Người Cầm Quyền

Chương 231: Vương Tiến Quý muốn làm gì?

Nhất Tam Ngũ Thất Cửu

10/04/2013

Hàn Đông lúc này rất tức giận. Tập đoàn Hùng Phi đúng là yêu quỷ. Hừ! Dù cho Hàn Đông đã nhấn mạnh vô số lần, nào ngờ kết quả đấu thầu vẫn xuất hiện vấn đề lớn như vậy. Nếu Thẩm Tòng Phi đã nói là có điểm đáng ngờ, như vậy có lẽ vấn đề thật sự tồn tại.

Vốn vì Sa Trí Tuyên mà Hàn Đông không thể nào có tình cảm với tập đoàn Hùng Phi được. Loại công ty câu kết với cán bộ địa phương này, lại có cả mấy người thật sự được việc. Sa Trí Tuyên là con của Sa Ứng Lương, có thể nắm giữ được tập đoàn Hùng Phi, cũng không biết rốt cuộc là đã có bao nhiêu thủ đoạn.

Từ khi bắt đầu công trình đường sông mới, Sa Trí Tuyên đã chăm chú theo dõi dự án này, bằng không cũng sẽ không chủ động lùi phần lớn đất trong căn cứ số một, có lẽ vì muốn lấy lòng Hàn Đông, tránh việc Hàn Đông gây trở ngại trong công trình đường sông mới.

Chỉ có điều Hàn Đông cũng không cảm kích, cho dù Sa Trí Tuyên đã nghĩ đủ mọi cách để thuyết phục hắn, Hàn Đông đều kiên quyết đấu thầu công khai. Điều này khiến Sa Trí Tuyên không thể làm gì khác hơn, đành nghĩ tới biện pháp khác.

Thành phố Minh Cổn không hổ danh là Xuân Thành, dù là giữa tháng 8 đang mùa nắng nóng, nếu là nơi khác sức nóng đã khiến cho người ta khó chịu, nhưng ở đây, dù không có máy điều hòa không khí, cũng không nóng bao nhiêu.

Hàn Chính đang đi làm. ông vừa mới nhậm chức, có rất nhiều việc cần làm. Vì thế, dù biết vợ và con trai đã tới, cũng không có thời gian quay về gặp mặt. Chỉ cần ông buổi tối về sớm một tí đã không tệ rồi.

Dư Ngọc Trân và Hàn Đông tất nhiên cũng hiểu được chuyện này, vì thế nghỉ ngơi một chút liền quyết định đi ra ngoài.

Mới bước ra cửa. có một người đàn ông trung niên từ căn phòng bên cạnh ló đầu ra, cung kính hỏi:

- Hai vị muốn đi ra ngoài sao?

Hàn Đông gật đầu nói:

- Đúng vậy, chúng tôi chuẩn bị ra ngoài đi dạo loanh quanh một chút.

- Vậy hai vị đợi một chút, tôi sẽ điều xe đến cho hai vị.

Người đàn ông trung niên kính cẩn nói.

Dư Ngọc Trân mỉm cười nói:

- Không cần đâu, chúng tôi cứ đi loanh quanh thôi.

Người đàn ông trung niên lại nói:

- Vậy tôi sẽ sắp xếp người dẫn đường cho hai vị.

Người đó là người được sắp xếp phục vụ riêng cho Hàn Chính. Vốn sắp xếp một người phụ nữ, sau Hàn Đông yêu cầu mới đổi lại là ông ta.

Hàn Đông nói:

- Ha ha, không cần phiền toái, chúng tôi tự đi là được rồi.

- Đây là chức trách của tôi. Tôi tên là Thư Gia Hân, tôi để lại số điện thoại liên lạc, nếu có chuyện gì xin anh liên lạc với tôi.

Người đàn ông trung niên nói, đưa một tấm danh thiếp cho Hàn Đông.

Hàn Đông nhận lấy, thấy trên mặt viết rất ngắn gọn, chỉ là tên Thư Gia Hân cùng với số điện thoại viết tay.

Đi xuống lầu, Hàn Đông và mẹ men theo bên trái mà đi.

Hai bên đường là những cây đại thụ to cao, đi dưới bóng cây, từng luồng gió mát thổi tới khiến người ta cảm thấy thoải mái vô cùng.

Dưới bóng cây, có rất nhiều người tụ tập nói chuyện phiếm và hóng gió.

Dư Ngọc Trân manh kính mát màu cà phê, khuôn mặt sáng sủa, dáng người cũng được giữ gìn rất tốt, đi cùng Hàn Đông, hai người thoạt nhìn như hai chị em.

Đi chưa bao lâu, thấy phía trước là một quảng trường. Trong quảng trường có đài phun nước đang phun bọt ào ạt. Một tầng hơi nước màu trắng mờ ảo loan ra, đứng xa cũng có thể cảm nhận được rất nhiều giọt nước nhỏ đang rơi xuống.

Phía trước đài phun nước, không ít người đang chơi đùa, phần lớn trong đó là trẻ con, vui đến quên trời đất.

Xung quanh quảng trường đều có ghế dựa, có cả dù che nắng, dường như dành riêng cho du khách tạm nghỉ chân, phần lớn đều có người chiếm giữ.

Hàn Đông và Dư Ngọc Trân đầu tiên dạo một vòng quanh quảng trường, mua một ít đồ lặt vặt, tất nhiên là Hàn Đông trả tiền. Tuy Dư Ngọc Trân có tiền, nhưng bà rất thích cảm giác con trai mình mua thứ này thứ kia cho mình, vì thế, thích món gì liền bảo Hàn Đông trả tiền.

Trước khi đi ra, Hàn Đông cũng đã mang theo mấy ngàn tệ trên người, cũng không cần quan tâm đến chuyện tiêu phí chút ít. Hơn nữa, tiền của hắn phần lớn cũng do mẹ hắn cho. Trong lúc đó, Hàn Đông cũng mua cho mình vài món đồ, chuẩn bị quay về.

Đi dạo hai ba giờ, Dư Ngọc Trân cũng hơi mỏi mệt, bèn nói:

- Tiểu Đông, chúng ta ra quảng trường ngồi nghỉ một lúc đi.

Đi đến cửa hàng bên cạnh tòa đình nhỏ có bán kem, Dư Ngọc Trân liền mua cho mỗi người một ly, cười nói:

- Con trai, đây là mẹ thưởng cho con.

Hàn Đông cười ha hả:

- Mẹ thật tốt với con quá.

Dư Ngọc Trân cũng cười rộ lên, vô cùng vui vẻ.

Thật vất vả mới tìm được băng ghế, Hàn Đông và Dư Ngọc Trân ngồi xuống, đặt hai gói to đồ đạc qua một bên, bắt đầu ăn kem.

