Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực
Chương 324
Lạc Xoong
30/06/2022
Chương 395:
“Uhm.”
An Hạ cũng chỉ đáp lời chứ không quay lại.
Diệp Du Nhiên xách túi rác xuống lầu, trên đường đi đổ rác về thì gặp Lý Tĩnh Kỳ.
Diệp Du Nhiên cũng không biết mình đã làm gì mếch lòng cô ta mà vừa nhìn thấy Diệp Du Nhiên, cô ta liền hứ một tiếng: “Đi đổ rác thôi mà cũng đi cùng nhau, show ân ái như vậy đúng là chuyện hiếm thấy trên đời, nhanh chết đấy!”
Nói xong liền vờ như vô tình hay cố ý liếc cô một cái, ném cho Diệp Du Nhiên một ánh mắt khinh khỉnh rồi quay ngoắt bỏ đi.
Diệp Du Nhiên ngẩng lên hướng về phía Lý Tĩnh Kỳ vừa nhìn lúc này, bất ngờ chạm phải một đôi mắt đen thẳm.
Là Mộ Tấn Dương.
Diệp Du Nhiên sững sờ đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích.
Cô loay hoay ở đó, không biết phải làm gì.
Mộ Tấn Dương nhìn thẳng vào cô, chỉ một giây sau anh liền bước về phía cô.
Lúc này đang là trời đông giá rét, nhưng Mộ Tấn Dương vẫn chỉ mặc một bộ đồ vest đơn giản, màu đen lại càng làm anh trông nghiêm nghị hơn.
Đúng lúc này có một cơn gió thổi qua, Diệp Du Nhiên rùng mình kéo cổ áo lông lên che kín đến tận cằm.
Khi Mộ Tấn Dương đến gần, Diệp Du Nhiên chớp chớp đôi mắt rồi hỏi: “Tại sao anh lại ở đây?”
Sắc mặt Mộ Tấn Dương không chút thay đổi, anh trả lời: “Chìa khóa biệt thự rơi ở chỗ em.”
Giọng nói của anh nghe thì lạnh lùng nhưng ánh mắt lại sáng rỡ khi nhìn Diệp Du Nhiên.
Cô đang khoác trên mình một chiếc áo lông to dày, mái tóc xoăn được buộc thành đuôi ngựa phía sau, cô rúc cằm vào bên trong cổ áo chỉ để lộ một phần gương mặt trắng trẻo, đôi mắt long lanh dưới hàng mi dài chớp chớp, có vẻ như đang rất hồi hộp.
Lúc này đây trông cô dịu dàng hơn hẳn.
Bị Mộ Tấn Dương nhìn chằm chằm, Diệp Du Nhiên bất giác nuốt nước bọt rồi mới ngập ngừng cất lời: “Vậy sao?”
Theo những gì Diệp Du Nhiên biết thì anh lúc nào cũng trầm ổn chứ không phải loại người sẽ đánh rơi chìa khóa biệt thự một cách bất cẩn như vậy.
Trước câu hỏi của cô, Mộ Tấn Dương vẫn im lặng không đáp.
Diệp Du Nhiên ngẫm nghĩ một chút rồi lại hỏi: “Vậy, anh tự lên tìm hay để em tìm rồi cầm xuống cho anh?”
Mộ Tấn Dương không trả lời thẳng vào câu hỏi mà chỉ cất bước đi trước.
Diệp Du Nhiên cho hai tay vào túi áo, cúi đầu đi theo phía sau nhưng cố ý duy trì khoảng cách hai bước với anh.
Mộ Tấn Dương khẽ ngoảnh đầu, nhìn thấy hành động ấy của cô, ánh mắt tối sầm lại nhưng anh vẫn không nói gì.
***
Hai người cứ duy trì sự im lặng như vậy trên suốt đoạn đường quay về nhà.
Diệp Du Nhiên đưa tay nhấn chuông, cô thấy Mộ Tấn Dương có vẻ hơi mất kiên nhẫn liền giải thích: “Em không mang theo chìa khóa, An Hạ đang ở trong nhà.”
Mộ Tấn Dương vẫn im lặng chờ An Hạ mở cửa.
Khi nhìn thấy hai người một cao một thấp đứng bên ngoài, An Hạ cũng chẳng kinh ngạc gì mấy.
Có điều khi thấy Mộ Tấn Dương lạnh lùng, mặt không chút cảm xúc đứng đó, cô liền rùng mình theo phản xạ có điều kiện.
