Chương 5: Chân Gấu Nướng
Quá Thuỷ Khán Kiều
03/04/2022
"A!"
Tề Lượng sững sờ một hồi mới định thần lại, vội vàng bò sang một bên, sắc mặt tái nhợt, chỉ vào đầu người trong vại, run rẩy không nói nên lời: "Chết. . . chết rồi! Là. . . là. . . ai."
Thi thể trong vại không phải là ai khác, chính là Lý Hồng Binh, người đã đi trước bọn họ.
Trần Tĩnh ở phía sau cũng coi như bình tĩnh, mặc dù chỉ là bác sĩ tâm lý, nhưng cũng coi như là bác sĩ, hai tay run rẩy, nhưng phản ứng của cô vẫn tốt hơn Tề Lượng nhiều.
"Ọe. . ."
Tề Lượng chỉ là sinh viên đại học bình thường, chưa từng thấy qua cảnh tượng đẫm máu như vậy, dạ dày cuộn lên, há miệng nôn hết ra.
Một mùi chua bốc lên gay mũi, khiến Triệu Khách cau mày, nắm tóc bà lão kéo sang một bên.
Dường như Tề Lượng không thèm để ý, sau một hồi cố gắng làm quen, từ dưới đất bò dậy, nhìn chằm chằm bà lão nói: "Bà giết hắn!"
Bà lão toét miệng cười, lộ ra hàm răng đen vàng, không trả lời Tề Lượng, coi như ngầm thừa nhận.
Thấy thế, Tề Lượng đang định nói tiếp, bà lão đột nhiên vươn tay nắm lấy cổ tay Triệu Khách, xoay người, chụp lấy cổ họng của hắn.
Bà lão nhìn như ngoài tám mươi nhưng động tác nhanh không ngờ, thậm chí còn nhanh hơn Tề Lượng.
"Muốn chết!"
Ánh mắt Triệu Khách loé lên, hắn vươn tay định đấm, chỉ là chưa kịp hành động, trong lòng đột nhiên ớn lạnh.
Chỉ thấy bàn tay khô gầy nhưng phủ đầy lông đen, năm móng tay sắc bén phản chiếu sát khí.
Trong lòng Triệu Khách giật mình: "Đây là tay người???"
Hắn đã thấy qua rất nhiều bàn tay của con người, nhưng chưa từng nhìn thấy dạng nào như vậy, nó không thể gọi là tay người mà phải là móng vuốt của động vật mới đúng.
Nhưng lúc này, Triệu Khách cũng không còn thời gian suy nghĩ xem rốt cuộc là thịt kho tàu. . . Không, là tay, hay móng vuốt nữa.
Hắn vội vàng ngả người ra sau, ngồi xổm xuống tránh tay phải của bà lão.
Cùng lúc đó, một cái tay cầm chuôi dao, nhanh chóng đảo ngược lưỡi dao, mũi dao hướng lên, nhắm thẳng vào bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình.
"Xoẹt!"
Lưỡi dao xuyên qua da thịt, Triệu Khách nheo mắt, không cần ngẩng đầu cũng biết, chỉ dựa vào cảm giác mang lại hắn cũng biết, dao này ít nhất cũng cắt qua gân tay của bà ta.
"Á!"
Bà cụ hét lên, trên gương mặt nhăn nheo lộ ra đau đớn, há miệng lộ răng nanh bén nhọn, tay đập thẳng lên lưng Triệu Khách.
"A. . ."
Cú đánh này còn mang theo tiếng gió, nhanh đến mức Triệu Khách không kịp tránh, "Roẹt~". Trong tích tắc, hắn cảm giác sau lưng mát lạnh, sao đó cảm giác xé rách bỏng rát ập đến, Triệu Khách nhịn không được hít một hơi, đau đến nhe răng.
"Lùi lại!"
Lúc này, tên đô con cao mét tám Tề Lượng cũng có tác dụng, cậu vớ lấy ghế dài, đập vào đầu bà lão từ phía sau.
Chỉ nghe "Rắc. . ." một tiếng, nháy mắt cái ghế chia năm xẻ bảy trước mặt Tề Lượng.
Bị cái ghế dài này đập xuống, dù là người trẻ tuổi, không chết thì cũng chấn động não, nhưng bà già này lảo đảo một bước, tức giận quay đầu lại, con mắt hung tợn nhìn chằm chằm Tề Lượng, vươn tay muốn tóm lấy cậu.
Nhưng dù sao bà ta cũng đã có tuổi, lại bị Tề Lượng đập ghế vào đầu, lập tức choáng váng, chưa kịp tóm được cậu thì cũng suýt ngã.
Thấy thế, hai mắt Triệu Khách trầm xuống, mặc kệ vết thương bỏng rát sau lưng, nhấc con dao gọt hoa quả lên, đâm thẳng vào tim của bà ta.
"Phốc!"
Một dao này vừa nhanh vừa mạnh, chỉ thấy con dao mảnh xuyên qua da thịt, giống như cắt đậu phụ, ngập tận chuôi dao mới dừng lại.
"Chết đi!"
Triệu Khách lạnh lùng, lo sợ bà già không chết, dùng sức đảo chuôi dao, "Xoẹt. . ." Máu tươi từ miệng vết thương bắn ra.
Thân thể bà lão cứng đờ, há mồm lộ hàm răng vàng, hai tay che che ngực rồi nặng nề ngã xuống đất.
"Giết. . . giết người!"
Nhìn cái xác nằm trên vũng máu, Tề Lượng chết lặng đứng đó, sau khi tỉnh lại, tận mắt nhìn thấy có người bị gấu cắn nát đầu, có người vì chạy trốn mà đẩy Trần Tĩnh xuống sườn núi, còn có một cái đầu trong vại dưa.
Nhưng vẫn kém xa chuyện này, bởi vì nó không chỉ là nhìn thấy, mà là bản thân còn tham gia vào.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Tề Lượng, Triệu Khách cau mày, tuy không thích dáng vẻ nhát gan của cậu, nhưng trong lòng hắn vẫn hiểu rõ, dù sao cũng lần đầu tiên giết người, trạng thái của hắn chưa chắc đã tốt hơn Tề Lượng. Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là phải bỏ qua yếu tố khi đó hắn mới 13 tuổi.
"Đừng hét nữa! Nhìn đi!"
Trần Tĩnh nhìn chằm chằm thi thể của bà lão, lại không ngờ cái xác không ngừng mọc ra lông đen, không quan tâm Tề Lượng nói nhảm, nói: "Bà ta không phải người."
"Không phải người!!!"
Tề Lượng nghe vậy liền sững sờ, cẩn thận nhìn kỹ, quả nhiên, không biết từ lúc nào trên thi thể đã xuất hiện một lớp lông đen dày, cái xác trong to gấp đôi lúc còn sống.
Đối với vấn đề bà lão không phải người, Triệu Khách cũng chẳng cảm thấy ngạc nhiên, thử suy nghĩ xem, tay người làm sao mọc ra móng vuốt được.
Nếu không phải vừa rồi tránh kịp, không đơn giản là bị cào mất một lớp da thôi đâu.
Triệu Khách lật cái xác lại, thấy khuôn mặt đã biến dạng, không chỉ mọc thêm một tầng lông, thậm chí ngũ quan cũng hoàn toàn biến đổi.
"Là gấu!"
Vì tận mắt chứng kiến gấu ăn thịt người, nên cả ba đều nhớ kỹ hình dạng của nó, thi thể bà lão trước mắt này, trừ quần áo mặc bên ngoài ra thì chẳng khác nào một con gấu.
Thấy vậy, Tề Lượng không khỏi hít sâu một hơi, mắng: "Mẹ kiếp, đây rốt cuộc là nơi quái quỷ gì! Đến cả gấu cũng có thể thành tinh?"
"Cậu nên cảm thấy may mắn, không phải bà ta đã già thì cả ba đều phải chết!"
Triệu Khách đánh gãy lời oán trách của Tề Lượng, thi thể của bà lão sau khi chết đã trở lại hình dáng ban đầu, nhưng so với con gấu mà bọn họ gặp lúc trước, thì hoàn toàn không giống.
Thân hình gầy gò suy nhược, sau khi chết nắm co quắp lại, chỉ to bằng một con bê.
Lông ở vài chỗ đã bạc trắng, có lẽ do già yếu mà thân thể teo tóp.
Nhưng dù vậy, cũng khiến ba người dạo vòng một quỷ môn quan.
Nếu không phải lúc vào nhà ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, trong lòng cảnh giác, không thì bọn họ đã yên tâm nằm trên đất, chờ theo chân Lý Hồng Binh rồi.
"Anh làm gì đấy!"
Lúc này, Tề Lượng lấy lại tinh thần, đột nhiên nhìn thấy Triệu Khách lấy một cây rìu, chuẩn bị chặt cái chân toàn là lông đen, cậu không khỏi hét lên.
Triệu Khách không để ý đến Tề Lượng, vung rìu lên chặt đứt chân trái của bà lão, sau đó mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Tề Lượng, trên gương mặt lộ ra một nụ cười xấu xa: "Sao? Đương nhiên là làm chân gấu nướng rồi!"
Tề Lượng sững sờ một hồi mới định thần lại, vội vàng bò sang một bên, sắc mặt tái nhợt, chỉ vào đầu người trong vại, run rẩy không nói nên lời: "Chết. . . chết rồi! Là. . . là. . . ai."
Thi thể trong vại không phải là ai khác, chính là Lý Hồng Binh, người đã đi trước bọn họ.
Trần Tĩnh ở phía sau cũng coi như bình tĩnh, mặc dù chỉ là bác sĩ tâm lý, nhưng cũng coi như là bác sĩ, hai tay run rẩy, nhưng phản ứng của cô vẫn tốt hơn Tề Lượng nhiều.
"Ọe. . ."
Tề Lượng chỉ là sinh viên đại học bình thường, chưa từng thấy qua cảnh tượng đẫm máu như vậy, dạ dày cuộn lên, há miệng nôn hết ra.
Một mùi chua bốc lên gay mũi, khiến Triệu Khách cau mày, nắm tóc bà lão kéo sang một bên.
Dường như Tề Lượng không thèm để ý, sau một hồi cố gắng làm quen, từ dưới đất bò dậy, nhìn chằm chằm bà lão nói: "Bà giết hắn!"
Bà lão toét miệng cười, lộ ra hàm răng đen vàng, không trả lời Tề Lượng, coi như ngầm thừa nhận.
Thấy thế, Tề Lượng đang định nói tiếp, bà lão đột nhiên vươn tay nắm lấy cổ tay Triệu Khách, xoay người, chụp lấy cổ họng của hắn.
Bà lão nhìn như ngoài tám mươi nhưng động tác nhanh không ngờ, thậm chí còn nhanh hơn Tề Lượng.
"Muốn chết!"
Ánh mắt Triệu Khách loé lên, hắn vươn tay định đấm, chỉ là chưa kịp hành động, trong lòng đột nhiên ớn lạnh.
Chỉ thấy bàn tay khô gầy nhưng phủ đầy lông đen, năm móng tay sắc bén phản chiếu sát khí.
Trong lòng Triệu Khách giật mình: "Đây là tay người???"
Hắn đã thấy qua rất nhiều bàn tay của con người, nhưng chưa từng nhìn thấy dạng nào như vậy, nó không thể gọi là tay người mà phải là móng vuốt của động vật mới đúng.
Nhưng lúc này, Triệu Khách cũng không còn thời gian suy nghĩ xem rốt cuộc là thịt kho tàu. . . Không, là tay, hay móng vuốt nữa.
Hắn vội vàng ngả người ra sau, ngồi xổm xuống tránh tay phải của bà lão.
Cùng lúc đó, một cái tay cầm chuôi dao, nhanh chóng đảo ngược lưỡi dao, mũi dao hướng lên, nhắm thẳng vào bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình.
"Xoẹt!"
Lưỡi dao xuyên qua da thịt, Triệu Khách nheo mắt, không cần ngẩng đầu cũng biết, chỉ dựa vào cảm giác mang lại hắn cũng biết, dao này ít nhất cũng cắt qua gân tay của bà ta.
"Á!"
Bà cụ hét lên, trên gương mặt nhăn nheo lộ ra đau đớn, há miệng lộ răng nanh bén nhọn, tay đập thẳng lên lưng Triệu Khách.
"A. . ."
Cú đánh này còn mang theo tiếng gió, nhanh đến mức Triệu Khách không kịp tránh, "Roẹt~". Trong tích tắc, hắn cảm giác sau lưng mát lạnh, sao đó cảm giác xé rách bỏng rát ập đến, Triệu Khách nhịn không được hít một hơi, đau đến nhe răng.
"Lùi lại!"
Lúc này, tên đô con cao mét tám Tề Lượng cũng có tác dụng, cậu vớ lấy ghế dài, đập vào đầu bà lão từ phía sau.
Chỉ nghe "Rắc. . ." một tiếng, nháy mắt cái ghế chia năm xẻ bảy trước mặt Tề Lượng.
Bị cái ghế dài này đập xuống, dù là người trẻ tuổi, không chết thì cũng chấn động não, nhưng bà già này lảo đảo một bước, tức giận quay đầu lại, con mắt hung tợn nhìn chằm chằm Tề Lượng, vươn tay muốn tóm lấy cậu.
Nhưng dù sao bà ta cũng đã có tuổi, lại bị Tề Lượng đập ghế vào đầu, lập tức choáng váng, chưa kịp tóm được cậu thì cũng suýt ngã.
Thấy thế, hai mắt Triệu Khách trầm xuống, mặc kệ vết thương bỏng rát sau lưng, nhấc con dao gọt hoa quả lên, đâm thẳng vào tim của bà ta.
"Phốc!"
Một dao này vừa nhanh vừa mạnh, chỉ thấy con dao mảnh xuyên qua da thịt, giống như cắt đậu phụ, ngập tận chuôi dao mới dừng lại.
"Chết đi!"
Triệu Khách lạnh lùng, lo sợ bà già không chết, dùng sức đảo chuôi dao, "Xoẹt. . ." Máu tươi từ miệng vết thương bắn ra.
Thân thể bà lão cứng đờ, há mồm lộ hàm răng vàng, hai tay che che ngực rồi nặng nề ngã xuống đất.
"Giết. . . giết người!"
Nhìn cái xác nằm trên vũng máu, Tề Lượng chết lặng đứng đó, sau khi tỉnh lại, tận mắt nhìn thấy có người bị gấu cắn nát đầu, có người vì chạy trốn mà đẩy Trần Tĩnh xuống sườn núi, còn có một cái đầu trong vại dưa.
Nhưng vẫn kém xa chuyện này, bởi vì nó không chỉ là nhìn thấy, mà là bản thân còn tham gia vào.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Tề Lượng, Triệu Khách cau mày, tuy không thích dáng vẻ nhát gan của cậu, nhưng trong lòng hắn vẫn hiểu rõ, dù sao cũng lần đầu tiên giết người, trạng thái của hắn chưa chắc đã tốt hơn Tề Lượng. Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là phải bỏ qua yếu tố khi đó hắn mới 13 tuổi.
"Đừng hét nữa! Nhìn đi!"
Trần Tĩnh nhìn chằm chằm thi thể của bà lão, lại không ngờ cái xác không ngừng mọc ra lông đen, không quan tâm Tề Lượng nói nhảm, nói: "Bà ta không phải người."
"Không phải người!!!"
Tề Lượng nghe vậy liền sững sờ, cẩn thận nhìn kỹ, quả nhiên, không biết từ lúc nào trên thi thể đã xuất hiện một lớp lông đen dày, cái xác trong to gấp đôi lúc còn sống.
Đối với vấn đề bà lão không phải người, Triệu Khách cũng chẳng cảm thấy ngạc nhiên, thử suy nghĩ xem, tay người làm sao mọc ra móng vuốt được.
Nếu không phải vừa rồi tránh kịp, không đơn giản là bị cào mất một lớp da thôi đâu.
Triệu Khách lật cái xác lại, thấy khuôn mặt đã biến dạng, không chỉ mọc thêm một tầng lông, thậm chí ngũ quan cũng hoàn toàn biến đổi.
"Là gấu!"
Vì tận mắt chứng kiến gấu ăn thịt người, nên cả ba đều nhớ kỹ hình dạng của nó, thi thể bà lão trước mắt này, trừ quần áo mặc bên ngoài ra thì chẳng khác nào một con gấu.
Thấy vậy, Tề Lượng không khỏi hít sâu một hơi, mắng: "Mẹ kiếp, đây rốt cuộc là nơi quái quỷ gì! Đến cả gấu cũng có thể thành tinh?"
"Cậu nên cảm thấy may mắn, không phải bà ta đã già thì cả ba đều phải chết!"
Triệu Khách đánh gãy lời oán trách của Tề Lượng, thi thể của bà lão sau khi chết đã trở lại hình dáng ban đầu, nhưng so với con gấu mà bọn họ gặp lúc trước, thì hoàn toàn không giống.
Thân hình gầy gò suy nhược, sau khi chết nắm co quắp lại, chỉ to bằng một con bê.
Lông ở vài chỗ đã bạc trắng, có lẽ do già yếu mà thân thể teo tóp.
Nhưng dù vậy, cũng khiến ba người dạo vòng một quỷ môn quan.
Nếu không phải lúc vào nhà ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, trong lòng cảnh giác, không thì bọn họ đã yên tâm nằm trên đất, chờ theo chân Lý Hồng Binh rồi.
"Anh làm gì đấy!"
Lúc này, Tề Lượng lấy lại tinh thần, đột nhiên nhìn thấy Triệu Khách lấy một cây rìu, chuẩn bị chặt cái chân toàn là lông đen, cậu không khỏi hét lên.
Triệu Khách không để ý đến Tề Lượng, vung rìu lên chặt đứt chân trái của bà lão, sau đó mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Tề Lượng, trên gương mặt lộ ra một nụ cười xấu xa: "Sao? Đương nhiên là làm chân gấu nướng rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.