- Mẹ, thời tiết ở đây đúng là không tồi, tốt hơn Yến Kinh nhiều. Sau này mẹ quả là mỗi ngày đều được đi nghỉ.

Dư Ngọc Trân hớn hở nói:

- Nếu con thích ở đây, không bằng chuyển đến đây làm cũng tốt, cũng thuận tiện giúp cha con nữa.

Hàn Đông nghe xong, không khỏi xấu hổ toát mồ hôi. Nếu hai cha con cùng làm một chỗ, không bị người khác chỉ trích mới là lạ.

Lúc này, vài gã thanh niên mặc áo hoa đi qua quảng trường, trong lúc đưa mắt nhìn quanh, liền huýt sáo tục tĩu về phía Dư Ngọc Trân. Đám người cùng đi với gã cũng cười đùa ầm ĩ.

- Chó ở đâu tới.

Hàn Đông tức giận nói.

- Thằng nhóc, mày nói ai?

Gã cầm đầu đứng lại, tức giận hỏi.

Hàn Đông bĩu môi nói:

- Nói mày chứ sao nữa.

- Mẹ nó, thằng nhóc này muốn chết rồi!

Mấy tên kia tức giận liền xông tới.

Mấy người đang vui chơi bên cạnh, thấy có người gây rối, đều nhìn về phía này.

Hàn Đông đặt ly kem trong tay xuống băng ghế, sau đó, rút điện thoại đi động và danh thiếp của Thư Gia Hân đưa cho Dư Ngọc Trân.

Mấy tên này, không ngờ dám bất kính với mẹ mình, cho nên Hàn Đông nhất định phải trừng trị chúng một phen, cho chúng mở rộng tầm mắt.

Thấy Hàn Đông bất ngờ tiến lên đón đầu, mấy tên thanh niên mặc áo hoa đều cười khinh bỉ. Đầu thằng nhóc này có vấn đề sao?

- Tiểu Đông, cẩn thận một chút.

Dư Ngọc Trân dịu dàng nói.

- Không sao đâu mẹ, chỉ có mấy con chó nhỏ thôi mà.

Hàn Đông cười nói. Vừa lúc có một gã vung tay đánh tới, Hàn Đông không thèm tránh đi, chỉ đá mạnh một cước, đá gã văng ra xa mấy mét, té lăn ra đất, ngửa mặt lên trời.

Mấy gã còn lại giật mình kinh hãi, không thể tưởng tượng được Hàn Đông lạ mạnh như vậy. Nhưng chúng vẫn ỷ người đông thế mạnh, chần chừ một chút lại chia nhau xông tới.

- Hừ!

Hàn Đông hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng ra tay, chỉ vài tiếng “chát” vang lên, hai ba chiêu đã đánh chúng té lăn trên mặt đất. Gã cầm đầu kia, Hàn Đông chiếu cố nhiều hơn, dùng chân đá hai bên trái phải trên mặt gã, khiến mặt gã lập tức sưng phù như đầu heo.

- Ha ha, đáng đánh.

Dư Ngọc Trân cười ha hả nói. Tất nhiên bà biết trước đây Hàn Đông đã khổ luyện qua, nhưng chính mắt thấy Hàn Đông thật sự động thủ, không thể tưởng tượng được là quá lợi hại, nhanh chóng thu phục được bọn này, vì vậy trong lòng càng thêm vui vẻ.

Những người đứng xem bên cạnh cũng rất kinh ngạc. Chàng thanh niên này không ngờ lại là một cao thủ, đúng là nhìn không ra.

Đúng lúc này, một chiếc xe tuần tra chạy tới, dừng lại gần đó, ba cảnh sát từ trên xe nhảy xuống, nhìn thấy mấy người nằm sóng soài trên mặt đất, một người trong đó quát to:

- Làm gì thế, xảy ra chuyện gì?

Một gã đứng lên, chỉ vào Hàn Đông nói:

- Sếp, tên đó hành hung đánh người.

Gã cầm đầu kia cũng giãy dụa đứng lên, nói với mấy viên tuần cảnh:

- Tôi là Bảo Hoành Hồng, bắt hai người bọn chúng lại, tôi muốn trừng trị chúng thích đáng.

Mấy vị tuần cảnh kia đang ra vẻ giải quyết việc công, nhưng vừa nghe tới tên Bảo Hoành Hồng, sắc mặt đã hơi đổi. Người dẫn đầu nói:

- à, không ngờ lại đánh nhau ngoài đường, thật đáng giận, bắt hai người này mang về.

Hàn Đông lạnh lùng cười, bước tới nói với hai cảnh sát:

- Đây là tố chất của cảnh sát nhân dân sao? Chưa biết xảy ra chuyện gì đã muốn bắt người sao?

Lúc này Dư Ngọc Trân cũng đã gọi điện thoại cho Thư Gia Hân, nói qua tình hình bên này cho ông ta biết, bảo ông ta lập tức đến đây giải quyết.

Thư Gia Hân vừa nghe nói đã hết sức hoảng sợ. Phu nhân Chủ tịch tỉnh bị quấy rầy ở đây, cảnh sát còn chuẩn bị bắt người, thật là đáng sợ. ông ta lập tức gọi người đến quảng trường thương mại, trên xe lại dùng điện thoại di động gọi điện thoại Phân cục công an Tây Thành.

- Ha ha, thằng nhóc này cũng ngon quá chứ!

Viên cảnh sát dẫn đầu rút côn cảnh sát ra:

- Thằng nhóc, tốt nhất mày nên ngoan ngoãn một chút, có biết là đánh phải ai không?

Hàn Đông cười lạnh nói:

- Cần gì biết gã là ai, cho dù là thiên vương lão tử tôi cũng phải đánh gã. Tôi nói cho các anh biết, tốt nhất là các anh nên bắt mấy tên côn đồ đó mà thẩm vấn, bằng không, khỏi cần làm việc gì nữa.

- ái chà, khẩu khí không nhỏ nha.

Viên cảnh sát kia nói lớn, giơ côn cảnh sát trong tay đánh Hàn Đông.

Họ là mấy cảnh sát tuần tra hàng ngày, trên người tất nhiên không có súng, chỉ có côn cảnh sát thôi.

Hàn Đông cười lạnh một tiếng, nói:

- Anh vô cớ đánh người.

Nói xong, thân hình chợt chuyển, đá vào khuỷu tay viên cảnh sát kia một cước.

Răng rắc một tiếng, khuỷu tay viên cảnh sát như muốn rơi ra, côn cảnh sát cũng bay lên, văng ra xa mấy mét.

Viên cảnh sát cầm đầu thấy thế liền giật mình kinh hãi, không ngờ cả cảnh sát mà Hàn Đông cũng dám đánh, chạy mấy bước về chiếc xe tuần tra, chuẩn bị gọi viện trợ.

