Người Cầm Quyền

Chương 451: Mượn thế. (1-3)

Nhất Tam Ngũ Thất Cửu

17/06/2013

Chuyện này, bị người có tâm lợi dụng, phiền phức ông ta lớn rồi đây, cho dù bây giờ mấy người trong bộ máy của thành phố Tân Châu làm ầm lên, mà chuyện lần này, cho dù quá trình xử lý vụ án ra sao, chuyện Ngô Lương đánh người lại là sự tồn tại khách quan, đã bị lộ lên báo rồi, vậy những bài báo có thể viết sẽ nhiều lên đó.

Công phu như vậy trong nháy mặt, trong lòng Ngô Cần lóe lên vô số ý niệm trong đầu, lúc ông ta nhận được điện thoại, có chút hơi run rẩy.

- Lão Ngô, sao lâu thế mới nhận điện thoại?

Giọng của Bí thư Thành ủy Hề Hiểu Kiến vọng tới. Giống như có chút oán giận.

- Ông có rảnh không? Tới văn phòng tôi một chuyến đi.

Ngô Cần nói

- Tôi đang muốn đi một chuyện, tôi lập tức qua đây.

Ông ta đương nhiên biết Hề Hiểu Kiện kêu mình qua đó là có chuyện gì, chắc chắn là bài báo trên tờ báo Thương mại của Thục Đô hôm nay rồi, nhưng lại là điểm danh thành phố Tân Châu, tin tức tiêu cực như vậy, Hề Hiểu Kiện thân làm Bí thư Thành ủy, chắc chắc nghĩ ra cách để xử lý tốt việc này, tuy nhiên báo Thương mại Thục Đô không phải là báo Đảng chính trị, nhưng số lượng phát hành cực lớn, ảnh hưởng tới đời sống của nhân dân cũng là rất lớn. Mà đối với nhân dân mà nói, đối với chuyện quan ức hiếp nhân dân, là quan tâm nhất, cũng mặc kệ có thật hay không, trước tiên vô cùng bất mãn và khinh thường người làm quan.

Rất nhanh, Ngô Cần liền tới văn phòng của Hề Hiểu Kiện, Hề Hiểu Kiện mời ông ta ngồi xuống ở khu đón khách, sau đó hai người châm thuốc rồi nhả ra làn khói sương, tuy nhiên Ngô Cần biết ý của Hề Hiểu Kiện tìm mình, nhưng bây giờ Hề Hiểu Kiện cũng không có nói, ông ta cũng không tiện hỏi.

Qua một lúc, Hề Hiểu Kiện mới nói

- Lão Ngô, tờ báo Thương mại của Thục Đô ông đã coi chưa?

Ngô Cần gật đầu nói

- Tôi xem rồi, Bí thư Hề, ký giả đó thuần tuy là nói vô căn cứ. Chỉ là bằng lời nói của một bên, viết lên một bài bào cực kỳ không có trách nhiệm, Bí thư Hề, tôi cho rằng để Ban tuyên truyền kết nối với báo Thương mại Thục Đô, sao có thể tùy tiện viết bài báo như vậy chứ.

Báo Thương mại Thục Đô là tờ báo của Thục Đô, bởi vậy thành phố Tân Châu không quản được, nếu có chuyện gì, chỉ có thể thông qua con đường khác mà kết nối thôi.

Hề Hiểu Kiện rít hai hơi thuốc, chậm rãi nói

- Lão Ngô, cho dù là rốt cuộc là thế nào, những người đó tình nguyện đứng ở cổng Ủy ban nhân thành phố là thật đó, vậy thì đối với nhân dân mà nói, đã đủ rồi.

Ngô Cần không biết ý đồ thật sự của Hề Hiểu Kiện, ông ta có chút lo lắng nói

- Nhưng chuyện này…

Hề Hiểu Kiện khoát tay nói

- Chuyện này lại còn, đã đăng lên báo rồi, có thể dẫn đến phiền phức khá là lớn đó.

Ngô Cần không nói gì, ông ta hiểu được phiền phức cực lớn trong lời của Hề Hiểu Kiện là như thế nào, nếu như chỉ là nhân dân nhìn thấy, nhiều nhất là mắng mấy câu, thêm chút nữa chỉ là đề tài trong bữa cơm tiệc trà mà thôi, nhưng nếu như thu hút được sự chú ý của bất kỳ vị lãnh đạo nào, đó mới thật sự là phiền phức lớn rồi. Mặc kệ chân tướng sự việc như nào. Đều đối với thành phố Tân Châu, đặc biệt là bản thân Ngô Cân có thể sản sinh ra ảnh hưởng cực ký lớn. Tuy nhiên Ngô Cần đã nghĩ thông việc này trước sau rồi, ông ta cảm thấy cho dù Hàn Đông thúc đẩy chuyện này, nhưng nếu như không có chứng cứ xác thực, cho dù lãnh đạo phía trên có chú ý tới, nhiều nhất cũng chỉ là gọi điện hỏi chút xíu, để thành phố giải quyết thích đáng mà thôi.

Nghĩ vậy, trong lòng Ngô Cần có chút yên ổn, ông ta nói

- Bí thư hề, chuyện này, đều là sau khi Cục công an khu Cao Bằng đã tiến hành điều tra cẩn mật rồi, mới chuyển giao cho cơ quan Kiểm sát, cuối cùng do bên tòa án phán quyết, mà người thân của người chết không buông tha mà còn làm ồn, tôi cho rằng sau lưng chủ yếu là có người mượn gió bẻ măng, nếu không, ký giả kia của báo Thương mại Thục Đô, sao có thể trùng hợp mà gặp phải chuyện này chứ.

Hề Hiểu Kiến hút một điếu thuốc, ông ta đương nhiên hiểu được ám chỉ trong lời nói Ngô Cần, kỳ thực đây cũng là chỗ làm ông đau đầu, theo ông ta thấy, chuyện này sở dĩ phát triển đến bước này, chắc chắn là do Hàn Đông ở phía sau thúc đẩy trợ giúp, người nhà của người chết đó, còn có ký giả của tờ báo Thương mại Thục Đô, chắc chắn là do Hàn Đông mang tới, mà hiển nhiên mũi nhọn của Hàn Đông, chính là Ngô Cần.

