Người Đến Trước Thành Kẻ Đến Sau
Chương 13
Nguyễn Nhật Thương
09/03/2020
Đối diện với cái nhìn có phần chính trực của Dương, tôi bất giác lại chột dạ mà quay mặt đi:
- Nếu anh hiểu rõ được mọi chuyện, anh sẽ không nói như vậy.
- Vy, em không hiểu ý tôi. Cho dù trong chuyện này em là người bị hại đi chăng nữa, nhưng hiện thực và sự thật là 2 người đó là 1 gia đình, là vợ chồng được pháp luật công nhận. Cho dù là cậu ta yêu em, hay em yêu cậu ta đi nữa thì đó cũng là chuyện trước đó, chuyện riêng của 2 người...và ở vị trí này, em vốn không được thừa nhận. Tại sao phải cố chấp như vậy làm gì?
- Tôi cố chấp? Anh suy nghĩ quá nhiều rồi. Với 1 kẻ như thế, tôi tại sao phải cố chấp với anh ta?
- Tôi hiểu được suy nghĩ của em. Cả chuyện tối qua ở nhà hàng, hay cả vừa nãy. Không phải em thấy cậu ta xuất hiện nên mới chọc tức để Thư đánh em sao? Em luôn tự biến mình thành người bị hại để lấy sự cảm thương trong mắt cậu ta, em muốn để cậu ta thấy người vợ của mình phiền phức như thế nào, vậy là em ghi điểm rồi. Sau đó em mượn tôi để khích tướng cậu ta, vậy là em đã thành công khiến cậu ta buộc phải đặt hết tâm trí lên người em. Nhưng em biết không? Trong mắt tôi, em càng như vậy lại càng đáng thương.
Tôi quay sang nhìn anh, nội tâm bên trong bị người khác nắm bắt khiến tôi trở nên tổn thương:
- Nếu anh đã biết tôi chỉ lợi dụng anh, sao khi nãy còn ra mặt?
Dương nghe vậy lại khẽ ngả người dựa vào thành ghế, anh khẽ nhắm mắt lại để ra dáng vẻ thư thái mà nói:
- Khi ấy tôi ra mặt, không phải là muốn giúp em đạt được ý định, mà vì tôi thật sự có thành ý. Thay vì cứ mải miết tìm cách trả thù, sao em không thử tìm cho mình 1 đoạn tình cảm mới. Nếu là cái này thì tôi sẵn lòng hỗ trợ!
Đây cũng không phải là lần đầu tôi nghe Dương nói những câu đại loại như vậy, chỉ là không hiểu sao lần này có cảm giác tim đập mạnh đến kỳ lạ. Có 1 chút lúng túng quay mặt ra phía cửa mà nói:
- Vào lúc này, tôi không có tâm trạng để nghĩ đến chuyện đó.
Nghe thấy Dương thở dài 1 tiếng rồi mới trả lời:
- Tôi cũng không bắt em phải trả lời bây giờ. Cứ suy nghĩ nhưng đừng để tôi đợi lâu quá.
Sau câu nói đấy, cũng thấy anh nổ máy lái xe đi, chúng tôi cũng không nói thêm 1 câu nào nữa.
Dương đưa tôi đến nhà hàng, sau đấy cũng rời đi, tôi cũng vừa quay người để vào trong thì lúc này 1 giọng nói vang lên:
- Này!
Theo phản xạ quay người lại, cũng có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy Yến đang đi lại phía tôi:
- Có chuyện gì sao?
- Gái làm nhà hàng có khác, cũng nhiều mánh khoé để dụ dỗ đàn ông nhỉ.
Biết cũng không có ý gì tốt đẹp nên tôi cũng chẳng câu nệ nữa:
- Cô muốn nói gì thì cứ nói thẳng, tôi không có nhiều thời gian.
Yến đi lại gần sát tôi, cô ta trừng mắt lên, giọng nói có phần đay nghiến
- Tôi đã nói 1 lần rồi nhưng chắc não cô có vấn đề nên tôi phải nhắc lại 1 lần nữa. Tránh xa Dương ra.
- Nếu không thì sao?
Tôi đáp lại cô ta với vẻ thách thức, thái độ của tôi nằm ngoài dự đoán của Yến thì phải, cô ta tức giận vung tay lên định tát nhưng tôi bắt được cổ ta cô ta mà gằn giọng lại:
- Những lần trước, tôi chỉ là phép lịch sự nên nhịn cô, nhưng không có nghĩa tôi là dạng con gái bánh bèo, uỷ mị để cô 5 lần, 7 lượt muốn lên mặt. Vốn tôi cũng chẳng mấy để tâm đến anh Dương, nhưng nhờ cô, có lẽ tôi cũng nên để mắt đến anh ấy nhiều hơn rồi.
