Chương 44: Say nắng
Tg Dạ Mạn
09/09/2020
Ngày dự án cải tạo sống Vũ Hoa chính thức được khởi công. Thứ hai chín giờ
sáng, toàn bộ nhân viên cục Thủy lợi tham gia nghi thức khởi công dự án, các lãnh đạo ban ngành liên quan cũng đích thân tới hiện trường tham
dự.
Các phóng viên của tòa soạn địa phương đã có mặt từ sáng sớm.
Triều Vũ lướt Weibo cũng đọc được bài tuyên truyền, xem ảnh thì không thấy bóng dáng Hứa Bác Diễn đâu, lúc này chắc hẳn anh đã lẫn giữa biển người xa xa.
Ninh San đóng dấu một phần tài liệu, ngồi đối diện đưa cho cô: “Triều Vũ, sao hôm nay mày không xin chủ nhiệm tới hiện trường?”
“Không phải Hiểu Hi đã đi rồi à.” Triều Vũ thản nhiên trả lời.
Giờ mọi người trong phòng đều biết quan hệ của cô và Hứa Bác Diễn, cô chẳng sợ Trình Hiểu Hi thò chân vào. Ngược lại trong lòng Triều Vũ đang buồn bã phải làm thế nào để nói với ba mẹ về chuyện của Hứa Bác Diễn, và cô phải giải thích với Hứa Bác Diễn về thân phận của mình thế nào đây?
Ninh San thấy mặt cô sắc bí xị, nói chung cũng đoán được cô đang nghĩ gì.”Mày cũng đừng quá lo lắng, tìm một cơ hội giải thích với Hứa đội. Tao nghĩ là anh ấy sẽ hiểu và thông cảm cho mày thôi.”
Triều Vũ chống cằm hỏi: “Ngộ nhỡ anh ấy lại nghĩ tao yêu anh ấy là vì báo ơn thì sao?”
“Người ta là bạch hồ báo ơn còn mày là gì?”
“Tao là cá chép báo ơn, cá chép koi [1] may mắn lắm nhé.” Triều Vũ cười đùa.
[1] Cá chép Koi : hay có tên khác là Cá chép Nishikigoi (Một loại cá chép thường (Cyprinus carpio) đã được thuần hóa, lai tạo để nuôi làm cảnh trong những hồ nhỏ, được nuôi phổ biến tại Nhật Bản. Cá chép Koi và các hình xăm trên cá được người Nhật coi là điềm may mắn.
“Vậy cũng hay, cá chép koi hãy tranh thủ cơ hội sinh cho người ta một đàn cá chép nhỏ đi.”
“Được rồi, tao đi sửa lại bài quảng cáo cho Gia Hành đã.”
“Haiz, tao cũng cảm thấy đáng thương cho Gia Hành. Bạn học Thạch đã bị loại từ vòng gửi xe, thật đáng tiếc.”
Triều Vũ lườm cô một cái: “Sao tao nghe kiểu nói chuyện này của mày giống Tịch Triết cực đấy.”
“Tao giống cậu ta chỗ nào? Mày đừng nói nhảm, tao trước giờ vẫn như thế.”
“Mày hét lên như thế làm gì? Chột dạ à? Kỳ thực Tịch Triết cũng không tệ mà, tuy có hơi nói nhiều chút, nhưng cũng là một người đàn ông tử tế.”
Ninh San yên lặng thở dài một hơi, sắc mặt xám xị lại mấy phần: “Mày lại nói bậy rồi. Mày không biết gia cảnh Tịch Triết thế nào à? Tao đã bị rắn cắn một lần thì mười năm sợ dây thừng, đừng nhắc lại nữa.”
Triều Vũ vỗ vỗ vai cô: “Dù sao người như lão Tần chỉ là số ít thôi.”
“Được rồi, mày mau đi đi. Lát nữa tan làm không phải đi đón anh nhà mày à?” Ninh San nghĩ đến hôm ấy, Tịch Triết đưa cô trở về, sự quan tâm của anh khiến cô bàng hoàng.
Triều Vũ cong khóe miệng: “Tao gấp lắm đi trước nhé.”
***
Buổi chiều sau khi tan làm, cô lái xe đến thẳng nơi thi công.
