Quyển 2 - Chương 50
Hạ Nhiễm Tuyết
07/03/2014
Từng cơn gió thổi bung sợi tóc trước trán hắn, hắn mím môi, bước thẳng về phía trước.
Ngồi ở trong xe, hắn không có lái xe,
châm một điếu thuốc lá. Bắt đầu hút thuốc, dường như đã rất lâu hắn
không như vậy, khóe mắt nheo lại hiện lên tia rét lạnh, còn lạnh hơn cả
gió đông.
Tô Lạc ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ
trên tường, một bàn đồ ăn đã nguội lạnh, hắn vẫn chưa về, cô bưng thức
ăn đi vào phòng bếp hâm nóng, mỗi lần đi ra đều nhìn về phía cửa, không
biết bây giờ hắn đang làm cái gì, cô đi tới cầm chiếc điện thoại lên,
cuối cùng vẫn buông xuống, cô chỉ biết mỗi số điện thoại ở văn phòng
hắn, mà bây giờ đã tan sở, không có ai tăng ca trễ như vậy, cô lại không biết số điện thoại riêng của hắn.
Cô đi lên tầng, lại nhìn nhìn cánh cửa, cánh cửa vẫn đứng yên như cũ, một âm thanh nhỏ cũng không có, bể bơi
phía bên ngoài cũng yên lặng không một gợn sóng.
Cô mở cửa phòng, đi vào, thấy căn phòng đã được mfnh dọn dẹp sạch sẽ, gối chăn được xếp chỉnh tề trên giường,
có hai chiếc gối đầu , trong nhà tắm cũng nhiều đồ dùng hơn, trong tủ
quần áo của hắn cũng có treo quần áo của cô, tuy là không nhiều, nhưng
những thứ này đã đánh dấu đây là phòng của hai người.
Cô ngồi trên giường, ôm chiếc gối đầu
vào trong lòng, nhớ tới người đàn ông luôn lạnh lùng kia mở miệng gọi
một tiêng vợ, đôi môi hồng khẽ cong, trái tim như nở ra, thật ấm áp.
Chiếc đèn ngủ tỏa sáng càng làm gương mặt cô hồng hơn, trong ánh mắt nồng đậm ôn nhu.
Nhắm mắt mơ màng, cô có cảm giác như có ai đang nhìn mình, cô mở mắt ra, trong không khí có mùi hương của rượu
đỏ, còn có hơi thở mang vị thuốc lá quen thuộc, khiến lông mày cô nhướng lên, cô ngồi dậy, nhìn thấy người đàn ông in lặng đang ngồi ở bên
giường.
Hắn quay lưng về phía ánh sáng, ánh
sáng như bị chắn sau tấm lưng to lớn đó, hắn giống như một tảng băng lớn ở Bắc Cực, chỉ cần liếc mắt một cái, nhìn thấy ngay sự giá lạnh đến
thấu xương, giống như một thiên thần tới từ địa ngục, hắn được sinh ra
để hủy diệt.
Tô Lạc muốn nói gì đó, thấy được bóng
ma ngày càng lớn trước măt cô, rất nhanh, một cơ thể đầy mùi rượu ôm
chặt lấy cô, cô chỉ biết ngẩn người, không có giãy dụa.
Hắn uống rượu, hơn nữa còn uống rất nhiều.
“Anh….” Cô muốn hỏi làm sao vậy, môi
lại bị đôi môi hắn chặn lại, thậm chí hắn còn dùng răng mình cắn môi cô, cô đau, đau đến nhăn mày, nhưng cũng không hề giãy dụa.
Cô khẽ ngẩng đầu lên, thấy được sự đau
thương trong mắt hắn, đột nhiên cô thấy trái tim thật đau, hai tay càng
ôm chặt lấy cổ hắn.
Người này giống như một con thú hoang dã, không ngừng cắn cắn thân thể cô, linh hồn của hắn, còn có tất cả của cô.
Bàn tay hắn dùng sức xé nát quần áo
trên người cô, sau đó tự xé quần áo mình, cô còn chưa kịp phản ứng, hắn
đã trực tiếp tiến vào thân thể cô, dùng sức đụng chạm và thân thể gượng
gạo của cô.
Một giọt nước mắt từ khóe mắt Tô Lạc
chảy xuống, môi cô tái nhợt, đau, đau quá… Còn đau hơn cả lần đầu tiên,
đây cũng là lần đầu tiên cô biết, hóa ra, quá khứ hắn có bao nhiêu dịu
dàng, cô đem mặt mình dám chặt vào lồng ngực hắn, chịu đựng sự đau đớn
giày xé thân thể, buổi tối này, hắn như một kẻ điên đoạt lấy thân thể
cô, đến hơi thở nóng rực cũng không có, còn cô đem toàn bộ nước mắt nuốt vào trong.
Chồng, nếu anh mệt mỏi, anh còn có em.
Chồng, nếu em không thể giúp gì cho anh, chỉ cần anh cần, em đều có thể cho anh.
Chồng …. Không cần phải tự làm đau mình?
Thân thể cô khẽ run lên, mỗi một ánh
nhìn đều không oán không hận đến ngốc nghếch, cho dù thân thể đau như
vậy, giống như cả người bị xé thành hai, nhưng cô vẫn cười, cười rất dịu dàng.
Bóng đêm buông xuống thật dịu dàng,
thỉnh thoảng từng cơn gió lạnh thổi tung một góc rèm cửa, tiếng thở dốc
trong phòng cũng ngừng lại, Tô Lạc cuộn cả người rúc vào trong lòng Duệ
Húc, chợt cô ngẩng đầu lên, trong bóng đêm, ánh mắt cô thật trong trẻo.
Từ đầu tới cuối, không oán không hận.
Chỉ có yêu và yêu.
Ánh nắng mặt trời ấm áp bị chắn sau
cánh cửa sổ dày, bên trong căn phòng tràn ngập ánh sáng, thân thể Duệ
Húc khẽ giật giật, say rượu khiến hắn bị đau đầu, không thoải mái mở mắt ra, thấy được gian phòng của mình, từng hơi thở nhẹ nhàng của một cô
gái, hắn cúi đầu, nhìn cô gái trong lòng mình.
Nháy mắt tim hắn như bị bóp chặt, vội
vàng lật tấm chăn trên người ra, đôi môi cô sưng lên đỏ mọng, nhìn rõ
dấu vết bị cắn, hàng lông mi dài thỉnh thoảng khẽ rung lên, ngẫu nhiên
một giọt nước mắt trong suốt đẹp đẽ chảy xuống, đẹp khiến người khác
phải đau lòng.
Thân thể cô co rúm lại, trên làn da
trắng nõn đầy vết xanh tím, có cắn, có bóp, còn có nắm chặt. Nhất là ở
thắt lưng, có một mảng lớn xanh tím, nhìn rất thê thảm, Duệ Húc khẽ nheo lại hai mắt, sau đó hắn nhắm mắt lại, đắp lại chiếc chăn.
Dường như hắn nhớ tới cái gì đó, đêm
qua cô không phản kháng sao, hắn biết ngày hôm qua mình đã thô bạo như
thế nào, thậm chí hắn cố tình dùng sức để làm đau cô, cô chỉ có thể chấp nhận, hắn không có một chút ôn nhu nào sao?
Tay hắn đặt lên gương mặt cô, nhẹ nhàng xoa, sau đó xoa hàng lông mi đẫm nước, vì sao cô khóc, bởi vì đau sao?
Cảm giác như có gì cọ cọ trên mặt, Tô
Lạc mở mắt ra, cô nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Duệ Húc, còn có sự tự
trách mình, như vậy thôi cô đã thỏa mãn rồi, cô biết không phải là hắn
cố ý, cái kia là đủ rồi, thật sự đủ rồi.
“Đau không?” Duệ Húc đưa tay chạm nhẹ vào môi cô, dịu dàng xoa, giọng nói lạnh lùng lúc này lại có chút đau lòng.
“Không đau,” Tô Lạc lắc đầu, ánh mắt lấp lánh ý cười.
“Không có vấn đề gì, em không đau, thực sự không đau,” cô nắm chặt Duệ Húc, miệng nói không đau, nhưng hai
chân, cảm giác đau đớn như lửa đốt truyền tới.
“Cô gái ngốc,” Duệ Húc ôm chặt lấy cô,
ánh mắt màu trà âm u sâu thẳm, không còn máu lạnh, không còn vô tình. Có một thứ gì đó nhiều hơn, lại có thứ gì đó được che dấu kĩ hơn.
Tô Lạc dựa vào lồng ngực Duệ Húc, nghe
tiếng trái tim hắn đập, thân thể có đâu, cô vẫn nở nụ cười, cười thật
ngọt ngào, thật đẹp.
Ngày hôm nay, Duệ Húc không đi làm, hắn ở nhà với cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.