Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực
Chương 315: Chương 372-375
Lạc Xoong
30/06/2022
Chương 372:
Sau đó anh khởi động xe đi, lúc sau Diệp Du Nhiên mới phát hiện anh không lái về nhà.
“Đi đâu?”
“Ăn cơm.”
Câu hỏi và trả lời đều rất ngắn gọn.
Diệp Du Nhiên im lặng lúc rồi lại lên tiếng hỏi anh:”Anh nói Dương Linh…”
Mộ Tấn Dương cắt ngang câu nói của cô: “Ăn xong cơm rồi nói sau.”
***
Mộ Tấn Dương đưa cô đến câu lạc bộ Ngọc Hoàng Cung.
Diệp Du Nhiên cứ tưởng hai người sẽ lấy đại phòng nào đó rồi ăn bữa cơm như thường ngày, nhưng không ngờ Mộ Tấn Dương lại đưa cô lên tầng cao nhất.
Diệp Du Nhiên chưa bao giờ đặt chân lên tầng cao nhất của câu lạc bộ Ngọc Hoàng Cung.
Đó là phòng tổng thống xa hoa với cửa kính sát đất, ngắm thành phố dưới ánh hoàng hôn, uống rượu vang và ăn món tây, trong phòng bày đầy…hoa tường vy.
Diệp Du Nhiên đứng ngẩn ngơ ở cửa, cô quay đầu nhìn Mộ Tấn Dương vẫn đang đứng sau lưng cô: “Cái này là… để làm gì?”
Mộ Tấn Dương cong môi nở nụ cười, vẻ mặt giãn ra, giống như ánh mắt trời chiếu rọi băng tuyết trên đỉnh núi, vừa rực rỡ, vừa ấm áp, mà lại như xa bất tận.
Anh nắm tay Diệp Du Nhiên đi vào, sau đó thuận tay đóng cửa lại, dẫn cô đi vào sâu bên trong nữa, đến chỗ chiếc bàn ăn dài ngay cửa kính lớn sát đất mới dừng lại.
Anh cười hỏi cô: “Thích không?”
“Cũng… Thích.” Diệp Du Nhiên yên lặng ngắm nhìn cả căn phòng ngập tràn hoa tường vy, không phải cô không thích lãng mạn, mà chỉ là cô không hiểu được ý nghĩa của việc dùng hoa tường vy để Diệp điểm lãng mạn.
Nghe câu trả lời có vẻ miễn cưỡng của cô, Mộ Tấn Dương thấy không hài lòng.
Anh bỗng tắt nụ cười, trở về dáng vẻ lạnh lùng bình thường, nhưng vì trong lòng anh cảm thấy không vui nên giọng nói cũng cứng nhắc: “Vậy thôi sao, không còn suy nghĩ gì muốn nói nữa sao?”
Diệp Du Nhiên hồi hộp nuốt nước miếng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của anh.
Dù sao thì tiến cũng chết mà lui cũng chết, chi bằng chủ động nói rõ cho rồi, dù gì thì chuyện Huỳnh Tiến Dương hủy hôn với Diệp Yến Nhi không liên quan gì đến cô!
Sau khi quyết định xong, Diệp Du Nhiên cắn môi lên tiếng nói: “Chuyện Huỳnh Tiến Dương hủy hôn với Diệp Yến Nhi không liên quan gì đến em!”
Mộ Tấn Dương biến sắc: “Em nói cái gì?”
Diệp Du Nhiên mơ hồ chớp mắt, Mộ Tấn Dương chưa biết chuyện này sao?
Diệp Du Nhiên chớp chớp mắt giả ngốc: “Em không nói gì hết.”
Nhìn phản ứng của Mộ Tấn Dương thì biết ngay anh chưa biết tin này, Diệp Du Nhiên âm thầm kêu trời trong lòng.
Giờ cô chỉ mong là anh không nghe được cô nói gì.
Nhưng trời không toại lòng người.
Mộ Tấn Dương nghe rất rõ cô nói gì.
“Huỳnh Tiến Dương hủy hôn rồi?” Mộ Tấn Dương chậm rãi bước gần cô hơn, giọng nói của anh lạnh lùng khác thường.
Hơi thở lạnh băng của anh phả vào mặt cô, Diệp Du Nhiên cảm nhận được tai của mình như sắp đóng băng.
Chương 373:
Diệp Du Nhiên lùi nửa bước, cô tì vào cạnh bàn ăn, eo hơi đau, nhưng lúc này cô đã không còn để ý đến những điều này nữa.
