Chương 59: Cả đời này anh chẳng thể yêu ai được nữa
Tg Dạ Mạn
09/09/2020
Hai ngày trước, bà ngoại đã xuất viện về nhà tĩnh dưỡng , hôm nay vừa thấy
hai người bọn họ tới, trên gương mặt già nua chợt xuất hiện nụ cười hiền hậu, đó là nụ cười xuất phát từ thật tâm.”Hai đứa tới rồi à, mau ngồi
đi. Hai hôm nay bận rộn thế cơ à? Bà thấy Tiểu Vũ có vẻ gầy hơn rồi
đấy.”
Triều Vũ tái mặt, chắc vì không ngủ đủ giấc nên mới gầy .”Cũng hơi bận thôi ạ. Bà ngoại sức khỏe bà sao rồi?”
“Tốt hơn nhiều rồi, đã khiến hai đứa phải lo lắng rồi.” Bà ngoại cười.
Hứa Bác Diễn hỏi: “Bà uống thuốc chưa?”
Bà ngoại như một đứa trẻ, “Không muốn uống, đắng lắm.”
Hứa Bác Diễn nhíu mày, “Để con đi rót nước.”
Bà ngoại nạt: “Bà không khát.”
“Uống thuốc.”
“Thằng bé này chẳng đáng yêu chút nào.”
Triều Vũ cười trộm.
Bà ngoại kéo tay cô, nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới.
Triều Vũ đoán ra bà ngoại có lời muốn nói, trong lòng cô bỗng lo lắng.
“Triều Vũ, đừng cảm thấy có gánh nặng trong lòng. Chuyện quá khứ đều đã qua rồi.”
Tối hôm trước khi xuất viện, Hứa Bác Diễn đến bệnh viện trông bà. Bà có thể nhận ra, trong khoảng thời gian này, hôm nào anh tới bệnh viện cũng cố kìm nén bản thân. Thậm chí năm nay anh về quê nhưng cũng không có người thân nào đón sinh nhật cùng anh. Tối hôm ấy anh tâm sự với bà, cũng nói rất kiên quyết. Từ khi mẹ anh qua đời, trước đó anh chưa từng cười một cách vui vẻ cho đến khi Triều Vũ xuất hiện. Cả đời này anh chẳng thể yêu ai được nữa.”Bà ngoại, mong bà hiểu cho cháu.” Lông mày anh chau lại tràn ngập vẻ đau thương và cả bất lực.
Bà biết những năm qua anh sống không vui vẻ, nhưng khi nghe chính miệng anh nói ra, bà lại đau lòng vô cùng.”Bác Diễn à, bà biết hết. Bà không phản đối hai đứa, chỉ cần hai đứa hạnh phúc, bà cũng mừng cho hai đứa.” Bà ôm lấy anh tựa như khi anh còn bé, chỉ sợ anh phải chịu bất cứ tổn thương nào.
Bà đắn đo về thân phận của Triều Vũ, bà để ý tới chuyện Tịch Khê bất ngờ qua đời thế nhưng bà không nỡ để cháu bà phải chịu khổ. Thằng bé đã đau khổ cả chục năm qua rồi, bà có thể làm bạn bên cạnh anh bao lâu nữa? Hai mươi năm hay ba mươi năm?
Thế nhưng Triều Vũ thì không như thế, cô có thể ở bên cạnh anh lâu hơn bà. Có gì quan trọng hơn khi hai người yêu nhau hạnh phúc bên nhau? Nhất là sau khi bà biết Triều Vũ đã đưa ra lời chia tay với Bác Diễn, bà càng thêm thấu hiểu một chuyện.
Những năm tháng quá khứ ấy, bà không muốn buông cũng phải buông.
“Bà ngoại ——” cô dè dặt gọi.
Bà ngoại nắm chặt tay cô, “Hai đứa có thể gặp nhau chắc hẳn là sự an bài của mẹ Bác Diễn.”
“Cháu biết, bà cứ yên tâm.”
