Người Đến Nhẹ Nhàng: Không Biết Đã Gặp Anh Từ Lâu!
Chương 33
Quỳnh Sương
07/02/2017
Tết này anh phải trực thâu, dù mới xuất viện nhưng chẳng được nghỉ lấy
một khắc nào. Cứ như tối nay, anh hẹn 8 giờ sẽ qua đón tôi cùng đi ăn,
rốt cuộc lại lỡ hẹn làm tôi đứng đợi hơn 1 tiếng đồng hồ. Sau hơn 20
cuộc gọi nhỡ của tôi, anh mới gọi lại ra giọng áy náy vô cùng:- Anh... anh phải đi tăng cường, đường tắc quá nên không đến được!
- Thế sao không gọi cho em? Cũng không thèm bốc máy?
- Anh ... ngoài phố ồn quad không nghe thấy chuông! Khi nhớ ra nhìn vào điện thoại mới thấy....!
Tôi im lặng vờ giận dỗi, lát sau anh mới lên tiếng:
- Em ... về chưa?
- Chưa! Em đang đợi anh đến đón!
- Sao lại ngốc thế!
- Công em đợi cả tối! Giờ bỏ về phí lắm! Bao giờ làm xong qua đón em cũng được. Không phải vội!
Vừa tự nhủ sẽ giận để anh biết mặt. Thế mà lại quên béng đi. Cuối cùng cũng không giận nổi
Anh Tae Sung vẫn chưa về, còn mải loay hoay gì đấy. Tôi cũng không làm phiền. Cuối năm rồi, ai cũng bận cả. Qua ô cửa kính để ý thấy anh nói chuyện điện thoại, nét mặt có vẻ không tốt lắm, có chút nuối tiếc, thất vọng lại chán nản, cũng có thể là người nhà vì tết này không được về mà.
Nhật Nam tận gần 11 giờ mới qua đón tôi. Cái giờ ấy người ta sắp được một giấc rồi. Anh trong bộ cảnh phục nhếch nhác chạy đến thở không ra hơi:
- Em bảo là không phải vội mà!
- Anh lo em đói!
- Thế anh ăn gì chưa?
- Chưa! Chiều đi vội nên không kịp ăn! Đợi đi ăn cùng em ai dè bị điều gấp!
Tôi thở dài ảo não. Cứ hễ làm việc là lại bạt mạng không lo lắng gì cho bản thân. Tôi chẳng buêts nên nói anh là yêu nghề hay là một tên đại ngốc nữa.
Tôi chỉnh lại áo cho anh, phủi đi vệt bẩn trên vai áo. Lớp áo dày cộp bên ngoài cũng thấm mồ hôi ướt sũng.
- Anh làm gì mà ra nhiều mồ hôi thế?
- À! Tại vấn động nhiều quá ý mà!
Tôi nhìn anh không hài lòng. Còn anh chỉ biết cười cho xong chuyện.
Chúng tôi nắm tay nhau đi trên con phố sáng đèn. Người qua lại vẫn đông không ngớt. Từng lượt xe đi lại ồn ào, vội vã. Chốc chốc lại thấy vài người công an đang làm nhiệm vụ. Tôi nhìn họ rồi lại nhìn anh thở dài ảo não:
- Chẳng biết sao em lại yêu được anh mới giỏi chứ?
- Ừ nhỉ? Anh cũng thắc mắc mình có gì hấp dẫn mà để em chạy vào tận miền Trung tìm anh?
Tôi đấm vào cánh tay phải của anh:
- Ai thèm!
Không ngờ cái đám nhẹ của tôi lại khiến trán anh cau lại rồi mồ hôi cứ vậy túa ra. Tôi không nghĩ lại đau đén vậy dù anh cứ xua tay bảo không sao. Nhưng nhìn nét mặt anh đúng là bất ổn mà. Là đang cố chịu đựng.
- Anh đang dối em!
- Đâu có! Anh không sao thật mà!
- Vậy cởi áo ra em xem!
- Không! Ngại lắm!
- Trước sau gì cũng kết hôn! Ngại gì?
Thế mà anh vẫn nhất quyết không cởi. Lại còn dùng chiêu đánh trống lảng.
- Em sàm sỡ anh! Ai nói sẽ lấy em?
- Không lấy cũng phải lấy! Mau cởi ra! Mệnh lệnh của em anh dám cãi không?