Đã chạng vạng tối rồi, ánh nắng chiều rải đầy phía cuối chân trời.
Triều Vũ dừng xe xong liền đi dọc theo con đường. Ven đường có rất nhiều trẻ con, tốp năm tốp ba đang chơi đùa. Càng lớn cô lại càng hâm mộ những đứa trẻ bảy tám tuổi, tự do tự tại, vô ưu vô tư. Cô nhìn biển báo giao thông rồi đi về phía trước.
Còn có mấy phóng viên của các báo vẫn chưa về, có vẻ như muốn phỏng vấn riêng ai đó.
Dự án sông Vũ Hoa lần này được đầu tư mấy trăm triệu tệ, cả xã hội đều ngóng chờ tin từ dự án. Hứa Bác Diễn đội mũ bảo hộ, cùng đám Đại Hùng trò chuyện về phương án.
Trên người ai nấy đều bám đầy bụi đất, mồ hôi lấm tấm trên thái dương, nhưng ai ai cũng hăng hái, trong mắt tràn ngập ý chí phấn đấu, muốn làm một trận thật lớn.
Trình Hiểu Hi vẫn đang chờ đợi, cô muốn phỏng vấn riêng Hứa Bác Diễn, nhưng cả ngày hôm nay cũng chẳng tìm được cơ hội nào cả. Giữa trưa cô ăn cơm hộp ở một quán cơm bình dân gần đó. Trời nóng, cô cũng chẳng ăn được nhiều lắm.
Nhìn thấy bọn họ ở phía xa, cô chạy tới nghênh đón: “Hứa đội —— “
Tất cả mọi người đều dừng lại quay ra nhìn cô.
“Tôi là phóng viên của Thần Báo , Trình Hiểu Hi, tôi có thể xin các anh mấy phút không, tôi có mấy vấn đề cần hỏi về dự án cải tạo sông Vũ Hoa.” Cô thở hổn hển, trong lòng buồn bực khó chịu.
Hứa Bác Diễn trầm ngâm giây lát, rồi chỉ vào Từ Dật mà nói: “Cậu chịu trách nhiệm phỏng vấn đi.”
Sắc mặt Trình Hiểu Hi thay đổi, giận dữ mà gọi tên anh, “Hứa Bác Diễn! Nếu như hôm nay là Triều Vũ muốn phỏng vấn anh, anh sẽ từ chối sao?” Cô không cam tâm, cô cũng đang cố gắng vì công việc, tại sao nguyên một ngày hôm nay anh lại chẳng thèm để ý tới cô.
Hứa Bác Diễn nghiêm mặt, giơ tay nhìn đồng hồ, năm giờ mười phút rồi. Anh liếm đôi môi khô khốc, trầm giọng trả lời: “Từ Dật cũng tham gia trong dự án cải tạo sông Vũ Hoa lần này, cậu ấy cũng rất hiểu về dự án, nếu cô muốn biết về điều gì cậu ấy nhất định sẽ trả lời. Ngoài ra vấn đề vừa rồi của cô, cho tôi hỏi một câu, Triều Vũ vẫn luôn phụ trách các dự án liên quan đến cục thủy lợi, vì sao bên ấy lại đột nhiên thay người? Theo tôi được biết, mấy năm qua, cô chưa
hề làm việc với cục Thủy lợi chúng tôi lần nào.” Mặt Trình Hiểu Hi trắng bệch, không biết là vì giận hay vì say nắng . Cô thảm đạm cười một tiếng, yếu ớt mà nói: “Tôi cũng đang cố gắng, tôi muốn làm thật tốt lần đưa tin này. Vì sao anh chẳng cho tôi một cơ hội nào?” Nói xong, cơ thể cô mềm nhũn ra.
Hứa Bác Diễn nhanh tay bắt lấy cánh tay cô, mới giúp cô không ngã xuống.”Đại Hùng, mang cốc nước tới đây.”
“Vâng.” Đại Hùng nhanh chóng chạy đi lấy nước.
Từ Dật nhẹ giọng nói: “Chắc là cô ta bị cảm nắng? Lên xe trước đã rồi hãy nói, trên xe có điều hòa.”
Hứa Bác Diễn nhìn Trình Hiểu Hi, môi cô cũng trắng bệch, trong lòng phức tạp, anh ôm cô lên.”Đi thôi.”
Từ Dật hạ thấp giọng: “Hứa đội, hỏng rồi, anh nhìn người phía trước kia có phải là Triều phóng viên không?”
Hứa Bác Diễn ngẩng đầu nheo mắt, lên tiếng đáp lời.
Triều Vũ đang đứng ngược hướng nắng chiều, từ phía xa đã thấy bọn anh. Cô định chờ bọn họ ở phía trước.
Chờ khi bọn họ đi tới, cô cũng thấy rất rõ, hóa ra anh đang ôm Hiểu Hi.
Cô âm thầm bấm vào lòng bàn tay, trong lòng không biết là cảm giác gì: “Hiểu Hi sao thế?”
Từ Dật vội vàng giải thích: “Cô ấy đang định phỏng vấn Hứa đội, bị từ chối , trời nóng lòng lại tức giận nên bị choáng .”
Triều Vũ nghe lời Từ Dật nói mà suýt phì cười, nhưng vẫn nhịn lại, lôi trong túi ra một hộp thuốc.
Trình Hiểu Hi nhận thuốc, uống một chút nước, người cũng dần dần tỉnh lại. Lúc vừa thấy Triều Vũ , trong mắt cô đã chẳng còn chút ánh sáng nào.
Triều Vũ: “Cậu bị cảm nắng rồi.”
Trình Hiểu Hi khó khăn ngồi dậy: “Cám ơn.”
Triều Vũ: “Hai ngày nay trời rất nắng, cậu nên uống nhiều nước.”
Đại Hùng phụ họa vào: “Đúng vậy, công việc quan trọng, nhưng sức khỏe cũng quan trọng mà. Phỏng vấn trễ một hai ngày cũng có sao đâu, còn nhiều thời gian mà.”
Hứa Bác Diễn đưa mắt nhìn anh, “Được rồi, Từ Dật cậu ngồi phỏng vấn cùng Trình phóng viên. Chuyện phỏng vấn cô hãy liên lạc với Từ Dật.”
Trình Hiểu Hi nhếch khóe môi, không nói gì.
Triều Vũ thở phào, “Vậy chúng tôi đi trước. Hiểu Hi, cậu nghỉ chút đi nhé.”
Trình Hiểu Hi quay mặt đi, “Được.”
Triều Vũ và Hứa Bác Diễn lên xe, hơi lạnh dần vây quanh, cô nhẹ nhàng thở một hơi, nghiêng đầu qua nhìn anh, mắt nheo lại: “Thật ra anh có nhận lời phỏng vấn của cô ấy, em cũng sẽ không tức giận .”
Bên môi treo ý cười, anh lẳng lặng đánh giá cô: “Đúng là em có vấn đề.” Hơn nữa còn rất khó giải quyết.
“Vậy nếu đổi lại là em thì sao? Nếu em muốn phỏng vấn anh? Anh có đồng ý không?” Triều Vũ nhướn mày.
Hứa Bác Diễn đáp lời: “Nếu là em, anh sẽ cân nhắc lại.”
Triều Vũ cong miệng khẽ cười: “Ban đầu, không phải anh cũng từ chối em sao?” Trước giờ anh vốn chẳng phải là người lấy việc công làm như việc riêng. Cô đưa cho anh một chai nước.
Hứa Bác Diễn vặn nắp, tu ùng ục ùng ục nửa chai.
Triều Vũ nhìn chiếc áo thun ướt đẫm mồ hôi, ánh mắt nặng nề hẳn.
Hứa Bác Diễn vặn nắp chai lại, quay đầu nhìn ra sự hoảng hốt trong đôi mắt kia: “Đang nghĩ gì thế?”
Triều Vũ nuốt nước bọt, tim đập thình thịch: “Đột nhiên em nhớ tới một chuyện.”
Anh hỏi: “Chuyện gì?”
Triều Vũ khẽ cắn môi, móng tay dùng sức bấm chặt vào lòng bàn tay: “Có một cô bé…” Lời còn chưa nói hết, cách đó không xa đột nhiên có người vừa ngã xuống sông.