“Uhm.”
An Hạ cũng chỉ đáp lời chứ không quay lại.
Diệp Du Nhiên xách túi rác xuống lầu, trên đường đi đổ rác về thì gặp Lý Tĩnh Kỳ.
Diệp Du Nhiên cũng không biết mình đã làm gì mếch lòng cô ta mà vừa nhìn thấy Diệp Du Nhiên, cô ta liền hứ một tiếng: “Đi đổ rác thôi mà cũng đi cùng nhau, show ân ái như vậy đúng là chuyện hiếm thấy trên đời, nhanh chết đấy!”
Nói xong liền vờ như vô tình hay cố ý liếc cô một cái, ném cho Diệp Du Nhiên một ánh mắt khinh khỉnh rồi quay ngoắt bỏ đi.
Diệp Du Nhiên ngẩng lên hướng về phía Lý Tĩnh Kỳ vừa nhìn lúc này, bất ngờ chạm phải một đôi mắt đen thẳm.
Là Mộ Tấn Dương.
Diệp Du Nhiên sững sờ đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích.
Cô loay hoay ở đó, không biết phải làm gì.
Mộ Tấn Dương nhìn thẳng vào cô, chỉ một giây sau anh liền bước về phía cô.
Lúc này đang là trời đông giá rét, nhưng Mộ Tấn Dương vẫn chỉ mặc một bộ đồ vest đơn giản, màu đen lại càng làm anh trông nghiêm nghị hơn.
Đúng lúc này có một cơn gió thổi qua, Diệp Du Nhiên rùng mình kéo cổ áo lông lên che kín đến tận cằm.
Khi Mộ Tấn Dương đến gần, Diệp Du Nhiên chớp chớp đôi mắt rồi hỏi: “Tại sao anh lại ở đây?”
Sắc mặt Mộ Tấn Dương không chút thay đổi, anh trả lời: “Chìa khóa biệt thự rơi ở chỗ em.”
Giọng nói của anh nghe thì lạnh lùng nhưng ánh mắt lại sáng rỡ khi nhìn Diệp Du Nhiên.
Cô đang khoác trên mình một chiếc áo lông to dày, mái tóc xoăn được buộc thành đuôi ngựa phía sau, cô rúc cằm vào bên trong cổ áo chỉ để lộ một phần gương mặt trắng trẻo, đôi mắt long lanh dưới hàng mi dài chớp chớp, có vẻ như đang rất hồi hộp.
Lúc này đây trông cô dịu dàng hơn hẳn.
Bị Mộ Tấn Dương nhìn chằm chằm, Diệp Du Nhiên bất giác nuốt nước bọt rồi mới ngập ngừng cất lời: “Vậy sao?”
Theo những gì Diệp Du Nhiên biết thì anh lúc nào cũng trầm ổn chứ không phải loại người sẽ đánh rơi chìa khóa biệt thự một cách bất cẩn như vậy.
Trước câu hỏi của cô, Mộ Tấn Dương vẫn im lặng không đáp.
Diệp Du Nhiên ngẫm nghĩ một chút rồi lại hỏi: “Vậy, anh tự lên tìm hay để em tìm rồi cầm xuống cho anh?”
Mộ Tấn Dương không trả lời thẳng vào câu hỏi mà chỉ cất bước đi trước.
Diệp Du Nhiên cho hai tay vào túi áo, cúi đầu đi theo phía sau nhưng cố ý duy trì khoảng cách hai bước với anh.
Mộ Tấn Dương khẽ ngoảnh đầu, nhìn thấy hành động ấy của cô, ánh mắt tối sầm lại nhưng anh vẫn không nói gì.
***
Hai người cứ duy trì sự im lặng như vậy trên suốt đoạn đường quay về nhà.
Diệp Du Nhiên đưa tay nhấn chuông, cô thấy Mộ Tấn Dương có vẻ hơi mất kiên nhẫn liền giải thích: “Em không mang theo chìa khóa, An Hạ đang ở trong nhà.”
Mộ Tấn Dương vẫn im lặng chờ An Hạ mở cửa.
Khi nhìn thấy hai người một cao một thấp đứng bên ngoài, An Hạ cũng chẳng kinh ngạc gì mấy.
Có điều khi thấy Mộ Tấn Dương lạnh lùng, mặt không chút cảm xúc đứng đó, cô liền rùng mình theo phản xạ có điều kiện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.