Người Chơi Của Ta Đều Là Phái Kỹ Thuật Diễn
Chương 20: Thí Luyện Chiến Binh
Thanh Sam Thụ Túy
04/11/2022
Từng mũi tên được bắn ra tạo thành một cơn mưa tên che trời lấp đất, cũng bao phủ binh lính Man tộc ở bên trong!
Người mà Triệu Hải Bình ngắm bắn chính là một binh lính Man tộc có dáng người cao to khoẻ mạnh. Mũi tên vừa ra khỏi cung hắn đã có dự cảm, quả nhiên, khi lấy mũi tên thứ hai từ trong túi ra, hắn cũng nhìn thấy mũi tên đó đã cắm ở giữa ngực tên binh lính tộc Man.
Mũi tên này rơi xuống từ trên không trung, uy lực không tầm thường, trực tiếp làm tên binh lính tộc Man mất cân bằng và ngã ngửa ra phía sau.
Trong lòng Triệu Hải Bình không khỏi vui vẻ: Mình trâu bò thật!
Kỹ năng thiện xạ này có thể xem như là một thần bắn cung trong quân chứ nhỉ?
Nhưng mà hắn còn chưa vui vẻ được bao lâu thì đã thấy tên binh lính tộc Man kia đứng lên, sau đó rút mũi tên trước ngực ra rồi ném xuống đất.
Hoá ra mũi tên này không bắn trúng điểm yếu mà bị áo giáp chặn lại, cơ thể của binh lính tộc Man lại khoẻ mạnh nên dường như không chịu vết thương trí mạng nào.
Triệu Hải Bình có hơi thất vọng nhưng hắn cũng không để ý quá mà tiếp tục giương cung nhắm bắn mục tiêu tiếp theo.
Đúng lúc này, hắn lại nghe thấy binh lính trên tường thành cùng hô lớn: “Trúng thần cung của Đại Sở ta, ắt gặp trời phạt!”
Ngay sau đó, từng mũi tên lửa bay về phía trận địa quân địch!
Trong tay Triệu Hải Bình không có mũi tên lửa, có thể bởi vì hiện giờ hắn chỉ là một cung binh cấp thấp, mà mũi tên lửa bởi vì số lượng ít ỏi nên đều được chia cho những binh lính có kỹ thuật bắn tên thành thạo.
Mũi tên lửa rơi xuống đất, ngọn lửa lập tức bùng lên!
Lúc này Triệu Hải Bình mới nhận ra chất lỏng màu đen trong ấm sành kia rất có thể chính là dầu hoả trong lịch sử!
Ngọn lửa hừng hực hoá thành một bức tường ấm, toàn bộ binh lính tộc Man phía trước đều bốc cháy, cả người lẫn ngựa đều bị thiêu tới nỗi lăn lộn đầy đất, tiếng kêu thảm thiết truyền vào trong tai làm Triệu Hải Bình cảm thấy bàn tay cầm cung của mình cũng hơi run rẩy.
Nhưng hắn không có thời gian suy nghĩ quá nhiều, bởi vì binh lính tộc Man phía sau đã vọt tới từ trong khe hở của bức tường lửa, chạy về phía tường thành và cửa thành!
Phía cửa thành, mấy chục tên binh lính tộc Man đẩy xe công thành đi tới, mà phía tường thành cũng treo thang mây, một nhóm binh lính tộc Man dũng mãnh không sợ chết bò lên bên trên.
Triệu Hải Bình cảm thấy hình như bây giờ mình đang chơi trò FPS (*) vậy, không ngừng mà cài tên giương cung bắn xuống binh lính tộc Man phía dưới. Các loại gỗ lăn thả xuống từ trên tường thành làm tộc Man tổn thất thảm trọng, nhưng dù vậy, bọn họ vẫn không có bất cứ ý muốn lùi lại nào, mà người trước ngã xuống thì người sau lập tức trèo lên tường thành!
(*) FPS: First-person shooter - Bắn súng ở góc nhìn thứ nhất.
“Giết!”
“Làm mọi rợ Bắc Địch này có đến mà không có về!”
Một tiếng hô to, binh lính giáp đen trên tường thành cùng lúc rút đao chiến đấu với binh lính tộc Man!
Trong lúc hấp tấp, Triệu Hải Bình cũng rút đao ra chém giết.
Lúc này hắn mới nhìn rõ khuôn mặt của những binh lính tộc Man này ở khoảng cách gần, bím tóc trên đầu bọn họ cũng được trang trí bằng không ít xương thú và răng thú. Trên mặt quẹt một vệt sáng, nhìn qua như hung thần ác sát, làm người vô cùng sợ hãi.
Loan đao loé lên ánh sáng lạnh lẽo rơi xuống đầu, Triệu Hải Bình vội vàng nâng đao đỡ lấy, hai thanh đao va chạm, hắn cảm thấy cánh tay đột nhiên chấn động, cổ tay đau nhức.
“Mẹ! Người này mạnh thật!”
Triệu Hải Bình phát hiện binh lính tộc Man này còn quá đáng hơn cả thị vệ giáp đỏ trong phó bản trước!
Đương nhiên, rất có thể là nhân vật mà Triệu Hải Bình sắm vai trong hai phó bản khác nhau nên tố chất cơ thể và kỹ xảo chiến đấu đều có sự khác biệt rất lớn.
Người hắn sắm vai trong phó bản trước là Nhiếp Nhượng, kiếm khách đứng đầu, mà bây giờ chỉ là một binh lính cỏn con, đương nhiên không thể so sánh với nhau.
Triệu Hải Bình còn chưa kịp nghĩ tiếp thì binh linh Man tộc hung thần ác sát kia đã chém ngang một cái, ánh sáng lạnh thấu xương xẹt qua cổ họng Triệu Hải Bình!
Hắn chỉ cảm thấy phần cổ lành lạnh, ngay sau đó là một lượng lớn máu tươi bắn ra, làm mờ tầm nhìn của hắn.
Chết!
Người mà Triệu Hải Bình ngắm bắn chính là một binh lính Man tộc có dáng người cao to khoẻ mạnh. Mũi tên vừa ra khỏi cung hắn đã có dự cảm, quả nhiên, khi lấy mũi tên thứ hai từ trong túi ra, hắn cũng nhìn thấy mũi tên đó đã cắm ở giữa ngực tên binh lính tộc Man.
Mũi tên này rơi xuống từ trên không trung, uy lực không tầm thường, trực tiếp làm tên binh lính tộc Man mất cân bằng và ngã ngửa ra phía sau.
Trong lòng Triệu Hải Bình không khỏi vui vẻ: Mình trâu bò thật!
Kỹ năng thiện xạ này có thể xem như là một thần bắn cung trong quân chứ nhỉ?
Nhưng mà hắn còn chưa vui vẻ được bao lâu thì đã thấy tên binh lính tộc Man kia đứng lên, sau đó rút mũi tên trước ngực ra rồi ném xuống đất.
Hoá ra mũi tên này không bắn trúng điểm yếu mà bị áo giáp chặn lại, cơ thể của binh lính tộc Man lại khoẻ mạnh nên dường như không chịu vết thương trí mạng nào.
Triệu Hải Bình có hơi thất vọng nhưng hắn cũng không để ý quá mà tiếp tục giương cung nhắm bắn mục tiêu tiếp theo.
Đúng lúc này, hắn lại nghe thấy binh lính trên tường thành cùng hô lớn: “Trúng thần cung của Đại Sở ta, ắt gặp trời phạt!”
Ngay sau đó, từng mũi tên lửa bay về phía trận địa quân địch!
Trong tay Triệu Hải Bình không có mũi tên lửa, có thể bởi vì hiện giờ hắn chỉ là một cung binh cấp thấp, mà mũi tên lửa bởi vì số lượng ít ỏi nên đều được chia cho những binh lính có kỹ thuật bắn tên thành thạo.
Mũi tên lửa rơi xuống đất, ngọn lửa lập tức bùng lên!
Lúc này Triệu Hải Bình mới nhận ra chất lỏng màu đen trong ấm sành kia rất có thể chính là dầu hoả trong lịch sử!
Ngọn lửa hừng hực hoá thành một bức tường ấm, toàn bộ binh lính tộc Man phía trước đều bốc cháy, cả người lẫn ngựa đều bị thiêu tới nỗi lăn lộn đầy đất, tiếng kêu thảm thiết truyền vào trong tai làm Triệu Hải Bình cảm thấy bàn tay cầm cung của mình cũng hơi run rẩy.
Nhưng hắn không có thời gian suy nghĩ quá nhiều, bởi vì binh lính tộc Man phía sau đã vọt tới từ trong khe hở của bức tường lửa, chạy về phía tường thành và cửa thành!
Phía cửa thành, mấy chục tên binh lính tộc Man đẩy xe công thành đi tới, mà phía tường thành cũng treo thang mây, một nhóm binh lính tộc Man dũng mãnh không sợ chết bò lên bên trên.
Triệu Hải Bình cảm thấy hình như bây giờ mình đang chơi trò FPS (*) vậy, không ngừng mà cài tên giương cung bắn xuống binh lính tộc Man phía dưới. Các loại gỗ lăn thả xuống từ trên tường thành làm tộc Man tổn thất thảm trọng, nhưng dù vậy, bọn họ vẫn không có bất cứ ý muốn lùi lại nào, mà người trước ngã xuống thì người sau lập tức trèo lên tường thành!
(*) FPS: First-person shooter - Bắn súng ở góc nhìn thứ nhất.
“Giết!”
“Làm mọi rợ Bắc Địch này có đến mà không có về!”
Một tiếng hô to, binh lính giáp đen trên tường thành cùng lúc rút đao chiến đấu với binh lính tộc Man!
Trong lúc hấp tấp, Triệu Hải Bình cũng rút đao ra chém giết.
Lúc này hắn mới nhìn rõ khuôn mặt của những binh lính tộc Man này ở khoảng cách gần, bím tóc trên đầu bọn họ cũng được trang trí bằng không ít xương thú và răng thú. Trên mặt quẹt một vệt sáng, nhìn qua như hung thần ác sát, làm người vô cùng sợ hãi.
Loan đao loé lên ánh sáng lạnh lẽo rơi xuống đầu, Triệu Hải Bình vội vàng nâng đao đỡ lấy, hai thanh đao va chạm, hắn cảm thấy cánh tay đột nhiên chấn động, cổ tay đau nhức.
“Mẹ! Người này mạnh thật!”
Triệu Hải Bình phát hiện binh lính tộc Man này còn quá đáng hơn cả thị vệ giáp đỏ trong phó bản trước!
Đương nhiên, rất có thể là nhân vật mà Triệu Hải Bình sắm vai trong hai phó bản khác nhau nên tố chất cơ thể và kỹ xảo chiến đấu đều có sự khác biệt rất lớn.
Người hắn sắm vai trong phó bản trước là Nhiếp Nhượng, kiếm khách đứng đầu, mà bây giờ chỉ là một binh lính cỏn con, đương nhiên không thể so sánh với nhau.
Triệu Hải Bình còn chưa kịp nghĩ tiếp thì binh linh Man tộc hung thần ác sát kia đã chém ngang một cái, ánh sáng lạnh thấu xương xẹt qua cổ họng Triệu Hải Bình!
Hắn chỉ cảm thấy phần cổ lành lạnh, ngay sau đó là một lượng lớn máu tươi bắn ra, làm mờ tầm nhìn của hắn.
Chết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.