Ngươi Không Thương Ta Ta Ngoại Tình
Chương 6
Đoạn Dực
24/11/2020
Không đếm xỉa đến Tư Đồ Dật mặt đang đen như mực, hắn nhiệt tình cho Tư Đồ Dật một cái ôm lớn: “Dật, ngươi vẫn là xinh đẹp như vậy, ở trong quần chúng ngươi chính là một ngôi sao, vĩnh viễn đều ở tỏa sáng lấp lánh.”
Phi, yêu quái chết bầm, lời ghê tởm như thế mà cũng nói ra được, đúng là đồ điên mắt lác! Ta chụp chụp phủi phủi cái tay của yêu quái, bởi vì tay hắn dám nắm chặt tay Dật không buông: “Uy, yêu quái, Dật là để ngươi kêu sao? Mau lấy cái tay thối kia ra!”
Yêu quái kia lúc này mới chú ý đến ta, có hơi kinh ngạc nói: “Dật, tiểu mỹ nhân này là ai a? Giới thiệu cho ta một chút.”
Tư Đồ Dật lãnh thanh nói: “Không cần thiết, hắn không thích ngươi.”
Ta nghe vậy lập tức gật đầu, quát to: “Yêu quái, ngươi tránh ra, không tin ta gọi quốc sư thu phục ngươi!”
“Yêu quái, là nói ta sao? Ha ha, thật ngại quá, ta không họ Yêu, cũng không gọi là quái, ta gọi là Bản.” Yêu quái nhưng thật ra rất phong độ, trên khuôn mặt còn treo vẻ tươi cười.
“Ta cũng mặc kệ ngươi gọi là Bổn (ngu) hay là Đản (trứng), Dật, chúng ta mau đi.” Ta dùng sức túm tay áo Tư Đồ Dật.
“Di, Tư Đồ?” Lại có một thanh âm xa lạ tiến vào, ta kéo tầm mắt mình qua, người tới có làn da trắng nõn, tươi cười dịu dàng, trong ánh mắt giống như vĩnh viễn đều là ý cười ấm áp, vẻ mặt hình như rất quen thuộc… Đầu óc ta tự động tìm kiếm, nhưng mà nửa ngày cũng không nghĩ ra được là ai.
Nam nhân tuấn nhã (*) kia cũng ôm Tư Đồ Dật một cái, bất quá may mà hắn may mà hắn lập tức thả ra, Tư Đồ Dật cười nói: “Liễu Tiếu Phong sao ngươi lại ở chỗ này? Ngươi không phải còn đang ở Mĩ sao?”
(*)tuấn nhã: trẻ đẹp lịch sự.
Liễu Tiếu Phong? Ta không biết là ta đã sợ hãi hét cả lên, tên này ta rất quen thuốc nha, ta ngơ ngác nhìn nam nhân trước mắt, một lúc lâu cũng không nói thêm được, dùng từ kinh ngạc không thôi đã không đủ để biểu đạt tâm tình lúc này của ta.
Liễu Tiếu Phong đã nhìn ta, trong mắt cũng là kinh ngạc, lập tức kinh hỉ (sướng mún chết), hắn tiến lên một phen ôm lấy ta, không ngừng xoay xoay: “Ha ha, Tiêu Bạch, ngươi cũng đến rồi.”
“Các ngươi biết nhau?” Tư Đồ Dật cũng khó hiểu hỏi.
Liễu Tiếu Phong cuối cùng cũng ngừng không xoay ta vòng vòng nữa, bất quá vẫn không chịu buông ta ra, ôn nhu nhìn ta nói: “Đương nhiên là biết, lúc nhỏ chúng ta còn có hôn ước, nếu không phải có chuyện ngoài ý muốn này, chúng ta sớm đã thành hôn.”
“Hôn ước?” Ta kinh hô, mà Tư Đồ Dật cũng hồ nghi nhìn ta.
Liễu Tiếu Phong gật gật đầu: “Nơi này nói chuyện không tiện, chúng ta vào trong nói đi.”
“Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Chẳng lẽ ngươi cũng là đến từ Nam Quận Quốc đến như hắn a?” Tư Đồ Dật đưa ra nghi vấn.
