Chương 330: Xúi giục
Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
17/06/2013
Hơn nữa, Khuất Vĩnh Anh cũng nhìn ra được, Hàn Đông không có ấn tượng tốt với Phan Húc Bội, như vậy, không phải có cơ hội cho mình hay sao.
Trong số bọn họ, ngoài cục trưởng Lưu thấy cực kỳ buồn bực ra, chủ nhiệm văn phòng thủ đô huyện Vinh Quang cũng rất buồn bực. Vốn cho rằng sự xuất hiện của cục trưởng Lưu giúp gã giải vây, bây giờ xem ra chỉ sợ chỉ vì cục trưởng Lưu này, mà Hàn Đông càng không hài lòng về gã.
Thân là chủ nhiệm văn phòng thủ đô, tuy rằng không có quyền lực gì, công việc thì cũng là nịnh bợ người khác, nhưng văn phòng thủ đô là bộ phận rất béo bở, huyện Vinh Quang là huyện nghèo, chi phí của văn phòng thủ đô cũng gần trăm vạn, trong tay gã giữ một số tiền lớn như vậy, ngoài chi phí bình thường, thì gã cũng nắm giữ không phải ít, vì vậy gã còn muốn tiếp tục làm ở vị trí này.
Giống như ăn cơm vội vã dưới đèn cầy, cục trưởng Lưu nói không ít lời quái khí, đối với Hàn Đông rất khinh thường, nhưng dường như Hàn Đông vốn không hiểu lời của gã, cũng không cãi lại gã, chỉ cười lạnh nhạt, biểu hiện này, làm cục trưởng Lưu có cảm giác thất bại nặng nề, dường như căn bản là Hàn Đông xem thường gã.
Thực ra, Hàn Đông thật sự có chút khinh thường tiểu tử này, đối với Hàn Đông mà nói, tên này giống như một kẻ tiểu nhân đang biểu diễn, không cần để ý gã.
Thật vất vả để dùng xong cơm, mọi người ra khỏi phòng, cục trưởng Lưu đi phía trước đột nhiên dừng lại, nhìn vài người thanh niên phía trước, trong lòng gã rất hưng phấn.
Những thanh niên kia trong thang máy xuống, nhìn bộ dạng chắc đã uống chút rượu, vừa lớn tiếng nói, vừa ra hướng cửa cổng.
Xem bộ dạng của những người đó, người thanh niên bị vây xung quanh, chắc chắn là nhân vật trung tâm, gã mặc một áo sơ mi hoa, tư thế rất đường hoàng. Tay phải kẹp một điếu thuốc, lúc nói thì thỉnh thoảng phất tay, những người vây quanh, rõ ràng tỏ ra nịnh nọt.
Lúc này Lưu cục trưởng nói với Phan Húc Bội một câu:
- Các người chờ một chút.
Sau đó gã đi về hướng mấy người thanh niên, cúi đầu khom lưng bắt chuyện với người thanh niên:
- Chào anh Tiết, anh cũng ăn cơm ở đây à?
Lưu cục trưởng rõ ràng lớn tuổi hơn tiểu tử kia không ít, nhưng đứng trước mặt gã lại giống như một đứa cháu cong thắt lưng, vẻ mặt tươi cười nịnh nọt.
Người trẻ tuổi họ Tiết kia liếc mắt cục trưởng Lưu một cái, nói khing thường:
- Ông là ai, tôi biết ông sao?
- Anh Tiết, tôi là Lưu Vân Lượng phòng hành chính, lần trước có đi dùng cơm với anh rồi.
- Văn phòng hành chính? Lưu Vân Lượng?
Người thanh niên họ Tiết liếc mắt Lưu Vân Lượng một cái, nói:
- Là anh à, anh cũng ăn cơm ở đây à?
