Chương 10
Anan
17/09/2024
Hoàng thượng ôm ta vào lòng: "Châu Châu đừng sợ, “nàng” là ai?"
Ta ra lệnh cho người khiêng Khuản Đông ra khỏi hành lang bên cạnh.
Ngay khi nàng được khiêng đến, mọi người có mặt đều hít một hơi thật sâu.
Trong mắt Giác Tuệ tràn đầy từ bi, hắn nhanh chóng véo chuỗi hạt trong tay, trầm giọng niệm A Di Đà.
Chỉ thấy Khuản Đông m.á.u me be bét, cả người thoi thóp.
Y phục như mảnh vải treo lơ lửng trên cơ thể gầy gò, da thịt để hở bên ngoài đầy các loại vết thương.
Vết roi, vết nung, vết khắc, cùng những vết sẹo bỏng lớn nhỏ hình thù kỳ dị.
Vết thương mới chồng chất lên vết thương cũ, nhìn vào thật sự rất ghê người.
Những vết thương này đều là do Hồng Hỉ từng hành hạ Khoản Đông mà ra, nay lại bị nàng tái hiện trước mặt Hoàng đế.
Ta nhớ lại ba ngày trước khi cầu phúc, Khoản Đông cắn chặt đũa tre trong miệng, mặc cho Thôi Hoàn dùng đủ loại hình cụ tra tấn trên người nàng.
Tóc mai nàng ướt đẫm mồ hôi, thân thể không ngừng run rẩy vì đau đớn tột cùng.
Dưới lớp khăn tay, ta lặng lẽ siết chặt nắm đấm.
Vì những vết thương trên người Khoản Đông, hôm nay, vở kịch này cũng phải diễn cho tròn vai.
Ta kể lại với Hoàng đế một cách sinh động, về việc làm thế nào ta tình cờ gặp gỡ và cứu Khoản Đông đang nhắm mắt chờ c.h.ế.t trong nhà củi.
Phần lớn là sự thật, chỉ là ta đã khéo léo thay đổi dòng thời gian cứu người, và giấu nhẹm việc ta biết những uẩn khúc phía sau của Khoản Đông.
Hoàng đế lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Ta vào cung chưa lâu, không biết Khoản Đông cũng là điều dễ hiểu, nhưng trước đây hắn thường xuyên ra vào cung Khôn Ninh, hẳn là quen thuộc với gương mặt này của Khoản Đông.
Hoàng đế bước lên một bước, cau mày thật chặt.
"Ngươi là đại cung nữ bên cạnh Hoàng hậu, sao có thể bị Hồng Hỉ hành hạ đến nông nỗi này? Hoàng hậu không quan tâm sao?"
Khoản Đông yếu ớt lắc đầu, nước mắt tuôn rơi lã chã, hòa lẫn với m.á.u me đầy mặt.
Nàng kêu a a trong miệng, cố sức giơ tay ra hiệu.
Hoàng đế thấy lạ, cúi người xuống bóp má nàng, ép nàng há miệng.
Phục Linh phía sau kêu lên một tiếng kinh hãi.
Ta cũng không khỏi trợn to mắt, tâm thần chấn động.
Lưỡi của Khoản Đông bị cắt vào lúc nào?!
Hoàng đế giật mình, chợt hiểu ra: "Trẫm hiểu rồi, là Hoàng hậu làm có phải không?"
"Hoàng hậu sợ ngươi tiết lộ chuyện của cung Khôn Ninh ra ngoài, cho nên cắt lưỡi ngươi, đưa ngươi cho Hồng Hỉ để lấy lòng hắn có phải không?!"
“Hoàng hậu thật cao tay! Vì cài người vào bên cạnh Trẫm, ngay cả thị nữ thân cận bao năm cũng không tiếc. Tốt lắm, Trẫm đã đánh giá thấp nàng ta rồi!"
Ta cắn nhẹ đầu lưỡi, lấy lại bình tĩnh, bước lên dịu dàng khoác tay Hoàng đế, khéo léo kéo bàn tay đang siết chặt mặt Khoản Đông của hắn ra.
Ta nhẹ nhàng xoa n.g.ự.c hắn, giọng nói dịu dàng: "Bệ hạ, người nguôi giận trước đã, thần thiếp thấy người đã trách lầm Hoàng hậu rồi."
"Người nghĩ mà xem, Hoàng hậu là chủ nhân hậu cung, trong cung có gió thổi cỏ lay gì, làm sao qua được mắt nàng ấy, khi nào thì người bước vào hậu cung, nàng ấy đều biết hết, còn có lý do gì phải lôi kéo Hồng tổng quản, dò la tin tức của người chứ?"
Hoàng đế hừ lạnh một tiếng: "Nếu nàng không nói thì ta cũng chưa nghĩ tới, đâu phải nàng ta dò la tin tức hậu cung, rõ ràng là vì người huynh trưởng tốt, vì đứa con trai tốt của nàng ta mà dò la chuyện triều đình!"
“Từ xưa đến nay hậu cung không được can dự chính sự, nàng ta, Tiết Hành, lại dám công khai vi phạm tổ tông gia pháp, dò xét thánh ý, nàng ta to gan lớn mật như vậy, chẳng lẽ cho rằng trẫm thật sự không dám động đến nàng ta sao?!"
"Hồng Hỉ đâu?! Gọi tên nô tài chó má đó đến đây, trẫm muốn thẩm vấn hắn cho ra lẽ!"
Phục Linh nhanh nhẹn chạy ra ngoài, không lâu sau dẫn một tiểu thái giám khoảng tám chín tuổi về .
Hoàng đế cau mày, giọng nói rất mất kiên nhẫn: "Chuyện gì vậy? Hồng Hỉ đâu?"
Phục Linh lanh lợi đáp: "Thưa Bệ hạ, Hồng tổng quản hôm nay không trực, cũng không có ở nhà. Nô tỳ đã tìm khắp nơi nhưng không thấy, sợ Bệ hạ đợi lâu, đành phải mang Tiểu Phúc Tử ở nhà Hồng tổng quản đến trước."
Tiểu Phúc Tử vừa nhìn thấy Khoản Đông mình mẩy tan nát nằm dưới đất, liền sợ hãi đến rơi lệ lã chã, thân hình nhỏ bé run lẩy bẩy.
Phục Linh đành phải an ủi cậu bé: "Tiểu Phúc Tử, Bệ hạ hỏi ngươi đó, Hồng tổng quản đi đâu rồi?"
Tiểu Phúc Tử sợ hãi lắc đầu: "Lão tổ tông không cho nói."
Hoàng đế đã hết sức mất kiên nhẫn, đá một cước vào vai nó: “Lão tổ tông nào cơ! Sao trẫm lại không biết trong cung còn có lão tổ tông? Nói mau! Hồng Hỉ đi đâu rồi?"
Tiểu Phúc Tử ôm vai, cố gắng đứng dậy quỳ ngay ngắn: "Bẩm... bẩm Bệ hạ, lão tổ... Hồng công công đi cùng Tiết tể tướng đến cung Khôn Ninh rồi ạ."
Trong điện bỗng chốc im phăng phắc.
Ta ra lệnh cho người khiêng Khuản Đông ra khỏi hành lang bên cạnh.
Ngay khi nàng được khiêng đến, mọi người có mặt đều hít một hơi thật sâu.
Trong mắt Giác Tuệ tràn đầy từ bi, hắn nhanh chóng véo chuỗi hạt trong tay, trầm giọng niệm A Di Đà.
Chỉ thấy Khuản Đông m.á.u me be bét, cả người thoi thóp.
Y phục như mảnh vải treo lơ lửng trên cơ thể gầy gò, da thịt để hở bên ngoài đầy các loại vết thương.
Vết roi, vết nung, vết khắc, cùng những vết sẹo bỏng lớn nhỏ hình thù kỳ dị.
Vết thương mới chồng chất lên vết thương cũ, nhìn vào thật sự rất ghê người.
Những vết thương này đều là do Hồng Hỉ từng hành hạ Khoản Đông mà ra, nay lại bị nàng tái hiện trước mặt Hoàng đế.
Ta nhớ lại ba ngày trước khi cầu phúc, Khoản Đông cắn chặt đũa tre trong miệng, mặc cho Thôi Hoàn dùng đủ loại hình cụ tra tấn trên người nàng.
Tóc mai nàng ướt đẫm mồ hôi, thân thể không ngừng run rẩy vì đau đớn tột cùng.
Dưới lớp khăn tay, ta lặng lẽ siết chặt nắm đấm.
Vì những vết thương trên người Khoản Đông, hôm nay, vở kịch này cũng phải diễn cho tròn vai.
Ta kể lại với Hoàng đế một cách sinh động, về việc làm thế nào ta tình cờ gặp gỡ và cứu Khoản Đông đang nhắm mắt chờ c.h.ế.t trong nhà củi.
Phần lớn là sự thật, chỉ là ta đã khéo léo thay đổi dòng thời gian cứu người, và giấu nhẹm việc ta biết những uẩn khúc phía sau của Khoản Đông.
Hoàng đế lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Ta vào cung chưa lâu, không biết Khoản Đông cũng là điều dễ hiểu, nhưng trước đây hắn thường xuyên ra vào cung Khôn Ninh, hẳn là quen thuộc với gương mặt này của Khoản Đông.
Hoàng đế bước lên một bước, cau mày thật chặt.
"Ngươi là đại cung nữ bên cạnh Hoàng hậu, sao có thể bị Hồng Hỉ hành hạ đến nông nỗi này? Hoàng hậu không quan tâm sao?"
Khoản Đông yếu ớt lắc đầu, nước mắt tuôn rơi lã chã, hòa lẫn với m.á.u me đầy mặt.
Nàng kêu a a trong miệng, cố sức giơ tay ra hiệu.
Hoàng đế thấy lạ, cúi người xuống bóp má nàng, ép nàng há miệng.
Phục Linh phía sau kêu lên một tiếng kinh hãi.
Ta cũng không khỏi trợn to mắt, tâm thần chấn động.
Lưỡi của Khoản Đông bị cắt vào lúc nào?!
Hoàng đế giật mình, chợt hiểu ra: "Trẫm hiểu rồi, là Hoàng hậu làm có phải không?"
"Hoàng hậu sợ ngươi tiết lộ chuyện của cung Khôn Ninh ra ngoài, cho nên cắt lưỡi ngươi, đưa ngươi cho Hồng Hỉ để lấy lòng hắn có phải không?!"
“Hoàng hậu thật cao tay! Vì cài người vào bên cạnh Trẫm, ngay cả thị nữ thân cận bao năm cũng không tiếc. Tốt lắm, Trẫm đã đánh giá thấp nàng ta rồi!"
Ta cắn nhẹ đầu lưỡi, lấy lại bình tĩnh, bước lên dịu dàng khoác tay Hoàng đế, khéo léo kéo bàn tay đang siết chặt mặt Khoản Đông của hắn ra.
Ta nhẹ nhàng xoa n.g.ự.c hắn, giọng nói dịu dàng: "Bệ hạ, người nguôi giận trước đã, thần thiếp thấy người đã trách lầm Hoàng hậu rồi."
"Người nghĩ mà xem, Hoàng hậu là chủ nhân hậu cung, trong cung có gió thổi cỏ lay gì, làm sao qua được mắt nàng ấy, khi nào thì người bước vào hậu cung, nàng ấy đều biết hết, còn có lý do gì phải lôi kéo Hồng tổng quản, dò la tin tức của người chứ?"
Hoàng đế hừ lạnh một tiếng: "Nếu nàng không nói thì ta cũng chưa nghĩ tới, đâu phải nàng ta dò la tin tức hậu cung, rõ ràng là vì người huynh trưởng tốt, vì đứa con trai tốt của nàng ta mà dò la chuyện triều đình!"
“Từ xưa đến nay hậu cung không được can dự chính sự, nàng ta, Tiết Hành, lại dám công khai vi phạm tổ tông gia pháp, dò xét thánh ý, nàng ta to gan lớn mật như vậy, chẳng lẽ cho rằng trẫm thật sự không dám động đến nàng ta sao?!"
"Hồng Hỉ đâu?! Gọi tên nô tài chó má đó đến đây, trẫm muốn thẩm vấn hắn cho ra lẽ!"
Phục Linh nhanh nhẹn chạy ra ngoài, không lâu sau dẫn một tiểu thái giám khoảng tám chín tuổi về .
Hoàng đế cau mày, giọng nói rất mất kiên nhẫn: "Chuyện gì vậy? Hồng Hỉ đâu?"
Phục Linh lanh lợi đáp: "Thưa Bệ hạ, Hồng tổng quản hôm nay không trực, cũng không có ở nhà. Nô tỳ đã tìm khắp nơi nhưng không thấy, sợ Bệ hạ đợi lâu, đành phải mang Tiểu Phúc Tử ở nhà Hồng tổng quản đến trước."
Tiểu Phúc Tử vừa nhìn thấy Khoản Đông mình mẩy tan nát nằm dưới đất, liền sợ hãi đến rơi lệ lã chã, thân hình nhỏ bé run lẩy bẩy.
Phục Linh đành phải an ủi cậu bé: "Tiểu Phúc Tử, Bệ hạ hỏi ngươi đó, Hồng tổng quản đi đâu rồi?"
Tiểu Phúc Tử sợ hãi lắc đầu: "Lão tổ tông không cho nói."
Hoàng đế đã hết sức mất kiên nhẫn, đá một cước vào vai nó: “Lão tổ tông nào cơ! Sao trẫm lại không biết trong cung còn có lão tổ tông? Nói mau! Hồng Hỉ đi đâu rồi?"
Tiểu Phúc Tử ôm vai, cố gắng đứng dậy quỳ ngay ngắn: "Bẩm... bẩm Bệ hạ, lão tổ... Hồng công công đi cùng Tiết tể tướng đến cung Khôn Ninh rồi ạ."
Trong điện bỗng chốc im phăng phắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.