Cô mím môi sáng suốt lựa chọn không ngụy biện, nhưng cô cũng không nói gì thêm.
Mộ Tấn Dương lạnh lùng cười: “Tin của em nhanh nhỉ.”
Giọng điệu này…
Diệp Du Nhiên cúi đầu đưa tay ra tóm lấy tay áo anh, rồi ngước mắt nhìn anh với dáng vẻ tội nghiệp: “Là An Hạ nói cho em biết, chứ em đâu có quan tâm chú ý đến anh ta…”
An Hạ, thượng đế sẽ phù hộ cho cậu.
Mộ Tấn Dương cúi đầu nhìn thoáng qua ngón tay thon dài của cô túm tay áo anh, ánh mắt lạnh lùng xuất hiện chút ác ý.
Anh không hất tay Diệp Du Nhiên ra mà nhíu mày nhìn cô: “Thật vậy sao?”
“Dạ!” Như vì muốn chứng minh sự trong sạch của mình, Diệp Du Nhiên liền trả lời ngay lập tức.
“Ừ.” Mộ Tấn Dương lạnh nhạt ậm ờ trả lời rồi nói: “Chúng ta ăn cơm trước.”
“Dạ, em cũng thấy đói bụng rồi.” Diệp Du Nhiên buông tay áo anh ra, nghĩ rằng anh sẽ không truy cứu chuyện này nữa, cô cười tít mắt khiến Mộ Tấn Dương rung động.
Diệp Du Nhiên thấy Mộ Tấn Dương không hề nhúc nhích, cô ân cần đi đến bên kia kéo ghế giúp anh: “Anh đến trước, anh ăn trước!”
Mộ Tấn Dương đi qua đó rồi nhìn cô: “Anh ăn trước?”
“Là…” Bất chợt Diệp Du Nhiên cảm thấy câu nói này của Mộ Tấn Dương có cái gì đó không bình thường.
Mà trực giác của phụ nữ thường rất chuẩn.
Vì ngay sau đó, Diệp Du Nhiên bị Mộ Tấn Dương bế lên bàn ăn, rồi chậm rãi tháo cà-vạt: “Vậy anh sẽ không khách sáo nữa.”
“…”
Diệp Du Nhiên giật mình, cô nhìn anh tháo cà- vạt ra, rồi sau khi cởi áo vest ra, tiếp đến là đồ của mình, cô đưa tay cản anh: “Đợi đã!”
Diệp Du Nhiên khiếp sợ tốc độ cởi đồ trên người cô của anh, hoàn toàn không cho cô cơ hội và thời gian phản kháng, đợi đến khi cô định thần lại thì trên người cô đã không còn mảnh vải che thân.
***
“Như vậy… sẽ có bầu đó.” Lúc này đầu óc Diệp Du Nhiên có chút không tỉnh táo.
Nhưng mà câu nói tiếp theo của Mộ Tấn Dương làm cô giật bắn người.
“Có thì sinh thôi.” Giọng Mộ Tấn Dương rất bình thản, giống như đang nói: “Cơm chín rồi, có thể ăn được rồi.”
“Ý của anh là sao?” Diệp Du Nhiên bất ngờ mở to mắt nhìn anh.
Biểu cảm của Mộ Tấn Dương rất bình thản, anh khẽ nhíu mày rồi bế cô lên rồi đi vào phòng ngủ.
Anh vừa đi vừa nói: “Bé ngốc! Câu đó mà cũng không hiểu à? Anh nói: có bầu thì sinh thôi, cái anh có là tiền, có thể nuôi được con, chỉ là xem em có thể sinh được mấy đứa thôi.”
Mộ Tấn Dương nói một tràng dài bằng hơi ngắn, nghe giọng anh kiên nhẫn giải thích, không khó nghe ẩn ý mong chờ trong đó.
Diệp Du Nhiên sửng sốt, nhất thời quên mất phải phản ứng thế nào, cho đến khi anh đặt cô lên giường rồi thì cô mới mở miệng nói.
Giọng của cô có chút mơ hồ: “Nhưng em cảm thấy chúng ta bây giờ…”
Trực giác của cô nói cho cô biết là giờ không phải là lúc hai người họ nên có con, cô đang phân vân do dự không biết tiếp theo nên nói như thế nào.
Mộ Tấn Dương kéo chăn cuộn lấy người cô rồi để cô ngồi giường.