Thật ra gã chẳng nhớ Lưu Vân Lượng này là nhân vật nào, nhìn bộ dạng của gã cũng chẳng phải nhân vật nào lớn, tuy nhiên nếu gã nói văn phòng hành chính, lại nói đã từng ăn cơm với mình. Vậy thì nhất định là chỉ văn phòng nội các chính phủ, vì lý do này, mới khách sáo với gã như vậy.
Nhìn người thanh niên đó đã nhớ ra mình, Lưu Vân Lượng liền vui mừng, đi gần tới một bước, lưng hơi cong một chút, nói;
- Vâng, tối nay có người huyện Vinh Quang mời tôi đi ăn tối, bí thư huyện ủy bọn họ rất khoe khoang, còn nói linh tinh…
- Người thanh niên kia là ai?
Hàn Đông nhíu mày nói, nhìn bộ dạng rất ngạo khí của cục trưởng Lưu trước đó, sao gặp người đó. Lại giống như gặp tổ tiên, đoán chừng người thanh niên đó không thể là người bình thường, mà có thể là con cháu của quan lớn.
Đối với thái độ nịnh nọt của cục trưởng Lưu, Hàn Đông cảm thấy khinh bỉ.
Phan Húc Bội nói nhỏ nhẹ một cách kính ngưỡng:
- Bí thư Hàn, người này gọi là Tiết Bác, là công tử của Bộ trưởng bộ văn hóa. Không ngờ cục trưởng Lưu biết công tử Tiết.
Dáng vẻ của anh ta rất nghiêm túc, bộ văn hóa trong viện quốc vụ là một bộ khá quan trọng, nghe nói bộ trưởng Tiết rất có năng lực, khả năng thăng tiến trong tương lai không phải không có. Mà sở dĩ gã nói thêm câu sau. Thật ra là muốn nhắc nhở Hàn Đông, cục trưởng Lưu này thật khó đối phó, thái độ vừa rồi của Hàn Đông đã đắc tội với cục trưởng Lưu, chắc chắn sẽ không tốt.
Hàn Đông nghe những lời ý tại ngôn ngoại của Phan Húc Bội, hắn cười nhạt một cái, nói:
- Ừ, vậy anh ở đây chờ đi, chủ nhiệm Khuất, cô đưa tôi về.
Chỉ là con trai của bộ trưởng bộ văn hóa, chứ không phải là bộ trưởng, thì có gì đáng kiêu ngạo. Cho dù trong mắt mọi người Bộ trưởng bộ văn hóa lớn đi chăng nữa, nhưng Hàn Đông đã gặp qua nhiều quan lớn rồi, bộ trưởng bộ văn hóa vẫn còn nhỏ.
- Được, bí thư Hàn, mời bên này.
Khuất Vĩnh Anh cười nói, đồng thời cũng thấy xót xa cho Phan Húc Bội, đã đến lúc này rồi mà gã vẫn không rõ hiện thực, phỏng chừng Hàn Đông chắc chắn sẽ điều chỉnh gã, vậy thì bản thân phải nắm bắt cơ hội lần này mới được.
Phan Húc Bội hơi sửng sốt, gã nghĩ không ra, Hàn Đông nghe thân phận của Tiết Bác xong, không ngờ vẫn thèm không để ý. Hơn nữa còn bỏ đi một mình, nhưng nếu Hàn Đông nói vậy, anh ta cũng không thể bỏ đi được, phải chờ cục trưởng Lưu chào hỏi Tiết Bác xong.
- Này, các người đứng lại.
Hàn Đông, Vinh Tiểu Dân, Phương Vũ Hằng và Khuất Vĩnh Anh đi gần tới cửa, nghe phía sau nghe tiếng kêu vọng lớn, cũng là Tiết Bác kia sau khi nghe cục trưởng Lưu nói khích, bèn quyết định điều chỉnh tên bí thư huyện quê mùa này một phen, cho hắn biết người thế nào mới có tư cách kiêu ngạo.
Mọi người quay đầu lại nhìn, rồi không nói gì, quay mình tiếp tục đi ra ngoài, tuy rằng Hàn Đông vốn coi thường Tiết Bác này, nhưng Hàn Đông cũng không muốn giao lưu với người này, hắn về Yến Kinh là để làm chính sự.
- Mày…không nghe thấy hả, đứng lại cho tao!
Tiết Bác nhìn Hàn Đông quay lại, rồi ngông nghênh tiếp tục đi ra, dường như vốn không coi người khác ra gì, trong lòng liền tức giận, nghĩ tên này quả nhiên kiêu ngạo giống như Lưu Vân Lượng nói, dám không nghe lời của gã.
- Hôm nay cho mày biết lợi hại.
Tiết Bác nghĩ thầm, bèn bảo đám người xung quanh đuổi theo.
Phan Húc Bội nhìn tình cảnh này, trong lòng rất căng thẳng, lại có chút chờ mong, Nếu lần này Hàn Đông chịu thiệt, gã rất mãn nguyện. Chỉ có điều nghĩ đến Hàn Đông là bí thư huyện ủy. Nếu chịu thiệt ở đây, không chừng sẽ trút giận lên bản thân mình. Đến lúc đó nhất định sẽ có thủ đoạn càng nghiêm khắc đối phó với gã.
“Kệ đi, dù sao cũng vậy rồi, người chết chim hướng lên trời, phải để người khác chỉnh lý hắn một chút.”
Phan Húc Bội nghĩ thầm, chầm chậm đi ra ngoài.
Lúc này, có mấy người trong cầu thang đi xuống, trong đó có hai cô gái xinh đẹp, Phan Húc Bội thấy thế, mắt sáng lên. Hai cô gái này không phải là minh tinh Hoa Phương và Bạch Vũ Giai hay sao? Hoa Phương sớm đã là nữ minh tinh, còn Bạch Vũ Giai thì nổi tiếng sau bộ “câu chuyện sát thủ”, mặc dù cô ta chỉ là diễn viên hạng hai trong phim, nhưng phong thái đó, lại vượt qua diễn viên hạng một, khiến thanh danh cô nổi tiếng, nhanh chóng trở thành minh tinh trong nước, lại vừa đẹp, thuần khiết, giống hoa sen dưới nước, vì thế được gọi là ngọc nữ minh tinh.
- Còn đẹp hơn trên ti vi nhiều.
Phan Húc Bội nghĩ thầm thở dài một tiếng, đứng ngơ ngẩn, ánh mắt dõi theo Bạch Vũ Giai đi ra ngoài.
- Cậu muốn làm gì.
Hàn Đông thản nhiên nói, Hàn Đông cũng không biết chính mình làm sao trêu chọc đến y.
- Mày không nghe thấy tao gọi mày đứng lại sao?
Tiết Bác tức giận nói, Bí thư huyện ủy một huyện nghèo có cái gì mà kiêu ngạo. Hôm nay nhất định phải cho hắn biết sự lợi hại của mình,
- Con mẹ mày, lá gan không nhỏ nhỉ.
Hàn Đông thản nhiên cười, nói:
- Tôi lá gan lớn hay nhỏ liên quan gì đến cậu, miệng cậu tốt nhất sạch sẽ một ít.
Đối với mấy tên con ông cháu cha tự cho là rất giỏi này, Hàn Đông là sẽ không khách khí. Và hôm nay mình căn bản không trêu chọc đến bất cứ kẻ nào, cho nên bất luận tiểu tử này có lai lịch gì, nếu chủ động trêu chọc mình, vậy phải cho nó sáng mắt ra một chút.
Giọng điệu nhạt nhẽo, khinh thường của Hàn Đông, khiến Tiết Bác vô cùng phẫn nộ, mấy tên vây quanh y kia lại không thể át giận, đều tới vây quanh Hàn Đông.
Lưu Vân Lượng ở phía sau trong lòng hưng phấn, lá gan tên Tiết Bác này đủ lớn. Mà Hàn Đông thái độ lại không lạnh không nóng, hơn nữa lúc trước chính mình lại thêm mắm thêm muối về Hàn Đông một phen, Tiết Bác khẳng định sẽ hung hăng chỉnh Hàn Đông, xem bộ dáng bọn họ, chỉ sợ Hàn Đông không thể thiếu một chút nỗi khổ da thịt.
“Tiểu tử này, không ngờ kiêu ngạo với tao, giờ cho mày biết lợi hại, đến lúc đó bị đánh, xem mày còn có thể đi tìm ai khóc lóc kể lể. “ Lưu Vân Lượng trong lòng thầm nghĩ, tuy Hàn Đông là Bí thư huyện ủy, nhưng bị người đánh ở Yến Kinh, lấy thân phận của Tiết Bác. Chỉ sợ Hàn Đông cũng chỉ có thể nén giận, thậm chí còn có khả năng đến nịnh nọt xin lỗi cũng không chừng.
Mà Vinh Tiểu Dân, Phương Vũ Hằng và Khuất Vĩnh Anh đi theo Hàn Đông đến thì trong lòng lo lắng, vừa rồi bọn họ đã nghe được Phan Húc Bội giới thiệu thân phận của Tiết Bác, đối với người như vậy, bọn họ cũng biết là không có khả năng phân rõ phải trái với gã, sở dĩ Tiết Bác tức giận như vậy, khẳng định là bởi vì lúc trước Lưu Vân Lượng chạy tới nói bậy.
Hàn Đông lạnh lùng liếc mắt nhìn đám người Tiết Bác một cái, trầm giọng nói:
- Tôi cảnh cáo các cậu, tốt nhất không cần chọc giận tôi!
- Ha ha ha,
Tiết Bác nghe xong, không kìm nổi cười to một trận, tiểu tử này cũng quá khôi hài đi, một Bí thư huyện ủy nho nhỏ, nghĩ chạy đến thủ đô cũng có thể kiêu ngạo giống địa phương nho nhỏ kia sao!
Trong số bọn họ, ngoài cục trưởng Lưu thấy cực kỳ buồn bực ra, chủ nhiệm văn phòng thủ đô huyện Vinh Quang cũng rất buồn bực. Vốn cho rằng sự xuất hiện của cục trưởng Lưu giúp gã giải vây, bây giờ xem ra chỉ sợ chỉ vì cục trưởng Lưu này, mà Hàn Đông càng không hài lòng về gã.
Thân là chủ nhiệm văn phòng thủ đô, tuy rằng không có quyền lực gì, công việc thì cũng là nịnh bợ người khác, nhưng văn phòng thủ đô là bộ phận rất béo bở, huyện Vinh Quang là huyện nghèo, chi phí của văn phòng thủ đô cũng gần trăm vạn, trong tay gã giữ một số tiền lớn như vậy, ngoài chi phí bình thường, thì gã cũng nắm giữ không phải ít, vì vậy gã còn muốn tiếp tục làm ở vị trí này.
Giống như ăn cơm vội vã dưới đèn cầy, cục trưởng Lưu nói không ít lời quái khí, đối với Hàn Đông rất khinh thường, nhưng dường như Hàn Đông vốn không hiểu lời của gã, cũng không cãi lại gã, chỉ cười lạnh nhạt, biểu hiện này, làm cục trưởng Lưu có cảm giác thất bại nặng nề, dường như căn bản là Hàn Đông xem thường gã.
Thực ra, Hàn Đông thật sự có chút khinh thường tiểu tử này, đối với Hàn Đông mà nói, tên này giống như một kẻ tiểu nhân đang biểu diễn, không cần để ý gã.
Thật vất vả để dùng xong cơm, mọi người ra khỏi phòng, cục trưởng Lưu đi phía trước đột nhiên dừng lại, nhìn vài người thanh niên phía trước, trong lòng gã rất hưng phấn.
Những thanh niên kia trong thang máy xuống, nhìn bộ dạng chắc đã uống chút rượu, vừa lớn tiếng nói, vừa ra hướng cửa cổng.
Xem bộ dạng của những người đó, người thanh niên bị vây xung quanh, chắc chắn là nhân vật trung tâm, gã mặc một áo sơ mi hoa, tư thế rất đường hoàng. Tay phải kẹp một điếu thuốc, lúc nói thì thỉnh thoảng phất tay, những người vây quanh, rõ ràng tỏ ra nịnh nọt.
Lúc này Lưu cục trưởng nói với Phan Húc Bội một câu:
- Các người chờ một chút.
Sau đó gã đi về hướng mấy người thanh niên, cúi đầu khom lưng bắt chuyện với người thanh niên:
- Chào anh Tiết, anh cũng ăn cơm ở đây à?
Lưu cục trưởng rõ ràng lớn tuổi hơn tiểu tử kia không ít, nhưng đứng trước mặt gã lại giống như một đứa cháu cong thắt lưng, vẻ mặt tươi cười nịnh nọt.
Người trẻ tuổi họ Tiết kia liếc mắt cục trưởng Lưu một cái, nói khing thường:
- Ông là ai, tôi biết ông sao?
- Anh Tiết, tôi là Lưu Vân Lượng phòng hành chính, lần trước có đi dùng cơm với anh rồi.
- Văn phòng hành chính? Lưu Vân Lượng?
Người thanh niên họ Tiết liếc mắt Lưu Vân Lượng một cái, nói:
- Là anh à, anh cũng ăn cơm ở đây à?
Thật ra gã chẳng nhớ Lưu Vân Lượng này là nhân vật nào, nhìn bộ dạng của gã cũng chẳng phải nhân vật nào lớn, tuy nhiên nếu gã nói văn phòng hành chính, lại nói đã từng ăn cơm với mình. Vậy thì nhất định là chỉ văn phòng nội các chính phủ, vì lý do này, mới khách sáo với gã như vậy.
Nhìn người thanh niên đó đã nhớ ra mình, Lưu Vân Lượng liền vui mừng, đi gần tới một bước, lưng hơi cong một chút, nói;
- Vâng, tối nay có người huyện Vinh Quang mời tôi đi ăn tối, bí thư huyện ủy bọn họ rất khoe khoang, còn nói linh tinh…
- Người thanh niên kia là ai?
Hàn Đông nhíu mày nói, nhìn bộ dạng rất ngạo khí của cục trưởng Lưu trước đó, sao gặp người đó. Lại giống như gặp tổ tiên, đoán chừng người thanh niên đó không thể là người bình thường, mà có thể là con cháu của quan lớn.
Đối với thái độ nịnh nọt của cục trưởng Lưu, Hàn Đông cảm thấy khinh bỉ.
Phan Húc Bội nói nhỏ nhẹ một cách kính ngưỡng:
- Bí thư Hàn, người này gọi là Tiết Bác, là công tử của Bộ trưởng bộ văn hóa. Không ngờ cục trưởng Lưu biết công tử Tiết.
Dáng vẻ của anh ta rất nghiêm túc, bộ văn hóa trong viện quốc vụ là một bộ khá quan trọng, nghe nói bộ trưởng Tiết rất có năng lực, khả năng thăng tiến trong tương lai không phải không có. Mà sở dĩ gã nói thêm câu sau. Thật ra là muốn nhắc nhở Hàn Đông, cục trưởng Lưu này thật khó đối phó, thái độ vừa rồi của Hàn Đông đã đắc tội với cục trưởng Lưu, chắc chắn sẽ không tốt.
Hàn Đông nghe những lời ý tại ngôn ngoại của Phan Húc Bội, hắn cười nhạt một cái, nói:
- Ừ, vậy anh ở đây chờ đi, chủ nhiệm Khuất, cô đưa tôi về.
Chỉ là con trai của bộ trưởng bộ văn hóa, chứ không phải là bộ trưởng, thì có gì đáng kiêu ngạo. Cho dù trong mắt mọi người Bộ trưởng bộ văn hóa lớn đi chăng nữa, nhưng Hàn Đông đã gặp qua nhiều quan lớn rồi, bộ trưởng bộ văn hóa vẫn còn nhỏ.
- Được, bí thư Hàn, mời bên này.
Khuất Vĩnh Anh cười nói, đồng thời cũng thấy xót xa cho Phan Húc Bội, đã đến lúc này rồi mà gã vẫn không rõ hiện thực, phỏng chừng Hàn Đông chắc chắn sẽ điều chỉnh gã, vậy thì bản thân phải nắm bắt cơ hội lần này mới được.
Phan Húc Bội hơi sửng sốt, gã nghĩ không ra, Hàn Đông nghe thân phận của Tiết Bác xong, không ngờ vẫn thèm không để ý. Hơn nữa còn bỏ đi một mình, nhưng nếu Hàn Đông nói vậy, anh ta cũng không thể bỏ đi được, phải chờ cục trưởng Lưu chào hỏi Tiết Bác xong.
- Này, các người đứng lại.
Hàn Đông, Vinh Tiểu Dân, Phương Vũ Hằng và Khuất Vĩnh Anh đi gần tới cửa, nghe phía sau nghe tiếng kêu vọng lớn, cũng là Tiết Bác kia sau khi nghe cục trưởng Lưu nói khích, bèn quyết định điều chỉnh tên bí thư huyện quê mùa này một phen, cho hắn biết người thế nào mới có tư cách kiêu ngạo.
Mọi người quay đầu lại nhìn, rồi không nói gì, quay mình tiếp tục đi ra ngoài, tuy rằng Hàn Đông vốn coi thường Tiết Bác này, nhưng Hàn Đông cũng không muốn giao lưu với người này, hắn về Yến Kinh là để làm chính sự.
- Mày…không nghe thấy hả, đứng lại cho tao!
Tiết Bác nhìn Hàn Đông quay lại, rồi ngông nghênh tiếp tục đi ra, dường như vốn không coi người khác ra gì, trong lòng liền tức giận, nghĩ tên này quả nhiên kiêu ngạo giống như Lưu Vân Lượng nói, dám không nghe lời của gã.
- Hôm nay cho mày biết lợi hại.
Tiết Bác nghĩ thầm, bèn bảo đám người xung quanh đuổi theo.
Phan Húc Bội nhìn tình cảnh này, trong lòng rất căng thẳng, lại có chút chờ mong, Nếu lần này Hàn Đông chịu thiệt, gã rất mãn nguyện. Chỉ có điều nghĩ đến Hàn Đông là bí thư huyện ủy. Nếu chịu thiệt ở đây, không chừng sẽ trút giận lên bản thân mình. Đến lúc đó nhất định sẽ có thủ đoạn càng nghiêm khắc đối phó với gã.
“Kệ đi, dù sao cũng vậy rồi, người chết chim hướng lên trời, phải để người khác chỉnh lý hắn một chút.”
Phan Húc Bội nghĩ thầm, chầm chậm đi ra ngoài.
Lúc này, có mấy người trong cầu thang đi xuống, trong đó có hai cô gái xinh đẹp, Phan Húc Bội thấy thế, mắt sáng lên. Hai cô gái này không phải là minh tinh Hoa Phương và Bạch Vũ Giai hay sao? Hoa Phương sớm đã là nữ minh tinh, còn Bạch Vũ Giai thì nổi tiếng sau bộ “câu chuyện sát thủ”, mặc dù cô ta chỉ là diễn viên hạng hai trong phim, nhưng phong thái đó, lại vượt qua diễn viên hạng một, khiến thanh danh cô nổi tiếng, nhanh chóng trở thành minh tinh trong nước, lại vừa đẹp, thuần khiết, giống hoa sen dưới nước, vì thế được gọi là ngọc nữ minh tinh.
- Còn đẹp hơn trên ti vi nhiều.
Phan Húc Bội nghĩ thầm thở dài một tiếng, đứng ngơ ngẩn, ánh mắt dõi theo Bạch Vũ Giai đi ra ngoài.
- Cậu muốn làm gì.
Hàn Đông thản nhiên nói, Hàn Đông cũng không biết chính mình làm sao trêu chọc đến y.
- Mày không nghe thấy tao gọi mày đứng lại sao?
Tiết Bác tức giận nói, Bí thư huyện ủy một huyện nghèo có cái gì mà kiêu ngạo. Hôm nay nhất định phải cho hắn biết sự lợi hại của mình,
- Con mẹ mày, lá gan không nhỏ nhỉ.
Hàn Đông thản nhiên cười, nói:
- Tôi lá gan lớn hay nhỏ liên quan gì đến cậu, miệng cậu tốt nhất sạch sẽ một ít.
Đối với mấy tên con ông cháu cha tự cho là rất giỏi này, Hàn Đông là sẽ không khách khí. Và hôm nay mình căn bản không trêu chọc đến bất cứ kẻ nào, cho nên bất luận tiểu tử này có lai lịch gì, nếu chủ động trêu chọc mình, vậy phải cho nó sáng mắt ra một chút.
Giọng điệu nhạt nhẽo, khinh thường của Hàn Đông, khiến Tiết Bác vô cùng phẫn nộ, mấy tên vây quanh y kia lại không thể át giận, đều tới vây quanh Hàn Đông.
Lưu Vân Lượng ở phía sau trong lòng hưng phấn, lá gan tên Tiết Bác này đủ lớn. Mà Hàn Đông thái độ lại không lạnh không nóng, hơn nữa lúc trước chính mình lại thêm mắm thêm muối về Hàn Đông một phen, Tiết Bác khẳng định sẽ hung hăng chỉnh Hàn Đông, xem bộ dáng bọn họ, chỉ sợ Hàn Đông không thể thiếu một chút nỗi khổ da thịt.
“Tiểu tử này, không ngờ kiêu ngạo với tao, giờ cho mày biết lợi hại, đến lúc đó bị đánh, xem mày còn có thể đi tìm ai khóc lóc kể lể. “ Lưu Vân Lượng trong lòng thầm nghĩ, tuy Hàn Đông là Bí thư huyện ủy, nhưng bị người đánh ở Yến Kinh, lấy thân phận của Tiết Bác. Chỉ sợ Hàn Đông cũng chỉ có thể nén giận, thậm chí còn có khả năng đến nịnh nọt xin lỗi cũng không chừng.
Mà Vinh Tiểu Dân, Phương Vũ Hằng và Khuất Vĩnh Anh đi theo Hàn Đông đến thì trong lòng lo lắng, vừa rồi bọn họ đã nghe được Phan Húc Bội giới thiệu thân phận của Tiết Bác, đối với người như vậy, bọn họ cũng biết là không có khả năng phân rõ phải trái với gã, sở dĩ Tiết Bác tức giận như vậy, khẳng định là bởi vì lúc trước Lưu Vân Lượng chạy tới nói bậy.
Hàn Đông lạnh lùng liếc mắt nhìn đám người Tiết Bác một cái, trầm giọng nói:
- Tôi cảnh cáo các cậu, tốt nhất không cần chọc giận tôi!
- Ha ha ha,
Tiết Bác nghe xong, không kìm nổi cười to một trận, tiểu tử này cũng quá khôi hài đi, một Bí thư huyện ủy nho nhỏ, nghĩ chạy đến thủ đô cũng có thể kiêu ngạo giống địa phương nho nhỏ kia sao!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.