Chương 505: Thư tố cáo
Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
17/06/2013
Sau đó, em họ của y là Mã Bình Nguyên lại đối đầu với Hàn Đông rồi tự rước lấy thất bại, xấu hổ. Tô Xán y đứng phía sau Mã Bình Nguyên cũng sẽ cảm thấy khó chịu theo. Bất kể thế nào, Mã Bình Nguyên cũng là em họ của y, Mã Bình Nguyên bị Hàn Đông thu thập, thì y cũng sẽ bị mất mặt theo, cho nên lần này lại gặp phải Hàn Đông, Tô Xán trên thực tế là muốn cùng tranh luận với Hàn Đông.
Thế nhưng Hàn Đông căn bản lại không cho y cơ hội, điều này khiến y cảm thấy vô cùng buồn bực mà lại không có biện pháp gì.
Dù sao, hiện tại Hàn Lão vẫn đang giống như mặt trời giữa ban trưa, ngay cả ông nội của Tô Xán là Tô Đức Hạ cũng phải nhượng bộ mấy phần.
- Ngay cả trà cũng không dám uống, thật đúng là không có chút dũng khí nào!
Mã Bình Nguyên cục cằn nói, thanh âm không lớn thế nhưng đủ để cho tất cả mọi người đều nghe thấy được.
- Cũng đâu có ai ăn thịt ngươi đâu.
Nghe xong lời nói của Mã Bình Nguyên, Hàn Mạn Lương lập tức trừng mắt lên.
Trịnh Nguyệt và Hầu Thân cũng bất mãn trừng mắt nhìn y.
Hàn Đông vẫn giữ vẻ tươi cười, ánh mắt khẽ lướt qua Mã Bình Nguyên một cái, vẻ mặt khinh thường nói với Tô Xán:
- Lần sau có cơ hội sẽ cùng ngồi uống trà sau.
Tuy rằng lời nói của Hàn Đông rất bình thản thế nhưng vô hình chung lại mang theo khí độ nghiêm trang.
Tô Xán cảm thấy trong lòng khó chịu thế nhưng lại cũng chỉ có thể gật đầu nói:
- Hẹn lúc khác vậy.
Sau đó, đám người Hàn Đông và Hàn Mạn Lương đi ra ngoài, căn bản là không thèm liếc nhìn Mã Bình Nguyên lấy một cái.
- Ngươi…
Mã Bình Nguyên cảm thấy được sự miệt thị mà Hàn Đông dành cho y, liền phẫn nộ nói với Tô Xán:
- Anh họ, anh xem hắn kiêu ngạo chưa kìa, không để cho anh chút mặt mũi nào cả, nếu là em…
- Được rồi!
Tô Xán trầm giọng nói rồi bước nhanh ra ngoài.
Trong lòng y cũng rất kho chịu, Hàn Đông này đúng là không để lại cho y chút mặt mũi nào cả.
Chẳng qua là Tô Xán cho dù có buồn bực trong lòng thì cũng sẽ không bao giờ biểu hiện ra bên ngoài.
Chỉ có điều trong lòng y đúng thật không thích Hàn Đông chút nào.
Trước đây, y có coi Hàn Đông là đối thủ cạnh tranh thế nhưng trong lòng cũng không có chút bất mãn nào với Hàn Đông cả, thế nhưng hiện tại, y liền cảm thấy Hàn Đông người này thật khó có thể kết giao được, kiêu ngạo, ngang ngạnh, trong lòng đã liền đem Hàn Đông trở thành kẻ đối đầu.
Đối thủ cạnh tranh và kẻ đối đầu là hai khái niệm khác hẳn nhau.
- Hay cho khí thế vừa rồi của Tiểu Đông, căn bản là không ai dám chống đối, Mã Bình Nguyên vừa rồi còn không phải tức đến mức xì khói hay sao.
Ra đến bên ngoài, Hàn Mạn Lương cười nói.
Hàn Đông chỉ cười nói:
- Chó luôn thích sủa bậy, anh chỉ cần không thèm để ý tới nó là được, nếu như nó thật dám dồ lên cắn người, vậy thì anh cần phải dùng gậy đánh nó, đánh nó xong thì nó còn dám không nghe lời anh sao.
