, cúi đầu kính cẩn đứng nép một bên.
- Chuyện này làm khi nào thế?
Hàn Đông nghi hoặc hỏi. Hắn chỉ đi có một, hai ngày, bọn họ làm cũng thật nhanh.
Kiều San San cười nói:
- Còn không phải vì vị lãnh đạo Huyện ủy như anh ở đây sao? Họ tất nhiên muốn bảo vệ cửa cho anh vừa lòng mà.
Hàn Đông mỉm cười:
- Vậy phải trách anh rồi.
- Hàn Đông, hôm nay em làm cho anh một nồi thịt, còn có thịt muối nữa, đây là món anh thích nhất.
Lúc mở cửa, Kiều San San mỉm cười nói.
Hàn Đông vừa ôm eo cô vừa nói nhỏ bên tai:
- Món anh thích ăn nhất chính là em.
Kiều San San run hết cả người, lập tức đỏ bừng cả mặt, nhìn xung quanh, giận dỗi nói:
- Anh muốn chết sao? Bị người ta thấy được thì không tốt đâu.
Hàn Đông cười nói:
- Vậy đã sao? Chúng ta tuổi trẻ yêu thương, thân thiết một chút cũng không được à?
Kiều San San mở cửa, dịu dàng nói:
- Nhưng anh là lãnh đạo Huyện ủy, bị nhiều người nhìn thấy sẽ mất mặt lắm.
Hàn Đông vẫn ôm lấy cái eo thon nhỏ của cô, dùng chân đẩy cửa, dịu dàng nói bên tai cô:
- Vậy giờ không ai nhìn thấy, có phải anh có thể ăn em không?
Nói xong, miệng Hàn Đông nhẹ nhàng áp sát mút lấy vành tai cô.
Hơi thở của Kiều San San lập tức dồn dập, buông bọc thức ăn đang cầm trong tay, xoay người lại, đôi môi mọng đỏ liền bao phủ lấy miệng Hàn Đông.
Một cái lưỡi linh hoạt chui vào miệng, Hàn Đông tham lam hút lấy.
Hai tay Kiều San San quàng trên cổ Hàn Đông, một trận hôn môi mạnh mẽ, từ trong miệng còn truyền ra những đợt rên rỉ ngân nga.
Hàn Đông lập tức cảm thấy hồn vía bay đâu mấy, trên người vô cùng khô nóng, mà nơi đó lại bắt đầu rục rịch, đã ngẩng cao đầu.
Lúc này, Hàn Đông ôm lấy Kiều San San đi về phía phòng ngủ.
Kiều San San mê muội, khẽ nhắm mắt lại, nhưng miệng lại nói:
- Hàn Đông, chúng ta ăn cơm đã.
- Không được, anh không chờ được.
Hàn Đông thở gấp nói, đặt Kiều San San lên giường, nằm lên thân thể của cô, vừa hôn môi cô, tay lại vừa nhấc váy cô lên, cởi cái quần lót tơ hoa nhỏ bé mỏng manh của cô ra.
Đụng tay đến nơi thì Kiều San San đã sớm ướt át không chịu nổi, Hàn Đông cũng không cần làm nhiều động tác chuẩn bị, ngay cả quần áo của hắn cũng không kịp cởi, sau đó liền hung hăng đè ép lên.
- A…
Kiều San San rên lên một tiếng đau đớn, hờn dỗi trừng mắt nhìn Hàn Đông, môi cắn chặt.
Rất nhanh chóng, giữa phòng ngủ tràn ngập cảnh xuân. Tiếng rên rỉ nỉ non như khúc nhạc duyên dáng, khiến người ta nghe được đều trôi lạc cả hồn phách.
Hồi lâu sau, hai người rốt cuộc cũng ngừng vật lộn. Trên người họ mồ hôi đầm đìa.
Trên mặt, trên người Kiều San San đều nhuốm hồng, nằm là nơi đó, thở nhẹ.
Hàn Đông nhẹ nhàng ôm lấy cô, tay đặt trước ngực cô, cảm giác vô cùng thỏa mãn.
Kiều San San đúng là một báu vật trên đời. So với mấy lần trước, lần này Kiều San San càng được hơn.
Tuy bình thường nhìn cô có dáng vẻ tao nhã ngọt ngào, nhưng trên giường lại vô cùng mãnh liệt, phối hợp với Hàn Đông không ngừng vặn vẹo thân hình, trong miệng cũng không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ du dương.
Chiếc chiếu dưới thân cũng đã ướt sũng, đó là dịch và mồ hôi của hai người chảy xuống.
Được một lúc, Kiều San San hô hấp lại bình thường. Mặt của cô vẫn đỏ bừng như trước, váy đổ lên ngực, lộ ra hai vòng tròn tuyết trắng.
Tay Hàn Đông để ngay hai vòng tròn đó, thỉnh thoảng lại di chuyển một chút.
- Bẩn muốn chết, anh đứng lên rửa tay đi.
Kiều San San cảm thấy dưới thân mình dính như hồ lỏng, đỏ mặt nói.
Hàn Đông cười ha hả nói:
- Có gì bẩn chứ, đó chỉ là sản phẩm phụ của tình yêu thôi.
- Anh thật là xấu xa.
Kiều San San hờn dỗi nói. Cô đứng lên, kéo váy xuống, cầm được chiếc quần lót nhỏ bị vứt một bên nhẹ nhàng chạy vào phòng tắm.
Trên mặt Hàn Đông lộ ra một tia cười xấu xa, lập tức đứng lên, bước qua đẩy cửa phòng vệ sinh. Kiều San San đang tắm, thân mình trần trụi, làn da như tuyết trắng, không hề có chút tỳ vết.
Bộ ngực vun cao cũng theo động tác của cô mà rung nhè nhẹ. Nụ hoa đỏ tươi trên đó đang vươn thẳng.
Nhìn thấy Hàn Đông đang đứng đó nhìn mình chằm chằm, trên mặt Kiều San San lộ ra vẻ thẹn thùng, hờn dỗi nói:
- Không được nhìn.
Sau đó cô cầm vòi phun, xịt nước vào người Hàn Đông.
- Người cũng đã hôn, sờ cũng đã sờ, nhìn nữa thì đã sao!
Hàn Đông cười ha ha, sau đó cũng cởi hết quần áo, dùng tay ôm lấy Kiều San San vào lòng.
Lập tức hai cơ thể trần truồng lại giằng co với nhau.
Thật lâu sau, Hàn Đông và Kiều San San mới ra khỏi phòng vệ sinh.
Vẻ thẹn thùng trên mặt Kiều San San cũng đã biến mất. Cô xem đồng hồ trên trường rồi hoảng hốt kêu lên:
- Nguy rồi, còn chưa nấu cơm nữa. Tại anh hết!
Hàn Đông cười ha hả nói:
- Không sao đâu, giờ nấu cơm còn kịp mà. Anh phụ trách nấu cơm, em làm thức ăn.
Nấu cơm, nhìn Kiều San San bận rộn trong bếp, Hàn Đông cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
Tiện tay mở TV, vừa lúc đài truyền hình Tây Xuyên đang phát tin tức .
Tin tức này đang phát lại tình hình Bí thư Tỉnh ủy mới nhậm chức Nguyên Hằng Kiện.
10 giờ sáng ngày 3 tháng 8, tỉnh Tây Xuyên mời dự đại hội cán bộ. Trong cuộc họp Phó Trưởng Ban tổ chức cán bộ Trung ương Thường Hữu Tân tuyên bố bổ nhiệm của Trung ương, bổ nhiệm Nguyên Hằng Kiện làm Bí thư Tỉnh ủy Tây Xuyên. Nguyên Bí thư Tỉnh ủy Tây Xuyên sẽ có phân công khác.
Xem tin tức, thấy Nguyên Hằng Kiện ngồi yên thản nhiên mỉm cười, Hàn Đông cũng mỉm cười.
Lúc này Kiều San San mới nấu xong món thịt mang đến, liếc nhìn TV, dịu dàng nói:
- Lại thay đổi Bí thư Tỉnh ủy nữa!
Hàn Đông cười nói:
- Ừ, hôm nay nhậm chức. Nói đến cũng thật trùng hợp, lúc anh và Bối Bối lên núi Thanh Thành chơi, trên đỉnh núi có gặp được chú ấy, còn ba hoa với chú ấy một lúc, còn mời chú ấy ăn vật này thức kia, sau đó lại mời chú ấy đến huyện Phú Nghĩa chơi nữa.
- Vậy sao?
Kiều San San mỉm cười:
- Không tồi nha. Bí thư Tỉnh ủy còn chưa nhậm chức mà anh đã xây dựng tình cảm với chú ấy, tiền đồ sau này thật rộng rãi.
