Người Cầm Quyền

Chương 333: Tần Phương

Nhất Tam Ngũ Thất Cửu

17/06/2013

Hàn Mạn Lương cười ha hả nói:

- Yên tâm đi. Hội sở Quên Sầu rất là an toàn, không có gì phải lo lắng cả.

Hàn Đông thật chẳng biết nói gì với con người này nữa rồi, tên này chẳng hiểu đang nghĩ gì, tưởng rằng ai cũng thích những thứ hoa hòe hoa sói phong lưu phù phiếm như y sao?

Bạch Vũ Giai ngồi trước cầm lái, mơ hồ nghe thấy hai người ngồi sau dường như đang nói về mình, mặt cô chợt ửng hồng, tim cũng bắt đầu đập thình thịch lên vì hồi hộp.

Chính bởi sự xuất hiện của Hàn Đông mà quỹ đạo cuộc sống của Bạch Vũ Giai bỗng chốc đi chệch hướng.Vai diễn xuất sắc trong “Câu chuyện của kẻ sát nhân” đã khiến cho cô nhanh chóng có được sự nổi tiếng, rồi bây giờ đã trở thành “sao”, thu nhập cũng vì thế mà đã tăng lên rất nhiều, đó là những gì mà trước kia cô hằng ao ước. Nếu chỉ dựa vào sự nỗ lực của bản thân thì không biết phải bỏ ra biết bao công sức, và cũng không biết phải phấn đấu đến bao giờ cô mới có thể đạt được như vậy. Thế nhưng chỉ cần một câu nói của Hàn Đông, tiền đồ của Vũ Giai bỗng chốc trở nên rộng mở, phải nói thế nào nhỉ, à, đúng là một bước lên tiên.

Trong lòng Bạch Vũ Giai tràn đầy niềm cảm kích đối với Hàn Đông, nhưng cô lại không biết phải cảm ơn như thế nào cho phải. Cũng chính bởi thế mà khi bạn gái của Hàn Đông là Kiều San San gọi điện cho cô, Bạch Vũ Giai tỏ ra vô cùng khách khí. Hai người chỉ mới nói chuyện với nhau có mấy lần mà như đã quen biết từ lâu, do vậy mặc dù hai người ở cách khá xa nhau nhưng tình cảm lại giống như chị em vậy, chốc chốc lại phải gọi điện hỏi thăm nhau một lần.

Bạch Vũ Giai còn có một bí mật chưa dám tiết lộ cùng ai, đó là cô càng ngày càng có cảm giác như Hàn Đông và cô đã từng quen biết từ... kiếp trước vậy, giống như hai người đã từng yêu, thậm chí từng sống với nhau một thời gian rất dài rất dài. Nhưng đến khi cô ngồi suy nghĩ một cách nghiêm túc thì lại tìm chẳng biết cảm giác đó xuất phát từ đâu.

Bởi vậy Bạch Vũ Giai cũng có niềm tin mãnh liệt rằng lúc trước khi Hàn Đông nói hai người như đã quen từ lâu, có lẽ không phải chỉ là lừa gạt. Bản thân cô cũng như anh, đều cảm thấy đối phương rất đỗi quen thuộc. Bạch Vũ Giai thậm chí muốn tìm một cơ hội để trao đổi cùng Hàn Đông xem đây rốt cuộc là chuyện gì.

Ngồi ở phía sau xe là Tiết Bác, Hoa Phương, Vương Tiểu Phong và Vương Tổng. Vương Tổng tỏ ra hết sức hiếu kì đối với thân phận của Hàn Đông, không kìm được tò mò, hỏi:

- Tiểu Phong, cái tay Hàn Đông này có phải là huynh đệ với ông chủ Hàn không? Sao trước đây ta chưa từng nghe nói qua?

Vương Tiểu Phong đáp:

- Có lẽ là vậy. Ông chủ của chúng tôi không nói lung tung đâu.

Kỳ thật y cũng tin rằng để cẩn thận thì cứ nói nước đôi cho chắc.

Tiết Bác nói:

- Bọn họ là anh em con chú con bác, Hàn Đông này nổi tiếng quá còn gì, biết bao nhiêu đại nhân vật đều biết đến hắn.