Liễu Tiếu Phong gật đầu cười nói: “Ta và Tiêu Bạch đều đến từ Nam Quận Quốc, có thể nói là đến khoảng thời không khác nhau, chỉ là ta đến sớm mười năm so với hắn.”
Một người được cho là đã chết xuất hiện trước mắt ta, ta còn có chút chưa thể thích ứng được: “Ngươi vô duyên vô cớ mất tích, chúng ta đều nghĩ là ngươi đã chết, nguyên lai là ngươi rơi đến đây, phụ thân ngươi bọn hắn rất nhớ ngươi.” Đột nhiên ta nghĩ tới mình cũng bị rơi xuống nước, buồn bã nói: “Không chừng hoàng huynh bọn hắn cũng cho là ta chết rồi.”
Liễu Tiếu Phong an úi kéo ta vào trong lòng, ôn nhu nói: “Không quan hệ, về sau ta tới chiếu cố ngươi, nếu không phải ta rơi vào nơi này, chúng ta đã sớm thành thân.”
Mặt ta cứng đờ, lẳng lặng chuồn khỏi ôm ấp của hắn, dịch sát sang bên Tư Đồ Dật: “Ta bây giờ đang ở nhà Dật Dật, ta tốt lắm.”
“Dật Dật?” Liễu Tiếu Phong tuy rằng sắc mặt chưa thay đổi, nhưng ta nhìn thấy trong mắt hắn lóe lên một tia kỳ dị: “Các ngươi thân nhau? Tiêu Bạch, ngươi tới nơi này được bao lâu rồi?”
Ta dựng thẳng hai ngón tay lên quơ quơ: “Hai ngày rồi a!”
Liễu Tiếu Phong cười nói: “Vừa mới tới hai ngày thôi nha, vậy cái gì ở đây ngươi cũng không hiểu a, vẫn nên đến nhà ta ở tốt hơn, tự ta sẽ từ từ dạy cho ngươi, ngươi ở lại nhà Tư Đồ Dật sẽ mang phiền phức cho hắn.”
Ta lắc đầu nguầy nguậy như cái trống bỏi: “Ta không cần, ta muốn ở cùng Dật Dật, hắn sẽ không chê ta phiền, đúng không? Dật Dật!” Ta dùng sức nhéo bắp đùi Tư Đồ Dật, nếu hắn dám nói một câu trái ý ta, hừ hừ, tư liền cấu rớt luôn một miếng thịt của hắn!
Khóe miệng Tư Đồ Dật có chút run run, nói với Liễu Tiếu Phong: “Thực ra cũng không có gì phức tạp, ta sẽ chiếu cố hắn giống như chiếu cố đệ đệ của ta, ngươi cứ yên tâm.”
Chiếu cố như đệ đệ? Ta nhíu mày, giống như khi hắn nhìn đệ đệ hắn tư Đồ Hưởng bị ta đánh cho mặt mũi bầm dập thì còn đứng phía sau trầm trồ khen ngợi hả?
Tư Đồ Dật đã nói muốn ta ở lại, Liễu Tiếu Phong cũng không có nói lại cái gì. chỉ là thản nhiên cười nói: “Vậy được rồi, Tiêu Bạch gây phiền phức đành nhờ ngươi chiếu cố hắn, nếu hắn làm ngươi phiền não quá thì cứ tặng qua cho ta là được.”
“Ta không đồng ý!” Thanh âm cao vút vang lên giữa bốn người chúng ta.
Ta cùng Tư Đồ Dật, Liễu Tiếu Phong cùng nhìn sang bên Bản: “Ngươi có cái gì mà không đồng ý hả?” Kỳ quái thật, đồ yêu quái chết bầm này, ta ở nhà Dật Dật thì liên quan gì đến hắn? Hắn có cái tư cách gì mà đòi không đồng ý?
Bản khẩn trương hề hề nói: “Thế chẳng phải bọn hắn ở chung sao? Không được! Ta muốn bảo vệ trinh tiết của Dật!” (=.=)
“Đi chết đi!” Ta cùng Tư Đồ Dật phi luôn chiếc đũa trong tay vào mặt hắn.
Tuy rằng điều hòa trong phòng bật đủ lớn, nhưng là ta luôn buồn bực ngủ không được, lăn qua lăn lại, nằm sấp xuống, bằng không thì lại ngồi dậy lấy tay quạt gió: “Nóng quá nha!”
