Quyển 5 - Chương 5
Hạ Nhiễm Tuyết
28/05/2014
Edit: Cún Sô Qôn
Beta: Ốc Sên
Tô Lạc ngồi một mình trên ghế sa lon, bên ngoài, tuyết rơi nhiều hơn, mà bên trong vẫn ấm áp như vậy Lê An Đồng đã ôm Bánh Bao Nhỏ đi ngủ, còn cô vẫn cứ ngồi đây, không biết đã bao lâu rồi.
Một chiếc chăn mỏng trùm lên người cô, sau đó là sự ấm áp từ cơ thể một người đàn ông.
“Sao vậy, em đang nghĩ đến chuyện của Đồng Đồng sao?” Lê Duệ Húc bế Tô Tử Lạc, để cô ngồi lên đùi hắn, hắn ra phía ngoài cửa sổ nơi nhưng bông tuyết đang rơi, lạnh lẽo phủ trên mặt đất. Hắn bây giờ đã thuộc về mùa xuân rồi, hắn đã rời xa mùa đông từ lâu rồi.
“Vâng,” Tô Tử Lạc yên tĩnh dựa vào người hắn, mùa đông năm nay thật ấm áp, “Em không rõ, vì sao trước đây Vệ Thần lại có bộ dạng đó, người không biết nhìn còn tưởng hắn sẽ là con gái.”
Vậy mà lại giống hệt Đồng Đồng.
Lê Duệ Húc kéo tấm chăn chặt hơn vào người cô, “Chuyện này, nói ra cũng rất dài, anh cũng mới nghe thấy cha mẹ nói.”
“Đời cha Vệ Thần, nhà họ Vệ không sinh được đứa con gái nào, đến đời của Vệ Thần, vẫn không có, nghe nói, bác gái rất thích có con gái, nhưng lại sinh ra hai đứa con trai, lúc bác gái mang thai Vệ Thần ,bác gái cảm thấy sẽ là con gái, cho nên, đều mua quần áo bé gái, ngay cả Vệ Phong, Vệ Liên cũng ngày ngày ầm ĩ muốn có em gái, không cần em trai, nhà họ điển hình của sự dương thịnh, âm suy.”
“Nhưng mười tháng trôi qua, kết quả, bác gái sinh ra Vệ Thần, nghe nói, lúc đó bác gái gào khóc ầm ĩ, không muốn công nhận Vệ Thần chính là con trai.”
Cuối cùng, bác gái nói một là một, trực tiếp nuôi Vệ Thần như một bé gái. Cho hắn mặc váy, làm tóc cho hắn, ngay cả mọi người trong nhà họ Vệ cũng đối xử với hắn như một bé gái.”
“Dần dần, tất cả mọi người đều coi Vệ Thần là con gái, nên Vệ Thần cũng nghĩ mình là con gái cho đến khi Vệ Thần được ba tuổi, trong nhà trẻ, hắn đi toilet bị một bạn gái phát hiện ra, lúc đó vệ thần mới biết, hắn cùng với các bạn gái không có giống nhau. Hắn và mấy anh trai nhà hắn mới giống nhau.”
“Từ đó về sau, Vệ Thần không bao giờ chịu mặc váy nữa, khi đó, nghe nói Vệ Phong và Vệ Liên gào khóc rất to, họ không hiểu, rõ ràng em họ là con gái, sao bây giờ lại thành em trai rồi.”
“Cuối cùng bọn họ cũng chịu thừa nhận, chỉ là không nghĩ tới… Sau khi Vệ Thần lớn lên, khoảng thời gian đó, hắn coi như là sự xấu hổ nhất của bản thân, hắn cự tuyệt nhìn lại bức ảnh chụp hắn ngày đó, thật ra bất kì người đàn ông nào rơi vào tình huống vậy cũng sẽ làm như thế.”
” Còn đối với mối quan hệ của hắn và Hà Duyên thì chỉ có họ mới biết thôi.”
Hắn nói xong, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt Tô Tử Lạc.
“Bà Lê, anh đã nói với em lâu như vậy, không phải là nói vô ích chứ?” Hắnchạm nhẹ vào da mặt trắng nõn của Tô Tử Lạc, cảm xúc yêu thích không muốn buông tay.
“Không có, em nghe mà…” Tô Tử Lạc lẩm bẩm một tiếng, sau đó ánh mắt nặng trĩu.
