Chương 546: Thiên tác
Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
27/08/2013
Trong khoảng thời gian này, Hàn Đông một mặt an tâm học tập, một mặt
khác cũng muốn chuẩn bị kết hôn. Tuy rằng mẹ Dư Ngọc Trân đầu tháng 8 sẽ trở về Yến Kinh, dì út Hàn Tuệ Linh và mẹ của Lữ Nhạc là Chu Huệ Dung
cũng chuẩn bị dần, tuy rằng cũng không có gì phải vội vàng, nhưng hắn
cũng muốn nhanh chóng thích ứng một chút, kết hôn là đại sự của đời
người nó sẽ làm cho cuộc đời bước một bước ngoặc lớn, mà bây giờ hắn
cùng Lữ Nhạc sắp kết hôn nên trong tiềm thức của Hàn Đông đúng là có
chút không thích ứng.
Mặc dù như thế, khoảng thời gian này cũng là lúc Hàn Đông thanh nhàn nhất, Chương trình học của trường đảng cũng không có gì phức tạp, chủ yếu có 3 nội dung chính, một là kiến thiết lý luận của đảng, hai là học tập lý luận chủ nghĩa xã hội khoa học của Hoa Hạ, ba là học tập nghệ thuật làm lãnh đạo, những thứ này nghe có vẻ mơ hồ, nhưng cũng không có gì quá phức tạp, đặc biệt là Hàn Đông có kinh nghiệm của hai đời người nên đối với hắn những thứ này lại càng dễ dàng.
Hàn Đông lúc trước đã làm ra không ít thành tích, một số trong đó còn được trở thành tài liệu giảng dạy, ví dụ như công tác quản lý nhà nước được công khai, doanh nghiệp nhà nước cải cách, hình thức Phú nghĩa, kinh doanh thành thị, các sáng kiến này đã được áp dụng thịnh hành trong toàn quốc, khi lên lớp các giáo sư có danh sách và tư liệu đơn giản về thí sinh, vừa nhìn thấy Hàn Đông thì rất nhanh liền liên tưởng đến hắn là ai, bọn họ đối với những người có ý tưởng mới rất là mẫn cảm.
Cứ như vậy, Hàn Đông trở thành đề tài để mọi người thảo luận trong lớp, các học viên thông qua thảo luận phân tích đều tăng thêm nhận thức, có thể nói việc này cũng không có gì hơn người, nhưng Hàn Đông lại là người đầu tiên làm những việc này, đó mới là chỗ đáng quý.
Mà Tô Xán thì nhìn Hàn Đông than thở, trong lòng thì tràn đầy nghẹn khuất và buồn bực, bời vì có Hàn Đông tồn tại lên Tô Xán như không tồn tại trong mắt mọi người.
“Tên này là kẻ đối đầu trời sinh của mình sao?”
Tô Xán rất căm tức hận không thể đuổi Hàn Đông ra khỏi lớp này.
“Hắn là cán bộ được Hàn gia trọng điểm bồi dưỡng, mà mình là đối tượng được Tô gia bồi dưỡng trọng điểm, chẳng nhẽ nhất định một núi không thể chứa hai cọp sao?”
Trong nháy mắt, thời gian đã trôi nửa tháng, Hàn Đông cùng với những người bạn mới đã tương đối quen thuộc.
Tuy nhiên cho đến bây giờ Hàn Đông vẫn không biết được Đường Thụy có bối cảnh gì, theo Hàn Đông quan sát, Đường Thụy sẽ nhanh chóng tiếp tục thăng tiến.
Lúc này Hàn Đông đang ở trong biệt thự nói chuyện phiếm với ông nội, thu hoạch được rất nhiều kinh nghiệm, khiến hắn xác định được phương hướng sau này của mình.
Lại một tuần trôi qua, đã hơn mười giờ nhưng Hàn Đông còn chưa thức dậy, đêm qua hắn cùng đám Đường Thụy ra ngoài ăn cơm và uống rất nhiều rượu, nên sáng nay hắn mới dậy muộn như vậy.
Tiếng chuông điện thoại reo lên, Hàn Đông hai mắt còn nhập nhèm nhấc điện thoại lên nghe.
- Con sâu lười, vẫn còn chưa tỉnh sao
Bên trong điện thoại vang lên tiếng nói dịu dàng của Tiêu Bối Bối.
- Ừ , có chuyện gì vậy Bối Bối
- Anh mau dậy đi, chúng ta còn đi xem nhà ở nữa
Tiêu Bối Bối nói.
Hàn Đông ngẩn ra hỏi:
- Nhà nào cơ?
- Là nhà ở của anh và chị Nhạc Nhạc sau này
Tiêu Bối Bối bất mãn nói.
- Anh nhanh lên, lát nữa em sẽ tới đón anh
Hàn Đông cười nói:
- Được anh sẽ lập tức rời giường
Trước đây Hàn Đông nghe mẹ nói, Phòng tân hôn sẽ do dì út và mẹ bố trí, dù sao mình cũng không cần bỏ tiền ra lại có người giúp thu xếp, Hàn Đông cũng được nhàn hạ, cũng không biết hiện tại đã bố trí đến đâu rồi.
Sau khi làm vệ sinh cá nhân, Hàn Đông chào lão thái gia một tiếng rồi đi ra ngoài.
Dưới Ngọc Tuyền Sơn đã có một chiếc xe quân dụng đỗ ở cửa, thấy Hàn Đông đi tới, Lữ Nhạc vươn bàn tay trắng nõn ra vẫy vẫy, thấy vậy Hàn Đông mỉm cười bước qua.
- Anh Đông anh ngồi phía trước đi
Tiêu Bối Bối cười giảo hoạt, lập tức đi ra từ ghế lái phụ rồi chui xuống phía sau ngồi.
Hàn Đông tức giận trừng mắt nhìn cô nàng, kéo cửa sau ra ngồi lên
- Chỗ đó mới là chỗ của anh nha
Tiêu Bối Bối cười tủm tỉm nói.
- Cô bé nghịch ngợm này
Hàn Đông đưa tay nhéo mũi Tiêu Bối Bối một cái
Lập tức làm cho cô nàng bất mãn tru miệng lên.
Lữ Nhạc khởi động xe, chở mọi người đi về phía trước, Hàn Đông lúc này mới hỏi:
- Nhà ở nơi nào vậy?
Tiêu Bối Bối lập tức kinh ngạc mở to hai mắt, nói:
- Anh họ, anh cũng thái quá à nha, thậm chí nhà của mình ở đâu cũng không biết à?
Hàn đông cười khổ một tiếng nói:
- Gần đây anh luôn bận học đó thôi
Tiêu Bối Bối bĩu môi, nói:
- Không nói cho anh biết
Hàn Đông cười cười, từ phía sau nhìn chằm chằm vào những vành tai hơi hơi đỏ, khuôn mặt trong trắng ửng hồng của Lữ Nhạc, liền nói.
- Bà xã, em định mang anh đi tới chỗ nào
Lữ Nhạc vừa nghe thấy vậy, gương mặt lập tức đỏ ửng như trái táo vậy.
Tiêu Bối Bối hô lên một tiếng, lập tức giơ tay bịt kín lỗ tai của mình nói:
- Hai người cứ tự nhiên, em cái gì cũng không nghe thấy đâu
Hàn Đông cười ha hả nhìn bộ dạng thẹn thùng của Lữ Nhạc, trong nội tâm cảm thán một tiếng, hắn cố ý hay nói giỡn như vậy, dù sao hắn và Lữ Nhac cũng sắp kết hôn, không thể lúc nào cũng khách sáo với nhau như vậy.
Lữ Nhạc nắm chặt lấy tay lái, một lát mới dịu dàng nói:
- Chúng ta đi Hương Sơn
- Hương Sơn?
Hàn Đông sửng sốt, Hương Sơn đó làm gì có nhà ở bình thường, tất cả đều là biệt thự, hơn nữa giá cả cũng đắt vô cùng, không thể tưởng tượng được mẹ cùng dì út lại chọn nhà cho mình ở nơi đó, trên thực tế Hàn Đông có ý nghĩ sẽ sống ở Ngọc Tuyền Sơn, như vậy có thể ở chung với lão thái gia, tuy nhiên lão thái gia lại nói người trẻ tuổi có cuộc sống của người trẻ tuổi, chỉ cần sau này có thời gian thường xuyên đến thăm ông là được, cũng không nhất thiết phải cùng ở chung một nơi, Hàn Đông biết là ông suy nghĩ cho mình cùng Lữ Nhạc, đặc biệt là Lữ Nhạc, nếu như ở cùng với ông cụ sợ rằng cô ấy sẽ không được tự nhiên tùy ý, bởi vậy hắn cũng đồng ý ra ngoài ở, nhưng không ngờ mẹ và dì út lại chọn Hương Sơn.
