Chương 418: Phó Giám đốc sở trẻ tuổi nhất
Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
17/06/2013
Bí thư tỉnh ủy cho mời, Hàn Đông đương nhiên là sẽ có thời gian. Tắt điện thoại, Hàn Đông liền ra ngoài lái xe tới Tỉnh ủy.
- Trưởng phòng Hàn đến rồi, Bí thư Nguyên đang đợi anh ở trong phòng.
Lữ Tuấn Khải nhìn thấy Hàn Đông liền mỉm cười nói.
Hàn Đông bắt tay với Lữ Tuấn Khải rồi lập tức đi tới gõ cửa, đợi được Nguyên Hằng Kiện đồng ý thì mới đẩy cửa đi vào.
- Bí thư Nguyên, chào ngài.
Sau khi đi vào, Hàn Đông kính cẩn nói.
Nguyên Hằng Kiện ngồi sau bàn làm việc, ngẩng đầu lên, nói:
- Hàn Đông đến rồi à, cậu ngồi chờ tôi một lúc, tôi lập tức xong ngay đây.
- Vâng.
Hàn Đông nói xong liền đứng sang một bên chờ.
Nguyên Hằng Kiện trong tay cầm một chiếc bút, nhanh chóng xem xong một phần văn kiện, đặt bút viết điểm cái gì đó xong rồi mới đóng văn kiện, đứng lên nói:
- Hàn Đông, qua bên này ngồi đi.
Sau khi Nguyên Hằng Kiện ngồi xuống, Hàn Đông mới ngồi xuống, thẳng lưng, trên mặt mang theo nét cười thản nhiên, bộ dáng không kiêu ngạo, không siểm nịnh.
Lữ Tuấn Khải lúc này mới pha trà mang vào, nhẹ nhàng đặt ở trước mặt Hàn Đông. Ngửi mùi trà tỏa ra, Hàn Đông liền biết đây là trà búp Long Tỉnh Minh Tiền, nghĩ thầm rằng Lữ Tuấn Khải này quả thực đúng là rất cẩn thận.
- Đồng chí Hàn Đông, cậu làm ở Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy cũng đã được hơn một năm rồi, có được nhận thức mới gì về công tác tổ chức của Đảng không?
Nguyên Hằng Kiện mỉm cười hỏi.
Hàn Đông trong lòng cảm thấy hơi kỳ quái, Nguyên Hằng Kiện gọi hắn đến đây, không phải là vì muốn bàn bạc về việc tiếp theo sẽ để hắn giữ chức vụ gì hay sao, bây giờ lại còn hỏi linh tinh như vậy làm gì?
Tuy nhiên, Hàn Đông vẫn thành thật trả lời:
- Bí thư Nguyên, Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy chủ yếu phụ trách công tác bồi dưỡng và khảo hạch cán bộ, qua một năm công tác, tôi cũng có được một vài nhận thức.
Nguyên Hằng Kiện thật sự lắng nghe, tỉnh thoảng lại gật đầu, cuối cùng, hỏi thêm mấy vấn đề nữa rồi rốt cục mới nói ra ý đồ lần này gọi Hàn Đông tới:
- Dựa theo đề cử của Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, lần này chuẩn bị cho cậu tới Thành phố Tân Châu công tác, cậu có ý tưởng gì không?
Hàn Đông nghĩ một chút rồi nói:
- Bí thư Nguyên, tôi là Đảng viên, hết thảy đều phục tùng sự sắp xếp của tổ chức.
Theo tình hình hiện tại, thì hẳn là Trưởng ban Tổ chức cán bộ Triệu Nhạc đã báo cáo với Nguyên Hằng Kiện rồi, thế nhưng nếu muốn bổ nhiệm một Ủy viên thường vụ Thành ủy, thì vẫn còn phải thông qua thảo luận ở trên Hội nghị thường vụ nữa. Bây giờ, Nguyên Hằng Kiện gọi hắn đến, phỏng chừng chính là để tìm hiểu thêm một chút tình huống và đồng thời bày tỏ sự quan tâm đối với hắn mà thôi.
Sau đó, hai người lại tiếp tục hàn huyên trong chốc lát, đến lúc Hàn Đông chuẩn bị đi, Nguyên Hằng Kiện lại nói:
- Buổi trưa cuối tuần nếu như không có việc gì thì đến nhà tôi dùng cơm đi.
