Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 6722: C5143: Chương 5143
Bạch Long
10/09/2024
Thái Thương Long đáng sợ quá. Đây chính là uy lực của anh ta. Đám đông cảm giác da đầu tê dại. Họ mà đấu với anh ta thì khác gì tự tìm đường chết.
“Tới thôi! Có biết bao nhiêu người ở đây đợi các người, các người sẽ không cảm thấy cô đơn đâu”, Thái Thương Long nheo mắt, cười lạnh lùng.
“Người xuống đấy chưa chắc đã là chúng tôi đâu”.
“Tôi không muốn đấu võ mồm với anh, giờ các người hoặc là ra tay hoặc là tôi sẽ lấy đầu các người”, Thái Thương Long lên tiếng.
Lâm Chính quay qua nói với Vệ Tân Kiếm: “Mọi người chuẩn bị xong chưa?”
“Chuẩn…chuẩn bị…”
“Cũng…tạm rồi?
“Còn…cần phải chuẩn bị gì sao?”, Đám đông cảm giác đầu óc trống rỗng. Họ không biết phải làm thế nào.
“Nếu đã chuẩn bị xong rồi thì xông lên đi. Yên tâm, có tôi ở đây”, Lâm Chính cười.
“Thầy…không xông lên cùng à?”, cuối cùng thì Vệ Tân Kiếm cũng phải lên tiếng.
Đám đông đồng loạt quay qua nhìn anh. Đúng là nếu thần y Lâm cùng lao lên thì có khi còn chiến đấu được một lúc. Đường đường là thần y Lâm mà, không thể khinh thường thực lực của anh được.
Thế nhưng…anh chỉ lắc đầu một cách vô cảm: “Nếu tôi mà lao lên thì có phải là ức hiếp người quá đáng không?”
Dứt lời, người của Tử Thuyền Thiên cảm thấy mất luôn hi vọng cuối cùng.
Thái Thương Long tức lắm: “Tên khốn nạn kia, anh khinh thường tôi đúng không?”
Anh ta chưa tùng nghe ai nói về mình một cách ngông cuồng như vậy.
“Không phải tôi khinh thường anh, chỉ là…thôi được rồi…tôi khinh thường anh đấy, sao nào?”,Lâm Chính chẳng buồn giảo biện, anh thừa nhận luôn.
“Anh…”, Thái Thương Long tức giận gào lên và lao về phía đám người Tân Vệ Kiếm.
Người của Tử Huyền Thiên tái mặt.
Trong mắt Thái Thương Long, đám người này không khác gì con sâu cái kiến. Thế mà lúc này anh ta lại bị con sâu cái kiến sỉ nhục. Vậy thi sao mà anh ta không tức giận cho được. Đường đường là thiên kiêu thứ ba, được biết bao nhiêu người ngưỡng vọng mà lại để cho đám hề này nó giỡn mặt sao?
“Chết đi”, Thái Thương Long gầm lên, tung một cú đấm về phía Tân Vệ Kiếm đang đứng ở vị trí đầu tiên. Tân Vệ Kiếm định dùng kiếm đỡ nhưng tốc độ của Thái Thương Long quá nhanh nên anh ta không kịp phản ứng.
Rầm! Cú đấm trúng ngực, Tân Vệ Kiếm bay bật ra, đập mạnh vào vách đá.
Rầm…Đá rơi rào rào, trong nháy mắt, cảm giác như cả vùng cơ quan đều rung chuyển.
“Hả!!”, người của Tử Huyền Thiên sợ hãi. Thế nhưng một giây sau, họ còn bàng hoàng hơn. Tân Vệ Kiếm bò dậy, ho vài tiếng và nhìn xung quanh bằng vẻ hoang mang…
Bọn họ trố tròn mắt…
“Tôi…chưa chết sao? Kỳ lạ quá? Chưa chết à?”, Tân Vệ Kiếm sờ ngực, thốt lên.
“Sao lại như thế?”, Thái Thương Long hóa đá.Anh ta có thể cảm nhận được thực lực của Tân Vệ Kiếm.
Tân Vệ Kiếm vốn chẳng là gì trong mắt Thái Thương Long. Chỉ cần anh ta búng tay là chết Vậy mà vừa rồi anh ta đã dồn toàn lực tấn công lại không thể đấm nát được đối phương?
“Tới thôi! Có biết bao nhiêu người ở đây đợi các người, các người sẽ không cảm thấy cô đơn đâu”, Thái Thương Long nheo mắt, cười lạnh lùng.
“Người xuống đấy chưa chắc đã là chúng tôi đâu”.
“Tôi không muốn đấu võ mồm với anh, giờ các người hoặc là ra tay hoặc là tôi sẽ lấy đầu các người”, Thái Thương Long lên tiếng.
Lâm Chính quay qua nói với Vệ Tân Kiếm: “Mọi người chuẩn bị xong chưa?”
“Chuẩn…chuẩn bị…”
“Cũng…tạm rồi?
“Còn…cần phải chuẩn bị gì sao?”, Đám đông cảm giác đầu óc trống rỗng. Họ không biết phải làm thế nào.
“Nếu đã chuẩn bị xong rồi thì xông lên đi. Yên tâm, có tôi ở đây”, Lâm Chính cười.
“Thầy…không xông lên cùng à?”, cuối cùng thì Vệ Tân Kiếm cũng phải lên tiếng.
Đám đông đồng loạt quay qua nhìn anh. Đúng là nếu thần y Lâm cùng lao lên thì có khi còn chiến đấu được một lúc. Đường đường là thần y Lâm mà, không thể khinh thường thực lực của anh được.
Thế nhưng…anh chỉ lắc đầu một cách vô cảm: “Nếu tôi mà lao lên thì có phải là ức hiếp người quá đáng không?”
Dứt lời, người của Tử Thuyền Thiên cảm thấy mất luôn hi vọng cuối cùng.
Thái Thương Long tức lắm: “Tên khốn nạn kia, anh khinh thường tôi đúng không?”
Anh ta chưa tùng nghe ai nói về mình một cách ngông cuồng như vậy.
“Không phải tôi khinh thường anh, chỉ là…thôi được rồi…tôi khinh thường anh đấy, sao nào?”,Lâm Chính chẳng buồn giảo biện, anh thừa nhận luôn.
“Anh…”, Thái Thương Long tức giận gào lên và lao về phía đám người Tân Vệ Kiếm.
Người của Tử Huyền Thiên tái mặt.
Trong mắt Thái Thương Long, đám người này không khác gì con sâu cái kiến. Thế mà lúc này anh ta lại bị con sâu cái kiến sỉ nhục. Vậy thi sao mà anh ta không tức giận cho được. Đường đường là thiên kiêu thứ ba, được biết bao nhiêu người ngưỡng vọng mà lại để cho đám hề này nó giỡn mặt sao?
“Chết đi”, Thái Thương Long gầm lên, tung một cú đấm về phía Tân Vệ Kiếm đang đứng ở vị trí đầu tiên. Tân Vệ Kiếm định dùng kiếm đỡ nhưng tốc độ của Thái Thương Long quá nhanh nên anh ta không kịp phản ứng.
Rầm! Cú đấm trúng ngực, Tân Vệ Kiếm bay bật ra, đập mạnh vào vách đá.
Rầm…Đá rơi rào rào, trong nháy mắt, cảm giác như cả vùng cơ quan đều rung chuyển.
“Hả!!”, người của Tử Huyền Thiên sợ hãi. Thế nhưng một giây sau, họ còn bàng hoàng hơn. Tân Vệ Kiếm bò dậy, ho vài tiếng và nhìn xung quanh bằng vẻ hoang mang…
Bọn họ trố tròn mắt…
“Tôi…chưa chết sao? Kỳ lạ quá? Chưa chết à?”, Tân Vệ Kiếm sờ ngực, thốt lên.
“Sao lại như thế?”, Thái Thương Long hóa đá.Anh ta có thể cảm nhận được thực lực của Tân Vệ Kiếm.
Tân Vệ Kiếm vốn chẳng là gì trong mắt Thái Thương Long. Chỉ cần anh ta búng tay là chết Vậy mà vừa rồi anh ta đã dồn toàn lực tấn công lại không thể đấm nát được đối phương?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.