Hàn Đông nói:
- Cũng không biết chú ấy có thể nhớ kỹ nhân vật nhỏ bé như anh không.
Kiều San San bĩu môi cười nói:
- Anh còn là một nhân vật nhỏ sao? Phó Chủ tịch huyện trẻ tuổi như vậy, chú ấy chắc chắn sẽ nhớ rõ anh.
Cơm nước xong, sau khi Hàn Đông giúp Kiều San San dọn dẹp, hai người ngồi trên sô pha. Hàn Đông ôm cô vào lòng, nghe từ tóc cô lan tỏa mùi nước hoa thoang thoảng, cảm giác cuộc sống thế này là một loại hưởng thụ tốt nhất.
Kiều San San cầm điều khiển trong tay, nhàm chán chọn kênh TV cũng không tìm được gì hay. Cô bĩu môi nói:
- Cũng không biết nhiều đài truyền hình như vậy làm gì, chẳng có tiết mục gì hay cả!
Hàn Đông khẽ cười nói:
- Tùy tiện xem là được rồi, anh ngồi ngay bên cạnh em, thì tiết mục nào cũng hay hết
- Anh đúng là tên háo sắc, tên khốn
Kiều San San hờn dỗi nói
Hàn Đông cúi đầu, thơm lên môi nàng
Hai người lại tiếp một trận hôn môi trời đất đảo điên, qua thật lâu sau, Kiều San San giãy dụa ra, thở gấp nói:
- Không được, sắp nghẹn chết rồi
Hàn Đông ha hả cười nói:
- Vậy nghỉ ngơi chút, lát nữa tiếp tục
Kiều San San hờn dỗi trừng mắt liếc hắn, nói:
- Anh sẽ không ngoan ngoãn ngồi yên chứ?
Hàn Đông nói:
- Anh không ngoan chỗ nào cơ
Đang nói, tay đã bắt đầu táy máy trên người cô
Kiều San San giơ tay gạt tay Hàn Đông ra, nghiêm mặt nói:
- Hàn Đông, đừng táy máy, chúng ta tâm sự chút đi?
Hàn Đông nói:
- Được, muốn tâm sự chuyện gì?
Kiều San San trầm ngâm một chút, nói:
- Tùy, thì nói…
Lúc này tiếng điện thoại vang lên, Hàn Đông thơm lên mặt Kiều San San một cái, nói:
- Anh nghe điện thoại trước
Kiều San San gật đầu, lại cầm lấy điều khiển từ xa chọn xem tiết mục TV.
…
- Tiểu Đông...
Trong điện thoại truyền đến thanh âm yêu thương của mẹ - Dư Ngọc Trân
Hàn Đông trong lòng ấm áp, kêu một tiếng
- Mẹ!
Kiều San San đang buồn chán chọn tiết mục TV, nghe được Hàn Đông gọi thế, cả người chấn động, biểu cảm lười nhác trên mặt cũng không còn nữa, ngồi nghiêm chỉnh, có vẻ có chút khẩn trương.
- Ha hả, Tiểu Đông, đồ con cho Bối Bối mang về không tồi, rất tốt
Dư Ngọc Trân mỉm cười nói.
Hàn Đông nói:
- Mẹ thích là được, dạo này con bận quá, cũng không có thời gian đi chơi với Bối Bối
- Mẹ thấy con bé Bối Bối có vẻ rất vui, rất hưng phấn, noi gì là sau này có thời gian đi thêm chuyến nữa
- Vâng, chờ lần sau con bé đến, con nhất định bơt chút thời gian đi chơi với nó
Dư Ngọc Trân đột nhiên hỏi nói:
- Tiểu Đông, con có phải có bạn gai rồi không?
Hàn đông ngẩn ra, tiêu Bối Bối không phải đã nói sẽ không nói lung tung mà, con bé này, cũng không biết làm thế nào tiết lộ rồi
- Mẹ, mẹ nghe Bối Bối nói gì rồi?
Hàn Đông trong lòng xoay chuyển ý niệm trong đầu rất nhanh, có nên nhân cơ hội này, đem quan hệ của mình và Kiều San San nói cho nhà luôn không
- Ha hả, Bối Bối con bé này không trung thực chút nào, nếu không phải mẹ chú ý thấy dây chuyền nó đeo khac với sợi trước, thì vẫn không biết chuyện gì xảy ra đâu
Dư Ngọc Trân đắc ý cười nói.
Hàn đông không khỏi thẹn thùng, sức quan sát của mẹ quá chi tiết, nhanh như thế đã phát hiện sợi dây Tiêu Bối Bối đeo khác với trước, sớm biết vậy thì mua sợi nào giống với sợi cũ có phải hay hơn không
Nếu như vậy, đành thẳng thắn nói rõ vậy, dù gì cũng sẽ có một ngày phải đối mặt
- Mẹ, con và là bạn học đại học, chúng con đều rất thích nhau
- Ha ha, thằng con ngốc này, cũng biết thích con gái đấy à
Trong lời nói của Dư Ngọc Trân tràn ngập ý cưới
- Mẹ nghe Bối Bối nói, cô bé rất xinh đúng không? Còn đặc biệt xin nghỉ 10 ngày phép đi chơi với Bối Bối, xem ra đối với con rất si mê à
Hàn Đông liếc mắt nhìn Kiều San San, thấy cô đang ngửa đầu nhìn bên này, lúc này hơi cúi đầu, cười cười, Hàn Đông nói:
- Đúng vậy, con và cô ấy là thật lòng, mẹ, bọn con…
- Ha ha, mẹ biết các con thật lòng
Dư Ngọc Trân khẽ cười nói, thở dài một hơi, nói:
- Việc này ông nội và ba con vẫn chưa biết, dù gì tình hình trong nhà con cũng biết đấy, cho dù mẹ ủng hộ con cũng vô dụng, con đó, muốn có được tự do, phải cố mà nỗ lực
- Cảm ơn mẹ
Hàn Đông trong lòng nhẹ nhõm, , chí ít mẹ không kiên quyết phản đối mình, đây chính là hiện tượng tốt.
Dư Ngọc Trân cười nói:
- Con đừng vui mừng quá sớm, nghe ông nội con nói, chuẩn bị lúc nào đó chọn cho con một đám môn đăng hộ đối
Hàn Đông sửng sốt, mình còn chưa đến 23 tuổi, sau ông sớm như thế đã lên lịch rời, dựa theo tình hình bình thường, chí ít phải trên 25 mới thu xếp mới đúng
Nếu bây giờ trong nhà định hôn sự cho mình, vậy thì nhựng tính toán của mình sẽ không tiện thực thi
- Mẹ, mẹ biết đấy, con còn nhỏ, con…
- Ừm, đây là ý của nội con, con nói với mẹ cũng vô dụng, con cũng biết tính ông rồi đấy
Rất hiển nhiên, tuy rằng Dư Ngọc Trân không phản đối Hàn Đông tìm kiếm tình yêu của mình, thế nhưng cũng không có nhiều lòng tin đối với chuyện tình của Hàn Đông và Kiều San San
- San San đang bên cạnh con phải không, để con bé nói vài câu đi
Hàn Đông sửng sốt, lập tức nói:
- Mẹ, mẹ…
- Yên tâm đi, mẹ sẽ không nói lung tung
- Dạ được, mẹ chờ một lúc.
Hàn Đông quay người lại, vẫy vẫy Kiều San San.
Trên mặt Kiều San San thoáng chốc đã ửng đỏ, nhẹ nhàng bước tới.
Hàn Đông che điện thoại, nói với Kiều San San:
- Là mẹ anh, bà muốn nói với em mấy câu.
- Hàn Đông, em…
Dáng vẻ của cô hơi căng thăng. Dù sao cô cũng chưa từng gặp mặt đối phương, lại là mẹ của Hàn Đông. Ngoài ra, cô cũng hơi mơ hồ hiểu được, điều kiện gia đình Hàn Đông chắc chắn không bình thường, thế nên đột nhiên nghe rằng mẹ Hàn Đông muốn nói chuyện với mình, trong lòng cô cũng không tránh khỏi bất an.
Hàn Đông khẽ mỉm cười, kéo tay cô, dịu dàng nói:
- Không sao đâu, mẹ anh hiền lắm, chỉ nói chuyện hai câu thôi mà. Người vợ dù có xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng thôi, nói chuyện trước cũng tốt.
Kiều San San thẹn thùng trừng mắt lườm Hàn Đông, lập tức cầm lấy điện thoại, nói khẽ:
- Chào bác, con là Kiều San San.
Hàn Đông đứng cạnh, thấy trên mặt Kiều San San như có một áng mây hồng, thật xinh đẹp vô cùng.
Trong lòng hắn lại thấy có chút áp lực, không biết mẹ sẽ nói chuyện với Kiều San San thế nào.