Nói rồi tôi cũng hắt mạnh tay cô ta ra, sau đấy quay người đi vào, bất chợt nhớ ra 1 điều mà quay lại nói:
- À, nếu lo sợ mất anh ta đến như vậy, sao cô không thử thẳng thắng 1 lần xem sao? Hay là sợ đến cả tình bạn cũng không thể.
Nhìn thái độ tức giận đến mức muốn bốc khói của Yến, tôi chỉ khẽ cười 1 cái rồi đi vào trong.
Sống đến bây giờ, vẫn không thể hiểu được rốt cuộc đàn ông nó có giá ở chỗ nào mà mấy người đàn bà, con gái phải tranh nhau như hàng giảm giá vậy.
Như chuyện của tôi với Hiếu, mới đầu còn chút nuối tiếc, và không cam tâm nhưng đến bây giờ thì tôi cũng chẳng thiết tha gì con người đấy nữa. Tình cảm sâu thật nhưng quá tổn thương thì cần gì phải cố chấp. Tôi chẳng qua chỉ là muốn hơn thua với con Thư 1 chút.
Còn về phần Dương, công nhận người đàn ông như thế thì cũng là tâm điểm đắt giá trong mắt các cô gái thật, nhưng có lẽ chuyện của Hiếu khiến tôi không còn đủ niêm tin vào cái gọi là tình yêu nữa rồi. Tôi đối với anh thật sự là có hảo cảm, hảo cảm là vì nhiều lần anh giúp đỡ tôi. Nhưng tôi không muốn chuyện tiến triển quá nhanh, cái gì càng nhanh lại càng dễ mất.
Hơn nữa, sau vụ thất tình vừa rồi, tôi dường như không muốn nghĩ đến chuyện yêu đương. Yến là do cô ta cứ luôn làm quá lên, tôi có thái độ như vậy cungz coi như là giúp cô ta cod thêm động lực mà đối mặt với tình cảm của mình.
Tôi đi đến phòng thay đồ của nhân viên mở cửa vào, thấy cái Nhung đang đứng ở đấy tay bấm điện thoại, có lẽ không biết có người đi vào.
Thấy vậy tôi nhẹ nhàng tiến lại gần rồi bất chợt túm lấy bả vai nó:
- Này! Nhắn tin với anh nào thế?
Nó giật mình đánh rơi cả điện thoại, nhìn thấy tôi lại có vẻ hốt hoảng cúi xuống nhặt lên sau đấy lúng túng nói:
- Không phải nói mày lên công an sao? Xong rồi à?
Tôi nghe vậy cũng trả lời:
- Ừ, bắt được rồi. Hắn khai là do chơi ma tuý xong thì vô tình gặp tao nên mới nảy sinh ý định chứ không phải được ai thuê.
- Không phải sao?
- Tao có gặng hỏi, kể cả lấy ảnh con Thư ra nhưng hắn 1 chữ cũng không hé.
Cái Nhung nghe vậy có vẻ tức giận:
- Mẹ nó, tao tin chắc là con Thư. Không phải mày nói trước còn thấy nó ngồi nói chuyện với công an sao? Nó nhanh tay đi trước 1 bước rồi.
- Pháp luật cũng có lỗ hổng. Bây giờ hắn cứ nhận là 1 mình hắn làm, công an cũng không còn cách. Mà mày làm gì ở trong đây đấy? Hôm nay không có khách sao?
Nghe vậy, cái Nhung vội vàng cất điện thoại:
- Tao đang trực bàn, có điện thoại nên ra đây nghe thôi. Nãy tao có xin quản lý cho mày đến muộn rồi, thay đồ mà làm việc đi.
Nói rồi, nó cũng trở ra ngoài, tôi đứng đấy nhìn nó đi khuất, cảm thấy Nhung nó chút gì kỳ lạ nhưng rồi cũng không nghĩ nhiều, thay đồ xong đi ra ngoài làm.
Vừa mới đi đến sảnh chính thì thấy 1 bóng người có chút quen từ cửa đi xồng xộc lại phía tôi.
Đến khi đối phương tiến lại gần thì tôi mới nhận ra đó là mẹ của Hiếu, còn chưa kịp lên tiếng thì bà ta đã lại gần tát xuống mặt tôi 1 cái rồi quát lên:
- Cô đúng là loại hồ ly tinh mà. Tôi đã cảnh cáo cô như thế nào mà cô không nhớ sao?
Bất ngờ thật sự khi tự nhiên bị ăn 1 cái tát không biết là vì đâu như vậy. Tôi đưa tay lên ôm 1 bên má của mình mà nhìn bà ta nói:
- Cháu nể bác thứ nhất là vì bác là người lớn, thứ 2 là vì bác là mẹ của anh Hiếu. Nhưng không có nghĩa bác có quyền đánh cháu như vậy. Lần trước cháu có thể hiểu và thông cảm vì tình huống đó, nhưng lần này là bác đã quá đáng rồi đấy.
- Hừ, tôi quá đáng à? Làm sao bằng cái loại yêu tinh nhiều thủ đoạn như cô được.
Tôi tức giận gắt nhẹ lên:
- Có gì bác cứ nói thẳng ra đi.
Lúc này, anh Trung quản lý cùng mấy nhân viên nhà hàng, thêm 1 số khách khứa đi lại chỗ chúng tôi:
- Lại chuyện gì thế Vy?
Bà ta thấy đông người lại lớn tiếng hơn:
- Tôi nhắc lại để cô nhớ. Thằng Hiếu nó có vợ có con rồi, cô tốt nhất đừng đeo bám nó, rồi giở mấy cái trò bơm khích để vợ chồng nó đánh nhau nữa. Cô nghĩ nếu 2 đứa chúng nó bỏ nhau là cô có chân bước vào vị trí đó sao? Để tôi nói cho cô biết, loại phụ nữ có dã tâm phá hoại gia đình người khác, kẻ tiểu tam như cô đừng hòng qua mặt tôi.
Mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán, tôi đang tức sẵn nên cũng chẳng câu nệ:
- Bà ăn nói cho cẩn thận. Ai là tiểu tam? Tôi phá hoại gia đình ai?
- Thế khi nãy cô đến nhà vợ chồng nó làm ầm ỏm cái gì? Gái đĩ còn già mồm sao?
- Tôi trước giờ cứ nghĩ gia đình anh Hiếu là gia đình gia giáo, không ngờ mẹ anh ta lại là người ăn nói vô học nhue vậy.
Bà ta nghe vậy trừng mắt nhìn tôi:
- Cô nói ai vô học?
Anh quản lý lúc này có lẽ thấy tình hình căng thẳng nên vội vàng can ngăn:
- Xin lỗi bác, nhà hàng cháu đang trong giờ làm việc, nếu bác đến đây để xử lý chuyện riêng thì hẹn bác hết giờ làm việc, mời bác về cho.
Bà ta trừng mắt quay sang anh quản lý:
- Nhà hàng mấy người tuyển nhân viên có nhân cách thấp kém như vậy, kẻ chuyên đi dụ dỗ chồng người khác thì làm gì có ai dám đến đây ăn nữa, đến rồi để nó giật hết chồng của người ta à.
Tôi lúc này đã không kìm chế được nước mà lớn tiếng:
- Bà đừng có ăn không nói có.
Anh quản lý quay sang tôi gắt nhẹ:
- Vy, thôi đi!
Nói rồi, anh ta lại nhìn sang bà mà nói:
- Nếu bác không đi, chúng tôi sẽ mời công an đến giải quyết.
Bà ta nghe vậy nói thêm mấy câu rồi hậm hực rời đi.
Mọi người lúc này vẫn không ngừng bàn tán, anh quản lý phải lên tiếng thì họ mới tản ra.
Ổn định được mọi thứ, anh đi lại phía tôi nói:
- Vy, đi vào phòng, anh nói chuyện.
Tôi biết kiểu gì cũng bị khiển trách nên cũng im lặng đi theo anh đến phòng nội vụ.
Anh Trung đi lại phía bàn làm việc ngồi xuống, trông điệu bộ rất tức giận, tôi cũng biết ý nên lên tiếng trước:
- Em xin lỗi!
Lời vừa dứt, “Rầm” tiếng tay đập lên bàn làm tôi giật mình:
- Đây là nhà hàng chứ không phải nhà em mà em thích làm gì thì làm.
- Anh Trung, nhưng là do bà ta đến kiếm chuyện trước.
- Cho là thế thì em cũng phải biết cách đẻ làm mọi chuyện dịu xuống chứ không phải đứng đó cãi nhau tay đôi để mọi thứ rối tung lên, rồi khách khứa họ nhìn vào sẽ đánh giá nhà hàng chúng ta như thế nào.
- Nhưng......
- Em còn cãi sao? Muốn caiz nhau thì để anh gọi thêm người đến đây cãi cho vui - thể.
Mặc dù có chút uất ức nhưng phận làm nhân viên tôi vẫn phải nhịn xuống:
- Em xin lỗi. Tháng này anh cứ trừ điểm kỷ luật để giảm tiền thưởng.
- Tiền không phải là vấn đề mà vấn đề là bộ mặt của nhà hàng em biết không? Hôm qua trươdc mặt bao nhiêu quan khách, em với con Thư gây gổ nhau, chuyện tới tai Giám đốc, em biết anh bị nói như thế nào không?
Tôi vào lúc này cũng chẳng biết nói gì ngoài 1 câu:
- Em xin lỗi!
Anh Trung thở hắt 1 tiếng rồi im lặng 1 hồi rất lâu mới lên tiếng:
- Em tạm thời nghỉ việc đi.
Tôi nghe vậy mà sửng sốt:
- Anh Trung! Em biết là em có lỗi, nhưng không phải mọi lần đều kỷ luật trừ vào tiền lương sao? Em hứa sẽ không để xảy ra chuyện như vậy nữa.
- Không có gì để đảm bảo cả. Việc mấy đứa em gây ra, nhưng người bị Giám đốc khiển trách lại là anh. Tốt nhất em tạm thời nghỉ việc, ở nhà giải quyết chuyện riêng của mình đi. Khi nào ổn thì xin làm lại, khi đấy anh sẽ suy xét.
- Anh Trung!
- Không nói đi nói lại nữa. Bắt đầu từ hôm nay, nghỉ làm. Lát sẽ thanh toán lương cho em.
Nói rồi, anh cũng đứng dậy đi ra ngoài, còn tôi ở đấy chỉ biết uất ức đến ứa nước mắt.
Tại sao mấy người bọn họ cứ không chịu buông tha cho tôi chứ?
Tôi đi về phòng thay đồ để thay quần áo, sau đó đem trả lại đồng phục nhà hàng, đợi nhận lương rồi đi tìm cái Nhung.
Thấy nó đang đứng trực bàn trong phòng víp, tôi khẽ mở hé cửa rồi vẫy. Cái Nhung thấy cũng đi ra ngoài:
- Sao thế?
- Tao bị đuổi việc rồi?
Nhung vừa nghe vậy cũng tròn mắt lên:
- Sao lại đuổi?
- Mẹ của Hiếu đến đây làm ầm lên. Nói chung chuyện dài lắm, về tao kể sau. Đưa tao mượn chìa khoá xe.
Cùng lúc đấy ở bên trong có tiếng gọi phục vụ, Nhung nó cũng không có thời gian hỏi thêm nên vội lấy chìa khoá xe đưa cho tôi:
- Tao vào đã, có gì tối về nói chuyện.
Tôi gật đầu rồi cầm lấy nó, Nhung cũng quay vào bên trong.
Trở ra ngoài, đi lại bãi xe dắt xe ra rồi đứng thở ngắn thở dài 1 lúc. Nghĩ nhiều khi ông trời cũng làm khó tôi quá rồi thì phải, sống mũi trở nên cay xè.
Dù sao tâm trạng cũng không được tốt, về phòng lại chỉ nằm khóc 1 mình, tôi quyết định lấy số lương vừa nhận được đi mua sắm.
Lấy xe của cái Nhung đảo quanh vài cái shop quần áo cũng mua được cho mình vài thứ, tiện tôi cũng mua luôn cho Nhung 1 bộ.
Thanh toán xong xuôi nhìn đã đến trưa, tôi định ra chợ mua ít gì đó nấu ăn.
Đi ra khỏi cửa hàng quần áo, lại mở cốp xe để cất đồ vào thì vô tình tôi thấy được trong cốp xe có 1 card sim đã bị tách lấy phôi ra.
Cũng không nghĩ ngợi gì cầm lấy nó vứt đi nhưng bất chợt khựng lại khi thấy con số trên đấy làm tôi có chút quen.
Cẩn thận đọc đi đọc lại dãy số ấy rất nhiều lần rồi vội vàng lấy điện thoại ra, lội tìm lại những cuộc gọi từ rất lâu trước.
Thậ sự tôi không dám tin vào mắt mình, bàn tay cầm cái card đã trở nên run rẩy. Con số ghi trên cái card đấy lại trùng khớp với con số lạ đã nhắn tin doạ nạt tôi vào cái hôm tôi gặp tên điên kia. Tôi không tìm được cho mình 1 lời giải thích hợp lý nào cho chuyện này, đọc đi đọc lại dãy số chỉ hy vọng sai 1 chữ số thoii nhưng nó lại trùng khớp đến kỳ lạ. Nhung, tại sao?
- Nếu anh hiểu rõ được mọi chuyện, anh sẽ không nói như vậy.
- Vy, em không hiểu ý tôi. Cho dù trong chuyện này em là người bị hại đi chăng nữa, nhưng hiện thực và sự thật là 2 người đó là 1 gia đình, là vợ chồng được pháp luật công nhận. Cho dù là cậu ta yêu em, hay em yêu cậu ta đi nữa thì đó cũng là chuyện trước đó, chuyện riêng của 2 người...và ở vị trí này, em vốn không được thừa nhận. Tại sao phải cố chấp như vậy làm gì?
- Tôi cố chấp? Anh suy nghĩ quá nhiều rồi. Với 1 kẻ như thế, tôi tại sao phải cố chấp với anh ta?
- Tôi hiểu được suy nghĩ của em. Cả chuyện tối qua ở nhà hàng, hay cả vừa nãy. Không phải em thấy cậu ta xuất hiện nên mới chọc tức để Thư đánh em sao? Em luôn tự biến mình thành người bị hại để lấy sự cảm thương trong mắt cậu ta, em muốn để cậu ta thấy người vợ của mình phiền phức như thế nào, vậy là em ghi điểm rồi. Sau đó em mượn tôi để khích tướng cậu ta, vậy là em đã thành công khiến cậu ta buộc phải đặt hết tâm trí lên người em. Nhưng em biết không? Trong mắt tôi, em càng như vậy lại càng đáng thương.
Tôi quay sang nhìn anh, nội tâm bên trong bị người khác nắm bắt khiến tôi trở nên tổn thương:
- Nếu anh đã biết tôi chỉ lợi dụng anh, sao khi nãy còn ra mặt?
Dương nghe vậy lại khẽ ngả người dựa vào thành ghế, anh khẽ nhắm mắt lại để ra dáng vẻ thư thái mà nói:
- Khi ấy tôi ra mặt, không phải là muốn giúp em đạt được ý định, mà vì tôi thật sự có thành ý. Thay vì cứ mải miết tìm cách trả thù, sao em không thử tìm cho mình 1 đoạn tình cảm mới. Nếu là cái này thì tôi sẵn lòng hỗ trợ!
Đây cũng không phải là lần đầu tôi nghe Dương nói những câu đại loại như vậy, chỉ là không hiểu sao lần này có cảm giác tim đập mạnh đến kỳ lạ. Có 1 chút lúng túng quay mặt ra phía cửa mà nói:
- Vào lúc này, tôi không có tâm trạng để nghĩ đến chuyện đó.
Nghe thấy Dương thở dài 1 tiếng rồi mới trả lời:
- Tôi cũng không bắt em phải trả lời bây giờ. Cứ suy nghĩ nhưng đừng để tôi đợi lâu quá.
Sau câu nói đấy, cũng thấy anh nổ máy lái xe đi, chúng tôi cũng không nói thêm 1 câu nào nữa.
Dương đưa tôi đến nhà hàng, sau đấy cũng rời đi, tôi cũng vừa quay người để vào trong thì lúc này 1 giọng nói vang lên:
- Này!
Theo phản xạ quay người lại, cũng có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy Yến đang đi lại phía tôi:
- Có chuyện gì sao?
- Gái làm nhà hàng có khác, cũng nhiều mánh khoé để dụ dỗ đàn ông nhỉ.
Biết cũng không có ý gì tốt đẹp nên tôi cũng chẳng câu nệ nữa:
- Cô muốn nói gì thì cứ nói thẳng, tôi không có nhiều thời gian.
Yến đi lại gần sát tôi, cô ta trừng mắt lên, giọng nói có phần đay nghiến
- Tôi đã nói 1 lần rồi nhưng chắc não cô có vấn đề nên tôi phải nhắc lại 1 lần nữa. Tránh xa Dương ra.
- Nếu không thì sao?
Tôi đáp lại cô ta với vẻ thách thức, thái độ của tôi nằm ngoài dự đoán của Yến thì phải, cô ta tức giận vung tay lên định tát nhưng tôi bắt được cổ ta cô ta mà gằn giọng lại:
- Những lần trước, tôi chỉ là phép lịch sự nên nhịn cô, nhưng không có nghĩa tôi là dạng con gái bánh bèo, uỷ mị để cô 5 lần, 7 lượt muốn lên mặt. Vốn tôi cũng chẳng mấy để tâm đến anh Dương, nhưng nhờ cô, có lẽ tôi cũng nên để mắt đến anh ấy nhiều hơn rồi.
Nói rồi tôi cũng hắt mạnh tay cô ta ra, sau đấy quay người đi vào, bất chợt nhớ ra 1 điều mà quay lại nói:
- À, nếu lo sợ mất anh ta đến như vậy, sao cô không thử thẳng thắng 1 lần xem sao? Hay là sợ đến cả tình bạn cũng không thể.
Nhìn thái độ tức giận đến mức muốn bốc khói của Yến, tôi chỉ khẽ cười 1 cái rồi đi vào trong.
Sống đến bây giờ, vẫn không thể hiểu được rốt cuộc đàn ông nó có giá ở chỗ nào mà mấy người đàn bà, con gái phải tranh nhau như hàng giảm giá vậy.
Như chuyện của tôi với Hiếu, mới đầu còn chút nuối tiếc, và không cam tâm nhưng đến bây giờ thì tôi cũng chẳng thiết tha gì con người đấy nữa. Tình cảm sâu thật nhưng quá tổn thương thì cần gì phải cố chấp. Tôi chẳng qua chỉ là muốn hơn thua với con Thư 1 chút.
Còn về phần Dương, công nhận người đàn ông như thế thì cũng là tâm điểm đắt giá trong mắt các cô gái thật, nhưng có lẽ chuyện của Hiếu khiến tôi không còn đủ niêm tin vào cái gọi là tình yêu nữa rồi. Tôi đối với anh thật sự là có hảo cảm, hảo cảm là vì nhiều lần anh giúp đỡ tôi. Nhưng tôi không muốn chuyện tiến triển quá nhanh, cái gì càng nhanh lại càng dễ mất.
Hơn nữa, sau vụ thất tình vừa rồi, tôi dường như không muốn nghĩ đến chuyện yêu đương. Yến là do cô ta cứ luôn làm quá lên, tôi có thái độ như vậy cungz coi như là giúp cô ta cod thêm động lực mà đối mặt với tình cảm của mình.
Tôi đi đến phòng thay đồ của nhân viên mở cửa vào, thấy cái Nhung đang đứng ở đấy tay bấm điện thoại, có lẽ không biết có người đi vào.
Thấy vậy tôi nhẹ nhàng tiến lại gần rồi bất chợt túm lấy bả vai nó:
- Này! Nhắn tin với anh nào thế?
Nó giật mình đánh rơi cả điện thoại, nhìn thấy tôi lại có vẻ hốt hoảng cúi xuống nhặt lên sau đấy lúng túng nói:
- Không phải nói mày lên công an sao? Xong rồi à?
Tôi nghe vậy cũng trả lời:
- Ừ, bắt được rồi. Hắn khai là do chơi ma tuý xong thì vô tình gặp tao nên mới nảy sinh ý định chứ không phải được ai thuê.
- Không phải sao?
- Tao có gặng hỏi, kể cả lấy ảnh con Thư ra nhưng hắn 1 chữ cũng không hé.
Cái Nhung nghe vậy có vẻ tức giận:
- Mẹ nó, tao tin chắc là con Thư. Không phải mày nói trước còn thấy nó ngồi nói chuyện với công an sao? Nó nhanh tay đi trước 1 bước rồi.
- Pháp luật cũng có lỗ hổng. Bây giờ hắn cứ nhận là 1 mình hắn làm, công an cũng không còn cách. Mà mày làm gì ở trong đây đấy? Hôm nay không có khách sao?
Nghe vậy, cái Nhung vội vàng cất điện thoại:
- Tao đang trực bàn, có điện thoại nên ra đây nghe thôi. Nãy tao có xin quản lý cho mày đến muộn rồi, thay đồ mà làm việc đi.
Nói rồi, nó cũng trở ra ngoài, tôi đứng đấy nhìn nó đi khuất, cảm thấy Nhung nó chút gì kỳ lạ nhưng rồi cũng không nghĩ nhiều, thay đồ xong đi ra ngoài làm.
Vừa mới đi đến sảnh chính thì thấy 1 bóng người có chút quen từ cửa đi xồng xộc lại phía tôi.
Đến khi đối phương tiến lại gần thì tôi mới nhận ra đó là mẹ của Hiếu, còn chưa kịp lên tiếng thì bà ta đã lại gần tát xuống mặt tôi 1 cái rồi quát lên:
- Cô đúng là loại hồ ly tinh mà. Tôi đã cảnh cáo cô như thế nào mà cô không nhớ sao?
Bất ngờ thật sự khi tự nhiên bị ăn 1 cái tát không biết là vì đâu như vậy. Tôi đưa tay lên ôm 1 bên má của mình mà nhìn bà ta nói:
- Cháu nể bác thứ nhất là vì bác là người lớn, thứ 2 là vì bác là mẹ của anh Hiếu. Nhưng không có nghĩa bác có quyền đánh cháu như vậy. Lần trước cháu có thể hiểu và thông cảm vì tình huống đó, nhưng lần này là bác đã quá đáng rồi đấy.
- Hừ, tôi quá đáng à? Làm sao bằng cái loại yêu tinh nhiều thủ đoạn như cô được.
Tôi tức giận gắt nhẹ lên:
- Có gì bác cứ nói thẳng ra đi.
Lúc này, anh Trung quản lý cùng mấy nhân viên nhà hàng, thêm 1 số khách khứa đi lại chỗ chúng tôi:
- Lại chuyện gì thế Vy?
Bà ta thấy đông người lại lớn tiếng hơn:
- Tôi nhắc lại để cô nhớ. Thằng Hiếu nó có vợ có con rồi, cô tốt nhất đừng đeo bám nó, rồi giở mấy cái trò bơm khích để vợ chồng nó đánh nhau nữa. Cô nghĩ nếu 2 đứa chúng nó bỏ nhau là cô có chân bước vào vị trí đó sao? Để tôi nói cho cô biết, loại phụ nữ có dã tâm phá hoại gia đình người khác, kẻ tiểu tam như cô đừng hòng qua mặt tôi.
Mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán, tôi đang tức sẵn nên cũng chẳng câu nệ:
- Bà ăn nói cho cẩn thận. Ai là tiểu tam? Tôi phá hoại gia đình ai?
- Thế khi nãy cô đến nhà vợ chồng nó làm ầm ỏm cái gì? Gái đĩ còn già mồm sao?
- Tôi trước giờ cứ nghĩ gia đình anh Hiếu là gia đình gia giáo, không ngờ mẹ anh ta lại là người ăn nói vô học nhue vậy.
Bà ta nghe vậy trừng mắt nhìn tôi:
- Cô nói ai vô học?
Anh quản lý lúc này có lẽ thấy tình hình căng thẳng nên vội vàng can ngăn:
- Xin lỗi bác, nhà hàng cháu đang trong giờ làm việc, nếu bác đến đây để xử lý chuyện riêng thì hẹn bác hết giờ làm việc, mời bác về cho.
Bà ta trừng mắt quay sang anh quản lý:
- Nhà hàng mấy người tuyển nhân viên có nhân cách thấp kém như vậy, kẻ chuyên đi dụ dỗ chồng người khác thì làm gì có ai dám đến đây ăn nữa, đến rồi để nó giật hết chồng của người ta à.
Tôi lúc này đã không kìm chế được nước mà lớn tiếng:
- Bà đừng có ăn không nói có.
Anh quản lý quay sang tôi gắt nhẹ:
- Vy, thôi đi!
Nói rồi, anh ta lại nhìn sang bà mà nói:
- Nếu bác không đi, chúng tôi sẽ mời công an đến giải quyết.
Bà ta nghe vậy nói thêm mấy câu rồi hậm hực rời đi.
Mọi người lúc này vẫn không ngừng bàn tán, anh quản lý phải lên tiếng thì họ mới tản ra.
Ổn định được mọi thứ, anh đi lại phía tôi nói:
- Vy, đi vào phòng, anh nói chuyện.
Tôi biết kiểu gì cũng bị khiển trách nên cũng im lặng đi theo anh đến phòng nội vụ.
Anh Trung đi lại phía bàn làm việc ngồi xuống, trông điệu bộ rất tức giận, tôi cũng biết ý nên lên tiếng trước:
- Em xin lỗi!
Lời vừa dứt, “Rầm” tiếng tay đập lên bàn làm tôi giật mình:
- Đây là nhà hàng chứ không phải nhà em mà em thích làm gì thì làm.
- Anh Trung, nhưng là do bà ta đến kiếm chuyện trước.
- Cho là thế thì em cũng phải biết cách đẻ làm mọi chuyện dịu xuống chứ không phải đứng đó cãi nhau tay đôi để mọi thứ rối tung lên, rồi khách khứa họ nhìn vào sẽ đánh giá nhà hàng chúng ta như thế nào.
- Nhưng......
- Em còn cãi sao? Muốn caiz nhau thì để anh gọi thêm người đến đây cãi cho vui - thể.
Mặc dù có chút uất ức nhưng phận làm nhân viên tôi vẫn phải nhịn xuống:
- Em xin lỗi. Tháng này anh cứ trừ điểm kỷ luật để giảm tiền thưởng.
- Tiền không phải là vấn đề mà vấn đề là bộ mặt của nhà hàng em biết không? Hôm qua trươdc mặt bao nhiêu quan khách, em với con Thư gây gổ nhau, chuyện tới tai Giám đốc, em biết anh bị nói như thế nào không?
Tôi vào lúc này cũng chẳng biết nói gì ngoài 1 câu:
- Em xin lỗi!
Anh Trung thở hắt 1 tiếng rồi im lặng 1 hồi rất lâu mới lên tiếng:
- Em tạm thời nghỉ việc đi.
Tôi nghe vậy mà sửng sốt:
- Anh Trung! Em biết là em có lỗi, nhưng không phải mọi lần đều kỷ luật trừ vào tiền lương sao? Em hứa sẽ không để xảy ra chuyện như vậy nữa.
- Không có gì để đảm bảo cả. Việc mấy đứa em gây ra, nhưng người bị Giám đốc khiển trách lại là anh. Tốt nhất em tạm thời nghỉ việc, ở nhà giải quyết chuyện riêng của mình đi. Khi nào ổn thì xin làm lại, khi đấy anh sẽ suy xét.
- Anh Trung!
- Không nói đi nói lại nữa. Bắt đầu từ hôm nay, nghỉ làm. Lát sẽ thanh toán lương cho em.
Nói rồi, anh cũng đứng dậy đi ra ngoài, còn tôi ở đấy chỉ biết uất ức đến ứa nước mắt.
Tại sao mấy người bọn họ cứ không chịu buông tha cho tôi chứ?
Tôi đi về phòng thay đồ để thay quần áo, sau đó đem trả lại đồng phục nhà hàng, đợi nhận lương rồi đi tìm cái Nhung.
Thấy nó đang đứng trực bàn trong phòng víp, tôi khẽ mở hé cửa rồi vẫy. Cái Nhung thấy cũng đi ra ngoài:
- Sao thế?
- Tao bị đuổi việc rồi?
Nhung vừa nghe vậy cũng tròn mắt lên:
- Sao lại đuổi?
- Mẹ của Hiếu đến đây làm ầm lên. Nói chung chuyện dài lắm, về tao kể sau. Đưa tao mượn chìa khoá xe.
Cùng lúc đấy ở bên trong có tiếng gọi phục vụ, Nhung nó cũng không có thời gian hỏi thêm nên vội lấy chìa khoá xe đưa cho tôi:
- Tao vào đã, có gì tối về nói chuyện.
Tôi gật đầu rồi cầm lấy nó, Nhung cũng quay vào bên trong.
Trở ra ngoài, đi lại bãi xe dắt xe ra rồi đứng thở ngắn thở dài 1 lúc. Nghĩ nhiều khi ông trời cũng làm khó tôi quá rồi thì phải, sống mũi trở nên cay xè.
Dù sao tâm trạng cũng không được tốt, về phòng lại chỉ nằm khóc 1 mình, tôi quyết định lấy số lương vừa nhận được đi mua sắm.
Lấy xe của cái Nhung đảo quanh vài cái shop quần áo cũng mua được cho mình vài thứ, tiện tôi cũng mua luôn cho Nhung 1 bộ.
Thanh toán xong xuôi nhìn đã đến trưa, tôi định ra chợ mua ít gì đó nấu ăn.
Đi ra khỏi cửa hàng quần áo, lại mở cốp xe để cất đồ vào thì vô tình tôi thấy được trong cốp xe có 1 card sim đã bị tách lấy phôi ra.
Cũng không nghĩ ngợi gì cầm lấy nó vứt đi nhưng bất chợt khựng lại khi thấy con số trên đấy làm tôi có chút quen.
Cẩn thận đọc đi đọc lại dãy số ấy rất nhiều lần rồi vội vàng lấy điện thoại ra, lội tìm lại những cuộc gọi từ rất lâu trước.
Thậ sự tôi không dám tin vào mắt mình, bàn tay cầm cái card đã trở nên run rẩy. Con số ghi trên cái card đấy lại trùng khớp với con số lạ đã nhắn tin doạ nạt tôi vào cái hôm tôi gặp tên điên kia. Tôi không tìm được cho mình 1 lời giải thích hợp lý nào cho chuyện này, đọc đi đọc lại dãy số chỉ hy vọng sai 1 chữ số thoii nhưng nó lại trùng khớp đến kỳ lạ. Nhung, tại sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.