May mắn là tôi đã thắng, nhưng không may là anh bị thương thật. Anh không cởi áo, chỉ vén ống tay lên; một miếng da lớn trầy xước, máu đỏ thẫm cả áo sơ mi, còn chưa băng bó cũng chưa sát trùng gì. Chỉ nhìn không cũng thấy đau thấu xương tủy rồi. Nó vẫn vòn đang nhỉ máu, giữa cái trời đông này càng buốt thêm.
- Sao anh bị thương thế này? Sai không sát trùng? Sao không băng lại cẩn thận chứ? Sao....
- Được rồi! Anh có sao đâu! Vẫn đang đứng trước mặt em khỏe mạnh đấy thôi!
- Không! Không khỏe! Không khỏe chút nào! Anh nên băng bó sát trùng cẩn thận chứ! Sao lại không băng? Nhỡ nhiễm trùng thì sao?
- Anh....
- Sợ em đợi lâu sao? Em đợi lâu thì có xá gì? Anh mà xảy ra chuyện lần nữa thì em sống thế nài đây? Sao anh thích để em lo lắng như vậy chứ?
Anh tủn tỉm cười:
- Xem kìa xem kìa! Em không khác mẹ anh tí nào. Vì vậy mà anh đã dọn ra ngoài ở để khỏi bị bà càu nhàu đấy!
- Em nên giao anh lại cho mẹ anh quản lí thì tốt hơn nhỉ?
Nhật Nam cẩn thận lôi áo xuống, nhưng tôi nghĩ không chỉ có nhiêu đây.
Tôi ngoan ngoãn theo anh đi ăn. Giờ này anh cũng chưa ăn gì nên chắc đói sắp lả ra rồi, lại còn phải làm cả tối, chỉ sợ đói quá lại ngất ra đấy.
Anh ăn một lúc tận 4 bát, trông cứ như ma bị bỏ đói cả năm trời vậy. Nhưng cái con người này vẫn không quên gắp đồ ăn cho tôi.
Chúng tôi ra về, trời lất phất vài hạt mưa, rồi dần dần mưa nặng hạt hơn:
- Xong rồi! Em không mang ô!
- Đợi em mang theo ô có lẽ trời chẳng mưa nữa đâu!
- Làm sao đây?
Anh cẩn thận rút trong cặp ra một cây ô. Tôi mỉm cười nhìn anh, quả là chu đáo thật.
- Anh dặn em rồi còn gì! Mùa này hay mưa lắm, phải mang theo ô chứ!
- Em biết rồi! Cái tính lơ đãng của em chắc khiến anh hao tiền vì mua ô mất!
- Biết vậy còn không mang theo bên mình!
- May lần nào cũng có anh mang ô đến! Ông xã tương lai tuyệt vời thật!
- Em bảo anh là gì?
- Ông xã tương lai! Về nhà nh thôi nào!
Nhật Nam bất ngờ:
- Sao lại về nhà anh?
- Không muốn em đến à?
- Không! Mà tại anh...
- Không với có gì? Mệnh lệnh của em anh dám cãi sao?
Đi bộ một đoạn dài. Chúng tôi vẫn đi ở vỉa hè bên trái. Đúng là ngược đường thật, ngược với tất cả những người xung quanh.
Anh nắm tay tôi, lại tò mò hỏi:
- Sao em không sang đường?
- Em ngại sang đường lắm! Lát sang cũng không sao mà!
- Sao lại ngại?
- Đường đông như vậy, sang đường tốn thời gian lại dễ bị xe đụng, em sợ.
- Vậy lâu nay em sang đường bằng gì? Trước sau gì cũng phải sang đường mà!
- Nán được giờ nào hay giờ ấy. Em sẽ bắt thêm một chuyến xe bus ngược chiều hoặc bắt taxi qua đường. Như vậy đỡ đau đầu.
Nhật Nam thở dài, nắm lấy tay tôi kéo đi:
- Đồ nhát gan. Từ nay anh sẽ đưa em qua đường. Vậy nên không cần phải sợ.
- Không!- Tôi kéo tay anh lại- Em sợ!
- Nhắm mắt lại rồi nắm chặt lấy tay anh. Khi nào sang đến nơi anh sẽ nói!
Tôi thử nghe lời anh vì tuyệt đối tin anh. Anh ôm chặt lấy vai tôi, bước từng bước chậm rãi cẩn thận, trong khi tôi thì sắp rụng tim ra ngoài. Quả thật là, tôi thích Hà Nội nhộn nhịp nhưng lại sợ qua đường. Ấy là vì tôi thường không bao giờ để ý đường đi, toàn nhìn lung tung, nếu như có công an thì sẽ nhìn theo không rứt. Vậy nên có lần khi qua đường từng suýt chết, đó là nỗi ám ảnh đến tận già luôn.
Quả là khi mở mắt ra chúng tôi đã sang đến vỉa hè kia đường, an toàn tuyệt đối, bấy giờ tôi mới thở phào.
- Giờ anh mới hiểu vì sao em hay bị lạc đường!
- Sao?
- Hay đi xe bus, sợ sang đường chỉ có thể là do hqy nhìn lung tung mà không chú ý đường đi.
- Sao anh biết?
- Anh là ai kia chứ?
- Lại trêu em! Không cần!
- Chẳng phải mấy lần trước em đi lạc đều gọi anh tới đón sao? Vậy nên anh mới biết! Đã thế còn tích cực lặp lại cùng một con đường cơ chứ!
Chúng tôi đối chất nhau cho đến khi lên đến phòng. Rốt cuộc tôi bị anh gán cái mác mù đường. Đau khổ cho một con người ngây thơ thánh thiện như tôi bị người yêu bắt nạt.
Vào đến phòng, nhìn khắp một lượt. Vẫn là cái sự ngăn nắp như không có ai ở vậy. Chỉ có một chút bụi băm không đáng kể.
Đúng vậy. Anh đi làm suốt có mấy khi ở nhà đâu. Tôi mở tủ lạnh, chẳng có gì ngoài một ít trứng và nước lạnh, trên tủ gỗ đầy mì tôm đủ loại như thể một cửa hàng chuyên dụng về mì.
Nhưng nhiệm vụ của tôi đến đây không chỉ có vậy.
- Em ở đây anh đi thay đồ nhé!
Tôi gật đầu, nhìn lung tung một lượt, đợi một khoảng thời gian ước lượng vừa đủ, tôi ném chiếc khay bằng nhựa cúng xuống nền nhà:
- Á!
Nhật nam từ trong phòn phi ngay ra, còn không kịp mặc áo. Bấy giờ tôi mấy thấy trên lưng và cả bụng anh, không chỉ có trầy xước mà còn cả vết bầm tím, rất nhiều. Anh còn chưa hết bàng hoàng nhìn tôi, chạy lại xem tay, xem chân tôi có bị thương không.
- Anh... lo em bị thương sao? Vậy anh nhìn lại anh chưa? Anh còn chỗ nào là không bầm xước không?
Tình yêu mạnh mẽ thật đấy, rõ ràng không phải là vết thương của mình nhưng lại đau hơn cả đối phương, rõ ràng là không phải của mình nhưng lại xót xa vô cùng.
- Thế sao không gọi cho em? Cũng không thèm bốc máy?
- Anh ... ngoài phố ồn quad không nghe thấy chuông! Khi nhớ ra nhìn vào điện thoại mới thấy....!
Tôi im lặng vờ giận dỗi, lát sau anh mới lên tiếng:
- Em ... về chưa?
- Chưa! Em đang đợi anh đến đón!
- Sao lại ngốc thế!
- Công em đợi cả tối! Giờ bỏ về phí lắm! Bao giờ làm xong qua đón em cũng được. Không phải vội!
Vừa tự nhủ sẽ giận để anh biết mặt. Thế mà lại quên béng đi. Cuối cùng cũng không giận nổi
Anh Tae Sung vẫn chưa về, còn mải loay hoay gì đấy. Tôi cũng không làm phiền. Cuối năm rồi, ai cũng bận cả. Qua ô cửa kính để ý thấy anh nói chuyện điện thoại, nét mặt có vẻ không tốt lắm, có chút nuối tiếc, thất vọng lại chán nản, cũng có thể là người nhà vì tết này không được về mà.
Nhật Nam tận gần 11 giờ mới qua đón tôi. Cái giờ ấy người ta sắp được một giấc rồi. Anh trong bộ cảnh phục nhếch nhác chạy đến thở không ra hơi:
- Em bảo là không phải vội mà!
- Anh lo em đói!
- Thế anh ăn gì chưa?
- Chưa! Chiều đi vội nên không kịp ăn! Đợi đi ăn cùng em ai dè bị điều gấp!
Tôi thở dài ảo não. Cứ hễ làm việc là lại bạt mạng không lo lắng gì cho bản thân. Tôi chẳng buêts nên nói anh là yêu nghề hay là một tên đại ngốc nữa.
Tôi chỉnh lại áo cho anh, phủi đi vệt bẩn trên vai áo. Lớp áo dày cộp bên ngoài cũng thấm mồ hôi ướt sũng.
- Anh làm gì mà ra nhiều mồ hôi thế?
- À! Tại vấn động nhiều quá ý mà!
Tôi nhìn anh không hài lòng. Còn anh chỉ biết cười cho xong chuyện.
Chúng tôi nắm tay nhau đi trên con phố sáng đèn. Người qua lại vẫn đông không ngớt. Từng lượt xe đi lại ồn ào, vội vã. Chốc chốc lại thấy vài người công an đang làm nhiệm vụ. Tôi nhìn họ rồi lại nhìn anh thở dài ảo não:
- Chẳng biết sao em lại yêu được anh mới giỏi chứ?
- Ừ nhỉ? Anh cũng thắc mắc mình có gì hấp dẫn mà để em chạy vào tận miền Trung tìm anh?
Tôi đấm vào cánh tay phải của anh:
- Ai thèm!
Không ngờ cái đám nhẹ của tôi lại khiến trán anh cau lại rồi mồ hôi cứ vậy túa ra. Tôi không nghĩ lại đau đén vậy dù anh cứ xua tay bảo không sao. Nhưng nhìn nét mặt anh đúng là bất ổn mà. Là đang cố chịu đựng.
- Anh đang dối em!
- Đâu có! Anh không sao thật mà!
- Vậy cởi áo ra em xem!
- Không! Ngại lắm!
- Trước sau gì cũng kết hôn! Ngại gì?
Thế mà anh vẫn nhất quyết không cởi. Lại còn dùng chiêu đánh trống lảng.
- Em sàm sỡ anh! Ai nói sẽ lấy em?
- Không lấy cũng phải lấy! Mau cởi ra! Mệnh lệnh của em anh dám cãi không?
May mắn là tôi đã thắng, nhưng không may là anh bị thương thật. Anh không cởi áo, chỉ vén ống tay lên; một miếng da lớn trầy xước, máu đỏ thẫm cả áo sơ mi, còn chưa băng bó cũng chưa sát trùng gì. Chỉ nhìn không cũng thấy đau thấu xương tủy rồi. Nó vẫn vòn đang nhỉ máu, giữa cái trời đông này càng buốt thêm.
- Sao anh bị thương thế này? Sai không sát trùng? Sao không băng lại cẩn thận chứ? Sao....
- Được rồi! Anh có sao đâu! Vẫn đang đứng trước mặt em khỏe mạnh đấy thôi!
- Không! Không khỏe! Không khỏe chút nào! Anh nên băng bó sát trùng cẩn thận chứ! Sao lại không băng? Nhỡ nhiễm trùng thì sao?
- Anh....
- Sợ em đợi lâu sao? Em đợi lâu thì có xá gì? Anh mà xảy ra chuyện lần nữa thì em sống thế nài đây? Sao anh thích để em lo lắng như vậy chứ?
Anh tủn tỉm cười:
- Xem kìa xem kìa! Em không khác mẹ anh tí nào. Vì vậy mà anh đã dọn ra ngoài ở để khỏi bị bà càu nhàu đấy!
- Em nên giao anh lại cho mẹ anh quản lí thì tốt hơn nhỉ?
Nhật Nam cẩn thận lôi áo xuống, nhưng tôi nghĩ không chỉ có nhiêu đây.
Tôi ngoan ngoãn theo anh đi ăn. Giờ này anh cũng chưa ăn gì nên chắc đói sắp lả ra rồi, lại còn phải làm cả tối, chỉ sợ đói quá lại ngất ra đấy.
Anh ăn một lúc tận 4 bát, trông cứ như ma bị bỏ đói cả năm trời vậy. Nhưng cái con người này vẫn không quên gắp đồ ăn cho tôi.
Chúng tôi ra về, trời lất phất vài hạt mưa, rồi dần dần mưa nặng hạt hơn:
- Xong rồi! Em không mang ô!
- Đợi em mang theo ô có lẽ trời chẳng mưa nữa đâu!
- Làm sao đây?
Anh cẩn thận rút trong cặp ra một cây ô. Tôi mỉm cười nhìn anh, quả là chu đáo thật.
- Anh dặn em rồi còn gì! Mùa này hay mưa lắm, phải mang theo ô chứ!
- Em biết rồi! Cái tính lơ đãng của em chắc khiến anh hao tiền vì mua ô mất!
- Biết vậy còn không mang theo bên mình!
- May lần nào cũng có anh mang ô đến! Ông xã tương lai tuyệt vời thật!
- Em bảo anh là gì?
- Ông xã tương lai! Về nhà nh thôi nào!
Nhật Nam bất ngờ:
- Sao lại về nhà anh?
- Không muốn em đến à?
- Không! Mà tại anh...
- Không với có gì? Mệnh lệnh của em anh dám cãi sao?
Đi bộ một đoạn dài. Chúng tôi vẫn đi ở vỉa hè bên trái. Đúng là ngược đường thật, ngược với tất cả những người xung quanh.
Anh nắm tay tôi, lại tò mò hỏi:
- Sao em không sang đường?
- Em ngại sang đường lắm! Lát sang cũng không sao mà!
- Sao lại ngại?
- Đường đông như vậy, sang đường tốn thời gian lại dễ bị xe đụng, em sợ.
- Vậy lâu nay em sang đường bằng gì? Trước sau gì cũng phải sang đường mà!
- Nán được giờ nào hay giờ ấy. Em sẽ bắt thêm một chuyến xe bus ngược chiều hoặc bắt taxi qua đường. Như vậy đỡ đau đầu.
Nhật Nam thở dài, nắm lấy tay tôi kéo đi:
- Đồ nhát gan. Từ nay anh sẽ đưa em qua đường. Vậy nên không cần phải sợ.
- Không!- Tôi kéo tay anh lại- Em sợ!
- Nhắm mắt lại rồi nắm chặt lấy tay anh. Khi nào sang đến nơi anh sẽ nói!
Tôi thử nghe lời anh vì tuyệt đối tin anh. Anh ôm chặt lấy vai tôi, bước từng bước chậm rãi cẩn thận, trong khi tôi thì sắp rụng tim ra ngoài. Quả thật là, tôi thích Hà Nội nhộn nhịp nhưng lại sợ qua đường. Ấy là vì tôi thường không bao giờ để ý đường đi, toàn nhìn lung tung, nếu như có công an thì sẽ nhìn theo không rứt. Vậy nên có lần khi qua đường từng suýt chết, đó là nỗi ám ảnh đến tận già luôn.
Quả là khi mở mắt ra chúng tôi đã sang đến vỉa hè kia đường, an toàn tuyệt đối, bấy giờ tôi mới thở phào.
- Giờ anh mới hiểu vì sao em hay bị lạc đường!
- Sao?
- Hay đi xe bus, sợ sang đường chỉ có thể là do hqy nhìn lung tung mà không chú ý đường đi.
- Sao anh biết?
- Anh là ai kia chứ?
- Lại trêu em! Không cần!
- Chẳng phải mấy lần trước em đi lạc đều gọi anh tới đón sao? Vậy nên anh mới biết! Đã thế còn tích cực lặp lại cùng một con đường cơ chứ!
Chúng tôi đối chất nhau cho đến khi lên đến phòng. Rốt cuộc tôi bị anh gán cái mác mù đường. Đau khổ cho một con người ngây thơ thánh thiện như tôi bị người yêu bắt nạt.
Vào đến phòng, nhìn khắp một lượt. Vẫn là cái sự ngăn nắp như không có ai ở vậy. Chỉ có một chút bụi băm không đáng kể.
Đúng vậy. Anh đi làm suốt có mấy khi ở nhà đâu. Tôi mở tủ lạnh, chẳng có gì ngoài một ít trứng và nước lạnh, trên tủ gỗ đầy mì tôm đủ loại như thể một cửa hàng chuyên dụng về mì.
Nhưng nhiệm vụ của tôi đến đây không chỉ có vậy.
- Em ở đây anh đi thay đồ nhé!
Tôi gật đầu, nhìn lung tung một lượt, đợi một khoảng thời gian ước lượng vừa đủ, tôi ném chiếc khay bằng nhựa cúng xuống nền nhà:
- Á!
Nhật nam từ trong phòn phi ngay ra, còn không kịp mặc áo. Bấy giờ tôi mấy thấy trên lưng và cả bụng anh, không chỉ có trầy xước mà còn cả vết bầm tím, rất nhiều. Anh còn chưa hết bàng hoàng nhìn tôi, chạy lại xem tay, xem chân tôi có bị thương không.
- Anh... lo em bị thương sao? Vậy anh nhìn lại anh chưa? Anh còn chỗ nào là không bầm xước không?
Tình yêu mạnh mẽ thật đấy, rõ ràng không phải là vết thương của mình nhưng lại đau hơn cả đối phương, rõ ràng là không phải của mình nhưng lại xót xa vô cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.