Chương 371: Nhiệm vụ sát hạch
Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
17/06/2013
Lời nói của Hàn Đông rất bình thản và lãnh đạm nhưng ẩn chứa một uy lực vô hình.
Bảo Hoành Hồng sững người, trong lòng gã nảy sinh một cảm giác sợ hãi như thể đứng trước mặt gã đây là một người cha đầy uy nghiêm và kiên nghị.
- Mẹ kiếp.
Bảo Hoành Hồng chửi thề một tiếng. Gã tự trách mình đúng là khéo nghĩ lung tung. Hàn Đông chẳng qua cũng chỉ là một tay cán bộ cấp Cục trưởng, tuổi tác cũng chỉ tương đương mình, có gì mà phải sợ hắn cơ chứ.
Uuông Hoằng Trạch và Từ Bân đứng ở một bên quan sát nãy giờ, trong lòng cũng không khỏi kinh ngạc. Hàn Đông kia khí thế ngút trời như thể hắn là lãnh đạo tỉnh ủy vậy.
- Mẹ kiếp, mày là cái thằng chó chết nào mà dám quản chuyện của Bảo thiếu gia đây hả?
Một gã không biết Hàn Đông tiến lên, giọng điệu rất hung hăng.
Hàn Đông cười lạnh một tiếng, căn bản không thèm để ý đến y, quay đầu nhìn về phía Bảo Hoành Hồng.
Bảo Hoành Hồng trong lòng đã buồn bực sẵn, không kìm được giơ tay lên giáng cho tên vừa lên tiếng một cú nổ đom đóm mắt, giận dữ quát:
- Gọi cái đầu mẹ mày ấy!
- Ái, Hồng thiếu gia.
Tên này khi nãy hùng hồn lên tiếng cốt để nịnh bợ Bảo Hoành Hồng, chẳng ngờ rốt cuộc lại bị gã cho một cái bạt tai thì trong lòng vô cùng ấm ức. Dù gì Bảo Hoành Hồng cũng là con trai của Phó bí thư tỉnh ủy. Vậy nên ấm ức thì ấm ức, y cũng chỉ biết cắn răng chịu nhục mà thôi.
- Mẹ kiếp!
Bảo Hoành Hồng tức giận chửi thề một tiếng rồi quay người bước đi.
Dù sao chuyện hôm nay cũng là do bọn họ làm loạn ở đây, bởi vậy dù muốn đấu lại Hàn Đông cũng không thể chọn thời điểm này để đấu được. Đợi khi thời cơ tới sẽ từ từ nghĩ cách đối phó với hắn, thế mới là thượng sách.
Bảo Hoành Hồng cũng biết rõ rằng, Hàn Đông hiện giờ là Trưởng phòng cấp 2 thuộc Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy, tuy chỉ ở cấp Cục trưởng nhưng hắn lại nắm giữ vị trí hết sức quan trọng. Muốn đối phó với Hàn Đông không phải đơn giản, cần phải bày mưu tính kế tính toán thiệt hơn cẩn thận mới được.
Đã từng một lần xung đột với Hàn Đông, lại biết rõ thân phận của hắn nên trong tình huống này, điều duy nhất Bảo Hoành Hồng có thể làm là cố gắng nhẫn nhịn, quay đầu bước đi.
Được một phen náo loạn, tất cả cũng đã tỉnh rượu.
Còn tên không biết Hàn Đông mà dám hung hăng lên tiếng khi nãy, bây giờ trong lòng đang vô cùng khiếp sợ. Đến Bảo Hoành Hồng mà còn phải kiêng nể thì mình đã là cái đinh gì?
- Cảm ơn đại ca. Cảm ơn đại ca.
Cô kỹ thuật viên kia vẫn chưa hết run, luôn miệng cảm tạ Hàn Đông. Ban nãy bị mấy tên đó giữ lại, cô tưởng lần này bị chúng làm nhục là cái chắc. Bọn chúng uống say rồi đến làm loạn ở đây, viên quản lí trực ban thấy thế cũng chỉ biết nhắm mắt làm ngơ, không dám lên tiếng đã vội bỏ đi. Có thể thấy thân phận của chúng không phải tầm thường. Xem ra tới lúc đó cho dù chúng có làm gì cô cũng chỉ có thể ngậm ngùi cắn răng chịu nhục mà thôi. Kỹ thuật viên massage vốn đã bị người ta khinh thường rồi, mà bây giờ không ít kỹ thuật viên đều xuất thân từ những chốn mà đàn ông thường lui tới vui chơi, làm cho những kỹ thuật viên chân chính như cô cũng bị lây tiếng xấu, lỡ may có chuyện gì xảy ra người ta cũng chẳng bao giờ tin mình trong sạch.