Tư Đồ Dật cho hai tay gối ra sau đầu, nhắm mắt dưỡng thần: “Ngươi sao lại giống con khỉ cứ nhích tới nhích lui thế hả?”
Ta lại ngã xuống trên giường, tứ chi toàn bộ quấn lên thân thể hắn, hung ác nhìn hắn: “Ngươi nói, có phải hôm nay ngươi định đáp ứng Liễu Tiếu Phong, để hắn mang ta đi?”
Hắn cười mà không đáp, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
“Ngươi nói cho ta! Không nói ta hành hình!” Ta hung hăng bóp chặt thắt lưng hắn.
Hắn nhíu nhíu mày: “Nhẹ chút, đau!”
“Dật dật…… Ngươi đau ta cũng đau lòng ” Ta nhẹ nhàng xoa xoa chỗ đau của hắn: “Ngươi không trả lời ta cũng được, vậy ngươi nói cho ta biết, cái bổn (ngu) yêu quái kia là loại người nào, ngươi có quan hệ gì với hắn a?”
Hắn thản nhiên nói: “Hắn là người ngoại quốc, không có quan hệ gì với ta.”
Hô! Ta nhẹ nhàng thở ra, không phải tình địch! (=v=|||) Ân, không đúng, hắn chưa đủ trình độ làm tình địch, nhưng phải cẩn thận đề phòng hắn, bởi vì tên đó có tư tưởng không trong sáng với Dật Dật, ta vỗ vỗ bụng Tư Đồ Dật: “Dật Dật, chúng ta động phòng đi, ta thay ngươi sinh con nha, như vậy mới xong hết được.”
“Sinh con?Namnhân lafmsao sinh con được?” Tư Đồ Dật mở bừng mắt, buồn cười nhìn ta.
Ta hỏi lại hắn: “Tại sao nam nhân thì không thể sinh con?Namnhân Nam Quận Quốc chúng ta ai cũng có thể sinh con được.”
“A?” Hắn sợ đến muốn rớt cả cằm: “Ngươi nói giỡn đó hả?”
Ta trừng mắt: “Ta đang rất nghiêm túc nói chuyện nối dõi tông đường với ngươi nha, không có nói giỡn.”
…… Sau một lúc lâu, Tư Đồ dật rốt cục mở miệng nói: “Không còn sớm nữa, đi ngủ đi, ngươi hôm nay gặp lại được bạn cùng quê, hưng phấn quá rồi.”
Ta hưng phấn? Ta hưng phấn đâu? Được rồi được rồi, ta thừa nhận, ta có hơi bị hưng phấn một tý, nhưng mà nguyên nhân chả liên quan gì đến chuyện gặp lại được bạn cũ cùng quê cả, ta cọ cọ trước ngực hắn: “Dật Dật, hôm nay Phương bí thư cho ta xem cái gì kỳ quái lắm, ta ngủ không được.” Chỉ cần nhớ đến cảnh tượng hai người kia quấn lấy nhau ta liền cảm thấy cả người khô nóng. (em giết chị Phương rồi em ơi…)
“Phương bí thư cho ngươi xem cái gì?”
Ta đỏ bừng mặt, ấp úng nói: “Ta xem cả buổi chiều hai nam nhân động phòng.”
Tư Đồ Dật đảo cặp mắt trắng dã, cắn răng nói: “Cái cô Phương Uyển Uyển này, đúng là chết cũng không chừa! Ngươi sau này ít đến gần nàng!”
“Thế cho ta thử xem được không?” Ta đỏ mặt nhỏ giọng hỏi.
Hắn khó hiểu nhìn ta: “Thử cái gì?”
Ta một phen xốc chăn lên, mê đắm nhìn thân thể trần trụi của hắn: “Thử cái này!” Ta cúi đầu ngậm núm vú nho nhỏ mút vào, trong đầu nhớ lại mấy cái gì đó mới học được buổi chiều, thỉnh thoảng dùng răng khẽ cắn.
Ta thấy bụng hắn vừa mạnh mẽ co lại, hắn vội hít vào một hơi, đẩy đầu của ta ra, lớn tiếng quát: “Đừng như vậy!”
Chiêu này không được hả? Ta lại nhớ lại coi chiêu khác, lại cúi đầu xuống phía dưới đổi mục tiêu, ngậm phân thân của hắn trong miệng, cảm thấy nó thình lình biến to trong miệng ta, bên tai truyền đến tiếng rên rỉ rất nhỏ của hắn
Phi, yêu quái chết bầm, lời ghê tởm như thế mà cũng nói ra được, đúng là đồ điên mắt lác! Ta chụp chụp phủi phủi cái tay của yêu quái, bởi vì tay hắn dám nắm chặt tay Dật không buông: “Uy, yêu quái, Dật là để ngươi kêu sao? Mau lấy cái tay thối kia ra!”
Yêu quái kia lúc này mới chú ý đến ta, có hơi kinh ngạc nói: “Dật, tiểu mỹ nhân này là ai a? Giới thiệu cho ta một chút.”
Tư Đồ Dật lãnh thanh nói: “Không cần thiết, hắn không thích ngươi.”
Ta nghe vậy lập tức gật đầu, quát to: “Yêu quái, ngươi tránh ra, không tin ta gọi quốc sư thu phục ngươi!”
“Yêu quái, là nói ta sao? Ha ha, thật ngại quá, ta không họ Yêu, cũng không gọi là quái, ta gọi là Bản.” Yêu quái nhưng thật ra rất phong độ, trên khuôn mặt còn treo vẻ tươi cười.
“Ta cũng mặc kệ ngươi gọi là Bổn (ngu) hay là Đản (trứng), Dật, chúng ta mau đi.” Ta dùng sức túm tay áo Tư Đồ Dật.
“Di, Tư Đồ?” Lại có một thanh âm xa lạ tiến vào, ta kéo tầm mắt mình qua, người tới có làn da trắng nõn, tươi cười dịu dàng, trong ánh mắt giống như vĩnh viễn đều là ý cười ấm áp, vẻ mặt hình như rất quen thuộc… Đầu óc ta tự động tìm kiếm, nhưng mà nửa ngày cũng không nghĩ ra được là ai.
Nam nhân tuấn nhã (*) kia cũng ôm Tư Đồ Dật một cái, bất quá may mà hắn may mà hắn lập tức thả ra, Tư Đồ Dật cười nói: “Liễu Tiếu Phong sao ngươi lại ở chỗ này? Ngươi không phải còn đang ở Mĩ sao?”
(*)tuấn nhã: trẻ đẹp lịch sự.
Liễu Tiếu Phong? Ta không biết là ta đã sợ hãi hét cả lên, tên này ta rất quen thuốc nha, ta ngơ ngác nhìn nam nhân trước mắt, một lúc lâu cũng không nói thêm được, dùng từ kinh ngạc không thôi đã không đủ để biểu đạt tâm tình lúc này của ta.
Liễu Tiếu Phong đã nhìn ta, trong mắt cũng là kinh ngạc, lập tức kinh hỉ (sướng mún chết), hắn tiến lên một phen ôm lấy ta, không ngừng xoay xoay: “Ha ha, Tiêu Bạch, ngươi cũng đến rồi.”
“Các ngươi biết nhau?” Tư Đồ Dật cũng khó hiểu hỏi.
Liễu Tiếu Phong cuối cùng cũng ngừng không xoay ta vòng vòng nữa, bất quá vẫn không chịu buông ta ra, ôn nhu nhìn ta nói: “Đương nhiên là biết, lúc nhỏ chúng ta còn có hôn ước, nếu không phải có chuyện ngoài ý muốn này, chúng ta sớm đã thành hôn.”
“Hôn ước?” Ta kinh hô, mà Tư Đồ Dật cũng hồ nghi nhìn ta.
Liễu Tiếu Phong gật gật đầu: “Nơi này nói chuyện không tiện, chúng ta vào trong nói đi.”
“Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Chẳng lẽ ngươi cũng là đến từ Nam Quận Quốc đến như hắn a?” Tư Đồ Dật đưa ra nghi vấn.
Liễu Tiếu Phong gật đầu cười nói: “Ta và Tiêu Bạch đều đến từ Nam Quận Quốc, có thể nói là đến khoảng thời không khác nhau, chỉ là ta đến sớm mười năm so với hắn.”
