Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 670
Bạch Long
19/04/2024
“Phải!”.
Lâm Chính thản nhiên đáp.
“Điên rồi! Tôi thấy cậu điên thật rồi! Cậu có biết hậu quả khi làm như vậy là gì không?”, Hùng Trưởng Bạch tức giận quát.
Y thuật của ông ta không bằng Long Thủ, cho nên ông ta sẽ không ra tay, lúc này chỉ có thể dựa vào tài ăn nói.
Nhưng Lâm Chính hoàn toàn không phải người giải quyết sự việc bằng miệng mồm.
Anh cất bước đi về phía Hùng Trưởng Bạch, châm bạc trong tay lấp lánh giống như răng nanh của ác quỷ.
“Hùng Trưởng Bạch, đến lúc này rồi mà ông còn không nhìn thấu sao? Tôi nhất định phải diệt toàn bộ Nam Phái, phế hết toàn bộ thành viên Đông y của Nam Phái, nếu không, người chết không có chỗ chôn thân sẽ là tôi! Bởi vì chỉ khi nào bọn họ ngã xuống, mối quan hệ sau lưng Nam Phái các người mới sụp đổ, như vậy sẽ không tạo thành mối đe dọa cho tôi nữa. Cho nên, ông muốn khuyên tôi dừng tay gần như là không thể, trừ khi… các người có thể giết chết tôi!”.
“Cậu nói gì?”.
Hùng Trưởng Bạch căng thẳng.
Vù!
Một cây châm bạc phóng tới.
Hùng Trưởng Bạch vội vàng quay người định tránh.
Nhưng… đã muộn!
Tốc độ của châm bạc quá nhanh, dường như vượt quá tốc độ âm thanh.
Đợi đến khi Hùng Trưởng Bạch quay người lại, cánh tay ông ta đã bị châm bạc đâm vào.
“Chạy! Chạy mau! Tất cả mọi người chạy mau! Trốn khỏi Nam Phái! Mau trốn khỏi Nam Phái!”, Hùng Trưởng Bạch gào lên.
Thành viên của Nam Phái lập tức chạy trốn như điên.
Người Nam Phái chạy loạn giống như ruồi không đầu.
Cả hiện trường không ngừng sôi sục, vô cùng hỗn loạn.
Lúc này, Lâm Chính cũng đã di chuyển.
Anh nắm lấy châm bạc trên mặt đất phóng về phía đám người.
Vù vù vù vù…
Châm bạc như sao trời, như thiên nữ rải hoa, rực rỡ duy mỹ.
Gần như không ai có thể ngăn chặn được châm bạc của anh.
Khi cánh tay trúng phải châm bạc, những người đó cũng không thể chạy trốn được nữa.
Bọn họ chỉ đành thẫn thờ ngồi dưới đất, chỉ có hai tay khẽ run run, giống như mất đi linh hồn.
Trúng phải Phần Tịch, cuộc đời của bọn họ có thể nói là bị hủy hoại hoàn toàn.
Tần Bách Tùng và Hồng Gia Lạc ở bên này nhìn mà ngơ ngác, hai người nói không nên lời.
“Sau ngày hôm nay, giới Đông y của Hoa Quốc… e rằng sẽ rất chấn động”, Liễu Như Thi lộ ra nụ cười khổ, bất đắc dĩ nói.
“Người này điên rồi! Cậu ta chắc chắn là một tên điên! Chắc chắn là vậy!”, Nam Hành ở bên cạnh run rẩy nói.
Lâm Chính thản nhiên đáp.
“Điên rồi! Tôi thấy cậu điên thật rồi! Cậu có biết hậu quả khi làm như vậy là gì không?”, Hùng Trưởng Bạch tức giận quát.
Y thuật của ông ta không bằng Long Thủ, cho nên ông ta sẽ không ra tay, lúc này chỉ có thể dựa vào tài ăn nói.
Nhưng Lâm Chính hoàn toàn không phải người giải quyết sự việc bằng miệng mồm.
Anh cất bước đi về phía Hùng Trưởng Bạch, châm bạc trong tay lấp lánh giống như răng nanh của ác quỷ.
“Hùng Trưởng Bạch, đến lúc này rồi mà ông còn không nhìn thấu sao? Tôi nhất định phải diệt toàn bộ Nam Phái, phế hết toàn bộ thành viên Đông y của Nam Phái, nếu không, người chết không có chỗ chôn thân sẽ là tôi! Bởi vì chỉ khi nào bọn họ ngã xuống, mối quan hệ sau lưng Nam Phái các người mới sụp đổ, như vậy sẽ không tạo thành mối đe dọa cho tôi nữa. Cho nên, ông muốn khuyên tôi dừng tay gần như là không thể, trừ khi… các người có thể giết chết tôi!”.
“Cậu nói gì?”.
Hùng Trưởng Bạch căng thẳng.
Vù!
Một cây châm bạc phóng tới.
Hùng Trưởng Bạch vội vàng quay người định tránh.
Nhưng… đã muộn!
Tốc độ của châm bạc quá nhanh, dường như vượt quá tốc độ âm thanh.
Đợi đến khi Hùng Trưởng Bạch quay người lại, cánh tay ông ta đã bị châm bạc đâm vào.
“Chạy! Chạy mau! Tất cả mọi người chạy mau! Trốn khỏi Nam Phái! Mau trốn khỏi Nam Phái!”, Hùng Trưởng Bạch gào lên.
Thành viên của Nam Phái lập tức chạy trốn như điên.
Người Nam Phái chạy loạn giống như ruồi không đầu.
Cả hiện trường không ngừng sôi sục, vô cùng hỗn loạn.
Lúc này, Lâm Chính cũng đã di chuyển.
Anh nắm lấy châm bạc trên mặt đất phóng về phía đám người.
Vù vù vù vù…
Châm bạc như sao trời, như thiên nữ rải hoa, rực rỡ duy mỹ.
Gần như không ai có thể ngăn chặn được châm bạc của anh.
Khi cánh tay trúng phải châm bạc, những người đó cũng không thể chạy trốn được nữa.
Bọn họ chỉ đành thẫn thờ ngồi dưới đất, chỉ có hai tay khẽ run run, giống như mất đi linh hồn.
Trúng phải Phần Tịch, cuộc đời của bọn họ có thể nói là bị hủy hoại hoàn toàn.
Tần Bách Tùng và Hồng Gia Lạc ở bên này nhìn mà ngơ ngác, hai người nói không nên lời.
“Sau ngày hôm nay, giới Đông y của Hoa Quốc… e rằng sẽ rất chấn động”, Liễu Như Thi lộ ra nụ cười khổ, bất đắc dĩ nói.
“Người này điên rồi! Cậu ta chắc chắn là một tên điên! Chắc chắn là vậy!”, Nam Hành ở bên cạnh run rẩy nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.