“Con bé này gầy quá rồi, công việc quan trọng, nhưng cũng phải để ý tới sức khỏe, biết chưa? Bà đã ngóng Bác Diễn kết hôn mấy năm nay rồi, hai đứa cũng mau chóng sinh chắt cho bà đi thôi.”
Triều Vũ ngượng ngùng cúi đầu xuống, suy nghĩ một chút cuối cùng cô quyết định ăn ngay nói thật, “Bà ngoại, năm nay tòa soạn cháu có một suất tới nước A tham gia hoạt động tình nguyện, lần này cháu có tên trong danh sách.”
“Hả! Cháu định đi nước A sao? Đi bao lâu?”
“Một năm ạ.” Triều Vũ trả lời, nghĩ thầm Hứa Bác Diễn sao vẫn chưa quay về chứ. Cô đưa mắt nhìn ra ngoài cửa.
Bà ngoại không nói. Tại sao cô lại muốn đi Châu Phi lại còn đi một năm nữa. Cháu ngoại bà sao lại đáng thương như thế chứ?
Khi Hứa Bác Diễn vào phòng, anh chợt phát hiện ra bầu không khí có vẻ hơi lạ. Triều Vũ nhỏ giọng nói lại mọi chuyện với anh. Anh bình tĩnh đưa hộp thuốc đưa cho bà ngoại, mở miệng nói: “Cô ấy tới Châu Phi là để làm việc, đó là mong muốn của cô ấy trước khi gặp con nữa.”
Bà ngoại: “Không đi được không?”
Hứa Bác Diễn cười buồn lắc đầu, “Một năm sẽ qua nhanh thôi. Triều Vũ mà về, chúng con sẽ kết hôn ngay, được không bà?”
Bà ngoại nhìn hai người rốt cục đành phải gật đầu.”Vậy con sang đó nhớ phải cẩn thận.”
Triều Vũ thở dài một hơi. Cứ nghĩ tới một năm tới Hứa Bác Diễn sẽ phải chịu áp lực cỡ nào thì cô lại đột nhiên không muốn đi nữa. Thế nhưng cung đã lên dây thì không thể tháo xuống được nữa.
Khi ba Triều mẹ Triều nghe nói cô muốn đi Châu Phi thì tức đến mức không thể cho cô một trận. Ba Triều không hổ là thầy chủ nhiệm, nói cô liên tục một tiếng, ngay cả Hứa Bác Diễn muốn xin cũng chẳng được.
Cuối cùng ba Triều tổng kết lại: “Ba mẹ cũng chẳng phải không ủng hộ công việc của con, chỉ là trước khi con đưa ra quyết định, có thể bàn lại với mọi người trong nhà trước không. Con còn chưa kết hôn, mọi chuyện cũng phải thông báo cho ba mẹ biết trước.”
Hứa Bác Diễn nhìn cô nghiêm mặt, bộ dạng muốn phản bác lại không dám phản bác thì anh cố nhịn cười.
Triều Vũ cúi đầu thái độ thành khẩn: “Ba, con sai rồi. Sau này con không dám nữa.”
Triều Ba khoát tay, “Chép mười lần gia quy. Ngày mai đưa đến trường cho ba.”
“Ba —— “
“Nói gì cũng vô dụng thôi.”
Cuối cùng, trong mười bản gia quy ấy nhờ Hứa Bác Diễn chép giúp cô năm bản thì Triều Vũ mới nộp được đúng hạn. Tuy nhiên trong lòng ba Triều mẹ Triều vẫn rất tức giận. Nhất là mẹ Triều, bà cảm thấy con gái mình thật ngớ ngẩn. Vừa có người yêu đã xa cách ngay, như con thiêu thân chẳng sợ gì cả.
***
Thời gian dần dần trôi đi, khoảng cách đến ngày cô lên máy bay càng ngày càng gần. trái tim Triều Vũ lại càng mất bình tĩnh .