Chương 374:
Còn anh thì cúi người quỳ xuống trước giường, cầm lấy đôi tay cô, đôi mắt đen láy, nghiêm túc nói tiếp câu nói cô chưa kịp nói xong: “Anh cảm thấy bây giờ rất thích hợp cho chúng ta, bất kể là vấn đề sức khỏe, tinh thần, toàn bộ các yếu tố khác đều rất thích hợp để chúng ta có con.”
Diệp Du Nhiên theo bản năng định rút tay mình về, nhưng nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh, cuối cùng không rút tay nữa, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Nhưng em cảm thấy không thích hợp.”
Nghe xong, Mộ Tấn Dương không hề tỏ ra tức giận như bình thường, mà kiên nhẫn hỏi cô: “Em cảm thấy điểm nào không thích hợp?”
Diệp Du Nhiên vội vàng lên tiếng giái thích: “Có thể tình trạng sức khỏe của em bây giờ không thích hợp có con chẳng hạn? Chúng ta cần phải đi kiểm tra sức khỏe trước, với lại giờ anh đang rất bận, chúng ta…”
“Diệp Du Nhiên.”
Mộ Tấn Dương đột nhiên kêu tên cô, cắt ngang lời cô nói: “Nói thẳng là bây giờ em không muốn là được, không cần phải tìm lý do.”
“Em…” Nghe Mộ Tấn Dương nói cô giật mình: “Không phải, chỉ là thật sự em cảm thấy bây giờ chúng ta không thích hợp có con…”
Mộ Tấn Dương có quá nhiều bí mật, cô vì yêu anh nên mới lựa chọn ở bên cạnh anh, không cần biết sau này sẽ như thế nào, đó là chuyện của hai người họ.
Nhưng nếu bây giờ cô mang thai và sinh con, như vậy thì sẽ là chuyện của ba người.
Một sinh linh mới không cần phải gánh lên mình chuyện của cả đời người.
Sinh linh mới nên được sinh ra ở hoàn cảnh hoàn toàn thỏa đáng.
“Cho em hai tiếng đồng hồ để suy nghĩ.” Mộ Tấn Dương đứng dậy, đôi mắt anh đen láy, người khác không nhìn thấu được tâm tư của anh.
Diệp Du Nhiên thấy anh như vậy, cô cảm thấy có chút lo sợ liền gọi tên anh: “Mộ Tấn Dương!”
“Hai tiếng không đủ phải không?”
Mộ Tấn Dương nhìn cô: “Vậy thì ba tiếng, không nhiều hơn được nữa.”
“Em hi vọng có thể bàn bạc với anh cẩn thận.” Diệp Du Nhiên ngẩng đầu lên, gương mặt nhỏ bé vô cùng nghiêm túc.
Mộ Tấn Dương quan sát biểu cảm trên gương mặt cô, rồi lập tức nói: “Đi tắm trước đi, tắm xong ra đây ăn cơm, trong vòng ba tiếng, anh không muốn sau này lại phải nói về chuyện này với em nữa.”
Anh nói xong liền quay người rời đi.
Anh đóng ‘sầm’ cửa lại.
Không phải cô không nhận ra anh đang tức giận, hai người sống với nhau một thời gian lâu như vậy rồi, tuy anh không bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được.
Cô còn có thể cảm giác được là, bây giờ Mộ Tấn Dương rất muốn cô sinh con, nếu không anh cũng sẽ không nói mấy lời như cho cô ba tiếng để suy nghĩ.
Nhưng bất kể là bây giờ hay ba tiếng sau, đáp án của cô chỉ là: Bây giờ không thích hợp.
Cô nói không thích hợp, là thật sự không thích hợp, chứ không phải chỉ là một kiếm cớ.
***
Diệp Du Nhiên ngồi trên giường vài phút rồi lê thân thể mệt mỏi vào phòng tắm.
Tắm rửa xong, cô khoác áo choàng tắm đến phòng ăn.
Trong phòng ăn có dấu vết tích được dọn dẹp rất rõ ràng, mặt Diệp Du Nhiên nóng bừng lên, cô bước đến đối diện Mộ Tấn Dương, yên tĩnh ngồi xuống.
Cô không dám ngẩng đầu lên nhìn Mộ Tấn Dương, chỉ ngoan ngoãn ngồi ở đó, toàn thân căng cứng.
Mộ Tấn Dương cũng đã tắm rửa qua rồi, có điều anh vẫn mặc áo sơ mi và quần tây.
Chương 375:
Thấy Diệp Du Nhiên bước đến, anh đặt điện thoại trong tay xuống, ngước mắt lên nhìn cô.
Cô mặc áo choàng tắm màu trắng sạch sẽ, có điều bộ đồ này hơi rộng, cô mặc không vừa.
Phần cổ bị hở ra một khoảng lớn, tay áo được xắn lên một vòng lớn, nhưng chỉ lên được đến cánh tay, mái tóc dài còn ướt buông xõa sau lưng, mặt hơi đỏ hồng, chắc là lúc tắm, hơi nước nóng quá.
Nhưng nhìn cô vừa ngoan lại vừa mềm mại.
Mộ Tấn Dương cũng mềm lòng hơn.
Anh lặng lẽ cắt xong phần bít tết trước mặt rồi đẩy sang phía cô, rồi lại lấy đĩa bít tết mà cô chưa động vào về phía mình.
Cả một quá trình này, anh không nói lời nào.
Diệp Du Nhiên cảm thấy kì lạ khẽ ngước lên nhìn anh, không nhúc nhích.
Sau đó, giọng nói không độ ấm của Mộ Tấn Dương truyền đến: “Em không đói?”
Không đợi Diệp Du Nhiên lên tiếng, anh nói tiếp: “Không đói cũng phải ăn.”
Thực ra Diệp Du Nhiên cũng cảm thấy hơi đói rồi, cô liền bắt đầu ăn.
Mộ Tấn Dương cắt bít tết với động tác rất tao nhã, cho đến khi ăn xong, anh cũng không nói một lời với Diệp Du Nhiên.
Diệp Du Nhiên ăn có hơi chậm, đợi đến lúc cô ăn xong, ngẩng đầu lên thì nhận ra Mộ Tấn Dương đang nhìn chằm chằm vào mình.
Diệp Du Nhiên cảm thấy bất an, muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy nếu nói ra thì không được hay.
“Uống hết.” Mộ Tấn Dương đột nhiên múc một bát canh đưa cho cô.
Diệp Du Nhiên không hiểu, nên cứ nhìn anh mãi, giọng nói của Mộ Tấn Dương đã dần mất kiên nhẫn: “Nhanh lên.”
Hình như những lúc anh cảm thấy không vui, tính khí đều cực kỳ khó chịu.
Diệp Du Nhiên không muốn làm anh giận thêm nữa, cúi đầu uống hết bát canh anh múc cho cô.
Chỉ là, khi vừa uống vào, cô cảm thấy bát canh này có thứ gì đó kì lạ.
Cô trừng mắt nhìn Mộ Tấn Dương, chỉ thấy anh làm ra vẻ như không có chuyện gì ngồi ở đó, cô đưa tay lấy đồ vật ở trong miệng mình ra.
Nhìn rõ, hóa ra là một chiếc nhẫn. Cả nhà tải app truyện hola đọc khích lệ nhóm nhé!
Tim Diệp Du Nhiên đập thình thịch: “Đây là…”
Không có người phụ nữ nào không biết đến ý nghĩa của chiếc nhẫn cả.
“Có lấy không?” Mộ Tấn Dương cất lời, tỏ vẻ thờ ơ không để ý.
Diệp Du Nhiên hơi ngơ ra hỏi một câu: “Anh mua à?”
Lúc trước vì chuyện con cái hai người xem như cũng là có tranh cãi.
Nhưng bây giờ đột nhiên anh lại đưa cho cô nhẫn.
Lại còn hỏi cô – Có lấy không?
“Không phải tặng cho em sao?” Diệp Du Nhiên nhìn chiếc nhẫn, đây không phải kiểu dáng mới, nhưng có thể nhìn ra được nó vô cùng có giá trị.
Không thể nhìn ra được đã tốn bao nhiêu tâm tư, nhưng khẳng định đã tiêu một khoản tiền lớn.
“Để anh đeo cho em.” Mộ Tấn Dương không trả lời câu hỏi của cô, cũng không giải thích câu hỏi “có lấy không” của anh là ý gì.
Anh lấy lại chiếc nhẫn một cách dứt khoát, kéo lấy tay cô, ngang ngược đeo lên ngón áp út của cô.
Diệp Du Nhiên rút tay về nhìn, ánh sáng lấp lánh của kim cương phản chiếu trong mắt cô.
Vậy là, anh đã chuẩn bị chiếc nhẫn này từ trước rồi sao.
Sau đó anh khởi động xe đi, lúc sau Diệp Du Nhiên mới phát hiện anh không lái về nhà.
“Đi đâu?”
“Ăn cơm.”
Câu hỏi và trả lời đều rất ngắn gọn.
Diệp Du Nhiên im lặng lúc rồi lại lên tiếng hỏi anh:”Anh nói Dương Linh…”
Mộ Tấn Dương cắt ngang câu nói của cô: “Ăn xong cơm rồi nói sau.”
***
Mộ Tấn Dương đưa cô đến câu lạc bộ Ngọc Hoàng Cung.
Diệp Du Nhiên cứ tưởng hai người sẽ lấy đại phòng nào đó rồi ăn bữa cơm như thường ngày, nhưng không ngờ Mộ Tấn Dương lại đưa cô lên tầng cao nhất.
Diệp Du Nhiên chưa bao giờ đặt chân lên tầng cao nhất của câu lạc bộ Ngọc Hoàng Cung.
Đó là phòng tổng thống xa hoa với cửa kính sát đất, ngắm thành phố dưới ánh hoàng hôn, uống rượu vang và ăn món tây, trong phòng bày đầy…hoa tường vy.
Diệp Du Nhiên đứng ngẩn ngơ ở cửa, cô quay đầu nhìn Mộ Tấn Dương vẫn đang đứng sau lưng cô: “Cái này là… để làm gì?”
Mộ Tấn Dương cong môi nở nụ cười, vẻ mặt giãn ra, giống như ánh mắt trời chiếu rọi băng tuyết trên đỉnh núi, vừa rực rỡ, vừa ấm áp, mà lại như xa bất tận.
Anh nắm tay Diệp Du Nhiên đi vào, sau đó thuận tay đóng cửa lại, dẫn cô đi vào sâu bên trong nữa, đến chỗ chiếc bàn ăn dài ngay cửa kính lớn sát đất mới dừng lại.
Anh cười hỏi cô: “Thích không?”
“Cũng… Thích.” Diệp Du Nhiên yên lặng ngắm nhìn cả căn phòng ngập tràn hoa tường vy, không phải cô không thích lãng mạn, mà chỉ là cô không hiểu được ý nghĩa của việc dùng hoa tường vy để Diệp điểm lãng mạn.
Nghe câu trả lời có vẻ miễn cưỡng của cô, Mộ Tấn Dương thấy không hài lòng.
Anh bỗng tắt nụ cười, trở về dáng vẻ lạnh lùng bình thường, nhưng vì trong lòng anh cảm thấy không vui nên giọng nói cũng cứng nhắc: “Vậy thôi sao, không còn suy nghĩ gì muốn nói nữa sao?”
Diệp Du Nhiên hồi hộp nuốt nước miếng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của anh.
Dù sao thì tiến cũng chết mà lui cũng chết, chi bằng chủ động nói rõ cho rồi, dù gì thì chuyện Huỳnh Tiến Dương hủy hôn với Diệp Yến Nhi không liên quan gì đến cô!
Sau khi quyết định xong, Diệp Du Nhiên cắn môi lên tiếng nói: “Chuyện Huỳnh Tiến Dương hủy hôn với Diệp Yến Nhi không liên quan gì đến em!”
Mộ Tấn Dương biến sắc: “Em nói cái gì?”
Diệp Du Nhiên mơ hồ chớp mắt, Mộ Tấn Dương chưa biết chuyện này sao?
Diệp Du Nhiên chớp chớp mắt giả ngốc: “Em không nói gì hết.”
Nhìn phản ứng của Mộ Tấn Dương thì biết ngay anh chưa biết tin này, Diệp Du Nhiên âm thầm kêu trời trong lòng.
Giờ cô chỉ mong là anh không nghe được cô nói gì.
Nhưng trời không toại lòng người.
Mộ Tấn Dương nghe rất rõ cô nói gì.
“Huỳnh Tiến Dương hủy hôn rồi?” Mộ Tấn Dương chậm rãi bước gần cô hơn, giọng nói của anh lạnh lùng khác thường.
Hơi thở lạnh băng của anh phả vào mặt cô, Diệp Du Nhiên cảm nhận được tai của mình như sắp đóng băng.
Chương 373:
Diệp Du Nhiên lùi nửa bước, cô tì vào cạnh bàn ăn, eo hơi đau, nhưng lúc này cô đã không còn để ý đến những điều này nữa.
Cô mím môi sáng suốt lựa chọn không ngụy biện, nhưng cô cũng không nói gì thêm.
Mộ Tấn Dương lạnh lùng cười: “Tin của em nhanh nhỉ.”
Giọng điệu này…
Diệp Du Nhiên cúi đầu đưa tay ra tóm lấy tay áo anh, rồi ngước mắt nhìn anh với dáng vẻ tội nghiệp: “Là An Hạ nói cho em biết, chứ em đâu có quan tâm chú ý đến anh ta…”
An Hạ, thượng đế sẽ phù hộ cho cậu.
Mộ Tấn Dương cúi đầu nhìn thoáng qua ngón tay thon dài của cô túm tay áo anh, ánh mắt lạnh lùng xuất hiện chút ác ý.
Anh không hất tay Diệp Du Nhiên ra mà nhíu mày nhìn cô: “Thật vậy sao?”
“Dạ!” Như vì muốn chứng minh sự trong sạch của mình, Diệp Du Nhiên liền trả lời ngay lập tức.
“Ừ.” Mộ Tấn Dương lạnh nhạt ậm ờ trả lời rồi nói: “Chúng ta ăn cơm trước.”
“Dạ, em cũng thấy đói bụng rồi.” Diệp Du Nhiên buông tay áo anh ra, nghĩ rằng anh sẽ không truy cứu chuyện này nữa, cô cười tít mắt khiến Mộ Tấn Dương rung động.
Diệp Du Nhiên thấy Mộ Tấn Dương không hề nhúc nhích, cô ân cần đi đến bên kia kéo ghế giúp anh: “Anh đến trước, anh ăn trước!”
Mộ Tấn Dương đi qua đó rồi nhìn cô: “Anh ăn trước?”
“Là…” Bất chợt Diệp Du Nhiên cảm thấy câu nói này của Mộ Tấn Dương có cái gì đó không bình thường.
Mà trực giác của phụ nữ thường rất chuẩn.
Vì ngay sau đó, Diệp Du Nhiên bị Mộ Tấn Dương bế lên bàn ăn, rồi chậm rãi tháo cà-vạt: “Vậy anh sẽ không khách sáo nữa.”
“…”
Diệp Du Nhiên giật mình, cô nhìn anh tháo cà- vạt ra, rồi sau khi cởi áo vest ra, tiếp đến là đồ của mình, cô đưa tay cản anh: “Đợi đã!”
Diệp Du Nhiên khiếp sợ tốc độ cởi đồ trên người cô của anh, hoàn toàn không cho cô cơ hội và thời gian phản kháng, đợi đến khi cô định thần lại thì trên người cô đã không còn mảnh vải che thân.
***
“Như vậy… sẽ có bầu đó.” Lúc này đầu óc Diệp Du Nhiên có chút không tỉnh táo.
Nhưng mà câu nói tiếp theo của Mộ Tấn Dương làm cô giật bắn người.
“Có thì sinh thôi.” Giọng Mộ Tấn Dương rất bình thản, giống như đang nói: “Cơm chín rồi, có thể ăn được rồi.”
“Ý của anh là sao?” Diệp Du Nhiên bất ngờ mở to mắt nhìn anh.
Biểu cảm của Mộ Tấn Dương rất bình thản, anh khẽ nhíu mày rồi bế cô lên rồi đi vào phòng ngủ.
Anh vừa đi vừa nói: “Bé ngốc! Câu đó mà cũng không hiểu à? Anh nói: có bầu thì sinh thôi, cái anh có là tiền, có thể nuôi được con, chỉ là xem em có thể sinh được mấy đứa thôi.”
Mộ Tấn Dương nói một tràng dài bằng hơi ngắn, nghe giọng anh kiên nhẫn giải thích, không khó nghe ẩn ý mong chờ trong đó.
Diệp Du Nhiên sửng sốt, nhất thời quên mất phải phản ứng thế nào, cho đến khi anh đặt cô lên giường rồi thì cô mới mở miệng nói.
Giọng của cô có chút mơ hồ: “Nhưng em cảm thấy chúng ta bây giờ…”
Trực giác của cô nói cho cô biết là giờ không phải là lúc hai người họ nên có con, cô đang phân vân do dự không biết tiếp theo nên nói như thế nào.
Mộ Tấn Dương kéo chăn cuộn lấy người cô rồi để cô ngồi giường.