Rất nhanh xe đã đi tới nơi, ngẩng đầu nhìn lên trên núi có cảnh sắc vô cùng đẹp, một con đường quốc lộ uốn lượn lên núi, xe của Hàn Đông cũng không dừng lại mà tiếp tục hướng lên trên chạy tiếp, qua vài phút đồng hồ thì dừng lại ở cổng một căn biệt thự, biệt thự này ở Hương Sơn cũng phuộc vào hàng trung bình khá, kiểu đình viện Trung Hoa, trong sân có một cây đại thụ che trời, thấp thoáng có thể thấy được các gian phòng, phong cảnh có thể xem là vô cùng u nhã hợp lòng người, đứng ở đây có thể ngắm hết phong cảnh bên dưới, khi được ngắm phong cảnh tuyệt mỹ này có thể làm cho con tâm thần phấn chấn, cảm giác như mình đang đứng trên tất cả.
Ba người vừa bước xuống xe thì vừa lúc dì út Hàn Tuệ Linh và mẹ của Hàn Đông cũng lái xe tới.
Vừa xuống xe, Hàn Tuệ Linh cười hỏi:
- Thế nào, nơi này phong cảnh không tệ chứ?
Hàn Đông mặc dù chưa vào trong nhà nhưng cũng biết căn hộ ở đây giá trị xa xỉ hiển nhiên là rất không tầm thường, vì vậy mở miệng nói:
- Rất đẹp, nhưng như vậy có tốn kém quá không?
Hàn Tuệ Linh cười nói:
- Chỉ cần con thích là được, không cần con phải quan tâm chuyện giá cả
Mấy năm nay tập đoàn của Hàn Tuệ Linh vô cùng phát triển, mấy triệu đối với Hàn Tuệ Linh một đại cổ đông tập đoàn mà nói, quả thật không coi vào đâu cả, thậm chí cổ phần của Hàn Đông mấy năm nay còn được chia hoa hồng đến mấy triệu
Dư Ngọc Trân kéo tay Lữ Nhạc nói:
- Vào bên trong xem sao, nếu có cái gì không vừa ý còn có thể gọi người sửa lại
Nhìn mẹ chồng tương lai, Lữ Nhạc cố gắng giữ bình tĩnh theo Dư Ngọc Trân vào bên trong nhà.
Tiêu Bối Bối chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, khoác cánh tay Hàn Đông nói:
- Đi nào anh, mình cũng vào xem một chút đi chứ?
Hàn Đông ngẩng đầu nhìn hai chữ “Thiên Tác” trên cổng, nhìn chữ viết vô cùng quen thuộc, Hàn Đông vừa nhìn đã nhận ra đó là chữ của lão thái gia.
Hàn Tuệ Linh nhìn Hàn Đông cười nói :
- Đây chính là ông nội con tự mình viết đó, biệt thự này lấy tên Thiên Tác, con và Lữ Nhạc đúng là trời sinh một cặp
Hàn đông khẽ mỉm cười, nhưng rất nhanh hắn liền nghĩ đến một tầng nghĩa khác trong hai từ “Thiên Tác” đó
Trong Kinh Thi có một bài “Thiên Tác”: thiên tác cao sơn, đại vương hoang chi. Bỉ tác hĩ, văn vương khang chi. Bỉ tồ hĩ, kỳ hữu di chi hành. Tử tôn bảo chi. Xem ra lão thái gia đề hai chữ này, là có thêm ý nghĩa sâu xa, cũng rất kỳ vọng vào mình đây.
Trong biệt thự được bố trí vô cùng xa hoa nhưng không làm mất đi sự thanh nhã cao quý, Hàn Đông ngắm nhìn một lượt cảm thấy vô cùng vừa lòng, xem ra Lữ Nhạc đã rất thích nơi này.
Dư Ngọc Trân nói:
- Hai con có ý kiến gì không, nếu có gì không thích hợp có thể cho người sửa lại, nếu đã vừa lòng thì sau hôn lễ hai con có thể an tâm dọn vào đây ở.
Lữ Nhạc vừa nghe thấy vậy, trên gương mặt lại phiếm hồng nhưng trong đôi mắt lại tràn ngập chờ mong và hạnh phúc
Mặc dù như thế, khoảng thời gian này cũng là lúc Hàn Đông thanh nhàn nhất, Chương trình học của trường đảng cũng không có gì phức tạp, chủ yếu có 3 nội dung chính, một là kiến thiết lý luận của đảng, hai là học tập lý luận chủ nghĩa xã hội khoa học của Hoa Hạ, ba là học tập nghệ thuật làm lãnh đạo, những thứ này nghe có vẻ mơ hồ, nhưng cũng không có gì quá phức tạp, đặc biệt là Hàn Đông có kinh nghiệm của hai đời người nên đối với hắn những thứ này lại càng dễ dàng.
Hàn Đông lúc trước đã làm ra không ít thành tích, một số trong đó còn được trở thành tài liệu giảng dạy, ví dụ như công tác quản lý nhà nước được công khai, doanh nghiệp nhà nước cải cách, hình thức Phú nghĩa, kinh doanh thành thị, các sáng kiến này đã được áp dụng thịnh hành trong toàn quốc, khi lên lớp các giáo sư có danh sách và tư liệu đơn giản về thí sinh, vừa nhìn thấy Hàn Đông thì rất nhanh liền liên tưởng đến hắn là ai, bọn họ đối với những người có ý tưởng mới rất là mẫn cảm.
Cứ như vậy, Hàn Đông trở thành đề tài để mọi người thảo luận trong lớp, các học viên thông qua thảo luận phân tích đều tăng thêm nhận thức, có thể nói việc này cũng không có gì hơn người, nhưng Hàn Đông lại là người đầu tiên làm những việc này, đó mới là chỗ đáng quý.
Mà Tô Xán thì nhìn Hàn Đông than thở, trong lòng thì tràn đầy nghẹn khuất và buồn bực, bời vì có Hàn Đông tồn tại lên Tô Xán như không tồn tại trong mắt mọi người.
“Tên này là kẻ đối đầu trời sinh của mình sao?”
Tô Xán rất căm tức hận không thể đuổi Hàn Đông ra khỏi lớp này.
“Hắn là cán bộ được Hàn gia trọng điểm bồi dưỡng, mà mình là đối tượng được Tô gia bồi dưỡng trọng điểm, chẳng nhẽ nhất định một núi không thể chứa hai cọp sao?”
Trong nháy mắt, thời gian đã trôi nửa tháng, Hàn Đông cùng với những người bạn mới đã tương đối quen thuộc.
Tuy nhiên cho đến bây giờ Hàn Đông vẫn không biết được Đường Thụy có bối cảnh gì, theo Hàn Đông quan sát, Đường Thụy sẽ nhanh chóng tiếp tục thăng tiến.
Lúc này Hàn Đông đang ở trong biệt thự nói chuyện phiếm với ông nội, thu hoạch được rất nhiều kinh nghiệm, khiến hắn xác định được phương hướng sau này của mình.
Lại một tuần trôi qua, đã hơn mười giờ nhưng Hàn Đông còn chưa thức dậy, đêm qua hắn cùng đám Đường Thụy ra ngoài ăn cơm và uống rất nhiều rượu, nên sáng nay hắn mới dậy muộn như vậy.
Tiếng chuông điện thoại reo lên, Hàn Đông hai mắt còn nhập nhèm nhấc điện thoại lên nghe.
- Con sâu lười, vẫn còn chưa tỉnh sao
Bên trong điện thoại vang lên tiếng nói dịu dàng của Tiêu Bối Bối.
- Ừ , có chuyện gì vậy Bối Bối
- Anh mau dậy đi, chúng ta còn đi xem nhà ở nữa
Tiêu Bối Bối nói.
Hàn Đông ngẩn ra hỏi:
- Nhà nào cơ?
- Là nhà ở của anh và chị Nhạc Nhạc sau này
Tiêu Bối Bối bất mãn nói.
- Anh nhanh lên, lát nữa em sẽ tới đón anh
Hàn Đông cười nói:
- Được anh sẽ lập tức rời giường
Trước đây Hàn Đông nghe mẹ nói, Phòng tân hôn sẽ do dì út và mẹ bố trí, dù sao mình cũng không cần bỏ tiền ra lại có người giúp thu xếp, Hàn Đông cũng được nhàn hạ, cũng không biết hiện tại đã bố trí đến đâu rồi.
Sau khi làm vệ sinh cá nhân, Hàn Đông chào lão thái gia một tiếng rồi đi ra ngoài.
Dưới Ngọc Tuyền Sơn đã có một chiếc xe quân dụng đỗ ở cửa, thấy Hàn Đông đi tới, Lữ Nhạc vươn bàn tay trắng nõn ra vẫy vẫy, thấy vậy Hàn Đông mỉm cười bước qua.
- Anh Đông anh ngồi phía trước đi
Tiêu Bối Bối cười giảo hoạt, lập tức đi ra từ ghế lái phụ rồi chui xuống phía sau ngồi.
Hàn Đông tức giận trừng mắt nhìn cô nàng, kéo cửa sau ra ngồi lên
- Chỗ đó mới là chỗ của anh nha
Tiêu Bối Bối cười tủm tỉm nói.
- Cô bé nghịch ngợm này
Hàn Đông đưa tay nhéo mũi Tiêu Bối Bối một cái
Lập tức làm cho cô nàng bất mãn tru miệng lên.
Lữ Nhạc khởi động xe, chở mọi người đi về phía trước, Hàn Đông lúc này mới hỏi:
- Nhà ở nơi nào vậy?
Tiêu Bối Bối lập tức kinh ngạc mở to hai mắt, nói:
- Anh họ, anh cũng thái quá à nha, thậm chí nhà của mình ở đâu cũng không biết à?
Hàn đông cười khổ một tiếng nói:
- Gần đây anh luôn bận học đó thôi
Tiêu Bối Bối bĩu môi, nói:
- Không nói cho anh biết
Hàn Đông cười cười, từ phía sau nhìn chằm chằm vào những vành tai hơi hơi đỏ, khuôn mặt trong trắng ửng hồng của Lữ Nhạc, liền nói.
- Bà xã, em định mang anh đi tới chỗ nào
Lữ Nhạc vừa nghe thấy vậy, gương mặt lập tức đỏ ửng như trái táo vậy.
Tiêu Bối Bối hô lên một tiếng, lập tức giơ tay bịt kín lỗ tai của mình nói:
- Hai người cứ tự nhiên, em cái gì cũng không nghe thấy đâu
Hàn Đông cười ha hả nhìn bộ dạng thẹn thùng của Lữ Nhạc, trong nội tâm cảm thán một tiếng, hắn cố ý hay nói giỡn như vậy, dù sao hắn và Lữ Nhac cũng sắp kết hôn, không thể lúc nào cũng khách sáo với nhau như vậy.
Lữ Nhạc nắm chặt lấy tay lái, một lát mới dịu dàng nói:
- Chúng ta đi Hương Sơn
- Hương Sơn?
Hàn Đông sửng sốt, Hương Sơn đó làm gì có nhà ở bình thường, tất cả đều là biệt thự, hơn nữa giá cả cũng đắt vô cùng, không thể tưởng tượng được mẹ cùng dì út lại chọn nhà cho mình ở nơi đó, trên thực tế Hàn Đông có ý nghĩ sẽ sống ở Ngọc Tuyền Sơn, như vậy có thể ở chung với lão thái gia, tuy nhiên lão thái gia lại nói người trẻ tuổi có cuộc sống của người trẻ tuổi, chỉ cần sau này có thời gian thường xuyên đến thăm ông là được, cũng không nhất thiết phải cùng ở chung một nơi, Hàn Đông biết là ông suy nghĩ cho mình cùng Lữ Nhạc, đặc biệt là Lữ Nhạc, nếu như ở cùng với ông cụ sợ rằng cô ấy sẽ không được tự nhiên tùy ý, bởi vậy hắn cũng đồng ý ra ngoài ở, nhưng không ngờ mẹ và dì út lại chọn Hương Sơn.
Rất nhanh xe đã đi tới nơi, ngẩng đầu nhìn lên trên núi có cảnh sắc vô cùng đẹp, một con đường quốc lộ uốn lượn lên núi, xe của Hàn Đông cũng không dừng lại mà tiếp tục hướng lên trên chạy tiếp, qua vài phút đồng hồ thì dừng lại ở cổng một căn biệt thự, biệt thự này ở Hương Sơn cũng phuộc vào hàng trung bình khá, kiểu đình viện Trung Hoa, trong sân có một cây đại thụ che trời, thấp thoáng có thể thấy được các gian phòng, phong cảnh có thể xem là vô cùng u nhã hợp lòng người, đứng ở đây có thể ngắm hết phong cảnh bên dưới, khi được ngắm phong cảnh tuyệt mỹ này có thể làm cho con tâm thần phấn chấn, cảm giác như mình đang đứng trên tất cả.
Ba người vừa bước xuống xe thì vừa lúc dì út Hàn Tuệ Linh và mẹ của Hàn Đông cũng lái xe tới.
Vừa xuống xe, Hàn Tuệ Linh cười hỏi:
- Thế nào, nơi này phong cảnh không tệ chứ?
Hàn Đông mặc dù chưa vào trong nhà nhưng cũng biết căn hộ ở đây giá trị xa xỉ hiển nhiên là rất không tầm thường, vì vậy mở miệng nói:
- Rất đẹp, nhưng như vậy có tốn kém quá không?
Hàn Tuệ Linh cười nói:
- Chỉ cần con thích là được, không cần con phải quan tâm chuyện giá cả
Mấy năm nay tập đoàn của Hàn Tuệ Linh vô cùng phát triển, mấy triệu đối với Hàn Tuệ Linh một đại cổ đông tập đoàn mà nói, quả thật không coi vào đâu cả, thậm chí cổ phần của Hàn Đông mấy năm nay còn được chia hoa hồng đến mấy triệu
Dư Ngọc Trân kéo tay Lữ Nhạc nói:
- Vào bên trong xem sao, nếu có cái gì không vừa ý còn có thể gọi người sửa lại
Nhìn mẹ chồng tương lai, Lữ Nhạc cố gắng giữ bình tĩnh theo Dư Ngọc Trân vào bên trong nhà.
Tiêu Bối Bối chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, khoác cánh tay Hàn Đông nói:
- Đi nào anh, mình cũng vào xem một chút đi chứ?
Hàn Đông ngẩng đầu nhìn hai chữ “Thiên Tác” trên cổng, nhìn chữ viết vô cùng quen thuộc, Hàn Đông vừa nhìn đã nhận ra đó là chữ của lão thái gia.
Hàn Tuệ Linh nhìn Hàn Đông cười nói :
- Đây chính là ông nội con tự mình viết đó, biệt thự này lấy tên Thiên Tác, con và Lữ Nhạc đúng là trời sinh một cặp
Hàn đông khẽ mỉm cười, nhưng rất nhanh hắn liền nghĩ đến một tầng nghĩa khác trong hai từ “Thiên Tác” đó
Trong Kinh Thi có một bài “Thiên Tác”: thiên tác cao sơn, đại vương hoang chi. Bỉ tác hĩ, văn vương khang chi. Bỉ tồ hĩ, kỳ hữu di chi hành. Tử tôn bảo chi. Xem ra lão thái gia đề hai chữ này, là có thêm ý nghĩa sâu xa, cũng rất kỳ vọng vào mình đây.
Trong biệt thự được bố trí vô cùng xa hoa nhưng không làm mất đi sự thanh nhã cao quý, Hàn Đông ngắm nhìn một lượt cảm thấy vô cùng vừa lòng, xem ra Lữ Nhạc đã rất thích nơi này.
Dư Ngọc Trân nói:
- Hai con có ý kiến gì không, nếu có gì không thích hợp có thể cho người sửa lại, nếu đã vừa lòng thì sau hôn lễ hai con có thể an tâm dọn vào đây ở.
Lữ Nhạc vừa nghe thấy vậy, trên gương mặt lại phiếm hồng nhưng trong đôi mắt lại tràn ngập chờ mong và hạnh phúc
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.