“Bà Lê, em nói xem chúng ta sẽ hưởng tuần trăng mật ở đâu, lần này nhất định không thể bị hủy, nhà họ Vệ thì để cho Vệ Thần giải quyết đi, chúng ta phải đi tìm lấy thế giới của hai người chúng ta.” Lê Duệ Húc nhìn ra bên ngoài, những bông tuyết trắng rơi xuống.
“Nước Anh …”
Nháy mắt, mặt Lê Duệ Húc đen lại. “Em muốn gặp Bạch Thiếu Triết?”
“Vâng,” Tô Tử Lạc khẽ quay người tìm một chỗ thoải mái ở trong lòng hắn, tiếp tục ngủ, không thèm để ý tới chồng hắn sắp chết vì ăn dấm chua rồi.
“Không phải em đang nhớ anh ta đấy chứ?” Giọng nói chua chua, thật là chua quá đi.
“Vâng,” Tô Tử Lạc mơ mơ màng màng nói…”Em nhớ Thiếu Triết, còn có dì Hồ.”
“Tô Tử lạc..” Lê duệ húc hét lên, nghe cô nói xong, hắn liền.. Hắn nên làm cái gì..
“Lê Duệ Húc, anh thật là ồn ào … Em rất mệt.” Tô Tử lạc vỗ vỗ vào lồng ngực hắn, ý bảo hắn yên lặng một chút.
Lê Duệ Húc cố gắng giữ bình tĩnh, hít thở sâu …”Được rồi, ngủ đi.” Hắn nhẹ vỗ bả vai Tử Lạc.. Động tác ôn nhu, nhưng khuôn mặt kia thì đen lại như muốn đòi mạng.
Trong một căn phòng nhỏ bé, bé gái mở mắt ra, cô bé đưa tay bật đèn ngủ ở đầu giường. Nhìn thấy người phụ nữ đang nằm cạnh mình, cô bé đưa tay kéo lại chăn đắp cho cô, rồi mới cẩn thận xuống giường, cô bé gầy yếu, gương mặt xinh đẹp có chút xanh xao, đôi mắt long lanh to tròn, hàng lông mi dài chớp chớp, một bé gái trong sáng, thuần khiết, cô bé khẽ mím môi, nhìn nhìn người phụ nữ nằm trên giường, rồi đi ra ngoài. Dưới ánh đèn nhợt nhạt, gương mặt xanh xao của cô bé càng động lòng người, tin rằng sau này lớn lên, cô bé sẽ là một mĩ nhân.
Lúc này, người phụ nữ trên giường khẽ trở mình, trên trán lấm tấm mồ hôi, hàng lông mày hơi nhíu lại, dường như cô đang mơ thấy gì đó, có lẽ là ác mộng đã xảy ra, là một đoạn kí ức mà cô không hề muốn nhớ lại,.
Trong giấc mơ, môt cô gái tập tễnh đi về phía trước, từng hạt mưa rơi xuống, cô cẩn thận che chở cho một đứa bé trong lòng, gương mặt nhỏ nhắn của dứa bé dính vào ngực cô, đứa bé thật nhỏ nhưng lại rất xinh đẹp.
Cô nhìn về phía trước, tìm cho mình một nơi trú mưa, rồi mới cẩn thận để đứa bé quay mặt ra ngoài, cả người cô gần như ướt đẫm, nước theo tóc chảy xuống. Cả người chật vật khó chịu, chỉ có ánh mắt của cô nhìn về đứa trẻ, lấp lánh nụ cười.
Cả người cô dính nước cảm thấy lạnh, chỉ có lồng ngực vẫn còn cảm giác ấm áp.
“Cục cưng, con đói bụng sao?” Cô muốn lau khô tay vào quần áo, lại phát hiện cả người đều ẩm ướt, cho dù lau thế nào cũng không khô được, cô đành buông tay xuống, đợi cho nó khô, mới đưa tay chạm vào gương mặt đứa trẻ đáng yêu trong lòng, đứa bé còn há miệng, cắn cắn ngón tay cô, môi không ngừng chu ra, cô bé đã đói bụng rồi.
Bên ngoài, trời vẫn đang mưa, những hạt mưa không ngừng rơi xuống, cô nhìn bốn phía, để ý không có người, cô mới xoay người, kéo một bên áo lên. Để cho cô bé con bú sữa, cô bé vừa nhìn thấy núm vú liền ngậm lấy bú sữa, hàng lông mi dài phủ xuống, cô gái đau lòng nhìn đứa bé trong lòng, đột nhiên một giọt nước mắt rơi lên má cô bé, cô bé dừng bú sữa, ánh mắt đen láy chớp chớp nhìn cô.
Beta: Ốc Sên
Tô Lạc ngồi một mình trên ghế sa lon, bên ngoài, tuyết rơi nhiều hơn, mà bên trong vẫn ấm áp như vậy Lê An Đồng đã ôm Bánh Bao Nhỏ đi ngủ, còn cô vẫn cứ ngồi đây, không biết đã bao lâu rồi.
Một chiếc chăn mỏng trùm lên người cô, sau đó là sự ấm áp từ cơ thể một người đàn ông.
“Sao vậy, em đang nghĩ đến chuyện của Đồng Đồng sao?” Lê Duệ Húc bế Tô Tử Lạc, để cô ngồi lên đùi hắn, hắn ra phía ngoài cửa sổ nơi nhưng bông tuyết đang rơi, lạnh lẽo phủ trên mặt đất. Hắn bây giờ đã thuộc về mùa xuân rồi, hắn đã rời xa mùa đông từ lâu rồi.
“Vâng,” Tô Tử Lạc yên tĩnh dựa vào người hắn, mùa đông năm nay thật ấm áp, “Em không rõ, vì sao trước đây Vệ Thần lại có bộ dạng đó, người không biết nhìn còn tưởng hắn sẽ là con gái.”
Vậy mà lại giống hệt Đồng Đồng.
Lê Duệ Húc kéo tấm chăn chặt hơn vào người cô, “Chuyện này, nói ra cũng rất dài, anh cũng mới nghe thấy cha mẹ nói.”
“Đời cha Vệ Thần, nhà họ Vệ không sinh được đứa con gái nào, đến đời của Vệ Thần, vẫn không có, nghe nói, bác gái rất thích có con gái, nhưng lại sinh ra hai đứa con trai, lúc bác gái mang thai Vệ Thần ,bác gái cảm thấy sẽ là con gái, cho nên, đều mua quần áo bé gái, ngay cả Vệ Phong, Vệ Liên cũng ngày ngày ầm ĩ muốn có em gái, không cần em trai, nhà họ điển hình của sự dương thịnh, âm suy.”
“Nhưng mười tháng trôi qua, kết quả, bác gái sinh ra Vệ Thần, nghe nói, lúc đó bác gái gào khóc ầm ĩ, không muốn công nhận Vệ Thần chính là con trai.”
Cuối cùng, bác gái nói một là một, trực tiếp nuôi Vệ Thần như một bé gái. Cho hắn mặc váy, làm tóc cho hắn, ngay cả mọi người trong nhà họ Vệ cũng đối xử với hắn như một bé gái.”
“Dần dần, tất cả mọi người đều coi Vệ Thần là con gái, nên Vệ Thần cũng nghĩ mình là con gái cho đến khi Vệ Thần được ba tuổi, trong nhà trẻ, hắn đi toilet bị một bạn gái phát hiện ra, lúc đó vệ thần mới biết, hắn cùng với các bạn gái không có giống nhau. Hắn và mấy anh trai nhà hắn mới giống nhau.”
“Từ đó về sau, Vệ Thần không bao giờ chịu mặc váy nữa, khi đó, nghe nói Vệ Phong và Vệ Liên gào khóc rất to, họ không hiểu, rõ ràng em họ là con gái, sao bây giờ lại thành em trai rồi.”
“Cuối cùng bọn họ cũng chịu thừa nhận, chỉ là không nghĩ tới… Sau khi Vệ Thần lớn lên, khoảng thời gian đó, hắn coi như là sự xấu hổ nhất của bản thân, hắn cự tuyệt nhìn lại bức ảnh chụp hắn ngày đó, thật ra bất kì người đàn ông nào rơi vào tình huống vậy cũng sẽ làm như thế.”
” Còn đối với mối quan hệ của hắn và Hà Duyên thì chỉ có họ mới biết thôi.”
Hắn nói xong, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt Tô Tử Lạc.
“Bà Lê, anh đã nói với em lâu như vậy, không phải là nói vô ích chứ?” Hắnchạm nhẹ vào da mặt trắng nõn của Tô Tử Lạc, cảm xúc yêu thích không muốn buông tay.
“Không có, em nghe mà…” Tô Tử Lạc lẩm bẩm một tiếng, sau đó ánh mắt nặng trĩu.
“Bà Lê, em nói xem chúng ta sẽ hưởng tuần trăng mật ở đâu, lần này nhất định không thể bị hủy, nhà họ Vệ thì để cho Vệ Thần giải quyết đi, chúng ta phải đi tìm lấy thế giới của hai người chúng ta.” Lê Duệ Húc nhìn ra bên ngoài, những bông tuyết trắng rơi xuống.
“Nước Anh …”
Nháy mắt, mặt Lê Duệ Húc đen lại. “Em muốn gặp Bạch Thiếu Triết?”
“Vâng,” Tô Tử Lạc khẽ quay người tìm một chỗ thoải mái ở trong lòng hắn, tiếp tục ngủ, không thèm để ý tới chồng hắn sắp chết vì ăn dấm chua rồi.
“Không phải em đang nhớ anh ta đấy chứ?” Giọng nói chua chua, thật là chua quá đi.
“Vâng,” Tô Tử Lạc mơ mơ màng màng nói…”Em nhớ Thiếu Triết, còn có dì Hồ.”
“Tô Tử lạc..” Lê duệ húc hét lên, nghe cô nói xong, hắn liền.. Hắn nên làm cái gì..
“Lê Duệ Húc, anh thật là ồn ào … Em rất mệt.” Tô Tử lạc vỗ vỗ vào lồng ngực hắn, ý bảo hắn yên lặng một chút.
Lê Duệ Húc cố gắng giữ bình tĩnh, hít thở sâu …”Được rồi, ngủ đi.” Hắn nhẹ vỗ bả vai Tử Lạc.. Động tác ôn nhu, nhưng khuôn mặt kia thì đen lại như muốn đòi mạng.
Trong một căn phòng nhỏ bé, bé gái mở mắt ra, cô bé đưa tay bật đèn ngủ ở đầu giường. Nhìn thấy người phụ nữ đang nằm cạnh mình, cô bé đưa tay kéo lại chăn đắp cho cô, rồi mới cẩn thận xuống giường, cô bé gầy yếu, gương mặt xinh đẹp có chút xanh xao, đôi mắt long lanh to tròn, hàng lông mi dài chớp chớp, một bé gái trong sáng, thuần khiết, cô bé khẽ mím môi, nhìn nhìn người phụ nữ nằm trên giường, rồi đi ra ngoài. Dưới ánh đèn nhợt nhạt, gương mặt xanh xao của cô bé càng động lòng người, tin rằng sau này lớn lên, cô bé sẽ là một mĩ nhân.
Lúc này, người phụ nữ trên giường khẽ trở mình, trên trán lấm tấm mồ hôi, hàng lông mày hơi nhíu lại, dường như cô đang mơ thấy gì đó, có lẽ là ác mộng đã xảy ra, là một đoạn kí ức mà cô không hề muốn nhớ lại,.
Trong giấc mơ, môt cô gái tập tễnh đi về phía trước, từng hạt mưa rơi xuống, cô cẩn thận che chở cho một đứa bé trong lòng, gương mặt nhỏ nhắn của dứa bé dính vào ngực cô, đứa bé thật nhỏ nhưng lại rất xinh đẹp.
Cô nhìn về phía trước, tìm cho mình một nơi trú mưa, rồi mới cẩn thận để đứa bé quay mặt ra ngoài, cả người cô gần như ướt đẫm, nước theo tóc chảy xuống. Cả người chật vật khó chịu, chỉ có ánh mắt của cô nhìn về đứa trẻ, lấp lánh nụ cười.
Cả người cô dính nước cảm thấy lạnh, chỉ có lồng ngực vẫn còn cảm giác ấm áp.
“Cục cưng, con đói bụng sao?” Cô muốn lau khô tay vào quần áo, lại phát hiện cả người đều ẩm ướt, cho dù lau thế nào cũng không khô được, cô đành buông tay xuống, đợi cho nó khô, mới đưa tay chạm vào gương mặt đứa trẻ đáng yêu trong lòng, đứa bé còn há miệng, cắn cắn ngón tay cô, môi không ngừng chu ra, cô bé đã đói bụng rồi.
Bên ngoài, trời vẫn đang mưa, những hạt mưa không ngừng rơi xuống, cô nhìn bốn phía, để ý không có người, cô mới xoay người, kéo một bên áo lên. Để cho cô bé con bú sữa, cô bé vừa nhìn thấy núm vú liền ngậm lấy bú sữa, hàng lông mi dài phủ xuống, cô gái đau lòng nhìn đứa bé trong lòng, đột nhiên một giọt nước mắt rơi lên má cô bé, cô bé dừng bú sữa, ánh mắt đen láy chớp chớp nhìn cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.