Hàn Đông ngẩn ra, một lúc sau mới gật đầu nói:
- Vâng, tôi nhất định sẽ qua.
Nguyên Hằng Kiện gật đầu rồi giơ tay nhìn đồng hồ một chút.
Hàn Đông liền đứng dậy cáo từ, đông thời, trong lòng hắn cũng nổi lên nghi hoặc, Nguyên Hằng Kiện chủ động mời hắn tới nhà ông ta ăn cơm là có chuyện gì vậy? Hàn Đông nghĩ mãi cũng không ra. Tuy nhiên, tây dung không phải là chuyện xấu gì, ít nhất thì nó cũng nói lên rằng Nguyên Hằng Kiện có cùng nhận thức với hắn, như vậy, tương lai Nguyên Hằng Kiện cũng sẽ trở thành một nguồn viện trợ rất lớn cho hắn.
- Cố gắng của mình xem ra cũng có tác dụng, đây cũng là một chuyện tốt.
Hàn Đông trong lòng cảm thấy rất vui vẻ, khi ra ngoài cũng nói chuyện thêm một hai câu với Lữ Tuấn Khải, hai người ước định bao giờ có thời gian sẽ cùng nhau ăn cơm.
Lữ Tuấn Khải là thư ký của Nguyên Hằng Kiện, sau này tất cũng sẽ đến được một chỗ tốt, do vậy Hàn Đông đối với anh ta cũng khá khách khí. Đương nhiên, từ thái độ của Nguyên Hằng Kiện đối với Hàn Đông, Lữ Tuấn Khải cũng biết được, người trẻ tuổi này không hề đơn giản, cho nên cũng rất muốn kết giao cùng Hàn Đông.
Buổi tối, Hàn Đông cùng Tôn Hải Quần và Chu Chính ăn cơm ở Sư Tử Lâu.
Đối với biểu hiện lần trước của Tôn Hải Quần, Hàn Đông trong lòng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, trong lòng vô cùng vui vẻ, cảm thấy mình đúng là đã không nhìn lầm người.
Hàn Đông giơ chén lên, mỉm cười nói với Tôn Hải Quần:
- Anh Tôn, tôi kính anh một chén, chuyện lần trước, rất cảm ơn anh Tôn.
Tôn Hải Quần cười nói:
- Đó chỉ là chuyện nhỏ thôi, Hàn Đông cậu còn khách khí với tôi làm gì.
Trong lòng ông ta cũng cảm thấy rất vui, ít nhất thì những gì ông ta làm lần trước cũng đã khiến Hàn Đông vừa lòng.
Chu Chính có cấp bậc thấp nhất, do vậy trong lúc Hàn Đông nói chuyện, anh ta cũng không tự ý nói xen vào, chỉ có thỉnh thoảng lại rót rượu cho hai người mà thôi.
Sau khi uống rượu được một lúc, Hàn Đông nói:
- Anh Tôn, tôi có một việc muốn phiền anh.
Tôn Hải Quần nói:
- Có chuyện gì Hàn Đông cậu cứ việc nói, chỉ cần có thể, tôi nhất định sẽ làm tốt.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Là như thế này, Chu Chính ở Sở công an tỉnh rèn luyện cũng đã khá lâu rồi, thế nhưng nếu như muốn được thăng cấp thì chắc là vẫn còn phải chờ đợi thêm một khoảng thời gian nữa.
Tôn Hải Quần hiểu được ý của Hàn Đông, liền cười nói:
- Đây chỉ là việc nhỏ thôi. Đúng rồi, Tiểu Chu, cậu muốn được tới chỗ nào?
Ông ta nghĩ rằng việc này là do Chu Chính mời Hàn Đông ra mặt hỗ trợ, do vậy mới trực tiếp hỏi Chu Chính. Đương nhiên, nếu Hàn Đông đã tự mình nói ra thì khẳng định hắn đã có sắp xếp tốt rồi.
Chu Chính cười ha hả nói:
- Lãnh đạo, tôi muốn tới Thành phố Tân Châu, mà tốt nhất là đến quận Cao Bằng, làm một chút công tác thực tế.
Hàn Đông cũng nói:
- Xuống cơ sở làm một số công tác thực tế để rèn luyện thêm cũng tốt.