Hứa Bác Diễn lập tức tháo dây thắt an toàn, mở cửa lao xuống xe, “Chờ anh về rồi ta nói tiếp nhé.”
Các phóng viên của tòa soạn địa phương đã có mặt từ sáng sớm.
Triều Vũ lướt Weibo cũng đọc được bài tuyên truyền, xem ảnh thì không thấy bóng dáng Hứa Bác Diễn đâu, lúc này chắc hẳn anh đã lẫn giữa biển người xa xa.
Ninh San đóng dấu một phần tài liệu, ngồi đối diện đưa cho cô: “Triều Vũ, sao hôm nay mày không xin chủ nhiệm tới hiện trường?”
“Không phải Hiểu Hi đã đi rồi à.” Triều Vũ thản nhiên trả lời.
Giờ mọi người trong phòng đều biết quan hệ của cô và Hứa Bác Diễn, cô chẳng sợ Trình Hiểu Hi thò chân vào. Ngược lại trong lòng Triều Vũ đang buồn bã phải làm thế nào để nói với ba mẹ về chuyện của Hứa Bác Diễn, và cô phải giải thích với Hứa Bác Diễn về thân phận của mình thế nào đây?
Ninh San thấy mặt cô sắc bí xị, nói chung cũng đoán được cô đang nghĩ gì.”Mày cũng đừng quá lo lắng, tìm một cơ hội giải thích với Hứa đội. Tao nghĩ là anh ấy sẽ hiểu và thông cảm cho mày thôi.”
Triều Vũ chống cằm hỏi: “Ngộ nhỡ anh ấy lại nghĩ tao yêu anh ấy là vì báo ơn thì sao?”
“Người ta là bạch hồ báo ơn còn mày là gì?”
“Tao là cá chép báo ơn, cá chép koi [1] may mắn lắm nhé.” Triều Vũ cười đùa.
[1] Cá chép Koi : hay có tên khác là Cá chép Nishikigoi (Một loại cá chép thường (Cyprinus carpio) đã được thuần hóa, lai tạo để nuôi làm cảnh trong những hồ nhỏ, được nuôi phổ biến tại Nhật Bản. Cá chép Koi và các hình xăm trên cá được người Nhật coi là điềm may mắn.
“Vậy cũng hay, cá chép koi hãy tranh thủ cơ hội sinh cho người ta một đàn cá chép nhỏ đi.”
“Được rồi, tao đi sửa lại bài quảng cáo cho Gia Hành đã.”
“Haiz, tao cũng cảm thấy đáng thương cho Gia Hành. Bạn học Thạch đã bị loại từ vòng gửi xe, thật đáng tiếc.”
Triều Vũ lườm cô một cái: “Sao tao nghe kiểu nói chuyện này của mày giống Tịch Triết cực đấy.”
“Tao giống cậu ta chỗ nào? Mày đừng nói nhảm, tao trước giờ vẫn như thế.”
“Mày hét lên như thế làm gì? Chột dạ à? Kỳ thực Tịch Triết cũng không tệ mà, tuy có hơi nói nhiều chút, nhưng cũng là một người đàn ông tử tế.”
Ninh San yên lặng thở dài một hơi, sắc mặt xám xị lại mấy phần: “Mày lại nói bậy rồi. Mày không biết gia cảnh Tịch Triết thế nào à? Tao đã bị rắn cắn một lần thì mười năm sợ dây thừng, đừng nhắc lại nữa.”
Triều Vũ vỗ vỗ vai cô: “Dù sao người như lão Tần chỉ là số ít thôi.”
“Được rồi, mày mau đi đi. Lát nữa tan làm không phải đi đón anh nhà mày à?” Ninh San nghĩ đến hôm ấy, Tịch Triết đưa cô trở về, sự quan tâm của anh khiến cô bàng hoàng.
Triều Vũ cong khóe miệng: “Tao gấp lắm đi trước nhé.”
***
Buổi chiều sau khi tan làm, cô lái xe đến thẳng nơi thi công.
Đã chạng vạng tối rồi, ánh nắng chiều rải đầy phía cuối chân trời.
Triều Vũ dừng xe xong liền đi dọc theo con đường. Ven đường có rất nhiều trẻ con, tốp năm tốp ba đang chơi đùa. Càng lớn cô lại càng hâm mộ những đứa trẻ bảy tám tuổi, tự do tự tại, vô ưu vô tư. Cô nhìn biển báo giao thông rồi đi về phía trước.
Còn có mấy phóng viên của các báo vẫn chưa về, có vẻ như muốn phỏng vấn riêng ai đó.
Dự án sông Vũ Hoa lần này được đầu tư mấy trăm triệu tệ, cả xã hội đều ngóng chờ tin từ dự án. Hứa Bác Diễn đội mũ bảo hộ, cùng đám Đại Hùng trò chuyện về phương án.
Trên người ai nấy đều bám đầy bụi đất, mồ hôi lấm tấm trên thái dương, nhưng ai ai cũng hăng hái, trong mắt tràn ngập ý chí phấn đấu, muốn làm một trận thật lớn.
Trình Hiểu Hi vẫn đang chờ đợi, cô muốn phỏng vấn riêng Hứa Bác Diễn, nhưng cả ngày hôm nay cũng chẳng tìm được cơ hội nào cả. Giữa trưa cô ăn cơm hộp ở một quán cơm bình dân gần đó. Trời nóng, cô cũng chẳng ăn được nhiều lắm.
Nhìn thấy bọn họ ở phía xa, cô chạy tới nghênh đón: “Hứa đội —— “
Tất cả mọi người đều dừng lại quay ra nhìn cô.
“Tôi là phóng viên của Thần Báo , Trình Hiểu Hi, tôi có thể xin các anh mấy phút không, tôi có mấy vấn đề cần hỏi về dự án cải tạo sông Vũ Hoa.” Cô thở hổn hển, trong lòng buồn bực khó chịu.
Hứa Bác Diễn trầm ngâm giây lát, rồi chỉ vào Từ Dật mà nói: “Cậu chịu trách nhiệm phỏng vấn đi.”
Sắc mặt Trình Hiểu Hi thay đổi, giận dữ mà gọi tên anh, “Hứa Bác Diễn! Nếu như hôm nay là Triều Vũ muốn phỏng vấn anh, anh sẽ từ chối sao?” Cô không cam tâm, cô cũng đang cố gắng vì công việc, tại sao nguyên một ngày hôm nay anh lại chẳng thèm để ý tới cô.
Hứa Bác Diễn nghiêm mặt, giơ tay nhìn đồng hồ, năm giờ mười phút rồi. Anh liếm đôi môi khô khốc, trầm giọng trả lời: “Từ Dật cũng tham gia trong dự án cải tạo sông Vũ Hoa lần này, cậu ấy cũng rất hiểu về dự án, nếu cô muốn biết về điều gì cậu ấy nhất định sẽ trả lời. Ngoài ra vấn đề vừa rồi của cô, cho tôi hỏi một câu, Triều Vũ vẫn luôn phụ trách các dự án liên quan đến cục thủy lợi, vì sao bên ấy lại đột nhiên thay người? Theo tôi được biết, mấy năm qua, cô chưa
hề làm việc với cục Thủy lợi chúng tôi lần nào.” Mặt Trình Hiểu Hi trắng bệch, không biết là vì giận hay vì say nắng . Cô thảm đạm cười một tiếng, yếu ớt mà nói: “Tôi cũng đang cố gắng, tôi muốn làm thật tốt lần đưa tin này. Vì sao anh chẳng cho tôi một cơ hội nào?” Nói xong, cơ thể cô mềm nhũn ra.
Hứa Bác Diễn nhanh tay bắt lấy cánh tay cô, mới giúp cô không ngã xuống.”Đại Hùng, mang cốc nước tới đây.”
“Vâng.” Đại Hùng nhanh chóng chạy đi lấy nước.
Từ Dật nhẹ giọng nói: “Chắc là cô ta bị cảm nắng? Lên xe trước đã rồi hãy nói, trên xe có điều hòa.”
Hứa Bác Diễn nhìn Trình Hiểu Hi, môi cô cũng trắng bệch, trong lòng phức tạp, anh ôm cô lên.”Đi thôi.”
Từ Dật hạ thấp giọng: “Hứa đội, hỏng rồi, anh nhìn người phía trước kia có phải là Triều phóng viên không?”
Hứa Bác Diễn ngẩng đầu nheo mắt, lên tiếng đáp lời.
Triều Vũ đang đứng ngược hướng nắng chiều, từ phía xa đã thấy bọn anh. Cô định chờ bọn họ ở phía trước.
Chờ khi bọn họ đi tới, cô cũng thấy rất rõ, hóa ra anh đang ôm Hiểu Hi.
Cô âm thầm bấm vào lòng bàn tay, trong lòng không biết là cảm giác gì: “Hiểu Hi sao thế?”
Từ Dật vội vàng giải thích: “Cô ấy đang định phỏng vấn Hứa đội, bị từ chối , trời nóng lòng lại tức giận nên bị choáng .”
Triều Vũ nghe lời Từ Dật nói mà suýt phì cười, nhưng vẫn nhịn lại, lôi trong túi ra một hộp thuốc.
Trình Hiểu Hi nhận thuốc, uống một chút nước, người cũng dần dần tỉnh lại. Lúc vừa thấy Triều Vũ , trong mắt cô đã chẳng còn chút ánh sáng nào.
Triều Vũ: “Cậu bị cảm nắng rồi.”
Trình Hiểu Hi khó khăn ngồi dậy: “Cám ơn.”
Triều Vũ: “Hai ngày nay trời rất nắng, cậu nên uống nhiều nước.”
Đại Hùng phụ họa vào: “Đúng vậy, công việc quan trọng, nhưng sức khỏe cũng quan trọng mà. Phỏng vấn trễ một hai ngày cũng có sao đâu, còn nhiều thời gian mà.”
Hứa Bác Diễn đưa mắt nhìn anh, “Được rồi, Từ Dật cậu ngồi phỏng vấn cùng Trình phóng viên. Chuyện phỏng vấn cô hãy liên lạc với Từ Dật.”
Trình Hiểu Hi nhếch khóe môi, không nói gì.
Triều Vũ thở phào, “Vậy chúng tôi đi trước. Hiểu Hi, cậu nghỉ chút đi nhé.”
Trình Hiểu Hi quay mặt đi, “Được.”
Triều Vũ và Hứa Bác Diễn lên xe, hơi lạnh dần vây quanh, cô nhẹ nhàng thở một hơi, nghiêng đầu qua nhìn anh, mắt nheo lại: “Thật ra anh có nhận lời phỏng vấn của cô ấy, em cũng sẽ không tức giận .”
Bên môi treo ý cười, anh lẳng lặng đánh giá cô: “Đúng là em có vấn đề.” Hơn nữa còn rất khó giải quyết.
“Vậy nếu đổi lại là em thì sao? Nếu em muốn phỏng vấn anh? Anh có đồng ý không?” Triều Vũ nhướn mày.
Hứa Bác Diễn đáp lời: “Nếu là em, anh sẽ cân nhắc lại.”
Triều Vũ cong miệng khẽ cười: “Ban đầu, không phải anh cũng từ chối em sao?” Trước giờ anh vốn chẳng phải là người lấy việc công làm như việc riêng. Cô đưa cho anh một chai nước.
Hứa Bác Diễn vặn nắp, tu ùng ục ùng ục nửa chai.
Triều Vũ nhìn chiếc áo thun ướt đẫm mồ hôi, ánh mắt nặng nề hẳn.
Hứa Bác Diễn vặn nắp chai lại, quay đầu nhìn ra sự hoảng hốt trong đôi mắt kia: “Đang nghĩ gì thế?”
Triều Vũ nuốt nước bọt, tim đập thình thịch: “Đột nhiên em nhớ tới một chuyện.”
Anh hỏi: “Chuyện gì?”
Triều Vũ khẽ cắn môi, móng tay dùng sức bấm chặt vào lòng bàn tay: “Có một cô bé…” Lời còn chưa nói hết, cách đó không xa đột nhiên có người vừa ngã xuống sông.
Hứa Bác Diễn lập tức tháo dây thắt an toàn, mở cửa lao xuống xe, “Chờ anh về rồi ta nói tiếp nhé.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.