Tất cả mọi người nghe vậy đều mỉm cười, thế nhưng ai nấy trong lòng cũng đều cảm thấy kỳ quái. Có thể thấy được Hàn Đông đúng là rất không khách khí với Mã Bình Nguyên, thậm chí còn so sánh y với chó nữa, thế nhưng không ai biết được vì sao Hàn Đông lại làm như vậy, giống như giữa hai người bọn họ có rất nhiều ân oán.
Hàn Đông cũng nhìn ra được mối nghi ngờ trong lòng mọi người, thế nhưng trong lòng Hàn Đông có chuyện đặc biệt, sao có thể nói rõ với mọi người được.
Ngày hai mươi ba, Hàn Đông lên máy bay bay trở về Thục Đô.
Tả Nhất Sơn và Vu Đại Lực đều ở sân bay Thục Đô đón Hàn Đông.
Chiếc Audi vững vàng đi về phía Thành phố Tân Châu.
Tả Nhất Sơn ngồi ở trên ghế lái phụ, bộ dạng muốn nói lại thôi.
Hàn Đông thấy vậy liền nói:
- Nhất Sơn, có chuyện gì muốn nói thì nói đi.
Tả Nhất Sơn quay đầu lại nói:
- Bí thư, trên tin tức thời sự phát ngày mười tám, tôi có nhìn thấy ngài.
Hàn Đông ngẩn ra, không thể tưởng tượng là Tả Nhất Sơn lại chú ý tới phần tin tức kia, hóa ra người này lúc ở nhà vấn luôn thường chú ý xem tin tức.
Tuy nhiên, Tả Nhất Sơn là người mà Hàn Đông vô cùng tín nhiệm, từ huyện Phú Nghĩa đến huyện Quang Vinh, rồi đến Thành phố Tân Châu, Tả Nhất Sơn ở bên người Hàn Đông cũng đã nhiều năm, cho tới nay Hàn Đông đối với năng lực công tác của anh ta cũng vô cùng vừa lòng, cho nên nếu như Tả Nhất Sơn đã thấy được, thì Hàn Đông cũng sẽ không giấu giếm nữa.
- Cậu đúng là nhìn xem rất kỹ đó.
Hàn Đông cười nói, không phủ nhận thì chính là thừa nhận.
- Cậu vẫn thường xem tin tức thời sự?
- Đúng vậy, mỗi khi có thời gian tôi đều xem.
Tả Nhất Sơn khiếp sợ trong lòng, hiện tại, anh ta đã biết được thân phận thực sự của Hàn Đông.
Ngày đó khi xem tin tức thời sự, nhìn đến người ngồi phía sau Hàn lão thái gia chính là lãnh đạo của mình, Tả Nhất Sơn cảm thấy kinh hãi, mở to hai mắt rồi tua lại phần tin tức từ đầu tới đuôi, tim đập loạn không ngừng. Tuy rằng phần tin tức đã hết thế nhưng trong đầu anh ta vẫn không ngừng hiện lên hình ảnh phần tin tức kia, trên hình, Phó Chủ tịch Cổ Thần Dương và Hàn lão đang trò chuyện với nhau mà Hàn Đông thì đang ngồi ở phía sau Hàn Lão, bộ dạng rất chăm chú lắng nghe.
Hai ngày nay Tả Nhất Sơn vẫn luôn nghĩ đến phần tin tức kia, thậm chí còn có thể rõ ràng mạch lạc kể ra từng chi tiết nhỏ nhất trong đó, trong lòng hưng phấn không ngừng.
Hàn Đông là con cháu của Hàn lão, sự thật này khiến trong lòng anh ta chấn động không ngừng. Hiện tại, anh ta đã được Hàn Đông tán thành, như vậy đường tương lai sau này như thế nào tự nhiên sẽ không cần phải nói nữa!
- Chú ý xem tin tức là chuyện tốt, có thể kịp thời nắm bắt được chính sách biến động của Trung ương.
Hàn Đông thản nhiên nói.
- Tuy nhiên cũng phải chú ý quán triệt tinh thần của Trung ương, từ đó kết hợp thực hiện với công tác của chính mình thì mới được.