Vương Tổng tò mò hỏi:

- Hắn rốt cuộc là đã làm gì mà ghê gớm vậy?

Tiết bác nói:

- Tôi chỉ nghe nói tới ba chuyện thôi. Một là tờ nhật báo Hoa Hạ đã cho đăng ba bài luận văn phát biểu của Hàn Đông trong một cuộc đại hội ở huyện ủy, việc này còn làm kinh động đến cả Nam tuần trưởng cơ mà. Hai là Hàn Đông chính là người đặt nền móng cho việc công khai công tác quản lí nhà nước, qua tiếp sóng tin tức báo cáo, hiện tại đã mở rộng ra quy mô toàn quốc rồi. Thứ ba là cũng chính hắn đã cho cải tổ lại xí nghiệp quốc doanh, tạo ra “Mô hình Phú Nghĩa”, nội các Chính phủ hình như cũng đang định mở rộng mô hình đó ra cả nước thì phải.

Đó là ba chính sách lớn nhất mà Hàn Đông là người khởi xướng, vì đã có ảnh hưởng nhất định tới cả nước nên nhiều người ở Yến Kinh đều biết đến. Còn thành tựu về kinh tế mà Hàn Đông tạo ra cho huyện Phú Nghĩa và Vinh Quang thì lại có ít người biết đến hơn.

Đương nhiên chỉ cần ba chuyện này đã mang lại tiếng tăm rất lớn cho Hàn Đông rồi, và vì hắn là cháu trai của Hàn lão gia, lại rất được lòng Nam Tuần trưởng nên mặc dù còn trẻ, lại chưa đi quá khỏi phạm vi Vinh Châu nhưng rất nhiều người Yến Kinh, đặc biệt là các gia đình chức sắc đều biết đến cái tên Hàn Đông này.

Và mặc dù nổi tiếng như vậy nhưng những người thực sự quen biết với hắn thì không nhiều, nếu không lần trước Tiết Bác cũng không hung hăng tức khí muốn dạy cho Hàn Đông một bài học như vậy.

Trên thực tế, bất kể là ai, đã nghe thấy cái tên Hàn Đông, rồi tận mắt trông thấy hắn thì nhất thời sẽ không thể tưởng tượng được người đứng trước mặt lại là Hàn Đông danh tiếng lẫy lừng như vậy, đơn giản bởi thật khó mà tưởng tượng được một người trẻ tuổi như thế lại có thể tài giỏi đến như vậy.

Vương Tổng nghe Tiết Bác kể lại mà cảm thấy vô cùng kinh ngạc, là một đại địa chủ trong giới bất động sản ở Yến Kinh, gã tự nhiên sẽ cố hết sức để tìm mối liên kết giữa thương trường và quan trường, có như vậy không những việc làm ăn kinh doanh của gã diễn ra ổn định mà làm việc gì cũng hết sức thuận lợi.

Sở dĩ gã đầu tư vào điện ảnh là vì xem trọng danh tiếng của Bạch Vũ Giai, nhưng lí do quan trọng hơn là vì xem trọng thân thế của Hàn Mạn Lương. Hàn Mạn Lương có thể mang lại nhiều ích lợi cho gã từ việc đầu tư vào điện ảnh, đó mới chính là điều mà gã cần.

Vương tổng thầm nghĩ trong lòng:

- Đây đúng là một cơ hội tốt.

Chiếc xe chầm chậm dừng bánh, Hàn Đông bước xuống. Tòa nhà trước mắt khá là thấp, chỉ có ba tầng với một bức tường vòng bao quanh mấy căn phòng. Từ ngoài nhìn vào có thể thấy bên trong có rất nhiều cây mọc xanh tốt um tùm che chắn hết cả lối vào, nhưng cũng chính bởi vậy mà nó lại để lại cho con người ta cảm giác thanh tịnh và ưu nhã.

Hàn Mạn Lương cười nói :

- Hàn Đông, cậu đừng coi thường vẻ bề ngoài xấu xí cổ hủ thế này, bước vào trong thôi cậu sẽ hiểu tại sao nơi này lại có tên là hội sở Quên Sầu.

Hàn Đông cười đáp:

- Cũng chẳng sao mà, em khá là có hứng thú với cái gã Vương Tổng ấy đấy, hy vọng qua cuộc gặp lần này có thể thông qua gã để biết thêm nhiều công ty xây dựng bất động sản hơn nữa.

Hàn Mạn Lương cười nói:

- Yên tâm đi. Khẳng định không thành vấn đề, tối nay cậu không cần lo nghĩ gì về vấn đề này cả, cứ thoải mái mà tận hưởng thư giãn đi. Anh thấy cậu suốt ngày ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng, đến là vất vả, có thời gian cũng phải xả hơi chút chứ, nhỉ!

Hàn Đông bất đắc cười xòa, có phải mình không muốn xả hơi thư giãn, có phải không muốn sống cho chính mình đâu, nhưng nào có được hoàn toàn thư thái mà tận hưởng cuộc sống, đâu có được vô ưu vô lo đi làm những việc mà mình thích cơ chứ? Nếu không có những kí ức ấy, và nếu như không hết lòng yêu quý những người thân yêu bên cạnh mình thì có lẽ Hàn Đông cũng không phải lao tâm khổ tứ nỗ lực phấn đấu như bây giờ.

Thế nhưng trên đời lại không có nhiều cái “Nếu như” đến thế, vậy nên Hàn Đông chỉ còn cách bước từng bước vững chãi, kiên định đương đầu với mọi sóng gió phong ba.

Hàn Đông cũng không biết khi nào chuỗi ngày như vậy mới kết thúc, nhưng trước khi xác định được thì hắn chỉ biết cố gắng, cố gắng hết sức và nỗ lực hết mình để thay đổi vận mệnh của gia đình. Đối với Hàn gia và Hàn Đông mà nói, muốn thay đổi vận mệnh thì chỉ có một cách duy nhất đó là phải nắm lấy quyền lực, thật nhiều, thật nhiều quyền lực.

Điều này không phải chỉ một sớm một chiều là có thể thực hiện được, cho nên Hàn Đông không thể an lòng dù chỉ một giây.

Khi đám người của Tiết Bác cũng đã tới thì tất cả mới cùng nhau đi vào. Trước cửa có hai chàng thanh niên mặc âu phục là lượt phẳng phiu đang đứng, khi đoàn người bước qua thì cả hai cùng đồng thanh kính cẩn khom người nói:

- Chào ngài, Hàn công tử.

Rõ ràng Hàn Mạn Lương là khách quen ở đây, nếu không họ làm sao quen biết gã như vậy được.

Nghe bọn họ gọi Hàn Mạn Lương thế, Hàn đông không kìm nổi lộ ra nét cười

Hàn Mạn Lương gật gật đầu nói:

- Tất cả có bảy người.



Tiến sâu vào bên trong Hàn Đông mới phát hiện ra nơi đây có kiến trúc như kiểu 1 tứ hợp viện, phía trong cây cối mọc um tùm, chỉ cần nhìn kích thước và độ cao của cây là biết những cây ở đây đã có từ lâu lắm rồi. Dưới bóng cây lại có đám cỏ mọc lên mơn mởn, giữa đám cỏ còn có vài khóm hoa tươi đủ các màu sắc, tựa như trên nền trời xanh trong hiện lên những ánh sao vàng lung linh tô điểm, cảnh vật hiện lên đẹp đẽ vô cùng.

Bao trùm cả tứ hợp viện là bầu không khí thanh tịnh và yên bình, so với cái huyên náo và xô bồ ở bên ngoài kia thì đúng là cách biệt một trời một vực.

Một bóng nữ nhân vận bộ sườn xám tím từ trong phòng đi ra, cất tiếng nói dịu dàng:

- Mạn Lương lâu rồi không tới đấy nhé!

Hàn Mạn Lương khẽ mỉm cười:

- Hôm nay không phải là tới rồi sao?

Cô gái cười ha hả, quay sang nhìn Hàn Đông một cái rồi đáp:

- Vị huynh đệ này là lần đầu tới sao?

Hàn Đông ngẩn ra, lúc sau lấy lại bình tĩnh liền hỏi lại:

- Cô chắc chứ?

- Ha ha, đương nhiên rồi. Khách ở đây chẳng ai là tôi không quen mặt cả. Một anh chàng trẻ tuổi đẹp trai như anh, nếu tôi đã từng gặp thì làm sao quên được?

