Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực
Chương 536
Lạc Xoong
19/09/2022
Phong Hải thấy cô gật đầu thì sắc mặt cũng dịu hơn vài phần: “Du Nhiên, cái gì cũng đừng nghĩ, cố gắng điều dưỡng cơ thể, cậu sẽ thay cháu xử lý tất cả.”
Nghĩ đến chuyện cậu nói chuyện với bác sĩ, Diệp Du Nhiên chỉ cảm thấy trái tim nhói đau, thần sắc tối lại, nhẹ nhàng nói: “Anh bao nhiêu tuổi?”
Một cậu hỏi không đầu không đuôi, Phong Hải cũng trả lời: “30.”
“Ừm…” Nước mắt của Diệp Du Nhiên lại rơi xuống, cô chỉ kịp đáp một tiếng thì môi mím chặt, bàn tay siết lại, để không khiến bản thân khóc.
Đều là lỗi của cô, cô không có tư cách để khóc, cô không xứng.
Thế nhưng cô không nhịn được.
Phong Hải nhìn cánh môi và bàn tay bị cô dày vò đã bắt đầu rớm máu, mặt hơi hoảng, anh ta vội vàng gỡ tay của cô ra, giọng nói đanh lại: “Cậu biết cháu buồn bã tự trách, nhưng điều quan trọng nhất bây giờ chính là giữ gìn sức khỏe.”
Cô không ngừng lại được, loại buồn bã tự trách này dường như muốn vây lấy cô.
Tay của Diệp Du Nhiên bị kéo ra, cổ họng bật ra tiếng khóc nức nở, nước mắt giống như trân châu không ngừng rơi xuống.
Mãi đến khi cô khóc mệt rồi, không thể khóc được nữa thì mới dừng lại.
Chỉ có điều, ánh mắt trống rỗng dị thường.
Phong Hải thấy cô cuối cùng cũng không khóc nữa, sau đó gọi bác sĩ đến kiểm tra cho cô.
Bác sĩ lại giải thích một số điều cần chú ý, không cần bảo giữ tâm trạng không vui.
Phong Hải lần nữa nhấn mạnh: “Lời của bác sĩ nói, cháu cũng nghe thấy rồi, thân thể rất quan trọng.”
Diệp Du Nhiên hai mắt vô thần nhìn anh ta: “Có thể cho tôi dùng điện thoại một lát được không?”
Phong Hải nhìn cô, sau đó lấy điện thoại ra đưa cho Diệp Du Nhiên.
“Cảm ơn.” Diệp Du Nhiên thấp giọng nói lời cảm ơn, rồi nhận lấy điện thoại.
Mặc dù cô chấp nhận chuyện Phong Hải là cậu của cô, nhưng hai người suy cho cùng vẫn còn quá lạ lẫm.
Phong Hải cũng không chú ý, chậm rãi đứng lên, ánh mắt liếc qua gương mặt tái nhợt của cô, mày kiếm hơi nhíu lại: “Cậu đi kêu người mua chút đồ ăn đến đây.”
Anh ta nói xong thì đi ra ngoài.
Diệp Du Nhiên nắm chặt điện thoại một lúc, mới ấn một dãy số quen thuộc, nhưng lại chần chừ xem có ấn gọi đi hay không.
Sau khi gọi cho Mộ Tấn Dương thì nên nói cái gì?
Cô không có đợi được Nam Sơn đến đón cô, mà đợi được một đám người do Diệp Yến Nhi thuê đến làm hại cô, sau đó bị ép phải nhảy cửa sổ, cô căn bản không có bị thương, thế nhưng con không còn nữa…
Lẽ nào cô phải nói những điều này với anh?
Ở trong biệt thự, sự do dự của Mộ Tấn Dương cùng các loại hành vi như bóng đèn lướt qua đầu của anh.
Cô còn nhớ trước đây Mộ Tấn Dương muốn có con như thế nào.
Trong đầu Diệp Du Nhiên là một mớ hỗn độn, các khớp ngón tay vì siết chặt chiếc điện thoại mà trở nên trắng bệch, cuối cùng cũng không có ấn gọi đi.
…
Ngoài cửa, Phong Hải đứng trước phòng bệnh, qua khe cửa đã nhìn thấy Diệp Du Nhiên không có gọi đi, biểu cảm bình tĩnh giống như đã sớm nằm trong dự liệu.
Thủ hạ đứng sau lưng anh ta cẩn thận mở miệng: “Tổng giám đốc Phong, anh sao biết cô Diệp nhất định sẽ không gọi điện đi?”
Nghĩ đến chuyện cậu nói chuyện với bác sĩ, Diệp Du Nhiên chỉ cảm thấy trái tim nhói đau, thần sắc tối lại, nhẹ nhàng nói: “Anh bao nhiêu tuổi?”
Một cậu hỏi không đầu không đuôi, Phong Hải cũng trả lời: “30.”
“Ừm…” Nước mắt của Diệp Du Nhiên lại rơi xuống, cô chỉ kịp đáp một tiếng thì môi mím chặt, bàn tay siết lại, để không khiến bản thân khóc.
Đều là lỗi của cô, cô không có tư cách để khóc, cô không xứng.
Thế nhưng cô không nhịn được.
Phong Hải nhìn cánh môi và bàn tay bị cô dày vò đã bắt đầu rớm máu, mặt hơi hoảng, anh ta vội vàng gỡ tay của cô ra, giọng nói đanh lại: “Cậu biết cháu buồn bã tự trách, nhưng điều quan trọng nhất bây giờ chính là giữ gìn sức khỏe.”
Cô không ngừng lại được, loại buồn bã tự trách này dường như muốn vây lấy cô.
Tay của Diệp Du Nhiên bị kéo ra, cổ họng bật ra tiếng khóc nức nở, nước mắt giống như trân châu không ngừng rơi xuống.
Mãi đến khi cô khóc mệt rồi, không thể khóc được nữa thì mới dừng lại.
Chỉ có điều, ánh mắt trống rỗng dị thường.
Phong Hải thấy cô cuối cùng cũng không khóc nữa, sau đó gọi bác sĩ đến kiểm tra cho cô.
Bác sĩ lại giải thích một số điều cần chú ý, không cần bảo giữ tâm trạng không vui.
Phong Hải lần nữa nhấn mạnh: “Lời của bác sĩ nói, cháu cũng nghe thấy rồi, thân thể rất quan trọng.”
Diệp Du Nhiên hai mắt vô thần nhìn anh ta: “Có thể cho tôi dùng điện thoại một lát được không?”
Phong Hải nhìn cô, sau đó lấy điện thoại ra đưa cho Diệp Du Nhiên.
“Cảm ơn.” Diệp Du Nhiên thấp giọng nói lời cảm ơn, rồi nhận lấy điện thoại.
Mặc dù cô chấp nhận chuyện Phong Hải là cậu của cô, nhưng hai người suy cho cùng vẫn còn quá lạ lẫm.
Phong Hải cũng không chú ý, chậm rãi đứng lên, ánh mắt liếc qua gương mặt tái nhợt của cô, mày kiếm hơi nhíu lại: “Cậu đi kêu người mua chút đồ ăn đến đây.”
Anh ta nói xong thì đi ra ngoài.
Diệp Du Nhiên nắm chặt điện thoại một lúc, mới ấn một dãy số quen thuộc, nhưng lại chần chừ xem có ấn gọi đi hay không.
Sau khi gọi cho Mộ Tấn Dương thì nên nói cái gì?
Cô không có đợi được Nam Sơn đến đón cô, mà đợi được một đám người do Diệp Yến Nhi thuê đến làm hại cô, sau đó bị ép phải nhảy cửa sổ, cô căn bản không có bị thương, thế nhưng con không còn nữa…
Lẽ nào cô phải nói những điều này với anh?
Ở trong biệt thự, sự do dự của Mộ Tấn Dương cùng các loại hành vi như bóng đèn lướt qua đầu của anh.
Cô còn nhớ trước đây Mộ Tấn Dương muốn có con như thế nào.
Trong đầu Diệp Du Nhiên là một mớ hỗn độn, các khớp ngón tay vì siết chặt chiếc điện thoại mà trở nên trắng bệch, cuối cùng cũng không có ấn gọi đi.
…
Ngoài cửa, Phong Hải đứng trước phòng bệnh, qua khe cửa đã nhìn thấy Diệp Du Nhiên không có gọi đi, biểu cảm bình tĩnh giống như đã sớm nằm trong dự liệu.
Thủ hạ đứng sau lưng anh ta cẩn thận mở miệng: “Tổng giám đốc Phong, anh sao biết cô Diệp nhất định sẽ không gọi điện đi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.