Chính bởi vì như vậy nên cô mới cảm thấy vô cùng cảm kích Hàn Đông, miệng không ngớt lời cảm ơn hắn.
Hàn Đông xua tay:
- Cô gái, không cần phải như vậy đâu.
Hàn Đông sở dĩ ra mặt là vì gặp chuyện bất bình như vậy, hắn không thể khoanh tay đứng nhìn. Vả lại, Bảo Hoành Hồng và Hà Vĩ này cũng chẳng tốt đẹp gì, Hàn Đông muốn nhân cơ hội này dạy dỗ chúng một phen.
“Ha ha ha...”
Thấy Bảo Hoành Hồng và Hòa Vĩ bị Hàn Đông nói cho một câu thì co vòi cong đuôi chạy mất, La Khải Bản không kìm được cất tiếng cười vang, trong lòng vô cùng sảng khoái. Bây giờ anh ta cảm thấy rất đắc ý, bởi trước nay La Khải Bản luôn cảm thấy rất phiền toái với hai tên này.
Quách Tiên Chu cũng lên tiếng:
- Hay lắm, đúng là đã được một phen hả giận! Đông Ca thật sự là quá uy phong!
Hàn Đông cười nói:
- Có gì đâu, chính thì luôn thắng tà thôi. Cũng không còn sớm nữa, tôi phải về đây.
La Khải Bản lên tiếng:
- Để tôi đưa anh về.
- Không cần, tôi tự đi xe về được. Cậu uống rượu rồi tốt nhất không nên lái xe.
- Không sao, bây giờ tôi đã hoàn toàn tỉnh rượu rồi.
Thấy La Khải Bản có vẻ muốn nói gì đó với mình, Hàn Đông bèn gật đầu đồng ý:
- Vậy được.
Xe đi được một đoạn, La Khải Bản mới nói:
- Đông ca, chủ nhật này anh có rảnh không, tôi muốn mời anh đi ăn.
- Ờ....
Hàn Đông nhìn anh ta, ánh mắt có vẻ nghi hoặc.
La Khải Bản bật cười:
- Đông ca, anh đừng nhìn tôi như vậy.Tôi nói thật đấy, là cha tôi muốn mời anh tới dùng cơm.
Hàn Đông mỉm cười, khẽ gật đầu nói:
- Được.
- Ha ha, tôi biết ngay là anh sẽ nể mặt tôi mà. Nói thật với anh, cha tôi muốn điều động bên dưới một chút xem xem có thể được cất nhắc vào vị trí khác không, ví dụ như Phó Chủ tịch thành phố chẳng hạn.
Cha của La Khải Bản - La Lập Thanh là Chủ nhiệm văn phòng Ủy ban Kế hoạch của tỉnh. Trước kia Hàn Đông vì chạy việc của căn cứ số 1 tới, ông ta đã từng giúp đỡ không ít. Bởi vậy lần này Hàn Đông cũng sẵn sàng giúp đỡ lại.
La Lập Thanh hiện giờ là cán bộ cấp Cục trưởng, nếu muốn được đề bạt lên một vị trí cao hơn thì một là thăng chức nhưng vẫn ở trong Ủy ban Kế hoạch này. Nếu có thể lên tới chức Phó Chủ nhiệm thì đã là cấp Phó giám đốc sở rồi. Có điều hiện tại mấy Phó chủ nhiệm của Ủy ban Kế hoạch vẫn đang trong thời kì đều sung sức, có sức trẻ và sức khỏe dồi dào. Ông ta muốn leo lên cái chức Phó chủ nhiệm đúng là khó càng thêm khó. Chức Phó chủ nhiệm ủy ban Kế hoạch chỉ có mấy vị trí mà người tranh nhau cái ghế ấy thì nhiều không kể xiết, những người có năng lực và kinh nghiệm hơn ông ta cũng không phải là ít.