Nụ cười của cô gái toát lên vẻ ưu nhã, chiếc sường xám màu tím càng làm tôn lên dáng vẻ yêu kiều mảnh mai của cô.

Hàn Đông vừa quan sát là biết đứng trước mặt là một phụ nữ rất khôn khéo. Ở cô toát lên cái vẻ lọc lõi của một thiếu phụ tầm trên dưới ba mươi, chỉ một ánh mắt, một nụ cười hay thậm chí một cái nhăn mặt cũng đủ để toát lên vẻ mê hoặc tình tứ đầy quyến rũ.

Cô có mái tóc xoăn nhẹ nhuộm vàng. Da mặt trắng nõn nà không chút tì vết. Đôi mắt rất có thần toát lên vẻ tinh anh cùng hàng mi dài cong vút như muốn hút hết ánh nhìn của người đối diện. Bên dưới chiếc mũi dọc dừa là đôi môi đỏ mọng đầy gợi cảm, nụ cười của cô sẵn sàng hớp hồn bất kì anh chàng nào yếu bóng vía.

Hàn Đông thầm nghĩ:

- Thật là một trang tuyệt sắc giai nhân.

Thế nhưng đó chỉ là một suy nghĩ thoáng qua trong đầu, hắn vội vàng hướng mắt đi chỗ khác để xua tan đi ý nghĩ đó.

Cho dù người đối diện có đẹp thế nào thì việc cứ nhìn chằm chằm người ta như vậy cũng là rất phản cảm.

Hàn Đông lấy bình tĩnh, cười đáp:

- Ha ha, cô nói không sai. Tôi đích thực là tới đây lần đầu.

Gương mặt của cô gái hiện lên nụ cười vô cùng quyến rũ.

Hàn Mạn Lương phải cắt ngang cuộc đối thoại giữa hai người:

- Được rồi, hai người đừng ở đây mà tán dương nhau nữa, Tiểu Đông, giới thiệu với cậu, người đẹp này là chủ nhân của chốn này - Tần Phương, Tần Đại mỹ nhân. Còn đây là người anh em của tôi, Hàn Đông.

- Hàn Đông?

Cô gái buột miệng thốt lên hai chữ “Hàn Đông “ , khuôn mặt thoáng tia kinh ngạc:

- Anh chính là Hàn Đông sao?

Hàn Đông thản nhiên cười đáp:

-Phải. Tôi chính là Hàn Đông.

Nét mặt của Tần Phương hiện lên sự ngạc nhiên xen nỗi vui mừng, nói:

- Hân hạnh, hân hạnh. Hàn Đông, đã nghe danh từ lâu mà hôm nay mới được gặp mặt, không ngờ Hàn Đông tiếng tăm lừng lẫy hóa ra cũng là một anh chàng rất đẹp trai. Hôm nay anh lần đầu đến đây, vậy thì tối nay các anh cứ vui chơi thoải mái đi, tôi mời.

Hàn Đông vội gàn:

- Như vậy không được hay cho lắm đâu.

Hắn chưa biết rõ về con người Tần Phương này, vì vậy ý tốt của cô ta không thể tiếp nhận một cách tùy tiện được.

Tần Phương nói:

- Có gì mà hay hay không hay cơ chứ? Tần Phương tôi xưa nay đối đãi với bạn bè thế nào ở đây không ai là không biết cả, vả lại hôm nay chúng ta đã có duyên gặp mặt như vậy. Các vị muốn đến đại sảnh hay là nhã gian?

Hàn Mạn Lương nói:

- Tần Đại mỹ nhân đã mời, vậy chúng tôi cũng không khách khí nữa. Xếp cho chúng tôi ở nhã gian đi.

- Được. Mọi người đi theo tôi nào.

Tần Phương vừa nói vừa khoát tay ra hiệu cho cả đoàn đi theo.

Hàn Đông thấy Hàn Mạn Lương không tỏ ra chút gì là e dè thì cũng không lên tiếng nữa. Cả đoàn theo bước Tần Phương rẽ sang trái rồi lên lầu hai. Cô nói:

- Đây là gian số một. Các vị cần gì thì cứ gọi một tiếng. Hàn Đông lần đầu tiên tới đây, anh có yêu cầu gì đặc biệt không?

Hàn Đông ngẩn ra, cười nói:

- Không, không có gì đâu, cho tôi trà Long Tỉnh là được rồi.



- Được, vậy tôi lập tức cho người đi chuẩn bị trà Long Tỉnh hảo hạng nhất cho anh. Mọi người cứ ngồi nói chuyện thư thả nhé, tôi đi sắp xếp một chút rồi sẽ quay lại tiếp chuyện các vị.

Tần Phương dặn dò gì đó với mấy nhân viên phục vụ trong nhã gian rồi bước xuống lầu.

Hàn Đông liếc mắt quan sát một lượt khắp gian phòng. Cái gọi là nhã gian này thực chất chính là một căn phòng xép cỡ lớn, bên trong được trang trí rất sang trọng, khiến cho những người chỉ cần bước chân vào đây thôi cũng cảm thấy mình như sang trọng hẳn lên.

Tiết Bác cảm thán nói:

- Phòng số 1 có khác, quả nhiên không giống bình thường. Hôm nay được hưởng ké phúc của Hàn Đông rồi, chín nghìn chín trăm chín mươi chín khách mới có một khách được hậu đãi như cậu đó.

Mặc dù Tiết Bác cũng cùng góp vốn xây dựng công ty, nhưng nếu phải tiêu tốn gần mười vạn đồng chỉ để ăn chơi một ngày ở đây thì quả thực là quá hoang phí rồi. Đâu như Hàn Đông kia, chỉ cần nhắc tới tên là đã được người đẹp Tần Phương miễn phí luôn cho cả một tối, đúng là khiến cho người ta phải ghen tị mà.

Hàn Đông ngồi xuống chiếc một ghế tử đàn, hỏi:

- Mạn Lương huynh, như thế này không được hay cho lắm thì phải.

Phất Mạn Lương trong bụng thừa hiểu Hàn Đông hỏi như vậy thực chất là muốn hỏi thăm về cô Tần Phương kia, bèn nói:

- Có gì đâu. Tần Phương là như vậy đó. Cô ấy có cảm tình với ai thì sẽ nhiệt tình hết mức với người ấy. Cậu đừng tưởng cô ấy là hạng nữ lưu nhé, ở Yến Kinh cũng có quan hệ sâu rộng ra phết đấy. Các vị công tử ăn chơi đều thích đến đây tìm niềm vui cả.

Hàn Đông cười đáp:

- Trong đó chắc là có cả anh đúng không?

Hàn Mạn Lương xoa xoa gáy:

- Chỗ mà mọi người đều đến, làm sao vắng Hàn Mạn Lương này được? Vả lại tiêu tiền cũng phải tìm nơi cho đáng đồng tiền bỏ ra chứ!

Sau khi mọi người đã ngồi xuống đông đủ, một nam nhân viên phục vụ mặc áo bành tô đen mới bước đến, bằng thái độ rất lịch sự hỏi xem từng người muốn dùng đồ ăn thức uống gì.

Lúc đó Tần Phương mới bước vào, trên tay cầm một bình rượu, tươi cười nói:

- Hôm nay Hàn Đông lần đầu đại giá quang lâm, hội sở Quên Sầu cũng chẳng có thức gì đặc biệt để tiếp đãi, mạn phép xin được tặng một chai rượu vang đỏ để các vị đây cùng thưởng thức.

Hàn Mạn Lương nhìn chiếc bình trên tay Tần Phương, kinh ngạc hỏi:

- Không phải chứ, là Patosư?

Gã kinh ngạc đứng bật dậy, đón bình rượu từ trên tay Tần Phương về nhìn ngắm thật kĩ thì lại càng ngạc nhiên hơn:

- Lại còn là Patos20 năm nữa. Tần Phương, cô quả nhiên là hào phóng đó.

Hàn Đông cảm thấy có phần kinh ngạc, rượu vang đỏ Patoslà loại rượu hảo hạng nhất của Pháp, nguyên giá cũng phải hai ba chục ngàn, nếu mua ở đây ít nhất chắc cũng phải 50 ngàn trở lên 1 bình. Không ngờ Tần Phương lại xem trọng mình như vậy, chẳng những miễn phí cho gian này lại còn tặng cho một bình rượu quý đến thế!

