Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực
Chương 475
Lạc Xoong
17/09/2022
Vừa nghĩ như vậy, trái tim Diệp Du Nhiên đã nhấc lên.
“Trước đây rất lâu ta đã nghe nói về nhà hàng này, nhưng lại không biết ở đây có món ăn nào ngon, làm phiền cô Diệp.”
Mộ Úc Xuyên vừa nói chuyện, vừa đem menu đẩy đến trước mặt Diệp Du Nhiên, để cô chọn món.
Mỗi lời nói và cử chỉ của ông cụ đều vô cùng thân sĩ, khiến cô bớt phóng túng lại, chăm chú gọi đồ.
Trong khi chờ đồ ăn lên, Mộ Úc Xuyên lại cùng cô nói một chút chuyện phiếm, hỏi cô một chút chuyện liên quan đến thành phố Vân Châu.
Diệp Du Nhiên kiên nhẫn trả lời từng chút một, nhưng Mộ Úc Xuyên lại không đề cập đến Mộ Tấn Dương, cũng không đề cập đến thân phận của ông.
Cuối cùng, sau khi phục vụ đưa đồ ăn lên, Mộ Úc Xuyên khẽ nâng tay vung về phía sau lưng: “Điểm tâm ở đây rất ngon, Mộ Chính, anh cũng ra ngoài ăn một chút đi.”
Lời nói vừa rời xuống, Mộ Chính lập tức quay người đi ra, đồng thời đóng cửa lại.
Diệp Du Nhiên biết rằng sắp bắt đầu.
Mộ Úc Xuyên ngả người ra sau, giọng nói không vộ vàng: “Cô Diệp, cô kiên nhẫn hơn ta nghĩ.”
“Trà chiều chính là phải uống từ từ.” Diệp Du Nhiên vừa nói, vừa đứng dậy rót cho Mộ Úc Xuyên một ly trà.
Động tác cực kỳ trôi chảy và cũng rất bình tĩnh.
Mộ Úc Xuyên nheo mắt lại, thật lâu sau mới nói một câu: “Trước đây rất lâu ta đã từng thấy cô.”
Trước kia đã từng gặp cô sao?
Diệp Du Nhiên kinh ngạc: “Ông Mộ trước kia đã từng gặp cháu sao?”
Nếu ông ấy đã nói cho cô biết tên của mình, cô nên dùng cách xưng hô trong nước để gọi ông ấy.
“Đó là chuyện cách đây rất lâu rồi.” Tốc độ nói chuyện của Mộ Úc Xuyên rất chậm, dường như đang nhớ lại điều gì đó trong hồi ức.
Diệp Du Nhiên không dám hỏi nhiều, chỉ im lặng uống trà.
Rất nhanh, Mộ Úc Xuyên lại đổi vẻ mặt, nghiêm nghị nói: “Chắc là cô biết hôm nay tôi gọi cô ra ngoài là vì lý do gì đúng không?”
“Biết rõ.” Nếu chút thông minh nhỏ bé không thế đùa giỡn được thì dứt khoát thành thật một chút, người già không phải thường thích những đứa trẻ thành thật sao?
Mộ Úc Xuyên nói: “Cô rất xinh đẹp.”
“Cám ơn…”
Chữ “cám ơn” của Diệp Du Nhiên vừa nói ra thì lại nghe thấy Mộ Úc Xuyên nói tiếp: “Nhưng ta cảm thấy cô không xứng với Tấn Dương.”
Diệp Du Nhiên không tự chủ nắm thật chặt chén trà trong tay.
Cô hơi cúi đầu, cẩn thận tính toán một chút, sau đó nói: “Chắc hẳn trong lòng của ông, Mộ Tấn Dương nhất định là rất tốt, có lẽ ai ở bên cạnh anh ấy, ông cũng sẽ không hài lòng.”
“Đúng thế.” Mộ Úc Xuyên thẳng thắn nói: “Tấn Dương là người đàn ông trẻ tuổi nhất trong gia tộc Mogwynn của chúng ta, là người xuất sắc nhất, là sự kiêu ngạo của ta, cũng là sự kiêu ngạo của gia tộc Mogwynn, ta đã chọn cho nó một tiểu thư quý tộc làm vợ, nhưng nó lại cùng với cô, đây là chuyện đại nghịch bất đạo nhất mà nó từng làm.”
Cùng với cô, là đại nghịch bất đạo…
Diệp Du Nhiên rốt cuộc thì vẫn còn trẻ, khi nghe Mộ Úc Xuyên nói thẳng như vậy, khuôn mặt lập tức thay đổi.
“Trước đây rất lâu ta đã nghe nói về nhà hàng này, nhưng lại không biết ở đây có món ăn nào ngon, làm phiền cô Diệp.”
Mộ Úc Xuyên vừa nói chuyện, vừa đem menu đẩy đến trước mặt Diệp Du Nhiên, để cô chọn món.
Mỗi lời nói và cử chỉ của ông cụ đều vô cùng thân sĩ, khiến cô bớt phóng túng lại, chăm chú gọi đồ.
Trong khi chờ đồ ăn lên, Mộ Úc Xuyên lại cùng cô nói một chút chuyện phiếm, hỏi cô một chút chuyện liên quan đến thành phố Vân Châu.
Diệp Du Nhiên kiên nhẫn trả lời từng chút một, nhưng Mộ Úc Xuyên lại không đề cập đến Mộ Tấn Dương, cũng không đề cập đến thân phận của ông.
Cuối cùng, sau khi phục vụ đưa đồ ăn lên, Mộ Úc Xuyên khẽ nâng tay vung về phía sau lưng: “Điểm tâm ở đây rất ngon, Mộ Chính, anh cũng ra ngoài ăn một chút đi.”
Lời nói vừa rời xuống, Mộ Chính lập tức quay người đi ra, đồng thời đóng cửa lại.
Diệp Du Nhiên biết rằng sắp bắt đầu.
Mộ Úc Xuyên ngả người ra sau, giọng nói không vộ vàng: “Cô Diệp, cô kiên nhẫn hơn ta nghĩ.”
“Trà chiều chính là phải uống từ từ.” Diệp Du Nhiên vừa nói, vừa đứng dậy rót cho Mộ Úc Xuyên một ly trà.
Động tác cực kỳ trôi chảy và cũng rất bình tĩnh.
Mộ Úc Xuyên nheo mắt lại, thật lâu sau mới nói một câu: “Trước đây rất lâu ta đã từng thấy cô.”
Trước kia đã từng gặp cô sao?
Diệp Du Nhiên kinh ngạc: “Ông Mộ trước kia đã từng gặp cháu sao?”
Nếu ông ấy đã nói cho cô biết tên của mình, cô nên dùng cách xưng hô trong nước để gọi ông ấy.
“Đó là chuyện cách đây rất lâu rồi.” Tốc độ nói chuyện của Mộ Úc Xuyên rất chậm, dường như đang nhớ lại điều gì đó trong hồi ức.
Diệp Du Nhiên không dám hỏi nhiều, chỉ im lặng uống trà.
Rất nhanh, Mộ Úc Xuyên lại đổi vẻ mặt, nghiêm nghị nói: “Chắc là cô biết hôm nay tôi gọi cô ra ngoài là vì lý do gì đúng không?”
“Biết rõ.” Nếu chút thông minh nhỏ bé không thế đùa giỡn được thì dứt khoát thành thật một chút, người già không phải thường thích những đứa trẻ thành thật sao?
Mộ Úc Xuyên nói: “Cô rất xinh đẹp.”
“Cám ơn…”
Chữ “cám ơn” của Diệp Du Nhiên vừa nói ra thì lại nghe thấy Mộ Úc Xuyên nói tiếp: “Nhưng ta cảm thấy cô không xứng với Tấn Dương.”
Diệp Du Nhiên không tự chủ nắm thật chặt chén trà trong tay.
Cô hơi cúi đầu, cẩn thận tính toán một chút, sau đó nói: “Chắc hẳn trong lòng của ông, Mộ Tấn Dương nhất định là rất tốt, có lẽ ai ở bên cạnh anh ấy, ông cũng sẽ không hài lòng.”
“Đúng thế.” Mộ Úc Xuyên thẳng thắn nói: “Tấn Dương là người đàn ông trẻ tuổi nhất trong gia tộc Mogwynn của chúng ta, là người xuất sắc nhất, là sự kiêu ngạo của ta, cũng là sự kiêu ngạo của gia tộc Mogwynn, ta đã chọn cho nó một tiểu thư quý tộc làm vợ, nhưng nó lại cùng với cô, đây là chuyện đại nghịch bất đạo nhất mà nó từng làm.”
Cùng với cô, là đại nghịch bất đạo…
Diệp Du Nhiên rốt cuộc thì vẫn còn trẻ, khi nghe Mộ Úc Xuyên nói thẳng như vậy, khuôn mặt lập tức thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.