Cho nên, muốn thăng lên cấp Phó giám đốc sở thì chỉ có hai cách. Một là cố gắng bám trụ trong Ủy ban Kế hoạch, chờ đợi mãi rồi sẽ có cơ hội. Thế nhưng tuổi của ông ta cũng ngày một cao rồi, cùng lắm cũng chỉ tới được chức Phó giám đốc sở đó mà thôi. Còn có một cách khác, cách này đơn giản hơn nhiều, đó là trao quyền cho cấp dưới khi đi xuống vị trí chức phó của một thành phố cấp 3. Như vậy sẽ dễ dàng hơn nhiều, dù sao toàn tỉnh có biết bao nhiêu thành phố cấp 3 như thế, vị trí cấp Phó giám đốc sở cũng nhiều, ông ta lại là từ ban ngành trực thuộc tỉnh điều xuống nên càng dễ hơn rất nhiều.
Mà nếu muốn điều xuống nữa, một mặt phải vào một vị trí phù hợp, mặt khác là phải tìm được người đồng ý triển khai việc đó giúp ông ta.
Hiện tại thì Tỉnh ủy đang có điều chỉnh trong các ban ngành của thành phố cấp 3. Do vậy vị trí Phó giám đốc sở nhất định là có. Mà La Lập Thanh lại đang cần có người giúp ông ta thực hiện việc này. Nghĩ đi nghĩ lại, ông ta liền nghĩ ngay tới Hàn Đông. Cậu thanh niên trẻ tuổi này ông ta đã từng gặp qua, hành sự vô cùng điềm đạm, chắc chắn, đối nhân xử thế cũng không tồi. Hơn nữa Hàn Đông lại là trưởng phòng cấp 2 trực thuộc Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, chuyên phụ trách quản lí việc kiểm tra khảo sát các cán bộ cấp thành phố - một vị trí vô cùng quan trọng và cũng rất vinh quang. Một điểm cũng rất đáng lưu ý nữa là hắn cũng có quan hệ cực kỳ chặt chẽ với Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Triệu Nhạc. Bởi vậy việc La Lập Thanh nếu muốn được điều động đi để thăng lên cấp Phó giám đốc sở mà vào tay Hàn Đông thì đúng là một bước đột phá.
Sáng chủ nhật, Hàn Đông và La Lập Thanh, La Khải Bản cùng nhau ăn cơm tại một quán ăn gần nhà La Lập Thanh. Trong một gian phòng yên tĩnh, ba người vừa ăn cơm vừa trò chuyện.
- Hàn Đông, chuyện của tôi đã phiền đến cậu rồi.
La Lập Thanh nâng chén lên trước mặt Hàn Đông nói.
Hàn Đông cũng nâng ly lên chạm vào ly của ông ta, nói:
- Chủ nhiệm La, ngài nói vậy là khách khí rồi. Có thể giúp được gì tôi sẽ tận hết sức. Có điều chuyện này không thể nóng vội, phải bình tĩnh chờ đợi thời cơ mới được.
La Lập Thanh cười nói:
- Chuyện này thì tôi biết. Dù sao cũng đã làm phiền cậu rồi.
Tuy rằng Hàn Đông và La Khải Bản vốn là bằng hữu tốt, xét về vai vế hắn lại là hậu bối của mình thế nhưng La Lập Thanh cũng không dám đối đãi với Hàn Đông như hậu bối, bởi dù sao thì ông ta cũng đang cần nhờ vả hắn. Hơn nữa, nếu có thể được đề bạt vào chức Phó giám đốc sở thuận lợi thì sau này còn phải tiếp xúc với hắn nhiều.
Cho nên, La Lập Thanh một mặt duy trì mối quan hệ tốt với Hàn Đông, mặt khác cũng giữ mối quan hệ bằng hữu giữa Hàn Đông và con trai La Khải Bản. Có như vậy thì tiền đồ sau này mới muôn phần xán lạn.
Hàn Đông kết giao với La Khải Bản bởi cảm thấy anh ta cũng không phải là một gã tồi, hơn nữa anh ta không giống như mấy tên con cái của các vị chức sắc khác suốt ngày chỉ biết ỷ vào quyền thế của cha mình mà ăn chơi chác táng làm đủ mọi chuyện xấu trên đời. Vả lại, trước đây Hàn Đông cũng có qua lại với La Lập Thanh nên lần này hắn tự nguyện đứng ra giúp đỡ cũng là chuyện dễ hiểu.