Đây là điều Hề Hiểu Kiến lo lắng trong lòng, bây giờ xem ra, mâu thuẫn giữa Hàn Đông và Ngô Cần, trên cơ bản là không thể dàn xếp được rồi, cho dù chuyện lần này có thể làm bình ổn, nhưng giữa hai người đã có lần giao phong. Vậy thì về sau sự hòa thuận và ở cùng một chỗ, trên cơ bản là không có khả năng.

Hơn nữa bây giờ Hề Hiểu Kiến còn có một điểm không xác định là, Hàn Đông rốt cuộc chuẩn bị làm tới mức nào mới bằng lòng bỏ qua, ông ta biết sau lưng Hàn Đông ngoài có Triệu Nhạc ủng hộ ra, còn có Bí thư Tỉnh ủy Nguyên Hằng Kiện ủng hộ, từ đó, con trai của Nguyên Hằng Kiện Nguyên Á Văn bỗng nhiên là thuộc hạ cấp dưới của Ban tuyên giáo Trung ương chuyển tới Tân Châu, lại còn là tới chỗ Cục xúc tiến đầu tư mà Hàn Đông phân công quản lý công tác chứ, liền hiểu rằng Nguyên Hằng Kiện xem trọng Hàn Đông nhiều như thế nào. Dưới tình hình này, nếu Hàn Đông thật muốn trợ giúp trong chuyện này, truy đuổi quyết không tha Ngô Cần, vậy nếu như lời của Ngô Cần rất đẹp rồi, nhưng Hề Hiểu Kiến không phải thằng ngốc. Tự nhiên biết chuyện lần này, chắc chắn Ngô Lương chịu trách nhiệm chủ yếu.

- Tóm lại, chuyện này, lão Ngô ông mau đi xử lý cho tốt, tận lực trấn an người nhà người chết. Bọn họ tại sao làm ầm, chắc chắn là có mục đích, cái này cần phải làm rõ. Ngoài ra, đối với nhà báo tờ báo Thương mại Thục Đô, tôi cũng đang tiến hành kết nối với Ban tuyên giáo bọn họ.

- Cảm tạ Bí thư Hề, có điều Chủ tịch Hàn bên đó…

Hề Hiểu Kiến nói

- Chủ tịch Hàn bên đó, tôi cũng sẽ kết nối với ông ta.

Trong lòng ông ta quả thật rất khó chịu, có điều ông ta cũng chẳng còn cách nào khác, mặc dù Ngô cần và ông ta vẫn luôn phối hợp rất tốt, cho nên xảy ra chuyện này, ông ta chỉ có thể giúp tìm cách giải quyết.

- Tiếp theo, Ngô Cần sẽ phản ứng thế nào đây?

Hàn Đông cũng nhìn thấy tờ báo hôm nay, tờ báo này hắn đương nhiên cũng biết, chuyện này, là Hàn Đông gọi điện cho Lữ Nam Phương, tờ báo Thương mại đó, cũng là do Lữ Nam Phương phụ trách sắp xếp.

Chuyện này, đã dựa theo cách nghĩ của Hàn Đông mà phát triển rồi, vậy Hàn Đông tự nhiên sẽ ở phía sau thúc đẩy một chút.

Lại nói tiếp, hai ngày này Hàn Đông vẫn đi thị sát ở các khu huyện, tất cả chuyện này, hắn cũng là gọi điện cho Chu Chính và Lữ Nam Phương rồi, nhưng chuyện khác, Hàn Đông cũng không có hỏi qua. Trên thực tế, Hàn Đông là đang đợi Ngô Cần, xem xem rốt cuộc là ông ta có thể làm được gì.

Điện thoại di động vang lên, Hàn Đông cầm ra xem, vừa xem không khỏi mỉm cười, điện thoại là của Hề Hiểu Kiến gọi tới, xem ra chắc là vì chuyện của tờ báo rồi.

- Bí thư Hề, đồng chí có chỉ thị gì?

Hàn Đông nhấc điện thoại mỉm cười hỏi.

Hề Hiểu Kiến bĩu môi, “muốn ta chỉ thị cái gì, ngươi sẽ nghe chứ?”, có điều lời ông ta nói ra, ngược lại khá là ôn hòa.

- Chủ tịch Hàn, hai ngày nay đồng chí bận gì vậy, có thời gian đến văn phòng tôi một chuyến đi.

Hàn Đông nói

- Bí thư Hề, mấy ngày này tôi đi xuống các khu huyện, tôi chuẩn bị mau chóng làm quen một chút tình hình các phương diện, tôi bây giờ đang ở huyện Trúc Quân. Buổi trưa tôi qua văn phòng Bí thư Hề vậy.

- Được, vậy trưa nay tôi đợi ở văn phòng vậy.

Hề Hiểu Kiến trước đây vốn dĩ chỉ biết Hàn Đông chạy đi các huyện. Cho nên Hàn Đông không kịp thời tới, cũng là điều bình thường thôi.

Hàn Đông dập điện thoại, vẻ mặt thản nhiên cười thầm, trong lòng nghĩ Hề Hiểu Kiến xem ra khá là tích cực, xem ra quan hệ giữa ông ta và Ngô Cần, cũng vẫn tốt đấy chứ.

Tuy nhiên, mặc kệ Hề Hiểu Kiến có thể đưa ra điều kiện gì, lần này mục đích của Hàn Đông khá rõ ràng, đó chính là đẩy mông của Ngô Cần ra khỏi vị trí Thường ủy. Hàn Đông bây giờ đã đạt thành nhất trí với Chính ủy Quân ủy Hàn Quốc Bình rồi, nếu như có thể đạt thêm một vị trí Thường ủy nữa, vậy thì Hàn Đông nắm giữ ba phiếu, trong cuộc tranh đoạt giữa Hề Hiểu Kiến và Hạ Kim Cường, hắn có ngôn quyền khá lớn, trên cơ bản có thể thành thạo. Thế này thì Hàn Đông muốn làm việc gì, trên cơ bản có thể đạt được mục đích của mình rồi.

Hàn Đông vốn dĩ cũng không muốn nội chiến trong đó, nhưng cũng không có cách nào, Hàn Đông muốn làm chút việc, cần phải có ngôn quyền nhất định mới được. Mà Hàn Đông lại không muốn tham gia một trong hai bên Hạ Kim Cường hay Hề Hiều Kiến, bởi vậy chỉ có thể tự thành lập một hệ thống, trong mười ba Thường ủy toàn thành phố, Hàn Đông nếu như chiếm được thêm chiếc ghế Thường ủy của Ngô Cần, vậy thì Hàn Đông có ba phiếu Thường ủy rồi, Hề Hiểu Kiến và Hạ Kim Cường mỗi người có bốn phiếu, Phó bí thứ Ngụy Du Vĩ có hai phiếu, vậy là hình thành bốn thế lực độc lập, mà ba phiếu của Hàn Đông, thì trên cơ bản hai thế lực trái phải Hề Hiểu Kiến và Hạ Kim Cường đối lập, bọn họ đều giữ bốn phiếu, chỉ cần Hàn Đông ủng hộ bất cứ bên nào, cũng có bẩy phiếu, hơn nửa số phiếu Thường ủy rồi.

Cái này là Hàn Đông suy nghĩ tính toán cặn kẽ, đương nhiên, cho tới bây giờ, Hàn Đông vẫn chưa tìm được người thích hợp để thay thế vị trí Thường ủy của Ngô Cần, nhưng Hàn Đông tin rằng, dựa theo bước phát triển của việc này, chắc chắn có người sẽ nắm lấy cơ hội.

Trên đường từ huyện Trúc Lâm quay về Tân Châu, Hàn Đông gọi điện cho Triệu Nhạc, nói chút tình hình trong đó, mong Triệu Nhạc ủng hộ.

Triệu Nhạc cười nói

- Tôi vừa xem báo Thương mại Thục Đô rồi, biết được việc này chắc chắn có liên can tới cậu, thế nào, tình hình Tân Châu không dễ lạc quan chứ?

Hàn Đông nói

- Đúng vậy. Muốn làm chút chuyện quả thật rất khó.

Triệu Nhạc cười nói, nói một câu khá là kinh điển

- Chỗ có người, thì có giang hồ.

Hàn Đông không khỏi mỉm cười, Triệu Nhạc thật hài hước.

- Chú Triệu, cháu cũng không muốn có tiếng tăm tầm thường gì ở Tân Châu vài năm, bởi vậy cháu mới cần nắm chắc ngôn quyền nhất định mới được.

Triệu Nhạc hiểu tâm tính của Hàn Đông, gã trẻ tuổi này dường như đối với tiền đồ phát triển của mình còn không đủ ngại, nghĩ một chút hắn mới có hai mươi sáu tuổi, đã là Phó giám đốc sở thực quyền rồi, Triệu Nhạc có thể dự tính, Hàn Đông chắc chắn trước khi đến ba mươi tuôi sẽ trở thành cán bộ cấp Giám đốc sở rồi. Cái này ở toàn bộ Trung Hoa, quyết có một không hai. Thậm chí Triệu Nhạc cảm thấy, Hàn Đông có phải muốn ở trên vị trí Phó giám đốc sở vài năm. Ít nhất cũng phải sau ba mươi tuổi mới lên cấp Giám đốc sở. Tuy nhiên, ông ta đối với năng lực làm kinh tế của Hàn Đông cũng khá là tin tưởng. Nếu Hàn Đông thật muốn làm ra thành tích. Đến lúc đó, không để hắn thăng chức cũng là một vấn đề đó.

Nghĩ vậy, Triệu Nhạc lắc đầu, nghĩ thầm thôi vậy, gã thanh niên này cũng có cách nghĩ của hắn, dù sao trách nhiệm của mình, cũng là phối hợp cho tốt với hắn, dù sao Hàn Đông cũng không phải làm càn. Mà là làm chính sự, về phần vấn đề cấp bậc của Hàn Đông, cũng không đến lượt ông ta xem xét, cho dù hơn hai mười tuổi làm Giám đôc sở, cũng không có gì to tát mà.

- Hàn Đông cậu muốn làm gì, thì buông tay mà làm. Tôi ở đây chắc chắn không có vấn đề gì, người tuyển chọn thì cậu có thể chọn người của mình. Có thời gian, cậu có thể báo cáo công việc một chút với Bí thư Nguyên.

Triệu Nhạc cười nói.

Hàn Đông nói

- Cảm ơn trưởng ban Triệu đã chỉ điểm, tôi hiểu nên làm thế nào rồi.

Nếu muốn chiếm cứ vị trí Thường ủy, Hàn Đông có thể thông qua Triệu Nhạc đến làm việc, nhưng lại khá là tốn sức, cho dù Hàn Đông rõ ràng là cùng phía với Triệu Nhạc, nếu như lấy một người qua đó, những Thường ủy khác phỏng chừng sẽ không thể đáp ứng. Mà Hàn Đông nếu như có thể dùng mối quan hệ với Nguyên Hằng Kiện. Vậy thì vị trí này làm tới tay, trên cơ bản cũng không phải vấn đề lớn lao gì.

Nghĩ tới đây, Hàn Đông càng nghĩ, càng cảm thấy trong đám người lựa chọn ở Tân Châu, người lựa chọn thích hợp nhất, tự nhiên sẽ là Hoàng Văn Vận, Hoàng Văn Vận đảm nhiệm chức Phó chủ tịch thành phố cũng không ít thời gian, vậy thì nếu như có thể để ông ta làm Thường ủy Thành ủy, đối với sự trợ giúp cho mình sẽ lớn nhiều lắm.

Nghĩ tới đây, Hàn Đông liền lôi điện thoại di động ra, gọi số điện thoại cho Hoàng Văn Vận.

Rất nhanh giọng của Hoàng Văn Vận truyền tới



- Chủ tịch Hàn có chỉ thị gì?

Hàn Đông cười ha ha nói

- Lão lãnh đạo, ngài khách khí quá rồi, tối nay có rảnh không, cùng ăn cơm đi.

Hoàng Văn Vận cười nói

- Chủ tịch Hàn mời khách, tôi đương nhiên rảnh rồi.

Tuy rằng tình cảnh Hoàng Văn Vận cũng không có thay đổi nhiều lắm so với trước kia, nhưng theo như sự có mặt của Hàn Đông, thì những ngày tháng của ông ta tốt lên nhiều rồi.

Hai giờ chiều quá một chút, Hàn Đông đến văn phòng của Hề Hiểu Kiến.

- Chủ tịch Hàn tới rồi.

Hề Hiểu Kiến thể hiện khá là nhiệt tình, ông ta mời Hàn Đông ngồi ở khu tiếp khách, sau đó đưa cho Hàn Đông điếu thuốc, hai người nhả thuốc một hồi, Hề Hiểu Kiến nói

- Chủ tịch Hàn, tờ báo Thương mại Thục Đô hôm này, chủ tịch Hàn đã coi chưa?

Hàn Đông trước đây biết được mục đích Hề Hiểu Kiến gọi mình tới đây, trong lòng đã có chuẩn bị tất cả rồi, có điều không ngờ Hề Hiểu Kiến lại trực tiếp hỏi như vậy

- Bí thư Hề, hai ngày nay đều chạy bên ngoài, cũng không có thời gian xem báo, không biết tờ báo Thương mại có tin tức gì vậy?

Hề Hiểu Kiến nghe vậy, trong lòng buồn bực, thầm nghĩ Hàn Đông tên này thật không đơn giản, chuyện này rõ ràng là do Hàn Đông làm ra tất cả, hắn lại nói không biết, thật con quỷ lừa.

- Ừ, chính là mấy ngày trước vấn đề tranh cãi liên quan tới trạm thu phí, lúc ấy không phải Chủ tịch Hàn gọi cho Cục công an khu Cao Băng tới xử lý sao, chuyện sau đó có chút thay đổi mới, người bị đánh xuất huyết trong chết rồi, người nhà nạn nhân không phục phán quyết của tòa, liền tới Ủy ban nhân dân thành phố làm ầm lên, vừa hay lại đụng phải nhà báo của tờ báo Thương mại Thục Đô, anh ta liền viết một bài báo, trong đó rất nhiều việc, đều là tin vỉa hè, cái này đối với hình tượng thành phố ta thật có ảnh hưởng không tốt.

Hề Hiểu Kiến biết Hàn Đông giả ngu, chỉ có thể nhịn trong lòng mà giải thích đơn giản một lượt.

Hàn Đông nói

- Sự việc tiến triển thành thế nào? Người nhà nạn nhân rốt cuộc là muốn làm gì?

Hề Hiểu Kiến rất muốn hỏi Hàn Đông cậu rốt cuộc là muốn làm thế nào. Có điều ông ta cũng biết, Hàn Đông sở dĩ giả vờ như vậy, là muốn ra điều kiện với mình.

- Người nhà nạn nhân, cũng không biết nghe ai xúi giục, không tin điều tra lấy chứng cứ của Cục công an huyện Cao Bằng, cũng bất mãn với phán quyết của tòa, lại nói Ngô Lương mới là hung thủ đánh chết người. Chuyện này trước sau trải qua, khu Cao Bằng thành lập tổ điều tra chuyên môn tiến hành điều tra lấy chứng cứ rồi, tất cả đều là trình tự bình thường, tôi tin có vài người có ý không tốt tới bịt mắt.

Hề Hiểu Kiến trong lòng khó chịu, bởi vậy trong lời nói nhịn không được mới đánh vào Hàn Đông.

Hàn Đông gật đầu. Bất động thanh sắc nói

- Thì ra là như vậy, vậy thì chắc để Cục công an điều tra sâu vậy.

Hề Hiểu Kiến thấy Hàn Đông thái độ sống chết không tiếp thu, trong lòng hận không thể xé bỏ tầng dối trá ngụy trang của hắn.

- Mấu chốt chuyện này không phải ở đây, bây giờ chủ yếu nhất là xử lý việc của tờ báo Thương mại Thục Đố, nếu không công tác thành phố ta sẽ mang tới rất nhiều bị động.

Hàn Đông nói

- Cũng phải, chuyện thế này, ảnh hưởng không tốt. Có điều Bí thư Hề muốn tôi làm cái gì vậy?

Ánh mắt Hề Hiểu Kiến sáng quắc nhìn Hàn Đông, nói

- Chủ tịch Hàn đảm nhiệm qua chức Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, tôi tin rằng đồng chí nhất định tìm được quan hệ có liên quan. Dọn dẹp cho tốt chuyện của tờ báo Thương mại, tốt nhất là để nhà báo đó làm một bài. Tiếp theo sau viết một bài nói rõ chân tướng việc này ra, chắc cũng không có vấn đề gì rồi.

Đây cũng là cách làm cuối cùng của Hề Hiểu Kiến, ông ta biết việc này là do Hàn Đông làm ra, bởi vậy để Hàn Đông dọn dẹp chắc chắn là sự lựa chọn tốt nhất. Đương nhiên rồi, muốn để Hàn Đông làm việc này, đương nhiên cũng phải cho hắn ưu đãi chứ.

Cho nên Hề Hiểu Kiến không đợi Hàn Đông nói, liền nói

- Vấn đề lần này tôi ủy thác cho cậu, cậu cần Thành ủy phối hợp thế nào, đều không thành vấn đề gì.

Hàn Đông khẽ mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ cho dù Hề Hiểu Kiến hứa hẹn, có điều dường như Hề Hiểu Kiến vẫn chưa đạt được yêu cầu của mình, bản thân là muốn Ngô Cần nhấc đít ra khỏi vị trí Thưởng ủy, Hề Hiểu Kiến sẽ đồng ý sao. Hơn nữa, cho dù Hề Hiểu Kiến đồng ý, cũng không phải dễ làm như vậy. Chuyện này Hàn Đông đã hạ quyết tâm rồi, lại còn đã có phương án tương ứng, bởi vậy Hàn Đông cũng cần phải tiến hành thôi.

- Bí thư Hề, chuyện này, tôi không dám cam đoan. Dù sao nhà báo bây giờ, cũng không dễ đối phó. Không phải có chỗ tuyên truyền nào là phòng cháy chống trộm chống phóng viên sao, tôi mau chóng đi tìm mối quan hệ, cố gắng làm tốt việc này.

Hàn Đông cũng không muốn làm trò để Hể Hiểu Kiến trở mặt, bởi vậy nói ra mấy câu ba phải. Dù sao làm hết sức, có làm được việc hay không, đó lại là chuyện khác.