Kiều San San hai tay cầm điện thoại, thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng nói “Dạ, dạ phải, đúng như vậy.”
Cũng không nghe cô nói gì khác nữa, điều này khiến cho Hàn Đông nghi hoặc.
Kiều San San và Dư Ngọc Trân nói tiếp một lúc nữa, mới nhẹ nhàng gát điện thoại, vẻ mặt cũng như trước, không nhìn ra điều gì khác thường cả.
Hàn Đông kéo tay Kiều San San, hỏi:
- Nói gì vậy? Anh thấy em cứ ừ à suốt, sao không nói câu nào hết vậy?
Kiều San San hơi thẹn thùng, nói:
- Em cũng đâu biết nói gì đâu.
Hàn Đông hết chỗ nói, hỏi tiếp:
- Vậy mẹ anh nói gì với em?
Mặt Kiều San San hơi ửng đỏ, đáp:
- Cũng không nói gì hết, anh đừng hỏi nữa.
Hàn Đông nhìn kỹ mặt cô, ngoài trừ vẻ thẹn thùng thì chẳng còn gì khác thường cả, tuy trong lòng hơi ngờ vực nhưng Kiều San San không nói, hắn cũng không tiện hỏi nữa.
- Em không nói thì thôi, chúng ta qua xem TV đi.
Vào ban đêm, Hàn Đông lại càng thêm mặt dạn mày dày, thuyết phục Kiều San San đang giả bộ từ chối hắn ở ký túc xá.
Buổi tối, tất nhiên hai người có một đêm cuồng dã. Cả đêm, Kiều San San nói câu “em không chịu nổi” đến ba lần.
Sáng sớm hôm sau, lúc Hàn Đông mở mắt tỉnh giấc, thì Kiều San San còn đang gối đầu lên tay hắn, trán nép vào ngực hắn, ngủ say sưa vô cùng.
Vài sợi tóc tơ cọ vào má của Hàn Đông, tuy gây ngứa nhưng lại thoải mái vô cùng.
Trên người Kiều San San cũng không mặc gì cả. Da thịt trắng như tuyết, nhẵn nhụi bóng loáng, đồi núi đầy đặn đặt trên người Hàn Đông, vô cùng mềm mại mà đàn hồi.
Hàn Đông cúi đầu, hôn nhẹ lên trán Kiều San San.
Kiều San San chậm rãi mở to mắt, nhìn thấy Hàn Đông bèn cười vui vẻ. Trong nụ cười ấy, tuy tràn đầy e lệ nhưng lại chan chứa cảm tình.
Hàn Đông ôm chặt lấy cô, lại cúi xuống hôn vào trán cô một cái.
- Hàn Đông, em là người của anh, sau này vĩnh viễn cũng là người của anh.
Kiều San San khẽ nói.
Hàn Đông gật đầu mỉm cười, nói:
- Ha ha, mặc kệ thế nào, cho dù em bỏ anh thì anh cũng vĩnh viễn không bỏ em đâu.
- Cái anh này!
Kiều San San vươn nắm tay nhỏ đấm vào ngực Hàn Đông.
Cơ thể cô hơi nâng lên, hai quả núi tuyết trắng khẽ rung động, khiến Hàn Đông lại xao động, bèn đưa tay bắt lấy chúng.
Lập tức, hai người lại lăn lộn cùng nhau, khiến lúc Hàn Đông muốn đi vào, Kiều San San cuống quýt cầu xin tha thứ, dịu dàng nói:
- Hàn Đông, đừng nữa mà, không còn sớm nữa, chúng ta phải dậy đi làm nữa.
Hàn Đông nhìn đồng hồ, thấy mới hơn bảy giờ, nhân tiện nói:
- Không sao đâu, còn sớm mà.
Nói xong, Hàn Đông đã tiến thật sâu vào người Kiều San San.
Kiều San San thốt ra một tiếng duyên dáng, dưới tác động của Hàn Đông, lập tức bắt đầu rên rỉ.
Lúc hai người dừng lại, Hàn Đông nhìn đồng hồ, thấy đã hơn 8 giờ.
- Bị anh hại chết rồi.
Kiều San San khoác áo ngủ, bước nhanh vào phòng vệ sinh tắm rửa.
Hàn Đông cười ha hả, cầm lấy quần áo bước vào tắm vòi sen.
Tắm rửa xong cũng đã hơn 8 giờ 30. Kiều San San rất thẹn thùng, đi sau Hàn Đông, mặt đỏ bừng, hơi cúi đầu, giống như học sinh tiểu học đã làm sai chuyện gì vậy.
Tả Nhất Sơn và Lý thiếu Võ đứng đợi được một lúc. 7 giờ 40 họ đã tới rồi. Tuy phải đợi hơn một giờ đồng hồ, nhưng không hề có chút mất kiên nhẫn.
Thấy Hàn Đông và Kiều San San trước sau bước tới, trên mặt hai người cũng toàn là vẻ tôn kính.
Tả Nhất Sơn mở cửa, Kiều San San mau chóng chui vào, trên mặt nóng như phải bỏng.
Sau khi đưa Kiều San San đến Cục Thông tin xong, Hàn Đông liền đi đến Ủy ban nhân dân huyện.
Làm Phó Chủ tịch thường trực Huyện, việc của Hàn Đông luôn rất nhiều, mỗi ngày đều có văn kiện phải xử lý.
Nhưng Tả Nhất Sơn thực xứng đáng với chức thư ký này, Hàn Đông cảm thấy tốc độ xử lý văn kiện của mình rất nhanh.
Lúc Tả Nhất Sơn chỉnh sửa văn kiện đều đã phân loại cả, viết ra bản tóm tắt của các văn kiện trọng yếu của từng hạng mục.
Vì vậy, lúc Hàn Đông duyệt văn kiện, chỉ cần liếc nhanh một cái, cũng đã biết bộ văn kiện này nói về chuyện gì, có cần đọc trọng điểm để xử lý hay không.
Ký xong mấy bộ văn kiện, Hàn Đông sực nhớ tới chuyện trong khu công nghiệp Thần Quang, bèn gọi điện thoại cho Lâm Phương Tri:
- Lão Lâm, tôi Hàn Đông đây, chuyện của công ty Phú Hùng giải quyết xong chưa?
Trong lúc nói chuyện với Hàn Đông, Nguyên Hằng Kiện cảm thấy Hàn Đông là một thanh niên trẻ tuổi có ý nghĩ và năng lực thật sự, cũng giống như ông lúc còn trẻ. Có thể dùng hết sức để thấy rõ và thực hiện, quả thật vô cùng có tính đột phá.
Hơn nữa, lúc ở các Bộ và Ủy ban trung ương, Nguyên Hằng Kiện cũng đã đọc rất kỹ bài văn của Hàn Đông, cho rằng người thanh niên này có tính nhạy bén chính trị rất mạnh. Sau đó chuyện Hàn Đông muốn công khai công tác quản lý nhà nước, thì không cần phải nói nữa, giờ đã mở rộng ra toàn Hoa Hạ rồi.
Mà nghe Hàn Đông giới thiệu về công việc của hắn hiện nay cũng không tồi. Nghe hắn nói cũng thấy được hắn là người có tinh thần làm chủ ở huyện Phú Nghĩa. Xem ra hắn làm chức Phó Chủ tịch huyện này cũng khá tận tâm.
Ngoài ra, trên người Hàn Đông, Nguyên Hằng Kiện không nhìn thấy bất cứ điểm nào có thể là người ăn chơi trách táng, cảm giác hắn là người rất nghiêm túc.
Lúc này điện thoại của thư ký Nguyên Hằng Kiện vang lên, anh ta nghe điện thoại xong đến nói nhỏ vài câu vào tai Nguyên Hằng Kiện.
Nguyên Hằng Kiện đứng lên nói:
- Tôi có việc phải đi làm, cám ơn bữa chiêu đãi của cậu bạn nhỏ, có cơ hội tôi sẽ mời cậu ăn cơm.
Hàn Đông cũng đứng lên, mỉm cười nói:
- Ha ha, chú Nguyên, chú khách sáo quá. Nói chuyện với chú thật sự rất vui.
Sau đó, Nguyên Hằng Kiện và thư ký của ông ta liền đi xuống núi.
Hàn Đông đứng trên đỉnh núi nhìn xuống, phía trước là mây trắng bồng bềnh, trong lòng vui mừng khôn xiết.
Cuộc nói chuyện lần này, ít nhất cũng đã để lại một ấn tượng tốt trong lòng Nguyên Hằng Kiện.
Hạt giống đã được gieo, sau này sẽ từ từ sinh sôi phát triển, cuối cùng trở thành một cây đại thụ cao đến tận trời xanh.
Tiêu Bối Bối đứng cạnh Hàn Đông, kéo tay Hàn Đông, ngước lên hỏi:
- Anh Đông, chú Nguyên đó là ai vậy?
Hàn Đông đưa tay véo cái mũi nhỏ nhắn của cô, cười nói:
- Chú ấy à, chú ấy là một người lợi hại.
Đúng vậy, có thể leo lên đỉnh quyền lực bậc nhất Hoa Hạ, những người như thế, có ai mà không lợi hại chứ.
Tiêu Bối Bối thản nhiên cười nói:
- Em thấy dường như anh Đông cũng rất quan tâm đến chú ấy. Chú ấy cũng làm cán bộ sao?
Hàn Đông gật đầu nói:
- Ừ, lần này chú ấy đến nhận chức Bí thư Tỉnh ủy Tây Xuyên, cho nên anh phải ba hoa với chú ấy trước để tạo ấn tượng tốt.
- Ha ha, anh Đông, anh đúng là có tinh thần tốt.
Tiêu Bối Bối cười ha hả nói.
Hàn Đông mỉm cười, đưa tay xoa đầu cô. Những chuyện hắn làm đều vì sự phát triển lâu dài của bản thân và gia tộc.
Tuy ông nội hiện giờ vẫn còn rất khỏe mạnh, hơn nữa, trong lần đại thảo luận đó cũng không giống kiếp sau, gặp phải luồng ngôn luận bảo thủ, còn vì chính bài văn của mình mà mối quan hệ của ông với Nam Tuần càng thêm thân thiết.
Nhưng Hàn Đông tuyệt đối không dám lơ là.
Dù sao, phong vân biến chuyển, chỉ cần không chú ý một chút thì dù là một cây đại thụ cao đến tận trời cũng có thể đổ ập xuống.
Ưu thế lớn nhất của hắn chính là đầu óc, là những ký ức của kiếp sau.
Cho nên Hàn Đông phải nắm bắt từng cơ hội, bắt đầu xới đất, bón phân cho cây đại thụ này của nhà họ Hàn.
Nguyên Hằng Kiện là một bắt đầu không tồi. Ngoài ra, trong đầu Hàn Đông còn có chút tính toán, sau này mới có thể thực thi.
Thấy Hàn Đông đứng đó, nhìn về phía trước, nét mặt kiên nghị, trên mặt Tiêu Bối Bối lộ ra vẻ sùng bái.
Nghỉ một lúc, Hàn Đông và Tiêu Bối Bối xuống núi, lái xe đến Giang Đô Yển cách đó không xa.
Chơi trong Giang Đô Yển một lúc, sau khi ăn cơm chiều, Hàn Đông lái xe về Thục Đô.
Tuy thời gian hơi gấp gáp, nhưng Tiêu Bối Bối vẫn rất vui vẻ. Có thể vui chơi bên cạnh Hàn Đông, cho dù đến bất cứ nơi nào, cô đều cảm thấy vui.
Sáng sớm hôm sau, Hàn Đông bảo Lữ Nam Phương mua vé máy bay mang tới, sau khi ăn cơm trưa xong, Hàn Đông lái xe đến sân bay Thục Đô.
Hàn Đông giúp Tiêu Bối Bối kéo vali đến cửa soát vé. Tiêu Bối Bối cắt vé xong, mắt hơi ướt, nhìn Hàn Đông nói:
- Anh Đông!
Sau đó, cô tựa như một con bướm, bay tới, nhào vào lòng Hàn Đông.
Hàn Đông đưa tay khẽ vỗ lưng cô, mỉm cười nói:
- Được rồi, sau này nếu có thời gian anh sẽ về thăm em. Chờ đến lúc em tốt nghiệp rồi cũng sẽ có nhiều thời gian đến chơi với anh mà.
- Em về đây.
Tiêu Bối Bối ngẩng đầu lên, cười nói, bỗng nhiên đưa tay véo mũi Hàn Đông, dịu dàng nói:
- Sau này không được véo mũi em nữa.
Hàn Đông cười khổ, nói:
- Con nhóc này, đến rồi phải gọi điện thoại cho anh biết.
- Dạ biết.
Tiêu Bối Bối dịu dàng nói, vẫn vẫy bàn tay nhỏ bé, sau đó kéo vali vào trong.
Nhìn bóng dáng yểu điệu của Tiêu Bối Bối, khóe miệng Hàn Đông đột nhiên nhếch lên thành nụ cười nhàn nhạt.
Con nhóc này, dáng vẻ vẫn giống như trước.
Nhìn máy bay bay lên, Hàn Đông xoay người bước ra ngoài, lái xe hướng về huyện Phú Nghĩa.
Lúc về đến huyện Phú Nghĩa đã là 3 giờ chiều. Hàn Đông bèn đi thẳng tới Ủy ban nhân dân huyện.
Vừa mới lên lầu thì điện thoại di động đã reng lên. Nhìn thấy số điện thoại từ Yến Kinh, Hàn Đông vội nghe máy, nghe thấy tiếng Tiêu Bối Bối dịu dàng nói:
- Anh Đông, em tới rồi.
- Tới thì tốt rồi, trong nhà không ai ra đón em sao?
- Ha ha, em lớn thế này rồi, còn cần có người đón sao?
- Đúng rồi, biết em không phụ thuộc ai rồi.
Hàn Đông mỉm cười nói chuyện với Tiêu Bối Bối vài câu, bảo cô về nhà sớm một chút, sau đó ngắt điện thoại.
Tả Nhất Sơn đang ngồi viết gì đấy, thấy Hàn Đông bước vào, anh ta vội vã đứng lên nói:
- Chủ tịch huyện Hàn, anh về rồi.
Tuy Hàn Đông không dẫn anh ta cùng tới Thục Đô, nhưng Tả Nhất Sơn cũng không lo lắng gì cả. Dù sao lãnh đạo cũng đôi khi có thời gian riêng tư, cho nên, dù có làm việc công cũng không nhất thiết phải mang theo thư ký bên mình.
Hàn Đông gật đầu, bước vào phòng, chỉ thấy trên bàn bày vài phần văn kiện, đều được Tả Nhất Sơn phân loại rồi, cơ bản chỉ cần Hàn Đông đọc xong ký tên là được.
Hàn Đông vẫn khá vừa lòng tác phong làm việc của Tả Nhất Sơn.
Hơn nữa, sau một thời gian quan sát, Hàn Đông phát hiện, Tả Nhất Sơn cũng khá tuân thủ quy củ. Tuy rằng sau khi anh ta lên làm thư ký, vị thế lúc trước không sánh được với hôm nay, nhưng tính cách vẫn thận trọng khách sáo như cũ.
Chuyện này cũng hiếm thấy.
Hàn Đông cũng không muốn mình có một thư ký cáo mượn oai hùm.
Tả Nhất Sơn bước vào, nói nhỏ:
- Chủ tịch huyện Hàn, có vài vị gọi điện thoại tới cho anh báo cáo công tác. Bọn họ lần lượt là…
Những người gọi điện thoại đến báo cáo công tác đều là các Cục trưởng hay Cục phó được Hàn Đông phân công quản lý. Từ sau khi Hội nghị thường vụ họp được vài lần, các lãnh đạo được Hàn Đông phân công quản lý này cũng bắt đầu khởi động, nhốn nháo tìm cơ hội dựa vào Hàn Đông.
Hiện tại, lực lượng nền tảng cơ bản là đã định, không có năng lực phản kháng. Những người liên quan có lẽ không chờ được nữa, e là phải giống Chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch Nhâm Bồi Đĩnh, bị Hàn Đông đá về dưỡng lão thê thảm như vậy.
- Ừ, họ có gọi điện thoại tới nữa, anh cứ nói với họ, nếu không có chuyện gì quan trọng thì không cần phải lãng phí thời gian, chỉ cần làm tốt công tác của mình là được rồi.
Hàn Đông thản nhiên.
Ý nghĩ của những người này hắn còn không rõ sao, còn không phải bảo vệ vị trí của mình thì còn gì.
Đương nhiên, thật tình Hàn Đông cũng không muốn nhắm vào ai, dù cho bọn họ không muốn trung thành với hắn, nhưng chỉ cần bọn họ làm tốt công tác, Hàn Đông cũng không đối xử tệ với họ.
Còn giống như Nhâm Bồi Đĩnh, vừa không muốn trung thành với mình, vừa không chịu làm tốt công tác, thì Hàn Đông nhất định là sẽ không khách khí.
Tả Nhất Sơn gật đầu nói:
- Dạ, Chủ tịch huyện Hàn.
Sau đó, anh ta pha cho Hàn Đông một tách trà nóng rồi mới nhẹ nhàng lui ra.
Giờ Tả Nhất Sơn đã biết Hàn Đông thích uống trà Long Tĩnh, vì thế ở chỗ anh ta luôn có trà Long Tĩnh, chưa bao giờ pha cho người khác. Đương nhiên, trừ phi Hàn Đông đặc biệt căn dặn.
Xem xong văn kiện, Hàn Đông gọi Tả Nhất Sơn vào, nói:
- Anh gọi đến Ủy ban Kế hoạch, hỏi chuyện chuyên gia nghiên cứu của Viện Quy hoạch thiết kế tỉnh khảo sát thực địa thế nào rồi, đại khái khi nào thì có thể có được bản quy hoạch?
Không bao lâu sau, Phó Chủ nhiệm Trang Dĩnh Lương của Ủy ban Kế hoạch đã vội vội vàng vàng chạy tới. Anh ta dè dặt nói:
- Chủ tịch huyện Hàn, chuyên gia nghiên cứu của Viện Quy hoạch thiết kế tỉnh đúng là đã tiến hành thăm dò phố Duyên Hà rồi, ngoài ra họ còn chuẩn bị xem xét chung quanh huyện Phú Nghĩa, nói là phải kết hợp với tình hình bản địa, để thiết kế cho chúng ta một con đường sông mới. Tôi có bảo nhân viên chuyên môn trong văn phòng cùng đi với các chuyên gia để xem xét.
Hàn Đông gật đầu, nói:
- Ừ, như vậy cũng tốt. Dù sao, bình thường chỉ cần các chuyên gia yêu cầu thì anh phải đáp ứng yêu cầu cho họ.
Xem ra có phó viện trưởng ra mặt, đám chuyên gia này đúng là chuyên tâm. Đương nhiên, sau khi thăm dò phố Duyên Hà xong thì họ có thể quy hoạch thiết kế ra con đường sông mới. Nhưng nếu thiết kế như vậy, chắc chắn là không thể toàn vẹn bằng suy xét đến toàn bộ hiện trạng huyện Phú Nghĩa sau thiết kế.
- Thế này vậy, sau khi họ khảo sát xong rồi, tôi sẽ mời họ dùng bữa cơm.
Hàn Đông nói. Dù sao mấy chuyên gia này quả thật là làm việc nghiêm túc. Hơn nữa, đến lúc đó, toàn bộ phí thiết kế quy hoạch cũng không cao, vì thế mời họ ăn một bữa cơm cảm ơn cũng là chuyện nên làm.
Trang Dĩnh Lương đi rồi, Hàn Đông suy nghĩ một lúc, quyết định báo cáo với Hoàng Văn Vận một chút về việc làm điển hình cho toàn tỉnh, dù sao chuyện này cũng là chuyện lớn, hơn nữa có Phạm Đồng Huy nhúng tay vào, có lẽ tính khả thi rất lớn. Hiện tại nhân lúc tin tức còn chưa lan ra, đi báo cáo trước một chút cho thỏa đáng.
Hoàng Văn Vận nghe Hàn Đông muốn đến báo cáo công tác, tất nhiên vui vẻ nhận lời.
Hoàng Văn Vận vô cùng vừa lòng với thái độ của Hàn Đông. Người thanh niên này sau khi lên làm Ủy viên thường vụ Huyện ủy, phó Chủ tịch thường trực huyện, thái độ cũng không tồi.
Đi vào Huyện ủy, Hàn Đông nói qua về việc là điển hình cho toàn tỉnh, nói:
- Bí thư Hoàng, hôm thứ Bảy tôi đi chính là vì chuyện này, giờ đã nghĩ ra cách đưa được đến tay lãnh đạo tỉnh, tôi đoán rằng hy vọng vẫn còn rất lớn.
Hoàng Văn Vận vừa nghe được đã thấy vô cùng hứng thú, nói:
- Hàn Đông, suy nghĩ này của cậu quả thật là rất mới mẻ, rất có lợi cho sự phát triển của kinh tế huyện chúng ta. Hơn nữa, làm điển hình cho toàn tỉnh, đối với huyện chúng ta cũng là chuyện tốt.
Hoàng Văn Vận thật cao hứng. Người thanh niên này quả thật là có ý tưởng, lại rất có nhiệt tình.
Có lẽ, nương theo đông phong của hắn, bản thân mình cũng có thể tích lũy được chiến tích, đến lúc đó lại thăng chức thêm, hy vọng lớn một chút.
Từ văn phòng Hoàng Văn Vận bước ra, Hàn Đông lại đến văn phòng Phương Trung, báo cáo chuyện này. Phương Trung tất nhiên sung sướng, nhưng trong lòng lại thầm khó chịu.
Đây là tâm trạng mâu thuẫn, vì Hàn Đông làm được tốt, là Chủ tịch huyện, tất nhiên y cũng có công lao.
Nhưng luôn thơm lây nhờ cấp dưới, khiến ông ta có cảm giác mất mặt.
Đồng thời, nhờ những việc mà Hàn Đông làm, dần dần công tác trong Ủy ban nhân dân huyện cũng dần dần mở ra cục diện tốt đẹp. Cứ như vậy thì sẽ chứng tỏ được Chủ tịch huyện như y vô năng cỡ nào.
- Ừ, đây là chuyện tốt, cậu nhất định phải giữ chặt lấy. Nếu có thể lợi dụng được quan hệ trên tỉnh thì nhất định phải lợi dụng. Công trình đường sông mới, nếu bận quá thì cũng có thể giao cho những người khác.
Hàn Đông mỉm cười, lúc này Phương Trung còn muốn đoạt công lao sao? Nhưng dù là giao cho người khác, thì ứng cử viên đó cũng chính là Thẩm Tòng Phi.
Dù sao trên huyện cũng rất coi trọng công trình đường sông mới này. Tổ trưởng chắc chắn phải do một vị Ủy viên thường vụ huyện phụ trách.
- Không thành vấn đề, tạm thời tôi vẫn còn làm được.
Hàn Đông bình tĩnh nói, loại chuyện này là chuyện nhân đức không muốn nhường ai.
Ông nội từng nói “Làm người khiêm tốn, làm việc lên giọng, có cơ hội làm việc thì chuyện đảm nhiệm không thể tùy ý giao cho người khác.”
Trước khi tan ca, Hàn Đông gọi điện thoại đến văn phòng Kiều San San, nói hắn sẽ đến đón cô, sau đó tìm chỗ ăn cơm.
Kiều San San dịu dàng nói:
- Không ra ngoài ăn nữa. Chúng ta chuẩn bị thức ăn, tự mình nấu ăn đi.
Hàn Đông cười ha hả nói:
- Được đó, tài nghệ của em vốn không tồi mà.
Hàn Đông cũng không phải tâng bốc, đã ăn món Kiều San San nấu vài lần, cảm giác mùi vị cũng không tồi.
Cùng lúc đó, Hàn Đông cảm thấy lại càng yêu Kiều San San hơn. Xinh đẹp như cô vậy, lại xuất thân từ gia đình như vậy nhưng lại có thể nấu ăn không tồi, thật là khó có.
Nhưng lúc này, Hàn Đông không phải muốn ăn thức ăn do Kiều San San nấu, mà là ăn chính bản thân cô.
Tối hôm đó, rốt cuộc Hàn Đông đã biến Kiều San San thành người phụ nữ của hắn, sau đó lại ngủ cùng một chỗ, không biết mai đã nở mấy lần. Nhưng hôm sau Tiêu Bối Bối đã đến, nửa tháng nay Hàn Đông không tìm được chút cơ hội nào âu yếm cô. Giờ rốt cuộc Tiêu Bối Bối đã về, trong lòng Hàn Đông tất nhiên càng giống như mèo không ngừng mài móng vuốt.
Vừa nghĩ đến da thịt sáng bóng của Kiều San San như tơ lụa trắng mịn, rất mềm mại, lại còn tiếng rên rỉ lúc hầu hạ dưới thân hắn khiến Hàn Đông cảm thấy ** vô cùng.
Trong lòng Hàn Đông ngập tràn chờ đợi.
Vừa mới bước xuống lầu, Lý Thiếu Võ đã cho xe chạy đến, vững vàng dừng trước mặt Hàn Đông.
Tả Nhất Sơn giúp Hàn Đông mở cửa xe, chờ hắn ngồi lên xe xong mới đóng cửa xe, sau đó bước về phía trước, ngồi ở vị trí lái phụ.
Xe tới Cục Thông tin. Bảo vệ vừa thấy biển số xe đã khẩn trương chạy tới, mở thanh chắn lên, vẻ mặt nịnh bợ tươi cười.
Xe dừng lại trong sân Cục Thông tin. Lúc này Cục trưởng Cục Thông tin Khổng Túc đi đến với vẻ mặt siểm nịnh, Hàn Đông nhẫn nại hít vào một hơi.
- Chủ tịch huyện Hàn, chào anh.
Khổng Túc bước nhanh đến chào hỏi, đưa hai tay ra, nụ cười trên mặt có vẻ hết sức chân thành.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Xin chào Cục trưởng Khổng, hết giờ rồi chứ.
Khổng Túc gật đầu nói:
- Dạ phải, tan tầm rồi. Chủ tịch huyện Hàn đến đón Cục trưởng Kiều sao? Không biết khi nào anh có thời gian, tôi muốn báo cáo công tác với anh một chút.
Hàn Đông thầm nghĩ không ngờ người này còn chưa từ bỏ ý định. Lần trước nhờ Kiều San San nói cho y báo cáo công tác, lần này lại nhân cơ hội mình đến đón Kiều San San để đích thân nói. Chẳng lẽ y không biết mình không được phân công quản lý Cục Thông tin sao?
Hàn Đông không có chút hứng thú nào với Cục Thông tin nào. Hơn nữa, Hàn Đông cũng không thích tính cách của Khổng Túc này, vì thế hắn cũng không thèm khách khí với y.
- Trong thời gian này tôi thật sự rất bận, chờ bao giờ tôi rảnh rỗi sẽ nói sau.
Hàn Đông nói. Dù sao hắn cũng đang bận rộn nhiều việc, y cứ chậm rãi chờ đi.
Trong mắt Khổng Túc hiện lên một tia thất vọng, nhưng gương mặt vẫn tươi cười, nói:
- Dạ được, đợi khi Chủ tịch huyện Hàn rảnh rỗi tôi sẽ đến báo cáo công tác với anh. Tôi không quấy rầy Chủ tịch huyện Hàn nữa.
Hàn Đông gật đầu, không nói gì nữa.
Khổng Túc liền cúi đầu khom lưng bước ra ngoài.
Không lâu sau, Kiều San San đã từ thang lầu bước xuống, dịu dàng nói:
- Hàn Đông, anh đợi một lúc rồi, vừa mới có việc phải chậm trễ một chút.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Không có việc gì, anh cũng mới đến thôi.
- Xin chào Chủ tịch huyện Hàn.
Lúc này có vài người đi qua, đều cung kính chào hỏi Hàn Đông.
Hàn Đông cũng chỉ có thể gật đầu tỏ vẻ chào hỏi, dù sao hắn không quen biết ai cả.
Xe đến Cục Lương thực, Hàn Đông phát hiện ngoài ý muốn. Cửa chính vốn chỉ là cửa sắt, hiện giờ đã được xây một lô cốt nhỏ cạnh cửa, còn có thanh chắn ngăn lại, ra vẻ muốn phân thành khu riêng.
Nhìn thấy xe Hàn Đông chạy đến, người ngồi trong lô cốt khẩn trương chạy đến nâng thanh chắn lên, cúi đầu kính cẩn đứng nép một bên.
- Chuyện này làm khi nào thế?
Hàn Đông nghi hoặc hỏi. Hắn chỉ đi có một, hai ngày, bọn họ làm cũng thật nhanh.
Kiều San San cười nói:
- Còn không phải vì vị lãnh đạo Huyện ủy như anh ở đây sao? Họ tất nhiên muốn bảo vệ cửa cho anh vừa lòng mà.
Hàn Đông mỉm cười:
- Vậy phải trách anh rồi.
- Hàn Đông, hôm nay em làm cho anh một nồi thịt, còn có thịt muối nữa, đây là món anh thích nhất.
Lúc mở cửa, Kiều San San mỉm cười nói.
Hàn Đông vừa ôm eo cô vừa nói nhỏ bên tai:
- Món anh thích ăn nhất chính là em.
Kiều San San run hết cả người, lập tức đỏ bừng cả mặt, nhìn xung quanh, giận dỗi nói:
- Anh muốn chết sao? Bị người ta thấy được thì không tốt đâu.
Hàn Đông cười nói:
- Vậy đã sao? Chúng ta tuổi trẻ yêu thương, thân thiết một chút cũng không được à?
Kiều San San mở cửa, dịu dàng nói:
- Nhưng anh là lãnh đạo Huyện ủy, bị nhiều người nhìn thấy sẽ mất mặt lắm.
Hàn Đông vẫn ôm lấy cái eo thon nhỏ của cô, dùng chân đẩy cửa, dịu dàng nói bên tai cô:
- Vậy giờ không ai nhìn thấy, có phải anh có thể ăn em không?
Nói xong, miệng Hàn Đông nhẹ nhàng áp sát mút lấy vành tai cô.
Hơi thở của Kiều San San lập tức dồn dập, buông bọc thức ăn đang cầm trong tay, xoay người lại, đôi môi mọng đỏ liền bao phủ lấy miệng Hàn Đông.
Một cái lưỡi linh hoạt chui vào miệng, Hàn Đông tham lam hút lấy.
Hai tay Kiều San San quàng trên cổ Hàn Đông, một trận hôn môi mạnh mẽ, từ trong miệng còn truyền ra những đợt rên rỉ ngân nga.
Hàn Đông lập tức cảm thấy hồn vía bay đâu mấy, trên người vô cùng khô nóng, mà nơi đó lại bắt đầu rục rịch, đã ngẩng cao đầu.
Lúc này, Hàn Đông ôm lấy Kiều San San đi về phía phòng ngủ.
Kiều San San mê muội, khẽ nhắm mắt lại, nhưng miệng lại nói:
- Hàn Đông, chúng ta ăn cơm đã.
- Không được, anh không chờ được.
Hàn Đông thở gấp nói, đặt Kiều San San lên giường, nằm lên thân thể của cô, vừa hôn môi cô, tay lại vừa nhấc váy cô lên, cởi cái quần lót tơ hoa nhỏ bé mỏng manh của cô ra.
Đụng tay đến nơi thì Kiều San San đã sớm ướt át không chịu nổi, Hàn Đông cũng không cần làm nhiều động tác chuẩn bị, ngay cả quần áo của hắn cũng không kịp cởi, sau đó liền hung hăng đè ép lên.
- A…
Kiều San San rên lên một tiếng đau đớn, hờn dỗi trừng mắt nhìn Hàn Đông, môi cắn chặt.
Rất nhanh chóng, giữa phòng ngủ tràn ngập cảnh xuân. Tiếng rên rỉ nỉ non như khúc nhạc duyên dáng, khiến người ta nghe được đều trôi lạc cả hồn phách.
Hồi lâu sau, hai người rốt cuộc cũng ngừng vật lộn. Trên người họ mồ hôi đầm đìa.
Trên mặt, trên người Kiều San San đều nhuốm hồng, nằm là nơi đó, thở nhẹ.
Hàn Đông nhẹ nhàng ôm lấy cô, tay đặt trước ngực cô, cảm giác vô cùng thỏa mãn.
Kiều San San đúng là một báu vật trên đời. So với mấy lần trước, lần này Kiều San San càng được hơn.
Tuy bình thường nhìn cô có dáng vẻ tao nhã ngọt ngào, nhưng trên giường lại vô cùng mãnh liệt, phối hợp với Hàn Đông không ngừng vặn vẹo thân hình, trong miệng cũng không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ du dương.
Chiếc chiếu dưới thân cũng đã ướt sũng, đó là dịch và mồ hôi của hai người chảy xuống.
Được một lúc, Kiều San San hô hấp lại bình thường. Mặt của cô vẫn đỏ bừng như trước, váy đổ lên ngực, lộ ra hai vòng tròn tuyết trắng.
Tay Hàn Đông để ngay hai vòng tròn đó, thỉnh thoảng lại di chuyển một chút.
- Bẩn muốn chết, anh đứng lên rửa tay đi.
Kiều San San cảm thấy dưới thân mình dính như hồ lỏng, đỏ mặt nói.
Hàn Đông cười ha hả nói:
- Có gì bẩn chứ, đó chỉ là sản phẩm phụ của tình yêu thôi.
- Anh thật là xấu xa.
Kiều San San hờn dỗi nói. Cô đứng lên, kéo váy xuống, cầm được chiếc quần lót nhỏ bị vứt một bên nhẹ nhàng chạy vào phòng tắm.
Trên mặt Hàn Đông lộ ra một tia cười xấu xa, lập tức đứng lên, bước qua đẩy cửa phòng vệ sinh. Kiều San San đang tắm, thân mình trần trụi, làn da như tuyết trắng, không hề có chút tỳ vết.
Bộ ngực vun cao cũng theo động tác của cô mà rung nhè nhẹ. Nụ hoa đỏ tươi trên đó đang vươn thẳng.
Nhìn thấy Hàn Đông đang đứng đó nhìn mình chằm chằm, trên mặt Kiều San San lộ ra vẻ thẹn thùng, hờn dỗi nói:
- Không được nhìn.
Sau đó cô cầm vòi phun, xịt nước vào người Hàn Đông.
- Người cũng đã hôn, sờ cũng đã sờ, nhìn nữa thì đã sao!
Hàn Đông cười ha ha, sau đó cũng cởi hết quần áo, dùng tay ôm lấy Kiều San San vào lòng.
Lập tức hai cơ thể trần truồng lại giằng co với nhau.
Thật lâu sau, Hàn Đông và Kiều San San mới ra khỏi phòng vệ sinh.
Vẻ thẹn thùng trên mặt Kiều San San cũng đã biến mất. Cô xem đồng hồ trên trường rồi hoảng hốt kêu lên:
- Nguy rồi, còn chưa nấu cơm nữa. Tại anh hết!
Hàn Đông cười ha hả nói:
- Không sao đâu, giờ nấu cơm còn kịp mà. Anh phụ trách nấu cơm, em làm thức ăn.
Nấu cơm, nhìn Kiều San San bận rộn trong bếp, Hàn Đông cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
Tiện tay mở TV, vừa lúc đài truyền hình Tây Xuyên đang phát tin tức .
Tin tức này đang phát lại tình hình Bí thư Tỉnh ủy mới nhậm chức Nguyên Hằng Kiện.
10 giờ sáng ngày 3 tháng 8, tỉnh Tây Xuyên mời dự đại hội cán bộ. Trong cuộc họp Phó Trưởng Ban tổ chức cán bộ Trung ương Thường Hữu Tân tuyên bố bổ nhiệm của Trung ương, bổ nhiệm Nguyên Hằng Kiện làm Bí thư Tỉnh ủy Tây Xuyên. Nguyên Bí thư Tỉnh ủy Tây Xuyên sẽ có phân công khác.
Xem tin tức, thấy Nguyên Hằng Kiện ngồi yên thản nhiên mỉm cười, Hàn Đông cũng mỉm cười.
Lúc này Kiều San San mới nấu xong món thịt mang đến, liếc nhìn TV, dịu dàng nói:
- Lại thay đổi Bí thư Tỉnh ủy nữa!
Hàn Đông cười nói:
- Ừ, hôm nay nhậm chức. Nói đến cũng thật trùng hợp, lúc anh và Bối Bối lên núi Thanh Thành chơi, trên đỉnh núi có gặp được chú ấy, còn ba hoa với chú ấy một lúc, còn mời chú ấy ăn vật này thức kia, sau đó lại mời chú ấy đến huyện Phú Nghĩa chơi nữa.
- Vậy sao?
Kiều San San mỉm cười:
- Không tồi nha. Bí thư Tỉnh ủy còn chưa nhậm chức mà anh đã xây dựng tình cảm với chú ấy, tiền đồ sau này thật rộng rãi.
Hàn Đông nói:
- Cũng không biết chú ấy có thể nhớ kỹ nhân vật nhỏ bé như anh không.
Kiều San San bĩu môi cười nói:
- Anh còn là một nhân vật nhỏ sao? Phó Chủ tịch huyện trẻ tuổi như vậy, chú ấy chắc chắn sẽ nhớ rõ anh.
Cơm nước xong, sau khi Hàn Đông giúp Kiều San San dọn dẹp, hai người ngồi trên sô pha. Hàn Đông ôm cô vào lòng, nghe từ tóc cô lan tỏa mùi nước hoa thoang thoảng, cảm giác cuộc sống thế này là một loại hưởng thụ tốt nhất.
Kiều San San cầm điều khiển trong tay, nhàm chán chọn kênh TV cũng không tìm được gì hay. Cô bĩu môi nói:
- Cũng không biết nhiều đài truyền hình như vậy làm gì, chẳng có tiết mục gì hay cả!
Hàn Đông khẽ cười nói:
- Tùy tiện xem là được rồi, anh ngồi ngay bên cạnh em, thì tiết mục nào cũng hay hết
- Anh đúng là tên háo sắc, tên khốn
Kiều San San hờn dỗi nói
Hàn Đông cúi đầu, thơm lên môi nàng
Hai người lại tiếp một trận hôn môi trời đất đảo điên, qua thật lâu sau, Kiều San San giãy dụa ra, thở gấp nói:
- Không được, sắp nghẹn chết rồi
Hàn Đông ha hả cười nói:
- Vậy nghỉ ngơi chút, lát nữa tiếp tục
Kiều San San hờn dỗi trừng mắt liếc hắn, nói:
- Anh sẽ không ngoan ngoãn ngồi yên chứ?
Hàn Đông nói:
- Anh không ngoan chỗ nào cơ
Đang nói, tay đã bắt đầu táy máy trên người cô
Kiều San San giơ tay gạt tay Hàn Đông ra, nghiêm mặt nói:
- Hàn Đông, đừng táy máy, chúng ta tâm sự chút đi?
Hàn Đông nói:
- Được, muốn tâm sự chuyện gì?
Kiều San San trầm ngâm một chút, nói:
- Tùy, thì nói…
Lúc này tiếng điện thoại vang lên, Hàn Đông thơm lên mặt Kiều San San một cái, nói:
- Anh nghe điện thoại trước
Kiều San San gật đầu, lại cầm lấy điều khiển từ xa chọn xem tiết mục TV.
…
- Tiểu Đông...
Trong điện thoại truyền đến thanh âm yêu thương của mẹ - Dư Ngọc Trân
Hàn Đông trong lòng ấm áp, kêu một tiếng
- Mẹ!
Kiều San San đang buồn chán chọn tiết mục TV, nghe được Hàn Đông gọi thế, cả người chấn động, biểu cảm lười nhác trên mặt cũng không còn nữa, ngồi nghiêm chỉnh, có vẻ có chút khẩn trương.
- Ha hả, Tiểu Đông, đồ con cho Bối Bối mang về không tồi, rất tốt
Dư Ngọc Trân mỉm cười nói.
Hàn Đông nói:
- Mẹ thích là được, dạo này con bận quá, cũng không có thời gian đi chơi với Bối Bối
- Mẹ thấy con bé Bối Bối có vẻ rất vui, rất hưng phấn, noi gì là sau này có thời gian đi thêm chuyến nữa
- Vâng, chờ lần sau con bé đến, con nhất định bơt chút thời gian đi chơi với nó
Dư Ngọc Trân đột nhiên hỏi nói:
- Tiểu Đông, con có phải có bạn gai rồi không?
Hàn đông ngẩn ra, tiêu Bối Bối không phải đã nói sẽ không nói lung tung mà, con bé này, cũng không biết làm thế nào tiết lộ rồi
- Mẹ, mẹ nghe Bối Bối nói gì rồi?
Hàn Đông trong lòng xoay chuyển ý niệm trong đầu rất nhanh, có nên nhân cơ hội này, đem quan hệ của mình và Kiều San San nói cho nhà luôn không
- Ha hả, Bối Bối con bé này không trung thực chút nào, nếu không phải mẹ chú ý thấy dây chuyền nó đeo khac với sợi trước, thì vẫn không biết chuyện gì xảy ra đâu
Dư Ngọc Trân đắc ý cười nói.
Hàn đông không khỏi thẹn thùng, sức quan sát của mẹ quá chi tiết, nhanh như thế đã phát hiện sợi dây Tiêu Bối Bối đeo khác với trước, sớm biết vậy thì mua sợi nào giống với sợi cũ có phải hay hơn không
Nếu như vậy, đành thẳng thắn nói rõ vậy, dù gì cũng sẽ có một ngày phải đối mặt
- Mẹ, con và là bạn học đại học, chúng con đều rất thích nhau
- Ha ha, thằng con ngốc này, cũng biết thích con gái đấy à
Trong lời nói của Dư Ngọc Trân tràn ngập ý cưới
- Mẹ nghe Bối Bối nói, cô bé rất xinh đúng không? Còn đặc biệt xin nghỉ 10 ngày phép đi chơi với Bối Bối, xem ra đối với con rất si mê à
Hàn Đông liếc mắt nhìn Kiều San San, thấy cô đang ngửa đầu nhìn bên này, lúc này hơi cúi đầu, cười cười, Hàn Đông nói:
- Đúng vậy, con và cô ấy là thật lòng, mẹ, bọn con…
- Ha ha, mẹ biết các con thật lòng
Dư Ngọc Trân khẽ cười nói, thở dài một hơi, nói:
- Việc này ông nội và ba con vẫn chưa biết, dù gì tình hình trong nhà con cũng biết đấy, cho dù mẹ ủng hộ con cũng vô dụng, con đó, muốn có được tự do, phải cố mà nỗ lực
- Cảm ơn mẹ
Hàn Đông trong lòng nhẹ nhõm, , chí ít mẹ không kiên quyết phản đối mình, đây chính là hiện tượng tốt.