Ngày thứ Hai, vừa mới tới văn phòng Hàn Đông đã nhận được cuộc điện thoại của Chủ nhiệm văn phòng Ban Tổ chức cán bộ Liễu Ngạn Khánh, nói mười giờ sẽ mở cuộc họp nội bộ để sắp xếp và bố trí công tác cho một số vị trí của tỉnh ủy.
Từ ngày Hàn Đông nhậm chức Trưởng phòng Cán bộ hai tới nay, đây là lần đầu tiên hắn phải mang theo bút và sổ tới phòng họp.
Vừa lên tới lầu đã bắt gặp Phó trưởng ban Tạ Á Băng đang bưng một cốc nước đi tới. Dù không rõ vì sao gã không có thiện cảm với mình nhưng Hàn Đông vẫn chào một câu rất xã giao:
- Chào Phó trưởng ban Tạ.
Tạ Á Băng mặt không chút biểu cảm, chỉ ừ một tiếng cho qua rồi bước thẳng vào phòng họp.
Sắc mặt không hề thay đổi, Hàn Đông cũng bước vào, trong bụng nghĩ thầm: “Tên Tạ Á Băng này thật chẳng hiểu ra làm sao cả. Cho dù y trước đây có ra sức ủng hộ Thôi Khánh Oánh đi chăng nữa nhưng giờ sự việc đã được định đoạt cả rồi, đâu cần phải ra mặt chống đối mình như vậy nữa. Làm vậy y có được lợi lộc gì không?”
Sau đó những người khác cũng lần lượt bước vào phòng họp và ngồi vào vị trí của mình.
Đúng mười giờ, ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Triệu Nhạc cũng đã có mặt. Ông ta ngồi xuống nhìn chung quanh một lượt rồi mỉm cười lên tiếng:
- Mọi người đã đến đông đủ cả rồi. Trước khi cuộc họp bắt đầu, tôi xin được giới thiệu đồng chí Trưởng phòng cấp 2 – đồng chí Hàn Đông.
Hàn Đông liền đứng dậy, mỉm cười nói:
- Hy vọng từ nay về sau sẽ nhận được sự giúp đỡ của mọi người trong công việc.
Sau đó cuộc họp chính thức bắt đầu. Lần hội nghị này mở ra với mục đích chủ yếu là sắp xếp và ổn định lại tinh thần cho toàn tỉnh ủy, căn cứ vào một số ý kiến thì nhiệm kỳ tới đây sẽ tiến hành khảo sát ở một số bộ ban ngành trực thuộc tỉnh ủy.
Nghe thấy trong số các thành phố được chọn để tiến hành kiểm tra khảo sát có tên thành phố Vinh Châu, Hàn Đông trong lòng thầm nghĩ, thảo nào mà trước nay tỉnh ủy chưa có điều chỉnh gì trong các ban ngành của Vinh Châu. Hóa ra là vì tỉnh ủy còn đang suy xét cho kĩ càng để điều chỉnh một cách đồng loạt. Đã có khảo sát như vậy thì việc điều chỉnh nhân sự cũng chỉ còn đợi ngày một ngày hai mà thôi.
- Tỉnh ủy hết sức coi trọng lần khảo sát này. Hy vọng các đồng chí cũng có thái độ chuẩn bị và thực hiện một cách nghiêm túc, cố gắng làm tốt mọi công việc được đưa ra khảo sát.
Triệu Nhạc nhấn mạnh lại một lần nữa yêu cầu rồi bắt đầu tiến hành phân công chi tiết công việc. Lần khảo sát này có ý nghĩa vô cùng quan trọng, không giống như những lần khảo sát bình thường, bởi vậy nhất thiết cần phải do Phó trưởng ban phụ trách dẫn đầu đoàn mới được.
Phòng Cán bộ hai của Hàn Đông phụ trách khảo sát cán bộ cấp thành phố, dẫn đầu đoàn là Phó trưởng ban Thẩm Hàm Thần.
Sau khi tan họp, Thẩm Hàm Thần nói với Hàn Đông.
- Trưởng phòng Hàn, cậu tới phòng làm việc của tôi bàn bạc chi tiết cho lần khảo sát này.
Bảo Hoành Hồng sững người, trong lòng gã nảy sinh một cảm giác sợ hãi như thể đứng trước mặt gã đây là một người cha đầy uy nghiêm và kiên nghị.
- Mẹ kiếp.
Bảo Hoành Hồng chửi thề một tiếng. Gã tự trách mình đúng là khéo nghĩ lung tung. Hàn Đông chẳng qua cũng chỉ là một tay cán bộ cấp Cục trưởng, tuổi tác cũng chỉ tương đương mình, có gì mà phải sợ hắn cơ chứ.
Uuông Hoằng Trạch và Từ Bân đứng ở một bên quan sát nãy giờ, trong lòng cũng không khỏi kinh ngạc. Hàn Đông kia khí thế ngút trời như thể hắn là lãnh đạo tỉnh ủy vậy.
- Mẹ kiếp, mày là cái thằng chó chết nào mà dám quản chuyện của Bảo thiếu gia đây hả?
Một gã không biết Hàn Đông tiến lên, giọng điệu rất hung hăng.
Hàn Đông cười lạnh một tiếng, căn bản không thèm để ý đến y, quay đầu nhìn về phía Bảo Hoành Hồng.
Bảo Hoành Hồng trong lòng đã buồn bực sẵn, không kìm được giơ tay lên giáng cho tên vừa lên tiếng một cú nổ đom đóm mắt, giận dữ quát:
- Gọi cái đầu mẹ mày ấy!
- Ái, Hồng thiếu gia.
Tên này khi nãy hùng hồn lên tiếng cốt để nịnh bợ Bảo Hoành Hồng, chẳng ngờ rốt cuộc lại bị gã cho một cái bạt tai thì trong lòng vô cùng ấm ức. Dù gì Bảo Hoành Hồng cũng là con trai của Phó bí thư tỉnh ủy. Vậy nên ấm ức thì ấm ức, y cũng chỉ biết cắn răng chịu nhục mà thôi.
- Mẹ kiếp!
Bảo Hoành Hồng tức giận chửi thề một tiếng rồi quay người bước đi.
Dù sao chuyện hôm nay cũng là do bọn họ làm loạn ở đây, bởi vậy dù muốn đấu lại Hàn Đông cũng không thể chọn thời điểm này để đấu được. Đợi khi thời cơ tới sẽ từ từ nghĩ cách đối phó với hắn, thế mới là thượng sách.
Bảo Hoành Hồng cũng biết rõ rằng, Hàn Đông hiện giờ là Trưởng phòng cấp 2 thuộc Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy, tuy chỉ ở cấp Cục trưởng nhưng hắn lại nắm giữ vị trí hết sức quan trọng. Muốn đối phó với Hàn Đông không phải đơn giản, cần phải bày mưu tính kế tính toán thiệt hơn cẩn thận mới được.
Đã từng một lần xung đột với Hàn Đông, lại biết rõ thân phận của hắn nên trong tình huống này, điều duy nhất Bảo Hoành Hồng có thể làm là cố gắng nhẫn nhịn, quay đầu bước đi.
Được một phen náo loạn, tất cả cũng đã tỉnh rượu.
Còn tên không biết Hàn Đông mà dám hung hăng lên tiếng khi nãy, bây giờ trong lòng đang vô cùng khiếp sợ. Đến Bảo Hoành Hồng mà còn phải kiêng nể thì mình đã là cái đinh gì?
- Cảm ơn đại ca. Cảm ơn đại ca.
Cô kỹ thuật viên kia vẫn chưa hết run, luôn miệng cảm tạ Hàn Đông. Ban nãy bị mấy tên đó giữ lại, cô tưởng lần này bị chúng làm nhục là cái chắc. Bọn chúng uống say rồi đến làm loạn ở đây, viên quản lí trực ban thấy thế cũng chỉ biết nhắm mắt làm ngơ, không dám lên tiếng đã vội bỏ đi. Có thể thấy thân phận của chúng không phải tầm thường. Xem ra tới lúc đó cho dù chúng có làm gì cô cũng chỉ có thể ngậm ngùi cắn răng chịu nhục mà thôi. Kỹ thuật viên massage vốn đã bị người ta khinh thường rồi, mà bây giờ không ít kỹ thuật viên đều xuất thân từ những chốn mà đàn ông thường lui tới vui chơi, làm cho những kỹ thuật viên chân chính như cô cũng bị lây tiếng xấu, lỡ may có chuyện gì xảy ra người ta cũng chẳng bao giờ tin mình trong sạch.
Chính bởi vì như vậy nên cô mới cảm thấy vô cùng cảm kích Hàn Đông, miệng không ngớt lời cảm ơn hắn.
Hàn Đông xua tay:
- Cô gái, không cần phải như vậy đâu.
Hàn Đông sở dĩ ra mặt là vì gặp chuyện bất bình như vậy, hắn không thể khoanh tay đứng nhìn. Vả lại, Bảo Hoành Hồng và Hà Vĩ này cũng chẳng tốt đẹp gì, Hàn Đông muốn nhân cơ hội này dạy dỗ chúng một phen.
“Ha ha ha...”
Thấy Bảo Hoành Hồng và Hòa Vĩ bị Hàn Đông nói cho một câu thì co vòi cong đuôi chạy mất, La Khải Bản không kìm được cất tiếng cười vang, trong lòng vô cùng sảng khoái. Bây giờ anh ta cảm thấy rất đắc ý, bởi trước nay La Khải Bản luôn cảm thấy rất phiền toái với hai tên này.
Quách Tiên Chu cũng lên tiếng:
- Hay lắm, đúng là đã được một phen hả giận! Đông Ca thật sự là quá uy phong!
Hàn Đông cười nói:
- Có gì đâu, chính thì luôn thắng tà thôi. Cũng không còn sớm nữa, tôi phải về đây.
La Khải Bản lên tiếng:
- Để tôi đưa anh về.
- Không cần, tôi tự đi xe về được. Cậu uống rượu rồi tốt nhất không nên lái xe.
- Không sao, bây giờ tôi đã hoàn toàn tỉnh rượu rồi.
Thấy La Khải Bản có vẻ muốn nói gì đó với mình, Hàn Đông bèn gật đầu đồng ý:
- Vậy được.
Xe đi được một đoạn, La Khải Bản mới nói:
- Đông ca, chủ nhật này anh có rảnh không, tôi muốn mời anh đi ăn.
- Ờ....
Hàn Đông nhìn anh ta, ánh mắt có vẻ nghi hoặc.
La Khải Bản bật cười:
- Đông ca, anh đừng nhìn tôi như vậy.Tôi nói thật đấy, là cha tôi muốn mời anh tới dùng cơm.
Hàn Đông mỉm cười, khẽ gật đầu nói:
- Được.
- Ha ha, tôi biết ngay là anh sẽ nể mặt tôi mà. Nói thật với anh, cha tôi muốn điều động bên dưới một chút xem xem có thể được cất nhắc vào vị trí khác không, ví dụ như Phó Chủ tịch thành phố chẳng hạn.
Cha của La Khải Bản - La Lập Thanh là Chủ nhiệm văn phòng Ủy ban Kế hoạch của tỉnh. Trước kia Hàn Đông vì chạy việc của căn cứ số 1 tới, ông ta đã từng giúp đỡ không ít. Bởi vậy lần này Hàn Đông cũng sẵn sàng giúp đỡ lại.
La Lập Thanh hiện giờ là cán bộ cấp Cục trưởng, nếu muốn được đề bạt lên một vị trí cao hơn thì một là thăng chức nhưng vẫn ở trong Ủy ban Kế hoạch này. Nếu có thể lên tới chức Phó Chủ nhiệm thì đã là cấp Phó giám đốc sở rồi. Có điều hiện tại mấy Phó chủ nhiệm của Ủy ban Kế hoạch vẫn đang trong thời kì đều sung sức, có sức trẻ và sức khỏe dồi dào. Ông ta muốn leo lên cái chức Phó chủ nhiệm đúng là khó càng thêm khó. Chức Phó chủ nhiệm ủy ban Kế hoạch chỉ có mấy vị trí mà người tranh nhau cái ghế ấy thì nhiều không kể xiết, những người có năng lực và kinh nghiệm hơn ông ta cũng không phải là ít.