- Quận Cao Bằng Thành phố Tân Châu.
Tôn Hải Quần trầm ngâm một chút.
- Thành phố Tân Châu hình như là cũng đang có chút động tĩnh…
Rồi lại xoay chuyển nhìn về phía Hàn Đông, ánh mắt sáng lên, nói:
- Hàn Đông, cậu có phải hay không sẽ qua bên đó?
Hàn Đông cười khổ một cái, Tôn Hải Quần này quả nhiên đúng là lão cảnh sát, mới lộ một chút dấu vết thôi mà cũng đã liên tưởng đến chuyện này rồi.
- Chuyện này là do lãnh đạo sắp xếp mà.
- Đúng vậy, phải phục tùng sự sắp xếp của tổ chức thôi.
Tôn Hải Quần khẽ mỉm cười, cũng không hỏi thêm gì nữa. Tuy nhiên, trong lòng ông ta hiểu rõ, Hàn Đông hẳn là sẽ được điều đến Thành phố Tân Châu rồi, điều này cũng giải thích vì sao hiện tại Chu Chính lại muốn tới Thành phố Tân Châu, hơn nữa còn trực tiếp yêu cầu được tới khu nội thành nữa. Đến phòng Công an Quận Cao Bằng làm công tác thực tế, cũng chính là muốn tới làm lãnh đạo chủ chốt ở đó, như vậy thì mới có thể trợ giúp được cho công tác của Hàn Đông ở Tân Châu.
- Chuyện này tôi sẽ chú ý đi làm, Tiểu Chu, cậu cứ yên tâm đi.
Tôn Hải Quần cười nói, ông ta cũng giả ngu, coi như đây là chuyện do Chu Chính nhờ cậy.
Chu Chính cười ha hả, rót đầy rượu cho Tôn Hải Quần, sau đó giơ chén lên nói:
- Cảm ơn lãnh đạo ủng hộ, tôi xin kính ngài một ly.
Chiều hôm sau, Tôn Hải Quần gọi điện thoại cho Hàn Đông, nói:
- Hàn Đông, chuyện của Chu Chính, cơ bản đã xong. Tuy nhiên, nếu như muốn để anh ta tới phòng công an quận Cao Bằng thì hơi khó, chủ yếu là do anh ta chưa nắm được tình hình ở địa phương, do vậy, tạm thời sẽ xuống đó đảm nhiệm Phó bí thư Đảng ủy Công an, kiêm nhiệm Phó Cục trưởng thường trực Cục công an.
Sắp xếp này cũng đã nằm ngoài dự kiến của Hàn Đông rồi. Nguyên Hàn Đông cũng biết, nếu lập tức muốn để Chu Chính đảm nhiệm Trưởng phòng Công an Quận Cao Bằng thì quả thực là có chút khó khăn, đảm nhiện Phó cục trưởng cục công an thì có vẻ thích hợp hơ. Thế nhưng, không ngờ Tôn Hải Đàn còn giúp cho Chu Chính đảm nhiệm thêm cả chức vụ Phó Bí thư Đảng ủy Công an nữa, thế này thì có chút hơi bất ngờ. Như vậy, sau này khi hắn tới Thành phố Tân Châu, Chu Chính cũng sẽ giúp đỡ được rất nhiều việc. Dù sao, nếu đơn thuần chỉ là một Phó Cục trưởng thường trục Cục Công an, thì phạm vi hoạt động cũng khá lớn rồi, thế nhưng đảm nhiệm thêm cả Phó bí thư Đảng ủy Công an thì không gian hoạt động còn lớn hơn rất nhiều, thật có thể nói là tiến có thể công, lui có thể thủ.
- Sắp xếp như vậy là tốt lắm rồi, cảm ơn anh Tôn.
Hàn Đông nói. Xem ra, đối với những chuyện có liên quan đến hắn, Tôn Hải Quần thật sự đúng là rất để ý, hơn nữa, xử lý cũng rất có biện pháp, đúng là rất không đơn giản.
Nghe Hàn Đông nói xong, Tôn Hải Quần vui vẻ nói:
- Hàn Đông, cậu quá khách khí rồi, đây chỉ là một chút việc nhỏ mà thôi.
Trên thực tế, vì việc của Chu Chính, Tôn Hải Quần còn đặc biệt tìm gặp Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Bí thư Đảng ủy công an Tiêu Thụy Xương, được Tiêu Thụy Xương ủng hộ thì ông ta mới có thể sắp xếp cho Chu Chính xuống dưới. Lúc trước, Tôn Hải Đàn có thể vào được Sở Công an Tỉnh cũng là nhờ Tiêu Thụy Xương ra sức, bởi vậy, sau khi nhậm chức, ông ta vẫn luôn duy trì mối quan hệ tốt đẹp với Tiêu Thụy Xương. Chuyện đó và chuyện ông ta làm tốt quan hệ với Hàn Đông cũng không có gì xung đột cả. Tiêu Thụy Xương tuy rằng không phải là người thuộc thế lực của nhà họ Hàn, thế nhưng, ít nhất, ở tỉnh Tây Xuyên, Tiêu Thụy Xương cùng Triệu Nhạc và Uông Kỳ Tài cũng hợp tác với nhau khá tốt.
Cùng Tôn Hải Quần nói chuyện một lúc xong, Hàn Đông lại hẹn ông ta lúc nào có thời gian sẽ ngồi cùng nhau.
Tắt điện thoại, Hàn Đông mỉm cười, nghĩ thầm Tôn Hải Quần này làm việc cũng rất khá, đúng là rất có giá trị bồi dưỡng.
Rất nhanh, Hàn Đông lại nhận được điện thoại của Lữ Nam Phương, nói rằng anh ta đã về tới Thục Đô, gọi Hàn Đông ra ngoài ăn cơm.
Buổi tối ăn cơm, ngoại trừ Lữ Nam Phương còn có Ngưu Chí Không, quan hệ của hai người cũng không tệ.
Ăn cơm xong, Hàn Đông liền cùng Ngưu Chí Không, Lữ Nam Phương đi uống trà.
- Đúng rồi, Nam Phương, anh có biết tư lệnh Lôi, tư lệnh quân khu tỉnh hay không?
Hàn Đông bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, nếu như mình tới Thành phố Tân Châu đảm nhiệm Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó Chủ tịch Thành phố, thì hiện tại tìm kiếm một vài đồng minh cũng là một việc tất yếu.
Lữ Nam Phương hỏi:
- Đương nhiên là anh biết, Tiểu Đông, cậu có chuyện gì sao?
Hàn Đông cười nói:
- Biết là tốt rồi, em nghĩ lúc nào đó sẽ nhờ Tư lệnh Lôi giới thiệu cho em một vài người.
Lữ Nam Phương hỏi:
- Người nào, Tiểu Đông, cậu cứ nói ra, chỉ cần là người trong quân đội ở tỉnh Tây Xuyên, khẳng định là không có vấn đề gì.
Hàn Đông ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Ừm, chính là Chính ủy phân khu quân đội thành phố Tân Châu.
- Chính ủy phân khu quân đội thành phố Tân Châu à, chuyện này, hẳn là không thành vấn đề, nếu không để anh gọi điện thoại hỏi một chút?
Lữ Nam Phương cười nói.
Hàn Đông lắc đầu nói:
- Cũng không cần gấp như vậy, qua hai ngày nữa rồi nói.
- Vậy cũng được.
Lữ Nam Phương cười nói.
- Thành phố Tân Châu?
Ngưu Chí Không ngồi bên cạnh nghi hoặc nhìn về phía Hàn Đông, đột nhiên hỏi:
- Anh Đông, anh đột nhiên hỏi tới chuyện ở Tân Châu, chẳng lẽ sắp tới anh sẽ đến Thành phố Tân Châu?
Người thông minh xem ra cũng không ít, Hàn Đông thầm nghĩ trong lòng rồi nói:
- Ha ha, đúng là có ý này nhưng tạm thời vẫn chưa có quyết định.
- Ha ha, xem ra Tiểu Đông sắp được thăng chức lên cấp Phó giám đốc sở rồi!
Lữ Nam Phương cười ha hả nói.
- Tiểu Đông, hình như cậu vẫn chưa đến hai sáu tuổi phải không?
Hàn Đông nói:
- Sao lại chưa tới hai sáu tuổi, vào năm chín lăm em đã được hai sáu tuổi rồi.