Lúc về tới Thành phố Tân Châu thì cũng đã là bốn giờ chiều rồi.
Đầu tiên, Hàn Đông tới chỗ Hề Hiểu Kiến một chút, coi như là chào hỏi.
Sau đó, Hàn Đông trở lại văn phòng của mình.
Vài ngày thời gian không ở đây, có một vài văn kiện hắn nhất định phải tranh thủ xem một chút, cái nào ký được thì ký luôn.
Đến lúc gần tan tầm, Phó bí thư, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Trương Vân Bình đi tới văn phòng của Hàn Đông.
Tả Nhất Sơn vừa nhìn thấy liền khẩn trương dẫn Trương Vân Bình đi vào bên trong văn phòng.
- Bí thư Hàn đã trở lại.
Trương Vân Bình mỉm cười, nói:
- Buổi tối tôi muốn mời Bí thư Hàn ra ngoài một chút.
Hàn Đông cười nói:
- Bí thư Vân Bình quá khách khí rồi.
Trương Vân Bình cười ha hả nói:
- Cũng đâu phải khách khí gì, chỉ là muốn tìm một cơ hội để cùng ngồi uống rượu thôi. Cậu cũng biết tôi ở Thành phố Tân Châu này tìm không ra được người nào cùng uống rượu được cả.
Hàn Đông chỉ cười mà không đáp. Trương Vân Bình là Phó bí thư, Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật, nếu như thật muốn tìm người tới uống rượu, thì người muốn mời ông ta đi còn nhiều vô kể, ông ta nói như vậy, cũng chỉ là vì để lấy cớ mà thôi.
- Được, tôi đây liền cung kính không bằng tuân mệnh.
Hàn Đông cười nói.
Trương Vân Bình nói:
- Vậy thì đến Thanh Vân đi, tôi sẽ liên lạc thêm với Bí thư Văn Vận và chính ủy Quốc Bình nữa.
Ngay lập tức, Trương Vân Bình liền ở trong phòng làm việc của Hàn Đông gọi điện cho Hoàng Văn Vận và Hàn Quốc Bình ước hẹn địa điểm.
Hàn Đông và Trương Vân Bình ngồi trong văn phòng một lúc rồi cùng nhau đi xuống lầu.
Trương Vân Bình cũng không ngồi lên xe của ông ta mà cùng ngồi một xe với Hàn Đông.
Xe vừa đi ra khỏi tòa nhà Thành ủy thì Trương Vân Bình bỗng nhiên nói:
- Bí thư Hàn, gần đây, Ủy ban kỷ luật có nhận được một bức thư tố cáo, là về Trưởng ban Tổ chức cán bộ Mã!
Hàn Đông sửng sốt hỏi:
- Vậy sao? Trưởng ban Mã có vấn đề gì vậy?
- Vẫn là chuyện liên quan tới huyện Vũ An.
Trương Vân Bình có vẻ vô cùng thận trọng nói.
- Nói rằng Trưởng ban Mã đứng ở giữa ăn chặn tiền.
Thế thật đúng là ngoài dự kiến của Hàn Đông, chuyện ở huyện Vũ An cũng đã được xem như là kết thúc rồi, tại sao bây giờ vẫn còn có người đứng ra tố cáo Mã Pháp Sinh vậy?
- Bất luận là chuyện gì thì cũng đều phải có chứng cớ xác thực mới được.
Hàn Đông nói.
- Đặc biệt là những chuyện có liên quan đến lãnh đạo Thành ủy, thì lại càng phải cẩn thận hơn, chúng ta không thể làm việc gì mà không chắc chắn được.
Trương Vân Bình gật đầu nói:
- Tôi cũng nghĩ như vậy, cho nên phần thư tố cáo này, trước mắt mới chỉ có tôi biết được. Nếu như người tố cáo này thực sự có chứng có xác thực, thì tôi tin là anh ta sẽ không bỏ qua như vậy.
Hàn Đông không khỏi hít một hơi thật sâu, nói:
- Thật đúng là thời buổi rối loạn mà Bí thư Vân Bình, anh đến đây rồi, sau này, Thành phố Tân Châu sẽ xảy ra không ít chuyện đặc biệt đi.
Trương Vân Bình nói:
- Đúng vậy, đám người này đúng là biết luật mà còn phạm luật, không đem kỷ luật Đảng và luật pháp đặt ở trong mắt, tôi nhất định phải giở chút thủ đoạn ra đả kích mới được, hy vọng những chuyện như thế này về sau sẽ ít hơn được một chút.
Thế nhưng Hàn Đông căn bản lại không cho y cơ hội, điều này khiến y cảm thấy vô cùng buồn bực mà lại không có biện pháp gì.
Dù sao, hiện tại Hàn Lão vẫn đang giống như mặt trời giữa ban trưa, ngay cả ông nội của Tô Xán là Tô Đức Hạ cũng phải nhượng bộ mấy phần.
- Ngay cả trà cũng không dám uống, thật đúng là không có chút dũng khí nào!
Mã Bình Nguyên cục cằn nói, thanh âm không lớn thế nhưng đủ để cho tất cả mọi người đều nghe thấy được.
- Cũng đâu có ai ăn thịt ngươi đâu.
Nghe xong lời nói của Mã Bình Nguyên, Hàn Mạn Lương lập tức trừng mắt lên.
Trịnh Nguyệt và Hầu Thân cũng bất mãn trừng mắt nhìn y.
Hàn Đông vẫn giữ vẻ tươi cười, ánh mắt khẽ lướt qua Mã Bình Nguyên một cái, vẻ mặt khinh thường nói với Tô Xán:
- Lần sau có cơ hội sẽ cùng ngồi uống trà sau.
Tuy rằng lời nói của Hàn Đông rất bình thản thế nhưng vô hình chung lại mang theo khí độ nghiêm trang.
Tô Xán cảm thấy trong lòng khó chịu thế nhưng lại cũng chỉ có thể gật đầu nói:
- Hẹn lúc khác vậy.
Sau đó, đám người Hàn Đông và Hàn Mạn Lương đi ra ngoài, căn bản là không thèm liếc nhìn Mã Bình Nguyên lấy một cái.
- Ngươi…
Mã Bình Nguyên cảm thấy được sự miệt thị mà Hàn Đông dành cho y, liền phẫn nộ nói với Tô Xán:
- Anh họ, anh xem hắn kiêu ngạo chưa kìa, không để cho anh chút mặt mũi nào cả, nếu là em…
- Được rồi!
Tô Xán trầm giọng nói rồi bước nhanh ra ngoài.
Trong lòng y cũng rất kho chịu, Hàn Đông này đúng là không để lại cho y chút mặt mũi nào cả.
Chẳng qua là Tô Xán cho dù có buồn bực trong lòng thì cũng sẽ không bao giờ biểu hiện ra bên ngoài.
Chỉ có điều trong lòng y đúng thật không thích Hàn Đông chút nào.
Trước đây, y có coi Hàn Đông là đối thủ cạnh tranh thế nhưng trong lòng cũng không có chút bất mãn nào với Hàn Đông cả, thế nhưng hiện tại, y liền cảm thấy Hàn Đông người này thật khó có thể kết giao được, kiêu ngạo, ngang ngạnh, trong lòng đã liền đem Hàn Đông trở thành kẻ đối đầu.
Đối thủ cạnh tranh và kẻ đối đầu là hai khái niệm khác hẳn nhau.
- Hay cho khí thế vừa rồi của Tiểu Đông, căn bản là không ai dám chống đối, Mã Bình Nguyên vừa rồi còn không phải tức đến mức xì khói hay sao.
Ra đến bên ngoài, Hàn Mạn Lương cười nói.
Hàn Đông chỉ cười nói:
- Chó luôn thích sủa bậy, anh chỉ cần không thèm để ý tới nó là được, nếu như nó thật dám dồ lên cắn người, vậy thì anh cần phải dùng gậy đánh nó, đánh nó xong thì nó còn dám không nghe lời anh sao.
Tất cả mọi người nghe vậy đều mỉm cười, thế nhưng ai nấy trong lòng cũng đều cảm thấy kỳ quái. Có thể thấy được Hàn Đông đúng là rất không khách khí với Mã Bình Nguyên, thậm chí còn so sánh y với chó nữa, thế nhưng không ai biết được vì sao Hàn Đông lại làm như vậy, giống như giữa hai người bọn họ có rất nhiều ân oán.
Hàn Đông cũng nhìn ra được mối nghi ngờ trong lòng mọi người, thế nhưng trong lòng Hàn Đông có chuyện đặc biệt, sao có thể nói rõ với mọi người được.
Ngày hai mươi ba, Hàn Đông lên máy bay bay trở về Thục Đô.
Tả Nhất Sơn và Vu Đại Lực đều ở sân bay Thục Đô đón Hàn Đông.
Chiếc Audi vững vàng đi về phía Thành phố Tân Châu.
Tả Nhất Sơn ngồi ở trên ghế lái phụ, bộ dạng muốn nói lại thôi.
Hàn Đông thấy vậy liền nói:
- Nhất Sơn, có chuyện gì muốn nói thì nói đi.
Tả Nhất Sơn quay đầu lại nói:
- Bí thư, trên tin tức thời sự phát ngày mười tám, tôi có nhìn thấy ngài.
Hàn Đông ngẩn ra, không thể tưởng tượng là Tả Nhất Sơn lại chú ý tới phần tin tức kia, hóa ra người này lúc ở nhà vấn luôn thường chú ý xem tin tức.
Tuy nhiên, Tả Nhất Sơn là người mà Hàn Đông vô cùng tín nhiệm, từ huyện Phú Nghĩa đến huyện Quang Vinh, rồi đến Thành phố Tân Châu, Tả Nhất Sơn ở bên người Hàn Đông cũng đã nhiều năm, cho tới nay Hàn Đông đối với năng lực công tác của anh ta cũng vô cùng vừa lòng, cho nên nếu như Tả Nhất Sơn đã thấy được, thì Hàn Đông cũng sẽ không giấu giếm nữa.
- Cậu đúng là nhìn xem rất kỹ đó.
Hàn Đông cười nói, không phủ nhận thì chính là thừa nhận.
- Cậu vẫn thường xem tin tức thời sự?
- Đúng vậy, mỗi khi có thời gian tôi đều xem.
Tả Nhất Sơn khiếp sợ trong lòng, hiện tại, anh ta đã biết được thân phận thực sự của Hàn Đông.
Ngày đó khi xem tin tức thời sự, nhìn đến người ngồi phía sau Hàn lão thái gia chính là lãnh đạo của mình, Tả Nhất Sơn cảm thấy kinh hãi, mở to hai mắt rồi tua lại phần tin tức từ đầu tới đuôi, tim đập loạn không ngừng. Tuy rằng phần tin tức đã hết thế nhưng trong đầu anh ta vẫn không ngừng hiện lên hình ảnh phần tin tức kia, trên hình, Phó Chủ tịch Cổ Thần Dương và Hàn lão đang trò chuyện với nhau mà Hàn Đông thì đang ngồi ở phía sau Hàn Lão, bộ dạng rất chăm chú lắng nghe.
Hai ngày nay Tả Nhất Sơn vẫn luôn nghĩ đến phần tin tức kia, thậm chí còn có thể rõ ràng mạch lạc kể ra từng chi tiết nhỏ nhất trong đó, trong lòng hưng phấn không ngừng.
Hàn Đông là con cháu của Hàn lão, sự thật này khiến trong lòng anh ta chấn động không ngừng. Hiện tại, anh ta đã được Hàn Đông tán thành, như vậy đường tương lai sau này như thế nào tự nhiên sẽ không cần phải nói nữa!
- Chú ý xem tin tức là chuyện tốt, có thể kịp thời nắm bắt được chính sách biến động của Trung ương.
Hàn Đông thản nhiên nói.
- Tuy nhiên cũng phải chú ý quán triệt tinh thần của Trung ương, từ đó kết hợp thực hiện với công tác của chính mình thì mới được.
Lúc về tới Thành phố Tân Châu thì cũng đã là bốn giờ chiều rồi.
Đầu tiên, Hàn Đông tới chỗ Hề Hiểu Kiến một chút, coi như là chào hỏi.
Sau đó, Hàn Đông trở lại văn phòng của mình.
Vài ngày thời gian không ở đây, có một vài văn kiện hắn nhất định phải tranh thủ xem một chút, cái nào ký được thì ký luôn.
Đến lúc gần tan tầm, Phó bí thư, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Trương Vân Bình đi tới văn phòng của Hàn Đông.
Tả Nhất Sơn vừa nhìn thấy liền khẩn trương dẫn Trương Vân Bình đi vào bên trong văn phòng.
- Bí thư Hàn đã trở lại.
Trương Vân Bình mỉm cười, nói:
- Buổi tối tôi muốn mời Bí thư Hàn ra ngoài một chút.
Hàn Đông cười nói:
- Bí thư Vân Bình quá khách khí rồi.
Trương Vân Bình cười ha hả nói:
- Cũng đâu phải khách khí gì, chỉ là muốn tìm một cơ hội để cùng ngồi uống rượu thôi. Cậu cũng biết tôi ở Thành phố Tân Châu này tìm không ra được người nào cùng uống rượu được cả.
Hàn Đông chỉ cười mà không đáp. Trương Vân Bình là Phó bí thư, Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật, nếu như thật muốn tìm người tới uống rượu, thì người muốn mời ông ta đi còn nhiều vô kể, ông ta nói như vậy, cũng chỉ là vì để lấy cớ mà thôi.
- Được, tôi đây liền cung kính không bằng tuân mệnh.
Hàn Đông cười nói.
Trương Vân Bình nói:
- Vậy thì đến Thanh Vân đi, tôi sẽ liên lạc thêm với Bí thư Văn Vận và chính ủy Quốc Bình nữa.
Ngay lập tức, Trương Vân Bình liền ở trong phòng làm việc của Hàn Đông gọi điện cho Hoàng Văn Vận và Hàn Quốc Bình ước hẹn địa điểm.
Hàn Đông và Trương Vân Bình ngồi trong văn phòng một lúc rồi cùng nhau đi xuống lầu.
Trương Vân Bình cũng không ngồi lên xe của ông ta mà cùng ngồi một xe với Hàn Đông.
Xe vừa đi ra khỏi tòa nhà Thành ủy thì Trương Vân Bình bỗng nhiên nói:
- Bí thư Hàn, gần đây, Ủy ban kỷ luật có nhận được một bức thư tố cáo, là về Trưởng ban Tổ chức cán bộ Mã!
Hàn Đông sửng sốt hỏi:
- Vậy sao? Trưởng ban Mã có vấn đề gì vậy?
- Vẫn là chuyện liên quan tới huyện Vũ An.
Trương Vân Bình có vẻ vô cùng thận trọng nói.
- Nói rằng Trưởng ban Mã đứng ở giữa ăn chặn tiền.
Thế thật đúng là ngoài dự kiến của Hàn Đông, chuyện ở huyện Vũ An cũng đã được xem như là kết thúc rồi, tại sao bây giờ vẫn còn có người đứng ra tố cáo Mã Pháp Sinh vậy?
- Bất luận là chuyện gì thì cũng đều phải có chứng cớ xác thực mới được.
Hàn Đông nói.
- Đặc biệt là những chuyện có liên quan đến lãnh đạo Thành ủy, thì lại càng phải cẩn thận hơn, chúng ta không thể làm việc gì mà không chắc chắn được.
Trương Vân Bình gật đầu nói:
- Tôi cũng nghĩ như vậy, cho nên phần thư tố cáo này, trước mắt mới chỉ có tôi biết được. Nếu như người tố cáo này thực sự có chứng có xác thực, thì tôi tin là anh ta sẽ không bỏ qua như vậy.
Hàn Đông không khỏi hít một hơi thật sâu, nói:
- Thật đúng là thời buổi rối loạn mà Bí thư Vân Bình, anh đến đây rồi, sau này, Thành phố Tân Châu sẽ xảy ra không ít chuyện đặc biệt đi.
Trương Vân Bình nói:
- Đúng vậy, đám người này đúng là biết luật mà còn phạm luật, không đem kỷ luật Đảng và luật pháp đặt ở trong mắt, tôi nhất định phải giở chút thủ đoạn ra đả kích mới được, hy vọng những chuyện như thế này về sau sẽ ít hơn được một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.