Đến ngày cuối cùng, Triều Vũ nhìn con số in trên tờ lịch, giọng buồn thảm: “Sao thời gian lại trôi nhanh thế chứ.”
Hứa Bác Diễn tắt âm lượng tivi, quay đầu nhìn cô.”Không muốn đi nữa sao?”
Triều Vũ đặt điện thoại xuống, bất lực tựa lưng vào sofa, “Cứ nghĩ đến chuyện ba trăm sáu lăm ngày tới chúng ta không được gặp nhau, em lại cảm thấy khó chịu.”
Hứa Bác Diễn bật cười, “Một năm sẽ qua rất nhanh thôi.”
Triều Vũ lẳng lặng mà nhìn anh, vòng tay quấn chặt lấy cổ anh,cô ôm anh như con bạch tuộc, áp mặt vào ngực anh cọ qua cọ lại. Nghĩ đến ngày mai phải đi rồi, trong lòng cô lại khó chịu.
Hứa Bác Diễn cũng chẳng thể vui nổi. Anh cúi đầu hôn lên vành tai cô, “Chúng ta có thể chat facetime, có thể gọi điện. À, đến lúc anh nghỉ đông có thể tới thăm em nữa.”
Triều Vũ nghẹn ngào nói không thành lời, cô tìm môi anh quấn quýt không buông.
Bởi vì sắp chia xa, giờ phút này, cô chỉ muốn gần gũi anh hơn. Tay cô luồn vào trong áo anh, giống như ngày thường, sờ soạng lồng ngực anh , cơ bụng của anh.
Hứa Bác Diễn thở mạnh một hơi, gi chặt tay cô lại.
Triều Vũ mở mắt ra không hiểu nhìn anh.
Anh nói: “Ngày mai bay rồi, em phải ngủ sớm.”
Nước mắt bỗng dưng rơi lộp bộp một tiếng. Thật sự cho đến lúc này, cô mới biết, hóa ra bản thân lại không nỡ xa anh như thê.
Anh thở dài một hơi, cúi đầu xuống hôn lên môi cô, “Đồ ngốc.”
Giờ khắc này, cũng chỉ hôn nhau mới có thể an ủi tâm trạng của nhau.
Khi anh và cô dính chặt lấy nhau, cô mới cảm thấy an tâm.
Cô thuộc về anh.
text-align: justify;">Sau khi kết thúc. Hứa Bác Diễn nằm bẹp trên người cô, một tay kéo chiếc khăn tới lau những giọt mồ hôi trên trán cô, trìu mến hỏi thăm: “Em có mệt không?” Cô lắc đầu, hai tay vẫn ôm thật chặt eo anh.
Hứa Bác Diễn vừa định đứng dậy, cô lại kêu: “Đừng đi.”
Anh lại không động nữa.
Cả hai nghiêng người để có thể đối mặt với nhau, mà anh giờ phút này thứ đó của anh vẫn ở trong người cô, cảm nhận được sự khít chặt của cô.
Triều Vũ từ từ vươn tay chạm lên mặt anh, mân mê đôi lông mày của anh rồi di chuyển xuống mũi…
Cô lẩm bẩm một câu: “Đêm mai em không được chạm vào anh nữa rồi .”
Hứa Bác Diễn bật cười, để tùy cô sờ loạn trên mặt anh.”Sang bên kia em phải nhớ kỹ, không được đi đâu một mình, biết chưa?”
“Ừm.”
“Gặp chuyện thì đừng ra mặt.”
“Ừm.”
“Cũng đừng ăn đồ linh tinh.”
“Ừm.”
“Bên ấy thường hay xảy ra dịch bệnh, em phải cẩn thận.”
“Biết mà, những lời này anh nói mấy hôm nay rồi.”
Chê anh nói nhiều đấy à? Hứa Bác Diễn ôm chầm lấy cô thật mạnh rồi đột nhiên đâm thật sâu vào bên trong cô.
Cả người Triều Vũ run rẩy, “A ——” toàn thân run lên.
Hứa Bác Diễn nắm chặt eo cô, “Đã nghe rõ chưa?”
Cô thở hổn hển: “Nghe rõ, nghe rõ mà .”
“Có ghi vào lòng không?”
Cô cắn răng, ưỡn ngực lên, “Ông xã, anh nghe thử đi.”
Hứa Bác Diễn thuận thế hôn lên hai nụ hồng đang run lên kia, phía dưới đâm vào sâu hơn.”Đồ xấu xa —— đồ xấu xa ——” anh khàn khàn rên rỉ, trong giọng nói tràn ngập vẻ không nỡ.
Cả đêm hôm ấy, bọn họ quấn quýt lấy nhau không rời. Ngày hôm sau, Triều Vũ xuất hiện hở ở sân bay với quầng thâm xanh dưới mắt, cả đường đi cô cứ ngáp ngắn ngáp dài.
Ba Triều mẹ Triều và Ninh San Tịch Triết đều đến tiễn cô.
Ba Triều : “Tiểu Vũ, phải biết tự chăm sóc bản thân.”
Mẹ Triều: “Nếu không thể chịu được thì về đây với mẹ.”
Triều Vũ chớp mắt, quay ra nhìn ông xã nhà mình.”Em vào nhé.”
Anh gật đầu chớp mắt một cái rồi giữ tay cô lại. Anh bước tới trước hôn sâu một cái lên môi cô.”Phải chăm sóc mình thật tốt nhé.”
Cô đỏ mặt, “Ừm. Anh cũng thế nhé , ăn cơm đúng giờ, bớt hút thuốc đi.”
Hứa Bác Diễn chỉ mỉm cười.
Ba Triều mẹ Triều đứng bên cạnh nhìn cảnh này, chỉ im lặng không nói. Cặp đôi bảo thủ đảnh đảo mắt nhìn lung tung xung quanh.
Ninh San và Tịch Triết thì quay ra nhìn nhau cười một tiếng.
Triều Vũ bắt đầu vào khu check in , cô vẫy vẫy tay, quay người đi vào. Cô cố kìm nén bản thân để không quay đầu lại, không nhìn bọn họ nữa.
Có lẽ đây chính là chuyến đi xa nhất trong đời này của cô.
Mọi người vẫn đứng nhìn theo cô. Hồi lâu sau, Tịch Triết mới nói: “Trở về thôi. Đợi sang năm cô ấy về, chúng ta sẽ tới đón cô ấy.”
Hai tay Hứa Bác Diễn đang nắm chặt cũng dần dần buông ra, anh thu mắt về, “Bác trai bác gái, cháu đưa hai bác trở về. Tịch Triết, em chịu khó đưa Ninh San về nhé.”
Ninh San vừa mấp máy môi định nói, bên kia Tịch Triết đã vội vàng cướp lời trước: “Không sao, em cũng tiện đường mà. Đi thôi.”
Trên đường trở về, Tịch Triết và Ninh San chỉ im lặng không nói. Tịch Triết nhịn nửa tiếng cuối cùng cũng mở miệng: “Tôi còn tưởng rằng em sẽ đi Châu Phi đấy.”
“Nếu Triều Vũ không đi, chắc sẽ là tôi.”
Tịch Triết nắm chặt tay, lẩm bẩm một câu, “May mà em không đi. Đã ăn sáng chưa? Trong ngăn tủ có mấy chiếc bánh bích quy.”
Ninh San thuận miệng trêu ghẹo: “Đàn ông các cậu cũng thích ăn bánh ngọt nữa à?”
Tịch Triết im lặng một chút mới nói, “Lần trước thấy em thích ăn, tôi đã mua mấy gói để trên xe.”
Ninh San lập tức ngậm miệng không nói.
“Này, Ninh San, chúng ta thử xem. Dù sao em cũng phải cho tôi cơ hội chứ.” Tịch Triết gian xảo, cậu biết mình không làm căng được đành đổi sang chiêu ăn vạ.
Quả nhiên Ninh San liền thoải mái với anh hơn .”Chúng ta không hợp đâu.”
“Vậy chúng ta cứ thử trước xem sao.”
Ninh San: “… Cậu để tôi nghĩ lại đã.”
Triều Vũ tái mặt, chắc vì không ngủ đủ giấc nên mới gầy .”Cũng hơi bận thôi ạ. Bà ngoại sức khỏe bà sao rồi?”
“Tốt hơn nhiều rồi, đã khiến hai đứa phải lo lắng rồi.” Bà ngoại cười.
Hứa Bác Diễn hỏi: “Bà uống thuốc chưa?”
Bà ngoại như một đứa trẻ, “Không muốn uống, đắng lắm.”
Hứa Bác Diễn nhíu mày, “Để con đi rót nước.”
Bà ngoại nạt: “Bà không khát.”
“Uống thuốc.”
“Thằng bé này chẳng đáng yêu chút nào.”
Triều Vũ cười trộm.
Bà ngoại kéo tay cô, nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới.
Triều Vũ đoán ra bà ngoại có lời muốn nói, trong lòng cô bỗng lo lắng.
“Triều Vũ, đừng cảm thấy có gánh nặng trong lòng. Chuyện quá khứ đều đã qua rồi.”
Tối hôm trước khi xuất viện, Hứa Bác Diễn đến bệnh viện trông bà. Bà có thể nhận ra, trong khoảng thời gian này, hôm nào anh tới bệnh viện cũng cố kìm nén bản thân. Thậm chí năm nay anh về quê nhưng cũng không có người thân nào đón sinh nhật cùng anh. Tối hôm ấy anh tâm sự với bà, cũng nói rất kiên quyết. Từ khi mẹ anh qua đời, trước đó anh chưa từng cười một cách vui vẻ cho đến khi Triều Vũ xuất hiện. Cả đời này anh chẳng thể yêu ai được nữa.”Bà ngoại, mong bà hiểu cho cháu.” Lông mày anh chau lại tràn ngập vẻ đau thương và cả bất lực.
Bà biết những năm qua anh sống không vui vẻ, nhưng khi nghe chính miệng anh nói ra, bà lại đau lòng vô cùng.”Bác Diễn à, bà biết hết. Bà không phản đối hai đứa, chỉ cần hai đứa hạnh phúc, bà cũng mừng cho hai đứa.” Bà ôm lấy anh tựa như khi anh còn bé, chỉ sợ anh phải chịu bất cứ tổn thương nào.
Bà đắn đo về thân phận của Triều Vũ, bà để ý tới chuyện Tịch Khê bất ngờ qua đời thế nhưng bà không nỡ để cháu bà phải chịu khổ. Thằng bé đã đau khổ cả chục năm qua rồi, bà có thể làm bạn bên cạnh anh bao lâu nữa? Hai mươi năm hay ba mươi năm?
Thế nhưng Triều Vũ thì không như thế, cô có thể ở bên cạnh anh lâu hơn bà. Có gì quan trọng hơn khi hai người yêu nhau hạnh phúc bên nhau? Nhất là sau khi bà biết Triều Vũ đã đưa ra lời chia tay với Bác Diễn, bà càng thêm thấu hiểu một chuyện.
Những năm tháng quá khứ ấy, bà không muốn buông cũng phải buông.
“Bà ngoại ——” cô dè dặt gọi.
Bà ngoại nắm chặt tay cô, “Hai đứa có thể gặp nhau chắc hẳn là sự an bài của mẹ Bác Diễn.”
“Cháu biết, bà cứ yên tâm.”
“Con bé này gầy quá rồi, công việc quan trọng, nhưng cũng phải để ý tới sức khỏe, biết chưa? Bà đã ngóng Bác Diễn kết hôn mấy năm nay rồi, hai đứa cũng mau chóng sinh chắt cho bà đi thôi.”
Triều Vũ ngượng ngùng cúi đầu xuống, suy nghĩ một chút cuối cùng cô quyết định ăn ngay nói thật, “Bà ngoại, năm nay tòa soạn cháu có một suất tới nước A tham gia hoạt động tình nguyện, lần này cháu có tên trong danh sách.”
“Hả! Cháu định đi nước A sao? Đi bao lâu?”
“Một năm ạ.” Triều Vũ trả lời, nghĩ thầm Hứa Bác Diễn sao vẫn chưa quay về chứ. Cô đưa mắt nhìn ra ngoài cửa.
Bà ngoại không nói. Tại sao cô lại muốn đi Châu Phi lại còn đi một năm nữa. Cháu ngoại bà sao lại đáng thương như thế chứ?
Khi Hứa Bác Diễn vào phòng, anh chợt phát hiện ra bầu không khí có vẻ hơi lạ. Triều Vũ nhỏ giọng nói lại mọi chuyện với anh. Anh bình tĩnh đưa hộp thuốc đưa cho bà ngoại, mở miệng nói: “Cô ấy tới Châu Phi là để làm việc, đó là mong muốn của cô ấy trước khi gặp con nữa.”
Bà ngoại: “Không đi được không?”
Hứa Bác Diễn cười buồn lắc đầu, “Một năm sẽ qua nhanh thôi. Triều Vũ mà về, chúng con sẽ kết hôn ngay, được không bà?”
Bà ngoại nhìn hai người rốt cục đành phải gật đầu.”Vậy con sang đó nhớ phải cẩn thận.”
Triều Vũ thở dài một hơi. Cứ nghĩ tới một năm tới Hứa Bác Diễn sẽ phải chịu áp lực cỡ nào thì cô lại đột nhiên không muốn đi nữa. Thế nhưng cung đã lên dây thì không thể tháo xuống được nữa.
Khi ba Triều mẹ Triều nghe nói cô muốn đi Châu Phi thì tức đến mức không thể cho cô một trận. Ba Triều không hổ là thầy chủ nhiệm, nói cô liên tục một tiếng, ngay cả Hứa Bác Diễn muốn xin cũng chẳng được.
Cuối cùng ba Triều tổng kết lại: “Ba mẹ cũng chẳng phải không ủng hộ công việc của con, chỉ là trước khi con đưa ra quyết định, có thể bàn lại với mọi người trong nhà trước không. Con còn chưa kết hôn, mọi chuyện cũng phải thông báo cho ba mẹ biết trước.”
Hứa Bác Diễn nhìn cô nghiêm mặt, bộ dạng muốn phản bác lại không dám phản bác thì anh cố nhịn cười.
Triều Vũ cúi đầu thái độ thành khẩn: “Ba, con sai rồi. Sau này con không dám nữa.”
Triều Ba khoát tay, “Chép mười lần gia quy. Ngày mai đưa đến trường cho ba.”
“Ba —— “
“Nói gì cũng vô dụng thôi.”
Cuối cùng, trong mười bản gia quy ấy nhờ Hứa Bác Diễn chép giúp cô năm bản thì Triều Vũ mới nộp được đúng hạn. Tuy nhiên trong lòng ba Triều mẹ Triều vẫn rất tức giận. Nhất là mẹ Triều, bà cảm thấy con gái mình thật ngớ ngẩn. Vừa có người yêu đã xa cách ngay, như con thiêu thân chẳng sợ gì cả.
***
Thời gian dần dần trôi đi, khoảng cách đến ngày cô lên máy bay càng ngày càng gần. trái tim Triều Vũ lại càng mất bình tĩnh .
Đến ngày cuối cùng, Triều Vũ nhìn con số in trên tờ lịch, giọng buồn thảm: “Sao thời gian lại trôi nhanh thế chứ.”
Hứa Bác Diễn tắt âm lượng tivi, quay đầu nhìn cô.”Không muốn đi nữa sao?”
Triều Vũ đặt điện thoại xuống, bất lực tựa lưng vào sofa, “Cứ nghĩ đến chuyện ba trăm sáu lăm ngày tới chúng ta không được gặp nhau, em lại cảm thấy khó chịu.”
Hứa Bác Diễn bật cười, “Một năm sẽ qua rất nhanh thôi.”
Triều Vũ lẳng lặng mà nhìn anh, vòng tay quấn chặt lấy cổ anh,cô ôm anh như con bạch tuộc, áp mặt vào ngực anh cọ qua cọ lại. Nghĩ đến ngày mai phải đi rồi, trong lòng cô lại khó chịu.
Hứa Bác Diễn cũng chẳng thể vui nổi. Anh cúi đầu hôn lên vành tai cô, “Chúng ta có thể chat facetime, có thể gọi điện. À, đến lúc anh nghỉ đông có thể tới thăm em nữa.”
Triều Vũ nghẹn ngào nói không thành lời, cô tìm môi anh quấn quýt không buông.
Bởi vì sắp chia xa, giờ phút này, cô chỉ muốn gần gũi anh hơn. Tay cô luồn vào trong áo anh, giống như ngày thường, sờ soạng lồng ngực anh , cơ bụng của anh.
Hứa Bác Diễn thở mạnh một hơi, gi chặt tay cô lại.
Triều Vũ mở mắt ra không hiểu nhìn anh.
Anh nói: “Ngày mai bay rồi, em phải ngủ sớm.”
Nước mắt bỗng dưng rơi lộp bộp một tiếng. Thật sự cho đến lúc này, cô mới biết, hóa ra bản thân lại không nỡ xa anh như thê.
Anh thở dài một hơi, cúi đầu xuống hôn lên môi cô, “Đồ ngốc.”
Giờ khắc này, cũng chỉ hôn nhau mới có thể an ủi tâm trạng của nhau.
Khi anh và cô dính chặt lấy nhau, cô mới cảm thấy an tâm.
Cô thuộc về anh.
text-align: justify;">Sau khi kết thúc. Hứa Bác Diễn nằm bẹp trên người cô, một tay kéo chiếc khăn tới lau những giọt mồ hôi trên trán cô, trìu mến hỏi thăm: “Em có mệt không?” Cô lắc đầu, hai tay vẫn ôm thật chặt eo anh.
Hứa Bác Diễn vừa định đứng dậy, cô lại kêu: “Đừng đi.”
Anh lại không động nữa.
Cả hai nghiêng người để có thể đối mặt với nhau, mà anh giờ phút này thứ đó của anh vẫn ở trong người cô, cảm nhận được sự khít chặt của cô.
Triều Vũ từ từ vươn tay chạm lên mặt anh, mân mê đôi lông mày của anh rồi di chuyển xuống mũi…
Cô lẩm bẩm một câu: “Đêm mai em không được chạm vào anh nữa rồi .”
Hứa Bác Diễn bật cười, để tùy cô sờ loạn trên mặt anh.”Sang bên kia em phải nhớ kỹ, không được đi đâu một mình, biết chưa?”
“Ừm.”
“Gặp chuyện thì đừng ra mặt.”
“Ừm.”
“Cũng đừng ăn đồ linh tinh.”
“Ừm.”
“Bên ấy thường hay xảy ra dịch bệnh, em phải cẩn thận.”
“Biết mà, những lời này anh nói mấy hôm nay rồi.”
Chê anh nói nhiều đấy à? Hứa Bác Diễn ôm chầm lấy cô thật mạnh rồi đột nhiên đâm thật sâu vào bên trong cô.
Cả người Triều Vũ run rẩy, “A ——” toàn thân run lên.
Hứa Bác Diễn nắm chặt eo cô, “Đã nghe rõ chưa?”
Cô thở hổn hển: “Nghe rõ, nghe rõ mà .”
“Có ghi vào lòng không?”
Cô cắn răng, ưỡn ngực lên, “Ông xã, anh nghe thử đi.”
Hứa Bác Diễn thuận thế hôn lên hai nụ hồng đang run lên kia, phía dưới đâm vào sâu hơn.”Đồ xấu xa —— đồ xấu xa ——” anh khàn khàn rên rỉ, trong giọng nói tràn ngập vẻ không nỡ.
Cả đêm hôm ấy, bọn họ quấn quýt lấy nhau không rời. Ngày hôm sau, Triều Vũ xuất hiện hở ở sân bay với quầng thâm xanh dưới mắt, cả đường đi cô cứ ngáp ngắn ngáp dài.
Ba Triều mẹ Triều và Ninh San Tịch Triết đều đến tiễn cô.
Ba Triều : “Tiểu Vũ, phải biết tự chăm sóc bản thân.”
Mẹ Triều: “Nếu không thể chịu được thì về đây với mẹ.”
Triều Vũ chớp mắt, quay ra nhìn ông xã nhà mình.”Em vào nhé.”
Anh gật đầu chớp mắt một cái rồi giữ tay cô lại. Anh bước tới trước hôn sâu một cái lên môi cô.”Phải chăm sóc mình thật tốt nhé.”
Cô đỏ mặt, “Ừm. Anh cũng thế nhé , ăn cơm đúng giờ, bớt hút thuốc đi.”
Hứa Bác Diễn chỉ mỉm cười.
Ba Triều mẹ Triều đứng bên cạnh nhìn cảnh này, chỉ im lặng không nói. Cặp đôi bảo thủ đảnh đảo mắt nhìn lung tung xung quanh.
Ninh San và Tịch Triết thì quay ra nhìn nhau cười một tiếng.
Triều Vũ bắt đầu vào khu check in , cô vẫy vẫy tay, quay người đi vào. Cô cố kìm nén bản thân để không quay đầu lại, không nhìn bọn họ nữa.
Có lẽ đây chính là chuyến đi xa nhất trong đời này của cô.
Mọi người vẫn đứng nhìn theo cô. Hồi lâu sau, Tịch Triết mới nói: “Trở về thôi. Đợi sang năm cô ấy về, chúng ta sẽ tới đón cô ấy.”
Hai tay Hứa Bác Diễn đang nắm chặt cũng dần dần buông ra, anh thu mắt về, “Bác trai bác gái, cháu đưa hai bác trở về. Tịch Triết, em chịu khó đưa Ninh San về nhé.”
Ninh San vừa mấp máy môi định nói, bên kia Tịch Triết đã vội vàng cướp lời trước: “Không sao, em cũng tiện đường mà. Đi thôi.”
Trên đường trở về, Tịch Triết và Ninh San chỉ im lặng không nói. Tịch Triết nhịn nửa tiếng cuối cùng cũng mở miệng: “Tôi còn tưởng rằng em sẽ đi Châu Phi đấy.”
“Nếu Triều Vũ không đi, chắc sẽ là tôi.”
Tịch Triết nắm chặt tay, lẩm bẩm một câu, “May mà em không đi. Đã ăn sáng chưa? Trong ngăn tủ có mấy chiếc bánh bích quy.”
Ninh San thuận miệng trêu ghẹo: “Đàn ông các cậu cũng thích ăn bánh ngọt nữa à?”
Tịch Triết im lặng một chút mới nói, “Lần trước thấy em thích ăn, tôi đã mua mấy gói để trên xe.”
Ninh San lập tức ngậm miệng không nói.
“Này, Ninh San, chúng ta thử xem. Dù sao em cũng phải cho tôi cơ hội chứ.” Tịch Triết gian xảo, cậu biết mình không làm căng được đành đổi sang chiêu ăn vạ.
Quả nhiên Ninh San liền thoải mái với anh hơn .”Chúng ta không hợp đâu.”
“Vậy chúng ta cứ thử trước xem sao.”
Ninh San: “… Cậu để tôi nghĩ lại đã.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.