Nhưng còn chưa nói được chuyện gì thì trong máy đã truyền đến giọng nói của Trưởng đồn Công an, mệnh lệnh cho y không được làm gì cả, cứ đứng yên tại chỗ đợi lệnh.

- Trưởng đồn, đối phương muốn đánh người.

Viên cảnh sát kia vô cùng ngạc nhiên trước mệnh lệnh của trưởng đồn, buồn bực nói.

Trưởng đồn nói:

- Nói cậu đừng nhúc nhích thì không nên nhúc nhích. Tôi và trưởng phân cục sẽ đến ngay.

- Dạ.

Tuy cảnh sát kia không rõ lắm, nhưng lời lãnh đạo nói phải nghe, mà ngay cả Trưởng phân cục cũng tới, xem ra thằng nhóc to gan lớn mật này có lai lịch không nhỏ.

Lúc này gã bị Hàn Đông đánh thành đầu heo đi tới nói:

- Sao lại thế này, mau gọi người đến bắt chúng lại đi, tôi phải cho chúng biết lợi hại mới được.

- Cậu Bảo, cấp trên ra lệnh cho chúng tôi, bảo chúng tôi không được hành động gì.

Viên cảnh sát đó buồn bực nói.

- Bà nó, là ai ra lệnh vậy? Cha tôi là ai anh có biết không? Bắt người mau lên, đã nói tôi là Bảo Hoành Hồng, bảo các anh bắt đi.

- Cậu Bảo, chuyện này sợ…

Viên cảnh sát kia rất khó xử. Cấp trên nói không được hành động, tất nhiên anh ta không dám hành động. Nhưng cậu Bảo này cũng không dễ chọc. Y là con trai của Bảo Xuân Long, Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Phó Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Minh Cổn. Bảo Xuân Long rất mực cưng chiều đứa con trai này.

Thật ra, viên cảnh sát này mới nhìn tình hình đã biết là Bảo Hoành Hồng gây sự. Thằng này luôn thích kiểu phụ nữ xinh đẹp lại có khí chất thế này, vì thế đã gây tai họa không ít. Nhưng vì có người bao che, nên vẫn chưa gặp chuyện không may mà thôi.

Giờ xem ra, người thanh niên đánh người này hằn là có lai lịch, nếu không cũng sẽ không kiêu ngạo như vậy. Cũng không biết lai lịch thế nào nữa.

Đúng lúc này, một chiếc Audi chạy vọt tới, vài người đàn ông từ trên xe lao xuống. Người đi đầu chính là Thư Gia Hân. ông ta đưa mắt thấy Dư Ngọc Trân và Hàn Đông không có chuyện gì mới yên tâm.

- Phu nhân, cậu Hàn, hai người không sao chứ?

Thư Gia Hân thở hồng hộc chạy tới.

Hàn Đông cười nói:

- Tới nhanh lắm. Mấy tên côn đồ nói năng lỗ mãng quấy rầy chúng tôi, còn muốn ra tay đánh tôi nữa, tôi chỉ tự vệ đã khiến chúng té lăn. Nhưng mấy cảnh sát này có vẻ là cùng một giuộc với chúng.

Thư Gia Hân cũng cười nói:

- Xin cậu Hàn yên tâm, tôi đã thông báo với người của Cục Công an, họ sẽ tới nhanh thôi.

Từ đầu đến cuối, Dư Ngọc Trân đều mỉm cười ngồi yên một chỗ, cầm ly kem thong thả ăn, dường như không hề lo lắng chút nào.

Lúc này Bảo Hoành Hồng cũng nhận ra hai người kia chắc chắn có lai lịch không tầm thường, nếu không, người ta chỉ gọi một cú điện thoại mà xe cộ đã chạy tới ào ào thế kia.

Lúc này một tên côn đồ tiến đến nói với Bảo Hoành Hồng:

- Hình như là xe của Ủy ban nhân dân tỉnh.



- Cái gì?

Bảo Hoành Hồng sửng sốt, nhìn kỹ lại, thật đúng là xe của Ủy ban nhân dân tỉnh, sắc mặt liền nặng nề. Gã nhìn quanh quất, liền bước tới nói với Hàn Đông:

- Anh bạn, tôi thấy là chúng ta hiểu lầm nhau. Tôi tên là Bảo Hoành Hồng, việc này xem như kết thúc tại đây đi.

Cha gã là nhân vật số ba của Tỉnh ủy, ngoại trừ Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh ra, ông ta đứng đầu. Hơn nữa, Chủ tịch tỉnh cũng vừa mới tới. Ở mức độ nào đó, cha hắn được xem như là người có quyền thứ hai. Vì vậy, cho dù gã nghĩ là phải giải quyết riêng chuyện này, giọng điệu cũng ngạo mạn như vậy.

Hàn Đông cười lạnh lùng:

- Tôi không cần biết anh là ai. Ngoài đường bất kính với người nhà lãnh đạo, anh không chịu nhận lỗi với mọi người còn chưa tính, hẳn nên đến đồn công an chịu giáo huấn vài ngày cho tốt.

Chuyện lần này tuy chỉ là xung đột nhỏ, nhưng lại liên quan đến phu nhân lãnh đạo cấp bộ trưởng, nếu làm lớn chuyện, giam Bảo Hoành Hồng vài ngày cũng không có vấn đề gì lớn.

- Ha ha, chó má, người nhà lãnh đạo. Mày cứ khoác lác đi. Anh Bảo, chúng ta đi, xem hắn có thể làm gì.

Một gã khác kiêu ngạo nói.

Lúc này Thư Gia Hân tiến lên nói nhỏ với Hàn Đông:

- Cậu Hàn, vị này là con trai của Phó Bí thư Tỉnh ủy, Phó Bí thư Bảo cũng là người ganh đua chức vị Chủ tịch tỉnh.

Hàn Đông không khỏi nhếch mép. Nếu là như vậy, càng không thể bỏ qua cho thằng nhóc này, bèn đưa tay vỗ vai Thư Gia Hân:

- Ha ha, cảm ơn.

Sau đó Hàn Đông cầm điện thoại di động, gọi đến văn phòng Hàn Chính.

- A lô, tôi là Hàn Chính.

- Con, Hàn Đông đây ạ.

Hàn Đông chào xong bèn nói tràng giang đại hải mọi việc:

- Cha, phải xử lý chuyện này thế nào cho tốt ạ?

- Đương nhiên không thể tùy tiện bỏ qua như vậy, con xem rồi giải quyết đi.

Hàn Chính thản nhiên nói.

- Dạ con biết rồi.

Hàn Đông nói, hiểu được cha mình cũng muốn nhờ mình mà nâng cao bản thân thôi.

Lúc này hai chiếc xe cảnh sát chạy vọt tới. Trưởng phân cục Công an Tây Thành từ trên xe nhảy xuống, còn có cả trưởng đồn công an khu nữa.

Hàn Đông nói với Thư Gia Hân:

- Ngiêm túc xử lý việc này. Anh đi nói với họ đi.

Thư Gia Hân thấy Hàn Đông gọi điện thoại, tất nhiên hiểu được đây là chỉ thị của Chủ tịch tỉnh Hàn, bèn gật đầu, bước qua, nói rõ mọi việc.

Lúc này trưởng phân cục Tây Thành đã ê ẩm đầu óc. Cả hai bên đều là những người không nên trêu vào, sớm biết thế mình còn vội vã xông vào làm gì. Chỉ có thể tự trách mình, nghe Thư Gia Hân nói người nhà Chủ tịch tỉnh Hàn bị mấy tên côn đồ ở quảng trường quấy rầy, cũng không hỏi xung đột với ai đã chạy tới. Nào ngờ mấy tên côn đồ kia lại là con trai nhân vật số ba Tỉnh ủy.

Nhưng lúc này y đã phóng lao phải theo lao, chỉ còn cách nghiêm túc dựa theo trình tự bình thường mà làm việc.

Mấy cảnh sát tiến lên vây lấy đám người Bảo Hoành Hồng. Bảo Hoành Hồng nhận ra đó là Trưởng phân cục bèn kêu to gọi nhỏ, nhưng cũng không được việc gì. Lúc này Bảo Hoành Hồng mới thật sự biết lai lịch của đối phương không nhỏ chút nào.

Tiếp theo, vị trưởng phân cục kia đi tới, nghiêng người nói:

- Hai vị, theo quy định, cũng mời hai vị phối hợp.

Dư Ngọc Trân thản nhiên nói:

- Có chuyện gì thì cậu hỏi con tôi đi. Chúng tôi hôm nay mới vừa đến Minh Cổn, tí nữa phải về nghỉ ngơi. Nếu các cậu muốn hỏi thì hỏi nhanh đi.

Trưởng phân cục trong lòng phiền muộn. Vị này càng không thể trêu vào, chỉ còn cách dè dặt nhìn về phía Hàn Đông.

Hàn Đông nói:

- Tôi và mẹ tôi đang ngồi nghỉ ngơi ở đây. Đám người họ Bảo kia đi ngang qua liền huýt sáo tục tĩu, nói xằng nói bậy. Tôi nói một câu “chó từ đâu tới”, thế là bọn họ xúm lại muốn động thủ. Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể phản kích lại. Sau đó, mấy anh cảnh sát tuần tra tới đây, không hỏi đầu đuôi rõ ràng, chỉ nghe họ Bảo muốn bắt chúng tôi, liền bắt chúng tôi ngay. Mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy.

- Không biết anh có ý kiến gì để giải quyết chuyện này không?

- Đơn giản thôi, nếu chấp nhận nghiêm chỉnh xin lỗi mẹ tôi, chúng tôi cũng không muốn truy cứu thêm. Nhưng với loại lưu manh trêu chọc trên đường, lại có hành vi vây đánh người khác, nên xử phạt thế nào là chuyện của Cục Công an các anh, tôi cũng không tiện can thiệp.

Thư Gia Hân đứng một bên, thầm nghĩ vị công tử của Chủ tịch tỉnh này cũng không phải là đèn cạn dầu, chẳng lẽ cũng lăn lộn trong thể chế sao?

Trưởng phân cục nghe Hàn Đông nói xong, lại thêm bực bội trong lòng. CHuyện này quả là không dễ làm.

Chuyện này vốn lớn không lớn, nhưng nhỏ cũng không nhỏ, nhưng thật khó để giải quyết.

Dư Ngọc Trân mỉm cười nói:

- Hàn Đông, chúng ta về thôi.

Hàn Đông gật đầu, liền cùng Dư Ngọc Trân vào chiếc xe Audi kia, Thư Gia Hân ngồi ở vị trí lái phụ, bảo lái xe về thẳng.

Thấy cảnh tượng này, vị trưởng phân cục kia rầu rĩ thở dài một hơi.

Đến 6 giờ chiều, Hàn Chính về.

Hàn Đông hỏi:

- Sao cha lại về sớm thế?

Hàn Chính cười nói:

- Vợ con mình bị người ta ức hiếp, tất nhiên cha phải về sớm xem mọi người thế nào chứ.

Hàn Đông khẽ mỉm cười, không nói gì thêm. Chuyện lần này cũng không thể tạo thêm nhiều ảnh hưởng với đối thủ của cha, chẳng qua cho ông chút thể diện thôi.

Hàn Chính mỉm cười nhìn Hàn Đông đang vui vẻ, nói:

- Hàn Đông, thời gian này con làm việc cũng không tồi. ông nội đã khen con mấy lần.

Hàn Đông nói:

- Con làm còn chưa được tốt lắm.

Hắn có cảm giác, nếu như làm thật sự đủ tốt rồi, thì Hàn Đông có thể tự do chọn lựa hôn nhân của chính mình. Nhưng giờ xem ra, ông nội vẫn không cho hắn cơ hội này.

Hàn Chính mỉm cười, hiểu được ý của Hàn Đông, nói:

- Làm người họ Hàn, tất cả phải lấy đại cục làm trọng.

Hàn Đông yên lặng gật đầu nói:

- Cha, con nghĩ còn phải cố gắng một thời gian nữa.

Hàn Chính cười nói:

- Yên tâm đi, ông nội cũng không gấp như vậy đâu.

Lúc ăn cơm, Hàn Đông tán gẫu với Hàn Chính về xu hướng thế cục phát triển kinh tế. Hàn Chính vẫn luôn tin tưởng tính nhạy bén chính trị của Hàn Đông. Ngay cả ông nội đều nhiều lần khen Hàn Đông nắm rất vững xu hướng của Bộ Chính trị. Vì thế, nghe con trai cố ý nhắc đến, liền biết hắn muốn bày mưu tính kế cho mình.

Dư Ngọc Trân ngồi bên cạnh, nghe hai cha con ba hoa khoác lác, trên mặt luôn nở nụ cười an nhiên. Trong lòng bà rất vui sướng, thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho họ.

Cơm nước xong, chén bát các thứ dĩ nhiên có nhân viên phục vụ dọn dẹp. Cả nhà ba người ngồi xem TV trong phòng khác. Hàn Đông và cha hắn lại thảo luận tiếp.

Lúc này, điện thoại trong nhà reng lên, Dư Ngọc Trân nhận điện thoại, rồi nhanh chóng đưa cho Hàn Chính nói:

- Tìm anh này.

Hàn Chính nghe điện thoại, trên mặt nhanh chóng phảng phất một nụ cười.

Nhưng còn chưa nói được chuyện gì thì trong máy đã truyền đến giọng nói của Trưởng đồn Công an, mệnh lệnh cho y không được làm gì cả, cứ đứng yên tại chỗ đợi lệnh.