Tần Phương cười mỉm:

- Một chút thành ý gọi là ấy mà.

Cô gọi một nhân viên phục vụ tới mở chai rượu rồi rót vào ly nhỏ cho mỗi người, sau đó ngồi xuống cạnh Hàn Đông, nâng ly lên nói:

- Nào, Hàn Đông, kính anh một ly, có thời gian anh phải năng đến đây đó nhé, nơi này luôn hoan nghênh anh.

Hàn Đông khẽ mỉm cười, nâng ly lên chạm cốc với Tần Phương một cái rồi đáp:

- Tần tiểu thư khách khí như vậy thật làm cho Hàn Đông tôi được hậu ái mà áy náy quá.

Tần Phương cười ha ha, mấp máy bờ môi căng mọng hấp dẫn của mình:

- Hàn Đông, anh nói vậy là quá khách khí rồi, nếu không ngại thì gọi tôi một tiếng chị Tần không thì gọi trực tiếp tên là được rồi.

Hàn Đông cười nói:

- Vậy tôi sẽ gọi cô là Tần Phương vậy, cái tên đặt ra sao mà giống với con người đến vậy, xinh đẹp mà lại vô cùng cao quý nho nhã.

- Tôi có thể coi đây là một lời khen không?

Tần Phương nở nụ cười duyên dáng.

Hàn Đông đáp:

- Không phải là khen, tôi chỉ nói sự thật thôi.

Phong cách từ trước tới nay của Hàn Đông là người kính ta một thước ta phải kính lại người một trượng. Cô Tần Phương này vừa nghe thấy tên mình đã tỏ ra nhiệt tình như vậy, bất kể là cô ta có mục đích gì, mình cũng phải khách khí với cô ta một chút mới được.

Huống hồ, Tần Phương này còn trẻ mà đã gây dựng nên một hội sở Quên Sầu nức tiếng như vậy, thân thế chắc không đơn giản, mình chẳng có gì để cô ta phải tính mưu tiếp cận để lợi dụng cả.

Dù Hàn Đông bây giờ thực sự là đã nổi danh như cồn, nhưng trên thực tế ngoài cái tiếng là cháu trai của Hàn lão gia ra thì hắn chỉ là một Thư kí huyện ủy nhỏ nhoi, quyền thế cũng chẳng có là bao.

Tất nhiên những gì mà Hàn Đông đã thể hiện cùng sự lưu tâm chú ý của các bậc trưởng bối dành cho hắn đã đủ chứng minh tiền đồ của hắn sau này vô cùng xán lạn, tương lai sẽ phát triển không ngừng, bây giờ bắt đầu chuyển sang tiến hành đầu tư cũng là rất có khả năng. Có điều Hàn Đông không muốn chỉ dừng lại ở đây, hắn muốn chạy được xa hơn, tiến xa thêm nữa, cũng muốn có thêm nhiều người vây lấy xung quanh mình. Kiểu hợp tác cùng có lợi, cùng phát triển này hắn tất nhiên rất hoan nghênh.

Đã mang tiếng là hảo hán ba bang, chỉ cần đối phương không có ý đồ gì xấu thì Hàn Đông đều sẵn sàng kết giao.

Thứ gọi là chính trị chính là phải làm sao kết giao được càng nhiều bằng hữu càng tốt, còn đối thủ và kẻ địch thì càng ít càng hay.

Theo thể chế của Trung Hoa, nếu anh muốn “trèo lên đỉnh của Kim Tự Tháp” thì không chỉ đòi hỏi thế lực của gia đình anh phải lớn mạnh mà bản thân anh cũng phải cố gắng giành được thật nhiều sự ủng hộ về mọi mặt.Trong bản đồ chính trị của Trung Hoa thì chẳng có thế lực nào có thể hoàn toàn khống chế cả cục diện, mà các thế lực ấy trong cuộc chạy đua với nhau cũng phải không ngừng thỏa hiệp, như vậy mới có thể duy trì vững vàng thế cục quốc gia.

Tần Phương nở nụ cười tự nhiên mà đầy quyến rũ, cô cũng cảm nhận được thiện ý và sự chân thành trong lời nói của Hàn Đông, bởi vậy trong lòng rất đỗi mừng vui.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Người Cầm Quyền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook