Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 673
Bạch Long
19/04/2024
Một cây châm bạc bay ra, đâm vào cánh tay của người đã lên tiếng hỏi.
Trong nháy mắt, hai tay người đó không run rẩy nữa.
Người đó ngạc nhiên, không tin nổi nhìn hai tay mình, sau đó mừng rỡ kêu lên: “Tôi hồi phục rồi? Tôi hồi phục rồi!”.
Người xung quanh cũng trợn tròn mắt, như chứng kiến kỳ tích.
“Không, anh vẫn chưa hồi phục, nếu muốn thật sự hồi phục, anh cần phải trải qua rất nhiều bước nữa”.
Lâm Chính lắc đầu.
Quả nhiên, chỉ một phút sau, hai cánh tay của người đó lại run lên, vẫn là triệu chứng của Phần Tịch.
Cho dù chỉ là một phút ngắn ngủi, nhưng lại khiến bọn họ nhìn thấy được hi vọng.
Người lên tiếng hỏi điên cuồng chạy tới, ôm chân Lâm Chính, khẩn thiết hét lên: “Thần y Lâm, xin hãy cứu tôi, cầu xin cậu hãy cứu tôi. Tôi biết sai rồi, chỉ cần cậu đồng ý cứu tôi, cậu muốn tôi làm gì tôi cũng sẵn sàng!”.
Đám đông nhìn thấy cảnh này, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, tất cả đều chạy tới, xin lỗi đồng thời van xin Lâm Chính.
“Thần y Lâm, hãy cứu tôi với!”.
“Chúng tôi biết sai rồi”.
“Cầu xin cậu rủ lòng từ bi, cứu chúng tôi một lần đi”.
“Cậu muốn chúng tôi làm gì, chúng tôi cũng đồng ý, cầu xin cậu”.
…
Tiếng van xin vang lên không dứt.
Bọn họ không kìm chế được nữa, dù là bác sĩ thiên tài cũng như vậy.
Đám người Liễu Như Thi, Nam Hành đều kinh ngạc.
Tần Bách Tùng há hốc miệng.
Hồng Gia Lạc đã ngây người ra từ lâu.
Ai mà ngờ được, mọi chuyện Lâm Chính nói đều đúng hết?
Lâm Chính không quan tâm đến sự van xin của bọn họ, chỉ nhìn về phía người duy nhất còn đứng.
Người đó chính là Hùng Trưởng Bạch.
Anh đang đợi câu trả lời của Hùng Trưởng Bạch.
Hùng Trưởng Bạch cũng lộ ra vẻ mặt đau khổ và bi thương.
Cuối cùng, ông ta chậm rãi hạ mình, cúi đầu, giọng nói khàn khàn mà đau thương: “Thần y Lâm… tám tuổi tôi đã học y, đến nay chưa từng gián đoạn, tôi… không buông bỏ được Đông y…”.
Vị viện trưởng của Nam Phái… cuối cùng cũng cúi thấp mái đầu kiêu ngạo của mình.
Cả Nam Phái người thì chạy, người thì ngất, người thì bò, tất cả đều bị Lâm Chính kiểm soát hoàn toàn và phục anh sát đất.
Đây là điều mà không ai ngờ tới. Tần Bách Tùng biết là Lâm Chính muốn báo thù Nam Phái nhưng ông ta không ngờ anh lại báo thù bằng các khủng khiếp và khốc liệt tới thế này.
Đúng là triệt để. Ai mà ngờ, một Nam Phái tầm cỡ như vậy lại phải cúi đầu trước anh.
Vậy thầy có chữa cho những người này không? Nếu mà chữa ngay thì anh tốn sức khiến họ thành ra như vậy làm gì? Nhưng nếu không chữa thì chắc cả đám sẽ tìm cơ hội báo thù lại anh mất.
Trong nháy mắt, hai tay người đó không run rẩy nữa.
Người đó ngạc nhiên, không tin nổi nhìn hai tay mình, sau đó mừng rỡ kêu lên: “Tôi hồi phục rồi? Tôi hồi phục rồi!”.
Người xung quanh cũng trợn tròn mắt, như chứng kiến kỳ tích.
“Không, anh vẫn chưa hồi phục, nếu muốn thật sự hồi phục, anh cần phải trải qua rất nhiều bước nữa”.
Lâm Chính lắc đầu.
Quả nhiên, chỉ một phút sau, hai cánh tay của người đó lại run lên, vẫn là triệu chứng của Phần Tịch.
Cho dù chỉ là một phút ngắn ngủi, nhưng lại khiến bọn họ nhìn thấy được hi vọng.
Người lên tiếng hỏi điên cuồng chạy tới, ôm chân Lâm Chính, khẩn thiết hét lên: “Thần y Lâm, xin hãy cứu tôi, cầu xin cậu hãy cứu tôi. Tôi biết sai rồi, chỉ cần cậu đồng ý cứu tôi, cậu muốn tôi làm gì tôi cũng sẵn sàng!”.
Đám đông nhìn thấy cảnh này, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, tất cả đều chạy tới, xin lỗi đồng thời van xin Lâm Chính.
“Thần y Lâm, hãy cứu tôi với!”.
“Chúng tôi biết sai rồi”.
“Cầu xin cậu rủ lòng từ bi, cứu chúng tôi một lần đi”.
“Cậu muốn chúng tôi làm gì, chúng tôi cũng đồng ý, cầu xin cậu”.
…
Tiếng van xin vang lên không dứt.
Bọn họ không kìm chế được nữa, dù là bác sĩ thiên tài cũng như vậy.
Đám người Liễu Như Thi, Nam Hành đều kinh ngạc.
Tần Bách Tùng há hốc miệng.
Hồng Gia Lạc đã ngây người ra từ lâu.
Ai mà ngờ được, mọi chuyện Lâm Chính nói đều đúng hết?
Lâm Chính không quan tâm đến sự van xin của bọn họ, chỉ nhìn về phía người duy nhất còn đứng.
Người đó chính là Hùng Trưởng Bạch.
Anh đang đợi câu trả lời của Hùng Trưởng Bạch.
Hùng Trưởng Bạch cũng lộ ra vẻ mặt đau khổ và bi thương.
Cuối cùng, ông ta chậm rãi hạ mình, cúi đầu, giọng nói khàn khàn mà đau thương: “Thần y Lâm… tám tuổi tôi đã học y, đến nay chưa từng gián đoạn, tôi… không buông bỏ được Đông y…”.
Vị viện trưởng của Nam Phái… cuối cùng cũng cúi thấp mái đầu kiêu ngạo của mình.
Cả Nam Phái người thì chạy, người thì ngất, người thì bò, tất cả đều bị Lâm Chính kiểm soát hoàn toàn và phục anh sát đất.
Đây là điều mà không ai ngờ tới. Tần Bách Tùng biết là Lâm Chính muốn báo thù Nam Phái nhưng ông ta không ngờ anh lại báo thù bằng các khủng khiếp và khốc liệt tới thế này.
Đúng là triệt để. Ai mà ngờ, một Nam Phái tầm cỡ như vậy lại phải cúi đầu trước anh.
Vậy thầy có chữa cho những người này không? Nếu mà chữa ngay thì anh tốn sức khiến họ thành ra như vậy làm gì? Nhưng nếu không chữa thì chắc cả đám sẽ tìm cơ hội báo thù lại anh mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.