Dư Ngọc Trân cười nói:
- Con đừng vui mừng quá sớm, nghe ông nội con nói, chuẩn bị lúc nào đó chọn cho con một đám môn đăng hộ đối
Hàn Đông sửng sốt, mình còn chưa đến 23 tuổi, sau ông sớm như thế đã lên lịch rời, dựa theo tình hình bình thường, chí ít phải trên 25 mới thu xếp mới đúng
Nếu bây giờ trong nhà định hôn sự cho mình, vậy thì nhựng tính toán của mình sẽ không tiện thực thi
- Mẹ, mẹ biết đấy, con còn nhỏ, con…
- Ừm, đây là ý của nội con, con nói với mẹ cũng vô dụng, con cũng biết tính ông rồi đấy
Rất hiển nhiên, tuy rằng Dư Ngọc Trân không phản đối Hàn Đông tìm kiếm tình yêu của mình, thế nhưng cũng không có nhiều lòng tin đối với chuyện tình của Hàn Đông và Kiều San San
- San San đang bên cạnh con phải không, để con bé nói vài câu đi
Hàn Đông sửng sốt, lập tức nói:
- Mẹ, mẹ…
- Yên tâm đi, mẹ sẽ không nói lung tung
- Dạ được, mẹ chờ một lúc.
Hàn Đông quay người lại, vẫy vẫy Kiều San San.
Trên mặt Kiều San San thoáng chốc đã ửng đỏ, nhẹ nhàng bước tới.
Hàn Đông che điện thoại, nói với Kiều San San:
- Là mẹ anh, bà muốn nói với em mấy câu.
- Hàn Đông, em…
Dáng vẻ của cô hơi căng thăng. Dù sao cô cũng chưa từng gặp mặt đối phương, lại là mẹ của Hàn Đông. Ngoài ra, cô cũng hơi mơ hồ hiểu được, điều kiện gia đình Hàn Đông chắc chắn không bình thường, thế nên đột nhiên nghe rằng mẹ Hàn Đông muốn nói chuyện với mình, trong lòng cô cũng không tránh khỏi bất an.
Hàn Đông khẽ mỉm cười, kéo tay cô, dịu dàng nói:
- Không sao đâu, mẹ anh hiền lắm, chỉ nói chuyện hai câu thôi mà. Người vợ dù có xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng thôi, nói chuyện trước cũng tốt.
Kiều San San thẹn thùng trừng mắt lườm Hàn Đông, lập tức cầm lấy điện thoại, nói khẽ:
- Chào bác, con là Kiều San San.
Hàn Đông đứng cạnh, thấy trên mặt Kiều San San như có một áng mây hồng, thật xinh đẹp vô cùng.
Trong lòng hắn lại thấy có chút áp lực, không biết mẹ sẽ nói chuyện với Kiều San San thế nào.
Kiều San San hai tay cầm điện thoại, thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng nói “Dạ, dạ phải, đúng như vậy.”
Cũng không nghe cô nói gì khác nữa, điều này khiến cho Hàn Đông nghi hoặc.
Kiều San San và Dư Ngọc Trân nói tiếp một lúc nữa, mới nhẹ nhàng gát điện thoại, vẻ mặt cũng như trước, không nhìn ra điều gì khác thường cả.
Hàn Đông kéo tay Kiều San San, hỏi:
- Nói gì vậy? Anh thấy em cứ ừ à suốt, sao không nói câu nào hết vậy?
Kiều San San hơi thẹn thùng, nói:
- Em cũng đâu biết nói gì đâu.
Hàn Đông hết chỗ nói, hỏi tiếp:
- Vậy mẹ anh nói gì với em?
Mặt Kiều San San hơi ửng đỏ, đáp:
- Cũng không nói gì hết, anh đừng hỏi nữa.
Hàn Đông nhìn kỹ mặt cô, ngoài trừ vẻ thẹn thùng thì chẳng còn gì khác thường cả, tuy trong lòng hơi ngờ vực nhưng Kiều San San không nói, hắn cũng không tiện hỏi nữa.
- Em không nói thì thôi, chúng ta qua xem TV đi.
Vào ban đêm, Hàn Đông lại càng thêm mặt dạn mày dày, thuyết phục Kiều San San đang giả bộ từ chối hắn ở ký túc xá.
Buổi tối, tất nhiên hai người có một đêm cuồng dã. Cả đêm, Kiều San San nói câu “em không chịu nổi” đến ba lần.
Sáng sớm hôm sau, lúc Hàn Đông mở mắt tỉnh giấc, thì Kiều San San còn đang gối đầu lên tay hắn, trán nép vào ngực hắn, ngủ say sưa vô cùng.
Vài sợi tóc tơ cọ vào má của Hàn Đông, tuy gây ngứa nhưng lại thoải mái vô cùng.
Trên người Kiều San San cũng không mặc gì cả. Da thịt trắng như tuyết, nhẵn nhụi bóng loáng, đồi núi đầy đặn đặt trên người Hàn Đông, vô cùng mềm mại mà đàn hồi.
Hàn Đông cúi đầu, hôn nhẹ lên trán Kiều San San.
Kiều San San chậm rãi mở to mắt, nhìn thấy Hàn Đông bèn cười vui vẻ. Trong nụ cười ấy, tuy tràn đầy e lệ nhưng lại chan chứa cảm tình.
Hàn Đông ôm chặt lấy cô, lại cúi xuống hôn vào trán cô một cái.
- Hàn Đông, em là người của anh, sau này vĩnh viễn cũng là người của anh.
Kiều San San khẽ nói.
Hàn Đông gật đầu mỉm cười, nói:
- Ha ha, mặc kệ thế nào, cho dù em bỏ anh thì anh cũng vĩnh viễn không bỏ em đâu.
- Cái anh này!
Kiều San San vươn nắm tay nhỏ đấm vào ngực Hàn Đông.
Cơ thể cô hơi nâng lên, hai quả núi tuyết trắng khẽ rung động, khiến Hàn Đông lại xao động, bèn đưa tay bắt lấy chúng.
Lập tức, hai người lại lăn lộn cùng nhau, khiến lúc Hàn Đông muốn đi vào, Kiều San San cuống quýt cầu xin tha thứ, dịu dàng nói:
- Hàn Đông, đừng nữa mà, không còn sớm nữa, chúng ta phải dậy đi làm nữa.
Hàn Đông nhìn đồng hồ, thấy mới hơn bảy giờ, nhân tiện nói:
- Không sao đâu, còn sớm mà.
Nói xong, Hàn Đông đã tiến thật sâu vào người Kiều San San.
Kiều San San thốt ra một tiếng duyên dáng, dưới tác động của Hàn Đông, lập tức bắt đầu rên rỉ.
Lúc hai người dừng lại, Hàn Đông nhìn đồng hồ, thấy đã hơn 8 giờ.
- Bị anh hại chết rồi.
Kiều San San khoác áo ngủ, bước nhanh vào phòng vệ sinh tắm rửa.
Hàn Đông cười ha hả, cầm lấy quần áo bước vào tắm vòi sen.
Tắm rửa xong cũng đã hơn 8 giờ 30. Kiều San San rất thẹn thùng, đi sau Hàn Đông, mặt đỏ bừng, hơi cúi đầu, giống như học sinh tiểu học đã làm sai chuyện gì vậy.
Tả Nhất Sơn và Lý thiếu Võ đứng đợi được một lúc. 7 giờ 40 họ đã tới rồi. Tuy phải đợi hơn một giờ đồng hồ, nhưng không hề có chút mất kiên nhẫn.
Thấy Hàn Đông và Kiều San San trước sau bước tới, trên mặt hai người cũng toàn là vẻ tôn kính.
Tả Nhất Sơn mở cửa, Kiều San San mau chóng chui vào, trên mặt nóng như phải bỏng.
Sau khi đưa Kiều San San đến Cục Thông tin xong, Hàn Đông liền đi đến Ủy ban nhân dân huyện.
Làm Phó Chủ tịch thường trực Huyện, việc của Hàn Đông luôn rất nhiều, mỗi ngày đều có văn kiện phải xử lý.
Nhưng Tả Nhất Sơn thực xứng đáng với chức thư ký này, Hàn Đông cảm thấy tốc độ xử lý văn kiện của mình rất nhanh.
Lúc Tả Nhất Sơn chỉnh sửa văn kiện đều đã phân loại cả, viết ra bản tóm tắt của các văn kiện trọng yếu của từng hạng mục.
Vì vậy, lúc Hàn Đông duyệt văn kiện, chỉ cần liếc nhanh một cái, cũng đã biết bộ văn kiện này nói về chuyện gì, có cần đọc trọng điểm để xử lý hay không.
Ký xong mấy bộ văn kiện, Hàn Đông sực nhớ tới chuyện trong khu công nghiệp Thần Quang, bèn gọi điện thoại cho Lâm Phương Tri:
- Lão Lâm, tôi Hàn Đông đây, chuyện của công ty Phú Hùng giải quyết xong chưa?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.