Người Đưa Thư Vô Hạn

Chương 3: Tốt

Quá Thuỷ Khán Kiều

02/04/2022

"CMN!"

Tiếng xương vỡ vụn kích động thần kinh của mọi người, chỉ thấy con gấu đen cao hai thước cắn nát đầu Vương Đỉnh.

"Rắc rắc. . ." Trong miệng gấu có tiếng nhai xương, chất lỏng đỏ trắng từ miệng gấu phun tung toé, mùi máu tanh nồng nặc xộc thẳng vào lỗ mũi.

"Gấu! Là gấu thật!"

Gã đàn ông mặc quần áo lao động đột nhiên cảm thấy toàn thân phát lạnh, cảm giác lạnh lẽo bò dọc sống lưng, bắt thịt toàn thân đông cứng lại.

"Chạy!"

Triệu Khách lặng lẽ lùi lại, thu con dao gọt hoa quả trên tay lại, xoay người lao về phía rừng cây phía sau.

Thấy vậy, nhũng người còn lại lập tức chạy theo Triệu Khách.

Gã đàn ông to lớn Lý Hồng Binh biến sắc, gã cách con gấu đen gần nhất, lúc này toàn thân đã đông cứng, tiếng xương bị nhai nát khiến gã không dám nhúc nhích.

"Chạy đi!"

Cũng may lúc này có người kéo cánh tay của gã, chính là người bị mặt sẹo đánh, mặt của đối phương sưng như đầu heo, cậu nhanh chóng kéo Lý Hồng Binh còn đang ngẩn người chạy đi.

Một con gấu đen không phải thứ mà bọn họ có thể đối phó được, về chuyện giả chết, đó mới là tán tỉnh thần chết, thính giác của gấu hoàn toàn có thể phát hiện ra người có giả chết hay không.

Đến lúc đó cái lưỡi đầy gai ngược, chỉ cần nhẹ nhàng liếm cũng đủ để hiểu cái gì gọi là một nghìn vết cắt.

Còn chuyện leo cây thì càng nực cười hơn, dù là leo cây hay bơi lội, thậm chí là leo núi để chạy, cũng chỉ là bữa ăn sáng đối với danh xưng toàn năng trên cạn của gấu đen.

Cả đám vừa chạy vừa bò theo Triệu Khách, phía sau là tiếng gấu rống càng lúc càng gần, quá nhanh, đúng như hắn đoán, thi thể của một người còn lâu mới lấp đầy bụng của nó.

"Tốt, ở đây không chỉ có một người."

Triệu Khách quay đầu nhìn lại, nữ cán bộ đi giày cao gót, cô gái đeo kính và hai người Lý Hồng Binh đang chạy phía sau hỗ trợ lẫn nhau.

Đi sâu vào trong rừng rậm, Triệu Khách mơ hồ nhìn thấy tia sáng yếu ớt, đồng thời dùng mũi ngửi thử, mặc dù cách rất xa, nhưng hắn có thể ngửi thấy mùi thơm của thịt, như thể có ai đó đang nhóm lửa nấu cơm.

"Qua đó!"

Thấy thế, Triệu Khách chỉ vào một hướng, bốn người sau lưng cũng nhìn thấy phía trước có điểm sáng như có như không, trong mắt không khỏi lộ vẻ vui mừng.

Trong lúc này, nữ cán bộ nhìn sườn núi bên cạnh, ánh mắt ác độc, đột nhiên duỗi tay đẩy cô gái xuống.

"A!"

Mọi người chưa kịp định thần, liền thấy nữ sinh trực tiếp lăn xuống, sườn núi không cao, nhưng trong thời gian ngắn khó mà leo lên được.

"Cô làm gì vậy!"

Nhìn thấy nữ sinh bị đẩy xuống, Tề Lượng, người đang đỡ Lý Hồng Binh, không khỏi thay đổi sắc mặt, tiến lên đẩy nữ cán bộ ra, nói: "Cô đang giết người!"

"Giết cái gì, cậu cũng thấy cô ta không cẩn thận mới ngã xuống, cậu đừng có nói lung tung." Nữ cán bộ liếc mắt phủ nhận.

Lúc này, Lý Hồng Binh cũng đứng ra, nhưng giọng điệu lại đứng về phía nữ cán bộ, nói: "Đúng vậy, cô ta tự mình ngã xuống, chúng ta đừng quản, chạy nhanh lên."



Lý Hồng Binh nói xong, thoải mái chạy về ánh lửa phía trước, muốn nhanh chóng rời khỏi đây.

Tề Lượng thấy vậy, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, hai tay nắm chặt, khuôn mặt sưng tấy khẽ run lên.

"Các người!!! Có còn là người sao?"

Tề Lượng nói xong, ánh mắt nhìn cô gái rơi xuống sườn núi, nói: "Các người chạy đi, tôi cứu cô ấy."

"Phi, đồ đần."

Thấy Tề Lượng thật sự bò xuống dưới, nữ cán bộ cười lạnh, ngược lại mừng thầm: "Tốt nhất cả hai đều chết dưới đó, cùng nhau nuôi gấu."

Có một câu, nếu bạn gặp một con hổ trong tự nhiên, bạn không cần phải chạy nhanh hơn nó, chỉ cần chạy nhanh đồng bạn mà thôi.

Câu tương tự cũng được áp dụng ở đây, có hai người ở lại, gấu đen đến, sẽ đủ thời gian cho bọn họ chạy thoát khỏi nó.

Đúng lúc này, nữ cán bộ nhìn Triệu Khách đứng bên cạnh, hai mắt sáng lên, so với Lý Hồng Binh thô tục mà nói, Triệu Khách trầm tĩnh hơn rất nhiều.

Huống chi cả đoạn đường này đều do Triệu Khách dẫn đường, ánh mắt khôn khéo lão luyện, thân thủ nhanh nhẹn, đương nhiên đáng tin hơn những người khác.

Tất nhiên còn nguyên nhân khác, Lý Hồng Binh trong nhát mắt chạy nhanh như vậy, hiện tại cũng chỉ có thể dựa vào nam nhân này.

Nghĩ đến đây, nữ cán bộ bước nhanh đến trước mặt Triệu Khách, nắm lấy tay hắn, cố ý đẩy ngực của mình về phía trước, nũng nịu nói: "Anh trai, chúng ta cùng đi đi, đừng để ý tới bọn họ."

Trên người đối phương có mùi nước hoa nhàn nhạt, cũng đủ khiến Triệu Khách cau mày, dù mùi rất nhạt, nhưng đối với khứu giác mẫn cảm của hắn mà nói, vẫn không chịu được.

Ánh mắt liếc nhìn nữ nhân kia, khoé miệng Triệu Khách cong lên, gật đầu với nữ cán bộ, nói: "Được."

Câu trả lời của Triệu Khách sảng khoái đến không ngờ, nhưng trước khi khuôn mặt của nữ cán bộ lộ vẻ vui mừng, một tia sáng lạnh từ trong tay hắn lao đến.

"Phốc phốc phốc phốc. . ."

Liên tiếp mấy dao, để lại vài lỗ máu trên bụng và đùi của nữ cán bộ, con dao của Triệu Khách tuy nhanh lại sắc, nhưng không đủ giết chết cô ta, bởi hắn biết, so với xác chết, gấu càng thích ăn tươi nuốt sống hơn.

Thời điểm nữ cán bộ lấy lại tinh thần, Triệu Khách một tay bóp cổ cô ta, một tay túm tóc lôi vào bụi cây.

Không sai, người không thể chạy khỏi dã thú, nếu cần chọn vật hi sinh, vậy hắn tình nguyện đi cứu Tề Lượng, còn hơn con chó cái mưu mô phản bội đồng đội bất cứ lúc nào.

"Nhanh lên!"

Dưới sườn núi, Tề Lượng dùng hai đấy cô gái lên.

"Thêm chút nữa!" Cô gái dùng sức hướng về phía trước bò lên.

"Aah! Tôi đáng cố!"

Gương mặt của Tề Lượng đỏ bừng, cậu cao một mét tám, duỗi tay đẩy cô gái đeo kính lên, cho dù cô ta rất gầy, nhưng tuyệt đối không quá nhẹ.

Dùng hết sức lực bú sữa mẹ, Tề Lượng cảm giác phân sắp phun ra ngoài.

Cũng may đúng lúc này, sức nặng của cô gái trên đỉnh đầu đột nhiên nhẹ đi, Tề Lượng lập tức thở phào, vội vàng kẹp chặt hậu môn, chậm thêm chút nữa là ra quần rồi.



Tề Lượng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Triệu Khách đang kéo cô gái đeo mắt kính lên.

"Anh!"

Nhìn thấy Triệu Khách, Tề Lượng không khỏi kinh ngạc, cậu vốn tưởng hắn sẽ đi cùng nữ cán bộ kia, không ngờ vẫn quay lại cứu bọn họ.

Không biết Triệu Khách kiếm đâu được một cây gậy gỗ, nắm lấy một đầu, đưa đầu kia cho Tề Lượng, "Đừng có ngẩn người! Nhanh lên, con gấu sắp đuổi đến rồi."

Mặc dù không nghe thấy gì, nhưng Triệu Khách biết có dã thú đang ở gần đó, mùi khai nồng nặc trong không khí giống như mùi hắn đã từng ngửi thấy trước đó.

"À. . . à!"

Tề Lượng vội gật đầu, bám lấy cây gậy Triệu Khách đưa cho rồi trèo lên, nhìn xung quanh, chỉ có Triệu Khách và cô gái đeo kính, không khỏi nghi ngờ hỏi: "Hai người kia đâu?"

Trước đó thấy nữ cán bộ giống như rất dựa dẫm vào Triệu Khách, làm sao chỉ chớp mắt, đã không thấy người rồi?

"Cậu quản nhiều quá, nhanh lên, súc sinh kia đang đến!"

Triệu Khách nâng mũi, mùi hôi thối ngày càng đến gần, không khỏi thúc giục Tề Lượng và cô gái đeo kính nhanh chóng rời đi.

Bụi cây đột nhiên lắc lư kịch liệt, Tề Lượng thấy vậy, không nghĩ nhiều, nhanh chóng theo Triệu Khách chạy đi.

"Ô ô ô!!!"

Trong bụi cây lắc lư, một đôi mắt bất lực nhìn ba người Triệu Khách đi càng lúc càng xa, gương mặt lập tức trở nên trắng bệch, nữ nhân há to mồm cố gắng phát ra tiếng thét trong im lặng, khoang miệng đẫm máu, chỉ cần cử động nhẹ cũng đau đớn vô cùng.

Cô nằm trên mặt đất, trên đùi chảy máu, chỉ có thể liều mạng lắc lư bụi cây, cố gắng thu hút sự chú ý của Tề Lượng.

"Cạch!"

Đột nhiên, thân thể nữ cán bộ cứng đờ, tiếng khịt khịt mũi vang lên bên tai càng lúc càng gần, giống như có vô số côn trùng chui vào cổ áo, khiến cả người không khỏi dựng tóc gáy.

"Toa Toa. . ."

Lúc này, bụi cây trước mặt bị gạt sang một bên, một bóng người bước vào trong, dáng người vạm vỡ, tay cầm rìu, có vẻ là một thợ săn trên núi.

"Là người!"

Thấy vậy, hai mắt nữ cán bộ sáng lên, trong lòng kìm không được mừng thầm, vội vàng há miệng dùng tay ra hiệu, ý bảo đối phương cứu mình.

Chỉ là bóng người trước mặt không hề nhúc nhích, thấy vậy nữ cán bộ còn tưởng đối phương không nhìn rõ, cố gắng bò về phía trước, muốn tới gần hơn.

Hai tay bò đến bên chân người đàn ông, nắm lấy ống quần của người kia ngồi dậy.

"Mẹ kiếp, tên này có phải đồ ngu không? Sao không giúp mình? Rốt cuộc cũng là người sống trên núi, đầu óc không dùng được." Nữ cán bộ trong lòng không khỏi chửi thầm.

Lúc này, nữ cán bộ nắm được thứ gì, lành lạnh, đưa tay sờ thử xem ra là một cánh tay, trong lòng không khỏi yên tâm, thầm nghĩ: "Rốt cuộc cũng nhớ kéo mình."

Tuy nhiên, vào khoảnh khắc nữ cán bộ ngẩng đầu lên, vui mừng trong nháy mắt lập tức biến mất, thay vào đó, cảm giác lạnh lẽo bò dọc sống lưng.

Thứ cô ta nắm phải, là cánh tay đầy máu, treo bên hông người đàn ông.

Không đợi nữ cán bộ kịp phản ứng, chỉ thấy y vung rìu lên, bổ xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Người Đưa Thư Vô Hạn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook