Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 6750: C5171: Chương 5171
Bạch Long
10/09/2024
Khoảnh khắc đó, hư không biến dạng!
Khoảnh khắc đó, sao trời cũng trở nên ảm đạm, dường như đất trời cũng phai màu.
Không ai có thể miêu tả được sức phá hoại của một quyền đó đáng sợ đến thế nào. Mọi người chỉ cảm thấy sau khi quyền đó vung ra, tim mình dường như dừng dập, linh hồn như sắp nứt ra.
Ầm ầm!
Ầm ầm!
Ầm ầm!
Núi ở phía xa bị một quyền này đánh nứt, tách ra làm đôi.
Mặt đất rung chuyển.
Núi non lay chuyển.
Thậm chí núi lớn ở bên này cũng bị liên lụy, mặt đất dưới chân bọn họ điên cuồng rung lắc.
Chim muông trong núi bay đi, dã thú bỏ chạy, bụi bặm che khuất bầu trời.
Mọi người há hốc miệng, ngơ ngác dõi theo.
Ai cũng bị một quyền này làm tâm phục khẩu phục.
Đây là quyền mà người mang xác thân phàm thai có thể đánh ra được sao?
Vầng sáng đó… là khí kình chăng?
Khí kình mạnh đến mức trông như ánh sáng, vậy phải nằm ở cảnh giới nào?
Sợ rằng không ai có thể tưởng tượng nổi, càng đừng nói tới là có người từng gặp.
Thật đáng sợ!
Thật đáng kinh ngạc!
Đây là đòn tấn công của thần linh!
Thế gian này đáng lẽ không có!
Người xung quanh run rẩy, như nhìn thấy thần linh.
Thái Thương Long cũng sửng sốt.
Lâm Chính chậm rãi thu nắm đấm lại, nghiêng đầu bình tĩnh hỏi: “Nếu không dùng châm mà dùng quyền, vậy anh có đỡ được một quyền ba trăm năm công lực này không?”.
Thái Thương Long trố tròn mắt, đầu óc trống rỗng. Lúc này anh ta mới ý thức được sự đáng sợ của Lâm Chính. Nhất là cú đấm phát ra ánh sáng của anh.
Anh ta từng thấy miêu tả của nó trong sách võ đạo cổ. Khi khí tức của một người đủ mạnh thì có thể phát ra được ánh sáng thần kỳ như thế. Những người được mệnh danh là thần linh thời xưa đều là những cao thủ có võ đạo thông thiên. Bọn họ có thể dời non lấp biển, vần mây đoạt nguyệt, lên trời xuống biển. Đó chẳng phải là cấp cao nhất của võ đạo hay sao?
Thực ra ban đầu Thái Thương Long không tin, nhưng giờ, khi được chứng kiến đòn tấn công của Lâm Chính thì anh ta đã tỉnh ngộ rồi. Trên đời này có khi tồn tại thần linh thật.
Không thể đánh nhau nữa!Không thể tiếp tục liều mạng nữa vì không có cơ hội thắng. Thái Thương Long đột nhiên nảy ra ý nghĩ và quỳ phụp xuống: “Thần y Lâm, tôi nhận thua. Tôi thua rồi. Xin hãy tha cho tôi. Tôi nguyện đưa Thái Vũ Thần Toàn cho anh. Tôi không đấu với anh nữa”.
Đám đông giật mình khi thấy vậy. Đường đường là thiên kiêu thứ ba…mà lại bị dọa sợ chỉ bởi một đấm sao?
Nhưng mà cũng phải. Một đối thủ đáng sợ như vậy, nếu như không biết điều thì sẽ bị đấm thành ‘vong ma’ mất thôi.
“Nhận thua, thật lòng à?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.
Khoảnh khắc đó, sao trời cũng trở nên ảm đạm, dường như đất trời cũng phai màu.
Không ai có thể miêu tả được sức phá hoại của một quyền đó đáng sợ đến thế nào. Mọi người chỉ cảm thấy sau khi quyền đó vung ra, tim mình dường như dừng dập, linh hồn như sắp nứt ra.
Ầm ầm!
Ầm ầm!
Ầm ầm!
Núi ở phía xa bị một quyền này đánh nứt, tách ra làm đôi.
Mặt đất rung chuyển.
Núi non lay chuyển.
Thậm chí núi lớn ở bên này cũng bị liên lụy, mặt đất dưới chân bọn họ điên cuồng rung lắc.
Chim muông trong núi bay đi, dã thú bỏ chạy, bụi bặm che khuất bầu trời.
Mọi người há hốc miệng, ngơ ngác dõi theo.
Ai cũng bị một quyền này làm tâm phục khẩu phục.
Đây là quyền mà người mang xác thân phàm thai có thể đánh ra được sao?
Vầng sáng đó… là khí kình chăng?
Khí kình mạnh đến mức trông như ánh sáng, vậy phải nằm ở cảnh giới nào?
Sợ rằng không ai có thể tưởng tượng nổi, càng đừng nói tới là có người từng gặp.
Thật đáng sợ!
Thật đáng kinh ngạc!
Đây là đòn tấn công của thần linh!
Thế gian này đáng lẽ không có!
Người xung quanh run rẩy, như nhìn thấy thần linh.
Thái Thương Long cũng sửng sốt.
Lâm Chính chậm rãi thu nắm đấm lại, nghiêng đầu bình tĩnh hỏi: “Nếu không dùng châm mà dùng quyền, vậy anh có đỡ được một quyền ba trăm năm công lực này không?”.
Thái Thương Long trố tròn mắt, đầu óc trống rỗng. Lúc này anh ta mới ý thức được sự đáng sợ của Lâm Chính. Nhất là cú đấm phát ra ánh sáng của anh.
Anh ta từng thấy miêu tả của nó trong sách võ đạo cổ. Khi khí tức của một người đủ mạnh thì có thể phát ra được ánh sáng thần kỳ như thế. Những người được mệnh danh là thần linh thời xưa đều là những cao thủ có võ đạo thông thiên. Bọn họ có thể dời non lấp biển, vần mây đoạt nguyệt, lên trời xuống biển. Đó chẳng phải là cấp cao nhất của võ đạo hay sao?
Thực ra ban đầu Thái Thương Long không tin, nhưng giờ, khi được chứng kiến đòn tấn công của Lâm Chính thì anh ta đã tỉnh ngộ rồi. Trên đời này có khi tồn tại thần linh thật.
Không thể đánh nhau nữa!Không thể tiếp tục liều mạng nữa vì không có cơ hội thắng. Thái Thương Long đột nhiên nảy ra ý nghĩ và quỳ phụp xuống: “Thần y Lâm, tôi nhận thua. Tôi thua rồi. Xin hãy tha cho tôi. Tôi nguyện đưa Thái Vũ Thần Toàn cho anh. Tôi không đấu với anh nữa”.
Đám đông giật mình khi thấy vậy. Đường đường là thiên kiêu thứ ba…mà lại bị dọa sợ chỉ bởi một đấm sao?
Nhưng mà cũng phải. Một đối thủ đáng sợ như vậy, nếu như không biết điều thì sẽ bị đấm thành ‘vong ma’ mất thôi.
“Nhận thua, thật lòng à?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.