Chương 374:
Còn anh thì cúi người quỳ xuống trước giường, cầm lấy đôi tay cô, đôi mắt đen láy, nghiêm túc nói tiếp câu nói cô chưa kịp nói xong: “Anh cảm thấy bây giờ rất thích hợp cho chúng ta, bất kể là vấn đề sức khỏe, tinh thần, toàn bộ các yếu tố khác đều rất thích hợp để chúng ta có con.”
Diệp Du Nhiên theo bản năng định rút tay mình về, nhưng nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh, cuối cùng không rút tay nữa, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Nhưng em cảm thấy không thích hợp.”
Nghe xong, Mộ Tấn Dương không hề tỏ ra tức giận như bình thường, mà kiên nhẫn hỏi cô: “Em cảm thấy điểm nào không thích hợp?”
Diệp Du Nhiên vội vàng lên tiếng giái thích: “Có thể tình trạng sức khỏe của em bây giờ không thích hợp có con chẳng hạn? Chúng ta cần phải đi kiểm tra sức khỏe trước, với lại giờ anh đang rất bận, chúng ta…”
“Diệp Du Nhiên.”
Mộ Tấn Dương đột nhiên kêu tên cô, cắt ngang lời cô nói: “Nói thẳng là bây giờ em không muốn là được, không cần phải tìm lý do.”
“Em…” Nghe Mộ Tấn Dương nói cô giật mình: “Không phải, chỉ là thật sự em cảm thấy bây giờ chúng ta không thích hợp có con…”
Mộ Tấn Dương có quá nhiều bí mật, cô vì yêu anh nên mới lựa chọn ở bên cạnh anh, không cần biết sau này sẽ như thế nào, đó là chuyện của hai người họ.
Nhưng nếu bây giờ cô mang thai và sinh con, như vậy thì sẽ là chuyện của ba người.
Một sinh linh mới không cần phải gánh lên mình chuyện của cả đời người.
Sinh linh mới nên được sinh ra ở hoàn cảnh hoàn toàn thỏa đáng.
“Cho em hai tiếng đồng hồ để suy nghĩ.” Mộ Tấn Dương đứng dậy, đôi mắt anh đen láy, người khác không nhìn thấu được tâm tư của anh.
Diệp Du Nhiên thấy anh như vậy, cô cảm thấy có chút lo sợ liền gọi tên anh: “Mộ Tấn Dương!”
“Hai tiếng không đủ phải không?”
Mộ Tấn Dương nhìn cô: “Vậy thì ba tiếng, không nhiều hơn được nữa.”
“Em hi vọng có thể bàn bạc với anh cẩn thận.” Diệp Du Nhiên ngẩng đầu lên, gương mặt nhỏ bé vô cùng nghiêm túc.
Mộ Tấn Dương quan sát biểu cảm trên gương mặt cô, rồi lập tức nói: “Đi tắm trước đi, tắm xong ra đây ăn cơm, trong vòng ba tiếng, anh không muốn sau này lại phải nói về chuyện này với em nữa.”
Anh nói xong liền quay người rời đi.
Anh đóng ‘sầm’ cửa lại.
Không phải cô không nhận ra anh đang tức giận, hai người sống với nhau một thời gian lâu như vậy rồi, tuy anh không bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được.
Cô còn có thể cảm giác được là, bây giờ Mộ Tấn Dương rất muốn cô sinh con, nếu không anh cũng sẽ không nói mấy lời như cho cô ba tiếng để suy nghĩ.
Nhưng bất kể là bây giờ hay ba tiếng sau, đáp án của cô chỉ là: Bây giờ không thích hợp.
Cô nói không thích hợp, là thật sự không thích hợp, chứ không phải chỉ là một kiếm cớ.
***
Diệp Du Nhiên ngồi trên giường vài phút rồi lê thân thể mệt mỏi vào phòng tắm.
Tắm rửa xong, cô khoác áo choàng tắm đến phòng ăn.
Trong phòng ăn có dấu vết tích được dọn dẹp rất rõ ràng, mặt Diệp Du Nhiên nóng bừng lên, cô bước đến đối diện Mộ Tấn Dương, yên tĩnh ngồi xuống.
Cô không dám ngẩng đầu lên nhìn Mộ Tấn Dương, chỉ ngoan ngoãn ngồi ở đó, toàn thân căng cứng.
Mộ Tấn Dương cũng đã tắm rửa qua rồi, có điều anh vẫn mặc áo sơ mi và quần tây.
Chương 375:
Thấy Diệp Du Nhiên bước đến, anh đặt điện thoại trong tay xuống, ngước mắt lên nhìn cô.
Cô mặc áo choàng tắm màu trắng sạch sẽ, có điều bộ đồ này hơi rộng, cô mặc không vừa.
Phần cổ bị hở ra một khoảng lớn, tay áo được xắn lên một vòng lớn, nhưng chỉ lên được đến cánh tay, mái tóc dài còn ướt buông xõa sau lưng, mặt hơi đỏ hồng, chắc là lúc tắm, hơi nước nóng quá.
Nhưng nhìn cô vừa ngoan lại vừa mềm mại.
Mộ Tấn Dương cũng mềm lòng hơn.
Anh lặng lẽ cắt xong phần bít tết trước mặt rồi đẩy sang phía cô, rồi lại lấy đĩa bít tết mà cô chưa động vào về phía mình.
Cả một quá trình này, anh không nói lời nào.
Diệp Du Nhiên cảm thấy kì lạ khẽ ngước lên nhìn anh, không nhúc nhích.
Sau đó, giọng nói không độ ấm của Mộ Tấn Dương truyền đến: “Em không đói?”
Không đợi Diệp Du Nhiên lên tiếng, anh nói tiếp: “Không đói cũng phải ăn.”
Thực ra Diệp Du Nhiên cũng cảm thấy hơi đói rồi, cô liền bắt đầu ăn.
Mộ Tấn Dương cắt bít tết với động tác rất tao nhã, cho đến khi ăn xong, anh cũng không nói một lời với Diệp Du Nhiên.
Diệp Du Nhiên ăn có hơi chậm, đợi đến lúc cô ăn xong, ngẩng đầu lên thì nhận ra Mộ Tấn Dương đang nhìn chằm chằm vào mình.
Diệp Du Nhiên cảm thấy bất an, muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy nếu nói ra thì không được hay.
“Uống hết.” Mộ Tấn Dương đột nhiên múc một bát canh đưa cho cô.
Diệp Du Nhiên không hiểu, nên cứ nhìn anh mãi, giọng nói của Mộ Tấn Dương đã dần mất kiên nhẫn: “Nhanh lên.”
Hình như những lúc anh cảm thấy không vui, tính khí đều cực kỳ khó chịu.
Diệp Du Nhiên không muốn làm anh giận thêm nữa, cúi đầu uống hết bát canh anh múc cho cô.
Chỉ là, khi vừa uống vào, cô cảm thấy bát canh này có thứ gì đó kì lạ.
Cô trừng mắt nhìn Mộ Tấn Dương, chỉ thấy anh làm ra vẻ như không có chuyện gì ngồi ở đó, cô đưa tay lấy đồ vật ở trong miệng mình ra.
Nhìn rõ, hóa ra là một chiếc nhẫn. Cả nhà tải app truyện hola đọc khích lệ nhóm nhé!
Tim Diệp Du Nhiên đập thình thịch: “Đây là…”
Không có người phụ nữ nào không biết đến ý nghĩa của chiếc nhẫn cả.
“Có lấy không?” Mộ Tấn Dương cất lời, tỏ vẻ thờ ơ không để ý.
Diệp Du Nhiên hơi ngơ ra hỏi một câu: “Anh mua à?”
Lúc trước vì chuyện con cái hai người xem như cũng là có tranh cãi.
Nhưng bây giờ đột nhiên anh lại đưa cho cô nhẫn.
Lại còn hỏi cô – Có lấy không?
“Không phải tặng cho em sao?” Diệp Du Nhiên nhìn chiếc nhẫn, đây không phải kiểu dáng mới, nhưng có thể nhìn ra được nó vô cùng có giá trị.
Không thể nhìn ra được đã tốn bao nhiêu tâm tư, nhưng khẳng định đã tiêu một khoản tiền lớn.
“Để anh đeo cho em.” Mộ Tấn Dương không trả lời câu hỏi của cô, cũng không giải thích câu hỏi “có lấy không” của anh là ý gì.
Anh lấy lại chiếc nhẫn một cách dứt khoát, kéo lấy tay cô, ngang ngược đeo lên ngón áp út của cô.
Diệp Du Nhiên rút tay về nhìn, ánh sáng lấp lánh của kim cương phản chiếu trong mắt cô.
Vậy là, anh đã chuẩn bị chiếc nhẫn này từ trước rồi sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.