Chương 2: Người Đưa Thư
Quá Thuỷ Khán Kiều
01/04/2022
"A!"
Tiếng hét cao đến 70 decibel khiến những ai nghe thấy cũng phải nhíu mày, Triệu Khách từ trong kinh sợ tỉnh táo lại, một bóng người mờ ảo xuất hiện trước mặt hắn.
"Cút đi!"
Gần như phản xạ có điều kiện, một cước đạp lên, ngay sau đó Triệu Khách nghe thấy tiếng hét.
Không khí gay mũi còn lẫn mùi phân và nước tiểu dã thú, lập tức Triệu Khách muốn phát điên.
Khứu giác của hắn biến thái kinh người, dưới phương diện nào đó quả thật có ưu thế cực lớn, nhưng ở trong môi trường này, cũng có nghĩa phải chịu đựng thứ mùi kinh khủng gấp mười lần người khác.
Trước khi mắt có thể hoàn toàn nhìn rõ, Triệu Khách nhanh chóng lấy khăn tay từ trong túi ra, bịt mũi và miệng lại, đồng thời giấu con dao hoa gọt hoa quả trước đó vào ống tay áo.
Ước chừng mấy giây, hai mắt của Triệu Khách rốt cuộc cũng thích ứng với cảnh tượng trước mắt, mở hai mắt ra, mọt thứ cũng dần trở nên rõ ràng.
Điều khiến hắn ngạc nhiên chính là, nơi này không phải nhà hàng của hắn, mà là một vùng đất hoang vu.
Bầu trời âm u, dù là ban ngày, trên đỉnh đầu vẫn dày đặc sương mù, khiến cho người ta cảm giác hít một hơi cũng giống như bỏ một nắm cát vào miệng.
Có người mở miệng, nhịn không được mà nôn mửa, thậm chí còn cảm thấy ngạt thở, hơn nửa ngày mới đỡ đau.
"Đây? Đây là đâu?"
Cuối cùng cũng có người tỉnh táo, đưa mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy tứ phía bị bao phủ bơi sương khói dày đặc, mơ hồ nhìn ra nơi đây là rừng rậm.
Triệu Khách cau mày, nhanh chóng tránh xa đám người, lạnh lùng liếc nhìn khuôn mặt của từng người.
Ba nam hai nữ, ngoại trừ một người đàn ông trung niên nằm rạp trên đất, còn lại hai nam, nhìn qua có lẽ vẫn là sinh viên.
Về phần hai cô gái, bên trái là nữ nhân tóc dài, hẳn là cán bộ, dáng người cao gầy, váy đen ngắn, với khí chất riêng của một người phụ nữ trưởng thành, là một mỹ nhân.
Nhưng giờ phút này, đột nhiên xuất hiện thay đổi, hoàn cảnh xung quanh cay độc chướng mắt, tất nhiên không có ai có tinh lực thưởng thức sắc đẹp của vị mỹ nhân này.
Ngược lại, cô gái trẻ với mái tóc ngắn bên phải kém hơn hẳn cả về ngoại hình và khí chất.
Mặc dù ánh mắt của cô ta lộ ra sợ hãi, nhưng phản ứng lại cực kì nhanh, dùng áo của mình che kín miệng mũi, đồng thời chạy ra sau lưng nữ nhân váy ngắn.
"Mẹ kiếp, mày đá tao!"
Người đàn ông trung niên mặc quần áo lao động, quần áo trên người gã giống như phiên bản phóng đại Mario, từ dưới đất đúng dậy, ánh mắt dữ tợn nhìn xung quanh, sau đó tập trung vào hai sinh viên.
"Không. . . không phải tôi!"
"Không phải mày! Chẳng lẽ là ma?"
Người đàn ông tiến lên phía trước với vẻ mặt tức giận, như đang định dạy cho cậu sinh viên một bài học, thực ra gã biết, người đá mình không phải đối phương, nhưng chỉ muốn to tiếng, đồng thời muốn cứu vãn chút thể diện.
"Không phải tôi, đừng. . . ah."
Cậu sinh viên kia còn chưa dứt lời, nháy mắt bị gã đàn ông đấm thẳng vào mặt, cả người ngã xuống đất, thấy vậy gã còn muốn tiếp tục.
Nhưng mà đúng vào lúc này, gã cảm thấy bả vai mình bị giữ lại, cảm giác có người kéo, sắc mặt tối sầm, đang muốn lắc vai hất đối phương ra.
Nhưng mà, cái lắc này, chẳng những không hất được cái tay trên bả vai, mà chỉ thấy tiếng "cạnh!", nháy mắt khuôn mặt cả gã trở nên xấu xí.
Bàn tay kia chỉ dùng sức một chút, cơn đau thấu tim lập tức khiến gã nửa quỳ trên đất, khuôn mặt đỏ bừng, thở dốc mà không nói nên lời.
"Đủ rồi, chúng ta không có nhiều thời gian, không cần lãng phí ở đây." Một giọng nói mạnh mẽ đột nhiên vang lên, khiến mọi người đều tập trung lên người thanh niên đứng phía sau gã đàn ông.
Chỉ thấy thanh niên một tay ấn người đàn ông, trên miệng ngậm một điếu xì gà, trên gương mặt thô ráp là một vết sẹo rạch ngang, không thể nói là hung thần ác sát, nhưng tuyệt đối cũng không phải dạng hiền lành gì.
Ánh mắt của mặt sẹo liếc qua khuôn mặt của từng người, đôi mắt sắc bén như rắn độc, khiến ai cũng phải run sợ, toàn thân cảm thấy khó chịu.
Mặt sẹo thoáng nhìn qua Triệu Khách, ánh mắt coi thường, không khỏi làm hắn phát lạnh, "Sát khí!" Chỉ có những kẻ đã giết người mới có một loại sát ý này trong mắt, dù đối phương có cố gắng che dấu đến đâu, nhưng vẫn khó có thể qua mắt hắn.
"Ôi!"
Mặt sẹo dường như không để ý không khí vẩn đục xung quang, ngược lại còn hít một hơi thật sâu, y nhếch môi có chút thất vọng nói: "Ha, quả nhiên không khí ở thủ đô vẫn hơn, nơi này. . . Mùi thật tệ."
Đám người nhìn nhau, khuôn mặt nghi ngờ, ánh mắt nhìn về phía mặt sẹo.
Lúc này một thiếu niên học sinh nói: "Anh là ai? Chúng tôi làm sao. . ."
"Đừng nói, nghe ta nói."
Mặt sẹo đưa tay ngắt lời đối phương, nhìn thời gian trên cổ tay mình, nói: "Ta không giỏi ngôn từ, cho nên lúc ta nói chuyện, đừng nói gì."
"Nhưng. . ."
Cậu học sinh nghe vậy không nhịn được muốn hỏi thêm, nhưng vừa mới hé miệng, lập tức ánh mắt của mặt sẹo trở nên âm hiểm, mọi người thậm chí còn không nhìn rõ chuyện gì vừa xảy ra.
Chỉ thấy ngay tức khắc mặt sẹo xuất hiện bên cạnh đối phương, một tay chộp lấy yết hầu.
"Nhanh quá!"
Đồng tử của Triệu Khách co rụt lại, hắn luôn một mực theo dõi từng bước di chuyển của mặt sẹo, nhưng quá trình y ra tay rất nhanh, nhanh đến mức khó tin, thậm chí hắn còn không kịp nhìn thấy hành động tiếp theo của y.
"Ta nói, lúc ta nói chuyện, đừng nói!"
Cánh tay có vẻ gầy gò nhưng lại mạnh mẽ một cách đáng ngạc nhiên, giống như bắt con gà con, nhấc bổng cậu sinh viên lên.
Cậu sinh viên bị nhấc lên tên là Tề Lượng, là một sinh viên thể dục, cao mét tam, so với mặt sẹo cao hơn nửa cái đầu, thế mà lại giống như gà con, bị mặt sẹo nâng lên cao, ngón tay y kẹp lấy yết hầu, khiến cậu không thể phản kháng.
Có người há hốc mồm, muốn quát bảo dừng lại, nhưng thấy một màn như vậy, vẫn thức thời mà ngậm miệng lại.
"Ba ba"
Mặt sẹo vung tay tát vào mặt của Tề Lượng, lập tức cậu bị đánh nổ đom đóm mắt, hai má sưng tấy, ngay cả miệng cũng không mở được, bị y tiện tay ném sang một bên như rác.
Triệu Khách lặng lẽ nhìn chằm chằm mặt sẹo.
Đặc biệt là cánh tay của y, cơ bắp mảnh khảnh, gần như không khác gì người bình thường, nhưng điều khiến hắn kinh hãi nhất chính là.
Một cánh tay như vậy, mà có thể dễ dàng nhấc bổng một sinh viên đại học cao mét tám.
Triệu Khách còn thấy, cơ bắp trên cánh tay của y không hề căng ra, chứng tỏ việc nhấc đối phương lên đối với mặt sẹo không cần nhiều sức.
Nhìn thoáng qua vẻ mặt sợ hãi trên gương mặt của những người xung quanh, mặt sẹo không khỏi lộ ra nụ cười hài lòng, hắng giọng, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nói như thể đã học thuộc lòng.
"Khụ khụ, trước hết, ta đại diện cho toàn bộ người đưa thư, hoan nghênh các vị gia nhập, về sau chúng ta sẽ là đồng nghiệp."
"Ta biết mọi người có rất nhiều câu hỏi, nhưng mà không sao, ở hiện thực, các người nhận được một gói hàng, có thể là màu đen hoặc trắng, tóm lại bên trên có một con tem kỳ lạ. Khi nhận được gói hàng, điều đó có nghĩa từ nay về sau, các người sẽ có một thân phận khác, là người đưa thư."
Sau đó, mặt sẹo bắt đầu giải thích cặn kẽ cho mọi người.
Nơi này là không gian khủng bố.
Một thế giới mà chỉ những người đưa thư mới có thể bước vào.
Muốn rời khỏi nơi này, bắt buộc phải hoàn thành nhiệm vụ.
Sau khi trở thành người đưa thư, thỉnh thoảng, sẽ nhận được một kiện hàng, mặc kệ bạn có nhận hay không, đều sẽ tiến vào dị giới, chỉ có hoàn thành nhiệm vụ mới có thể rời đi.
Tất nhiên sau khi hoàn thành nhiệm vụ, bạn sẽ nhận được phần thưởng là bưu điểm, dĩ nhiên nếu may mắn, có thể nhận được một con tem đặc biệt.
Mà bưu điểm, chính là bản chất của người đưa thư, chỉ cần có đủ bưu điểm, bạn có thể mua bất cứ thứ gì, nhớ kỹ, bất cứ thứ gì, cho dù là sức mạnh.
"Cuối cùng, còn một điều nữa, hiện giờ các người là người đưa thư thực tập, cho nên độ khó không cao, chỉ cần tìm được nhiệm vụ, rời đi không thành vấn đề."
"Chờ một chút! Mày nói bưu điểm có thể mua được mọi thứ chúng ta muốn, vậy có thể đổi thành tiền không?"
Thấy mặt sẹo rốt cuộc cũng nói xong, gã đàn ông ngồi trên đất không biết nghĩ gì, đột nhiên hỏi.
"Tiền?"
Khoé miệng mặt sẹo hơi nhếch, ánh mắt khinh thường nhìn người đàn ông to lớn, nhìn gã như nhìn một tên hề.
Mặc dù khinh thường, nhưng mặt sẹo vẫn kiên nhẫn trả lời, chỉ thấy y vươn tay, không biết từ đâu mà lấy ra một khối gạch vàng, ước lượng trong tay một chút, nói:
"Viên gạch vàng này nặng khoảng hai cân, là vàng thật, khoảng hai, ba trăm vạn, mà muốn đổi loại vàng này chỉ cần một bưu điểm. Đảm bảo hợp pháp, trong thế giới thực không hề có phiền phức gì."
Sau khi nghe mặt sẹo nói, Triệu Khách rõ ràng cảm thấy hơi thở của một số người bắt đầu tăng nhanh.
Quả nhiên, tiền bạc vẫn hấp dẫn hơn cả, xem ra chỉ cần sống sót trở về, lập tức có thể giàu có trong một đêm, cho dù có người từng nghi ngờ, trong lòng cũng bắt đầu dao động.
Mặt sẹo nhướng mày, y đã nhận được phần thưởng hướng dẫn tân thủ, trong mắt không khỏi toát ra vẻ vui mừng.
"Mấy vị, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, giờ chỉ đợi vận may của các người nữa thôi, nếu may mắn, chúng ta sẽ gặp lại nhau."
Ngay khi mặt sẹo vừa nói xong, bóng dáng y dần dần biến thành hư vô, từng chút từng chút biến mất trước mặt mọi người.
"Biến. . . biến mất rồi!"
Nhìn thấy mặt sẹo biến mất, sắc mặt của nữ cán bộ lập tức trở nên khó coi, đôi mắt trợn tròn hét to.
"Phi, mẹ nó, tôi thấy đây nhất định là một trò lừa đảo, không chừng có thể là một hình chiếu, mọi người đừng sợ!"
Người nói chuyện, là sinh viên bị gã to xác mặc áo xanh đánh.
Chỉ thấy y đi đến chỗ mặt sẹo biến mất, nâng gọng kính, tiếp tục nói:
"Tôi nghĩ có thể là trò lừa đảo công nghệ cao, gã kia chắc là một hình chiếu, mọi người nghe tôi, chúng ta. . . A, sao nhìn tôi vậy?"
Nói được nửa câu, y không được nữa, chỉ thấy tất cả mọi người đều nhìn y, sắc mặt tựa như nhìn thấy quỷ.
Đặc biệt là khuôn mặt của nữ cán bộ trắng bệch, chỉ vào phía sau lưng y, nói: "Cậu. . . cậu. . . sau lưng."
Thấy vậy, sinh viên kia cũng sững sờ, lập tức hiểu ra, khoé miệng cong lên, tự tin cười nói: "Có phải đằng sau tôi có quỷ? Ha ha, tôi đã nói là hình chiếu rồi, là. . ."
"Tí tách!"
Y chưa kịp nói xong, cảm giác đỉnh đầu nóng lên, đưa tay sờ thử, không biết là thứ gì ẩm ướt nhớp nháp.
Bên tai vang lên tiếng gào thét, một mùi hôi thối xông vào mũi, trong lòng y lập tức sinh ra dự cảm xấu.
Ực!
Cậu sinh viên nuốt nước bọt rồi từ từ ngẩng đầu lên, nhìn cái miệng đầy máu trước mặt, sắc mặt cứng đờ: "CMN!"
Tiếng hét cao đến 70 decibel khiến những ai nghe thấy cũng phải nhíu mày, Triệu Khách từ trong kinh sợ tỉnh táo lại, một bóng người mờ ảo xuất hiện trước mặt hắn.
"Cút đi!"
Gần như phản xạ có điều kiện, một cước đạp lên, ngay sau đó Triệu Khách nghe thấy tiếng hét.
Không khí gay mũi còn lẫn mùi phân và nước tiểu dã thú, lập tức Triệu Khách muốn phát điên.
Khứu giác của hắn biến thái kinh người, dưới phương diện nào đó quả thật có ưu thế cực lớn, nhưng ở trong môi trường này, cũng có nghĩa phải chịu đựng thứ mùi kinh khủng gấp mười lần người khác.
Trước khi mắt có thể hoàn toàn nhìn rõ, Triệu Khách nhanh chóng lấy khăn tay từ trong túi ra, bịt mũi và miệng lại, đồng thời giấu con dao hoa gọt hoa quả trước đó vào ống tay áo.
Ước chừng mấy giây, hai mắt của Triệu Khách rốt cuộc cũng thích ứng với cảnh tượng trước mắt, mở hai mắt ra, mọt thứ cũng dần trở nên rõ ràng.
Điều khiến hắn ngạc nhiên chính là, nơi này không phải nhà hàng của hắn, mà là một vùng đất hoang vu.
Bầu trời âm u, dù là ban ngày, trên đỉnh đầu vẫn dày đặc sương mù, khiến cho người ta cảm giác hít một hơi cũng giống như bỏ một nắm cát vào miệng.
Có người mở miệng, nhịn không được mà nôn mửa, thậm chí còn cảm thấy ngạt thở, hơn nửa ngày mới đỡ đau.
"Đây? Đây là đâu?"
Cuối cùng cũng có người tỉnh táo, đưa mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy tứ phía bị bao phủ bơi sương khói dày đặc, mơ hồ nhìn ra nơi đây là rừng rậm.
Triệu Khách cau mày, nhanh chóng tránh xa đám người, lạnh lùng liếc nhìn khuôn mặt của từng người.
Ba nam hai nữ, ngoại trừ một người đàn ông trung niên nằm rạp trên đất, còn lại hai nam, nhìn qua có lẽ vẫn là sinh viên.
Về phần hai cô gái, bên trái là nữ nhân tóc dài, hẳn là cán bộ, dáng người cao gầy, váy đen ngắn, với khí chất riêng của một người phụ nữ trưởng thành, là một mỹ nhân.
Nhưng giờ phút này, đột nhiên xuất hiện thay đổi, hoàn cảnh xung quanh cay độc chướng mắt, tất nhiên không có ai có tinh lực thưởng thức sắc đẹp của vị mỹ nhân này.
Ngược lại, cô gái trẻ với mái tóc ngắn bên phải kém hơn hẳn cả về ngoại hình và khí chất.
Mặc dù ánh mắt của cô ta lộ ra sợ hãi, nhưng phản ứng lại cực kì nhanh, dùng áo của mình che kín miệng mũi, đồng thời chạy ra sau lưng nữ nhân váy ngắn.
"Mẹ kiếp, mày đá tao!"
Người đàn ông trung niên mặc quần áo lao động, quần áo trên người gã giống như phiên bản phóng đại Mario, từ dưới đất đúng dậy, ánh mắt dữ tợn nhìn xung quanh, sau đó tập trung vào hai sinh viên.
"Không. . . không phải tôi!"
"Không phải mày! Chẳng lẽ là ma?"
Người đàn ông tiến lên phía trước với vẻ mặt tức giận, như đang định dạy cho cậu sinh viên một bài học, thực ra gã biết, người đá mình không phải đối phương, nhưng chỉ muốn to tiếng, đồng thời muốn cứu vãn chút thể diện.
"Không phải tôi, đừng. . . ah."
Cậu sinh viên kia còn chưa dứt lời, nháy mắt bị gã đàn ông đấm thẳng vào mặt, cả người ngã xuống đất, thấy vậy gã còn muốn tiếp tục.
Nhưng mà đúng vào lúc này, gã cảm thấy bả vai mình bị giữ lại, cảm giác có người kéo, sắc mặt tối sầm, đang muốn lắc vai hất đối phương ra.
Nhưng mà, cái lắc này, chẳng những không hất được cái tay trên bả vai, mà chỉ thấy tiếng "cạnh!", nháy mắt khuôn mặt cả gã trở nên xấu xí.
Bàn tay kia chỉ dùng sức một chút, cơn đau thấu tim lập tức khiến gã nửa quỳ trên đất, khuôn mặt đỏ bừng, thở dốc mà không nói nên lời.
"Đủ rồi, chúng ta không có nhiều thời gian, không cần lãng phí ở đây." Một giọng nói mạnh mẽ đột nhiên vang lên, khiến mọi người đều tập trung lên người thanh niên đứng phía sau gã đàn ông.
Chỉ thấy thanh niên một tay ấn người đàn ông, trên miệng ngậm một điếu xì gà, trên gương mặt thô ráp là một vết sẹo rạch ngang, không thể nói là hung thần ác sát, nhưng tuyệt đối cũng không phải dạng hiền lành gì.
Ánh mắt của mặt sẹo liếc qua khuôn mặt của từng người, đôi mắt sắc bén như rắn độc, khiến ai cũng phải run sợ, toàn thân cảm thấy khó chịu.
Mặt sẹo thoáng nhìn qua Triệu Khách, ánh mắt coi thường, không khỏi làm hắn phát lạnh, "Sát khí!" Chỉ có những kẻ đã giết người mới có một loại sát ý này trong mắt, dù đối phương có cố gắng che dấu đến đâu, nhưng vẫn khó có thể qua mắt hắn.
"Ôi!"
Mặt sẹo dường như không để ý không khí vẩn đục xung quang, ngược lại còn hít một hơi thật sâu, y nhếch môi có chút thất vọng nói: "Ha, quả nhiên không khí ở thủ đô vẫn hơn, nơi này. . . Mùi thật tệ."
Đám người nhìn nhau, khuôn mặt nghi ngờ, ánh mắt nhìn về phía mặt sẹo.
Lúc này một thiếu niên học sinh nói: "Anh là ai? Chúng tôi làm sao. . ."
"Đừng nói, nghe ta nói."
Mặt sẹo đưa tay ngắt lời đối phương, nhìn thời gian trên cổ tay mình, nói: "Ta không giỏi ngôn từ, cho nên lúc ta nói chuyện, đừng nói gì."
"Nhưng. . ."
Cậu học sinh nghe vậy không nhịn được muốn hỏi thêm, nhưng vừa mới hé miệng, lập tức ánh mắt của mặt sẹo trở nên âm hiểm, mọi người thậm chí còn không nhìn rõ chuyện gì vừa xảy ra.
Chỉ thấy ngay tức khắc mặt sẹo xuất hiện bên cạnh đối phương, một tay chộp lấy yết hầu.
"Nhanh quá!"
Đồng tử của Triệu Khách co rụt lại, hắn luôn một mực theo dõi từng bước di chuyển của mặt sẹo, nhưng quá trình y ra tay rất nhanh, nhanh đến mức khó tin, thậm chí hắn còn không kịp nhìn thấy hành động tiếp theo của y.
"Ta nói, lúc ta nói chuyện, đừng nói!"
Cánh tay có vẻ gầy gò nhưng lại mạnh mẽ một cách đáng ngạc nhiên, giống như bắt con gà con, nhấc bổng cậu sinh viên lên.
Cậu sinh viên bị nhấc lên tên là Tề Lượng, là một sinh viên thể dục, cao mét tam, so với mặt sẹo cao hơn nửa cái đầu, thế mà lại giống như gà con, bị mặt sẹo nâng lên cao, ngón tay y kẹp lấy yết hầu, khiến cậu không thể phản kháng.
Có người há hốc mồm, muốn quát bảo dừng lại, nhưng thấy một màn như vậy, vẫn thức thời mà ngậm miệng lại.
"Ba ba"
Mặt sẹo vung tay tát vào mặt của Tề Lượng, lập tức cậu bị đánh nổ đom đóm mắt, hai má sưng tấy, ngay cả miệng cũng không mở được, bị y tiện tay ném sang một bên như rác.
Triệu Khách lặng lẽ nhìn chằm chằm mặt sẹo.
Đặc biệt là cánh tay của y, cơ bắp mảnh khảnh, gần như không khác gì người bình thường, nhưng điều khiến hắn kinh hãi nhất chính là.
Một cánh tay như vậy, mà có thể dễ dàng nhấc bổng một sinh viên đại học cao mét tám.
Triệu Khách còn thấy, cơ bắp trên cánh tay của y không hề căng ra, chứng tỏ việc nhấc đối phương lên đối với mặt sẹo không cần nhiều sức.
Nhìn thoáng qua vẻ mặt sợ hãi trên gương mặt của những người xung quanh, mặt sẹo không khỏi lộ ra nụ cười hài lòng, hắng giọng, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nói như thể đã học thuộc lòng.
"Khụ khụ, trước hết, ta đại diện cho toàn bộ người đưa thư, hoan nghênh các vị gia nhập, về sau chúng ta sẽ là đồng nghiệp."
"Ta biết mọi người có rất nhiều câu hỏi, nhưng mà không sao, ở hiện thực, các người nhận được một gói hàng, có thể là màu đen hoặc trắng, tóm lại bên trên có một con tem kỳ lạ. Khi nhận được gói hàng, điều đó có nghĩa từ nay về sau, các người sẽ có một thân phận khác, là người đưa thư."
Sau đó, mặt sẹo bắt đầu giải thích cặn kẽ cho mọi người.
Nơi này là không gian khủng bố.
Một thế giới mà chỉ những người đưa thư mới có thể bước vào.
Muốn rời khỏi nơi này, bắt buộc phải hoàn thành nhiệm vụ.
Sau khi trở thành người đưa thư, thỉnh thoảng, sẽ nhận được một kiện hàng, mặc kệ bạn có nhận hay không, đều sẽ tiến vào dị giới, chỉ có hoàn thành nhiệm vụ mới có thể rời đi.
Tất nhiên sau khi hoàn thành nhiệm vụ, bạn sẽ nhận được phần thưởng là bưu điểm, dĩ nhiên nếu may mắn, có thể nhận được một con tem đặc biệt.
Mà bưu điểm, chính là bản chất của người đưa thư, chỉ cần có đủ bưu điểm, bạn có thể mua bất cứ thứ gì, nhớ kỹ, bất cứ thứ gì, cho dù là sức mạnh.
"Cuối cùng, còn một điều nữa, hiện giờ các người là người đưa thư thực tập, cho nên độ khó không cao, chỉ cần tìm được nhiệm vụ, rời đi không thành vấn đề."
"Chờ một chút! Mày nói bưu điểm có thể mua được mọi thứ chúng ta muốn, vậy có thể đổi thành tiền không?"
Thấy mặt sẹo rốt cuộc cũng nói xong, gã đàn ông ngồi trên đất không biết nghĩ gì, đột nhiên hỏi.
"Tiền?"
Khoé miệng mặt sẹo hơi nhếch, ánh mắt khinh thường nhìn người đàn ông to lớn, nhìn gã như nhìn một tên hề.
Mặc dù khinh thường, nhưng mặt sẹo vẫn kiên nhẫn trả lời, chỉ thấy y vươn tay, không biết từ đâu mà lấy ra một khối gạch vàng, ước lượng trong tay một chút, nói:
"Viên gạch vàng này nặng khoảng hai cân, là vàng thật, khoảng hai, ba trăm vạn, mà muốn đổi loại vàng này chỉ cần một bưu điểm. Đảm bảo hợp pháp, trong thế giới thực không hề có phiền phức gì."
Sau khi nghe mặt sẹo nói, Triệu Khách rõ ràng cảm thấy hơi thở của một số người bắt đầu tăng nhanh.
Quả nhiên, tiền bạc vẫn hấp dẫn hơn cả, xem ra chỉ cần sống sót trở về, lập tức có thể giàu có trong một đêm, cho dù có người từng nghi ngờ, trong lòng cũng bắt đầu dao động.
Mặt sẹo nhướng mày, y đã nhận được phần thưởng hướng dẫn tân thủ, trong mắt không khỏi toát ra vẻ vui mừng.
"Mấy vị, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, giờ chỉ đợi vận may của các người nữa thôi, nếu may mắn, chúng ta sẽ gặp lại nhau."
Ngay khi mặt sẹo vừa nói xong, bóng dáng y dần dần biến thành hư vô, từng chút từng chút biến mất trước mặt mọi người.
"Biến. . . biến mất rồi!"
Nhìn thấy mặt sẹo biến mất, sắc mặt của nữ cán bộ lập tức trở nên khó coi, đôi mắt trợn tròn hét to.
"Phi, mẹ nó, tôi thấy đây nhất định là một trò lừa đảo, không chừng có thể là một hình chiếu, mọi người đừng sợ!"
Người nói chuyện, là sinh viên bị gã to xác mặc áo xanh đánh.
Chỉ thấy y đi đến chỗ mặt sẹo biến mất, nâng gọng kính, tiếp tục nói:
"Tôi nghĩ có thể là trò lừa đảo công nghệ cao, gã kia chắc là một hình chiếu, mọi người nghe tôi, chúng ta. . . A, sao nhìn tôi vậy?"
Nói được nửa câu, y không được nữa, chỉ thấy tất cả mọi người đều nhìn y, sắc mặt tựa như nhìn thấy quỷ.
Đặc biệt là khuôn mặt của nữ cán bộ trắng bệch, chỉ vào phía sau lưng y, nói: "Cậu. . . cậu. . . sau lưng."
Thấy vậy, sinh viên kia cũng sững sờ, lập tức hiểu ra, khoé miệng cong lên, tự tin cười nói: "Có phải đằng sau tôi có quỷ? Ha ha, tôi đã nói là hình chiếu rồi, là. . ."
"Tí tách!"
Y chưa kịp nói xong, cảm giác đỉnh đầu nóng lên, đưa tay sờ thử, không biết là thứ gì ẩm ướt nhớp nháp.
Bên tai vang lên tiếng gào thét, một mùi hôi thối xông vào mũi, trong lòng y lập tức sinh ra dự cảm xấu.
Ực!
Cậu sinh viên nuốt nước bọt rồi từ từ ngẩng đầu lên, nhìn cái miệng đầy máu trước mặt, sắc mặt cứng đờ: "CMN!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.