Người Đàn Bà Đẹp Và Gia Sản Không Thể Mất
Chương 54
Lâm Miên Miên
22/03/2023
Đồng Vũ Vụ đứng dậy, nhìn thời gian, bây giờ vẫn còn sớm, chưa đến 10 giờ.
Cô tính
Mang canh hầm đến Phó thị cho Phó Lễ Hành, giữa trưa hai người có thể cùng nhau ăn trưa trong văn phòng.
Dĩ nhiên, cơm nước xong cô sẽ không rời đi. Cô sẽ tìm một lý do để ở lại, ở phòng nghỉ của anh ta hoặc ở văn phòng ngủ trưa một chút, hay là cơm chiều cũng ăn bên ngoài luôn, xem như là một buổi hẹn hò, quan trọng nhất là, nếu ăn ở bên ngoài, nhất định cô sẽ không phải thanh toán.
Khoan đã…..sao cô giống như chỉ vì ăn uống mà không tiếc bỏ ra chút tình cảm nào vậy này?
Đồng Vũ Vụ ngay cả xào rau còn không được, chứ đừng nói đến hầm canh Cô liền không ngại ngần gọi điện thoại cho Phó phu nhân.
Bên kia nhanh chóng nhận điện thoại, giọng điệu thoải mái, thân thiết, “Vũ Vụ, có chuyện gì không con?”
“Mẹ, thật ra cũng không có chuyện gì, chính là con thấy trong khoảng thời gian này Lễ Hành hay làm việc tới khuya, thực sự rất vất vả, hôm nay con muốn làm bữa trưa cho anh ấy, nhân tiện hầm canh cho anh ấy bồi bổ.” Đồng Vũ Vụ đã sớm luyện thành bản lĩnh nói dối không chớp mắt cũng không đỏ mặt, “Hôm nay con dậy rất sớm để hầm canh, nhưng mà đều thất bại, con muốn học hỏi một chút kinh nghiệm hầm canh của dì Tôn.”
Phó phu nhân nhìn thời gian, giờ đã mười giờ, cách thời gian ăn trưa chỉ còn hai giờ, Vũ Vụ chưa từng xuống bếp, giờ mới hầm canh thì khi nào mới có thể ăn được chứ?
“Hầm canh cũng không phải có thể học ngay đươc, như vậy đi, bây giờ mẹ để nhà bếp hầm canh, lại làm thêm vài món nữa, làm xong cho tài xế đưa tới cho con, con thấy được không.”
“Vậy thì tốt quá, mẹ, mẹ không biết đâu, hôm qua Lễ Hành nói muốn ăn hải sản, con cố ý ra ngoài mua, nhưng lúc về thì hải sản không được tươi, con thật sự rất buồn, bình thường anh ấy đã làm việc vất vả rồi, mấy ngày nay cũng không được ăn uống đàng hoàng nữa.”
Phó phu nhân suy nghĩ một lát, nói: “Vừa hay hôm qua có người bạn vận chuyển bằng hàng không đưa đến một thùng hải sản, mà mẹ với ba con cũng không thích ăn, để lát nữa bảo tài xế tiện đường mang qua cho con luôn.”
…….
……….
Lúc Đồng Vũ Vụ đứng chờ ở cửa, nhìn thấy phía sau tài xế có nhiều thùng hàng mang đến, cô đột nhiên ý thức được, cô còn quá trẻ, không thể hiểu được tình thương của người mẹ.
Không phải chỉ có canh hầm cùng đồ ăn, và một thùng hải sản thôi sao?
Hiện tại hải sản có tới hai thùng, càng không cần nói đến những loại hoa quả khác, tủ lạnh vốn đang trống rỗng trong tích tắc liền đầy ắp, một khe hở cũng không có, Đồng Vũ Vụ đứng ở cửa tủ lạnh, vẻ mặt thỏa mãn, cô cảm thấy việc tích trữ đồ như vậy thật hạnh phúc.
Sau này…….cô sẽ không phải vì đi chợ mà khổ sở nữa rồi sao?
Mẹ chồng thật tốt, đàn ông chính là kẻ thù của phụ nữ, chỉ có phụ nữ mới hiểu phụ nữ, mẹ chồng thật tri kỷ nha!
Phó phu nhân đưa đồ ăn tới cũng rất phong phú, ước chừng ba mặn hai chay, còn có một món canh, trước đó Đồng Vũ Vụ đã gọi điện thoại báo với Phó Lễ Hành, sau đó được anh đồng ý, lúc này mang theo hộp đựng cơm lên xe tới Phó thị.
Từ trên xe xuống, thấy trợ lý Vương đang đứng chờ, anh ta rất có mắt nhìn liền nhận lấy hộp đựng cơm trong tay cô, đảm nhận công việc bưng bê.
Đi đến cửa thang máy gặp phải thư ký phiên dịch của Phó Lễ Hành là Ngải Đạt.
Phó Lễ Hành có tới mấy thư ký, mỗi người một nghiệp vụ khác nhau, Đồng Vũ Vụ đều đã gặp qua bọn họ, bên trong thì cô không thể nhìn thấu được, nhưng nhìn bên ngoài, bọn họ đều có năng lực mạnh lại biết an phận.
Ngải Đạt đang mang thai, Đồng Vụ Vụ đã vài tháng không gặp cô, lúc trước thấy cô, bụng cô còn bằng phẳng, mặc quần áo chuyên nghiệp chân mang giày cao gót, hôm nay lại thấy, mặc quần áo cho thai phụ chân mang giày đế bằng, cũng không trang điểm, rất đối lập trước kia, khác biệt thật sự quá lớn, thiếu chút nữa là không nhận ra luôn.
“Cô mang thai mấy tháng rồi?”
Ba người vào thang máy, trợ lý Vương rất tự giác đứng vào phía trong đem không gian nhường lại cho hai người phụ nói chuyện phiếm.
Ngải Đạt một tay đỡ thắt lưng, khắp người tỏa ra sự dịu dàng của người sắp làm mẹ, “Tám tháng rồi.”
“Lần trước đến không gặp được cô, tôi còn thấy buồn chán.”
“Phó thái thái, ngày đó tôi đi kiểm tra thai sản, phải xếp hàng đợi tới trưa.” Ngải Đạt nghĩ nghĩ rồi nói, “Hết tháng này tôi sẽ nghỉ để sanh, bộ phận nhân sự đang tuyển người mới, để tạm thời tiếp nhận công việc của tôi.”
Có người mới đến? Trước kia Đồng Vũ Vụ còn cảm thấy có nguy cơ, nhưng hiện tại hoàn toàn không có, thời gian trước đoán Phó Lễ Hành bên ngoài có người khác, nhưng cũng chưa từng nghi ngờ anh ta cùng với thư ký cấp dưới ở cùng một chỗ, Phó Lễ Hành là người công và tư rõ ràng, trong công việc rất có nguyên tắc, mấy chuyện tổng tài bá đạo cùng thư ký nhỏ xinh đẹp có thể phát sinh với ai, chứ không thể phát sinh với anh ta được, cô có thể lấy đầu ra đảm bảo.
Ngải Đạt thấy trên mặt Đồng Vũ Vụ không hề gợn sóng, trong lòng rất hâm mộ.
Phụ nữ thực sự tự tin chính là như vậy. Cô còn nhớ rõ trước đây có một thư ký, bộ dạng cũng rất đẹp, nặng lực công tác cũng rất mạnh, khi đó Phó tổng cũng đã tiếp nhận công ty, thư ký này liền có tâm tư khác, không lâu sau đó thì bị sa thải.
Khi đó tuy rằng Phó tổng đã tiếp nhận công ty nhưng phần lớn thời gian đều công tác ở nước ngoài, nhân viên trong công ty đối với thủ đoạn của anh ta cũng không hiểu biết, một số đồng nghiệp nam còn lén thảo luận chuyện riêng tư, lời lẽ rất ác ý, nói cái gì mà cả đêm không ngủ, rồi còn nuôi tiểu tam gì nữa.
Cho đến ba năm trước, Phó thái thái lấy thân phận là vị hôn thê cùng Phó tổng tham gia tiệc thường niên của công ty, đó là lần đầu toàn bộ nhân viên thấy cô, có ai không bị kinh sợ chứ?
Viên ngọc ở trước mặt, Phó tổng có điên mới có thể xem trọng ngói đá khác?
“Mang thai có phải rất vất vả không?” Đồng Vũ Vụ nhìn cái bụng lộ ra cao cao của Ngải Đạt, quả thật có chút sợ.
Ngải Đạt bất đắc dĩ gật đầu, “Đúng vậy, Phó thái thái, cô có biết bác sĩ thẩm mỹ nào có thể làm mất vết rạn da không?”
“Rạn da?” Đồng Vũ Vụ nghĩ một chút, “Tôi không biết, cô làm sao vậy?”
“Bắt đầu từ tháng trước bụng tôi rất ngứa, có bôi dầu cũng vô dụng, hiện tại bụng tôi với vỏ trái dưa hấu rất giống nhau, tôi rất lo lắng. Sau khi mang thai tôi cố gắng khống chế thể trọng, nếu ăn nhiều một chút, ngày hôm sau trực tiếp lên 2 cân.”
Ngải Đạt còn đang muốn nói đến một số biến đổi khác trên cơ thể, nhưng đúng lúc nhìn lên tấm kính đối diện trong thang máy thấy có trợ lý Vương, liền đem những lời định nói nuốt lại.
Đồng Vũ Vụ nghĩ đến hình dáng của vỏ trái dưa hấu, lại nghĩ đến cái bụng bóng loáng bằng phẳng của mình, nhất thời đối với chuyện mang thai sinh con mất hứng thú một nữa.
Tại sao mang thai sinh con không phải là đàn ông chứ?
Cô tính
Mang canh hầm đến Phó thị cho Phó Lễ Hành, giữa trưa hai người có thể cùng nhau ăn trưa trong văn phòng.
Dĩ nhiên, cơm nước xong cô sẽ không rời đi. Cô sẽ tìm một lý do để ở lại, ở phòng nghỉ của anh ta hoặc ở văn phòng ngủ trưa một chút, hay là cơm chiều cũng ăn bên ngoài luôn, xem như là một buổi hẹn hò, quan trọng nhất là, nếu ăn ở bên ngoài, nhất định cô sẽ không phải thanh toán.
Khoan đã…..sao cô giống như chỉ vì ăn uống mà không tiếc bỏ ra chút tình cảm nào vậy này?
Đồng Vũ Vụ ngay cả xào rau còn không được, chứ đừng nói đến hầm canh Cô liền không ngại ngần gọi điện thoại cho Phó phu nhân.
Bên kia nhanh chóng nhận điện thoại, giọng điệu thoải mái, thân thiết, “Vũ Vụ, có chuyện gì không con?”
“Mẹ, thật ra cũng không có chuyện gì, chính là con thấy trong khoảng thời gian này Lễ Hành hay làm việc tới khuya, thực sự rất vất vả, hôm nay con muốn làm bữa trưa cho anh ấy, nhân tiện hầm canh cho anh ấy bồi bổ.” Đồng Vũ Vụ đã sớm luyện thành bản lĩnh nói dối không chớp mắt cũng không đỏ mặt, “Hôm nay con dậy rất sớm để hầm canh, nhưng mà đều thất bại, con muốn học hỏi một chút kinh nghiệm hầm canh của dì Tôn.”
Phó phu nhân nhìn thời gian, giờ đã mười giờ, cách thời gian ăn trưa chỉ còn hai giờ, Vũ Vụ chưa từng xuống bếp, giờ mới hầm canh thì khi nào mới có thể ăn được chứ?
“Hầm canh cũng không phải có thể học ngay đươc, như vậy đi, bây giờ mẹ để nhà bếp hầm canh, lại làm thêm vài món nữa, làm xong cho tài xế đưa tới cho con, con thấy được không.”
“Vậy thì tốt quá, mẹ, mẹ không biết đâu, hôm qua Lễ Hành nói muốn ăn hải sản, con cố ý ra ngoài mua, nhưng lúc về thì hải sản không được tươi, con thật sự rất buồn, bình thường anh ấy đã làm việc vất vả rồi, mấy ngày nay cũng không được ăn uống đàng hoàng nữa.”
Phó phu nhân suy nghĩ một lát, nói: “Vừa hay hôm qua có người bạn vận chuyển bằng hàng không đưa đến một thùng hải sản, mà mẹ với ba con cũng không thích ăn, để lát nữa bảo tài xế tiện đường mang qua cho con luôn.”
…….
……….
Lúc Đồng Vũ Vụ đứng chờ ở cửa, nhìn thấy phía sau tài xế có nhiều thùng hàng mang đến, cô đột nhiên ý thức được, cô còn quá trẻ, không thể hiểu được tình thương của người mẹ.
Không phải chỉ có canh hầm cùng đồ ăn, và một thùng hải sản thôi sao?
Hiện tại hải sản có tới hai thùng, càng không cần nói đến những loại hoa quả khác, tủ lạnh vốn đang trống rỗng trong tích tắc liền đầy ắp, một khe hở cũng không có, Đồng Vũ Vụ đứng ở cửa tủ lạnh, vẻ mặt thỏa mãn, cô cảm thấy việc tích trữ đồ như vậy thật hạnh phúc.
Sau này…….cô sẽ không phải vì đi chợ mà khổ sở nữa rồi sao?
Mẹ chồng thật tốt, đàn ông chính là kẻ thù của phụ nữ, chỉ có phụ nữ mới hiểu phụ nữ, mẹ chồng thật tri kỷ nha!
Phó phu nhân đưa đồ ăn tới cũng rất phong phú, ước chừng ba mặn hai chay, còn có một món canh, trước đó Đồng Vũ Vụ đã gọi điện thoại báo với Phó Lễ Hành, sau đó được anh đồng ý, lúc này mang theo hộp đựng cơm lên xe tới Phó thị.
Từ trên xe xuống, thấy trợ lý Vương đang đứng chờ, anh ta rất có mắt nhìn liền nhận lấy hộp đựng cơm trong tay cô, đảm nhận công việc bưng bê.
Đi đến cửa thang máy gặp phải thư ký phiên dịch của Phó Lễ Hành là Ngải Đạt.
Phó Lễ Hành có tới mấy thư ký, mỗi người một nghiệp vụ khác nhau, Đồng Vũ Vụ đều đã gặp qua bọn họ, bên trong thì cô không thể nhìn thấu được, nhưng nhìn bên ngoài, bọn họ đều có năng lực mạnh lại biết an phận.
Ngải Đạt đang mang thai, Đồng Vụ Vụ đã vài tháng không gặp cô, lúc trước thấy cô, bụng cô còn bằng phẳng, mặc quần áo chuyên nghiệp chân mang giày cao gót, hôm nay lại thấy, mặc quần áo cho thai phụ chân mang giày đế bằng, cũng không trang điểm, rất đối lập trước kia, khác biệt thật sự quá lớn, thiếu chút nữa là không nhận ra luôn.
“Cô mang thai mấy tháng rồi?”
Ba người vào thang máy, trợ lý Vương rất tự giác đứng vào phía trong đem không gian nhường lại cho hai người phụ nói chuyện phiếm.
Ngải Đạt một tay đỡ thắt lưng, khắp người tỏa ra sự dịu dàng của người sắp làm mẹ, “Tám tháng rồi.”
“Lần trước đến không gặp được cô, tôi còn thấy buồn chán.”
“Phó thái thái, ngày đó tôi đi kiểm tra thai sản, phải xếp hàng đợi tới trưa.” Ngải Đạt nghĩ nghĩ rồi nói, “Hết tháng này tôi sẽ nghỉ để sanh, bộ phận nhân sự đang tuyển người mới, để tạm thời tiếp nhận công việc của tôi.”
Có người mới đến? Trước kia Đồng Vũ Vụ còn cảm thấy có nguy cơ, nhưng hiện tại hoàn toàn không có, thời gian trước đoán Phó Lễ Hành bên ngoài có người khác, nhưng cũng chưa từng nghi ngờ anh ta cùng với thư ký cấp dưới ở cùng một chỗ, Phó Lễ Hành là người công và tư rõ ràng, trong công việc rất có nguyên tắc, mấy chuyện tổng tài bá đạo cùng thư ký nhỏ xinh đẹp có thể phát sinh với ai, chứ không thể phát sinh với anh ta được, cô có thể lấy đầu ra đảm bảo.
Ngải Đạt thấy trên mặt Đồng Vũ Vụ không hề gợn sóng, trong lòng rất hâm mộ.
Phụ nữ thực sự tự tin chính là như vậy. Cô còn nhớ rõ trước đây có một thư ký, bộ dạng cũng rất đẹp, nặng lực công tác cũng rất mạnh, khi đó Phó tổng cũng đã tiếp nhận công ty, thư ký này liền có tâm tư khác, không lâu sau đó thì bị sa thải.
Khi đó tuy rằng Phó tổng đã tiếp nhận công ty nhưng phần lớn thời gian đều công tác ở nước ngoài, nhân viên trong công ty đối với thủ đoạn của anh ta cũng không hiểu biết, một số đồng nghiệp nam còn lén thảo luận chuyện riêng tư, lời lẽ rất ác ý, nói cái gì mà cả đêm không ngủ, rồi còn nuôi tiểu tam gì nữa.
Cho đến ba năm trước, Phó thái thái lấy thân phận là vị hôn thê cùng Phó tổng tham gia tiệc thường niên của công ty, đó là lần đầu toàn bộ nhân viên thấy cô, có ai không bị kinh sợ chứ?
Viên ngọc ở trước mặt, Phó tổng có điên mới có thể xem trọng ngói đá khác?
“Mang thai có phải rất vất vả không?” Đồng Vũ Vụ nhìn cái bụng lộ ra cao cao của Ngải Đạt, quả thật có chút sợ.
Ngải Đạt bất đắc dĩ gật đầu, “Đúng vậy, Phó thái thái, cô có biết bác sĩ thẩm mỹ nào có thể làm mất vết rạn da không?”
“Rạn da?” Đồng Vũ Vụ nghĩ một chút, “Tôi không biết, cô làm sao vậy?”
“Bắt đầu từ tháng trước bụng tôi rất ngứa, có bôi dầu cũng vô dụng, hiện tại bụng tôi với vỏ trái dưa hấu rất giống nhau, tôi rất lo lắng. Sau khi mang thai tôi cố gắng khống chế thể trọng, nếu ăn nhiều một chút, ngày hôm sau trực tiếp lên 2 cân.”
Ngải Đạt còn đang muốn nói đến một số biến đổi khác trên cơ thể, nhưng đúng lúc nhìn lên tấm kính đối diện trong thang máy thấy có trợ lý Vương, liền đem những lời định nói nuốt lại.
Đồng Vũ Vụ nghĩ đến hình dáng của vỏ trái dưa hấu, lại nghĩ đến cái bụng bóng loáng bằng phẳng của mình, nhất thời đối với chuyện mang thai sinh con mất hứng thú một nữa.
Tại sao mang thai sinh con không phải là đàn ông chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.