- Trưởng đồn, đối phương muốn đánh người.

Viên cảnh sát kia vô cùng ngạc nhiên trước mệnh lệnh của trưởng đồn, buồn bực nói.

Trưởng đồn nói:

- Nói cậu đừng nhúc nhích thì không nên nhúc nhích. Tôi và trưởng phân cục sẽ đến ngay.

- Dạ.

Tuy cảnh sát kia không rõ lắm, nhưng lời lãnh đạo nói phải nghe, mà ngay cả Trưởng phân cục cũng tới, xem ra thằng nhóc to gan lớn mật này có lai lịch không nhỏ.

Lúc này gã bị Hàn Đông đánh thành đầu heo đi tới nói:

- Sao lại thế này, mau gọi người đến bắt chúng lại đi, tôi phải cho chúng biết lợi hại mới được.

- Cậu Bảo, cấp trên ra lệnh cho chúng tôi, bảo chúng tôi không được hành động gì.

Viên cảnh sát đó buồn bực nói.

- Bà nó, là ai ra lệnh vậy? Cha tôi là ai anh có biết không? Bắt người mau lên, đã nói tôi là Bảo Hoành Hồng, bảo các anh bắt đi.

- Cậu Bảo, chuyện này sợ…

Viên cảnh sát kia rất khó xử. Cấp trên nói không được hành động, tất nhiên anh ta không dám hành động. Nhưng cậu Bảo này cũng không dễ chọc. Y là con trai của Bảo Xuân Long, Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Phó Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Minh Cổn. Bảo Xuân Long rất mực cưng chiều đứa con trai này.

Thật ra, viên cảnh sát này mới nhìn tình hình đã biết là Bảo Hoành Hồng gây sự. Thằng này luôn thích kiểu phụ nữ xinh đẹp lại có khí chất thế này, vì thế đã gây tai họa không ít. Nhưng vì có người bao che, nên vẫn chưa gặp chuyện không may mà thôi.

Giờ xem ra, người thanh niên đánh người này hằn là có lai lịch, nếu không cũng sẽ không kiêu ngạo như vậy. Cũng không biết lai lịch thế nào nữa.

Đúng lúc này, một chiếc Audi chạy vọt tới, vài người đàn ông từ trên xe lao xuống. Người đi đầu chính là Thư Gia Hân. ông ta đưa mắt thấy Dư Ngọc Trân và Hàn Đông không có chuyện gì mới yên tâm.

- Phu nhân, cậu Hàn, hai người không sao chứ?

Thư Gia Hân thở hồng hộc chạy tới.

Hàn Đông cười nói:

- Tới nhanh lắm. Mấy tên côn đồ nói năng lỗ mãng quấy rầy chúng tôi, còn muốn ra tay đánh tôi nữa, tôi chỉ tự vệ đã khiến chúng té lăn. Nhưng mấy cảnh sát này có vẻ là cùng một giuộc với chúng.

Thư Gia Hân cũng cười nói:

- Xin cậu Hàn yên tâm, tôi đã thông báo với người của Cục Công an, họ sẽ tới nhanh thôi.

Từ đầu đến cuối, Dư Ngọc Trân đều mỉm cười ngồi yên một chỗ, cầm ly kem thong thả ăn, dường như không hề lo lắng chút nào.

Lúc này Bảo Hoành Hồng cũng nhận ra hai người kia chắc chắn có lai lịch không tầm thường, nếu không, người ta chỉ gọi một cú điện thoại mà xe cộ đã chạy tới ào ào thế kia.

Lúc này một tên côn đồ tiến đến nói với Bảo Hoành Hồng:

- Hình như là xe của Ủy ban nhân dân tỉnh.

- Cái gì?

Bảo Hoành Hồng sửng sốt, nhìn kỹ lại, thật đúng là xe của Ủy ban nhân dân tỉnh, sắc mặt liền nặng nề. Gã nhìn quanh quất, liền bước tới nói với Hàn Đông:

- Anh bạn, tôi thấy là chúng ta hiểu lầm nhau. Tôi tên là Bảo Hoành Hồng, việc này xem như kết thúc tại đây đi.

Cha gã là nhân vật số ba của Tỉnh ủy, ngoại trừ Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh ra, ông ta đứng đầu. Hơn nữa, Chủ tịch tỉnh cũng vừa mới tới. Ở mức độ nào đó, cha hắn được xem như là người có quyền thứ hai. Vì vậy, cho dù gã nghĩ là phải giải quyết riêng chuyện này, giọng điệu cũng ngạo mạn như vậy.

Hàn Đông cười lạnh lùng:

- Tôi không cần biết anh là ai. Ngoài đường bất kính với người nhà lãnh đạo, anh không chịu nhận lỗi với mọi người còn chưa tính, hẳn nên đến đồn công an chịu giáo huấn vài ngày cho tốt.

Chuyện lần này tuy chỉ là xung đột nhỏ, nhưng lại liên quan đến phu nhân lãnh đạo cấp bộ trưởng, nếu làm lớn chuyện, giam Bảo Hoành Hồng vài ngày cũng không có vấn đề gì lớn.

- Ha ha, chó má, người nhà lãnh đạo. Mày cứ khoác lác đi. Anh Bảo, chúng ta đi, xem hắn có thể làm gì.

Một gã khác kiêu ngạo nói.

Lúc này Thư Gia Hân tiến lên nói nhỏ với Hàn Đông:

- Cậu Hàn, vị này là con trai của Phó Bí thư Tỉnh ủy, Phó Bí thư Bảo cũng là người ganh đua chức vị Chủ tịch tỉnh.

Hàn Đông không khỏi nhếch mép. Nếu là như vậy, càng không thể bỏ qua cho thằng nhóc này, bèn đưa tay vỗ vai Thư Gia Hân:

- Ha ha, cảm ơn.

Sau đó Hàn Đông cầm điện thoại di động, gọi đến văn phòng Hàn Chính.

- A lô, tôi là Hàn Chính.

- Con, Hàn Đông đây ạ.

Hàn Đông chào xong bèn nói tràng giang đại hải mọi việc:

- Cha, phải xử lý chuyện này thế nào cho tốt ạ?

- Đương nhiên không thể tùy tiện bỏ qua như vậy, con xem rồi giải quyết đi.

Hàn Chính thản nhiên nói.

- Dạ con biết rồi.

Hàn Đông nói, hiểu được cha mình cũng muốn nhờ mình mà nâng cao bản thân thôi.

Lúc này hai chiếc xe cảnh sát chạy vọt tới. Trưởng phân cục Công an Tây Thành từ trên xe nhảy xuống, còn có cả trưởng đồn công an khu nữa.

Hàn Đông nói với Thư Gia Hân:

- Ngiêm túc xử lý việc này. Anh đi nói với họ đi.



Thư Gia Hân thấy Hàn Đông gọi điện thoại, tất nhiên hiểu được đây là chỉ thị của Chủ tịch tỉnh Hàn, bèn gật đầu, bước qua, nói rõ mọi việc.

Lúc này trưởng phân cục Tây Thành đã ê ẩm đầu óc. Cả hai bên đều là những người không nên trêu vào, sớm biết thế mình còn vội vã xông vào làm gì. Chỉ có thể tự trách mình, nghe Thư Gia Hân nói người nhà Chủ tịch tỉnh Hàn bị mấy tên côn đồ ở quảng trường quấy rầy, cũng không hỏi xung đột với ai đã chạy tới. Nào ngờ mấy tên côn đồ kia lại là con trai nhân vật số ba Tỉnh ủy.

Nhưng lúc này y đã phóng lao phải theo lao, chỉ còn cách nghiêm túc dựa theo trình tự bình thường mà làm việc.

Mấy cảnh sát tiến lên vây lấy đám người Bảo Hoành Hồng. Bảo Hoành Hồng nhận ra đó là Trưởng phân cục bèn kêu to gọi nhỏ, nhưng cũng không được việc gì. Lúc này Bảo Hoành Hồng mới thật sự biết lai lịch của đối phương không nhỏ chút nào.

Tiếp theo, vị trưởng phân cục kia đi tới, nghiêng người nói:

- Hai vị, theo quy định, cũng mời hai vị phối hợp.

Dư Ngọc Trân thản nhiên nói:

- Có chuyện gì thì cậu hỏi con tôi đi. Chúng tôi hôm nay mới vừa đến Minh Cổn, tí nữa phải về nghỉ ngơi. Nếu các cậu muốn hỏi thì hỏi nhanh đi.

Trưởng phân cục trong lòng phiền muộn. Vị này càng không thể trêu vào, chỉ còn cách dè dặt nhìn về phía Hàn Đông.

Hàn Đông nói:

- Tôi và mẹ tôi đang ngồi nghỉ ngơi ở đây. Đám người họ Bảo kia đi ngang qua liền huýt sáo tục tĩu, nói xằng nói bậy. Tôi nói một câu “chó từ đâu tới”, thế là bọn họ xúm lại muốn động thủ. Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể phản kích lại. Sau đó, mấy anh cảnh sát tuần tra tới đây, không hỏi đầu đuôi rõ ràng, chỉ nghe họ Bảo muốn bắt chúng tôi, liền bắt chúng tôi ngay. Mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy.

- Không biết anh có ý kiến gì để giải quyết chuyện này không?

- Đơn giản thôi, nếu chấp nhận nghiêm chỉnh xin lỗi mẹ tôi, chúng tôi cũng không muốn truy cứu thêm. Nhưng với loại lưu manh trêu chọc trên đường, lại có hành vi vây đánh người khác, nên xử phạt thế nào là chuyện của Cục Công an các anh, tôi cũng không tiện can thiệp.

Thư Gia Hân đứng một bên, thầm nghĩ vị công tử của Chủ tịch tỉnh này cũng không phải là đèn cạn dầu, chẳng lẽ cũng lăn lộn trong thể chế sao?

Trưởng phân cục nghe Hàn Đông nói xong, lại thêm bực bội trong lòng. CHuyện này quả là không dễ làm.

Chuyện này vốn lớn không lớn, nhưng nhỏ cũng không nhỏ, nhưng thật khó để giải quyết.

Dư Ngọc Trân mỉm cười nói:

- Hàn Đông, chúng ta về thôi.

Hàn Đông gật đầu, liền cùng Dư Ngọc Trân vào chiếc xe Audi kia, Thư Gia Hân ngồi ở vị trí lái phụ, bảo lái xe về thẳng.

Thấy cảnh tượng này, vị trưởng phân cục kia rầu rĩ thở dài một hơi.

Đến 6 giờ chiều, Hàn Chính về.

Hàn Đông hỏi:

- Sao cha lại về sớm thế?

Hàn Chính cười nói:

- Vợ con mình bị người ta ức hiếp, tất nhiên cha phải về sớm xem mọi người thế nào chứ.

Hàn Đông khẽ mỉm cười, không nói gì thêm. Chuyện lần này cũng không thể tạo thêm nhiều ảnh hưởng với đối thủ của cha, chẳng qua cho ông chút thể diện thôi.

Hàn Chính mỉm cười nhìn Hàn Đông đang vui vẻ, nói:

- Hàn Đông, thời gian này con làm việc cũng không tồi. ông nội đã khen con mấy lần.

Hàn Đông nói:

- Con làm còn chưa được tốt lắm.

Hắn có cảm giác, nếu như làm thật sự đủ tốt rồi, thì Hàn Đông có thể tự do chọn lựa hôn nhân của chính mình. Nhưng giờ xem ra, ông nội vẫn không cho hắn cơ hội này.

Hàn Chính mỉm cười, hiểu được ý của Hàn Đông, nói:

- Làm người họ Hàn, tất cả phải lấy đại cục làm trọng.

Hàn Đông yên lặng gật đầu nói:

- Cha, con nghĩ còn phải cố gắng một thời gian nữa.

Hàn Chính cười nói:

- Yên tâm đi, ông nội cũng không gấp như vậy đâu.

Lúc ăn cơm, Hàn Đông tán gẫu với Hàn Chính về xu hướng thế cục phát triển kinh tế. Hàn Chính vẫn luôn tin tưởng tính nhạy bén chính trị của Hàn Đông. Ngay cả ông nội đều nhiều lần khen Hàn Đông nắm rất vững xu hướng của Bộ Chính trị. Vì thế, nghe con trai cố ý nhắc đến, liền biết hắn muốn bày mưu tính kế cho mình.

Dư Ngọc Trân ngồi bên cạnh, nghe hai cha con ba hoa khoác lác, trên mặt luôn nở nụ cười an nhiên. Trong lòng bà rất vui sướng, thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho họ.

Cơm nước xong, chén bát các thứ dĩ nhiên có nhân viên phục vụ dọn dẹp. Cả nhà ba người ngồi xem TV trong phòng khác. Hàn Đông và cha hắn lại thảo luận tiếp.

Lúc này, điện thoại trong nhà reng lên, Dư Ngọc Trân nhận điện thoại, rồi nhanh chóng đưa cho Hàn Chính nói:

- Tìm anh này.

Hàn Chính nghe điện thoại, trên mặt nhanh chóng phảng phất một nụ cười.

Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Phó Bí thư Tỉnh ủy Minh Cổn Bảo Xuân Long gọi tới, nói chuyện lúc chiều là do y không biết dạy con, vô cùng xin lỗi.

- Xuân Long này, chúng ta là cán bộ lãnh đạo, không thể lơ là việc giáo dục con cái đâu.

Hàn Chính mỉm cười nói:

- Nếu anh đã gọi điện thoại đến đây, tôi cũng sẽ không có việc gì nữa.

ý trong lời nói của ông rất đơn giản, ông sẽ không truy cứu. Còn chuyện đồn công an giải quyết thế nào thì lại là chuyện khác.

Đương nhiên, Hàn Chính cũng biết, đồn Công an cũng sẽ không xử lý gì, có lẽ nhiều nhất là phạt chút tiền thôi.

Ngắt điện thoại, Hàn Chính nói:

- Bảo Xuân Long này cũng chưa phục lắm. Lần này y là người cạnh tranh chức Chủ tịch tỉnh hàng đầu, cũng đã chạy chọt lên trên, trong lòng tức tối không ít.

Hàn Đông cười hỏi:

- Cha, cha không có vấn đề gì chứ?

Hàn Chính cười ha ha, xua tay nói:

- Yên tâm đi, nếu ngay cả y cha cũng không đối phó được, vậy uổng công làm Chủ tịch tỉnh rồi.

Thấy vẻ mặt Hàn Chính đầy tự tin, Hàn Đông cũng mỉm cười. Đây gọi là mãnh long quá giang. Lần này cha hắn xuống địa phương, dĩ nhiên là kết quả ván cờ của cấp trên, cũng vì thế mà đường hoạn lộ của cha hắn cũng mở rộng. Chuyện đối phó với Bảo Xuân Long chắc chắn không có vấn đề gì.

Hàn Chính lại nói:

- Nhưng thật ra Hàn Đông này, tay chân con còn lóng ngóng lắm.

Hàn Đông ngẩn ra, cười nói:

- Cha, vậy sao cha không cho con biết phải làm thế nào?

Hàn Chính mỉm cười nói:

- Con còn chưa nhận thức được, nếu con càng làm tốt, thì càng nhiều người xung quanh chú ý quan sát con. Chuyện con cần phải làm là cố gắng hết sức cho những người xung quanh con cùng tiến, vậy mới là tốt nhất. Nếu có một ngày, toàn bộ người họ Hàn quay xung quanh con thì mới là tuyệt vời.

- Sẽ có một ngày như vậy.

Hàn Đông tràn đầy tin tưởng nói.

Hàn Chính:

- Con đó, tuổi trẻ sôi sục không biết thận trọng, không biết e dè cố kỵ, việc nhân đức không nhường ai. Nếu thật sự làm được việc thì không cần phải sợ gì cả.

Rõ ràng là Hàn Chính moi được không ít thông tin về Hàn Đông từ chỗ Triệu Nhạc, cho nên mới có thể nói như vậy.

Hàn Đông hơi rúng động. Việc nhân đức không nhường ai. Đúng vậy, mình có gì cần phải sợ hãi chứ. Chỉ cần mình làm thật tốt, thì những người khác tất nhiên sẽ phải hỗ trợ mình.

Nhìn thấy Hàn Đông có vẻ như đã hiểu được, trên mặt Hàn Chính tràn ngập sự vui vẻ.

Ngay cả ông nội Hàn cũng kỳ vọng vào Hàn Đông rất nhiều. Nếu lúc này Hàn Đông vẫn giữ nguyên bộ dáng dè dặt cẩn thận như vậy e là hơi thừa thãi. Thân trong quan trường luôn như cao thủ chơi cờ, phải mượn lực từ nhiều phía. Nếu Hàn Đông đã lập được nhiều thành tích như vậy, biểu hiện tiềm lực xuất sắc, thì được thế lực gia tộc bồi dưỡng cũng là việc bình thường. Cho nên, cấp trên sẽ ủng hộ hắn cũng là chuyện đương nhiên.

Hàn Đông cũng hiểu được điều ấy, biết trước kia mình đã suy nghĩ quá nhiều. Nếu đã lập được thành tích, nếu đã khiến ông nội để mắt tới, như vậy nếu cần bên trên giúp đỡ thì cũng là chuyện bình thường. Đối với mình cũng là đúng lý hợp tình, không cần phải ngượng ngùng gì cả.

Chiều hôm sau, Hàn Đông liền lên xe lửa quay về Vinh Châu.

Lần này đến Minh Cổn Hàn Đông cũng thu hoạch được nhiều điều.

Hàn Đông quyết định khi quay về sẽ đẩy nhanh tiến độ công tác, nên kiên trì thì phải kiên trì, người nào cần thu thập thì cũng không do dự nữa.

Giữa trưa thứ Sáu, Hàn Đông xuống đến ga Vinh Châu. Kiều San San và Cát Ny đã đứng đó chờ hắn.

- Ha ha, được hai người đẹp chờ, thật sự là vinh hạnh.

Hàn Đông cười ha hả nói.

- Anh chàng đẹp trai này vài ngày không gặp càng lanh lợi hơn nha.

Cát Ny cười nói.

Kiều San San đưa mắt nhìn Hàn Đông đầy tình ý. Cô phát hiện Hàn Đông càng thêm tự tin so với mấy ngày trước, khác hẳn lúc trước. Xem ra lần này hắn đi gặp cha chắc là có thu hoạch mới.

Vì ở huyện còn rất nhiều việc cần phải giải quyết, Hàn Đông cũng không trì hoãn. Sau khi lái xe đưa Kiều San San và Cát Ny về, Hàn Đông liền chạy thẳng về huyện Phú Nghĩa.

Lúc gần tới huyện Phú Nghĩa, điện thoại di động của Hàn Đông reo vang. Lấy ra xem, đúng là số của văn phòng Huyện ủy. Hắn bèn ngừng xe nghe điện thoại, chỉ nghe tiếng của Chánh Văn phòng Huyện ủy Hùng Chính Lâm nói:

- Chủ tịch huyện Hàn, khi nào anh mới về đến Phú Nghĩa?

Hàn Đông cười nói:

- Chủ nhiệm Hùng, khoảng 10 phút nữa tôi sẽ đến Ủy ban nhân dân huyện.

Hùng Chính Lâm nói:

- Thế sao? Vậy anh chuẩn bị một chút, tí nữa phải họp Hội nghị thường vụ, chủ yếu là thảo luận vấn đề nhà máy xi măng Đại Hoa. Toàn bộ họp cụ thể tôi sẽ xin chỉ thị từ Bí thư Hoàng rồi mới thông báo với anh.

- Được.

Hàn Đông nói, thầm nghĩ hẳn là đã điều tra ra vấn đề của nhà máy xi măng Đại Hoa. Không biết rốt cuộc Vương Quân Bảo đóng vai gì trong đó.

Về tới Ủy ban nhân dân huyện đã là 3 giờ. Vừa mới vào văn phòng chưa bao lâu, Hùng Chính Lâm đã gọi điện thoại tới, nói 3 giờ 30 sẽ họp ở phòng họp Huyện ủy.

Vấn đề của nhà máy xi măng này, tuy là do Hàn Đông khui ra, nhưng Hàn Đông cũng không muốn can thiệp vào nhiều. Sau hắn còn phải chuẩn bị hai chuyện, đó là vấn đề cải tạo đường sông mới, còn chuyện cán bộ xây dựng làm điển hình lao động nữa. Ngày mai hắn phải gọi điện thoại hỏi Phạm Đồng Huy xem khi nào mới có thể phê duyệt chuyện này được.

Lời nói của cha hắn lần này khiến Hàn Đông tỉnh ngộ. Trước kia Hàn Đông cảm thấy không tiện quấy rầy Phạm Đồng Huy, nhưng giờ nghĩ lại, sở dĩ thái độ của Phạm Đồng Huy với mình tốt như vậy chắc chắn là vì có ý muốn lợi dụng thế lực phía sau mình. Nếu đã như vậy, thì việc của mình cũng nên thoải mái mà làm, đôi bên cùng có lợi mà.

Vào phòng họp, Vương Hòa Bình, Thẩm Tòng Phi, Mao Đô… đều chào Hàn Đông. Bọn họ nhận thấy, mấy ngày không gặp, tinh thần Hàn Đông càng sáng láng hơn, khiến cho người ta có cảm giác tràn đầy sức sống.

Trong cuộc họp, Ủy ban Kỷ luật thông báo kết quả điều tra lần này. Nhà máy xi măng cơ bản đã mục ruỗng. Từ giám đốc Vương Quân Bảo, mấy phó giám đốc, còn có hơn mười cán bộ trung tầng, tất cả cấu kết với nhau, lợi dụng nhà máy xi măng để chiếm tư lợi. Mấy năm gần đây làm hao hụt tài sản nhà nước đến mấy triệu tệ.

Hoàng Văn Vận tức giận vô cùng, yêu cầu nhất định phải trừng trị không nương tay với những người này.

Chuyện xử phạt những người này cuối cùng giao cho Viện Kiểm sát và Tòa án giải quyết.

Cuộc họp lần này còn thảo luận làm thế nào để thu dọn tàn cục của nhà máy xi măng. Dù sao, nhà máy xi măng liên quan đến mấy trăm công nhân, nếu làm không tốt, rất dễ khiến cho họ bất mãn.

Hàn Đông lẳng lặng ngồi yên. Lần này hắn dự họp, thuần túy chỉ là mang theo hai cái tai. Dù sao giám đốc nhà máy xi măng gì gì đó, cũng không phải mỗi mình hắn sắp xếp được.

- Ừ, Chủ tịch huyện Hàn, chuyện nhà máy xi măng Đại Hoa là do cậu phát hiện. Cậu nói đi, phải xử lý thế nào cho thỏa đáng?

Hoàng Văn Vận mỉm cười nói.

Hàn Đông suy nghĩ một chút rồi nói:

- Theo tình hình thị trường trước mắt mà nói, nhà máy xi măng kinh doanh cũng không tồi. Chỉ cần kinh doanh phù hợp, không chỉ có thể trả lương cho công nhân, mà còn có thể tạo được lợi nhuận và nộp thuế cho huyện. Vấn đề mấu chốt là phải xây dựng được một bộ máy lãnh đạo thật tốt. Tôi cho rằng, tuy nhà máy xi măng là doanh nghiệp nhà nước, nhưng không thể dựa theo cơ cấu hành chính mà yêu cầu họ được. Muốn hòa nhập thị trường, phải thông báo rõ ràng ra ngoài xã hội, tuyển dụng bộ máy lãnh đạo. Ngoài ra còn phải thực thi biện pháp tăng giá trị tài sản, bảo đảm giá trị tiền gửi, thực hành tài sản quốc hữu. Bộ máy mới phải hoàn thành chỉ tiêu nhất định thì sẽ có tiền thưởng tương ứng. Làm nhiều thưởng nhiều.

Hoàng Văn Vận gật đầu nói:

- Biện pháp này cũng không tồi. Nếu nhà máy xi măng có được lợi nhuận, thì cứ dựa theo biện pháp thị trường mà làm đi. Còn chuyện ban lãnh đạo mới của nhà máy xi măng thì cứ để cho Chủ tịch huyện Thẩm chủ trì đi.

Phương Trung nói:

- Bí thư Hoàng, Chủ tịch huyện Thẩm phải hỗ trợ Chủ tịch huyện Hàn làm tốt công tác cải tạo đường sông mới. Tôi cho rằng việc này nên giao cho Chủ tịch huyện Cam xử lý đi. Chủ tịch huyện Cam được phân công quản lý công nghiệp, cũng rất quen thuộc tình hình nhà máy xi măng.

Đảng ủy cũng nói:

- Đúng vậy, công tác đấu thầu đường sông mới lần này xuất hiện chút vấn đề, không thể phân tán lực chú ý của Chủ tịch huyện Thẩm được.

Ủy ban Kỷ luật:

- Ừ, tôi nghe nói tổ công tác quản lý việc đấu thầu lần này có chút vấn đề.

Hàn Đông ngẩn ra. Vương Tiến Quý này muốn làm gì? Chuẩn bị đem mũi dùi chĩa vào mình sao?

Ngước lên nhìn về phía Vương Tiến Quý, thấy sắc mặt y nghiêm nghị, đầy chính sắc, dường như không có tư tâm gì, chỉ một lòng muốn làm tốt việc chung thôi.

Nhưng Hàn Đông biết, Vương Tiến Quý không hề công chính như vậy. Lần này y tấn công mình, hắn cũng muốn nghe y nói gì để có thể tìm ra vấn đề.

Vương Tiến Quý nói xong, đến lượt Trưởng Ban tổ chức cán bộ Tôn Nghĩa Phương cũng lạnh nhạt nói:

- Tổ chức đấu thầu thật sự có vấn đề, điều này cũng chứng minh được tổ lãnh đạo công tác không đủ mạnh. Tôi đề nghị để tăng cường thêm cho tổ công tác, hãy để Chủ tịch huyện Phương đích thân làm tổ trưởng, tránh những chuyện tương tự như thế phát sinh.

Hàn Đông không khỏi nhếch miệng lên, hóa ra là họ muốn đoạt quyền.

Tuy rằng hắn làm tốt công trình cải tạo đường sông mới lần này thì Phương Trung làm Chủ tịch huyện, ắt cũng có công lao nhất định. Nhưng làm tổ trưởng tổ lãnh đạo thì lại có công lớn nhất.

Xem ra là bọn họ muốn nhân việc đấu thầu lần này có vấn đề để Phương Trung giành lại vị trí tổ trưởng đây.

Nhìn lại Phương Trung, thấy trên mặt y vẫn bình thản, khẽ cúi đầu, nhìn vào đám cây xanh phía trước, dường như đang nghiên cứu xem nó có bao nhiêu lá.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Người Cầm Quyền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook