Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 497
Bạch Long
19/04/2024
“Vậy thì tốt”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
Dường như Lâm Chính bỗng ý thức được gì đó, vội quát nhỏ: “Tô Nhu đâu? Cô ấy đang ở đâu?”.
“Sau khi nhận ra đây có khả năng không phải là tai nạn giao thông bình thường, tôi đã lập tức cử người đến canh chừng ở bên ngoài công ty Quốc tế Duyệt Nhan, chỉ cần có người đáng nghi xuất hiện, thì sẽ lập tức đưa hắn đi, bảo vệ sự an toàn cho cô Tô mà không gây ảnh hưởng đến cô ấy. Nhưng chắc chắn cô Tô cũng đã nhận được tin này, chắc là đang trên đường đến”.
“Vậy à?”.
Lâm Chính thở dài, sau đó ngồi xuống chiếc ghế trên hành lang.
“Bố, mẹ!”.
Đúng lúc này, một tiếng kêu thê lương vang lên ở lối vào.
Sau đó liền thấy Tô Nhu mặc đồ công sở chạy về phía này.
Cô xông vào phòng bệnh, nhìn Tô Quảng nằm trên giường bệnh, nước mắt như mưa, khóc nức nở.
Lúc này, Tô Nhu cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
“Tiểu Nhu, không sao, không sao, bố vẫn ổn, chắc chắn mẹ con cũng sẽ không sao…”, Tô Quảng yếu ớt an ủi.
Tô Nhu nặng nề gật đầu, nhưng vẫn mím chặt môi, nước mắt rơi không ngừng.
Tách!
Đúng lúc này, đèn ở phòng cấp cứu tắt, mấy nhân viên y tế bước ra.
Tô Nhu biết tin liền lập tức chạy tới.
“Bác sĩ, mẹ tôi thế nào rồi? Mẹ tôi thế nào rồi?”, giọng nói Tô Nhu run rẩy, gấp gáp hỏi.
“Tình trạng của mẹ cô cũng không tệ lắm, đừng lo”, bác sĩ đáp.
“Vậy thì tốt!”.
Tô Nhu hít mạnh mấy hơi, lấy tay che miệng, bờ vai run run.
“Nhưng trạng thái của người bệnh vẫn chưa ổn định, phải tiến hành phẫu thuật, nhưng chi phí phẫu thuật rất cao. Nếu người bệnh muốn làm cuộc phẫu thuật tiếp theo thì hãy đóng tiền phẫu thuật trước”, bác sĩ nói.
“Tiền phẫu thuật là bao nhiêu?”, Tô Nhu vội hỏi.
“Bước đầu đoán chừng cần khoảng bốn triệu tệ”, bác sĩ đáp.
“Cái gì? Bốn triệu tệ?”, Tô Nhu ngây người.
“Sao hết nhiều vậy? Bệnh viện các anh chặt chém quá đấy!”.
“Muốn cháy nhà hôi của sao?”.
“Phẫu thuật gì mà cần bốn triệu tệ?”.
Những người ở bên cạnh nổi giận, đua nhau chỉ trích.
Bác sĩ cũng bất đắc dĩ, lắc đầu thở dài: “Có lẽ mọi người đã hiểu lầm nghề bác sĩ rồi, giá cả phẫu thuật không phải do chúng tôi quyết định, mà được quyết định bởi các thiết bị, thuốc men dùng trong lúc phẫu thuật. Ca phẫu thuật này phải dùng tới một loại thuốc mới của nước Mễ, giá của loại thuốc này trên thị trường đã là khoảng ba triệu tệ, ngoài ra còn các loại thuốc men khác nữa. Thực ra bốn triệu tệ là còn ít đấy, nếu các cô không tin thì có thể đi hỏi các bệnh viện khác. Các bệnh viện thành phố tuyến một đều có thể làm phẫu thuật này, nhưng chắc chắn không thể rẻ được”.
Mọi người nghe thấy thế đều không nói gì.
Sắc mặt Tô Nhu trắng bệch, lùi lại mấy bước.
Dường như Lâm Chính bỗng ý thức được gì đó, vội quát nhỏ: “Tô Nhu đâu? Cô ấy đang ở đâu?”.
“Sau khi nhận ra đây có khả năng không phải là tai nạn giao thông bình thường, tôi đã lập tức cử người đến canh chừng ở bên ngoài công ty Quốc tế Duyệt Nhan, chỉ cần có người đáng nghi xuất hiện, thì sẽ lập tức đưa hắn đi, bảo vệ sự an toàn cho cô Tô mà không gây ảnh hưởng đến cô ấy. Nhưng chắc chắn cô Tô cũng đã nhận được tin này, chắc là đang trên đường đến”.
“Vậy à?”.
Lâm Chính thở dài, sau đó ngồi xuống chiếc ghế trên hành lang.
“Bố, mẹ!”.
Đúng lúc này, một tiếng kêu thê lương vang lên ở lối vào.
Sau đó liền thấy Tô Nhu mặc đồ công sở chạy về phía này.
Cô xông vào phòng bệnh, nhìn Tô Quảng nằm trên giường bệnh, nước mắt như mưa, khóc nức nở.
Lúc này, Tô Nhu cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
“Tiểu Nhu, không sao, không sao, bố vẫn ổn, chắc chắn mẹ con cũng sẽ không sao…”, Tô Quảng yếu ớt an ủi.
Tô Nhu nặng nề gật đầu, nhưng vẫn mím chặt môi, nước mắt rơi không ngừng.
Tách!
Đúng lúc này, đèn ở phòng cấp cứu tắt, mấy nhân viên y tế bước ra.
Tô Nhu biết tin liền lập tức chạy tới.
“Bác sĩ, mẹ tôi thế nào rồi? Mẹ tôi thế nào rồi?”, giọng nói Tô Nhu run rẩy, gấp gáp hỏi.
“Tình trạng của mẹ cô cũng không tệ lắm, đừng lo”, bác sĩ đáp.
“Vậy thì tốt!”.
Tô Nhu hít mạnh mấy hơi, lấy tay che miệng, bờ vai run run.
“Nhưng trạng thái của người bệnh vẫn chưa ổn định, phải tiến hành phẫu thuật, nhưng chi phí phẫu thuật rất cao. Nếu người bệnh muốn làm cuộc phẫu thuật tiếp theo thì hãy đóng tiền phẫu thuật trước”, bác sĩ nói.
“Tiền phẫu thuật là bao nhiêu?”, Tô Nhu vội hỏi.
“Bước đầu đoán chừng cần khoảng bốn triệu tệ”, bác sĩ đáp.
“Cái gì? Bốn triệu tệ?”, Tô Nhu ngây người.
“Sao hết nhiều vậy? Bệnh viện các anh chặt chém quá đấy!”.
“Muốn cháy nhà hôi của sao?”.
“Phẫu thuật gì mà cần bốn triệu tệ?”.
Những người ở bên cạnh nổi giận, đua nhau chỉ trích.
Bác sĩ cũng bất đắc dĩ, lắc đầu thở dài: “Có lẽ mọi người đã hiểu lầm nghề bác sĩ rồi, giá cả phẫu thuật không phải do chúng tôi quyết định, mà được quyết định bởi các thiết bị, thuốc men dùng trong lúc phẫu thuật. Ca phẫu thuật này phải dùng tới một loại thuốc mới của nước Mễ, giá của loại thuốc này trên thị trường đã là khoảng ba triệu tệ, ngoài ra còn các loại thuốc men khác nữa. Thực ra bốn triệu tệ là còn ít đấy, nếu các cô không tin thì có thể đi hỏi các bệnh viện khác. Các bệnh viện thành phố tuyến một đều có thể làm phẫu thuật này, nhưng chắc chắn không thể rẻ được”.
Mọi người nghe thấy thế đều không nói gì.
Sắc mặt Tô Nhu trắng bệch, lùi lại mấy bước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.