Ngưu Chí Không cảm thán nói:
- Cho dù đã hai sáu tuổi thế nhưng chức vị đã rất cao rồi, chỉ sợ là cả nước cũng sẽ không tìm được một cán bộ cấp phó giám đốc sở thứ hai trẻ tuổi như vậy.
- Trưởng phòng Hàn đến rồi, Bí thư Nguyên đang đợi anh ở trong phòng.
Lữ Tuấn Khải nhìn thấy Hàn Đông liền mỉm cười nói.
Hàn Đông bắt tay với Lữ Tuấn Khải rồi lập tức đi tới gõ cửa, đợi được Nguyên Hằng Kiện đồng ý thì mới đẩy cửa đi vào.
- Bí thư Nguyên, chào ngài.
Sau khi đi vào, Hàn Đông kính cẩn nói.
Nguyên Hằng Kiện ngồi sau bàn làm việc, ngẩng đầu lên, nói:
- Hàn Đông đến rồi à, cậu ngồi chờ tôi một lúc, tôi lập tức xong ngay đây.
- Vâng.
Hàn Đông nói xong liền đứng sang một bên chờ.
Nguyên Hằng Kiện trong tay cầm một chiếc bút, nhanh chóng xem xong một phần văn kiện, đặt bút viết điểm cái gì đó xong rồi mới đóng văn kiện, đứng lên nói:
- Hàn Đông, qua bên này ngồi đi.
Sau khi Nguyên Hằng Kiện ngồi xuống, Hàn Đông mới ngồi xuống, thẳng lưng, trên mặt mang theo nét cười thản nhiên, bộ dáng không kiêu ngạo, không siểm nịnh.
Lữ Tuấn Khải lúc này mới pha trà mang vào, nhẹ nhàng đặt ở trước mặt Hàn Đông. Ngửi mùi trà tỏa ra, Hàn Đông liền biết đây là trà búp Long Tỉnh Minh Tiền, nghĩ thầm rằng Lữ Tuấn Khải này quả thực đúng là rất cẩn thận.
- Đồng chí Hàn Đông, cậu làm ở Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy cũng đã được hơn một năm rồi, có được nhận thức mới gì về công tác tổ chức của Đảng không?
Nguyên Hằng Kiện mỉm cười hỏi.
Hàn Đông trong lòng cảm thấy hơi kỳ quái, Nguyên Hằng Kiện gọi hắn đến đây, không phải là vì muốn bàn bạc về việc tiếp theo sẽ để hắn giữ chức vụ gì hay sao, bây giờ lại còn hỏi linh tinh như vậy làm gì?
Tuy nhiên, Hàn Đông vẫn thành thật trả lời:
- Bí thư Nguyên, Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy chủ yếu phụ trách công tác bồi dưỡng và khảo hạch cán bộ, qua một năm công tác, tôi cũng có được một vài nhận thức.
Nguyên Hằng Kiện thật sự lắng nghe, tỉnh thoảng lại gật đầu, cuối cùng, hỏi thêm mấy vấn đề nữa rồi rốt cục mới nói ra ý đồ lần này gọi Hàn Đông tới:
- Dựa theo đề cử của Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, lần này chuẩn bị cho cậu tới Thành phố Tân Châu công tác, cậu có ý tưởng gì không?
Hàn Đông nghĩ một chút rồi nói:
- Bí thư Nguyên, tôi là Đảng viên, hết thảy đều phục tùng sự sắp xếp của tổ chức.
Theo tình hình hiện tại, thì hẳn là Trưởng ban Tổ chức cán bộ Triệu Nhạc đã báo cáo với Nguyên Hằng Kiện rồi, thế nhưng nếu muốn bổ nhiệm một Ủy viên thường vụ Thành ủy, thì vẫn còn phải thông qua thảo luận ở trên Hội nghị thường vụ nữa. Bây giờ, Nguyên Hằng Kiện gọi hắn đến, phỏng chừng chính là để tìm hiểu thêm một chút tình huống và đồng thời bày tỏ sự quan tâm đối với hắn mà thôi.
Sau đó, hai người lại tiếp tục hàn huyên trong chốc lát, đến lúc Hàn Đông chuẩn bị đi, Nguyên Hằng Kiện lại nói:
- Buổi trưa cuối tuần nếu như không có việc gì thì đến nhà tôi dùng cơm đi.
Hàn Đông ngẩn ra, một lúc sau mới gật đầu nói:
- Vâng, tôi nhất định sẽ qua.
Nguyên Hằng Kiện gật đầu rồi giơ tay nhìn đồng hồ một chút.
Hàn Đông liền đứng dậy cáo từ, đông thời, trong lòng hắn cũng nổi lên nghi hoặc, Nguyên Hằng Kiện chủ động mời hắn tới nhà ông ta ăn cơm là có chuyện gì vậy? Hàn Đông nghĩ mãi cũng không ra. Tuy nhiên, tây dung không phải là chuyện xấu gì, ít nhất thì nó cũng nói lên rằng Nguyên Hằng Kiện có cùng nhận thức với hắn, như vậy, tương lai Nguyên Hằng Kiện cũng sẽ trở thành một nguồn viện trợ rất lớn cho hắn.
- Cố gắng của mình xem ra cũng có tác dụng, đây cũng là một chuyện tốt.
Hàn Đông trong lòng cảm thấy rất vui vẻ, khi ra ngoài cũng nói chuyện thêm một hai câu với Lữ Tuấn Khải, hai người ước định bao giờ có thời gian sẽ cùng nhau ăn cơm.
Lữ Tuấn Khải là thư ký của Nguyên Hằng Kiện, sau này tất cũng sẽ đến được một chỗ tốt, do vậy Hàn Đông đối với anh ta cũng khá khách khí. Đương nhiên, từ thái độ của Nguyên Hằng Kiện đối với Hàn Đông, Lữ Tuấn Khải cũng biết được, người trẻ tuổi này không hề đơn giản, cho nên cũng rất muốn kết giao cùng Hàn Đông.
Buổi tối, Hàn Đông cùng Tôn Hải Quần và Chu Chính ăn cơm ở Sư Tử Lâu.
Đối với biểu hiện lần trước của Tôn Hải Quần, Hàn Đông trong lòng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, trong lòng vô cùng vui vẻ, cảm thấy mình đúng là đã không nhìn lầm người.
Hàn Đông giơ chén lên, mỉm cười nói với Tôn Hải Quần:
- Anh Tôn, tôi kính anh một chén, chuyện lần trước, rất cảm ơn anh Tôn.
Tôn Hải Quần cười nói:
- Đó chỉ là chuyện nhỏ thôi, Hàn Đông cậu còn khách khí với tôi làm gì.
Trong lòng ông ta cũng cảm thấy rất vui, ít nhất thì những gì ông ta làm lần trước cũng đã khiến Hàn Đông vừa lòng.
Chu Chính có cấp bậc thấp nhất, do vậy trong lúc Hàn Đông nói chuyện, anh ta cũng không tự ý nói xen vào, chỉ có thỉnh thoảng lại rót rượu cho hai người mà thôi.
Sau khi uống rượu được một lúc, Hàn Đông nói:
- Anh Tôn, tôi có một việc muốn phiền anh.
Tôn Hải Quần nói:
- Có chuyện gì Hàn Đông cậu cứ việc nói, chỉ cần có thể, tôi nhất định sẽ làm tốt.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Là như thế này, Chu Chính ở Sở công an tỉnh rèn luyện cũng đã khá lâu rồi, thế nhưng nếu như muốn được thăng cấp thì chắc là vẫn còn phải chờ đợi thêm một khoảng thời gian nữa.
Tôn Hải Quần hiểu được ý của Hàn Đông, liền cười nói:
- Đây chỉ là việc nhỏ thôi. Đúng rồi, Tiểu Chu, cậu muốn được tới chỗ nào?
Ông ta nghĩ rằng việc này là do Chu Chính mời Hàn Đông ra mặt hỗ trợ, do vậy mới trực tiếp hỏi Chu Chính. Đương nhiên, nếu Hàn Đông đã tự mình nói ra thì khẳng định hắn đã có sắp xếp tốt rồi.
Chu Chính cười ha hả nói:
- Lãnh đạo, tôi muốn tới Thành phố Tân Châu, mà tốt nhất là đến quận Cao Bằng, làm một chút công tác thực tế.
Hàn Đông cũng nói:
- Xuống cơ sở làm một số công tác thực tế để rèn luyện thêm cũng tốt.
- Quận Cao Bằng Thành phố Tân Châu.
Tôn Hải Quần trầm ngâm một chút.
- Thành phố Tân Châu hình như là cũng đang có chút động tĩnh…
Rồi lại xoay chuyển nhìn về phía Hàn Đông, ánh mắt sáng lên, nói:
- Hàn Đông, cậu có phải hay không sẽ qua bên đó?
Hàn Đông cười khổ một cái, Tôn Hải Quần này quả nhiên đúng là lão cảnh sát, mới lộ một chút dấu vết thôi mà cũng đã liên tưởng đến chuyện này rồi.
- Chuyện này là do lãnh đạo sắp xếp mà.
- Đúng vậy, phải phục tùng sự sắp xếp của tổ chức thôi.
Tôn Hải Quần khẽ mỉm cười, cũng không hỏi thêm gì nữa. Tuy nhiên, trong lòng ông ta hiểu rõ, Hàn Đông hẳn là sẽ được điều đến Thành phố Tân Châu rồi, điều này cũng giải thích vì sao hiện tại Chu Chính lại muốn tới Thành phố Tân Châu, hơn nữa còn trực tiếp yêu cầu được tới khu nội thành nữa. Đến phòng Công an Quận Cao Bằng làm công tác thực tế, cũng chính là muốn tới làm lãnh đạo chủ chốt ở đó, như vậy thì mới có thể trợ giúp được cho công tác của Hàn Đông ở Tân Châu.
- Chuyện này tôi sẽ chú ý đi làm, Tiểu Chu, cậu cứ yên tâm đi.
Tôn Hải Quần cười nói, ông ta cũng giả ngu, coi như đây là chuyện do Chu Chính nhờ cậy.
Chu Chính cười ha hả, rót đầy rượu cho Tôn Hải Quần, sau đó giơ chén lên nói:
- Cảm ơn lãnh đạo ủng hộ, tôi xin kính ngài một ly.
Chiều hôm sau, Tôn Hải Quần gọi điện thoại cho Hàn Đông, nói:
- Hàn Đông, chuyện của Chu Chính, cơ bản đã xong. Tuy nhiên, nếu như muốn để anh ta tới phòng công an quận Cao Bằng thì hơi khó, chủ yếu là do anh ta chưa nắm được tình hình ở địa phương, do vậy, tạm thời sẽ xuống đó đảm nhiệm Phó bí thư Đảng ủy Công an, kiêm nhiệm Phó Cục trưởng thường trực Cục công an.
Sắp xếp này cũng đã nằm ngoài dự kiến của Hàn Đông rồi. Nguyên Hàn Đông cũng biết, nếu lập tức muốn để Chu Chính đảm nhiệm Trưởng phòng Công an Quận Cao Bằng thì quả thực là có chút khó khăn, đảm nhiện Phó cục trưởng cục công an thì có vẻ thích hợp hơ. Thế nhưng, không ngờ Tôn Hải Đàn còn giúp cho Chu Chính đảm nhiệm thêm cả chức vụ Phó Bí thư Đảng ủy Công an nữa, thế này thì có chút hơi bất ngờ. Như vậy, sau này khi hắn tới Thành phố Tân Châu, Chu Chính cũng sẽ giúp đỡ được rất nhiều việc. Dù sao, nếu đơn thuần chỉ là một Phó Cục trưởng thường trục Cục Công an, thì phạm vi hoạt động cũng khá lớn rồi, thế nhưng đảm nhiệm thêm cả Phó bí thư Đảng ủy Công an thì không gian hoạt động còn lớn hơn rất nhiều, thật có thể nói là tiến có thể công, lui có thể thủ.
- Sắp xếp như vậy là tốt lắm rồi, cảm ơn anh Tôn.
Hàn Đông nói. Xem ra, đối với những chuyện có liên quan đến hắn, Tôn Hải Quần thật sự đúng là rất để ý, hơn nữa, xử lý cũng rất có biện pháp, đúng là rất không đơn giản.
Nghe Hàn Đông nói xong, Tôn Hải Quần vui vẻ nói:
- Hàn Đông, cậu quá khách khí rồi, đây chỉ là một chút việc nhỏ mà thôi.
Trên thực tế, vì việc của Chu Chính, Tôn Hải Quần còn đặc biệt tìm gặp Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Bí thư Đảng ủy công an Tiêu Thụy Xương, được Tiêu Thụy Xương ủng hộ thì ông ta mới có thể sắp xếp cho Chu Chính xuống dưới. Lúc trước, Tôn Hải Đàn có thể vào được Sở Công an Tỉnh cũng là nhờ Tiêu Thụy Xương ra sức, bởi vậy, sau khi nhậm chức, ông ta vẫn luôn duy trì mối quan hệ tốt đẹp với Tiêu Thụy Xương. Chuyện đó và chuyện ông ta làm tốt quan hệ với Hàn Đông cũng không có gì xung đột cả. Tiêu Thụy Xương tuy rằng không phải là người thuộc thế lực của nhà họ Hàn, thế nhưng, ít nhất, ở tỉnh Tây Xuyên, Tiêu Thụy Xương cùng Triệu Nhạc và Uông Kỳ Tài cũng hợp tác với nhau khá tốt.
Cùng Tôn Hải Quần nói chuyện một lúc xong, Hàn Đông lại hẹn ông ta lúc nào có thời gian sẽ ngồi cùng nhau.
Tắt điện thoại, Hàn Đông mỉm cười, nghĩ thầm Tôn Hải Quần này làm việc cũng rất khá, đúng là rất có giá trị bồi dưỡng.
Rất nhanh, Hàn Đông lại nhận được điện thoại của Lữ Nam Phương, nói rằng anh ta đã về tới Thục Đô, gọi Hàn Đông ra ngoài ăn cơm.
Buổi tối ăn cơm, ngoại trừ Lữ Nam Phương còn có Ngưu Chí Không, quan hệ của hai người cũng không tệ.
Ăn cơm xong, Hàn Đông liền cùng Ngưu Chí Không, Lữ Nam Phương đi uống trà.
- Đúng rồi, Nam Phương, anh có biết tư lệnh Lôi, tư lệnh quân khu tỉnh hay không?
Hàn Đông bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, nếu như mình tới Thành phố Tân Châu đảm nhiệm Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó Chủ tịch Thành phố, thì hiện tại tìm kiếm một vài đồng minh cũng là một việc tất yếu.
Lữ Nam Phương hỏi:
- Đương nhiên là anh biết, Tiểu Đông, cậu có chuyện gì sao?
Hàn Đông cười nói:
- Biết là tốt rồi, em nghĩ lúc nào đó sẽ nhờ Tư lệnh Lôi giới thiệu cho em một vài người.
Lữ Nam Phương hỏi:
- Người nào, Tiểu Đông, cậu cứ nói ra, chỉ cần là người trong quân đội ở tỉnh Tây Xuyên, khẳng định là không có vấn đề gì.
Hàn Đông ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Ừm, chính là Chính ủy phân khu quân đội thành phố Tân Châu.
- Chính ủy phân khu quân đội thành phố Tân Châu à, chuyện này, hẳn là không thành vấn đề, nếu không để anh gọi điện thoại hỏi một chút?
Lữ Nam Phương cười nói.
Hàn Đông lắc đầu nói:
- Cũng không cần gấp như vậy, qua hai ngày nữa rồi nói.
- Vậy cũng được.
Lữ Nam Phương cười nói.
- Thành phố Tân Châu?
Ngưu Chí Không ngồi bên cạnh nghi hoặc nhìn về phía Hàn Đông, đột nhiên hỏi:
- Anh Đông, anh đột nhiên hỏi tới chuyện ở Tân Châu, chẳng lẽ sắp tới anh sẽ đến Thành phố Tân Châu?
Người thông minh xem ra cũng không ít, Hàn Đông thầm nghĩ trong lòng rồi nói:
- Ha ha, đúng là có ý này nhưng tạm thời vẫn chưa có quyết định.
- Ha ha, xem ra Tiểu Đông sắp được thăng chức lên cấp Phó giám đốc sở rồi!
Lữ Nam Phương cười ha hả nói.
- Tiểu Đông, hình như cậu vẫn chưa đến hai sáu tuổi phải không?
Hàn Đông nói:
- Sao lại chưa tới hai sáu tuổi, vào năm chín lăm em đã được hai sáu tuổi rồi.
Ngưu Chí Không cảm thán nói:
- Cho dù đã hai sáu tuổi thế nhưng chức vị đã rất cao rồi, chỉ sợ là cả nước cũng sẽ không tìm được một cán bộ cấp phó giám đốc sở thứ hai trẻ tuổi như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.