Chương 1070: Long Ngạo Thiên Xuất Sư Không Vui (3)
Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
18/02/2024
Người trong nghề nhìn môn đạo. Nhưng đối với rất nhiều ánh mắt chưa thể đạt tới cấp độ quan sát như Ninh Kỵ, lúc nãy chẳng qua là đánh nhau một lượt hiện tại mới là tín hiệu bắt đầu. Trên lôi đài, hai đạo thân ảnh đụng vào nhau, đầu gối "Bệnh Vi Đà" nện thẳng vào lồng ngực Lâm Tông Ngô, bị hình thể cũng khổng lồ không kém của Lâm Tông Ngô đánh trở về, hắn vung vẩy chày vi đà trong tay, trong miệng quát lên điên cuồng, một trận khua đập tán loạn, Lâm Tông Ngô thân thể đứng tại chỗ cũ, không có động tác gì lớn, cùng đối thủ cầm chày vi đà, nắm tay, đá chân đấu một trận cứng đối cứng, dưới đài mọi người quang sát trận đánh, tiếng đánh nhau này xuất ra thanh thế vô cùng lớn, động tác song phương đều cương mãnh mà nhanh chóng, kình lực khổng lồ đụng vào nhau tạo nên một trận kinh tâm động phách khiến huyết mạch sôi trào.
Trong một khoảnh khắc, Lâm Tông Ngô dưới chân tiến vài bước, "Bệnh Vi Đà" kia điên cuồng đón đánh đập mạnh, lại cùng Lâm Tông Ngô đại khái đánh tới nửa cái lôi đài, lúc này y đang vung ngang chày, thân hình Lâm Tông Ngô đột nhiên tiến nhanh, một tay duỗi lên hắn vai phải, tay còn lại loát một cái, chày vi đà trong tay hắn bị đoạt lấy.
Sau lưng Chương Tính tóc gáy đột nhiên dựng hết cả lên, thân hình lay một cái muốn trước tiên lui về phía sau để giải vây, ngay lập tức trên đùi liền nghe phịch một cái, cơn đau thấu xương cốt xuất hiện, Lâm Tông Ngô cầm chày vi đà trong tay, khua trên chân hắn.
Thân thể Chương Tính chấn động, lộn một vòng té ngã trên đất, hắn là người tập võ phản ứng cực kì nhanh chóng, biết rõ lần này đọ sức này sẽ liên quan đến sinh tử, hắn dùng lực mạnh muốn nhảy lên lộn về sau, thoát khỏi phạm vi công kích của đối phương, nhưng mà thân thể vừa mới bắn ra, chày vi đà trong tay Lâm Tông Ngô đánh thình thịch một lượt vào mông hắn, hắn giống như tôm trứng búng ra cuối cùng lại bị đập trở về.
Dưới đài mọi người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn biến cố lần này.
Lúc trước nhìn có vẻ vẫn là có qua có lại, cứng đối cứng đánh nhau, nhưng mà chỉ là biến cố lần này, Chương Tính cũng đã ngã xuống đất, còn quỷ dị như vậy mà cố gắn nhảy ra sau đó bị cứng rắn ép quay trở về-- hắn đến cùng tại sao muốn nhảy ra?
Trên lôi đài, Chương Tính giãy một cái, Lâm Tông Ngô nắm lấy chày vi đà kia, nhắm vào trên thân hắn tiếp tục đánh, qua chốc lát, Chương Tính bò về phía trước một bước, hắn lại bị chày đập xuống một lược, như thế cứ từng cái từng cái, tựa như là tùy ý mà dạy dỗ nhi tử của chính mình, đánh cho Chương Tính bò lê trên mặt đất.
Chuyện này dường như chính là ở trước mặt tất cả mọi người, vũ nhục toàn bộ "Ngũ Phương Lôi Đài".
Lôi đài bên kia thuộc về "Diêm La Vương" các bộ hạ thì thầm với nhau, bên này Lâm Tông Ngô ánh mắt lạnh lùng, trong tay cầm vi đà chày hướng vào Chương Tính đã mất đi năng lực phản kháng vung từng cái cái đập, dường như muốn đem người sống sờ sờ như hắn từ từ đánh chết. Đòn đánh cứ tiếp tục giáng xuống cho đến khi bên kia rốt cục nhịn không được nữa, có ba gã võ giả đồng loạt tiến lên đài: "Lâm giáo chủ dừng tay!"
Lâm Tông Ngô nâng cái chày vi đà ra khỏi thân thể bị máu tuôn xối xả kia ngay sau đó buông tay ra để cái chày rơi xuống trong kia một mảng máu lênh láng. Ánh mắt hắn nhìn ba người đi lên dần biến thành lạnh lùng.
"Cho người mặt mũi, người không cần. Cũng tốt." Hắn nói rõ ràng từ chữ, âm thanh vang vọng bao trùm cả võ trường, "Ba người cùng lên đi, nếu có thể còn sống thì sẽ để ngươi bày lôi đài."
Uy áp của hắn áp đảo toàn trường, tâm trí của những người xung quanh cũng vì vậy mà bị đoạt mất, ba người lên đài lúc đầu dường như muốn nói gì đó nên bày ra thanh thế hùng hùng hổ hổ, nhưng ngay lúc này ngay cả một câu cũng không dám nói ra.
Ba người kia gầm lên một tiếng, điên cuồng hướng về phía Lâm Tông Ngô xông lên, Lâm Tông Ngô như cũ dùng tay không nghênh tiếp.