Một người được cho là đã chết xuất hiện trước mắt ta, ta còn có chút chưa thể thích ứng được: “Ngươi vô duyên vô cớ mất tích, chúng ta đều nghĩ là ngươi đã chết, nguyên lai là ngươi rơi đến đây, phụ thân ngươi bọn hắn rất nhớ ngươi.” Đột nhiên ta nghĩ tới mình cũng bị rơi xuống nước, buồn bã nói: “Không chừng hoàng huynh bọn hắn cũng cho là ta chết rồi.”
Liễu Tiếu Phong an úi kéo ta vào trong lòng, ôn nhu nói: “Không quan hệ, về sau ta tới chiếu cố ngươi, nếu không phải ta rơi vào nơi này, chúng ta đã sớm thành thân.”
Mặt ta cứng đờ, lẳng lặng chuồn khỏi ôm ấp của hắn, dịch sát sang bên Tư Đồ Dật: “Ta bây giờ đang ở nhà Dật Dật, ta tốt lắm.”
“Dật Dật?” Liễu Tiếu Phong tuy rằng sắc mặt chưa thay đổi, nhưng ta nhìn thấy trong mắt hắn lóe lên một tia kỳ dị: “Các ngươi thân nhau? Tiêu Bạch, ngươi tới nơi này được bao lâu rồi?”
Ta dựng thẳng hai ngón tay lên quơ quơ: “Hai ngày rồi a!”
Liễu Tiếu Phong cười nói: “Vừa mới tới hai ngày thôi nha, vậy cái gì ở đây ngươi cũng không hiểu a, vẫn nên đến nhà ta ở tốt hơn, tự ta sẽ từ từ dạy cho ngươi, ngươi ở lại nhà Tư Đồ Dật sẽ mang phiền phức cho hắn.”
Ta lắc đầu nguầy nguậy như cái trống bỏi: “Ta không cần, ta muốn ở cùng Dật Dật, hắn sẽ không chê ta phiền, đúng không? Dật Dật!” Ta dùng sức nhéo bắp đùi Tư Đồ Dật, nếu hắn dám nói một câu trái ý ta, hừ hừ, tư liền cấu rớt luôn một miếng thịt của hắn!
Khóe miệng Tư Đồ Dật có chút run run, nói với Liễu Tiếu Phong: “Thực ra cũng không có gì phức tạp, ta sẽ chiếu cố hắn giống như chiếu cố đệ đệ của ta, ngươi cứ yên tâm.”
Chiếu cố như đệ đệ? Ta nhíu mày, giống như khi hắn nhìn đệ đệ hắn tư Đồ Hưởng bị ta đánh cho mặt mũi bầm dập thì còn đứng phía sau trầm trồ khen ngợi hả?
Tư Đồ Dật đã nói muốn ta ở lại, Liễu Tiếu Phong cũng không có nói lại cái gì. chỉ là thản nhiên cười nói: “Vậy được rồi, Tiêu Bạch gây phiền phức đành nhờ ngươi chiếu cố hắn, nếu hắn làm ngươi phiền não quá thì cứ tặng qua cho ta là được.”
“Ta không đồng ý!” Thanh âm cao vút vang lên giữa bốn người chúng ta.
Ta cùng Tư Đồ Dật, Liễu Tiếu Phong cùng nhìn sang bên Bản: “Ngươi có cái gì mà không đồng ý hả?” Kỳ quái thật, đồ yêu quái chết bầm này, ta ở nhà Dật Dật thì liên quan gì đến hắn? Hắn có cái tư cách gì mà đòi không đồng ý?
Bản khẩn trương hề hề nói: “Thế chẳng phải bọn hắn ở chung sao? Không được! Ta muốn bảo vệ trinh tiết của Dật!” (=.=)
“Đi chết đi!” Ta cùng Tư Đồ Dật phi luôn chiếc đũa trong tay vào mặt hắn.
Tuy rằng điều hòa trong phòng bật đủ lớn, nhưng là ta luôn buồn bực ngủ không được, lăn qua lăn lại, nằm sấp xuống, bằng không thì lại ngồi dậy lấy tay quạt gió: “Nóng quá nha!”
Tư Đồ Dật cho hai tay gối ra sau đầu, nhắm mắt dưỡng thần: “Ngươi sao lại giống con khỉ cứ nhích tới nhích lui thế hả?”
Ta lại ngã xuống trên giường, tứ chi toàn bộ quấn lên thân thể hắn, hung ác nhìn hắn: “Ngươi nói, có phải hôm nay ngươi định đáp ứng Liễu Tiếu Phong, để hắn mang ta đi?”
Hắn cười mà không đáp, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
“Ngươi nói cho ta! Không nói ta hành hình!” Ta hung hăng bóp chặt thắt lưng hắn.
Hắn nhíu nhíu mày: “Nhẹ chút, đau!”
“Dật dật…… Ngươi đau ta cũng đau lòng ” Ta nhẹ nhàng xoa xoa chỗ đau của hắn: “Ngươi không trả lời ta cũng được, vậy ngươi nói cho ta biết, cái bổn (ngu) yêu quái kia là loại người nào, ngươi có quan hệ gì với hắn a?”
Hắn thản nhiên nói: “Hắn là người ngoại quốc, không có quan hệ gì với ta.”
Hô! Ta nhẹ nhàng thở ra, không phải tình địch! (=v=|||) Ân, không đúng, hắn chưa đủ trình độ làm tình địch, nhưng phải cẩn thận đề phòng hắn, bởi vì tên đó có tư tưởng không trong sáng với Dật Dật, ta vỗ vỗ bụng Tư Đồ Dật: “Dật Dật, chúng ta động phòng đi, ta thay ngươi sinh con nha, như vậy mới xong hết được.”
“Sinh con?Namnhân lafmsao sinh con được?” Tư Đồ Dật mở bừng mắt, buồn cười nhìn ta.
Ta hỏi lại hắn: “Tại sao nam nhân thì không thể sinh con?Namnhân Nam Quận Quốc chúng ta ai cũng có thể sinh con được.”
“A?” Hắn sợ đến muốn rớt cả cằm: “Ngươi nói giỡn đó hả?”
Ta trừng mắt: “Ta đang rất nghiêm túc nói chuyện nối dõi tông đường với ngươi nha, không có nói giỡn.”
…… Sau một lúc lâu, Tư Đồ dật rốt cục mở miệng nói: “Không còn sớm nữa, đi ngủ đi, ngươi hôm nay gặp lại được bạn cùng quê, hưng phấn quá rồi.”
Ta hưng phấn? Ta hưng phấn đâu? Được rồi được rồi, ta thừa nhận, ta có hơi bị hưng phấn một tý, nhưng mà nguyên nhân chả liên quan gì đến chuyện gặp lại được bạn cũ cùng quê cả, ta cọ cọ trước ngực hắn: “Dật Dật, hôm nay Phương bí thư cho ta xem cái gì kỳ quái lắm, ta ngủ không được.” Chỉ cần nhớ đến cảnh tượng hai người kia quấn lấy nhau ta liền cảm thấy cả người khô nóng. (em giết chị Phương rồi em ơi…)
“Phương bí thư cho ngươi xem cái gì?”
Ta đỏ bừng mặt, ấp úng nói: “Ta xem cả buổi chiều hai nam nhân động phòng.”
Tư Đồ Dật đảo cặp mắt trắng dã, cắn răng nói: “Cái cô Phương Uyển Uyển này, đúng là chết cũng không chừa! Ngươi sau này ít đến gần nàng!”
“Thế cho ta thử xem được không?” Ta đỏ mặt nhỏ giọng hỏi.
Hắn khó hiểu nhìn ta: “Thử cái gì?”
Ta một phen xốc chăn lên, mê đắm nhìn thân thể trần trụi của hắn: “Thử cái này!” Ta cúi đầu ngậm núm vú nho nhỏ mút vào, trong đầu nhớ lại mấy cái gì đó mới học được buổi chiều, thỉnh thoảng dùng răng khẽ cắn.
Ta thấy bụng hắn vừa mạnh mẽ co lại, hắn vội hít vào một hơi, đẩy đầu của ta ra, lớn tiếng quát: “Đừng như vậy!”
Chiêu này không được hả? Ta lại nhớ lại coi chiêu khác, lại cúi đầu xuống phía dưới đổi mục tiêu, ngậm phân thân của hắn trong miệng, cảm thấy nó thình lình biến to trong miệng ta, bên tai truyền đến tiếng rên rỉ rất nhỏ của hắn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.