Cho nên, muốn thăng lên cấp Phó giám đốc sở thì chỉ có hai cách. Một là cố gắng bám trụ trong Ủy ban Kế hoạch, chờ đợi mãi rồi sẽ có cơ hội. Thế nhưng tuổi của ông ta cũng ngày một cao rồi, cùng lắm cũng chỉ tới được chức Phó giám đốc sở đó mà thôi. Còn có một cách khác, cách này đơn giản hơn nhiều, đó là trao quyền cho cấp dưới khi đi xuống vị trí chức phó của một thành phố cấp 3. Như vậy sẽ dễ dàng hơn nhiều, dù sao toàn tỉnh có biết bao nhiêu thành phố cấp 3 như thế, vị trí cấp Phó giám đốc sở cũng nhiều, ông ta lại là từ ban ngành trực thuộc tỉnh điều xuống nên càng dễ hơn rất nhiều.
Mà nếu muốn điều xuống nữa, một mặt phải vào một vị trí phù hợp, mặt khác là phải tìm được người đồng ý triển khai việc đó giúp ông ta.
Hiện tại thì Tỉnh ủy đang có điều chỉnh trong các ban ngành của thành phố cấp 3. Do vậy vị trí Phó giám đốc sở nhất định là có. Mà La Lập Thanh lại đang cần có người giúp ông ta thực hiện việc này. Nghĩ đi nghĩ lại, ông ta liền nghĩ ngay tới Hàn Đông. Cậu thanh niên trẻ tuổi này ông ta đã từng gặp qua, hành sự vô cùng điềm đạm, chắc chắn, đối nhân xử thế cũng không tồi. Hơn nữa Hàn Đông lại là trưởng phòng cấp 2 trực thuộc Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, chuyên phụ trách quản lí việc kiểm tra khảo sát các cán bộ cấp thành phố - một vị trí vô cùng quan trọng và cũng rất vinh quang. Một điểm cũng rất đáng lưu ý nữa là hắn cũng có quan hệ cực kỳ chặt chẽ với Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Triệu Nhạc. Bởi vậy việc La Lập Thanh nếu muốn được điều động đi để thăng lên cấp Phó giám đốc sở mà vào tay Hàn Đông thì đúng là một bước đột phá.
Sáng chủ nhật, Hàn Đông và La Lập Thanh, La Khải Bản cùng nhau ăn cơm tại một quán ăn gần nhà La Lập Thanh. Trong một gian phòng yên tĩnh, ba người vừa ăn cơm vừa trò chuyện.
- Hàn Đông, chuyện của tôi đã phiền đến cậu rồi.
La Lập Thanh nâng chén lên trước mặt Hàn Đông nói.
Hàn Đông cũng nâng ly lên chạm vào ly của ông ta, nói:
- Chủ nhiệm La, ngài nói vậy là khách khí rồi. Có thể giúp được gì tôi sẽ tận hết sức. Có điều chuyện này không thể nóng vội, phải bình tĩnh chờ đợi thời cơ mới được.
La Lập Thanh cười nói:
- Chuyện này thì tôi biết. Dù sao cũng đã làm phiền cậu rồi.
Tuy rằng Hàn Đông và La Khải Bản vốn là bằng hữu tốt, xét về vai vế hắn lại là hậu bối của mình thế nhưng La Lập Thanh cũng không dám đối đãi với Hàn Đông như hậu bối, bởi dù sao thì ông ta cũng đang cần nhờ vả hắn. Hơn nữa, nếu có thể được đề bạt vào chức Phó giám đốc sở thuận lợi thì sau này còn phải tiếp xúc với hắn nhiều.
Cho nên, La Lập Thanh một mặt duy trì mối quan hệ tốt với Hàn Đông, mặt khác cũng giữ mối quan hệ bằng hữu giữa Hàn Đông và con trai La Khải Bản. Có như vậy thì tiền đồ sau này mới muôn phần xán lạn.
Hàn Đông kết giao với La Khải Bản bởi cảm thấy anh ta cũng không phải là một gã tồi, hơn nữa anh ta không giống như mấy tên con cái của các vị chức sắc khác suốt ngày chỉ biết ỷ vào quyền thế của cha mình mà ăn chơi chác táng làm đủ mọi chuyện xấu trên đời. Vả lại, trước đây Hàn Đông cũng có qua lại với La Lập Thanh nên lần này hắn tự nguyện đứng ra giúp đỡ cũng là chuyện dễ hiểu.
Ngày thứ Hai, vừa mới tới văn phòng Hàn Đông đã nhận được cuộc điện thoại của Chủ nhiệm văn phòng Ban Tổ chức cán bộ Liễu Ngạn Khánh, nói mười giờ sẽ mở cuộc họp nội bộ để sắp xếp và bố trí công tác cho một số vị trí của tỉnh ủy.
Từ ngày Hàn Đông nhậm chức Trưởng phòng Cán bộ hai tới nay, đây là lần đầu tiên hắn phải mang theo bút và sổ tới phòng họp.
Vừa lên tới lầu đã bắt gặp Phó trưởng ban Tạ Á Băng đang bưng một cốc nước đi tới. Dù không rõ vì sao gã không có thiện cảm với mình nhưng Hàn Đông vẫn chào một câu rất xã giao:
- Chào Phó trưởng ban Tạ.
Tạ Á Băng mặt không chút biểu cảm, chỉ ừ một tiếng cho qua rồi bước thẳng vào phòng họp.
Sắc mặt không hề thay đổi, Hàn Đông cũng bước vào, trong bụng nghĩ thầm: “Tên Tạ Á Băng này thật chẳng hiểu ra làm sao cả. Cho dù y trước đây có ra sức ủng hộ Thôi Khánh Oánh đi chăng nữa nhưng giờ sự việc đã được định đoạt cả rồi, đâu cần phải ra mặt chống đối mình như vậy nữa. Làm vậy y có được lợi lộc gì không?”
Sau đó những người khác cũng lần lượt bước vào phòng họp và ngồi vào vị trí của mình.
Đúng mười giờ, ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Triệu Nhạc cũng đã có mặt. Ông ta ngồi xuống nhìn chung quanh một lượt rồi mỉm cười lên tiếng:
- Mọi người đã đến đông đủ cả rồi. Trước khi cuộc họp bắt đầu, tôi xin được giới thiệu đồng chí Trưởng phòng cấp 2 – đồng chí Hàn Đông.
Hàn Đông liền đứng dậy, mỉm cười nói:
- Hy vọng từ nay về sau sẽ nhận được sự giúp đỡ của mọi người trong công việc.
Sau đó cuộc họp chính thức bắt đầu. Lần hội nghị này mở ra với mục đích chủ yếu là sắp xếp và ổn định lại tinh thần cho toàn tỉnh ủy, căn cứ vào một số ý kiến thì nhiệm kỳ tới đây sẽ tiến hành khảo sát ở một số bộ ban ngành trực thuộc tỉnh ủy.
Nghe thấy trong số các thành phố được chọn để tiến hành kiểm tra khảo sát có tên thành phố Vinh Châu, Hàn Đông trong lòng thầm nghĩ, thảo nào mà trước nay tỉnh ủy chưa có điều chỉnh gì trong các ban ngành của Vinh Châu. Hóa ra là vì tỉnh ủy còn đang suy xét cho kĩ càng để điều chỉnh một cách đồng loạt. Đã có khảo sát như vậy thì việc điều chỉnh nhân sự cũng chỉ còn đợi ngày một ngày hai mà thôi.
- Tỉnh ủy hết sức coi trọng lần khảo sát này. Hy vọng các đồng chí cũng có thái độ chuẩn bị và thực hiện một cách nghiêm túc, cố gắng làm tốt mọi công việc được đưa ra khảo sát.
Triệu Nhạc nhấn mạnh lại một lần nữa yêu cầu rồi bắt đầu tiến hành phân công chi tiết công việc. Lần khảo sát này có ý nghĩa vô cùng quan trọng, không giống như những lần khảo sát bình thường, bởi vậy nhất thiết cần phải do Phó trưởng ban phụ trách dẫn đầu đoàn mới được.
Phòng Cán bộ hai của Hàn Đông phụ trách khảo sát cán bộ cấp thành phố, dẫn đầu đoàn là Phó trưởng ban Thẩm Hàm Thần.
Sau khi tan họp, Thẩm Hàm Thần nói với Hàn Đông.
- Trưởng phòng Hàn, cậu tới phòng làm việc của tôi bàn bạc chi tiết cho lần khảo sát này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.