Bốn đạo thân ảnh ở trên lôi đài cuồng vũ, ba người này xông lên một người cầm thương, một người cầm roi, một người cầm đao, võ công của ai cũng đều không phải tầm thường. Tới chiêu thứ mười ba người cầm thương đâm trực tiếp một thương vào lồng ngực Lâm Tông Ngô, lại bị Lâm Tông Ngô bất ngờ bắt lấy cán thương dùng hai tay tự như làm bằng sắt cường ngạnh bẻ cong báng thương, tới chiêu thứ mười bảy, người dùng roi bị Lâm Tông Ngô nắm lấy cơ hội bất ngờ vung một trảo tại yết hầu, oanh một tiếng khiến cả người hắn nện trên lôi đài.
Trong một khoảnh khắc, Lâm Tông Ngô dưới chân tiến vài bước, "Bệnh Vi Đà" kia điên cuồng đón đánh đập mạnh, lại cùng Lâm Tông Ngô đại khái đánh tới nửa cái lôi đài, lúc này y đang vung ngang chày, thân hình Lâm Tông Ngô đột nhiên tiến nhanh, một tay duỗi lên hắn vai phải, tay còn lại loát một cái, chày vi đà trong tay hắn bị đoạt lấy.
Sau lưng Chương Tính tóc gáy đột nhiên dựng hết cả lên, thân hình lay một cái muốn trước tiên lui về phía sau để giải vây, ngay lập tức trên đùi liền nghe phịch một cái, cơn đau thấu xương cốt xuất hiện, Lâm Tông Ngô cầm chày vi đà trong tay, khua trên chân hắn.
Thân thể Chương Tính chấn động, lộn một vòng té ngã trên đất, hắn là người tập võ phản ứng cực kì nhanh chóng, biết rõ lần này đọ sức này sẽ liên quan đến sinh tử, hắn dùng lực mạnh muốn nhảy lên lộn về sau, thoát khỏi phạm vi công kích của đối phương, nhưng mà thân thể vừa mới bắn ra, chày vi đà trong tay Lâm Tông Ngô đánh thình thịch một lượt vào mông hắn, hắn giống như tôm trứng búng ra cuối cùng lại bị đập trở về.
Dưới đài mọi người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn biến cố lần này.
Lúc trước nhìn có vẻ vẫn là có qua có lại, cứng đối cứng đánh nhau, nhưng mà chỉ là biến cố lần này, Chương Tính cũng đã ngã xuống đất, còn quỷ dị như vậy mà cố gắn nhảy ra sau đó bị cứng rắn ép quay trở về-- hắn đến cùng tại sao muốn nhảy ra?
Trên lôi đài, Chương Tính giãy một cái, Lâm Tông Ngô nắm lấy chày vi đà kia, nhắm vào trên thân hắn tiếp tục đánh, qua chốc lát, Chương Tính bò về phía trước một bước, hắn lại bị chày đập xuống một lược, như thế cứ từng cái từng cái, tựa như là tùy ý mà dạy dỗ nhi tử của chính mình, đánh cho Chương Tính bò lê trên mặt đất.
Chuyện này dường như chính là ở trước mặt tất cả mọi người, vũ nhục toàn bộ "Ngũ Phương Lôi Đài".
Lôi đài bên kia thuộc về "Diêm La Vương" các bộ hạ thì thầm với nhau, bên này Lâm Tông Ngô ánh mắt lạnh lùng, trong tay cầm vi đà chày hướng vào Chương Tính đã mất đi năng lực phản kháng vung từng cái cái đập, dường như muốn đem người sống sờ sờ như hắn từ từ đánh chết. Đòn đánh cứ tiếp tục giáng xuống cho đến khi bên kia rốt cục nhịn không được nữa, có ba gã võ giả đồng loạt tiến lên đài: "Lâm giáo chủ dừng tay!"
Lâm Tông Ngô nâng cái chày vi đà ra khỏi thân thể bị máu tuôn xối xả kia ngay sau đó buông tay ra để cái chày rơi xuống trong kia một mảng máu lênh láng. Ánh mắt hắn nhìn ba người đi lên dần biến thành lạnh lùng.
"Cho người mặt mũi, người không cần. Cũng tốt." Hắn nói rõ ràng từ chữ, âm thanh vang vọng bao trùm cả võ trường, "Ba người cùng lên đi, nếu có thể còn sống thì sẽ để ngươi bày lôi đài."
Uy áp của hắn áp đảo toàn trường, tâm trí của những người xung quanh cũng vì vậy mà bị đoạt mất, ba người lên đài lúc đầu dường như muốn nói gì đó nên bày ra thanh thế hùng hùng hổ hổ, nhưng ngay lúc này ngay cả một câu cũng không dám nói ra.
Ba người kia gầm lên một tiếng, điên cuồng hướng về phía Lâm Tông Ngô xông lên, Lâm Tông Ngô như cũ dùng tay không nghênh tiếp.
Bốn đạo thân ảnh ở trên lôi đài cuồng vũ, ba người này xông lên một người cầm thương, một người cầm roi, một người cầm đao, võ công của ai cũng đều không phải tầm thường. Tới chiêu thứ mười ba người cầm thương đâm trực tiếp một thương vào lồng ngực Lâm Tông Ngô, lại bị Lâm Tông Ngô bất ngờ bắt lấy cán thương dùng hai tay tự như làm bằng sắt cường ngạnh bẻ cong báng thương, tới chiêu thứ mười bảy, người dùng roi bị Lâm Tông Ngô nắm lấy cơ hội bất ngờ vung một trảo tại yết hầu, oanh một tiếng khiến cả người hắn nện trên lôi đài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.