Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 594
Bạch Long
19/04/2024
“Hừ, gặp ở tòa thì gặp ở tòa, để tôi xem cậu mời được đám chó mèo nào”, Hứa Kế lạnh lùng hừ một tiếng.
Lâm Chính ngồi xuống.
Dường như chuyện này đã được quyết định như vậy.
Nhà họ Trương và Lâm Chính lại như nước với lửa.
Trương Ái Khởi thấy đám người Dương Khai Thịnh không nể mặt mình, cũng không tự rước nhục vào thân nữa, xoay người trở lại chỗ của mình.
Hứa Kế được giữ lại nói chuyện với Nhậm Ái, hiển nhiên là bàn bạc chuyện phân chia tài sản.
Nếu chuyện đã đến nước này, thì cũng không cần phải nhượng bộ nữa.
Nhưng đúng lúc này, Dương Khai Thịnh không nhịn được lên tiếng.
“Thần y Lâm, tôi ở Yên Kinh vẫn có chút tiếng nói, nếu cậu muốn theo vụ kiện này, hay là để tôi đi mời luật sư Phan Long, tôi nghĩ chắc cậu ấy sẽ nể mặt tôi”.
Tuy ông ta nói không lớn tiếng, nhưng người nhà họ Trương lại nghe thấy rõ ràng, bọn họ lập tức im bặt, ai nấy như ngừng thở.
Hứa Kế đang nói chuyện với Nhậm Ái cũng không khỏi biến sắc.
“Phan Long?”.
“Đó là đoàn luật sư xếp thứ hai trong số ba đoàn luật sư Yên Kinh, nghe nói thực lực còn mạnh hơn đoàn Phương Thị Dân”.
“Trời ạ, tôi tưởng Dương Khai Thịnh chỉ quen biết mấy luật sư có chút danh tiếng ở Yên Kinh thôi, không ngờ còn quen cả Phan Long của ba đoàn luật sư lớn…”
“Lần này Hứa Kế gặp phiền phức rồi!”.
Mọi người châu đầu ghé tai.
Sắc mặt Hứa Kế vô cùng khó coi.
“Thế nào luật sư Hứa, cậu có giải quyết được không?”, Nhậm Ái nghiêm giọng hỏi.
Hứa Kế hơi biến sắc, ánh mắt đanh lại, trầm giọng đáp: “Bà yên tâm, tôi sẽ cố gắng, cho dù không thắng kiện được, thì ít nhất vẫn có thể giữ được lợi ích lớn nhất, chắc chắn có thể giúp bà được chia 50% tài sản”.
“Đây là giới hạn, nếu ít hơn 50% thì vụ kiện này sẽ không còn ý nghĩa gì cả”, Nhậm Ái trầm giọng nói.
“Bà yên tâm, tôi sẽ cố gắng”, Hứa Kế gật đầu.
Vì câu nói này của Dương Khai Thịnh mà đại sảnh có chút xôn xao, nhưng đúng lúc này, Lâm Chính lại lên tiếng…
“Không cần đâu ông Dương, tôi sẽ không mời đoàn của luật sư Phan Long”.
Anh vừa dứt lời, xung quanh chợt trở nên im phăng phắc.
Không mời đoàn luật sư Phan Long? Cậu Lâm Chính này đang nghĩ cái gì vậy?
Không đến mức luật sư lớn như Phan Long mà cậu ta cũng khinh thường đấy chứ? Thế thì ghê gớm quá! Phải biết rằng, Phan Long không chỉ nổi tiếng trong nước, mà còn có tiếng tăm ở nước ngoài. Ông ta từng tham gia mấy vụ kiện ở tòa án quốc tế, có thể nói là đặc sắc tuyệt vời, khiến mọi người phải vỗ bàn khen hay, bản lĩnh của ông ta thì không có gì phải bàn cãi.
Nhân tài giỏi giang như vậy mà không mời, thì Lâm Chính muốn mời ai? Chắc không phải là Thu Huyền Sinh đứng số một đấy chứ?
Vậy thì lại càng là chuyện không thể!
Lâm Chính ngồi xuống.
Dường như chuyện này đã được quyết định như vậy.
Nhà họ Trương và Lâm Chính lại như nước với lửa.
Trương Ái Khởi thấy đám người Dương Khai Thịnh không nể mặt mình, cũng không tự rước nhục vào thân nữa, xoay người trở lại chỗ của mình.
Hứa Kế được giữ lại nói chuyện với Nhậm Ái, hiển nhiên là bàn bạc chuyện phân chia tài sản.
Nếu chuyện đã đến nước này, thì cũng không cần phải nhượng bộ nữa.
Nhưng đúng lúc này, Dương Khai Thịnh không nhịn được lên tiếng.
“Thần y Lâm, tôi ở Yên Kinh vẫn có chút tiếng nói, nếu cậu muốn theo vụ kiện này, hay là để tôi đi mời luật sư Phan Long, tôi nghĩ chắc cậu ấy sẽ nể mặt tôi”.
Tuy ông ta nói không lớn tiếng, nhưng người nhà họ Trương lại nghe thấy rõ ràng, bọn họ lập tức im bặt, ai nấy như ngừng thở.
Hứa Kế đang nói chuyện với Nhậm Ái cũng không khỏi biến sắc.
“Phan Long?”.
“Đó là đoàn luật sư xếp thứ hai trong số ba đoàn luật sư Yên Kinh, nghe nói thực lực còn mạnh hơn đoàn Phương Thị Dân”.
“Trời ạ, tôi tưởng Dương Khai Thịnh chỉ quen biết mấy luật sư có chút danh tiếng ở Yên Kinh thôi, không ngờ còn quen cả Phan Long của ba đoàn luật sư lớn…”
“Lần này Hứa Kế gặp phiền phức rồi!”.
Mọi người châu đầu ghé tai.
Sắc mặt Hứa Kế vô cùng khó coi.
“Thế nào luật sư Hứa, cậu có giải quyết được không?”, Nhậm Ái nghiêm giọng hỏi.
Hứa Kế hơi biến sắc, ánh mắt đanh lại, trầm giọng đáp: “Bà yên tâm, tôi sẽ cố gắng, cho dù không thắng kiện được, thì ít nhất vẫn có thể giữ được lợi ích lớn nhất, chắc chắn có thể giúp bà được chia 50% tài sản”.
“Đây là giới hạn, nếu ít hơn 50% thì vụ kiện này sẽ không còn ý nghĩa gì cả”, Nhậm Ái trầm giọng nói.
“Bà yên tâm, tôi sẽ cố gắng”, Hứa Kế gật đầu.
Vì câu nói này của Dương Khai Thịnh mà đại sảnh có chút xôn xao, nhưng đúng lúc này, Lâm Chính lại lên tiếng…
“Không cần đâu ông Dương, tôi sẽ không mời đoàn của luật sư Phan Long”.
Anh vừa dứt lời, xung quanh chợt trở nên im phăng phắc.
Không mời đoàn luật sư Phan Long? Cậu Lâm Chính này đang nghĩ cái gì vậy?
Không đến mức luật sư lớn như Phan Long mà cậu ta cũng khinh thường đấy chứ? Thế thì ghê gớm quá! Phải biết rằng, Phan Long không chỉ nổi tiếng trong nước, mà còn có tiếng tăm ở nước ngoài. Ông ta từng tham gia mấy vụ kiện ở tòa án quốc tế, có thể nói là đặc sắc tuyệt vời, khiến mọi người phải vỗ bàn khen hay, bản lĩnh của ông ta thì không có gì phải bàn cãi.
Nhân tài giỏi giang như vậy mà không mời, thì Lâm Chính muốn mời ai? Chắc không phải là Thu Huyền Sinh đứng số một đấy chứ?
Vậy thì lại càng là chuyện không thể!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.