Hề Hiểu Kiến khó chịu với thái độ của Hàn Đông, trong lòng nghĩ mình đã ám thị rồi, tên tiểu tử này còn muốn thế nào đây, lẽ nào muốn đưa Ngô Cần vào chỗ chết phải không?

Nghĩ tới đây, trong lòng Hề Hiểu Kiến liền chấn động mạnh, không phải Hàn Đông muốn làm chủ ý đó chứ, nếu không hắn chắc không thể để nhà báo đó viết bài đó được, cho dù làm vậy, rất dễ để chuyện lâm vào hoàn cảnh không thể nắm trong tay

- Xem ra ta còn xem nhẹ dã tâm của tên tiểu tử này rồi.

Trong lòng Hề Hiểu Kiến thầm nghĩ, một trận buồn bực, xem ra Hàn Đông không có khả năng để mình sử dụng, ông ta thản nhiên liếc mắt nhìn Hàn Đông một cái, rồi nói

- Ừ, chuyện này Chủ tịch Hàn cậu nghĩ cách làm đi, mau chóng xoay chuyển đi.

Nếu đã nghĩ thông rồi, trong lòng Hề Hiểu Kiến cũng không trông cậy vào cái gì, cho dù việc của Ngô Lương, đã sắp xếp gần xong rồi, cho dù lãnh đạo bên trên có chú ý tới chuyện này, cũng không tìm được lỗ hổng gì, bởi vậy ảnh hưởng đối với Ngô Cần cũng không quá lớn.

- Vâng, Bí thư Hề nếu như không còn gì chỉ bảo, tôi cáo từ trước vậy.

- Ừ, cậu đi đi.

Hề Hiểu Kiến nói, lần này, ông ta cũng không đứng dậy tiễn Hàn Đông, đối với Hàn Đông cũng chả sao cả, dù sao mục đích của Hàn Đông, là nắm giữ ngôn quyền nhất định, đến lúc đó ít nhiều cũng có thể đánh cờ với thực lực của Hề Hiểu Kiến, lúc đó cho dù Hề Hiểu Kiến có khó chịu với mình, ông ta cũng chả thể làm gì được mình.

Vừa mới đi ra khỏi văn phòng Hề hiểu Kiến, vừa hay gặp phải Phó bí thư Ngụ Du Vĩ chắp tay sau lưng đi qua hành lang, Hàn Đông liền khách khí chào hỏi ông ta một lúc.

Ngụy Du Vĩ mang vẻ mặt tươi cười trên mặt, nói

- Chủ tịch Hàn tìm Bí thư Hề báo cáo công việc ư, có thời gian không, đến văn phòng tôi ngồi chút.

Hàn Đông cười nói

- Bí thư Ngụy, thật ngại quá, chỗ tôi còn không ít việc đang đợi đây, vừa mới nãy Bí thư Hề giao nhiệm vụ cho tôi, tôi vội quay về xử lý

- Vậy àh, vậy Chủ tịch Hàn làm việc đi.

Ngụy Du Vĩ cười nói, đối với sự cự tuyệt của Hàn Đông, dường như không chút để ý. Trên thực tế, đã là lần cự tuyệt thứ hai của Hàn Đông với lời mời của ông ta rồi, lần trước là ông ta mời hắn ăn cơm, nhưng Hàn Đông muốn đi đón Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không, cho nên không có đi. Mà lần này, Hàn Đông lại lấy cớ có việc bận, cũng không đến văn phòng ông ta.

Nhìn thấy bóng dáng Hàn Đông đi xuống lầu, sắc mặt Ngụy Du Vĩ liền trầm xuống, ông ta đương nhiêu biết sở dĩ Hàn Đông hai lần cự tuyệt mình, xem ra tiểu tử này quyết tâm không gia nhập phía mình.

Trong lòng ông ta, nếu như Hàn Đông có thể gia nhập phía mình, vậy thì bên mình nắm giữ ba phiếu Thường ủy, kiểu này thì trong tranh đấu giữa Hề Hiểu Kiến và Hạ Kim Cường, ông ta có thể đạt được tứ lang chống ngàn cân rồi, lời nói của ông ta chắc chắn sẽ được nâng cao cực lớn. Bất đắc dĩ Hàn Đông cũng không chịu phục ông ta, khiến ông ta chẳng còn cách nào.

Trở lại văn phòng, Hàn Đông liền gọi điện thoại cho Phó giám đốc sở Công an Tôn Hải Quần, và nói chuyện với ông ta một lúc. Lập tức gọi điện cho Chu Chính.

Sáu giờ kém, gọi điện cho Hoàng Văn Vận, sau đó hai người cùng đi xuống lầu, Hàn Đông nói

- Lão lãnh đạo, Tân Châu này có quán nào ngon không, tối nay tôi mời lão lãnh đạo mấy chén.

Hoàng Văn Vận nghĩ một chút

- Nếu chỉ có hai chúng ta, thì đến một nơi an tĩnh đi, vị cá ở đó khá ngon, tôi nhớ Chủ tịch Hàn thích ăn cá lắm.

Hàn Đông nói

- Vậy đi thôi, dù sao chỉ cần mùi vị ngon, hoàn cảnh yên tĩnh là được rồi.

Nghe thấy Hàn Đông nói đến môi trường yên tĩnh, Hoàng Văn Vận hiểu, Hàn Đông dường như có lời gì muốn nói với mình, trong lòng có chút nghi hoặc.

Ông ta nói đến nhà hàng cá đó cũng không xa, hai người ngồi trong chiếc Santana của Hàn Đông, Hoàng Văn Vận nói với Vu Đại Lực, Vu Đại Lực liền biết đó là nơi nào, chỗ đó vừa hay chính là gần chỗ cha vợ tương lai của anh ta.

- Lão lãnh đạo, liên quan tới việc tờ báo Thương mại Thục Đô lần này, ông đọc chưa.

Hàn Đông hỏi. Dù sao trên xe cũng không có người ngoài, bởi vậy Hàn Đông cũng bắt đầu đi vào vấn đề chính.

Hoàng Văn Vận thản nhiên nói

- Tôi đương nhiên đọc rồi, thật là chuyện tốt không ra cửa, tiếng xấu lưu truyền ngàn dặm. Thành phố Tân Châu rất lâu không có phát sinh việc dân chúng tới thỉnh nguyện Ủy ban nhân dân thành phố, đến lúc này. Liền trực tiếp lên báo Thương mại Thục Đô.

Hàn Đông nói

- Vấn đề bây giờ là, tính chân thật của tờ báo đó thế nào, những người đó tại sao lại viết biểu ngữ như vậy, Công an Kiểm sát và Tòa án của chúng ta trong chuyện này, rốt cuộc có tác dụng gì, trong đó vấn đề có phải có lãnh đạo quấy nhiễu tư pháp, cái này đáng để chúng ta xem xét.



Hoàng Văn Vận ngẩn người ra, ông ta thoáng nhìn Hàn Đông. Lập tức nói

- Chủ tịch Hàn, kỳ thật tôi ở Tân Châu cũng có nghe qua danh tiếng tên tiểu tử Ngô Lương chỉ là con ông cháu cha không hơn không kém. Bởi vậy tôi cảm thấy chuyện này thật có chút vấn đề.

Hàn Đông cười cười nói

- Bây giờ tình hình thành phố Tân Châu phức tạp như vậy. Nếu như một vị lãnh đạo nào đó quấy nhiễu tư pháp, đối với thành phố Tân Châu mà nói, lại là chấn động lớn đó.

Hoàng Văn Vận ngẩn người, trong lòng chấn động, thầm nghĩ xem ra Hàn Đông đã chuẩn bị tất cả rồi, lẽ nào tất cả thật là do một tay hắn làm nên, ông ta có nghe nói chút nhàm ngôn vô ngữ, nghe nói Ngô Cần hiện tại vô cùng tức giận Hàn Đông. Bây giờ nghe Hàn Đông nói xong, trong lòng Hoàng Văn vận cảm thấy chuyện lần này. Chỉ sợ quả thật là Hàn Đông có ý thúc đẩy, vậy dụng ý của Hàn Đông là gì vậy?

- Chẳng nhẽ. Hàn Đông nhắm đến vị trí Thường ủy dưới mông Ngô Cần?

Hoàng Văn Vận bỗng nhiên nghĩ tới chuyện này, có khả năng, trong lòng nhất thời nóng lên, nếu là như vậy, vậy thì Hàn Đông đột nhiên mời mình ăn cơm, biểu thị hắn có ý muốn trợ giúp mình một tay.

Hoàng Văn Vận hiện tại là Phó chủ tịch thành phố Tân Châu, phân công quản lý mảng khoa học, giáo dục, văn hóa, vệ sinh, việc không ít, nhưng không có ngôn quyền ở thành phố Tân Châu, nếu như có thể làm được Thường ủy Thành ủy, phân lượng cũng có thể nặng lên nhiều rồi.

Nghe thấy Hàn Đông và Hoàng Văn Vận trên xe nói chuyện với nhau, Vu Đại Lực lái xe chầm chậm, thế này hai lãnh đạo mới thuận lợi nói chuyện.

Hàn Đông nhìn thấy thần sắc Hoàng Văn Vận thay đổi, nghĩ thầm chắc ông ta đã đoán ra được ý đồ của mình, liền cười nói

- Lão lãnh đạo, qua hai ngày có thời gian, chúng ta tới Thục Đô một chuyến, tôi giới thiệu bạn bè cho lão lãnh đạo.

Hàn Đông được Triệu Nhạc chỉ điểm, liền mở ý nghĩ, quyết định giới thiệu Hoàng Văn Vận cho thư ký Lữ Tuấn Khải của Nguyên Hằng Kiện, để Lữ Tuấn Khải giúp đỡ công việc, đồng thời bản thân cũng tìm cơ hội báo cáo công tác với Nguyên Hằng Kiện, nhiều phương diện giúp đỡ, phỏng đoán vấn đề Hoàng Văn Vận làm Thường ủy không lớn lắm.

- Quả nhiên, Hàn Đông muốn giúp mình một tay rồi.

Hoàng Văn Vận trong lòng vô cùng vui mừng, đồng thời cũng có chút xúc động, nghĩ lại ngày đó khi Hàn Đông ở huyện Phú Nghĩa, hắn chỉ là một cán bộ cấp Trưởng phòng, mà mình lúc đó là Bí thư Huyện ủy, lúc trước chính mình cũng xuất phát từ nhân vật số một, ra tay giúp Hàn Đông mấy lần, kết quả là không ngờ vui mừng liên tiếp, nếu như không phải Hàn Đông, mình đừng nói là làm tới Thường ủy Thành ủy Tân Châu, mà bây giờ ngồi ở cấp Phó giám đốc sở, cũng không thể nhanh tới tay như vậy được, thậm chí có khả năng đời này làm không được. Chìm nổi trong thể chế nhiều năm như vậy, Hoàng Văn Vận cảm nhận được, nếu muốn ngẩng mặt lên cao, không có quan hệ gì, thật vô cùng khó.

- Chủ tịch Hàn, tôi đương nhiên có thời gian, Chủ tịch Hàn triệu tập tôi bất cứ lúc nào đều được.

Hoàng Văn Vận mỉm cười nói, ông ta cũng không có hỏi Hàn Đông đến lúc đó thì giới thiệu mình cho ai. Nhưng nghĩ đến đó chắc cũng có chút thân phận, nếu không phỏng chừng cũng không thể giúp đỡ mình lên chức Thường ủy nhanh như vậy.

Xe chậm rãi tới nhà hàng cá mà Hoàng Văn Vận nói thì dừng lại. Lúc này Hàn Đông và Hoàng Văn Vận nói cũng sắp xong rồi, Vu Đại Lực khống chế thời gian khá là tốt.

Đi vào trong nhà hàng Cá, lấy một phòng, Hàn Đông và Hoàng Văn Vận tiến vào trong phòng, Vu Đại Lực thân là lái xe, anh ta tự nhiên không thể đi cùng vào phòng đó, chuẩn bị mua chút gì đó ăn ở ngoài.

Cửa phòng nhỏ bên cạnh vừa mở ra, một người đàn ông đột nhiên xuất hiện, nhìn thấy Vu Đại Lực lập tức sửng sốt, liền nói

- Đại Lực, cậu sao lại ở đây chứ?

- Bác trai, bác cũng ở trong này ăn cơm àh.

Vu Đại Lực nhìn thấy vội qua đó, vẻ mặt tôn kính.

Người này chính là bố đẻ của bạn gái Trương Mai của anh ta là Trương Tùng Nghệ. Hôm nay ông ta cùng đồng sự bên Ủy ban khoa học kỹ thuật khu Cao Bằng tới ăn cơm. Ủy ban khoa học kỹ thuật là nha môn trong sạch, bởi vậy bình thường các lãnh đạo của Ủy ban khoa học kỹ thuật cho dù là muốn ăn gì, đều không đi tới những nhà hàng lớn, đều là ở đây gọi những món đặc sắc, hoặc chỗ có hương vị ngon là được.

- Cậu đến một mình? Tiểu Mai không có đến?

Trương Tùng Nghệ nghi ngờ hỏi, từ sau khi biết Vu Đại Lực bây giờ lái xe cho Hàn Đông, lại còn Hàn Đông đối tốt với Vu Đại Lực, Trương Tùng Nghệ cũng không có phản đối Vu Đại Lực qua lại với con gái Trương Mai

Vu Đại Lực nói

- Bác trai, cháu không có ở cùng tiểu Mai, cháu vẫn còn đang đi làm.

- Đi làm?

Trương Tùng Nghệ sửng sốt, liền lập tức phản ứng lại. Vụ Đại Lực là lái xe của Hàn Đông, anh ta vẫn còn đi làm, vậy không phải nói Hàn Đông đang ăn cơm ở đây? Đây lại là cơ hội ngàn năm có một. Mình nói gì thì cũng phải nắm bắt mới được.

Trương Tùng Nghệ vẫn đang nghĩ cách, tìm cơ hội để gặp mặt Hàn Đông, để Hàn Đông biết ông ta có quan hệ với Vu Đại Lực, nhưng ông ta cũng biết, cơ hội này thật khó kiếm, cho dù là cấp bậc bây giờ quá thấp, chỉ là một cán bộ cấp Phó phòng mà thôi, căn bản không có lý do gì mượn cớ để gặp mặt lãnh đạo Thành ủy, mà bây giờ ông ta cảm thấy cơ hội tới rồi, chắc chắn Hàn Đông ngồi trong đó, đến lúc đó mình gặp được Hàn Đông không phải là có thể xem xét cơ hội thăng tiến hay không

Vu Đại Lực thấy thần sắc của Trương Tùng Nghệ. Dường như vừa mừng vừa sợ, cũng biết ông ta nghĩ gì. Tuy anh ta biết Hàn Đông coi trọng mình, nhưng cũng không thể ủng hộ, cho dù là bố của Trương Mai, anh ta cũng không thể làm chuyện khác người gì được.

Trương Tùng Nghệ thấy Vu Đại Lực yên lặng đứng nơi đó, cũng không có tiến thêm bước nói rõ và biểu hiện, thầm nghĩ tên này thật sự đầu đất.

- Cậu vẫn còn đi làm, vậy tôi không quản, có thời gian đến nhà chơi.

Trương Tùng Nghệ nói, trong lòng nghĩ Vu Đại Lực cũng là mới tới, vậy thì Hàn đông cũng không biết đến khi nào mới ăn xong, mình không thể cứ đợi cùng với tên ngốc này được, dù sao phòng cũng gần đó, mình tùy lúc gọi chút gì đó, đến lúc đó chắc chắn sẽ nắm được cơ hội.

Quay trở lại trong phòng ăn, Trương Tùng Nghệ có chút không yên lòng, hôm nay cùng ăn cơm với mấy vị lãnh đạo Ủy ban khoa học kỹ thuật, một người là Phó chủ nhiệm, còn có một người là Chánh văn phòng. Mà Trương Tùng Nghệ tuy là Phó chủ nhiệm, ngôn quyền của ông ta là nhỏ nhất, cũng không bằng Chánh văn phòng.

Có điều bây giờ trong lòng ông ta căn bản không còn ở trong gian phòng đó nữa, ông ta luôn đợi cơ hội sau khi gặp được Hàn Đông, bản thân nên nói một hai câu gì đó chứ? Trực tiếp hỏi thăm Chủ tịch Hàn sao? Dường như có chút không thích hợp, cho dù dựa vào thân phận của mình, Hàn Đông chắc không bỏ rơi mình, mà cũng không thể lưu lại ấn tượng sâu đậm gì, vậy thì bản thân nên thể hiện thế nào đây chứ?

- Chủ nhiệm Trương, trạng thái của ông có chút không đúng, sao rượu trong cốc còn nhiều vậy chứ?

Lúc này người ngồi phía trên nói, ông ta thấy Trương Tùng Nghệ có tâm sự, cầm chén rượu có suy tư gì đó, cũng không có nói chuyện với ai, cảm thấy có chút kỳ quái.

Trương Tùng Nghệ sửng sốt nói

- Ngại quá, lúc nãy đang nghĩ một việc, vậy tôi uống cạn chén này ha

Nói xong ông ta nâng chén lên uống một ngụm cạn chén rượu. Bình rượu này gần hai lạng, bình thường ông ta không uống ngụm rượu to như vậy, nhất thời cảm thấy giống như nuốt một ngụm lửa vậy, đốt một trận, mặt lập tức đỏ ửng.

Mà những người khác cũng đều kinh ngạc nhìn Trương Tùng Nghệ, thầm nghĩ ông già này làm sao vậy, Chủ nhiệm cũng nói thái độ uống rượu của ông ta chậm một chút, ông ta cũng không đến mức vậy chứ. Hơn nữa, Trương Tùng Nghệ này uống rượu khá là chậm, còn tìm cớ để đùng đẩy, hôm nay sao trở nên sảng khoái vậy chứ ?

- Ha ha, sảng khoái, tôi là lần đầu tiên nhìn thấy lão Trương uống sảng khoái vậy.

Chủ nhiệm Trịnh Nam Kim Ủy ban khoa học kỹ thuật khu Cao Bằng nói,

- Tiểu Vương, mau rót đầy cho Chủ nhiệm Trương nhanh.

Trương Tùng Nghệ vội che cái chén nói

- Không được rồi, không thể uống thêm rượu rồi, tôi bây giờ đều như lửa đốt, uống thêm chắc chắn sẽ ra rượu mất.

Tuy nhiên ông ta hôm nay có chút dị thường, mọi người lẽ nào lại dễ dàng buông tha ông ấy, thế là mọi người kịch liệt ép ông ta, Trương Tùng Nghệ đành phải ngồi uống thêm nửa bình rượu, trong lòng ông ta có chút buồn bực, thầm nghĩ mình sao có thể thiếu kiên nhẫn như vậy được, bây giờ hay rồi, đợi lúc nữa uống rượu xong, mặt mình chắc chắn sẽ hồng hồng, đến lúc đó đối đáp với Hàn Đông thế nào được, chưa biết chừng Hàn Đông bởi vì thấy mình uống rượu say thế này, trong lòng sinh bất mãn.

Lúc này, Trương Tùng Nghệ trong lòng liền lo được lo mất.

- Tôi nói Chủ nhiệm Trương, ông rốt cuộc là có chuyện gì, nói ra để mọi người cùng nghe đi, mọi người đều là đồng sự, chưa biết chừng còn gúp được ông đó.

Trịnh Nam Kim cười nói.

- Kỳ thật cũng không có chuyện gì đâu.

Trương Tùng Nghệ nói, nhìn thấy mọi người đang nhìn mình, trong lòng bỗng nhiên động, bản thân nghĩ sao không đem chuyện Vu Đại Lực làm lái xe cho Hàn Đông nói ra, vốn dĩ trước đó ông ta là muốn giữ bí mật, nhưng bây giờ xem ra. Có một số việc phải để mọi người biết mới được, thế là ông ta liền nói

- Tôi đang nghĩ tới việc của tiểu Mai nhà tôi, nó có yêu một người tên Vụ Đại Lực làm trong Ủy ban nhân dân thành phố, hôm trước tiểu Mai nói Vu Đại Lực cầu hôn nó, tôi không nỡ để con gái lấy chồng như vậy.

- Ha ha, không phải trai không dựng vợ gái lớn gả chồng sao, ông ngồi chức bô lão sao lại không nỡ, con gái cuối cùng cũng là con người ta mà.

Trịnh Nam Kim cười nói, lập tức hỏi.

- Tiểu Mai nhà ông xinh đẹp thế, bạn trai nó làm ở ban ngành nào trong Ủy ban nhân dân thành phố?

Mấy người khác cũng nghi ngờ nhìn Trương Tùng Nghệ, thầm nghĩ Trương Tùng Nghệ không có danh tiếng gì mà tìm được con rể khá tốt, cho dù Vu Đại Lực chỉ là nhân viên công tác bình thường trong Ủy ban nhân dân thành phố, nhưng ít nhất người ta cũng là đi làm dưới con mắt của lãnh đạo, chưa biết chừng ngày nào đó lãnh đạo nào đó nhìn thấy, đưa lên làm thư ký lãnh đạo, vậy không phải là ngon sao?

Trương Tùng Nghệ thở dài một tiếng, nói.

- Chuyện này tôi là có chút do dự, Đại Lực đó cũng khá tốt, có điều anh ta từ bộ đội đặc chủng chuyển về, hiện làm lái xe cho Ủy ban nhân dân Thành phố, tôi có chút lo lắng để con gái lấy anh ta. Tuy nói là anh ta lái xe cho Chủ tịch Hàn, tiểu Mai cũng nói Chủ tịch Hàn rất coi trọng Vu Đại Lực, nhưng tôi cũng không biết có phải thật hay không nữa.

Vốn dĩ mọi người vừa nghe thấy Vu Đại Lực làm lái xe, trong lòng mọi người lập tức khinh bỉ, nghĩ thầm, Trương Tùng Nghệ thật sẽ dán thiếp vàng tên mặt mình, lái xe thì là lái xe, trước còn nói là làm ở Ủy ban nhân thành phố, khiến mọi người nghe tưởng Vu Đại Lực là nhân vật thế nào, có điều nghe xong ông ta nói xong câu cuối cùng, mọi người đều ngẩn ra, Chủ tịch thành phố trong Ủy ban nhân dân họ Hàn, chỉ có một vị, đó là Thường ủy Thành ủy, Phó chủ tịch thành phố Hàn Đông. Chính là nhân vật có thực quyền trong thành phố, mọi người ở khu Cao Bằng, đối với việc tương đối quan trọng trong thành phố, mọi người đều có nghe nói qua, thời gian trước, nghe nói cục trưởng Cục công an thành phố còn bị Hàn Đông cho một trận, còn bị người ta nhổ cho bãi vào mặt, mà Vu Đại Lực lái xe cho Hàn Đông, chả trách Trương Tùng Nghệ tối nay thần sắc có chút dị thường.

- Ha ha, lão Trương ông cái này không đúng rồi, có quan hệ thế này sao không nói sớm.

Trịnh Nam Kim cười nói

- Vu Đại Lực có thể được Chủ tịch Hàn xem trọng, chắc chắn là vô cùng ưu tú rồi, tiểu Mai tìm được bạn trai như vậy, mọi người làm chú bác, cũng vui mừng một chút, tối nay, lão Trương ông nói gì cũng phải uống vài chén.

Lái xe bình thường là một trong những người thân mật bên lãnh đạo. Thậm chí có vài việc còn bí mật. Mà nghe Trương Tùng Nghệ vừa nói lúc nãy, Chủ tịch Hàn rất xem trọng Vu Đại Lực, tình hình không giống bình thường rồi, cho nên lúc này, thái độ Trịnh Nam Kim đối với Trương Tùng Nghệ, lập tức có biến hóa rất lớn so với trước kia.

- Chủ nhiệm Trịnh, tôi thật uống nhiều rồi, không thể uống thêm nữa.

Trương Tùng Nghệ thấy tinh thần của mọi người, trong lòng đắc ý một trận, mình chỉ có thể thoáng mượn thế lực của Hàn Đông, thái độ mọi người thay đổi hẳn, nếu như thật như tiểu Mai nói, Hàn Đông nếu như xem trọng Vu Đại Lực, tương lai chắc chắn không chỉ như vậy

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Người Cầm Quyền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook