Chương 42: Bác gái, cháu là Hứa Bác Diễn
Tg Dạ Mạn
09/09/2020
Sắc trời dần tối muộn, từng chiếc đèn đường theo nhau bật sáng.
Hứa Bác Diễn kiên quyết đưa cô tới bệnh viện chụp X quang, sau khi chắc chắn chân cô không sao cả, sắc mặt anh mới dịu đi đôi chút.
Quan hệ giữa Triều Vũ và Hiểu Hi không tốt đến mức cùng nhau đi dạo phố mua bánh, nên anh tin lần này là chuyện bất ngờ. Còn về phần Hiểu Hi anh sẽ nói chuyện rõ ràng với cô nàng, tránh để những phiền phức không đáng sau này.
Triều Vũ thấy anh không nói lời nào, liền nhỏ giọng thủ thỉ: “Này, anh đừng giận em nữa!”
Hứa Bác Diễn tỉnh bơ nhìn cô.”Đi thôi.”
“Khám bác sĩ xong là không ôm công chúa nữa à?” Cô lẩm bẩm.
Hứa Bác Diễn quay đầu: “Chẳng phải em nói em không sao à?”
Triều Vũ: “…” Cô đành phải nhảy lò cò cả đoạn đường. Trên đường đi đều có người quay ra nhìn cô.
Hứa Bác Diễn dừng chân, từ từ phản ứng lại cô, anh vươn tay, trầm giọng nói : “Qua đây.”
Triều Vũ xị mặt đứng đấy không chịu đi.
Anh thầm thở dài trong lòng, đi tới, đỡ cánh tay cô.”Tuần này em đừng đi làm nữa, ở nhà nghỉ ngơi hai ngày nhé.”
“Biết rồi.” Cũng may chỉ còn hai ngày nữa là tới cuối tuần.
“Muốn bế không?” anh hỏi.
“Đỡ em đi, em cũng đâu phải trẻ con.”
“Anh thì thấy thỉnh thoảng em còn chẳng bằng một đứa trẻ.” Biết cô xấu hổ, anh đi mượn một chiếc xe lăn cho cô.
Hai người rời khỏi bệnh viện về nhà.
Xe lái vào chung cư Hảo Uyển, đỗ lại trước khoảng sân dưới nhà.
Hứa Bác Diễn xuống xe vòng sang mở cửa xe bên kia, ánh mắt Triều Vũ lại đang nhìn chằm chằm vào chiếc xe đang đỗ ngay phía trước xe anh.
Hứa Bác Diễn thấy cô bất động liền hỏi: “Sao thế?”
Triều Vũ nhăn mày vội trả lời: “Hình như ba mẹ em về rồi.” Không phải hai người nói thứ sáu mới về sao? Tại sao đột nhiên lại về sớm hơn thế này.
Hứa Bác Diễn mỉm cười một tiếng: “Cũng có duyên đấy. Đi thôi.”
Triều Vũ cảm thấy khó xử, cô vẫn chưa thú tội với ba mẹ nữa. Đột nhiên dẫn anh lên nhà, ngộ nhỡ làm thầy Triều hoảng sợ cũng không tốt. Cô đảo mắt, nở nụ cười lấp liếm: “Ba mẹ em vẫn chưa biết em có bạn trai đâu.”
“Hửm ——” anh cất cao giọng, đưa mắt nhìn cô chằm chằm.
Triều Vũ có vẻ áy náy: “Anh chịu khó chờ một vài ngày nữa được không? Em phải để bọn họ có thời gian chuẩn bị tâm lý.”
“Mất bao lâu nữa?” anh nghiêm mặt, không nhìn ra cảm xúc gì.
Triều Vũ giơ một ngón tay lên.
Anh hỏi: “Một ngày à?”
Cô nhỏ giọng làm nũng: “Một tuần nhé anhhhhh?”
Anh bỗng cảm thấy buồn cười, không nhịn được xoa xoa đầu cô, không vui nói: “May mà em không nói là một tháng. Anh đưa em lên trước đã.”
Thang máy lên tầng mười một, hai người đứng trong hành lang.
Hứa Bác Diễn đưa thuốc cho cô, dặn dò: “Tối nay tắm rửa cũng đừng để chân dính nước nhé.”
“Ừm.”
“Anh về nhé.”
Cô nhìn anh bước vào thang máy, nhìn từng con số nhảy xuống. Cô lại chẳng biết phải nói với ba mẹ thế nào ? Bạn trai của cô chính là con trai của dì Tịch Khê.
Lúc này cửa lớn đột nhiên mở ra.
Mẹ Triều vươn người ra: “Mẹ nghe thấy tiếng ai đấy. Con đứng ngoài hành lang làm gì vậy?”
“Mẹ, sao hai người về sớm thế?”
“Ba con bị chó cắn .”
“Giờ ba sao rồi? Đã tiêm phòng chưa?”
“Chó hoang ngoài đường… chân con sao đấy?”
Hai người vừa nói vừa vào cửa.
Mẹ Triều thở dài, “Hai người quả thực là ba con mà, có nạn cùng chịu.”
Triều Vũ cười hì hì một tiếng.
Mẹ Triều ở lại một lúc, chờ Triều Vũ tắm rửa xong mới về.”Ngày mai mẹ lại qua. Từng này tuổi rồi vẫn không làm mẹ bớt lo.”
“Mẹ cứ chăm sóc ba thật tốt, con gọi đồ ăn ngoài được mà.”
Mẹ Triều lườm cô một cái, vừa bực mình lại đau lòng.
Xuống dưới nhà, trời đã tối đen, đèn đường tỏa ra ánh sáng màu cam mờ nhạt. Trên đường ra lấy xe, bà thấy ai đó đang hút thuốc, tàn thuốc lúc sáng lúc tối.
Bà nhìn thoáng qua, mượn ánh sáng mà quan sát người kia, lòng nghĩ thầm chắc là gia đình nào mới tới? Nhìn mặt mũi cậu thanh niên này cũng rất anh tuấn.
Bà cười cười, cũng chẳng biết cậu ta đã kết hôn chưa ? Mẹ Triều thu mắt về, nhấn đèn trên chìa khóa xe.
Đèn xe sáng lên. Bà đang chuẩn bị đi tới.
“Bác gái —— “
Bà vô thức dừng chân, chẳng biết có phải cậu ta đang gọi bà không? Bốn phía hình như cũng chẳng có ai cả.
Hứa Bác Diễn dụi tàn thuốc, nghiêm túc đi tới.
Mẹ Triều kinh ngạc nhìn anh: “Thanh niên, cậu đang gọi tôi à?”
Hứa Bác Diễn gật đầu, “Đúng vậy, bác gái.”
Mẹ Triều cười dịu dàng, “Cậu là hàng xóm của Tiểu Vũ à?” Hay là người theo đuổi con gái bà? Cái con nhỏ này giờ có chuyện gì cũng chẳng kể cho bà nghe.
Hứa Bác Diễn mím môi, vẻ mặt nghiêm túc, “Bác gái, cháu là Hứa Bác Diễn.”
Hứa Bác Diễn ——
Cái tên này đã bao lâu rồi bà chưa nghe được. Nhưng bà chưa từng quên.
“Cháu là con trai của Tịch Khê?” giọng bà như đang run lên.
“Đúng ạ.”
Mẹ Triều hít sâu một hơi, “Sao cháu lại ở đây?” Trời ạ! Rốt cuộc đã có chuyện gì?
Hứa Bác Diễn mỉm cười, “Bác gái, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện được không ạ ?.”
“Được, được.” trong lúc nhất thời mẹ Triều không biết phải nói gì.
Hai người tới một quán mì sợi gần đó, đã quá giờ cơm tối, nên lúc này trong tiệm không nhiều người lắm.
Mẹ Triều vẫn nhìn anh nãy giờ không chịu rời mắt.
Hứa Bác Diễn rót cho bà một cốc nước, “Bác gái —— “
“Cám ơn cháu.”trái tim mẹ Triều như đang trôi lơ lửng, bà dần bình tĩnh lại, “Cháu trông khác nhiều so với hồi bé, cũng đen đi không ít.”
Hứa Bác Diễn cong khóe miệng, “Còn bác gái trông không khác gì ngày đó. Triều Vũ rất giống bác.”
Mẹ Triều cảm thấy khó xử.”Những năm qua cháu sống thế nào? Từ ngày cháu tới Lạc Thành, chúng tôi không biết tin gì về cháu nữa.”
“Cám ơn sự quan tâm của hai bác, những năm qua cháu sống rất tốt.”
Hai mắt mẹ Triều đỏ ửng, “Giờ đã chuyển về đây làm việc chưa?”
Hứa Bác Diễn khai báo rõ từng chuyện.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Mẹ Triều than thở.”Cháu và Tiểu Vũ là…”
“Cháu đang yêu cô ấy.” Hứa Bác Diễn bình tĩnh thú nhận.
Mẹ Triều liền trượt tay, nước trong cốc bất ngờ đổ đầy ra mặt bàn, chảy hết xuống quần áo anh.
Hứa Bác Diễn vội vàng lấy giấy lau sạch.
Mẹ Triều áy náy: “Xin lỗi cháu.”
Chờ lau sạch nước, lúc này Hứa Bác Diễn mới giải thích: “Bác gái, xin bác nghe cháu nói trước đã.”
Đây là một chuyện trùng hợp, thế nhưng lại khiến người ta cảm động không thôi.
Phải chăng mọi trùng hợp trên thế gian này là vì bù đắp những tiếc nuối đã qua?
Mẹ Triều bưng cốc nước, đại não đang từ từ tiêu hóa những lời Hứa Bác Diễn vừa nói .”Tiểu Vũ, con nhỏ này chẳng nói câu nào với bác cả.”
“Cô ấy vẫn chưa biết chuyện đâu ạ. Cháu tin cô ấy hiện giờ cũng đang rất loạn, cho nên chuyện này để cháu nói là hợp lý nhất.”
Mẹ Triều thở dài, “Tiểu Hứa, hiện giờ bác cũng không biết phải nói gì. Cháu và Tiểu Vũ… Bác chưa từng nghĩ tới… Cháu và Tiểu Vũ sẽ yêu nhau, hai đứa… Ai u, không phải bác đang nằm mơ chứ?”
Hứa Bác Diễn khẽ mỉm cười.
Mẹ Triều vừa vui mừng lại lo lắng, hai đứa trẻ có thể gặp nhau là duyên phận, có thể yêu nhau lại càng là kỳ tích. Thế nhưng sau này thì sao?
color: #0000ff;">Hứa gia và Tịch gia sẽ nghĩ thế nào? Thôi bà không muốn nghĩ nữa. “Tiểu Hứa, bác thật sự rất vui. Cháu là một chàng trang xuất sắc lại ưu tú, bác cũng cảm thấy tự hào vì cháu. Tịch Khê có người con trai thế này, bác nghĩ cô ấy ở trên trời có linh thiêng cũng sẽ rất vui.” Mẹ Triều xúc động, “Sau này có thời gian tới nhà bác, bác nấu đồ ăn ngon cho hai đứa .”
“Vâng ạ.” Hứa Bác Diễn nuốt nước bọt một cái, “Bác gái, chuyện năm đó cũng đã qua rồi . Bác cũng đừng áy náy nữa. Mặc kệ ngày đó là ai, mẹ cháu cũng sẽ cứu người đó . Không phải Triều Vũ, cũng sẽ là một người nào khác.”
Mẹ Triều lau nước mắt trên mặt, cố nén xúc động.”Trước đó vài ngày, Triều Vũ đột nhiên gọi điện thoại cho bác, nó muốn lấy lại quả cầu yoyo, chính là món quà năm đó mẹ cháu đưa cho nó, lúc ấy bác còn nghi ngờ, bây giờ nghĩ lại, chắc lúc đó cô ấy đang tới gặp cháu .”
“Quả yoyo ạ?”
“Cháu không biết sao? Quả cầu yoyo ấy chắc là mua cho cháu. Sau khi mẹ cháu xảy ra chuyện, bác đã lừa con bé nói là mẹ cháu tặng cho nó, nhắc nó phải sống thật kiên cường. Con bé vẫn cứ tưởng thật, nên trân trọng vô cùng.”
Hứa Bác Diễn nhanh chóng nghĩ tới điều gì đó, cổ họng anh nghẹn ngào: “Đó là quà sinh nhật mẹ cháu đã mua trước cho cháu, bởi vì tháng sau cháu sẽ tham dự cuộc thi chơi yoyo.”
Mẹ Triều thẫn thờ.
Hứa Bác Diễn thở ra một hơi, trong lòng thoải mái hơn hẳn.”Cháu còn tưởng rằng quả cầu ấy đã mất rồi.” Hóa ra là đồ xấu xa đã giữ nó lại cho anh.
“Đứa trẻ ngoan, sau này cũng phải sống thật tốt nhé .” Mẹ Triều không cầm được nước mắt cuối cùng vẫn rơi lệ, những giọt nước mắt này phần nhiều là vì hạnh phúc.”Vừa rồi lúc ở trong nhà bác cũng đã nghe thấy tiếng cháu, lúc mở cửa lại chỉ thấy mình Tiểu Vũ đứng ngoài đó.”
“Cô ấy không cho cháu vào.”
Mẹ Triều : “… Bác cũng đâu phải lão hổ. Thỉnh thoảng Tiểu Vũ lại nghĩ nhiều.”
“Bác gái, về phần Tiểu Vũ cháu sẽ nói rõ mọi chuyện với cô ấy.” Không nên nghĩ nhiều về quá khứ, đó mới là lựa chọn tốt nhất. Anh sẽ cùng cô bước tới tương lai.
Mẹ Triều gật gật đầu, qua vài câu nói, bà có thể nhìn ra, anh là một người đàn ông có trách nhiệm.
Mỗi người đều có duyên phận của mình, có lẽ là định mệnh đã khiến Tiểu Vũ và anh bên nhau không rời.
Tối hôm ấy mẹ Triều về trễ, ba Triều ngồi trong phòng khách nóng lòng chờ bà về.
“Sao bà lại về muộn thế?” Ông khẩn trương nói.
Mẹ Triều cong khóe miệng, trong lòng vô cùng cao hứng, bên miệng khẽ ngâm nga bài kịch hoàng mai.
Ba Triều nhảy lò cò qua, “Trúng thưởng rồi à? Sao bà vui thế?”
Mẹ Triều đưa mắt nhìn ông, chắp tay trước ngực, miệng thì thầm: “Phật Tổ phù hộ, ngày mai tôi lên chùa Thiên Minh làm lễ tạ thần linh.”
“Rốt cục là thế nào?” Ba Triều nóng lòng, “Bà đừng đi qua đi lại trước mặt tôi nữa, tôi đau đầu lắm.”
Nếu là ngày thường, ba Triều vừa nói mình đau đầu, mẹ Triều sẽ vô cùng lo lắng. Tối nay, mẹ Triều lại khá bình tĩnh, khiến ba Triều phiền muộn .
Mẹ Triều nói thao thao: “Thầy Triều, ông nói xem có phải Tịch Khê đang ở trên trời nhìn xuống không?”
Cả người ba Triều lạnh lẽo, da gà cũng nổi hết lên . Ông xụ mặt, nghiêm túc nói: “Bà trúng tà rồi à.”
Mẹ Triều thở dài một hơi: “Tôi mà nói ông cũng chẳng tin, con gái ông ấy à thoát ế rồi.”
“Đây không phải là chuyện dĩ nhiên sao.”
Mẹ Triều nở nụ cười: “Nếu như tôi nói, đối tượng của con bé là con trai Tịch Khê, ông có tin không?”
Ba Triều nhất thời nghiêm mặt: “Bà đang nói lung tung gì vậy?”
Mẹ Triều nhếch khóe môi, hai mắt sáng rực: “Tối nay tôi vừa gặp thằng bé , Hứa Bác Diễn. Thằng bé về rồi, đang làm ở cục thủy lợi, con gái ông quen thằng bé lâu rồi.”
Ba Triều có vẻ không tin, miệng vẫn còn cứng, “Sao thế được? Có phải bà xem phim nhiều quá rồi không?”
“Tôi lừa ông làm gì? Tôi ngồi nói chuyện với Tiểu Hứa hơn một tiếng.”
Ba Triều nhíu mày: “Tiểu Vũ và Hứa Bác Diễn yêu nhau, vậy hai đứa có biết thân phận của đối phương không? Tiểu Vũ có biết Hứa Bác Diễn là con trai Tịch Khê không?”
Mẹ Triều gật đầu.
Toàn thân ba Triều Ba cứng đờ: “Hứa Bác Diễn cũng biết Tiểu Vũ sao?”
Mẹ Triều lại gật đầu.
Miệng ba Triều khô khốc: “Hai đứa này lú lẫn hết rồi à? Sau này phải làm thế nào?”
Mẹ Triều cũng có chút lo lắng, hiện giờ nhiệm vụ chính của bà là trấn an ông xã nhà mình.”Tiểu Hứa sẽ làm tốt thôi. Con gái ông cũng chẳng biết thằng bé đã biết mọi chuyện từ lâu rồi .”
Ba Triều không chỉ đau chân , đầu ông cũng đau.”Bà nó à, ngộ nhỡ Tiểu Hứa trở về là muốn báo thù thì sao?”
Mẹ Triều : “…”
Hứa Bác Diễn kiên quyết đưa cô tới bệnh viện chụp X quang, sau khi chắc chắn chân cô không sao cả, sắc mặt anh mới dịu đi đôi chút.
Quan hệ giữa Triều Vũ và Hiểu Hi không tốt đến mức cùng nhau đi dạo phố mua bánh, nên anh tin lần này là chuyện bất ngờ. Còn về phần Hiểu Hi anh sẽ nói chuyện rõ ràng với cô nàng, tránh để những phiền phức không đáng sau này.
Triều Vũ thấy anh không nói lời nào, liền nhỏ giọng thủ thỉ: “Này, anh đừng giận em nữa!”
Hứa Bác Diễn tỉnh bơ nhìn cô.”Đi thôi.”
“Khám bác sĩ xong là không ôm công chúa nữa à?” Cô lẩm bẩm.
Hứa Bác Diễn quay đầu: “Chẳng phải em nói em không sao à?”
Triều Vũ: “…” Cô đành phải nhảy lò cò cả đoạn đường. Trên đường đi đều có người quay ra nhìn cô.
Hứa Bác Diễn dừng chân, từ từ phản ứng lại cô, anh vươn tay, trầm giọng nói : “Qua đây.”
Triều Vũ xị mặt đứng đấy không chịu đi.
Anh thầm thở dài trong lòng, đi tới, đỡ cánh tay cô.”Tuần này em đừng đi làm nữa, ở nhà nghỉ ngơi hai ngày nhé.”
“Biết rồi.” Cũng may chỉ còn hai ngày nữa là tới cuối tuần.
“Muốn bế không?” anh hỏi.
“Đỡ em đi, em cũng đâu phải trẻ con.”
“Anh thì thấy thỉnh thoảng em còn chẳng bằng một đứa trẻ.” Biết cô xấu hổ, anh đi mượn một chiếc xe lăn cho cô.
Hai người rời khỏi bệnh viện về nhà.
Xe lái vào chung cư Hảo Uyển, đỗ lại trước khoảng sân dưới nhà.
Hứa Bác Diễn xuống xe vòng sang mở cửa xe bên kia, ánh mắt Triều Vũ lại đang nhìn chằm chằm vào chiếc xe đang đỗ ngay phía trước xe anh.
Hứa Bác Diễn thấy cô bất động liền hỏi: “Sao thế?”
Triều Vũ nhăn mày vội trả lời: “Hình như ba mẹ em về rồi.” Không phải hai người nói thứ sáu mới về sao? Tại sao đột nhiên lại về sớm hơn thế này.
Hứa Bác Diễn mỉm cười một tiếng: “Cũng có duyên đấy. Đi thôi.”
Triều Vũ cảm thấy khó xử, cô vẫn chưa thú tội với ba mẹ nữa. Đột nhiên dẫn anh lên nhà, ngộ nhỡ làm thầy Triều hoảng sợ cũng không tốt. Cô đảo mắt, nở nụ cười lấp liếm: “Ba mẹ em vẫn chưa biết em có bạn trai đâu.”
“Hửm ——” anh cất cao giọng, đưa mắt nhìn cô chằm chằm.
Triều Vũ có vẻ áy náy: “Anh chịu khó chờ một vài ngày nữa được không? Em phải để bọn họ có thời gian chuẩn bị tâm lý.”
“Mất bao lâu nữa?” anh nghiêm mặt, không nhìn ra cảm xúc gì.
Triều Vũ giơ một ngón tay lên.
Anh hỏi: “Một ngày à?”
Cô nhỏ giọng làm nũng: “Một tuần nhé anhhhhh?”
Anh bỗng cảm thấy buồn cười, không nhịn được xoa xoa đầu cô, không vui nói: “May mà em không nói là một tháng. Anh đưa em lên trước đã.”
Thang máy lên tầng mười một, hai người đứng trong hành lang.
Hứa Bác Diễn đưa thuốc cho cô, dặn dò: “Tối nay tắm rửa cũng đừng để chân dính nước nhé.”
“Ừm.”
“Anh về nhé.”
Cô nhìn anh bước vào thang máy, nhìn từng con số nhảy xuống. Cô lại chẳng biết phải nói với ba mẹ thế nào ? Bạn trai của cô chính là con trai của dì Tịch Khê.
Lúc này cửa lớn đột nhiên mở ra.
Mẹ Triều vươn người ra: “Mẹ nghe thấy tiếng ai đấy. Con đứng ngoài hành lang làm gì vậy?”
“Mẹ, sao hai người về sớm thế?”
“Ba con bị chó cắn .”
“Giờ ba sao rồi? Đã tiêm phòng chưa?”
“Chó hoang ngoài đường… chân con sao đấy?”
Hai người vừa nói vừa vào cửa.
Mẹ Triều thở dài, “Hai người quả thực là ba con mà, có nạn cùng chịu.”
Triều Vũ cười hì hì một tiếng.
Mẹ Triều ở lại một lúc, chờ Triều Vũ tắm rửa xong mới về.”Ngày mai mẹ lại qua. Từng này tuổi rồi vẫn không làm mẹ bớt lo.”
“Mẹ cứ chăm sóc ba thật tốt, con gọi đồ ăn ngoài được mà.”
Mẹ Triều lườm cô một cái, vừa bực mình lại đau lòng.
Xuống dưới nhà, trời đã tối đen, đèn đường tỏa ra ánh sáng màu cam mờ nhạt. Trên đường ra lấy xe, bà thấy ai đó đang hút thuốc, tàn thuốc lúc sáng lúc tối.
Bà nhìn thoáng qua, mượn ánh sáng mà quan sát người kia, lòng nghĩ thầm chắc là gia đình nào mới tới? Nhìn mặt mũi cậu thanh niên này cũng rất anh tuấn.
Bà cười cười, cũng chẳng biết cậu ta đã kết hôn chưa ? Mẹ Triều thu mắt về, nhấn đèn trên chìa khóa xe.
Đèn xe sáng lên. Bà đang chuẩn bị đi tới.
“Bác gái —— “
Bà vô thức dừng chân, chẳng biết có phải cậu ta đang gọi bà không? Bốn phía hình như cũng chẳng có ai cả.
Hứa Bác Diễn dụi tàn thuốc, nghiêm túc đi tới.
Mẹ Triều kinh ngạc nhìn anh: “Thanh niên, cậu đang gọi tôi à?”
Hứa Bác Diễn gật đầu, “Đúng vậy, bác gái.”
Mẹ Triều cười dịu dàng, “Cậu là hàng xóm của Tiểu Vũ à?” Hay là người theo đuổi con gái bà? Cái con nhỏ này giờ có chuyện gì cũng chẳng kể cho bà nghe.
Hứa Bác Diễn mím môi, vẻ mặt nghiêm túc, “Bác gái, cháu là Hứa Bác Diễn.”
Hứa Bác Diễn ——
Cái tên này đã bao lâu rồi bà chưa nghe được. Nhưng bà chưa từng quên.
“Cháu là con trai của Tịch Khê?” giọng bà như đang run lên.
“Đúng ạ.”
Mẹ Triều hít sâu một hơi, “Sao cháu lại ở đây?” Trời ạ! Rốt cuộc đã có chuyện gì?
Hứa Bác Diễn mỉm cười, “Bác gái, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện được không ạ ?.”
“Được, được.” trong lúc nhất thời mẹ Triều không biết phải nói gì.
Hai người tới một quán mì sợi gần đó, đã quá giờ cơm tối, nên lúc này trong tiệm không nhiều người lắm.
Mẹ Triều vẫn nhìn anh nãy giờ không chịu rời mắt.
Hứa Bác Diễn rót cho bà một cốc nước, “Bác gái —— “
“Cám ơn cháu.”trái tim mẹ Triều như đang trôi lơ lửng, bà dần bình tĩnh lại, “Cháu trông khác nhiều so với hồi bé, cũng đen đi không ít.”
Hứa Bác Diễn cong khóe miệng, “Còn bác gái trông không khác gì ngày đó. Triều Vũ rất giống bác.”
Mẹ Triều cảm thấy khó xử.”Những năm qua cháu sống thế nào? Từ ngày cháu tới Lạc Thành, chúng tôi không biết tin gì về cháu nữa.”
“Cám ơn sự quan tâm của hai bác, những năm qua cháu sống rất tốt.”
Hai mắt mẹ Triều đỏ ửng, “Giờ đã chuyển về đây làm việc chưa?”
Hứa Bác Diễn khai báo rõ từng chuyện.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Mẹ Triều than thở.”Cháu và Tiểu Vũ là…”
“Cháu đang yêu cô ấy.” Hứa Bác Diễn bình tĩnh thú nhận.
Mẹ Triều liền trượt tay, nước trong cốc bất ngờ đổ đầy ra mặt bàn, chảy hết xuống quần áo anh.
Hứa Bác Diễn vội vàng lấy giấy lau sạch.
Mẹ Triều áy náy: “Xin lỗi cháu.”
Chờ lau sạch nước, lúc này Hứa Bác Diễn mới giải thích: “Bác gái, xin bác nghe cháu nói trước đã.”
Đây là một chuyện trùng hợp, thế nhưng lại khiến người ta cảm động không thôi.
Phải chăng mọi trùng hợp trên thế gian này là vì bù đắp những tiếc nuối đã qua?
Mẹ Triều bưng cốc nước, đại não đang từ từ tiêu hóa những lời Hứa Bác Diễn vừa nói .”Tiểu Vũ, con nhỏ này chẳng nói câu nào với bác cả.”
“Cô ấy vẫn chưa biết chuyện đâu ạ. Cháu tin cô ấy hiện giờ cũng đang rất loạn, cho nên chuyện này để cháu nói là hợp lý nhất.”
Mẹ Triều thở dài, “Tiểu Hứa, hiện giờ bác cũng không biết phải nói gì. Cháu và Tiểu Vũ… Bác chưa từng nghĩ tới… Cháu và Tiểu Vũ sẽ yêu nhau, hai đứa… Ai u, không phải bác đang nằm mơ chứ?”
Hứa Bác Diễn khẽ mỉm cười.
Mẹ Triều vừa vui mừng lại lo lắng, hai đứa trẻ có thể gặp nhau là duyên phận, có thể yêu nhau lại càng là kỳ tích. Thế nhưng sau này thì sao?
color: #0000ff;">Hứa gia và Tịch gia sẽ nghĩ thế nào? Thôi bà không muốn nghĩ nữa. “Tiểu Hứa, bác thật sự rất vui. Cháu là một chàng trang xuất sắc lại ưu tú, bác cũng cảm thấy tự hào vì cháu. Tịch Khê có người con trai thế này, bác nghĩ cô ấy ở trên trời có linh thiêng cũng sẽ rất vui.” Mẹ Triều xúc động, “Sau này có thời gian tới nhà bác, bác nấu đồ ăn ngon cho hai đứa .”
“Vâng ạ.” Hứa Bác Diễn nuốt nước bọt một cái, “Bác gái, chuyện năm đó cũng đã qua rồi . Bác cũng đừng áy náy nữa. Mặc kệ ngày đó là ai, mẹ cháu cũng sẽ cứu người đó . Không phải Triều Vũ, cũng sẽ là một người nào khác.”
Mẹ Triều lau nước mắt trên mặt, cố nén xúc động.”Trước đó vài ngày, Triều Vũ đột nhiên gọi điện thoại cho bác, nó muốn lấy lại quả cầu yoyo, chính là món quà năm đó mẹ cháu đưa cho nó, lúc ấy bác còn nghi ngờ, bây giờ nghĩ lại, chắc lúc đó cô ấy đang tới gặp cháu .”
“Quả yoyo ạ?”
“Cháu không biết sao? Quả cầu yoyo ấy chắc là mua cho cháu. Sau khi mẹ cháu xảy ra chuyện, bác đã lừa con bé nói là mẹ cháu tặng cho nó, nhắc nó phải sống thật kiên cường. Con bé vẫn cứ tưởng thật, nên trân trọng vô cùng.”
Hứa Bác Diễn nhanh chóng nghĩ tới điều gì đó, cổ họng anh nghẹn ngào: “Đó là quà sinh nhật mẹ cháu đã mua trước cho cháu, bởi vì tháng sau cháu sẽ tham dự cuộc thi chơi yoyo.”
Mẹ Triều thẫn thờ.
Hứa Bác Diễn thở ra một hơi, trong lòng thoải mái hơn hẳn.”Cháu còn tưởng rằng quả cầu ấy đã mất rồi.” Hóa ra là đồ xấu xa đã giữ nó lại cho anh.
“Đứa trẻ ngoan, sau này cũng phải sống thật tốt nhé .” Mẹ Triều không cầm được nước mắt cuối cùng vẫn rơi lệ, những giọt nước mắt này phần nhiều là vì hạnh phúc.”Vừa rồi lúc ở trong nhà bác cũng đã nghe thấy tiếng cháu, lúc mở cửa lại chỉ thấy mình Tiểu Vũ đứng ngoài đó.”
“Cô ấy không cho cháu vào.”
Mẹ Triều : “… Bác cũng đâu phải lão hổ. Thỉnh thoảng Tiểu Vũ lại nghĩ nhiều.”
“Bác gái, về phần Tiểu Vũ cháu sẽ nói rõ mọi chuyện với cô ấy.” Không nên nghĩ nhiều về quá khứ, đó mới là lựa chọn tốt nhất. Anh sẽ cùng cô bước tới tương lai.
Mẹ Triều gật gật đầu, qua vài câu nói, bà có thể nhìn ra, anh là một người đàn ông có trách nhiệm.
Mỗi người đều có duyên phận của mình, có lẽ là định mệnh đã khiến Tiểu Vũ và anh bên nhau không rời.
Tối hôm ấy mẹ Triều về trễ, ba Triều ngồi trong phòng khách nóng lòng chờ bà về.
“Sao bà lại về muộn thế?” Ông khẩn trương nói.
Mẹ Triều cong khóe miệng, trong lòng vô cùng cao hứng, bên miệng khẽ ngâm nga bài kịch hoàng mai.
Ba Triều nhảy lò cò qua, “Trúng thưởng rồi à? Sao bà vui thế?”
Mẹ Triều đưa mắt nhìn ông, chắp tay trước ngực, miệng thì thầm: “Phật Tổ phù hộ, ngày mai tôi lên chùa Thiên Minh làm lễ tạ thần linh.”
“Rốt cục là thế nào?” Ba Triều nóng lòng, “Bà đừng đi qua đi lại trước mặt tôi nữa, tôi đau đầu lắm.”
Nếu là ngày thường, ba Triều vừa nói mình đau đầu, mẹ Triều sẽ vô cùng lo lắng. Tối nay, mẹ Triều lại khá bình tĩnh, khiến ba Triều phiền muộn .
Mẹ Triều nói thao thao: “Thầy Triều, ông nói xem có phải Tịch Khê đang ở trên trời nhìn xuống không?”
Cả người ba Triều lạnh lẽo, da gà cũng nổi hết lên . Ông xụ mặt, nghiêm túc nói: “Bà trúng tà rồi à.”
Mẹ Triều thở dài một hơi: “Tôi mà nói ông cũng chẳng tin, con gái ông ấy à thoát ế rồi.”
“Đây không phải là chuyện dĩ nhiên sao.”
Mẹ Triều nở nụ cười: “Nếu như tôi nói, đối tượng của con bé là con trai Tịch Khê, ông có tin không?”
Ba Triều nhất thời nghiêm mặt: “Bà đang nói lung tung gì vậy?”
Mẹ Triều nhếch khóe môi, hai mắt sáng rực: “Tối nay tôi vừa gặp thằng bé , Hứa Bác Diễn. Thằng bé về rồi, đang làm ở cục thủy lợi, con gái ông quen thằng bé lâu rồi.”
Ba Triều có vẻ không tin, miệng vẫn còn cứng, “Sao thế được? Có phải bà xem phim nhiều quá rồi không?”
“Tôi lừa ông làm gì? Tôi ngồi nói chuyện với Tiểu Hứa hơn một tiếng.”
Ba Triều nhíu mày: “Tiểu Vũ và Hứa Bác Diễn yêu nhau, vậy hai đứa có biết thân phận của đối phương không? Tiểu Vũ có biết Hứa Bác Diễn là con trai Tịch Khê không?”
Mẹ Triều gật đầu.
Toàn thân ba Triều Ba cứng đờ: “Hứa Bác Diễn cũng biết Tiểu Vũ sao?”
Mẹ Triều lại gật đầu.
Miệng ba Triều khô khốc: “Hai đứa này lú lẫn hết rồi à? Sau này phải làm thế nào?”
Mẹ Triều cũng có chút lo lắng, hiện giờ nhiệm vụ chính của bà là trấn an ông xã nhà mình.”Tiểu Hứa sẽ làm tốt thôi. Con gái ông cũng chẳng biết thằng bé đã biết mọi chuyện từ lâu rồi .”
Ba Triều không chỉ đau chân , đầu ông cũng đau.”Bà nó à, ngộ nhỡ Tiểu Hứa trở về là muốn báo thù thì sao?”
Mẹ Triều : “…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.